Editor: Nhị Gia
Beta: Mộc Hi
Từ lúc biết cậu mình muốn đi Trình gia bàn chuyện hôn sự, Kim Tiểu Mãn cũng biết mình không thể đi tìm Trình Tiểu Tứ nữa. Ngày hôm đó, hai người không hiểu tại sao lại xảy ra mâu thuẫn, lúc này tâm tình không rõ, cuối cùng nàng cũng chỉ đứng ở trước cửa Trình gia mà không vào.
“Mợ, ta hay là trở về.” Liên tiếp mấy ngày vẫn ở Trịnh gia, chung quy cũng không phải là kế sách lâu dài.
Phương thị suy nghĩ một chút, dặn dò: “Con đi đi, về Kim gia xem thử thái độ của cha con và Lưu thị. Chuyện hôn sự với Trương gia cũng nên nhanh chóng giải quyết. Từ hôn cũng được, gả Kim Tiểu Hoa cũng được, nhất định phải qua Trương gia nói chuyện. Con nhớ nhắc cha con, cậu con vẫn đang chờ tin ông ta, đừng trì hoãn thêm nữa.”
Kim Tiểu Mãn không yên lòng gật đầu, đáp một tiếng liền đi ra cửa.
Đã nhiều ngày không gặp Kim Tiểu Mãn, khiến Trình Tu có chút không quen. Lúc đầu hắn còn tưởng Tiểu Mãn ngày hôm trước mắc mưa nên ngã bệnh, nhưng sau đó lại không thấy Trịnh gia tới tìm hắn chữa bệnh, liền bỏ đi giả thiết này. Kim Tiểu Mãn, có lẽ là giận hắn rồi.
“Tiểu Tứ, người Đặng gia lại tới rồi.” Trình nãi nãi chậm rãi bước tới, tiến đến trước mặt Trình Tu. Bởi vì bệnh của Đặng Thuỷ Tiên, Đặng gia đã tới Trình gia cầu xin rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần tới đều bị tiểu tứ từ chối.
Lại nữa sao? Ánh mắt Trình Tu hơi loé lên, thần sắc bất biến: “Nãi nãi, trực tiếp nói con vắng nhà không được sao?”
“Sao lại nói con vắng nhà được? Người ta đều chờ ngoài cửa cả buổi trời. Giờ con ra ngoài, là muốn bị người ta vồ lấy sao?” Nghe cháu trai của mình muốn tìm cớ, Trình nãi nãi liền dở khóc dở cười.
“Nãi nãi muốn con đi một chuyến đến Đặng gia?” Trình Tu kì quái hỏi. Mấy ngày trước rõ ràng nãi nãi còn vô cùng chán ghét Đặng Thuỷ Tiên, sao hôm nay lại đột nhiên đổi ý?
Trong lòng Trình nãi nãi cũng biết Trình Tu nghi hoặc, liền giải thích: “Đi chứ! Tại sao lại không đi? Đi để chứng tỏ được tài năng của tiểu thần y, chứng tỏ Trình gia ta rộng lượng. Đều là người trong thôn, có cứu hay không là một chuyện, đi hay không lại là chuyện khác. Đặng gia này mỗi ngày đều tới trước của nhà ta khóc lóc, chẳng khác nào khóc tang. Thôn dân mấy nhà gần đây đều nghe thấy, không tránh được có người rảnh rỗi nói lung tung, thêu dệt chuyện. Cũng không thể để người ta nói chúng ta thấy chết không cứu đúng không? Hơn nữa, nãi nãi sẽ tìm cho nhị ca con một cửa hôn nhân khác tốt hơn. Đợi Đặng Thuỷ Tiên bệnh tình tốt lên, để nàng ta biết được lão nhị nhà ta đã kết thân, tức chết nàng ta!”
Nghe Trình nãi nãi nói xong, Trình Tu trầm mặc một lúc mới đáp: “Được, con sẽ đến Đặng gia.”
“Tiểu Tứ, con nói cho ta biết, Đặng Thuỷ Tiên rốt cuộc còn có thể cứu hay không?” Nghe Trình Tu nói muốn đi Đặng gia, Trịnh nãi nãi lại do dự. Bất luận như thế nào thì đây cũng là một mạng người, Đặng Thuỷ Tiên cũng đã xin lỗi Trình gia, chung quy vẫn không muốn để nàng cứ như vậy mà chết.
