Trên Tuyết Sơn cao mấy ngàn thước, Đỗ Duy cảm thấy thân thể trầm trọng. Dù sao thì hắn cũng không phải cường giả thánh giai, ở trên độ cao như vậy, thiếu thốn dưỡng khí khiến cho hắn hô hấp khó khăn.
Một đường "Thông Thiên" một mạch đi thẳng lên- Đây cũng không phải là nói quá, những bậc thang trước mắt thẳng tắp tạo thành con đường mút mắt không thấy điểm dừng, tạo thành một góc 90 độ. Từng bước, từng bước đi lên, làm cho người chóang đầu hoa mắt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhìn thấy, Đỗ Duy đã cố hết sức, Xích Thủy Đoạn lấy ra một băng châu bạch sắc rồi đưa cho Đỗ Duy, thản nhiên nói:
- Bỏ vào miệng, ngậm dưới lưỡi nhưng đừng bao giờ nuốt mất!
Sau đó, lại lấy thêm một viên khác đưa cho Joanna.
Đỗ Duy không do dự cầm lấy, cho vào miệng . Lập tức cảm thấy một hơi lương khí từ dưới lưỡi phát ra, chạy thẳng lên ót. Cảm giác này làm cho người ta thân thể nhất thời buông lỏng, cảm giác trầm trọng gắng sức kia đột nhiên lặn mất tăm. Hít thơ một cái thật sâu, mọi việc trót lọt vô cùng.
- Đây là đồ dùng chuyên dụng trên Tuyết sơn! Dù sao trên Đại Tuyết Sơn có hơn hai trăm vu sư, không phải ai cũng có sức mạnh thánh giai.
Vừa nói, Xích Thủy Đoạn lại vừa nhìn thóang qua Lạc Tuyết.
Sắc mặt Lạc Tuyết âm trầm, Tinh Linh vương một lời như tên bắn, mặc dù có năng lực tùy thời có thể khôi phục thương thế của thành giai, nhưng hắn vẫn cố ý giữ lại vết xướt trên mặt. Sắc mặt hắn lạnh lùng, không thèm nói một lời nào, đang ở tuốt ở đằng trước mà một mạch đi thẳng lên.
Lạc Tuyết không phải là kẻ ngốc. Sau khi hắn bị thương, không vì cuồng nộ mà một hơi vọt lên đỉnh núi, từng bước chậm rãi đi lên. Vừa rồi cùng Xích Thủy Đoạn kịch chiến một trận long trời, Tinh Linh vương không phải là không tổn hao thực lực. Hắn đang cần một ít thời gian cho mình hồi phục lại.
Tầng tầng các băng thể được điêu khắc thành bậc thang, muốn tìm được đá ở nơi Tuyết sơn cao vút này thật sự là một việc khó khăn. Sự giá lạnh cực độ làm cho tất cả đều đóng thành băng. Đi trên những bậc băng sáng trong, Đỗ Duy lẳng lặng nhìn về phía xa xa…
Tổng cộng có 3650 tầng thang băng. Nghe nói vào vài thập niên trước, trước lúc tiền nhiệm Vu vương Cổ Lan Tư còn tại vị, bậc thang băng chỉ có 3640. Căn cứ vào truyền thống Đại Tuyết Sơn, mỗi khi Vu vương tấn nhiệm, sẽ phải đến chân núi mở thêm mười bậc nữa.
Đương nhiên, Xích Thủy Đoạn sẽ không cùng Đỗ Duy kể lể những việc nhàm chán này nữa. Đỗ Duy biết được những việc này là do từ cô tù binh Đại Tuyết Sơn bé nhỏ Eluna kia. Hắn vừa đi vừa cố ý kể ra.
Sau khi nghe Đỗ Duy kể xong, Joanna không nhịn được hỏi một câu:
- Nếu như cứ theo như vậy, giả sử người truyền thừa của Đại Tuyết Sơn cứ một mực đi làm thì như vậy Tuyết sơn sau này sẽ cao đến đâu? Cuối cùng cũng có một ngày các bậc thang tiếp nối liên tiếp. rồi lại từ đỉnh đi ngược xuống chân núi bên kia! Vậy… lúc đó còn tiếp tục đào bậc thang không? Chẳng lẽ lại đào xuống dưới đất!
