Edittor: Mộc Hi
Beta: Nhị Gia
“Không sai, chính là chuyện của Tiểu Mãn và tiểu tứ nhà chúng ta. Mời mọi người có mặt ở đây là để bàn bạc về chuyện sính lễ.” Không quan tâm Kim Tiểu Hoa đang kinh hãi, Trình nãi nãi chỉ từ ái nhìn Kim Tiểu Mãn ở bên cũng đang bị hù dọa.
“Sính lễ?” Trong nháy mắt Lưu thị liền tỉnh táo lại. Trong tiểu hạnh thôn, Trình gia là một gia đình rất giàu có và sung túc, nếu đã tặng sính lễ tất nhiên sẽ không ít. Tiền từ trên trời rơi xuống, ai lại không muốn!
“Đúng vậy, sính lễ.” Trình nãi nãi ôn hoà gật đầu, “Sính lễ của Tiểu Mãn, nên đưa đến Kim gia? Hay đưa đến Trịnh gia?”
Lưu thị đang vui mừng lại nghe thấy câu cuối cùng của Trình nãi nãi liền sợ hãi hô lên: “Làm sao có thể đưa đến Trịnh gia? Tiểu Mãn chính là khuê nữ Kim gia chúng ta, sính lễ đương nhiên phải đưa đến Kim gia.”
“Phải không?” Trình đại nương hừ lạnh một tiếng. Kim Tiểu Mãn đúng là khuê nữ Kim gia, nhưng bà lại không muốn thấy người đàn bà Lưu thị này thấy lợi quên nghĩa, tiểu nhân tham tài này được vớ bở như vậy. Suy cho cùng nên đưa cho ai, cũng không phải là chuyện mà Lưu thị có thể định đoạt.
Lưu thị sợ hãi nhìn sang người Trịnh gia đang ở trong phòng, câu nói “Đúng vậy” làm sao cũng không thốt ra được.
Người Trịnh gia ngồi ở bên không nói một lời. Bọn họ cũng không mong nhận được sính lễ của Tiểu Mãn, chỉ mong Tiểu Mãn có thể gả đến một gia đình thật tốt.
“Đưa đến Trịnh gia đi!” Mở miệng nói chính là Kim lão cha. Tiểu Mãn có thể gả đến Trình gia, toàn bộ đều dựa vào Trịnh gia lo liệu. Kim gia cũng không giúp đỡ gì, sao có thể mặt dày có ý đồ chiếm lấy sính lễ của Tiểu Mãn?
Lưu thị bước nhanh đi tới bên cạnh Kim lão cha, mặt lạnh thấp giọng mắng: “Ông nói linh tinh cái gì đấy? Thật không biết suy nghĩ. Tiểu Mãn chính là đứa trẻ chúng ta nuôi lớn, sao có thể đưa sính lễ đến Trịnh gia?”
“Ai u, lời này cũng thật không dễ nghe. Sính lễ đưa về bên nào chưa nói, nhưng mà ngươi cũng không nên ở trước mặt mọi người mà bẻ cong sự thật như vậy. Tiểu Mãn sao lại là do mấy người nuôi nấng vậy? Mấy năm nay Trịnh gia chúng ta cung cấp thịt heo cho mấy người còn không ít? Thiếu của các ngươi một phân tiền nào sao?” Phương thị nghe Lưu thị nói liền phát hoả.
“Lời này nói ra cũng không hẳn là như vậy. Thịt heo là các ngươi chủ động đưa tới, cũng không phải chúng ta đi Trịnh gia đòi. Nếu nói ăn, Tiểu Mãn cũng không phải một miếng thịt cũng chưa từng ăn. Thông gia qua lại sính lễ là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều chung một nhà. Chúng ta cũng luôn chiếu cố Tiểu Mãn, vậy nên sính lễ tất nhiên phải đưa đến Kim gia.” Chỉ cần Trịnh gia không rút đao, Lưu thị tuyệt đối không sợ hãi, nói tới nói lui đều là một bộ dạng tham tiền hám lợi.
Lưu thị đổi trắng thay đen khiến Phương thị thiếu chút nữa tức đến giơ chân. Đúng là, thịt heo đều là Trịnh gia bọn họ chủ động đưa tới. Làm vậy không phải là vì muốn Tiểu Mãn sống ở Kim gia được yên ổn thôi sao? Tiểu Mãn là một cô nương làm nhiều ăn ít? Cũng tiện nghi cho một số người? Ghê tởm nhất chính là, Kim gia ăn thịt của Trịnh gia lại còn không biết cảm ơn, trái lại coi như chuyện đương nhiên, đơn giản là không biết xấu hổ đến mức tận cùng! Sính lễ có qua có lại? Trịnh gia cũng không thiếu Kim gia nửa phần.
