Bên trong thư phòng , Tư Đồ Viêm khoanh tay để trên bàn , khuôn mặt bình tĩnh suy nghĩ , anh biết Lâm Khả Tâm không hề nói dối mình , vì cẩn thận nghĩ lại chính lúc anh vào cô rõ ràng xem anh là Cố Thiếu Kiệt , mới có thể nói ra 「 Anh thế nào lại quay lại? 」 , hơn nữa sở dĩ cô phải nói dối gọi điện chắc là muốn giấu diếm chuyện Cố Thiếu Kiệt tới tìm cô , về chuyện phát lại số điện thoại của Cố
Thiếu Kiệt chắc là do hôm qua anh bắt cô gọi cho Cố Thiếu Kiệt.
Bởi vì biết nên lúc nói ra lời nhẫn tâm có chút không đành lòng , thậm chí nhớ tới cô tỏ tình anh có một tia vui sướng .
Ở trong lòng anh nghĩ , từ lúc bắt đầu anh chỉ xem Lâm Khả Tâm là trò chơi , anh đối đãi tốt chỉ vì kế hoạch của riêng mình chứ không hề cao hứng , huống chi Lâm Khả Tâm chỉ là loại phụ nữ thấp hèn căn bản không xứng đáng với tình cảm của anh ..
Nhưng dù cho anh luôn dặn dò bản thân như vậy thì trong lòng cũng không khỏi áy náy và vui sướng
Ý thức được đối với Lâm Khả Tâm không phải là không có tình cảm , Tư Đồ Viêm có chút sợ hãi , anh chưa từng nghĩ người đặt bẫy là anh và người rơi vào bẫy cũng chính là anh .
Nghĩ vậy , sắc mặt Tư Đồ Viêm trở nên khó coi , anh —— Tư Đồ Viêm sẽ không bao giờ đối với Lâm Khả Tâm mà nảy sinh tình cảm , tuyệt đối sẽ không !
Đúng lúc này , điện thoại của Tư Đồ Viêm vang lên "Alo , Đại Vĩ , có chuyện gì?" "Tổng Tài , chuyện anh dặn , tôi đã điều tra được , bọn họ định là ngày mai." "Như vậy. . . . . ." Tư Đồ Viêm trầm tư trong chốc lát , sau đó mở miệng nói: "
Được , tôi biết rồi , tối mai nhớ đến đón tôi."
"Được thưa Tổng Tài."
Cúp điện thoại , ánh mắt của Tư Đồ Viêm liền hiện ra một tia tàn ác , kế tiếp sẽ có kịch để xem rồi !
Vì muốn chứng minh bản thân mình không có tình cảm với Lâm Khả Tâm , và cũng phòng tránh để điều đó xảy ra mà Tư Đồ Viêm đã quyết định bắt đầu tiến thêm một bước trong kế hoạch của mình .
Mà Lâm Khả Tâm lúc này cũng không hề nghĩ cuộc sống tiếp theo của cô sẽ trở nên thống khổ như vậy ..
Sáng hôm sau , Tư Đồ Viêm từ trong thư phòng đi ra liền thấy Lâm Khả Tâm nằm trên sofa ngủ , tuy mặt cô không còn đọng lại giọt nước mắt nào nhưng nhìn đôi mắt xưng húp kia cũng có thể biết tối qua cô khóc thật nhiều.
Theo bản năng , Tư Đồ Viêm vươn tay xoa xoa hai má của cô , cô liền mở mắt , vì vậy anh lật đật rụt tay lại.
"Viêm? Anh sao lại ở đây. . . . . ." Lâm Khả Tâm xoay người , dụi dụi con mắt chưa tỉnh ngủ.
Tư Đồ Viêm giấu tay ở phía sau , rồi giả vờ bộ dạng lạnh như bang: " Vô nghĩa , tôi tất nhiên là kêu em dậy rồi , em nhìn thời gian xem đã rất trễ lại còn ở đây ngủ thật ngon , bây giờ tôi phải đi làm nhưng ngay cả điểm tâm cũng chẳng có , Lâm Khả Tâm , em rốt cuộc có biết tự giác là gì không?"
Tư Đồ Viêm mồm mép răn dạy làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy khổ sở , sự đau khổ phát ra từ bên nội tâm , cô còn tưởng anh sẽ ít nhiều có chút tình cảm với cô nhưng ai ngờ sau khi cô tỏ tình với anh thì anh vẫn như trước thật lạnh lùng . . . .
. .Xem ra anh thật không thích cô ...
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm nở nụ cười khổ một chút: " Thật có lỗi , em liền đi chuẩn bị điểm tâm."
Lâm Khả Tâm đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp liền bị Tư Đồ Viêm gọi lại: " Không cần nữa , bây giờ em mới làm thì sao kịp nữa? Tôi không ăn."