Đỗ Duy cũng không biết đáp án, cho nên hắn im lặng, liếc mắt nhìn Xích Thủy Đoạn. Thấy nét mặt Xích Thủy Đoạn có chút thay đổi, sau đó làm như không có gì, quay đầu nhìn Joana mà lạnh nhạt nói một câu:
- Nếu như có một ngày bậc thang thông xuống đất bằng. Đó chính là thời khắc Tuyết Sơn một lần nữa nhập thế- Đó chính là thiết luật do tiền bối Tuyết Sơn lưu lại!
Đỗ Duy im lặng. Không biết là tại sao! Hắn hốt nhiên nhớ ra một chuyện tựa như có ý nghĩa tương tự như chuyện Đại Tuyết Sơn vừa nói.
Ban đầu, ở Thần Sơn Long tộc, chính hắn thấy khe sâu trong núi, nghe tộc trưởng Long tộc giới thiệu thì đó là nơi chuyên dùng để vứt bỏ thi thể cùng đầu lâu Tội dân. Mà Long tộc cũng có một quy định quái lạ: Cho đến khi nào cái khe sâu đó bị thi thể Tội dân lấp đầy thì Long tộc có thể hết thủ hộ cho cánh cửa thế giới loài người, lấy lại được tự do một lần nữa!
Tựa hồ từ xưa ở những nơi đây, đều có quy định quỷ dị!
3650 tầng bậc thang nối một mạch lên đỉnh Tuyết phong. Trên hơn nửa hành trình, hai bên hành lang cũng đã thấy được một số cảnh quan. Đỗ Duy ngạc nhiên:
- Nơi này chính là Đại Tuyết Sơn ?
Trên ngọn núi, hai bên được khai phá thành một mảng kiến trúc kỳ dị. Những kiến trúc này đều là dùng băng tạo thành, có phòng ốc, có đài cao… Thậm chí, Đỗ Duy còn thấy bên trái có mấy người mặc áo chòang mỏng manh.
Bên trái hành lang có một cửa vừa một người đi vào, nhìn lên ước chừng là một đài cao trăm thước. Mấy người mặc áo chòang Vu sư, an vị khoanh chân ngồi trên đài cao lạnh băng. Có người đang cúi đầu khổ tư; có người thì quỳ rạp trên đất lấy tay chỉ trên mặt băng hý hoáy; cũng có người ôm đầu suy tư một hồi rồi hốt nhiên nhảy dưng lên, vung tay thành trảo, lăng không huyễn hóa ra một thanh băng kiếm. Đỗ Duy xem ra những chiêu số mà người kia sở dụng, rõ ràng là võ kỹ rất cao minh. Đáng tiếc, người kia sau khi đâm vài kiếm lại mặt mày khổ não, đánh văng thanh kiếm rồi tiếp tục ôm đầu khổ tư, như có vấn đề gì nghĩ không ra.
Lại có mấy người đứng bên bờ đài cao, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, ngơ ngác nhìn về phương xa, không hề có phản ứng gì. Kỳ quái là những người này rõ ràng thấy mấy người Đỗ Duy đi đến mà lại không có phản ứng, càng không ai buồn đến hỏi. Nhóm người Đỗ Duy tiếp tục dọc theo bậc thang đi lên một mạch.
Cho dù có người nào ngẫu nhiên đưa mắt nhìn tới, cũng chỉ là lơ đãng nhìn rồi tiếp tục làm việc của mình.
- Chẳng lẽ trên Tuyết sơn có thể tùy tiện ra vào?- Đỗ Duy không nhịn được hỏi- Chúng ta cứ như vậy mà lên, những người nơi này không coi ngó gì sao?
Xích Thủy Đoạn rất bình tĩnh trả lời:
- Hằng năm, những người đó đều sinh hoạt như thế tại nơi quỷ quái này. Tính tình con người cũng bị cái lạnh khủng khiếp nơi tuyệt đỉnh tích lũy từng tháng từng năm. Người nơi đây, từ ngoài vào trong đã sớm lạnh đến xương tủy. Mà ngay cả máu của họ cũng e là lạnh!