“Ta không cần sính lễ.” Kim Tiểu Mãn bất chợt thốt lên, cắt đứt đắc ý của Lưu thị.
“Cái gì?” Không ngờ tới Kim Tiểu Mãn lại nói như vậy, Lưu thị thật muốn chửi người nhưng lại ngại ở đây nhiều người nên đành nhịn xuống.
“Ta nói ta không cần sính lễ.” Kim Tiểu Mãn thanh âm càng lớn. Nàng không thể nhịn được Lưu thị không công lại chiếm tiện nghi.
“Cha Tiểu Mãn, người mau xem, nhìn đi, cái gì mà nuôi nấng nữ nhi chứ? Còn không mau quản nàng.” Lưu thị không dám chửi, đành phải đẩy Kim lão cha ra.
Kim lão cha nhíu mày. Ông cũng không cần sính lễ của Trình gia, nhưng nếu không có sính lễ, Tiểu Mãn sẽ bị người khác đàm tiếu, mai sau sống ở tiểu hạnh thôn cũng không ngóc đầu lên được.
“Nha đầu này, nói linh tinh gì đó? Việc này cũng không phải do con làm chủ. Đừng ở chỗ này ngẩn ngơ nữa, cùng tiểu tứ ra ngoài đi dạo đi.” Chuyện sính lễ vẫn nên tách bọn nhỏ ra sẽ dễ nói chuyện hơn, Trình nãi nãi cố ý muốn Trình Tu đưa Kim Tiểu Mãn ra ngoài.
Biết Trình nãi nãi nói không sai, việc này cũng không đến lượt nàng tính toán, nhưng Kim Tiểu Mãn vẫn do dự đứng yên. Trình tiểu tứ khẳng định còn đang giận nàng, làm sao sẽ cùng nàng đi ra ngoài?
“Tiểu Mãn, ta có chút chuyện muốn nói với muội.” Thấy Trình nãi nãi nháy mắt ra hiệu, Trình Tu cuối cùng cũng mở miệng. Nha đầu này, tránh hắn vài ngày nay, nếu không nói cho rõ ràng thì không biết sẽ lại trốn tránh hắn bao lâu nữa.
Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Trình Tu không có lạnh nhạt, Kim Tiểu Mãn tâm tình nháy mắt thả lỏng, đi ra ngoài.
“Ta cũng đi.” Trước mắt bao người, Kim Tiểu Hoa không suy nghĩ, thốt ra.
Lưu thị nắm tay của Kim Tiểu Hoa, hung hăng giáo huấn: “Ngươi đi làm gì? Mau quay về phòng cho ta.”
“Ta không muốn, ta cũng muốn. . . Ngô. . .” Kim Tiểu Hoa đang la hét liền bị Lưu thị bịt miệng.
“Muốn cái gì hả? Không đến lượt ngươi nói chuyện.” Lưu thị thấp giọng cảnh cáo Kim Tiểu Hoa, quay đầu phân phó Kim Đại Sơn và Vương thị, “Hai người các ngươi mang Tiểu Hoa về phòng trông chừng đi, đừng để cho nàng chạy loạn lại gây sự.” Vừa thấy tiểu thần y liền thần chí không rõ, đúng là không có tiền đồ.
Kim Đại Sơn và Vương thị liền đi lên trước, chuẩn bị lôi Kim Tiểu Hoa đi.
Nào ngờ tay của Lưu thị vừa buông ra, Kim Tiểu Hoa liền khóc lóc hô lên: “Nương, ta không muốn gả cho Trương Thiết Trụ, không muốn không muốn không muốn!”
Cũng may vẫn chưa trực tiếp hô lên phải gả cho tiểu thần y, Lưu thị một bên âm thầm may mắn một bên căm tức đẩy người: “Mau quay về phòng, đừng ở chỗ này làm mất mặt.”
“Ta không muốn! Ta muốn gả cho tiểu thần y! Nương nếu còn muốn gả ta cho Trương Thiết Trụ, ta liền chết cho nương xem!” Kim Tiểu Hoa liều mạng giãy dụa, thấy chết không sờn nói ra lời nói hùng hồn.