“Nãi nãi yên tâm, con tất có chừng mực.” Được hay không được, đối với hắn bất quá chỉ là một câu nói. Vốn còn muốn nàng ta khổ sở thêm một thời gian nữa, gian tình với Trương Thiết Trụ, chắc chắn không thể thiếu phần của Đặng Thuỷ Tiên.
Trình Tu nói tuy không rõ ràng, nhưng trong lòng Trình nãi nãi lại sáng tỏ tựa gương: “Được, việc này nãi nãi sẽ không nhúng tay vào. Tiểu Tứ nhìn tình huống rồi làm.”
Trong lúc Trình nãi nãi ra ngoài ứng phó Đặng gia, Trình Tu thong thả ung dung sắp xếp lại hòm thuốc. Lần trước lúc đến Đặng gia, Tiểu Mãn còn lẽo đẽo sau lưng giúp hắn đeo hòm thuốc. Lần này, lại chỉ còn một mình hắn. Nghĩ đến đây, Trình Tu đang thu dọn đồ đạc chợt ngừng lại. Bắt đầu từ khi nào, thiếu Kim Tiểu Mãn, hắn liền có cảm giác…..mất mát?
Thời điểm Trình Tu đi đến Đặng gia, Đặng Thuỷ Tiên đang nằm trên giường không dám tuỳ tiện nhúc nhích. Thoạt đầu chỉ là mặt, sau đó là tay, hiện tại toàn thân trên dưới đều nổi mẩn. Đau đớn khó nhịn không nói, càng khó chịu hơn là từng đợt ngứa ngáy không ngừng. Không nhịn được muốn gãi, nhưng bất đắc dĩ cứ gãi thì mẩn ngứa lại bị rách, làm nước mủ chảy ra, nhìn khiến người ta cảm thấy thật ghê tởm. Giờ khắc này, điều Đặng Thuỷ Tiên lo lắng nhất là, những mẩn ngứa bị rách này liệu có để lại sẹo hay không? Phải biết rằng, nàng ta không chỉ gãi trên người, còn gãi trên gương mặt mà nàng ta từng lấy làm kiêu ngạo. Nếu như khuôn mặt này thực sự lưu lại dấu vết, nàng ta cũng không còn mặt mũi đi gặp người.
Trình Tu mặt không biểu cảm đến gần giường bệnh, quan sát khuôn mặt thảm đến không nỡ nhìn của Đặng Thuỷ Tiên, trong lòng đã biết kết quả.
“Tiểu thần y, Thuỷ Tiên nhà ta thế nào rồi? Còn có thể chữa trị hay không?” Đặng đại nương trong lòng tràn đầy hi vọng xoay người đi đến bên cạnh bàn Trình Tu.
“Ta trước tiên kê đơn thuốc. Cứ chiếu theo đơn này bốc thuốc uống thử xem.” Bút pháp tự nhiên tiêu sái, Trình Tu viết xong đơn thuốc liền đưa cho Đặng đại nương.
Đặng đại nương choáng váng: “Phải đi hiệu thuốc ở trấn trên bốc thuốc sao? Tiểu thần y không có thuốc sao?”
“Bệnh không tiện nói ra rất khó trị, dược liệu lại khó tìm.” Không muốn cùng Đặng đại nương nói nhiều, Trình Tu đeo hòm thuốc xoay người định đi ra ngoài.
Đặng đại nương cũng cùng đường rồi, cuống quýt vội vàng đuổi theo: “Tiểu thần y, xin chờ một chút.”
Vốn đã bước ra khỏi cửa Trình Tu lại dừng chân, chờ Đặng đại nương đuổi tới phía sau.
“Tiểu thần y, ngài cũng biết mà, tình huống nhà ta thật sự không tốt, đào đâu ra tiền bạc để mua thuốc? Có thể làm phiền ngài lên núi tìm chút dược liệu thích hợp thay thế hay không?” Đây là biện pháp duy nhất Đặng đại nương có thể nghĩ tới. Cho dù có muốn lên trấn trên mua thuốc, bọn họ cũng thực sự không mua nổi.
