Trình Tu bất đắc dĩ nhìn Kim Tiểu Mãn, rồi xoay người rời đi.
Kim Tiểu Mãn cố gắng kiềm nén sắc mặt, hung hăng trừng bóng lưng Trình Tu, không nói một lời.
Nhìn bên ngoài thấy mưa đã tạnh, Trình Tu liền đi xuống phòng bếp. Trên tay bưng một chén canh nóng đồng thời nhờ đại tẩu đến Kim gia lấy y phục cho Tiểu Mãn rồi quay về phòng.
Trình gia đại tẩu nhìn thấy Tiểu Mãn đội mưa chạy đến, nên cũng không nhiều lời liền lập tức đáp ứng.
Thời điểm Trình Tu đem canh về phòng, Kim Tiểu Mãn còn đang nhắm mắt trầm tư. Không được, Kim Tiểu Hoa nhất định phải gả đi. Tất nhiên, Lưu thị chắc chắn sẽ không đồng ý, Kim Tiểu Hoa cũng sẽ không chấp thuận.Thật là nan giải.
Trình Tu cũng không nói chuyện, chỉ để chén canh nóng trên bàn rồi đi ra ngoài.
Nghe được động tĩnh Kim Tiểu Mãn vừa mở mắt thì thấy cửa đã khép lại. Thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy chén canh nóng trên bàn, sau một hồi ngơ ngẩn thì cầm chén lên uống.
Trình gia cùng Kim gia cách nhau không xa. Trình gia đại tẩu còn chưa đến gần liền bắt gặp Vương thị đang cầm rổ đi ra: Vợ Đại Sơn, Tiểu Mãn mới vừa mắc mưa, làm phiền tỷ lấy cho ta một bộ y phục để ta mang cho Tiểu Mãn.
Tiểu mãn lại chạy đến Trình gia à? Vương thị cười cười, Mời Trình gia đại tẩu vào nhà ngồi chơi?
Không cần, ta ở bên ngoài chờ là được rồi. Nàng cũng không muốn trông thấy Lưu thị phiền phức đó đâu.
Cũng được, ta đi lấy y phục cho Tiểu Mãn ngay đây. Trong lòng biết mẹ chồng mình không được nhiều người yêu mến, Vương thị cũng không ngại ngùng, gật đầu đi vào nhà.
Trình gia đại tẩu đứng chờ dưới tàng cây lớn, không khéo nghe được một vài người trong thôn đang rảnh rỗi tám chuyện.
Mấy người biết tin gì chưa? Con gái Đặng gia phát bệnh càng lợi hại hơn đó!
Phải không? Đã như vậy sao lại không đi tìm đại phu? Cứ để như vậy sẽ không chết người đó chứ?
Nàng còn mặt mũi mà nhìn đại phu à? Ta nói, cái loại này nếu không bệnh chết thì cũng bị người ta coi rẻ.
Nàng ta cho dù muốn tìm đại phu cũng tìm không được! Ngày đó đến tiểu thần y cũng xoay người rời đi.
Thì đó. Ngay cả tiểu thần y cũng không muốn chữa trị cho nàng, nàng cũng chỉ có thể chờ chết.
Dựa vào cái gì mà tiểu thần y phải chữa trị cho nàng? Nàng ta chính là thê tử chưa xuất giá của Trình gia lão nhị đó. Đã không chú ý giữ gìn thì thôi, người Trình gia như thế nào lại giúp nàng?
Đã thế. Còn là loại bệnh này, tiểu thần y có trị được cũng đừng có trị cho nàng, cũng không biết nhục.
Nói đến việc này, các ngươi đoán xem rốt cuộc là nha đầu kia phóng đãng cùng ai?
Nha đầu kia nhân duyên từ trước đến nay đều rất tốt, làm sao biết được là ai! Trương gia tiểu tử, Lý gia nhi tử, Vương đại gia tôn tử. . . Hay là huynh đệ cửa hàng thợ rèn, nàng ta đều có tiếp xúc?