Nghe anh nói vậy , Lâm Khả Tâm không hề oán giận mà cô thậm chí phát hiện ra thời gian ở chung với anh cư nhiên cô chỉ là nô lệ , bất quá nô dịch của cô không phải Tư Đồ Viêm mà là tình yêu của anh .
Lâm Khả Tâm bỗng có loại nhận thức thật đau , cô xoay người nhìn anh , đợi sự phân phó kế tiếp của anh.
Chỉ thấy Tư Đồ Viêm sửa sang lại quần áo của mình , thản nhiên nói: " Hôm nay theo tôi đi dự một cái yến tiệc , chuẩn bị cho tốt một chút , tối tôi phái Đại Vĩ tới đón em."
"Đã biết."
Sau khi Tư Đồ Viêm rời đi , Lâm Khả Tâm không dám chậm trễ liền đi chọn lựa trang phục cho tối nay , cô một bên chọn một bên nghi hoặc : Nếu anh không thích cô, vì cái gì anh lại muốn dẫn cô tham gia cùng? Giống Cố Ca Ca nói bên cạnh anh không thiếu phụ nữ nếu tìm đại một người thì cũng đâu nhất thiết phải là cô? Chính anh chẳng những mang theo cô mà lần trước thiếu chút nữa anh đã giới thiệu cho giới truyền thông cô là vợ anh rồi . . . . . .Anh thật sự không thích cô sao?
Nghĩ vậy Lâm Khả Tâm bỗng nhớ đến biểu hiện không được tự nhiên của anh , mỗi lần anh đối xử tốt với cô , anh chẳng những kiên quyết không thừa nhận mà thái độ còn thay đổi 180 độ , trở nên lạnh như băng , giống như muốn che dấu cái gì đó. . . . . .Hay là lần này cũng vậy? Thật ra là anh thích cô nhưng vì không muốn thừa nhận?
Sự suy đoán này làm cho tâm tình của Lâm Khả Tâm trở nên tốt hơn một chút , lòng cô ngọt ngào hơn.
Đúng cô phải thật xinh đẹp để tham gia tiệc đêm nay .. Cố lên !
Sau đó , Lâm Khả Tâm mở tủ đồ lấy ra chiếc váy màu trắng , bởi vì trước đây khi cô mặc cái này Tư Đồ Viêm liền trở nên sửng sốt .
Thật ra lúc trước khi mua quần áo , cô không nghĩ sẽ mua cái này bởi vì cô nhớ rõ Hách Sa Sa cũng có một cái giống vậy , hơn nữa còn là chiếc váy Hách Sa Sa rất thích , nhưng sau khi thấy ánh mắt kinh diễm của Tư Đồ Viêm cô lựa chọn ngay
Thiếu Kiệt chắc là do hôm qua anh bắt cô gọi cho Cố Thiếu Kiệt.
Bởi vì biết nên lúc nói ra lời nhẫn tâm có chút không đành lòng , thậm chí nhớ tới cô tỏ tình anh có một tia vui sướng .
Ở trong lòng anh nghĩ , từ lúc bắt đầu anh chỉ xem Lâm Khả Tâm là trò chơi , anh đối đãi tốt chỉ vì kế hoạch của riêng mình chứ không hề cao hứng , huống chi Lâm Khả Tâm chỉ là loại phụ nữ thấp hèn căn bản không xứng đáng với tình cảm của anh ..
Nhưng dù cho anh luôn dặn dò bản thân như vậy thì trong lòng cũng không khỏi áy náy và vui sướng
Ý thức được đối với Lâm Khả Tâm không phải là không có tình cảm , Tư Đồ Viêm có chút sợ hãi , anh chưa từng nghĩ người đặt bẫy là anh và người rơi vào bẫy cũng chính là anh .
Nghĩ vậy , sắc mặt Tư Đồ Viêm trở nên khó coi , anh —— Tư Đồ Viêm sẽ không bao giờ đối với Lâm Khả Tâm mà nảy sinh tình cảm , tuyệt đối sẽ không !
Đúng lúc này , điện thoại của Tư Đồ Viêm vang lên "Alo , Đại Vĩ , có chuyện gì?" "Tổng Tài , chuyện anh dặn , tôi đã điều tra được , bọn họ định là ngày mai." "Như vậy. . . . . ." Tư Đồ Viêm trầm tư trong chốc lát , sau đó mở miệng nói: "
Được , tôi biết rồi , tối mai nhớ đến đón tôi."
"Được thưa Tổng Tài."
Cúp điện thoại , ánh mắt của Tư Đồ Viêm liền hiện ra một tia tàn ác , kế tiếp sẽ có kịch để xem rồi !
Vì muốn chứng minh bản thân mình không có tình cảm với Lâm Khả Tâm , và cũng phòng tránh để điều đó xảy ra mà Tư Đồ Viêm đã quyết định bắt đầu tiến thêm một bước trong kế hoạch của mình .
