Sáng sớm ngày thứ bảy của năm mới.
Cả đế đô còn đắm chìm trong yên tĩnh sau một đêm hoan lạc chè chén say sưa. Bao phủ lên cả tòa thành là sự im ắng hoàn toàn. Sau mấy đêm mặc sức ăn chơi, rất nhiều người đã uống say, rất nhiều người mỏi mệt, đương nhiên cũng có rất nhiều cô gái mất đi trinh tiết...
Từ sau vụ chính biến ở đế đô vào hai năm trước, lâu lắm rồi đế đô không có được náo nhiệt như thế. Mọi người sau khi trải qua mấy đêm rực rỡ huy hoàng đều hết sức cảm kích vị công tước Hoa Tulip thần kỳ, đã mang đến cho cả thế giới một thứ "trăng hoa" thật tốt đẹp, vô cùng kì diệu này.
Tảng sáng, khi mặt trời đã lên cao, trên dòng sông Lan Thương thông thẳng tới đế đô, có một đoàn thuyền rất dài đang lướt thẳng tới, phải đến hai mươi chiếc thuyền lớn. Điều khiến cho đám công nhân bến tàu kinh ngạc là: Toàn bộ những chiếc thuyền lớn này đều là cấp hải hồn, so với những thứ khổng lồ chạy trên biển cả này, các thương thuyền khác trên sông thật là nhỏ bé.
Trên đường sông gần đế đô, đương nhiên có hải quân tuần tra trên sông của sở trị an đế đô. Mấy chiếc thuyền nhỏ tuần tra này nhìn thấy đoàn thuyền khổng lồ kia đang kéo đến từ xa, cũng không dám ngăn trở, lập tức phát ra cờ hiệu từ phía xa, vội vàng lui về phía sau để trống một đoạn đường sông. Thậm chí còn lập tức phái thêm người đi dọn dẹp đường sông, ra lệnh cho tất cả các thuyền bè vãng lai lui lại nhường đường, để cho đoàn thuyền khổng lồ này thẳng tiến về phía trước.
- Ái chà, đây là thuyền đội nhà ai mà khoa trương thế này? Anh xem! Tất cả thuyền trên sông đều phải vội vàng tránh đường? Chẳng lẽ là hoàng gia?_ Một công nhân vận chuyển đường sông ngồi ở trên bến sông không nhịn được hiếu kỳ.
Một người đồng nghiệp nhiều tuổi nghe vậy liền cười mắng:
- Mắt của mày đui sao! Không thấy lá cờ trên thuyền hả? Hoàng gia? Đây không phải thuyền của hoàng gia, nhưng mà cũng chẳng kém bao nhiêu so với hoàng gia!
Trên cột buồm của chiếc thuyền lớn dẫn đầu treo sừng sững một lá cờ hình Hoa Tulip đang tung bay phần phật trong gió! Chiếc thuyền lớn dẫn đầu này có thể tích rất lớn, hai bên thân thuyền rải rác các dấu vết loang lổ, dường như là đã trải qua một hành trình khổ ải dài đằng đẵng, thậm chí còn nhiều có vết xước do va chạm. Hơn nữa trên mạn và trên boong thuyền có nhiều dấu vết của những trận đánh giết. Một vài thủy thủ đang đi lại trên boong còn có người vẫn còn mang vết thương đang băng bó trên mình. Những thủy thủ này, ai nấy đều vạm vỡ khỏe mạnh, cả những người bị thương xem ra cũng đều tràn đầy sức sống!
Một cô gái đang lẳng lặng đứng trên lầu thuyền, hai tay vịn vào lan can trước mặt, ánh mắt bình thản nhìn về phía xa, nơi mà hình ảnh bến tàu đế đô đang dần một rõ nét hơn. Cô gái nhìn thoáng qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt hơi gầy ốm, dường như đã phải trải qua một thời gian dài dãi nắng dầm sương trên biển, khiến cho làn da của nàng hơi hơi ngăm ngăm đen, không trắng nõn như đa số cô gái trên đại lục Roland. Nhưng màu da này không hề làm giảm bớt vẻ xinh đẹp của nàng chút nào, ngược lại càng thêm vài phần gợi cảm khỏe mạnh. Trên thân thể cao lớn của nàng, ngoài áo giáp mềm mặc bên trong còn khóac thêm một cái áo choàng năm màu kỳ lạ. Chiếc áo choàng đó không biết được chế tạo từ loại vải vóc nào, hình như là đã dùng rất nhiều tấm vải có năm màu sắc mà may thành. Điều hấp dẫn người ta nhất chính là đôi chân thon dài khỏe đẹp của nàng. Dù là người đàn ông có ánh mắt sành sỏi gạn lọc đến đâu đi nữa mà khi nhìn thấy một cặp giò đẹp như thế, cũng đều phải trầm trồ trước sự kỳ diệu của tạo hóa!