Kim Tiểu Mãn đang đi ra ngoài liền dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Trình Tu.
Sắc mặt Trình Tu trầm xuống, đi tới dắt Kim Tiểu Mãn, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi Kim gia.
Không dám tin nhìm chằm chằm vào tiểu thần y, người ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn đến nàng ta lại chỉ cho nàng ta một bóng lưng đang kéo Kim Tiểu Mãn rời đi , đắm chìm trong câu nói hùng hồn của mình khiến Kim Tiểu Hoa không kịp phản ứng.
“Náo loạn đủ chưa? Muốn chết thì chết sớm cho ta nhờ, đừng có ở đây gây sự.” Lưu thị triệt để mất hết mặt mũi, trong cơn tức giận lời nói có phần cay độc với Kim Tiểu Hoa.
Kim Tiểu Hoa ngây ngốc bị kim Đại Sơn lôi ra ngoài. Một lát sau, sát vách sương phòng truyền đến khóc kêu cha gọi mẹ, thật lâu không dứt.
Nhà chính Kim gia một mảnh tĩnh lặng. Kim Tiểu Hoa đột nhiên nói như vậy, ngoại trừ sắc mặt khó coi của Kim lão cha và Lưu thị, những người khác đều lấy làm kỳ lạ. Vẫn luôn nói Kim Tiểu Mãn bưu hãn, bây giờ xem ra, Kim Tiểu Hoa còn bưu hãn hơn nhiều, làm việc không biết suy nghĩ .Đến tột cùng là có bao nhiêu cường hãn mới có thể ở trước mặt tất cả mọi người nói ra những câu như vậy? Cưỡng hôn, hủy hôn? Đến tận bây giờ, Kim Tiểu Hoa chính là người đầu tiên.
Bên kia, bị kéo ra cửa Kim Tiểu Mãn một bụng nghi vấn, muốn hỏi cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Dưới cây hòe lớn, Trình Tu mặt đen trừng mắt nhìn Kim Tiểu Mãn: “Mấy ngày hôm nay muội chạy đi đâu?”
“Ta…không đi đâu hết, chỉ ở nhà thôi.” Kim Tiểu Mãn lạnh sống lưng lui ra sau, ấp a ấp úng trả lời.
“Vì sao không đến Trình gia?” Còn dám tránh mình? Trình Tu chất vấn.
“Huynh đang giận mà.” Ngày ấy nàng cùng hắn cáo biệt, hắn cũng không để ý đến nàng.
“Ta tức giận thì muội liền tránh mặt ta?” Nếu không phải Kim Tiểu Mãn chọc giận hắn, hắn sẽ tức giận sao? Thấy Kim Tiểu Mãn phạm sai lầm lại làm dáng vẻ chịu ủy khuất, Trình Tu càng tức giận.
“Ta không dám đi tìm huynh.” Nói nói, viền mắt Kim Tiểu Mãn liền đỏ lên. Toàn bộ tiểu hạnh thôn, ngoại trừ nhà cậu, cũng chỉ có Trình tiểu tứ đối tốt với nàng. Nàng thực sự rất sợ Trình tiểu tứ suốt đời không bao giờ…để ý nàng nữa.
Nghe thanh âm nức nở của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu thở dài một hơi: “Muội mắc mưa còn không chịu nhận sai, cho muội đổi y phục muội lại không chịu nghe lời, ta có thể không tức giận sao? Ta cũng đã hết giận rồi, ai biết nha đầu muội vẫn nhớ kĩ.”
Cố gắng kìm lại nước mắt, Kim Tiểu Mãn kinh ngạc há to miệng. Không phải là vì nàng muốn đem Kim Tiểu Hoa nhét vào Trương gia mà hắn tức giận sao? Nàng chột dạ, áy náy thật lâu, còn tự cảnh tỉnh chính mình, nhưng nàng thật sự không muốn để cho Kim Tiểu Hoa gả cho hắn!
“Chuyện lúc trước đừng nói nữa,dừng ở đây đi. Sau này không cho phép dầm mưa! Không được cãi lời! Cũng không được tránh mặt ta!” Đối với Kim Tiểu Mãn như vậy, Trình Tu chỉ có thể nhượng bộ.
Kim Tiểu Mãn liên tục gật đầu, không ngừng đáp ứng. Chỉ cần Trình tiểu tứ không tức giận, bảo nàng làm gì nàng cũng làm. Nga, không đúng, Kim Tiểu Hoa vẫn phải là gả cho tên phế nhân Trương Thiết Trụ mới được.
