Ác Ma Pháp Tắc

Chương 648: Ngươi không xứng

/434


Đỗ Duy không phải chưa từng khiến người vô tội chết đi… thậm chí hắn từng tự tay làm chuyện này.
Nhưng giờ phút này, nhìn tên thợ may vô tội trước mắt, nhìn đôi mắt đang ngập tràn nước mắt của hắn, nghe tiếng gào vô lực của hắn về vận mệnh bi thảm không nằm trong tay mình… Đột nhiên, Đỗ Duy cảm thấy mình không nói được một chữ nào.
Ta có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ lại nói với hắn, hắn phải lấy đại cục làm trọng, hy sinh cái tôi của mình khiến Giáo hội không có cơ hội vượt mặt hoàng thất. Vì nếu để cho tôn giáo tà ác không kém đó có cơ hội khuếch trương thế lực, áp đảo uy nghiêm của hoàng đế, vậy sau này Giáo hội sẽ tiến thêm một bước khiến cho cho trung ương chính phủ không ngẩng đầu lên được? Hay là nói cho hắn, một mình hắn chết có thể tránh rất nhiều máu chảy và xung đột?
Không sai, đây là một đạo lý lớn, thậm chí một thời gian ngắn sắp tới, Đỗ Duy thậm chí đã quen đứng ở "vị trí cao" nhìn xuống những người ở phía dưới, sau đó dùng loại "đạo lý lớn" này để cân nhắc, tính toán, sau đó làm một số quyết định hắn cho là rất cao thượng là quyết định khiến ai hy sinh, lưu lại ai.
Đúng vậy, đôi khi Đỗ Duy tự đấu tranh, cũng từng do dự, mâu thuẫn. Nhưng sau đó, dần dần lòng y cũng như liệt dần, hắn tự thuyết phục mình rằng những điều đó đều là do hắn "lấy đại cục làm trọng."
Nhưng…
Hiện giờ nhìn Grooms trước mặt, nhìn hai hàng nước mắt của tên thợ may vô tội đó, hắn đột nhiên cảm thấy câu nói "lấy đại cục làm trọng" thật khó nói ra khỏi miệng.
Lời nói của Grooms thật ra vô cùng đơn giản, vô cùng trực tiếp, chẳng hề sâu sắc chút nào - nhưng một câu nói chẳng hề sâu sắc như vậy lại khiến Đỗ Duy không cách nào trả lời, thậm chí không thể nói được một chữ.
"Ta không hiểu, ta là một người tốt, ta chưa từng làm sai điều gì. Ta tận tâm làm việc của mình, ta yêu những người trong gia đình mình… nhưng vì sao ta lại phải chết khó hiểu như vậy? Đúng, ta chỉ là một tiểu nhân vật, một con kiến hôi nho nhỏ, nhưng sinh mệnh của ta sao lại có thể tùy tiện tước đi như vậy?"
Chẳng lẽ vì ta là một tiểu nhân vật, là con kiến xám cho nên mới bị hy sinh?
Sinh mệnh của ta có thể tùy ý tước đoạt.
Vì sao?
Ai cho ngươi quyền quyết định "hy sinh ai" với "không hy sinh ai"?
Ai cho ngươi cái quyền đấy?
Khi trong đầu Đỗ Duy đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, cả người hắn đổ mồ hôi lạnh!
Nhìn tên thợ may nước mắt giàn dụa, tuyệt vọng gào thét, phẫn nộ trước mắt…
Đỗ Duy không khỏi tự hỏi "Tùy ý phán xét, quyết định vận mệnh một người như vậy… Ta là gì?"
Ta như vậy, hoàng tử Thần cũng như vậy, vậy chúng ta… có khác gì con điếm Quang Minh nữ thần kia?
Đúng vậy, chúng ta dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, dùng "đạo lý lớn" của mình để quyết định số phận những con kiến hôi phía dưới.
Vậy chúng ta là gì? Là thần chắc? Chúng ta thực sự có quyền tước đi mạng sống của bất cứ ai?