- Thưa ngài Roline! Chúng ta tới rồi.
Phía sau, một người đàn ông cường tráng từa tựa Man Ngưu đi tới rồi dừng lại cúi đầu cung kính ở một khỏang xa. Người đàn ông vạm vỡ này mặc quần áo thủy thủ, trên đầu quấn khăn trùm, trên mắt bên trái che một miếng vải đen, là một kẻ độc nhãn.
Roline nhìn tên bộ hạ vạm vỡ này… Trước khi ra biển hắn ta vẫn còn hai mắt đầy đủ, thậm chí còn có chút sợ nước.
- Ừm! Đúng vậy, chúng ta đã quay về rồi!_ Roline gật gật đầu.
Sự tôi luyện trên biển đã làm cho chút non nớt cuối cùng trên mặt Roline phai mờ đi, ánh mắt Roline lộ ra một vẻ từng trải cương nghị cùng vững chãi. Nàng phất phất tay:
- Truyền lệnh: Cập bờ! Mọi người ở trên thuyền đợi lệnh, không được phép của ta, bất cứ người lạ nào cũng không được lên thuyền. Mọi người không được rời khỏi vị trí một bước!
Gã Man Ngưu này chính là bộ hạ cũ lúc trước của Roline trước khi gia nhập dưới trướng của Đỗ Duy, hắn lập tức vâng lệnh đi xuống.
Roline vén áo choàng, một tay nắm bội kiếm ở bên hông, chậm rãi đi tới boong tàu. Nguồn: http://truyenyy.com
Phía trên bến tàu của đế đô, sớm đã có hai trăm kỵ binh hộ vệ mặc chế phục gia tộc Hoa Tulip chờ sẵn, dẫn đầu không phải ai xa lạ, chính là Zach nhỏ.
Zach nhỏ từ lâu đã chờ đợi đến sốt ruột, bồn chồn lo lắng. Mắt thấy đội thuyền rốt cục đã cập bờ, lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Khuôn mặt giống như hình dạng một con khỉ lớn, lộ ra vẻ mừng rỡ từ đáy lòng. Hắn kiêu hãnh huýt sáo, lập tức dẫn binh sĩ gia tộc Hoa Tulip đến gần bến tàu.
Khi ván bắc lên bờ xong, Zach nhỏ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trên boong thuyền, hắn ha hả cười lớn nói:
- Cô xếp xinh đẹp của chúng ta, ngài rốt cục đã về rồi! Vậy mà cũng đã một năm rồi không gặp, chúng tôi còn tưởng rằng ngài đi làm hải tặc ở Nam Dương luôn rồi đấy!
Roline đi xuống boong tàu, nhìn thoáng qua Zach lùn, trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng chỉ thản nhiên vỗ vai Zach nhỏ:
- Ngươi cũng là nhân vật trọng yếu của ngài công tước đấy! Sao lại nói ra công việc không thận trọng thế?
Zach nhỏ cười hắc hắc:
- Thấy ngài trở về, chúng tôi trong lòng vui mừng, tự nhiên xúc động thôi!
Roline nhíu mày một cái, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của Zach nhỏ đầy vẻ chân thành, không có chút ý trêu ghẹo chút nào. Lúc này mới gật gật đầu, giọng nói có chút êm dịu:
- Ừm, nói ra đúng đã lâu không gặp! Hành trình trên biển lần này so với trong tưởng tượng gian nan hơn nhiều. May mắn là đã không làm tổn hại đến danh tiếng!
Zach nhỏ nhìn Roline, rốt cục nhận thấy cô gái xinh đẹp từng là cấp trên của mình hình như có chút biến đổi nho nhỏ khác thường nào đó. Tựa như so với trước kia càng kiên quyết hơn, càng bí ẩn hơn… còn … Ôi, sự biến đổi này nói tỉ mỉ rõ ràng rất khó nhưng lúc này con người Roline giống như là viên đá quý được mài giũa, tự nhiên thấp thoáng khi ẩn khi hiện tản phát ra một ánh hào quang rực rỡ.
- Đức ngài công tước đâu?