Ai ui, lời này cũng không thể nói bừa. Đều là người cùng thôn, từ trước đến giờ có ai muốn gây thù chuốc oán đâu? Không phải đều là tươi cười hỏi thăm sao?
Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không đến nổi mắc bệnh này chứ!
Bất luận nói như thế nào, chúng ta tránh xa một chút là được.
Trình gia đại tẩu tức giận nghe người trong thôn nói chuyện phiếm, trong lòng đem Đặng Thủy Tiên mắng đến chết đi sống lại. Đều là lỗi của nàng khiến Trình gia trở thành đề tài bàn tán của thôn dân, Trình gia vốn đang thanh danh tốt lại bị làm nhục. Bằng không Trình gia làm thế nào ở lại tiểu hạnh thôn?
Trình gia đại tẩu, đây là y phục của Tiểu Mãn, làm phiền tỷ lại đi một chuyến. Vương thị nói liền đưa qua một bao y phục.
Không có việc gì, vậy ta đi về trước. Tiểu Mãn vẫn đang chờ! Trình gia đại tẩu chậm rãi nói, cầm lấy bao y phục rời đi.
Đại tẩu, tỷ vừa vào phòng Kim Tiểu Mãn làm gì? Kim Tiểu Hoa theo phía sau đuổi tới.
Không có chuyện gì đâu! Không muốn cùng Kim Tiểu Hoa dây dưa, Vương thị nói cho có lệ.
Ta rõ ràng thấy tỷ có cầm một bao y phục. Kim Tiểu Hoa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Vương thị không nói gì, lấy rổ chuẩn bị đi hái trái cây.
Kim Tiểu Hoa ngăn cản Vương thị, thần bí lại gần: Đại tẩu, không phải là tỷ lén lút lấy đồ trong phòng Kim Tiểu Mãn bán lấy tiền chứ?
Vương thị sắc mặt trầm xuống: Trong phòng Tiểu Mãn có đồ gì đáng tiền sao? Nếu là có, còn không sớm bị ngươi và mẹ ngươi lấy đi?
Nói vậy cũng không chừng. Thường ngày thấy tỷ cùng Kim Tiểu Mãn thân thiết lắm mà, ai biết Kim Tiểu Mãn có nói cho tỷ bí mật gì hay không. Kim Tiểu Hoa bĩu môi, chăm chú nhìn chằm chằm Vương thị.
Không có. Biết Lưu thị cùng Kim Tiểu Hoa giống nhau lòng tham không đáy, Vương thị cũng không muốn cùng Kim Tiểu Hoa tranh cãi.
Mắt thấy Vương thị chuẩn bị rời đi, Kim Tiểu Hoa càng nhận định Vương thị trong lòng có quỷ: Đại tẩu, chúng ta mới là người một nhà. Có lời gì không thể nói? Nếu như tẩu không nói, ta liền để đại ca tới hỏi tẩu.
Được. Vậy ngươi để đại ca ngươi tới hỏi ta đi! Đi ngang qua Kim Tiểu Hoa, Vương thị thuận miệng nói.
Tẩu. . . Đúng là không biết thức thời! Vậy ta liền đi nói cho nương! Kim Tiểu Hoa đối với bóng lưng Vương thị trừng mắt, hậm hực xoay người đi vào nhà.
Trình Tu từ tay đại tẩu nhận lấy bao y phục, trầm tĩnh đọc sách, thấy vậy Trình gia đại tẩu lặng im không tiếng động khép hờ cửa lại. Trình Tu đợi Kim Tiểu Mãn đi tới, mới ngẩng đầu lên đưa bao y phục đến. Sau đó lại đóng cửa, quay trở lại bàn ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.
Thấy tình hình như vậy, Trình đại tẩu mỉm cười quay về phòng. Hai đứa trẻ này, vẫn là để cho chúng nó tự giải quyết thôi!
Cánh cửa “ken két” một tiếng liền mở ra, Kim Tiểu Mãn đã thay xong quần áo trên tay cầm theo y phục ướt sũng.
Trình Tu cũng không ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách.