Lấy đại cục làm trọng? Cho nên không cần quan tâm kẻ bị hy sinh có đồng ý hay không sao?
Vậy "tiểu nhân vật" như Grooms thì sao? Đứng trên lập trường của hắn, hắn chỉ muốn hưởng cuộc sống bình an của mình, bảo toàn sinh mệnh hèn mọn của bản thân mà thôi… Hắn sai ở đâu chứ?
Cho tới giờ, ngay cả Đỗ Duy cũng tự cảm thấy được rằng trái tim mình đang dần dần trở nên lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Mà cũng đồng dạng, cho tới giờ Đỗ Duy vẫn cảm thấy mình không có chỗ nào sai, thế giới này là vậy, ngươi không ăn người vậy chờ bị người khác ăn đi. Rất nhiều chuyện nếu ngươi đã mềm lòng vậy thì kết cục càng thê thảm đang chờ đợi ngươi.
Cho nên khi hắn đưa cô gái xinh đẹp kia tới thảo nguyên, sóng mắt sáng ngời như ánh trăng của nàng chưa từng khiến Đỗ Duy mềm lòng. Mặc dù sâu trong nội tâm hắn cũng có đấu tranh song hắn vẫn kiên cường khích lệ bản thân rằng mình làm vậy là bất đắc dĩ, làm vậy là không sai!
Có lẽ hôm nay gặp một người càng bình thường, càng vô tội là Grooms, trái tim đã lạnh như băng của Đỗ Duy mới đột nhiên ấm lên một chút.
Đúng vậy… lúc đó, cô gái kia, nàng không hề phản kháng, không hề cự tuyệt mà mang quyết tâm hy sinh… cho nên Đỗ Duy không nghĩ sâu như vậy.
Nhưng, Grooms thì sao? Hắn bị ép buộc, hắn không thể không đi, hắn không muốn chết nhưng lại không thể không chết.
Mà lúc này mặc dù Đỗ Duy không phải người quyết định nhưng hắn cũng là một kẻ chấp hành trung thực.
"Xem ra lòng ta vẫn chưa đủ cứng." Sau khi trấn an kẻ đang đau thương đó, Đỗ Duy đi khỏi đại điện, cố gắng suốt một ngày nay cũng không uổng phí, ít nhất Đỗ Duy tin tưởng yến hội ngày mai.
Nhưng khi cảm nhận gió đêm thổi trên khuôn mặt hắn lại chăng cảm thấy chút thoải mái nào.
Là mềm lòng sao…
Mà lúc này ngay cả Đỗ Duy cũng không hiểu tâm tư mình rốt cuộc ra sao. Có lẽ chỉ là lòng thương hại nhất thời thôi?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bước nhanh hơn, quyết định về phòng thay một bộ y phục. Chiều nay hắn còn phải về phủ công tước một chuyến, dù sao cũng đã phái thị vệ trưởng Raoen đi mời Lam Hải Duyệt tiên sinh.
Nhưng khi Đỗ Duy trở lại nơi ở tạm thời trong hoàng cung, khi vừa bước vào trong khu nhà, hắn đột nhiên bước chậm lại.
Đôi mắt vốn híp lại hiện lên một ánh sáng, hắn theo bản năng nhìn lại hai người hầu cung đình trong viện, hai người hầu tuổi còn trẻ này đang cầm chổi dọn dẹp tuyết rơi tong sân, từ xa thấy Đỗ Duy tới vội vàng khom mình thi lễ, sắc mặt họ vẫn như thường, không chút dị động.
Mà Đỗ Duy ánh mắt lại gắt gao chăm chú nhìn vào phòng ngủ của mình.
Xoay người nhìn lại một chút, bên ngoài đình viện đám thị vệ cung đình cũng rất bình tĩnh…
Đỗ Duy nở một nụ cười không dễ phát hiện, chậm rãi đi tới, phất tay với hai người hầu:
- Ra ngoài cả đi, không có lệnh của ta không được vào.
Nói xong hắn bước tới cửa phòng mình, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối đen, Đỗ Duy bước tới chỗ châm đèn nơi vách tường.