Zach nhỏ mới vừa sững người ra, nghe thấy Roline hỏi vội vàng đáp:
- Đức ngài công tước gặp được người truyền tin của ngài phái tới, đã xếp đặt hết thảy mọi việc tại bến cảng, phái tôi dẫn người đến tiếp đón ngài, phía sau đã chuẩn bị xe rồi… Đức ngài nói: Việc bốc dỡ hàng hóa ngài không cần phải lo đến, tôi ở đây trông coi. Lệnh cho ngài sau khi rời thuyền lập tức đi đến phủ công tước gặp Đức ngài!
Roline thoáng nhướng mày, trong ánh mắt có chút tươi cười:
- Một trăm chiếc xe lớn? Sợ rằng… Còn không đủ đấy.
Sau đó, Zach nhỏ lập tức phái người dẫn ngựa tới đưa Roline quay về phủ công tước. Còn hai mươi chiếc thuyền này, Zach nhỏ lập tức điều động toàn bộ nhân công của gia tộc Hoa Tulip đến.
Nguyên lúc đầu có không ít người là công nhân đóng thuyền và phu khuân vác kiếm sống trên bến sông thấy một đội thuyền lớn như vậy cập bờ, nên đều tiến tới tìm việc làm. Thế nhưng cách từ xa đã bị thị vệ của gia tộc Hoa Tulip chặn lại, sau đó nhã nhặn nói cho những người này biết: Hàng hóa trên thuyền đều là đồ vật yêu thích của đức ngài công tước, mọi việc vận chuyển bốc dỡ đều có người trong gia tộc tự làm lấy, không phiền đến người ngoài. Mặc dù nơi cửa ngõ bến cảng này lúc nào cũng có một bọn côn đồ anh chị, nhưng những tên này chỉ giống như lũ kiến hôi, sao dám chuốc phiền toái với công tước Hoa Tulip?
Roline phi ngựa một mạch vào thành, công việc gấp rút nghiêm trọng nên nàng không hề ngừng lại chút nào, thoáng chốc đã tới phủ công tước nguy nga tráng lệ. Vừa mới nhảy xuống ngựa đã thấy cổng phủ công tước mở rộng, không ít thị vệ hầu cận đều ra ngoài nghênh đón. Sau đó lập tức có người dẫn Roline vào trong, thẳng đường tới tiểu viện, phòng làm việc của Đỗ Duy. Tiểu viện này là trước đây do bá tước Raymond- cha của Đỗ Duy dùng làm phòng làm việc, bây giờ Đỗ Duy cũng giống như cha mình năm đó vậy.
Khi Roline đẩy cửa bước vào, Đỗ Duy đang ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn thấy Roline đi vào, Đỗ Duy ngẩng đầu lên cười hòa nhã nói:
- Ừm! Nàng đã quay về rồi? Tốt lắm, ngồi xuống đi!
Giọng nói nhẹ nhàng bình thản giống như Roline đã không hề ra biển mất một năm vậy. Chỉ như là được hắn phái một vòng làm công việc gì đó quẩn quanh chốn nội thành mà thôi.
Roline gặp lại Đỗ Duy, cảm thấy vị đức ngài công tước trẻ tuổi này như lại trưởng thành thêm một ít. Cặp mắt vốn khiến nàng không dám nhìn gần, lúc này xem ra lại càng sâu sắc không thể lường được! Tuy trên mặt đang tươi cười nhưng lại ẩn chứa đầy sự oai nghiêm. So với trước khi nàng ra biển, đức ngài công tước đúng là ngày càng có phong phạm của một vị quan lớn nắm trong tay quyền sinh tử của rất nhiều người. Roline quì một gối xuống, trước tiên thực hiện lễ tiết trịnh trọng của kỵ sĩ thủ hộ gia tộc. Sau đó mới ngồi xuống ghế (thân phận nàng vốn là thủ hộ kỵ sĩ gia tộc chính thức đầu tiên mà Đỗ Duy thu nhận).
- Nói chuyện thôi - Đỗ Duy cười nói- Nàng đi ra ngoài đã hơn một năm, thẳng một mạch không có tin tức. Trong lòng ta quả rất lo lắng, chỉ sợ bọn Nam Dương đó to gan lớn mật dám gây bất lợi cho nàng. Nếu như vậy, nói không chừng ta phải xúi giục Nhiếp Chính Vương phát động viễn chinh Nam Dương lần nữa để đi cứu nàng đấy!