Trình Tu vỗ vỗ đầu Kim Tiểu Mãn, giọng điệu ôn hòa nói: “Hôm nay đến nhà muội cầu hôn chính là ý tứ của nãi nãi, cũng là chính miệng ta đáp ứng. Muội không nên suy nghĩ lung tung, chỉ cần đợi gả đến là được, hiểu không?”
Kim Tiểu Mãn nhân tiện nắm lấy tay Trình Tu, ngẩng đầu nhìn lên nói: “Là huynh muốn lấy ta?”
Trình tu gật đầu: “Đúng vậy. Vốn dĩ là ta và muội muội của muội không liên quan gì với nhau, không được suy nghĩ nhiều. Nếu không phải là Kim Tiểu Hoa trước mặt của mọi người lớn tiếng ồn ào, hắn không cần giải thích riêng cùng Tiểu Mãn. Nhưng chính là bởi vì Kim Tiểu Hoa kêu la, nên hắn mới nhất định phải cùng Tiểu Mãn giải thích. Nếu không, lấy đầu óc Tiểu Mãn, khẳng định lại suy nghĩ lung tung.
“Được, ta sẽ không suy nghĩ nhiều.” Kim Tiểu Mãn chỉ cảm thấy những đoá hoa trong lòng đang nở rộ rực rỡ , cực kỳ vui sướng.
Trình Tu mắt lộ vẻ hài lòng, lập tức rút tay về, nhíu mi hỏi: “Tiểu Mãn, Ngày đó không phải muội nói phát hiện bí mật sao? Còn không nói?”
“A? Cái kia a. . .” Mặt Kim Tiểu Mãn đỏ ửng lên ấp úng, “Không có gì. . .”
Trình Tu cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngượng ngùng hốt hoảng của Kim Tiểu Mãn, dụ dỗ nói: “Thực sự không nói?”
“Ta. . .” Kim Tiểu Mãn thân thể từ từ lui về sau, nố lực khôi phục lại bộ dáng, suy nghĩ tìm cách chuyển đề tài.
“Nếu muội không nói thì không biết bí mật của ta đâu.” Tung ra miếng mồi ngon, Trình Tu khẽ cười thối lui.
Kim Tiểu Mãn vội vàng nắm cánh tay Trình Tu: “Ta nói thì huynh sẽ nói sao?”
Trình Tu chỉ là lẳng lặng nhìn Kim Tiểu Mãn, không có trả lời.
Cho rằng Trình tiểu tứ thầm chấp nhận, Kim Tiểu Mãn lấy hết dũng khí, nghẹn đỏ hai gò má, nhắm hai mắt lại: “Ta. . . Ta thích huynh.”
Bốn phía tĩnh lặng truyền đến tiếng chim hót, còn có lá cây được gió thổi xào xạc, âm thanh của những loài vật ở trong bụi cỏ gần đó đều truyền đến tai Tiểu Mãn, duy chỉ không nghe thấy âm thanh của người vốn nên nói kia.
Không gian vắng lặng khiến tâm tình nàng không khỏi dao động, Kim Tiểu Mãn chậm rãi mở hai mắt nhắm chặt, in vào trong mắt là một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
“Kim Tiểu Mãn, tình cảm của muội ta nhận được rồi.” Trình Tu giảo hoạt nháy mắt mấy cái, cười đến vô cùng rạng rỡ .
Kim Tiểu Mãn thập phần không có tiết tháo mà ngất ngây nhìn nụ cười hoa dung thất sắc của Trình Tu, mắt cũng không chớp rơi vào cái bẫy mỹ nam kế Trình Tu vẽ nên. Vô pháp khắc chế, không thể chạy trốn. Vốn còn muốn đuổi theo truy hỏi bí mật của Trình Tu nhưng tại thời khắc này lại bất tri bất giác vượt ra khỏi mạch suy nghĩ của Kim Tiểu Mãn, phiêu tán giữa không khí, hóa thành một mảnh bọt nước.
Thở phào nhẹ nhõm, trên mặt là một nụ cười ôn nhu, Trình Tu ôm Kim Tiểu Mãn còn đang xấu hổ quẫn bách vào lòng. Nếu đã là bí mật, sao có thể dễ dàng nói ra? Tiểu Mãn, ta đem trái tim của mình giao cho muội, chính muội phải tự tìm hiểu nó. Nếu như không thể hiểu được, vậy cũng không thể trách ta đâu.
/33
|