Lăng Nhược Hi còn chưa kịp phản ứng thì Bắc Đường Ngôn đã đi ra ngoài, nhìn cây trâm trong tay mình, Lăng Nhược Hi đứng hình trong giây lát, rốt cuộc là có ý gì đây?
Hơn nửa đêm rồi mà tên nam nhân này còn chạy tới đây, còn nói một đống câu vô nghĩa không thể hiểu nổi, tự mình trả lại một cây trâm, ý là sao?
Diệp Tuyền đi vào vừa thấy câu trâm trên tay Lăng Nhược Hi, ánh mắt trở nên phức tạp: "Cái này là vương gia đưa cho ngươi sao?"
Lăng Nhược Hi thấy ánh mắt Diệp Tuyền cũng biết được có gì đó hơi kỳ lạ: "Cái này có gì đặc biệt sao?"
"Đây là di vật mẫu phi của vương gia để lại, cũng là của hồi môn, rất là quý giá, bình thường vương gia coi nó như là bảo bối, không nghĩ tới lại có thể đưa cho ngươi.
Khi nói ra những lời này, trong lòng Diệp Tuyền liền có cảm giác chua xót không nói nên lời, cái cảm giác rầu rĩ này, khiến cho Diệp Tuyền không hiểu rõ lắm, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói:" Ngay cả Lục Vu cô nương cũng không có phúc khí này đâu, tam tiểu thư nên quý trọng cho tốt vào! "
Lăng Nhược Hi không ngờ rằng nguồn gốc của cây trâm này lại trân quý đến như vậy, nháy mắt liền cảm thấy cầm nó muốn phỏng tay, hơi nhíu mi, theo phản xạ để lại trên bàn, khó chịu nói:" Cây trâm này ngươi cầm về đi, có thời gian thì trả lại, ta không cần đâu. "
Diệp Tuyền không ngờ Lăng Nhược Hi vậy mà lại không cảm kích, nhất thời nóng nảy:" Vương gia coi trong ngươi như thế, sao ngươi lại có thể như vậy được? "
" Ta làm sao? Vui vẻ nhận lấy, sau đó nối gót Lục Vu cô nương của ngươi đi theo hầu hạ Vương gia nhà ngươi sao? "Lăng Nhược Hi không giận, ngược lại còn cười, nhìn Diệp Tuyền gây sự, giống như đem hết những tức giận trong trái tim phát tiết lên trên người nàng.
Bị Lăng Nhược Hi hỏi như vậy, Diệp Tuyền trầm mặc thật lâu, do dự một hồi, nhìn Lăng Nhược Hi thật cẩn thận:" Tam tiểu thư, ngươi thích vương gia không? "
" Không. "
Một chữ vô cùng đơn giản, lại khônghề đơn giản khiến cho thần sắc của Diệp Tuyền thay đổi, càng là cắt đứt cái cảm xúc ảo tưởng mơ hồ trong lòng Lăng Nhược Hi.
" Cầm về đi, giày vò cả một ngày hôm nay, ta mệt rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi. "
Thở dài một hơi, rốt cuộc Lăng Nhược Hi cũng cầm cây trâm nhét vào tay Diệp Tuyền.
Tưởng như đầu óc Diệp Tuyền vô tâm vô phế nhưng thực ra lại rất sáng sủa:" Đây là quà Gia tặng cho ngươi, nếu ngươi không cần, thì tự mình trả lại cho gia, ta không phải là người đưa tin đâu. "
Sau khi nói xong thì trốn ra khỏi phòng của Lăng Nhược Hi, trong phút chốc, trong phòng cũng chỉ còn một lại mình Lăng Nhược Hi, một mảnh yên lặng không nói rõ được.
Lăng Nhược Hi bất giác đánh giá tỉ mỉ cái trâm ngọc trong tay, quả nhiên cái trâm này được làm rất tinh xảo, là dùng ngọc Lam Điền tốt nhất, điêu khắc thành hình hoa tử vi, cây trâm này được chạm trổ trên bề mặt rất tốt, đóa hoa tử vi trông rất sống động, sợ là có thể sẽ thu hút được bướm vây quanh.
Lăng Nhược Hi tỉ mỉ dịu dàng sờ vào trâm ngọc, trong phút chốc trong lòng có đủ loại tư vị, bất ngờ phát hiện ra trâm ngọc di chuyển được, cứ tưởng mình nhìn nhầm, lại một lần nữa di chuyển, lúc này mới nhận ra trâm cài này thật sự động được.
Hơi nhíu mi, nhẹ nhàng mở trâm ngọc ra, phát hiện bên trong trâm ngọc vậy mà rỗng ruột, thò tay vào bên trong lấy ra một tờ giấy, Lăng Nhược Hi hơi nhíu mi, không biết có nên xem hay không.