Roline mỉm cười, phong cách của nàng so với lúc trước có lẽ cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều:
- Thưa đức ngài! Chuyến ra biển lần này, so với dự tính của chúng ta trước đây quả thật gian khổ hơn rất nhiều. Lần đầu tiên ra khơi, thuyền đội của chúng ta vốn chỉ qua lại ở vùng duyên hải, trong khi Nam dương cách xa vạn dặm, kiểu đi biển đường dài này, trên đường đi thật sự phiêu lưu mạo hiểm khó có thể tính trước được. Suốt chặng đường chúng tôi gặp phải mấy lần sóng to gió lớn, thời gian dự tính trước đó tuyệt nhiên là không đủ. Nhưng mà may mắn, sau khi tới Nam Dương thẳng xuống phía nam, mang theo lão già Nam Dương kia bên mình. Trên đường gặp các bộ lạc Nam Dương, chúng cũng không dám ngăn trở chúng tôi.
- A !_ Đỗ Duy gật gật đầu_ Nàng đã đến liên hợp vương quốc Nam Dương? Ở đó tình hình thế nào?
Đề cập tới vấn đề này, trong ánh mắt Roline lóe ra một tia kỳ lạ. Sau một lúc, mới thở một hơi dài:
- Nơi đó… Rất đẹp! Cực kỳ đẹp! Tôi chưa bao giờ thấy qua nơi nào đẹp như thế!
Sau đó, nàng lấy từ trong túi ra một cái quyển trục, chậm rãi mở rộng ra, đó là bản đồ Nam Dương đã được vẽ thật tỉ mỉ công phu.
- Thưa đức ngài, lúc trước khi chúng tôi xuất phát, ngài đã lệnh cho tôi trên đường chú ý lộ trình, nhất định phải vẽ ra một tấm bản đồ. Hừm, lão già kia cùng đi theo chúng tôi, lúc khởi hành còn có ý đề phòng chúng tôi. Khi tới Nam Dương, còn cố tình dẫn chúng tôi đi đường quanh co. Sau lại bị tôi phát giác đã giáo huấn nghiêm khắc lão một trận. Nguyên do là tôi thấy lão không thành thật, cứ lặp đi lặp lại mãi, liền lệnh cho thuyền đội dừng lại cập vào một hòn đảo nhỏ, bắt một người trên đảo nhỏ đó đến tra hỏi. Người Nam Dương cũng là người, rượu ngon và vàng cũng đủ để làm cho bọn họ mở miệng: Tôi mới biết được, cái lão già kia dẫn chúng tôi đi quanh co…
Đỗ Duy cười cười:
-Nàng làm sao đối phó với lão?
Roline nhướng lông mày:
- Cũng không biết đối phó với hắn thế nào! Đức ngài đã dặn bảo không thể tổn hại đến tính mạng của hắn, cho nên tôi chỉ còn cách dùng một sợi dây trói hắn, sau đó ngâm hắn trong nước biển ba ngày thôi!
Đỗ Duy nghe xong, cười ha hả, liền đó cầm tấm bản đồ đặt lên bàn, chậm rãi trải rộng ra…
Hiện giờ đế đô chỉ dùng vải bố không thấm nước để vẽ. Mặt trên đúng là một vùng biển rộng lớn! Những hòn đảo điểm thành vô vàn chấm nhỏ chi chít như sao trên trời. Trên vùng biển Nam Dương, Roline vẽ ra những lộ tuyến đường biển, tránh được một ít vùng biển nguy hiểm, khu vực đá ngầm, vùng nước xoáy. Tận cùng phía nam của Nam dương chính là một hòn đảo lớn!
Đỗ Duy chỉ vào cái hòn đảo lớn kia, hỏi:
- Nơi này phải chăng là…
- Thưa đức ngài, nơi này chính là Liên hợp vương quốc Nam Dương đấy! Đây là hòn đảo lớn nhất tại Nam Dương mà tôi biết được. Diện tích của hòn đảo này đủ để so với diện tích hai hành tỉnh lớn của đế quốc chúng ta đó. Hiện tại dưới quyền của Liên hợp vương quốc Nam Dương có khoảng hơn hai mươi bộ lạc, đều sinh sống trên hòn đảo này, dân số chỉ trên đảo này đã có tới chừng năm trăm vạn. Hơn nữa… Thưa đức ngài, trên đảo này có rất nhiều sự việc theo tôi là hết sức kỳ lạ!
- Kỳ lạ?_ Đỗ Duy cảm thấy hứng thú.
Vốn ngay từ đầu, Đỗ Duy đã có rất nhiều trông đợi đối với Nam Dương, còn như sự tình kỳ lạ? "Đỗ Duy, ngươi khỏe không? Ngạc nhiên chưa?"_Mẹ bà nó! Còn gì quái lạ hơn so với câu nhắn này?
Chẳng lẽ, có liên quan tới manh mối của chuyện này sao?