Trình Tu suy tư một lúc lâu, mới khó xử nói: “Cũng không phải là không thể. Chỉ là dược liệu không thể tốt bằng trên trấn, có lẽ phải uống thêm vài thang thuốc phụ gia vị rất đắng.”
“Không sao cả, không có vấn đề gì, có uống bao nhiêu thuốc đắng cũng không sao, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Thuỷ Tiên là được rồi.” Đặng đại nương hai tay đưa lên đơn thuốc Trình Tu vừa viết xong, nói. Chỉ cần không tốn tiền lên trấn trên mua thuốc, đắng một chút cũng không hề gì.
Tiếp nhận phương thuốc, Trình Tu cũng không nhiều lời, chỉ nói Đặng đại nương qua hai ngày nữa đến Trình gia lấy thuốc.
Đặng đại nương thiên ân vạn tạ đi tiễn trình tu, trở lại phòng liền đem Đặng Thủy Tiên mắng đến cẩu huyết lâm đầu*. Bao nhiêu bệnh không mắc, hết lần này tới lần khác mắc loại bệnh không tiện nói ra này. Dằn vặt người nhà, lại còn khó chữa trị. May mắn nhờ có tiểu thần y y thuật cao minh, bà ta không phải bỏ tiền bạc, bằng không Đặng Thủy Tiên cũng chỉ có nước chờ chết.
*Cẩu huyết lâm đầu: Mắng xối xả.
Từng câu từng chữ của Trình Tu, Đặng Thuỷ Tiên đều nghe thấy, trong lòng đã sớm muốn bùng nổ. Mấy ngày nay, nàng ta nằm ở trên giường người không ra người quỷ không ra quỷ, không một ai đến hỏi thăm. Tên khốn nạn Trương Thiết Trụ hại đời nàng cũng không biết đã trốn đi nơi nào. Trương Thiết Trụ, ngươi chờ đó cho ta! Chỉ cần ta có thể xuất môn, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi!
Trong lúc Đặng Thủy Tiên chửi rủa Trương Thiết Trụ, cuộc sống Trương Thiết Trụ trôi qua cũng không yên ổn. Trong thôn từ lâu đã lan truyền khắp nơi chuyện Đặng Thủy Tiên mắc bệnh không tiện nói ra. Bệnh không tiện nói ra này ở ngân hạnh thôn đúng là hiếm thấy. Đặng Thủy Tiên thân là hoàng hoa khuê nữ lại mắc bệnh này, nhất định là quan hệ bất chính lưu lại mầm tai hoạ. Nghe các thôn dân ngươi một câu ta một câu, Trương Thiết Trụ chỉ lo bọn họ sẽ ép hỏi Đặng Thủy Tiên nhân tình của nàng ta đến tột cùng là ai, càng lo lắng Đặng Thủy Tiên sẽ lỡ miệng khai ra hắn ta.
Trương Thiết Trụ không tin hắn ta có bệnh, nhưng cũng không dám đi tìm tiểu thần y chuẩn bệnh. Nếu hắn thật sự có bệnh, sau này thành thân không phải cũng bại lộ sao? Nhưng nếu không thành thân, hắn hoàn toàn không cách nào xác định hắn có bệnh hay không. Không thể nào, chắc chắc hắn ta không có bệnh, đều do Đặng Thủy Tiên bản thân không đứng đắn mới dính vào bệnh không tiện nói ra. Ai biết nàng còn bừa bãi với ai?
Tựa như suy nghĩ theo hướng này khiến hắn ta cảm thấy dễ chịu hơn, tâm tư của Trương Thiết Trụ đối với Đặng Thủy Tiên cũng phai nhạt xuống. Vốn chỉ cảm thấy có chút mới lạ, cũng không muốn cùng Đặng Thủy Tiên trải qua một đời. Ai mà không biết Đặng Thủy Tiên sắp phải lập gia đình? Nếu không xảy ra chuyện này, hiện tại Đặng Thủy Tiên có lẽ đã trở thành con dâu Trình gia.