Kim Tiểu Mãn nhịn một chút, trước khi đi để lại một câu Ta đi trước . Thấy Trình Tu không để ý tới mình, Kim Tiểu Mãn nhãn thần liền ảm đạm, nhấc chân rời đi.
Trình Tu tầm mắt dừng thật lâu tại một trang sách, thần sắc đạm mạc, không biết đang suy nghĩ gì.
Rời khỏi Trình gia, Kim Tiểu Mãn đá nước bùn vào cửa Trình gia. Mặc kệ Trình tiểu tứ có nguyện ý hay không, chuyện nàng muốn làm nhất định sẽ không thay đổi.
Cậu, con không muốn kết thân với Trương gia! Đứng trước mặt Trịnh đồ tể, Kim Tiểu Mãn nói với vẻ mặt kiên định.
Bọn họ chưa nói cho con sao! Trịnh đồ tể nghi ngờ nhìn Kim Tiểu Mãn. Ai đáp ứng liền để người đó gả, nếu Tiểu Mãn nhà hắn không muốn lấy chồng liền không gả.
Vậy để Kim Tiểu Hoa gả qua đi. Kim Tiểu Mãn thần sắc nghiêm túc chưa từng thấy. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với cậu mình nói về chuyện này, đổi cửa hôn sự này cho Kim Tiểu Hoa. Dù Trình tiểu tứ có coi nàng là người xấu, thì nàng cũng tuyệt không cho phép Kim Tiểu Hoa gả cho Trình tiểu tứ.
A? Đúng là một ý kiến hay. Chính Lưu thị cũng không muốn trả lại sính lễ, vậy gả Kim Tiểu Hoa sang là được. Phương thị cướp lời nói trước Trịnh đồ tể.
Tốt thì tốt thật, chỉ sợ Lưu thị không đáp ứng. Một bên, Trịnh đại tẩu vẫn còn hoài nghi lo lắng.
Bà ta không đáp ứng? Bà ta dám không đáp ứng! Chuyện này ta phải đi tìm Kim lão đầu nói cho rõ ràng. Trịnh đồ tể vuốt đao giết heo trên hông rồi đi ra cửa.
Có chuyện gì từ từ rồi nói, ông ngàn vạn lần đừng động thủ đó! Phương thị đi theo phía sau dặn dò.
Nương, không động thủ làm sao có thể khiến Lưu thị sợ hãi? Cha, người tự có chừng mực là được rồi! Trong sân, Trịnh gia lão nhị đang mài dao mổ lợn, nhe ra hàm răng trắng bóc thoạt nhìn có chút đáng sợ .
Lão nhị, còn kì kèo cái gì? Mau đi! Trịnh nhất đao cầm lấy đao đứng ở cửa hô.
Tới liền. Trịnh nhị đao kích động đứng dậy đuổi theo. Chuyện lớn như vậy, sao có thể thiếu hắn được?
Kim Tiểu Mãn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo sau.
Phương thị kéo Kim Tiểu Mãn lại: Tiểu hài tử, con đi làm gì? Cứ để cho cậu con và các biểu ca bọn họ xử lý là được.
Đúng đó. Tiểu Mãn, ngồi xuống chờ một lúc. Bọn họ đi một hồi rồi sẽ trở lại thôi. Trình đại tẩu một bên dọn dẹp nhà cửa một bên khuyên nhủ. Lưu thị đối với Tiểu Mãn như thế nào mấy năm nay mọi người ai cũng có thể thấy. Đột nhiên muốn Tiểu Mãn đáp ứng hôn sự này chắc chắn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Suy nghĩ một chút, Kim Tiểu Mãn liền gật đầu, cầm quần áo ướt sũng trong tay ra sân phơi.
Bởi vì trời mưa, Kim lão đầu và Kim Đại Sơn hôm nay cũng không xuống ruộng. Ba cha con Trịnh đồ tể đến vừa đúng lúc, Kim lão đầu và Lưu thị đều ở nhà.
Cậu cả tới? Nhất đao, nhị đao, mau vào ngồi. Thấy ba cha con nhà Trịnh gia, Kim lão đầu cười tiến lên đón.