Cả đế đô còn đắm chìm trong yên tĩnh sau một đêm hoan lạc chè chén say sưa. Bao phủ lên cả tòa thành là sự im ắng hoàn toàn. Sau mấy đêm mặc sức ăn chơi, rất nhiều người đã uống say, rất nhiều người mỏi mệt, đương nhiên cũng có rất nhiều cô gái mất đi trinh tiết...
Từ sau vụ chính biến ở đế đô vào hai năm trước, lâu lắm rồi đế đô không có được náo nhiệt như thế. Mọi người sau khi trải qua mấy đêm rực rỡ huy hoàng đều hết sức cảm kích vị công tước Hoa Tulip thần kỳ, đã mang đến cho cả thế giới một thứ "trăng hoa" thật tốt đẹp, vô cùng kì diệu này.
Tảng sáng, khi mặt trời đã lên cao, trên dòng sông Lan Thương thông thẳng tới đế đô, có một đoàn thuyền rất dài đang lướt thẳng tới, phải đến hai mươi chiếc thuyền lớn. Điều khiến cho đám công nhân bến tàu kinh ngạc là: Toàn bộ những chiếc thuyền lớn này đều là cấp hải hồn, so với những thứ khổng lồ chạy trên biển cả này, các thương thuyền khác trên sông thật là nhỏ bé.
Trên đường sông gần đế đô, đương nhiên có hải quân tuần tra trên sông của sở trị an đế đô. Mấy chiếc thuyền nhỏ tuần tra này nhìn thấy đoàn thuyền khổng lồ kia đang kéo đến từ xa, cũng không dám ngăn trở, lập tức phát ra cờ hiệu từ phía xa, vội vàng lui về phía sau để trống một đoạn đường sông. Thậm chí còn lập tức phái thêm người đi dọn dẹp đường sông, ra lệnh cho tất cả các thuyền bè vãng lai lui lại nhường đường, để cho đoàn thuyền khổng lồ này thẳng tiến về phía trước.
- Ái chà, đây là thuyền đội nhà ai mà khoa trương thế này? Anh xem! Tất cả thuyền trên sông đều phải vội vàng tránh đường? Chẳng lẽ là hoàng gia?_ Một công nhân vận chuyển đường sông ngồi ở trên bến sông không nhịn được hiếu kỳ.
Một người đồng nghiệp nhiều tuổi nghe vậy liền cười mắng:
- Mắt của mày đui sao! Không thấy lá cờ trên thuyền hả? Hoàng gia? Đây không phải thuyền của hoàng gia, nhưng mà cũng chẳng kém bao nhiêu so với hoàng gia!
Trên cột buồm của chiếc thuyền lớn dẫn đầu treo sừng sững một lá cờ hình Hoa Tulip đang tung bay phần phật trong gió! Chiếc thuyền lớn dẫn đầu này có thể tích rất lớn, hai bên thân thuyền rải rác các dấu vết loang lổ, dường như là đã trải qua một hành trình khổ ải dài đằng đẵng, thậm chí còn nhiều có vết xước do va chạm. Hơn nữa trên mạn và trên boong thuyền có nhiều dấu vết của những trận đánh giết. Một vài thủy thủ đang đi lại trên boong còn có người vẫn còn mang vết thương đang băng bó trên mình. Những thủy thủ này, ai nấy đều vạm vỡ khỏe mạnh, cả những người bị thương xem ra cũng đều tràn đầy sức sống!
Một cô gái đang lẳng lặng đứng trên lầu thuyền, hai tay vịn vào lan can trước mặt, ánh mắt bình thản nhìn về phía xa, nơi mà hình ảnh bến tàu đế đô đang dần một rõ nét hơn. Cô gái nhìn thoáng qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt hơi gầy ốm, dường như đã phải trải qua một thời gian dài dãi nắng dầm sương trên biển, khiến cho làn da của nàng hơi hơi ngăm ngăm đen, không trắng nõn như đa số cô gái trên đại lục Roland. Nhưng màu da này không hề làm giảm bớt vẻ xinh đẹp của nàng chút nào, ngược lại càng thêm vài phần gợi cảm khỏe mạnh. Trên thân thể cao lớn của nàng, ngoài áo giáp mềm mặc bên trong còn khóac thêm một cái áo choàng năm màu kỳ lạ. Chiếc áo choàng đó không biết được chế tạo từ loại vải vóc nào, hình như là đã dùng rất nhiều tấm vải có năm màu sắc mà may thành. Điều hấp dẫn người ta nhất chính là đôi chân thon dài khỏe đẹp của nàng. Dù là người đàn ông có ánh mắt sành sỏi gạn lọc đến đâu đi nữa mà khi nhìn thấy một cặp giò đẹp như thế, cũng đều phải trầm trồ trước sự kỳ diệu của tạo hóa!