Nghe nói Đặng Thủy Tiên hiện tại chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết. Không biết nàng ta có thể chó cùng đường cắn loạn cắn hắn một cái hay không, Trương Thiết Trụ trong lòng bất ổn, đứng ngồi không yên. Vẫn nên sớm chút thành thân mới được. Không phải trước đây nương đã đi Kim gia đưa sính lễ rồi sao? Kim Tiểu Mãn cũng đã mười bốn tuổi, tuy còn hơi nhỏ nhưng cưới về cũng có thể viên phòng. Tính cách tuy có chút hung hãn, nhưng chí ít có thể bảo đảm Trương gia không thiếu thịt heo ăn. Nghĩ như vậy, Trương Thiết Trụ tâm tư liền lung lay, quấn quít lấy nương đòi đến Kim gia cầu hôn.
“Đều đã nói xong rồi, năm sau liền đem Tiểu Mãn cưới về. Con gấp cái gì chứ? Trước đây không phải là buồn bực không vui sao?” Trương đại nương bị Trương Thiết Trụ chọc cho phiền não không ngớt, hỏi.
“Cưới sớm cưới muộn không phải đều là cưới? Chính là dù biết con không vui, người vẫn đem sính lễ đưa đi? Nếu như con nói không cưới, người có thể đáp ứng không?” Trương Thiết Trụ ánh mắt xoay tròn, kiếm cớ đưa đẩy.
“Vậy cũng không được. Sính lễ đều đã đưa đi còn có thể không cưới? Nhất định phải cưới!” Trương đại nương vội la lên.
“Chính nương cũng nói nhất định phải cưới, vậy sớm chút cưới về đi! Đây không phải là muốn cho cha và nương sớm ôm tôn tử sao!” Trương Thiết Trụ giở mọi thủ đoạn, ngay cả chuyện đời sau cũng lôi ra nói.
“Một câu này con nói ngược lại cũng rất có lý?” Trương đại nương vừa nghe liền thoả mãn cực kỳ, “Đi, tối nay nương phải đi Kim gia nói chuyện này.”
Chẳng qua, còn không đợi Trương đại nương tìm tới Kim gia, Kim lão cha đã mang theo Lưu thị đến cửa lớn Trương gia.
“Ai nha, thân gia a! Đây chính là khách quý. Tới tới, mau ngồi mau ngồi.” Tuy đều là người một thôn, nhưng Trương đại nương vẫn nhiệt tình làm bộ khách khí.
“Cái kia. . .” Kim lão cha có chút khó mà mở miệng.
“Hôn sự gặp vấn đề nan giải?” Trương đại nương cũng không phải người mù, thoáng cái liền nhìn ra Kim lão cha muốn nói lại thôi.
“Thân gia, là như vậy.” Bị kéo đi đến cửa lớn Trương gia, một phần cũng là ý của Lưu thị, bà ta lập tức nói, “Trịnh gia mấy ngày trước đi tới Kim gia chúng ta chuyện này mọi người cũng đều biết. Nói tới nói lui, bất quá chính là vì cửa hôn sự này của Tiểu Mãn và Thiết Trụ.”
Trịnh đồ tể ầm ĩ đi Kim gia, chuyện này mọi người ở ngân hạnh thôn đều biết, bất quá mọi người đều nói là vì Kim lão cha đuổi Kim Tiểu Mãn, thế nào lại liên quan đến hôn sự? Trương đại nương không hiểu: “Cái gì? Là vì hôn sự hai nhà chúng ta?”
“Chuyện tình quả đúng là như vậy. Trịnh gia vốn đem Tiểu Mãn như bảo bối mà nuôi lớn. Nha đầu kia nói không muốn gả, Trịnh gia còn cưng chiều hùa theo giúp đỡ. Nói đơn giản chính là không hiểu chuyện!” Cho dù có bất mãn hơn nữa Lưu thị cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ai bảo bà ta không đắc tội nổi Trịnh gia?
“Ý tứ thân gia chính là cửa hôn sự này không được?” Trương đại nương giọng bỗng nhiên lớn lên, “Việc này không thể được. Kim gia các ngươi ngay cả sính lễ cũng đã thu vào, đừng nghĩ đến việc nuốt lời.”