Ừm. Trịnh đồ tể thô thanh thô khí đáp.
Dượng. Trịnh gia hai huynh đệ hiếm thấy lễ phép một lần, cùng hô lên.
Kim lão đầu thụ sủng nhược kinh, cuống quýt vui mừng.
Kim lão đầu, hôm nay tới đây là có chuyện muốn nói với ngươi một chút. Trịnh đồ tể nghênh ngang ngồi xuống, gác chéo chân nói.
Cậu cả có chuyện gì cứ việc nói. Kim lão đầu ân cần rót nước châm trà.
Cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng ta đến đây chính là để nói đến hôn sự của Tiểu Mãn. Trịnh đồ tể lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Lưu thị từ xa chạy tới, lập tức nặng nề hừ một tiếng.
Lưu thị sợ đến mức thân thể run lên, nhưng vẫn đi đến. Chuyện liên quan đến sính lễ trong tay, bà ta nhất định phải có mặt.
Hôn sự của Tiểu Mãn? Kim lão đầu vẻ mặt chân thành, Cậu cả, Trương gia tiểu tử cũng là chúng ta nhìn mà lớn lên. Thái độ làm người kiên định, đối nhân xử thế ôn hoà, cùng với Tiểu Mãn nhà chúng ta vô cùng xứng đôi.
Vậy sao? Trịnh đồ tể liếc mắt nhìn nhìn phía Lưu thị, Thế nhưng ta càng muốn Tiểu Mãn gả cho Trình gia.
Cái gì? Trình gia? Lưu thị kinh hô thành tiếng. Tiểu Hoa đã cùng nàng náo loạn rất lâu, cũng nói rõ nếu không phải tiểu thần y sẽ không lấy chồng. Bây giờ ngay cả Kim Tiểu Mãn cũng thế? Chẳng lã nàng cũng coi trọng tiểu thần y? Không được, tiểu thần y nhất định phải lấy Tiểu Hoa, tuyệt không thể để cho người khác đoạt đi.
Thế nào? Chẳng lẽ không được? Trịnh gia hai huynh đệ lập tức trợn mắt.
Nhìn đao mổ lợn phản quang lóe lên một tia sắc bén, Lưu thị im lặng nuốt xuống hai chữ Không được , ngồi im tại chỗ không dám động.
Kim lão cha cũng bị doạ sợ đến sửng sốt một chút, chà xát tay, khổ sở nói: Cậu cả, sính lễ Trương gia đã đưa tới rồi, nương Tiểu Mãn cũng đã nhận rồi. Giờ ta phải làm thế nào cho phải chứ?
Nương Tiểu Mãn đã chết bao nhiêu năm rồi? Khi nào đáp ứng hôn sự này? Trịnh đồ tể sắc mặt sầm xuống, Kim lão đầu, lão tử không chửi ngươi, ngươi không thoải mái có đúng hay không?
Kim lão cha nhất thời sợ hãi: Không, không có. Là nương Tiểu Hoa đáp ứng.
Ngươi cũng nói là nương của Kim Tiểu Hoa. Vậy nương của người nào người đó gả, đừng có tính toán đến Tiểu Mãn nhà ta. Bằng không, đừng trách lão tử không khách khí! Trịnh đồ tể rút đao mổ lợn bên hông hung hăng vỗ lên mặt bàn, âm thanh nặng nề vang lên khiến cho tim của Kim lão cha và Lưu thị đều nhảy lên đến tận cổ. Kim Tiểu Hoa ở bên ngoài nghe lén, tâm rơi xuống đáy vực.
Cái này. . . sợ rằng Trương gia sẽ không đáp ứng. Lưu thị sợ hãi liều mạng tìm cớ.
Vẫn là câu nói kia. Ai đáp ứng Trương gia, người đó phải đem hôn sự đổi lại. Cũng không phải từ hôn, sao lại không được? Chẳng lẽ Kim Tiểu Hoa nhà ngươi, không muốn gả đi? Trịnh đồ tể vuốt đao trên bàn, lạnh lùng nói.