- Còn muốn tới gặp ngài, không ngờ ngài đã tới trước rồi.
Khi hắn xoay người lại, trên chiếc ghế đệm mềm mại, Lam Hải Duyệt mỉm cười nhìn Đỗ Duy. Thân hình già nua bọc trong một cái mền.
Đỗ Duy châm lò sưởi trong tường, lão nhân gia xoay xoay cho ấm cổ, từ từ nói:
- Có chút lửa mới ấm lên một chút, ai, già rồi, thân thể không tốt.
- Ta không nghĩ ngài lại tới đây trước để gặp ta.
Đỗ Duy nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát:
- Không phải ta đã mời ngài tới chờ ở phủ công tước sao?
Lam Hải Duyệt trừng mắt nhìn:
- Nhưng mà, công tước đại nhân, chẳng phải ngài viết hãi chữ "khẩn cấp" lên tay người tới mời sao? Nếu thực sự là chuyện khẩn cấp mà ta dẫu sao cũng nhàn rỗi, cứ tới trước vẫn hơn. Mà ngài là trọng thần dưới một người mà trên vạn người của đế quốc mà.
Đỗ Duy hừ một tiếng, "ba" một tiếng, mở một chai rượu giơ lên mời Lam Hải Duyệt nhưng lão lắc đầu:
- Ta già rồi, mấy thứ như rượu không hợp với ta.
Đỗ Duy ngửa đầu uống một ngụm lớn rốt cuộc mới thở phào một cái, tựa hồ tất cả buồn bực trong lòng đều xả ra theo một hơi thở đó. Hắn liếc mắt nhìn lão lão Lam Hải Duyệt:
- Khi ngài vào không bị ai phát hiên chứ?
Lam Hải Duyệt mỉm cười:
- Chỉ sợ giờ trong hoàng cung không có ai mạnh mẽ tới phức phát hiện được hành tung của ta.
Đỗ Duy gật đầu:
- Vậy được rồi.
Với bản lãnh của Lam Hải Duyệt, một trong tam đại đệ tử Đại Tuyết Sơn, trên thế giới này số người hơn được hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cả đế đô có lẽ chỉ có người trong thần điện mới có thể khiến cho Lam Hải Duyệt lo sợ, còn trong hoàng cung hiện giờ - ngay cả một thánh giai cũng ko có.
- Ta có một câu chuyện cổ rất dài muốn kể lại cho người nghe, tiên sinh.
Đỗ Duy buông trai rượu xuống:
- Ta hiện giờ cần một số ý kiến trí tuệ, hay có thể nói… chỉ dẫn. Ta nghĩ không ai ngoài ngài có trí tuệ cao thâm như biển rộng vậy nữa.
Lam Hải Duyệt nở nụ cười thật bình thản, đôi mắt y sáng ngời như sao thật không tương xứng với tuổi tác.
Đỗ Duy không khách khí với vị đại học giả này nữa, thậm chí cả một chút ý cảnh giác đề phòng cũng không có, kể lại mọi chuyện từ đầu.
Hắn bắt đầu kể về chuyện tội dân phương bắc đầu tiên, sau đó nói Thần sơn của long tộc đã bị chiếm đóng, tội dân với số lượng khổng lồ tương lai sẽ xâm lấn…
Khi hắn nói xong đoạn này, hắn chú ý tới mọi biểu tình của Lam Hải Duyệt nhưng ông lão này sắc mặt vẫn rất bình tĩnh phảng phất như không chút nào ngoài ý muốn.
- Ngươi… biết sao?
Đỗ Duy nhíu mày.
- Chẳng lẽ ta phải làm ra vẻ ngạc nhiên?