Beta: Mộc Hi
Từ lúc biết cậu mình muốn đi Trình gia bàn chuyện hôn sự, Kim Tiểu Mãn cũng biết mình không thể đi tìm Trình Tiểu Tứ nữa. Ngày hôm đó, hai người không hiểu tại sao lại xảy ra mâu thuẫn, lúc này tâm tình không rõ, cuối cùng nàng cũng chỉ đứng ở trước cửa Trình gia mà không vào.
“Mợ, ta hay là trở về.” Liên tiếp mấy ngày vẫn ở Trịnh gia, chung quy cũng không phải là kế sách lâu dài.
Phương thị suy nghĩ một chút, dặn dò: “Con đi đi, về Kim gia xem thử thái độ của cha con và Lưu thị. Chuyện hôn sự với Trương gia cũng nên nhanh chóng giải quyết. Từ hôn cũng được, gả Kim Tiểu Hoa cũng được, nhất định phải qua Trương gia nói chuyện. Con nhớ nhắc cha con, cậu con vẫn đang chờ tin ông ta, đừng trì hoãn thêm nữa.”
Kim Tiểu Mãn không yên lòng gật đầu, đáp một tiếng liền đi ra cửa.
Đã nhiều ngày không gặp Kim Tiểu Mãn, khiến Trình Tu có chút không quen. Lúc đầu hắn còn tưởng Tiểu Mãn ngày hôm trước mắc mưa nên ngã bệnh, nhưng sau đó lại không thấy Trịnh gia tới tìm hắn chữa bệnh, liền bỏ đi giả thiết này. Kim Tiểu Mãn, có lẽ là giận hắn rồi.
“Tiểu Tứ, người Đặng gia lại tới rồi.” Trình nãi nãi chậm rãi bước tới, tiến đến trước mặt Trình Tu. Bởi vì bệnh của Đặng Thuỷ Tiên, Đặng gia đã tới Trình gia cầu xin rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần tới đều bị tiểu tứ từ chối.
Lại nữa sao? Ánh mắt Trình Tu hơi loé lên, thần sắc bất biến: “Nãi nãi, trực tiếp nói con vắng nhà không được sao?”
“Sao lại nói con vắng nhà được? Người ta đều chờ ngoài cửa cả buổi trời. Giờ con ra ngoài, là muốn bị người ta vồ lấy sao?” Nghe cháu trai của mình muốn tìm cớ, Trình nãi nãi liền dở khóc dở cười.
“Nãi nãi muốn con đi một chuyến đến Đặng gia?” Trình Tu kì quái hỏi. Mấy ngày trước rõ ràng nãi nãi còn vô cùng chán ghét Đặng Thuỷ Tiên, sao hôm nay lại đột nhiên đổi ý?
Trong lòng Trình nãi nãi cũng biết Trình Tu nghi hoặc, liền giải thích: “Đi chứ! Tại sao lại không đi? Đi để chứng tỏ được tài năng của tiểu thần y, chứng tỏ Trình gia ta rộng lượng. Đều là người trong thôn, có cứu hay không là một chuyện, đi hay không lại là chuyện khác. Đặng gia này mỗi ngày đều tới trước của nhà ta khóc lóc, chẳng khác nào khóc tang. Thôn dân mấy nhà gần đây đều nghe thấy, không tránh được có người rảnh rỗi nói lung tung, thêu dệt chuyện. Cũng không thể để người ta nói chúng ta thấy chết không cứu đúng không? Hơn nữa, nãi nãi sẽ tìm cho nhị ca con một cửa hôn nhân khác tốt hơn. Đợi Đặng Thuỷ Tiên bệnh tình tốt lên, để nàng ta biết được lão nhị nhà ta đã kết thân, tức chết nàng ta!”
Nghe Trình nãi nãi nói xong, Trình Tu trầm mặc một lúc mới đáp: “Được, con sẽ đến Đặng gia.”
“Tiểu Tứ, con nói cho ta biết, Đặng Thuỷ Tiên rốt cuộc còn có thể cứu hay không?” Nghe Trình Tu nói muốn đi Đặng gia, Trịnh nãi nãi lại do dự. Bất luận như thế nào thì đây cũng là một mạng người, Đặng Thuỷ Tiên cũng đã xin lỗi Trình gia, chung quy vẫn không muốn để nàng cứ như vậy mà chết.