- Thưa ngài Roline! Chúng ta tới rồi.
Phía sau, một người đàn ông cường tráng từa tựa Man Ngưu đi tới rồi dừng lại cúi đầu cung kính ở một khỏang xa. Người đàn ông vạm vỡ này mặc quần áo thủy thủ, trên đầu quấn khăn trùm, trên mắt bên trái che một miếng vải đen, là một kẻ độc nhãn.
Roline nhìn tên bộ hạ vạm vỡ này… Trước khi ra biển hắn ta vẫn còn hai mắt đầy đủ, thậm chí còn có chút sợ nước.
- Ừm! Đúng vậy, chúng ta đã quay về rồi!_ Roline gật gật đầu.
Sự tôi luyện trên biển đã làm cho chút non nớt cuối cùng trên mặt Roline phai mờ đi, ánh mắt Roline lộ ra một vẻ từng trải cương nghị cùng vững chãi. Nàng phất phất tay:
- Truyền lệnh: Cập bờ! Mọi người ở trên thuyền đợi lệnh, không được phép của ta, bất cứ người lạ nào cũng không được lên thuyền. Mọi người không được rời khỏi vị trí một bước!
Gã Man Ngưu này chính là bộ hạ cũ lúc trước của Roline trước khi gia nhập dưới trướng của Đỗ Duy, hắn lập tức vâng lệnh đi xuống.
Roline vén áo choàng, một tay nắm bội kiếm ở bên hông, chậm rãi đi tới boong tàu. Nguồn: http://truyenyy.com
Phía trên bến tàu của đế đô, sớm đã có hai trăm kỵ binh hộ vệ mặc chế phục gia tộc Hoa Tulip chờ sẵn, dẫn đầu không phải ai xa lạ, chính là Zach nhỏ.
Zach nhỏ từ lâu đã chờ đợi đến sốt ruột, bồn chồn lo lắng. Mắt thấy đội thuyền rốt cục đã cập bờ, lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Khuôn mặt giống như hình dạng một con khỉ lớn, lộ ra vẻ mừng rỡ từ đáy lòng. Hắn kiêu hãnh huýt sáo, lập tức dẫn binh sĩ gia tộc Hoa Tulip đến gần bến tàu.
Khi ván bắc lên bờ xong, Zach nhỏ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trên boong thuyền, hắn ha hả cười lớn nói:
- Cô xếp xinh đẹp của chúng ta, ngài rốt cục đã về rồi! Vậy mà cũng đã một năm rồi không gặp, chúng tôi còn tưởng rằng ngài đi làm hải tặc ở Nam Dương luôn rồi đấy!
Roline đi xuống boong tàu, nhìn thoáng qua Zach lùn, trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng chỉ thản nhiên vỗ vai Zach nhỏ:
- Ngươi cũng là nhân vật trọng yếu của ngài công tước đấy! Sao lại nói ra công việc không thận trọng thế?
Zach nhỏ cười hắc hắc:
- Thấy ngài trở về, chúng tôi trong lòng vui mừng, tự nhiên xúc động thôi!
Roline nhíu mày một cái, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của Zach nhỏ đầy vẻ chân thành, không có chút ý trêu ghẹo chút nào. Lúc này mới gật gật đầu, giọng nói có chút êm dịu:
- Ừm, nói ra đúng đã lâu không gặp! Hành trình trên biển lần này so với trong tưởng tượng gian nan hơn nhiều. May mắn là đã không làm tổn hại đến danh tiếng!
Zach nhỏ nhìn Roline, rốt cục nhận thấy cô gái xinh đẹp từng là cấp trên của mình hình như có chút biến đổi nho nhỏ khác thường nào đó. Tựa như so với trước kia càng kiên quyết hơn, càng bí ẩn hơn… còn … Ôi, sự biến đổi này nói tỉ mỉ rõ ràng rất khó nhưng lúc này con người Roline giống như là viên đá quý được mài giũa, tự nhiên thấp thoáng khi ẩn khi hiện tản phát ra một ánh hào quang rực rỡ.
- Đức ngài công tước đâu?