Kim Tiểu Mãn cố gắng kiềm nén sắc mặt, hung hăng trừng bóng lưng Trình Tu, không nói một lời.
Nhìn bên ngoài thấy mưa đã tạnh, Trình Tu liền đi xuống phòng bếp. Trên tay bưng một chén canh nóng đồng thời nhờ đại tẩu đến Kim gia lấy y phục cho Tiểu Mãn rồi quay về phòng.
Trình gia đại tẩu nhìn thấy Tiểu Mãn đội mưa chạy đến, nên cũng không nhiều lời liền lập tức đáp ứng.
Thời điểm Trình Tu đem canh về phòng, Kim Tiểu Mãn còn đang nhắm mắt trầm tư. Không được, Kim Tiểu Hoa nhất định phải gả đi. Tất nhiên, Lưu thị chắc chắn sẽ không đồng ý, Kim Tiểu Hoa cũng sẽ không chấp thuận.Thật là nan giải.
Trình Tu cũng không nói chuyện, chỉ để chén canh nóng trên bàn rồi đi ra ngoài.
Nghe được động tĩnh Kim Tiểu Mãn vừa mở mắt thì thấy cửa đã khép lại. Thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy chén canh nóng trên bàn, sau một hồi ngơ ngẩn thì cầm chén lên uống.
Trình gia cùng Kim gia cách nhau không xa. Trình gia đại tẩu còn chưa đến gần liền bắt gặp Vương thị đang cầm rổ đi ra: Vợ Đại Sơn, Tiểu Mãn mới vừa mắc mưa, làm phiền tỷ lấy cho ta một bộ y phục để ta mang cho Tiểu Mãn.
Tiểu mãn lại chạy đến Trình gia à? Vương thị cười cười, Mời Trình gia đại tẩu vào nhà ngồi chơi?
Không cần, ta ở bên ngoài chờ là được rồi. Nàng cũng không muốn trông thấy Lưu thị phiền phức đó đâu.
Cũng được, ta đi lấy y phục cho Tiểu Mãn ngay đây. Trong lòng biết mẹ chồng mình không được nhiều người yêu mến, Vương thị cũng không ngại ngùng, gật đầu đi vào nhà.
Trình gia đại tẩu đứng chờ dưới tàng cây lớn, không khéo nghe được một vài người trong thôn đang rảnh rỗi tám chuyện.
Mấy người biết tin gì chưa? Con gái Đặng gia phát bệnh càng lợi hại hơn đó!
Phải không? Đã như vậy sao lại không đi tìm đại phu? Cứ để như vậy sẽ không chết người đó chứ?
Nàng còn mặt mũi mà nhìn đại phu à? Ta nói, cái loại này nếu không bệnh chết thì cũng bị người ta coi rẻ.
Nàng ta cho dù muốn tìm đại phu cũng tìm không được! Ngày đó đến tiểu thần y cũng xoay người rời đi.
Thì đó. Ngay cả tiểu thần y cũng không muốn chữa trị cho nàng, nàng cũng chỉ có thể chờ chết.
Dựa vào cái gì mà tiểu thần y phải chữa trị cho nàng? Nàng ta chính là thê tử chưa xuất giá của Trình gia lão nhị đó. Đã không chú ý giữ gìn thì thôi, người Trình gia như thế nào lại giúp nàng?
Đã thế. Còn là loại bệnh này, tiểu thần y có trị được cũng đừng có trị cho nàng, cũng không biết nhục.
Nói đến việc này, các ngươi đoán xem rốt cuộc là nha đầu kia phóng đãng cùng ai?
Nha đầu kia nhân duyên từ trước đến nay đều rất tốt, làm sao biết được là ai! Trương gia tiểu tử, Lý gia nhi tử, Vương đại gia tôn tử. . . Hay là huynh đệ cửa hàng thợ rèn, nàng ta đều có tiếp xúc?
Ai ui, lời này cũng không thể nói bừa. Đều là người cùng thôn, từ trước đến giờ có ai muốn gây thù chuốc oán đâu? Không phải đều là tươi cười hỏi thăm sao?
Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không đến nổi mắc bệnh này chứ!
Bất luận nói như thế nào, chúng ta tránh xa một chút là được.
Trình gia đại tẩu tức giận nghe người trong thôn nói chuyện phiếm, trong lòng đem Đặng Thủy Tiên mắng đến chết đi sống lại. Đều là lỗi của nàng khiến Trình gia trở thành đề tài bàn tán của thôn dân, Trình gia vốn đang thanh danh tốt lại bị làm nhục. Bằng không Trình gia làm thế nào ở lại tiểu hạnh thôn?
Trình gia đại tẩu, đây là y phục của Tiểu Mãn, làm phiền tỷ lại đi một chuyến. Vương thị nói liền đưa qua một bao y phục.
Không có việc gì, vậy ta đi về trước. Tiểu Mãn vẫn đang chờ! Trình gia đại tẩu chậm rãi nói, cầm lấy bao y phục rời đi.
Đại tẩu, tỷ vừa vào phòng Kim Tiểu Mãn làm gì? Kim Tiểu Hoa theo phía sau đuổi tới.
Không có chuyện gì đâu! Không muốn cùng Kim Tiểu Hoa dây dưa, Vương thị nói cho có lệ.
Ta rõ ràng thấy tỷ có cầm một bao y phục. Kim Tiểu Hoa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Vương thị không nói gì, lấy rổ chuẩn bị đi hái trái cây.
Kim Tiểu Hoa ngăn cản Vương thị, thần bí lại gần: Đại tẩu, không phải là tỷ lén lút lấy đồ trong phòng Kim Tiểu Mãn bán lấy tiền chứ?
Vương thị sắc mặt trầm xuống: Trong phòng Tiểu Mãn có đồ gì đáng tiền sao? Nếu là có, còn không sớm bị ngươi và mẹ ngươi lấy đi?
Nói vậy cũng không chừng. Thường ngày thấy tỷ cùng Kim Tiểu Mãn thân thiết lắm mà, ai biết Kim Tiểu Mãn có nói cho tỷ bí mật gì hay không. Kim Tiểu Hoa bĩu môi, chăm chú nhìn chằm chằm Vương thị.
Không có. Biết Lưu thị cùng Kim Tiểu Hoa giống nhau lòng tham không đáy, Vương thị cũng không muốn cùng Kim Tiểu Hoa tranh cãi.
Mắt thấy Vương thị chuẩn bị rời đi, Kim Tiểu Hoa càng nhận định Vương thị trong lòng có quỷ: Đại tẩu, chúng ta mới là người một nhà. Có lời gì không thể nói? Nếu như tẩu không nói, ta liền để đại ca tới hỏi tẩu.
Được. Vậy ngươi để đại ca ngươi tới hỏi ta đi! Đi ngang qua Kim Tiểu Hoa, Vương thị thuận miệng nói.
Tẩu. . . Đúng là không biết thức thời! Vậy ta liền đi nói cho nương! Kim Tiểu Hoa đối với bóng lưng Vương thị trừng mắt, hậm hực xoay người đi vào nhà.
Trình Tu từ tay đại tẩu nhận lấy bao y phục, trầm tĩnh đọc sách, thấy vậy Trình gia đại tẩu lặng im không tiếng động khép hờ cửa lại. Trình Tu đợi Kim Tiểu Mãn đi tới, mới ngẩng đầu lên đưa bao y phục đến. Sau đó lại đóng cửa, quay trở lại bàn ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.
Thấy tình hình như vậy, Trình đại tẩu mỉm cười quay về phòng. Hai đứa trẻ này, vẫn là để cho chúng nó tự giải quyết thôi!
Cánh cửa “ken két” một tiếng liền mở ra, Kim Tiểu Mãn đã thay xong quần áo trên tay cầm theo y phục ướt sũng.
Trình Tu cũng không ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách.