“Nãi nãi yên tâm, con tất có chừng mực.” Được hay không được, đối với hắn bất quá chỉ là một câu nói. Vốn còn muốn nàng ta khổ sở thêm một thời gian nữa, gian tình với Trương Thiết Trụ, chắc chắn không thể thiếu phần của Đặng Thuỷ Tiên.
Trình Tu nói tuy không rõ ràng, nhưng trong lòng Trình nãi nãi lại sáng tỏ tựa gương: “Được, việc này nãi nãi sẽ không nhúng tay vào. Tiểu Tứ nhìn tình huống rồi làm.”
Trong lúc Trình nãi nãi ra ngoài ứng phó Đặng gia, Trình Tu thong thả ung dung sắp xếp lại hòm thuốc. Lần trước lúc đến Đặng gia, Tiểu Mãn còn lẽo đẽo sau lưng giúp hắn đeo hòm thuốc. Lần này, lại chỉ còn một mình hắn. Nghĩ đến đây, Trình Tu đang thu dọn đồ đạc chợt ngừng lại. Bắt đầu từ khi nào, thiếu Kim Tiểu Mãn, hắn liền có cảm giác…..mất mát?
Thời điểm Trình Tu đi đến Đặng gia, Đặng Thuỷ Tiên đang nằm trên giường không dám tuỳ tiện nhúc nhích. Thoạt đầu chỉ là mặt, sau đó là tay, hiện tại toàn thân trên dưới đều nổi mẩn. Đau đớn khó nhịn không nói, càng khó chịu hơn là từng đợt ngứa ngáy không ngừng. Không nhịn được muốn gãi, nhưng bất đắc dĩ cứ gãi thì mẩn ngứa lại bị rách, làm nước mủ chảy ra, nhìn khiến người ta cảm thấy thật ghê tởm. Giờ khắc này, điều Đặng Thuỷ Tiên lo lắng nhất là, những mẩn ngứa bị rách này liệu có để lại sẹo hay không? Phải biết rằng, nàng ta không chỉ gãi trên người, còn gãi trên gương mặt mà nàng ta từng lấy làm kiêu ngạo. Nếu như khuôn mặt này thực sự lưu lại dấu vết, nàng ta cũng không còn mặt mũi đi gặp người.
Trình Tu mặt không biểu cảm đến gần giường bệnh, quan sát khuôn mặt thảm đến không nỡ nhìn của Đặng Thuỷ Tiên, trong lòng đã biết kết quả.
“Tiểu thần y, Thuỷ Tiên nhà ta thế nào rồi? Còn có thể chữa trị hay không?” Đặng đại nương trong lòng tràn đầy hi vọng xoay người đi đến bên cạnh bàn Trình Tu.
“Ta trước tiên kê đơn thuốc. Cứ chiếu theo đơn này bốc thuốc uống thử xem.” Bút pháp tự nhiên tiêu sái, Trình Tu viết xong đơn thuốc liền đưa cho Đặng đại nương.
Đặng đại nương choáng váng: “Phải đi hiệu thuốc ở trấn trên bốc thuốc sao? Tiểu thần y không có thuốc sao?”
“Bệnh không tiện nói ra rất khó trị, dược liệu lại khó tìm.” Không muốn cùng Đặng đại nương nói nhiều, Trình Tu đeo hòm thuốc xoay người định đi ra ngoài.
Đặng đại nương cũng cùng đường rồi, cuống quýt vội vàng đuổi theo: “Tiểu thần y, xin chờ một chút.”
Vốn đã bước ra khỏi cửa Trình Tu lại dừng chân, chờ Đặng đại nương đuổi tới phía sau.
“Tiểu thần y, ngài cũng biết mà, tình huống nhà ta thật sự không tốt, đào đâu ra tiền bạc để mua thuốc? Có thể làm phiền ngài lên núi tìm chút dược liệu thích hợp thay thế hay không?” Đây là biện pháp duy nhất Đặng đại nương có thể nghĩ tới. Cho dù có muốn lên trấn trên mua thuốc, bọn họ cũng thực sự không mua nổi.