Mà Lâm Khả Tâm lúc này cũng không hề nghĩ cuộc sống tiếp theo của cô sẽ trở nên thống khổ như vậy ..
Sáng hôm sau , Tư Đồ Viêm từ trong thư phòng đi ra liền thấy Lâm Khả Tâm nằm trên sofa ngủ , tuy mặt cô không còn đọng lại giọt nước mắt nào nhưng nhìn đôi mắt xưng húp kia cũng có thể biết tối qua cô khóc thật nhiều.
Theo bản năng , Tư Đồ Viêm vươn tay xoa xoa hai má của cô , cô liền mở mắt , vì vậy anh lật đật rụt tay lại.
"Viêm? Anh sao lại ở đây. . . . . ." Lâm Khả Tâm xoay người , dụi dụi con mắt chưa tỉnh ngủ.
Tư Đồ Viêm giấu tay ở phía sau , rồi giả vờ bộ dạng lạnh như bang: " Vô nghĩa , tôi tất nhiên là kêu em dậy rồi , em nhìn thời gian xem đã rất trễ lại còn ở đây ngủ thật ngon , bây giờ tôi phải đi làm nhưng ngay cả điểm tâm cũng chẳng có , Lâm Khả Tâm , em rốt cuộc có biết tự giác là gì không?"
Tư Đồ Viêm mồm mép răn dạy làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy khổ sở , sự đau khổ phát ra từ bên nội tâm , cô còn tưởng anh sẽ ít nhiều có chút tình cảm với cô nhưng ai ngờ sau khi cô tỏ tình với anh thì anh vẫn như trước thật lạnh lùng . . . .
. .Xem ra anh thật không thích cô ...
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm nở nụ cười khổ một chút: " Thật có lỗi , em liền đi chuẩn bị điểm tâm."
Lâm Khả Tâm đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp liền bị Tư Đồ Viêm gọi lại: " Không cần nữa , bây giờ em mới làm thì sao kịp nữa? Tôi không ăn."
Nghe anh nói vậy , Lâm Khả Tâm không hề oán giận mà cô thậm chí phát hiện ra thời gian ở chung với anh cư nhiên cô chỉ là nô lệ , bất quá nô dịch của cô không phải Tư Đồ Viêm mà là tình yêu của anh .
Lâm Khả Tâm bỗng có loại nhận thức thật đau , cô xoay người nhìn anh , đợi sự phân phó kế tiếp của anh.
Chỉ thấy Tư Đồ Viêm sửa sang lại quần áo của mình , thản nhiên nói: " Hôm nay theo tôi đi dự một cái yến tiệc , chuẩn bị cho tốt một chút , tối tôi phái Đại Vĩ tới đón em."
"Đã biết."
Sau khi Tư Đồ Viêm rời đi , Lâm Khả Tâm không dám chậm trễ liền đi chọn lựa trang phục cho tối nay , cô một bên chọn một bên nghi hoặc : Nếu anh không thích cô, vì cái gì anh lại muốn dẫn cô tham gia cùng? Giống Cố Ca Ca nói bên cạnh anh không thiếu phụ nữ nếu tìm đại một người thì cũng đâu nhất thiết phải là cô? Chính anh chẳng những mang theo cô mà lần trước thiếu chút nữa anh đã giới thiệu cho giới truyền thông cô là vợ anh rồi . . . . . .Anh thật sự không thích cô sao?
Nghĩ vậy Lâm Khả Tâm bỗng nhớ đến biểu hiện không được tự nhiên của anh , mỗi lần anh đối xử tốt với cô , anh chẳng những kiên quyết không thừa nhận mà thái độ còn thay đổi 180 độ , trở nên lạnh như băng , giống như muốn che dấu cái gì đó. . . . . .Hay là lần này cũng vậy? Thật ra là anh thích cô nhưng vì không muốn thừa nhận?
Sự suy đoán này làm cho tâm tình của Lâm Khả Tâm trở nên tốt hơn một chút , lòng cô ngọt ngào hơn.
Đúng cô phải thật xinh đẹp để tham gia tiệc đêm nay .. Cố lên !
Sau đó , Lâm Khả Tâm mở tủ đồ lấy ra chiếc váy màu trắng , bởi vì trước đây khi cô mặc cái này Tư Đồ Viêm liền trở nên sửng sốt .
Thật ra lúc trước khi mua quần áo , cô không nghĩ sẽ mua cái này bởi vì cô nhớ rõ Hách Sa Sa cũng có một cái giống vậy , hơn nữa còn là chiếc váy Hách Sa Sa rất thích , nhưng sau khi thấy ánh mắt kinh diễm của Tư Đồ Viêm cô lựa chọn ngay
/161
|