Kim Tiểu Mãn nhịn một chút, trước khi đi để lại một câu Ta đi trước . Thấy Trình Tu không để ý tới mình, Kim Tiểu Mãn nhãn thần liền ảm đạm, nhấc chân rời đi.
Trình Tu tầm mắt dừng thật lâu tại một trang sách, thần sắc đạm mạc, không biết đang suy nghĩ gì.
Rời khỏi Trình gia, Kim Tiểu Mãn đá nước bùn vào cửa Trình gia. Mặc kệ Trình tiểu tứ có nguyện ý hay không, chuyện nàng muốn làm nhất định sẽ không thay đổi.
Cậu, con không muốn kết thân với Trương gia! Đứng trước mặt Trịnh đồ tể, Kim Tiểu Mãn nói với vẻ mặt kiên định.
Bọn họ chưa nói cho con sao! Trịnh đồ tể nghi ngờ nhìn Kim Tiểu Mãn. Ai đáp ứng liền để người đó gả, nếu Tiểu Mãn nhà hắn không muốn lấy chồng liền không gả.
Vậy để Kim Tiểu Hoa gả qua đi. Kim Tiểu Mãn thần sắc nghiêm túc chưa từng thấy. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với cậu mình nói về chuyện này, đổi cửa hôn sự này cho Kim Tiểu Hoa. Dù Trình tiểu tứ có coi nàng là người xấu, thì nàng cũng tuyệt không cho phép Kim Tiểu Hoa gả cho Trình tiểu tứ.
A? Đúng là một ý kiến hay. Chính Lưu thị cũng không muốn trả lại sính lễ, vậy gả Kim Tiểu Hoa sang là được. Phương thị cướp lời nói trước Trịnh đồ tể.
Tốt thì tốt thật, chỉ sợ Lưu thị không đáp ứng. Một bên, Trịnh đại tẩu vẫn còn hoài nghi lo lắng.
Bà ta không đáp ứng? Bà ta dám không đáp ứng! Chuyện này ta phải đi tìm Kim lão đầu nói cho rõ ràng. Trịnh đồ tể vuốt đao giết heo trên hông rồi đi ra cửa.
Có chuyện gì từ từ rồi nói, ông ngàn vạn lần đừng động thủ đó! Phương thị đi theo phía sau dặn dò.
Nương, không động thủ làm sao có thể khiến Lưu thị sợ hãi? Cha, người tự có chừng mực là được rồi! Trong sân, Trịnh gia lão nhị đang mài dao mổ lợn, nhe ra hàm răng trắng bóc thoạt nhìn có chút đáng sợ .
Lão nhị, còn kì kèo cái gì? Mau đi! Trịnh nhất đao cầm lấy đao đứng ở cửa hô.
Tới liền. Trịnh nhị đao kích động đứng dậy đuổi theo. Chuyện lớn như vậy, sao có thể thiếu hắn được?
Kim Tiểu Mãn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo sau.
Phương thị kéo Kim Tiểu Mãn lại: Tiểu hài tử, con đi làm gì? Cứ để cho cậu con và các biểu ca bọn họ xử lý là được.
Đúng đó. Tiểu Mãn, ngồi xuống chờ một lúc. Bọn họ đi một hồi rồi sẽ trở lại thôi. Trình đại tẩu một bên dọn dẹp nhà cửa một bên khuyên nhủ. Lưu thị đối với Tiểu Mãn như thế nào mấy năm nay mọi người ai cũng có thể thấy. Đột nhiên muốn Tiểu Mãn đáp ứng hôn sự này chắc chắn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Suy nghĩ một chút, Kim Tiểu Mãn liền gật đầu, cầm quần áo ướt sũng trong tay ra sân phơi.
Bởi vì trời mưa, Kim lão đầu và Kim Đại Sơn hôm nay cũng không xuống ruộng. Ba cha con Trịnh đồ tể đến vừa đúng lúc, Kim lão đầu và Lưu thị đều ở nhà.
Cậu cả tới? Nhất đao, nhị đao, mau vào ngồi. Thấy ba cha con nhà Trịnh gia, Kim lão đầu cười tiến lên đón.