Trình Tu suy tư một lúc lâu, mới khó xử nói: “Cũng không phải là không thể. Chỉ là dược liệu không thể tốt bằng trên trấn, có lẽ phải uống thêm vài thang thuốc phụ gia vị rất đắng.”
“Không sao cả, không có vấn đề gì, có uống bao nhiêu thuốc đắng cũng không sao, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Thuỷ Tiên là được rồi.” Đặng đại nương hai tay đưa lên đơn thuốc Trình Tu vừa viết xong, nói. Chỉ cần không tốn tiền lên trấn trên mua thuốc, đắng một chút cũng không hề gì.
Tiếp nhận phương thuốc, Trình Tu cũng không nhiều lời, chỉ nói Đặng đại nương qua hai ngày nữa đến Trình gia lấy thuốc.
Đặng đại nương thiên ân vạn tạ đi tiễn trình tu, trở lại phòng liền đem Đặng Thủy Tiên mắng đến cẩu huyết lâm đầu*. Bao nhiêu bệnh không mắc, hết lần này tới lần khác mắc loại bệnh không tiện nói ra này. Dằn vặt người nhà, lại còn khó chữa trị. May mắn nhờ có tiểu thần y y thuật cao minh, bà ta không phải bỏ tiền bạc, bằng không Đặng Thủy Tiên cũng chỉ có nước chờ chết.
*Cẩu huyết lâm đầu: Mắng xối xả.
Từng câu từng chữ của Trình Tu, Đặng Thuỷ Tiên đều nghe thấy, trong lòng đã sớm muốn bùng nổ. Mấy ngày nay, nàng ta nằm ở trên giường người không ra người quỷ không ra quỷ, không một ai đến hỏi thăm. Tên khốn nạn Trương Thiết Trụ hại đời nàng cũng không biết đã trốn đi nơi nào. Trương Thiết Trụ, ngươi chờ đó cho ta! Chỉ cần ta có thể xuất môn, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi!
Trong lúc Đặng Thủy Tiên chửi rủa Trương Thiết Trụ, cuộc sống Trương Thiết Trụ trôi qua cũng không yên ổn. Trong thôn từ lâu đã lan truyền khắp nơi chuyện Đặng Thủy Tiên mắc bệnh không tiện nói ra. Bệnh không tiện nói ra này ở ngân hạnh thôn đúng là hiếm thấy. Đặng Thủy Tiên thân là hoàng hoa khuê nữ lại mắc bệnh này, nhất định là quan hệ bất chính lưu lại mầm tai hoạ. Nghe các thôn dân ngươi một câu ta một câu, Trương Thiết Trụ chỉ lo bọn họ sẽ ép hỏi Đặng Thủy Tiên nhân tình của nàng ta đến tột cùng là ai, càng lo lắng Đặng Thủy Tiên sẽ lỡ miệng khai ra hắn ta.
Trương Thiết Trụ không tin hắn ta có bệnh, nhưng cũng không dám đi tìm tiểu thần y chuẩn bệnh. Nếu hắn thật sự có bệnh, sau này thành thân không phải cũng bại lộ sao? Nhưng nếu không thành thân, hắn hoàn toàn không cách nào xác định hắn có bệnh hay không. Không thể nào, chắc chắc hắn ta không có bệnh, đều do Đặng Thủy Tiên bản thân không đứng đắn mới dính vào bệnh không tiện nói ra. Ai biết nàng còn bừa bãi với ai?
Tựa như suy nghĩ theo hướng này khiến hắn ta cảm thấy dễ chịu hơn, tâm tư của Trương Thiết Trụ đối với Đặng Thủy Tiên cũng phai nhạt xuống. Vốn chỉ cảm thấy có chút mới lạ, cũng không muốn cùng Đặng Thủy Tiên trải qua một đời. Ai mà không biết Đặng Thủy Tiên sắp phải lập gia đình? Nếu không xảy ra chuyện này, hiện tại Đặng Thủy Tiên có lẽ đã trở thành con dâu Trình gia.