Một đường "Thông Thiên" một mạch đi thẳng lên- Đây cũng không phải là nói quá, những bậc thang trước mắt thẳng tắp tạo thành con đường mút mắt không thấy điểm dừng, tạo thành một góc 90 độ. Từng bước, từng bước đi lên, làm cho người chóang đầu hoa mắt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhìn thấy, Đỗ Duy đã cố hết sức, Xích Thủy Đoạn lấy ra một băng châu bạch sắc rồi đưa cho Đỗ Duy, thản nhiên nói:
- Bỏ vào miệng, ngậm dưới lưỡi nhưng đừng bao giờ nuốt mất!
Sau đó, lại lấy thêm một viên khác đưa cho Joanna.
Đỗ Duy không do dự cầm lấy, cho vào miệng . Lập tức cảm thấy một hơi lương khí từ dưới lưỡi phát ra, chạy thẳng lên ót. Cảm giác này làm cho người ta thân thể nhất thời buông lỏng, cảm giác trầm trọng gắng sức kia đột nhiên lặn mất tăm. Hít thơ một cái thật sâu, mọi việc trót lọt vô cùng.
- Đây là đồ dùng chuyên dụng trên Tuyết sơn! Dù sao trên Đại Tuyết Sơn có hơn hai trăm vu sư, không phải ai cũng có sức mạnh thánh giai.
Vừa nói, Xích Thủy Đoạn lại vừa nhìn thóang qua Lạc Tuyết.
Sắc mặt Lạc Tuyết âm trầm, Tinh Linh vương một lời như tên bắn, mặc dù có năng lực tùy thời có thể khôi phục thương thế của thành giai, nhưng hắn vẫn cố ý giữ lại vết xướt trên mặt. Sắc mặt hắn lạnh lùng, không thèm nói một lời nào, đang ở tuốt ở đằng trước mà một mạch đi thẳng lên.
Lạc Tuyết không phải là kẻ ngốc. Sau khi hắn bị thương, không vì cuồng nộ mà một hơi vọt lên đỉnh núi, từng bước chậm rãi đi lên. Vừa rồi cùng Xích Thủy Đoạn kịch chiến một trận long trời, Tinh Linh vương không phải là không tổn hao thực lực. Hắn đang cần một ít thời gian cho mình hồi phục lại.
Tầng tầng các băng thể được điêu khắc thành bậc thang, muốn tìm được đá ở nơi Tuyết sơn cao vút này thật sự là một việc khó khăn. Sự giá lạnh cực độ làm cho tất cả đều đóng thành băng. Đi trên những bậc băng sáng trong, Đỗ Duy lẳng lặng nhìn về phía xa xa…
Tổng cộng có 3650 tầng thang băng. Nghe nói vào vài thập niên trước, trước lúc tiền nhiệm Vu vương Cổ Lan Tư còn tại vị, bậc thang băng chỉ có 3640. Căn cứ vào truyền thống Đại Tuyết Sơn, mỗi khi Vu vương tấn nhiệm, sẽ phải đến chân núi mở thêm mười bậc nữa.
Đương nhiên, Xích Thủy Đoạn sẽ không cùng Đỗ Duy kể lể những việc nhàm chán này nữa. Đỗ Duy biết được những việc này là do từ cô tù binh Đại Tuyết Sơn bé nhỏ Eluna kia. Hắn vừa đi vừa cố ý kể ra.
Sau khi nghe Đỗ Duy kể xong, Joanna không nhịn được hỏi một câu:
- Nếu như cứ theo như vậy, giả sử người truyền thừa của Đại Tuyết Sơn cứ một mực đi làm thì như vậy Tuyết sơn sau này sẽ cao đến đâu? Cuối cùng cũng có một ngày các bậc thang tiếp nối liên tiếp. rồi lại từ đỉnh đi ngược xuống chân núi bên kia! Vậy… lúc đó còn tiếp tục đào bậc thang không? Chẳng lẽ lại đào xuống dưới đất!