Zach nhỏ mới vừa sững người ra, nghe thấy Roline hỏi vội vàng đáp:
- Đức ngài công tước gặp được người truyền tin của ngài phái tới, đã xếp đặt hết thảy mọi việc tại bến cảng, phái tôi dẫn người đến tiếp đón ngài, phía sau đã chuẩn bị xe rồi… Đức ngài nói: Việc bốc dỡ hàng hóa ngài không cần phải lo đến, tôi ở đây trông coi. Lệnh cho ngài sau khi rời thuyền lập tức đi đến phủ công tước gặp Đức ngài!
Roline thoáng nhướng mày, trong ánh mắt có chút tươi cười:
- Một trăm chiếc xe lớn? Sợ rằng… Còn không đủ đấy.
Sau đó, Zach nhỏ lập tức phái người dẫn ngựa tới đưa Roline quay về phủ công tước. Còn hai mươi chiếc thuyền này, Zach nhỏ lập tức điều động toàn bộ nhân công của gia tộc Hoa Tulip đến.
Nguyên lúc đầu có không ít người là công nhân đóng thuyền và phu khuân vác kiếm sống trên bến sông thấy một đội thuyền lớn như vậy cập bờ, nên đều tiến tới tìm việc làm. Thế nhưng cách từ xa đã bị thị vệ của gia tộc Hoa Tulip chặn lại, sau đó nhã nhặn nói cho những người này biết: Hàng hóa trên thuyền đều là đồ vật yêu thích của đức ngài công tước, mọi việc vận chuyển bốc dỡ đều có người trong gia tộc tự làm lấy, không phiền đến người ngoài. Mặc dù nơi cửa ngõ bến cảng này lúc nào cũng có một bọn côn đồ anh chị, nhưng những tên này chỉ giống như lũ kiến hôi, sao dám chuốc phiền toái với công tước Hoa Tulip?
Roline phi ngựa một mạch vào thành, công việc gấp rút nghiêm trọng nên nàng không hề ngừng lại chút nào, thoáng chốc đã tới phủ công tước nguy nga tráng lệ. Vừa mới nhảy xuống ngựa đã thấy cổng phủ công tước mở rộng, không ít thị vệ hầu cận đều ra ngoài nghênh đón. Sau đó lập tức có người dẫn Roline vào trong, thẳng đường tới tiểu viện, phòng làm việc của Đỗ Duy. Tiểu viện này là trước đây do bá tước Raymond- cha của Đỗ Duy dùng làm phòng làm việc, bây giờ Đỗ Duy cũng giống như cha mình năm đó vậy.
Khi Roline đẩy cửa bước vào, Đỗ Duy đang ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn thấy Roline đi vào, Đỗ Duy ngẩng đầu lên cười hòa nhã nói:
- Ừm! Nàng đã quay về rồi? Tốt lắm, ngồi xuống đi!
Giọng nói nhẹ nhàng bình thản giống như Roline đã không hề ra biển mất một năm vậy. Chỉ như là được hắn phái một vòng làm công việc gì đó quẩn quanh chốn nội thành mà thôi.
Roline gặp lại Đỗ Duy, cảm thấy vị đức ngài công tước trẻ tuổi này như lại trưởng thành thêm một ít. Cặp mắt vốn khiến nàng không dám nhìn gần, lúc này xem ra lại càng sâu sắc không thể lường được! Tuy trên mặt đang tươi cười nhưng lại ẩn chứa đầy sự oai nghiêm. So với trước khi nàng ra biển, đức ngài công tước đúng là ngày càng có phong phạm của một vị quan lớn nắm trong tay quyền sinh tử của rất nhiều người. Roline quì một gối xuống, trước tiên thực hiện lễ tiết trịnh trọng của kỵ sĩ thủ hộ gia tộc. Sau đó mới ngồi xuống ghế (thân phận nàng vốn là thủ hộ kỵ sĩ gia tộc chính thức đầu tiên mà Đỗ Duy thu nhận).
- Nói chuyện thôi - Đỗ Duy cười nói- Nàng đi ra ngoài đã hơn một năm, thẳng một mạch không có tin tức. Trong lòng ta quả rất lo lắng, chỉ sợ bọn Nam Dương đó to gan lớn mật dám gây bất lợi cho nàng. Nếu như vậy, nói không chừng ta phải xúi giục Nhiếp Chính Vương phát động viễn chinh Nam Dương lần nữa để đi cứu nàng đấy!