Nghe nói Đặng Thủy Tiên hiện tại chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết. Không biết nàng ta có thể chó cùng đường cắn loạn cắn hắn một cái hay không, Trương Thiết Trụ trong lòng bất ổn, đứng ngồi không yên. Vẫn nên sớm chút thành thân mới được. Không phải trước đây nương đã đi Kim gia đưa sính lễ rồi sao? Kim Tiểu Mãn cũng đã mười bốn tuổi, tuy còn hơi nhỏ nhưng cưới về cũng có thể viên phòng. Tính cách tuy có chút hung hãn, nhưng chí ít có thể bảo đảm Trương gia không thiếu thịt heo ăn. Nghĩ như vậy, Trương Thiết Trụ tâm tư liền lung lay, quấn quít lấy nương đòi đến Kim gia cầu hôn.
“Đều đã nói xong rồi, năm sau liền đem Tiểu Mãn cưới về. Con gấp cái gì chứ? Trước đây không phải là buồn bực không vui sao?” Trương đại nương bị Trương Thiết Trụ chọc cho phiền não không ngớt, hỏi.
“Cưới sớm cưới muộn không phải đều là cưới? Chính là dù biết con không vui, người vẫn đem sính lễ đưa đi? Nếu như con nói không cưới, người có thể đáp ứng không?” Trương Thiết Trụ ánh mắt xoay tròn, kiếm cớ đưa đẩy.
“Vậy cũng không được. Sính lễ đều đã đưa đi còn có thể không cưới? Nhất định phải cưới!” Trương đại nương vội la lên.
“Chính nương cũng nói nhất định phải cưới, vậy sớm chút cưới về đi! Đây không phải là muốn cho cha và nương sớm ôm tôn tử sao!” Trương Thiết Trụ giở mọi thủ đoạn, ngay cả chuyện đời sau cũng lôi ra nói.
“Một câu này con nói ngược lại cũng rất có lý?” Trương đại nương vừa nghe liền thoả mãn cực kỳ, “Đi, tối nay nương phải đi Kim gia nói chuyện này.”
Chẳng qua, còn không đợi Trương đại nương tìm tới Kim gia, Kim lão cha đã mang theo Lưu thị đến cửa lớn Trương gia.
“Ai nha, thân gia a! Đây chính là khách quý. Tới tới, mau ngồi mau ngồi.” Tuy đều là người một thôn, nhưng Trương đại nương vẫn nhiệt tình làm bộ khách khí.
“Cái kia. . .” Kim lão cha có chút khó mà mở miệng.
“Hôn sự gặp vấn đề nan giải?” Trương đại nương cũng không phải người mù, thoáng cái liền nhìn ra Kim lão cha muốn nói lại thôi.
“Thân gia, là như vậy.” Bị kéo đi đến cửa lớn Trương gia, một phần cũng là ý của Lưu thị, bà ta lập tức nói, “Trịnh gia mấy ngày trước đi tới Kim gia chúng ta chuyện này mọi người cũng đều biết. Nói tới nói lui, bất quá chính là vì cửa hôn sự này của Tiểu Mãn và Thiết Trụ.”
Trịnh đồ tể ầm ĩ đi Kim gia, chuyện này mọi người ở ngân hạnh thôn đều biết, bất quá mọi người đều nói là vì Kim lão cha đuổi Kim Tiểu Mãn, thế nào lại liên quan đến hôn sự? Trương đại nương không hiểu: “Cái gì? Là vì hôn sự hai nhà chúng ta?”
“Chuyện tình quả đúng là như vậy. Trịnh gia vốn đem Tiểu Mãn như bảo bối mà nuôi lớn. Nha đầu kia nói không muốn gả, Trịnh gia còn cưng chiều hùa theo giúp đỡ. Nói đơn giản chính là không hiểu chuyện!” Cho dù có bất mãn hơn nữa Lưu thị cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ai bảo bà ta không đắc tội nổi Trịnh gia?
“Ý tứ thân gia chính là cửa hôn sự này không được?” Trương đại nương giọng bỗng nhiên lớn lên, “Việc này không thể được. Kim gia các ngươi ngay cả sính lễ cũng đã thu vào, đừng nghĩ đến việc nuốt lời.”
/33
|