Đỗ Duy cũng không biết đáp án, cho nên hắn im lặng, liếc mắt nhìn Xích Thủy Đoạn. Thấy nét mặt Xích Thủy Đoạn có chút thay đổi, sau đó làm như không có gì, quay đầu nhìn Joana mà lạnh nhạt nói một câu:
- Nếu như có một ngày bậc thang thông xuống đất bằng. Đó chính là thời khắc Tuyết Sơn một lần nữa nhập thế- Đó chính là thiết luật do tiền bối Tuyết Sơn lưu lại!
Đỗ Duy im lặng. Không biết là tại sao! Hắn hốt nhiên nhớ ra một chuyện tựa như có ý nghĩa tương tự như chuyện Đại Tuyết Sơn vừa nói.
Ban đầu, ở Thần Sơn Long tộc, chính hắn thấy khe sâu trong núi, nghe tộc trưởng Long tộc giới thiệu thì đó là nơi chuyên dùng để vứt bỏ thi thể cùng đầu lâu Tội dân. Mà Long tộc cũng có một quy định quái lạ: Cho đến khi nào cái khe sâu đó bị thi thể Tội dân lấp đầy thì Long tộc có thể hết thủ hộ cho cánh cửa thế giới loài người, lấy lại được tự do một lần nữa!
Tựa hồ từ xưa ở những nơi đây, đều có quy định quỷ dị!
3650 tầng bậc thang nối một mạch lên đỉnh Tuyết phong. Trên hơn nửa hành trình, hai bên hành lang cũng đã thấy được một số cảnh quan. Đỗ Duy ngạc nhiên:
- Nơi này chính là Đại Tuyết Sơn ?
Trên ngọn núi, hai bên được khai phá thành một mảng kiến trúc kỳ dị. Những kiến trúc này đều là dùng băng tạo thành, có phòng ốc, có đài cao… Thậm chí, Đỗ Duy còn thấy bên trái có mấy người mặc áo chòang mỏng manh.
Bên trái hành lang có một cửa vừa một người đi vào, nhìn lên ước chừng là một đài cao trăm thước. Mấy người mặc áo chòang Vu sư, an vị khoanh chân ngồi trên đài cao lạnh băng. Có người đang cúi đầu khổ tư; có người thì quỳ rạp trên đất lấy tay chỉ trên mặt băng hý hoáy; cũng có người ôm đầu suy tư một hồi rồi hốt nhiên nhảy dưng lên, vung tay thành trảo, lăng không huyễn hóa ra một thanh băng kiếm. Đỗ Duy xem ra những chiêu số mà người kia sở dụng, rõ ràng là võ kỹ rất cao minh. Đáng tiếc, người kia sau khi đâm vài kiếm lại mặt mày khổ não, đánh văng thanh kiếm rồi tiếp tục ôm đầu khổ tư, như có vấn đề gì nghĩ không ra.
Lại có mấy người đứng bên bờ đài cao, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, ngơ ngác nhìn về phương xa, không hề có phản ứng gì. Kỳ quái là những người này rõ ràng thấy mấy người Đỗ Duy đi đến mà lại không có phản ứng, càng không ai buồn đến hỏi. Nhóm người Đỗ Duy tiếp tục dọc theo bậc thang đi lên một mạch.
Cho dù có người nào ngẫu nhiên đưa mắt nhìn tới, cũng chỉ là lơ đãng nhìn rồi tiếp tục làm việc của mình.
- Chẳng lẽ trên Tuyết sơn có thể tùy tiện ra vào?- Đỗ Duy không nhịn được hỏi- Chúng ta cứ như vậy mà lên, những người nơi này không coi ngó gì sao?
Xích Thủy Đoạn rất bình tĩnh trả lời:
- Hằng năm, những người đó đều sinh hoạt như thế tại nơi quỷ quái này. Tính tình con người cũng bị cái lạnh khủng khiếp nơi tuyệt đỉnh tích lũy từng tháng từng năm. Người nơi đây, từ ngoài vào trong đã sớm lạnh đến xương tủy. Mà ngay cả máu của họ cũng e là lạnh!
/434
|