Giọng của Lam Hải Duyệt rất thong dong:
Ta biết một số ít truyền thuyết viễn cổ, trên Đại Tuyết Sơn có ghi lại một chút. Hơn nữa nửa năm gần đây vấn đề quân Tây Bắc vốn kéo dài từ trước tới nay đột nhiên lại bị đế quốc sử dụng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt để được yên ổn bên trong. Lại tổn hao một lượng lớn quân phí để mở rộng quy mô quân đội. Chưa kể còn dùng một đống tiền để tạo thành phòng tuyến Kaspersky - A, thuận tiện nói một chút, cái tên ngươi đặt này cũng thật khó nghe. Ừm, dù nói thế nào, người thông minh đều nhìn ra các ngươi hao phí khí lực nhiều như vậy ở phương Bắc tất nhiên là để chuẩn bị đối phó với ai đó. Lại liên tưởng tới những truyền thuyết này cũng không khó tìm được đáp án. Hơn nữa, đùng quên Philip là học sinh của ta.
Đỗ Duy nhún nhún vai:
- Ta biết.
- Ta chỉ có ba năm mà thôi.
Đỗ Duy cười khổ nói:
- Đương nhiên bây giờ thời gian ba năm đã trôi qua hơn nửa. Trong đoạn thời gian còn lại ta phải chuẩn bị mọi thứ càng đầy đủ càng tốt! Ta phải loại tất cả mọi nhân tố bất ổn định trong một khoảng thời gian ngắn! Cho nên, ta phải dùng một số phương pháp bất thường…
- Ngươi đang nói tới một số thủ đoạn ti tiện, hạ lưu, tàn nhẫn sao?
Lam Hải Duyệt thờ ơ hỏi lại.
- …
Đỗ Duy sửng sốt gật đầu:
- Có thể nói vậy.
Sau đó, Đỗ Duy nhanh chóng kể lại chuyện hoàng đế đột nhiên băng hà cùng những vấn đề khó khắn trước mắt của mình, không hề che dấu chút nào với Lam Hải Duyệt.
Khi hắn nói tới chuyện hiện giờ hoàng tử Thần và mình hợp mưu chuẩn bị dùng một thế thân che mắt mọi người tại yến hội tối mai, đồng thời nói tới tên thợ may đáng thương Grooms, cũng nói tới chuyện mình bất nhẫn.
- Khi hắn nói "không công bằng" ta thật sự có cảm giác rất kỳ lạ.
Đỗ Duy thở dài:
- Ta đột nhiên không cách nào lý giải những việc mình làm, thậm chí, ta còn nảy sinh một chút hoài nghi. Ừm, ngài hiểu ý ta chứ?
- Cũng hiểu được một chút. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ngữ khí Lam Hải Duyệt đột nhiên kèm theo vẻ đùa cợt:
- Đột nhiên phát hiện lương tâm, đúng không?
- … Coi như vậy đi.
Đỗ Duy nghe ra giọng đùa cợt của hắn nhưng không hề để ý.
Hắn nhìn lão già cơ trí trước mặt, ánh mắt đầy vẻ trông ngóng.
Một lúc lâu sau, Lam hải Duyệt mới cử động thân thể, xích tới gần bên lò sưởi một chút, sau đó ánh mắt hắn nhìn ngọn lửa trong lò sửa, lại thở dài, dùng một giọng nói hàm chứ vẻ khinh thường nhẹ nhàng cất lên:
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc… Đỗ Duy, vốn ta nghĩ giờ ngươi đã lột xác thành một người đứng đầu chân chính. Mỗi lần ta thấy ngươi tiến bộ như vậy đều cảm thấy vui mừng và tán thưởng. Nhưng mà… Hừm từ khi ngươi nói ra những lời này, ngươi còn kém xa lắm! So với hoàng tử Thần, ngươi đúng là một đứa trẻ lông còn chưa mọc dài. Ta thật sự rất muốn khuyên ngươi một câu, nếu ngươi thực sự như vậy không bằng bây giờ ngươi hãy thừa dịp vẫn còn được sủng ái, giao ra địa vị Tây Bắc lĩnh chủ cho hoàng tử Thần, sau đó đem gia đình chuyển tới trong một thành thị nhỏ ở phía nam, làm một chủ nông bình thường thôi. Bởi vì… ngươi không xứng!
Câu nói sắc bén này vang lên khiến Đỗ Duy ngây dại.

/434

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status