Roline mỉm cười, phong cách của nàng so với lúc trước có lẽ cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều:
- Thưa đức ngài! Chuyến ra biển lần này, so với dự tính của chúng ta trước đây quả thật gian khổ hơn rất nhiều. Lần đầu tiên ra khơi, thuyền đội của chúng ta vốn chỉ qua lại ở vùng duyên hải, trong khi Nam dương cách xa vạn dặm, kiểu đi biển đường dài này, trên đường đi thật sự phiêu lưu mạo hiểm khó có thể tính trước được. Suốt chặng đường chúng tôi gặp phải mấy lần sóng to gió lớn, thời gian dự tính trước đó tuyệt nhiên là không đủ. Nhưng mà may mắn, sau khi tới Nam Dương thẳng xuống phía nam, mang theo lão già Nam Dương kia bên mình. Trên đường gặp các bộ lạc Nam Dương, chúng cũng không dám ngăn trở chúng tôi.
- A !_ Đỗ Duy gật gật đầu_ Nàng đã đến liên hợp vương quốc Nam Dương? Ở đó tình hình thế nào?
Đề cập tới vấn đề này, trong ánh mắt Roline lóe ra một tia kỳ lạ. Sau một lúc, mới thở một hơi dài:
- Nơi đó… Rất đẹp! Cực kỳ đẹp! Tôi chưa bao giờ thấy qua nơi nào đẹp như thế!
Sau đó, nàng lấy từ trong túi ra một cái quyển trục, chậm rãi mở rộng ra, đó là bản đồ Nam Dương đã được vẽ thật tỉ mỉ công phu.
- Thưa đức ngài, lúc trước khi chúng tôi xuất phát, ngài đã lệnh cho tôi trên đường chú ý lộ trình, nhất định phải vẽ ra một tấm bản đồ. Hừm, lão già kia cùng đi theo chúng tôi, lúc khởi hành còn có ý đề phòng chúng tôi. Khi tới Nam Dương, còn cố tình dẫn chúng tôi đi đường quanh co. Sau lại bị tôi phát giác đã giáo huấn nghiêm khắc lão một trận. Nguyên do là tôi thấy lão không thành thật, cứ lặp đi lặp lại mãi, liền lệnh cho thuyền đội dừng lại cập vào một hòn đảo nhỏ, bắt một người trên đảo nhỏ đó đến tra hỏi. Người Nam Dương cũng là người, rượu ngon và vàng cũng đủ để làm cho bọn họ mở miệng: Tôi mới biết được, cái lão già kia dẫn chúng tôi đi quanh co…
Đỗ Duy cười cười:
-Nàng làm sao đối phó với lão?
Roline nhướng lông mày:
- Cũng không biết đối phó với hắn thế nào! Đức ngài đã dặn bảo không thể tổn hại đến tính mạng của hắn, cho nên tôi chỉ còn cách dùng một sợi dây trói hắn, sau đó ngâm hắn trong nước biển ba ngày thôi!
Đỗ Duy nghe xong, cười ha hả, liền đó cầm tấm bản đồ đặt lên bàn, chậm rãi trải rộng ra…
Hiện giờ đế đô chỉ dùng vải bố không thấm nước để vẽ. Mặt trên đúng là một vùng biển rộng lớn! Những hòn đảo điểm thành vô vàn chấm nhỏ chi chít như sao trên trời. Trên vùng biển Nam Dương, Roline vẽ ra những lộ tuyến đường biển, tránh được một ít vùng biển nguy hiểm, khu vực đá ngầm, vùng nước xoáy. Tận cùng phía nam của Nam dương chính là một hòn đảo lớn!
Đỗ Duy chỉ vào cái hòn đảo lớn kia, hỏi:
- Nơi này phải chăng là…
- Thưa đức ngài, nơi này chính là Liên hợp vương quốc Nam Dương đấy! Đây là hòn đảo lớn nhất tại Nam Dương mà tôi biết được. Diện tích của hòn đảo này đủ để so với diện tích hai hành tỉnh lớn của đế quốc chúng ta đó. Hiện tại dưới quyền của Liên hợp vương quốc Nam Dương có khoảng hơn hai mươi bộ lạc, đều sinh sống trên hòn đảo này, dân số chỉ trên đảo này đã có tới chừng năm trăm vạn. Hơn nữa… Thưa đức ngài, trên đảo này có rất nhiều sự việc theo tôi là hết sức kỳ lạ!
- Kỳ lạ?_ Đỗ Duy cảm thấy hứng thú.
Vốn ngay từ đầu, Đỗ Duy đã có rất nhiều trông đợi đối với Nam Dương, còn như sự tình kỳ lạ? "Đỗ Duy, ngươi khỏe không? Ngạc nhiên chưa?"_Mẹ bà nó! Còn gì quái lạ hơn so với câu nhắn này?
Chẳng lẽ, có liên quan tới manh mối của chuyện này sao?
/434
|