Ừm. Trịnh đồ tể thô thanh thô khí đáp.
Dượng. Trịnh gia hai huynh đệ hiếm thấy lễ phép một lần, cùng hô lên.
Kim lão đầu thụ sủng nhược kinh, cuống quýt vui mừng.
Kim lão đầu, hôm nay tới đây là có chuyện muốn nói với ngươi một chút. Trịnh đồ tể nghênh ngang ngồi xuống, gác chéo chân nói.
Cậu cả có chuyện gì cứ việc nói. Kim lão đầu ân cần rót nước châm trà.
Cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng ta đến đây chính là để nói đến hôn sự của Tiểu Mãn. Trịnh đồ tể lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Lưu thị từ xa chạy tới, lập tức nặng nề hừ một tiếng.
Lưu thị sợ đến mức thân thể run lên, nhưng vẫn đi đến. Chuyện liên quan đến sính lễ trong tay, bà ta nhất định phải có mặt.
Hôn sự của Tiểu Mãn? Kim lão đầu vẻ mặt chân thành, Cậu cả, Trương gia tiểu tử cũng là chúng ta nhìn mà lớn lên. Thái độ làm người kiên định, đối nhân xử thế ôn hoà, cùng với Tiểu Mãn nhà chúng ta vô cùng xứng đôi.
Vậy sao? Trịnh đồ tể liếc mắt nhìn nhìn phía Lưu thị, Thế nhưng ta càng muốn Tiểu Mãn gả cho Trình gia.
Cái gì? Trình gia? Lưu thị kinh hô thành tiếng. Tiểu Hoa đã cùng nàng náo loạn rất lâu, cũng nói rõ nếu không phải tiểu thần y sẽ không lấy chồng. Bây giờ ngay cả Kim Tiểu Mãn cũng thế? Chẳng lã nàng cũng coi trọng tiểu thần y? Không được, tiểu thần y nhất định phải lấy Tiểu Hoa, tuyệt không thể để cho người khác đoạt đi.
Thế nào? Chẳng lẽ không được? Trịnh gia hai huynh đệ lập tức trợn mắt.
Nhìn đao mổ lợn phản quang lóe lên một tia sắc bén, Lưu thị im lặng nuốt xuống hai chữ Không được , ngồi im tại chỗ không dám động.
Kim lão cha cũng bị doạ sợ đến sửng sốt một chút, chà xát tay, khổ sở nói: Cậu cả, sính lễ Trương gia đã đưa tới rồi, nương Tiểu Mãn cũng đã nhận rồi. Giờ ta phải làm thế nào cho phải chứ?
Nương Tiểu Mãn đã chết bao nhiêu năm rồi? Khi nào đáp ứng hôn sự này? Trịnh đồ tể sắc mặt sầm xuống, Kim lão đầu, lão tử không chửi ngươi, ngươi không thoải mái có đúng hay không?
Kim lão cha nhất thời sợ hãi: Không, không có. Là nương Tiểu Hoa đáp ứng.
Ngươi cũng nói là nương của Kim Tiểu Hoa. Vậy nương của người nào người đó gả, đừng có tính toán đến Tiểu Mãn nhà ta. Bằng không, đừng trách lão tử không khách khí! Trịnh đồ tể rút đao mổ lợn bên hông hung hăng vỗ lên mặt bàn, âm thanh nặng nề vang lên khiến cho tim của Kim lão cha và Lưu thị đều nhảy lên đến tận cổ. Kim Tiểu Hoa ở bên ngoài nghe lén, tâm rơi xuống đáy vực.
Cái này. . . sợ rằng Trương gia sẽ không đáp ứng. Lưu thị sợ hãi liều mạng tìm cớ.
Vẫn là câu nói kia. Ai đáp ứng Trương gia, người đó phải đem hôn sự đổi lại. Cũng không phải từ hôn, sao lại không được? Chẳng lẽ Kim Tiểu Hoa nhà ngươi, không muốn gả đi? Trịnh đồ tể vuốt đao trên bàn, lạnh lùng nói.
/33
|