Do dự một chút, vẫn là mở tờ giấy ra, kết quả lại phát hiện chữ viết trên tờ giấy là của Bắc Đường Ngôn:" Mang nó theo, có thể bảo vệ bình an. "
Lăng Nhược Hi nhíu mày khó hiểu, có thể bảo vệ bình an là sao?
Nhưng Lăng Nhược Hi rất nhanh liền phản ứng lại, thân phận mẹ đẻ của Bắc Đường Ngôn đặc biệt, hoàng thượng đối với bà cực kỳ áy náy và chột dạ, vậy nên chỉ cần mang theo trâm ngọc này đến buổi tuyển tú, cho dù Hoàng Thượng muốn nàng tiến cung, sợ là sẽ vì cái trâm ngọc này mà vứt cái ý niệm ấy trong đầu đi.
Chẳng qua kế sách như vậy mặc dù rất tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm, dù sao thì trâm ngọc này không phải người nào cũng có thể có được, nếu Lăng Nhược Hi thực sự mang nó theo, thế chẳng khác nào nói cho toàn bộ thế giới biết mình là người của Bắc Đường Ngôn sao, chuyện này nói đơn giản lại biến thành cạnh tranh với hoàng thượng không phải sao?
Vốn dĩ Bắc Đường Hiên cửu ngũ chí tôn không phải là người trường tình, huống hồ còn bị khiêu khích như vậy, đầu óc của Bắc Đường Ngôn bị úng nước rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Nhược Hi càng thêm loạn, trong phút chốc không biết nên vui hay nên buồn, lúc đầu chỉ nghĩ nó là một cái lễ vật vô cùng đơn giản, ai dè còn bị tính kế ở sau lưng nhiều như vậy, tâm tư ngọt ngào còn chưa kịp phóng ra, cũng bị cái tính toán này làm tan thành mây khói.
Càng nghĩ càng thấy phiền, trực tiếp bỏ trâm ngọc vào hộp trang sức của mình, phiền não nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thở dài thật mạnh.
Rất nhanh sau đó, Lăng Nhược Hi liền có cảnh giác với cái sự bực dọc khó hiểu này, ngồi trước gương trang điểm, nhìn chính mình trong gương, nhất thời có chút bất đắc dĩ.
" Lăng Nhược Hi à Lăng Nhược Hi, ngươi trở về là để báo thù, ngươi với hắn chẳng qua chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi, sao có thể muốn hắn ở cùng với ngươi cả đời được? Mang theo cái trâm cài này để tính kế, ngươi nên vui vẻ, không phải sao? "
Một lần nữa cảnh cáo lòng mình không cần phải rối loạn, lúc này mới gian nan đi ngủ, trong giấc mơ, đều là tiếng khóc của trẻ con, còn có âm thanh độc dược ăn mòn, cả một đêm không an ổn.
Sáng sớm hôm sau đứng dậy, hai hốc mắt thâm quầng, vô tình ngồi ở trước gương trang điểm.
Diệp Tuyền nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, tất nhiên là biết đêm qua nàng ngủ không được, tuy rằng trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn rất thức thời không nói ra.
Một bên giúp Lăng Nhược Hi chải đầu, một bên nhẹ giọng nói:" Vừa rồi cung nữ ở bên cạnh Thục phi tới đây truyền lời, nói là từ giờ tất cả tú nữ đều phải ở trong cung học tập lễ nghi thật tốt, một tháng sau là đến ngày Điện Tuyển rồi, đến lúc đó sẽ là mây hay là bùn, gặp mặt tức khắc sẽ hiểu. "
Lăng Nhược Hi thản nhiên gật đầu:" Bao năm qua tuyển tú nữ đều là như vậy, cứ coi như là quy tắc cũ thôi, ngươi mau giúp ta trang điểm, nếu chậm trễ, sợ là sẽ gặp phiền toái. "
Diệp Tuyền nghe đến đây cũng gật đầu, mở hộp trang sức của Lăng Nhược Hi ra liền thấy cái trâm ngọc Lam Điền ở bên trong, chần chờ một lát:" Sao không mang cái này? "
Lăng Nhược Hi cười tựa như không nhìn Diệp Tuyền, thản nhiên nói:" Ta nói rồi, ta đối với vương gia của ngươi không hề có cái suy nghĩ không an phận, càng không muốn uy hiếp tới địa vị của Lục Vu cô nương của các ngươi, ngươi không cần phải dò xét phiền phức như vậy. "
Diệp Tuyền không nghĩ rằng Lăng Nhược Hi lại mẫn cảm như vậy, trong giây lát liền cảm thấy mình thật ngu xuẩn, lấy cái suy nghĩ này đùa giỡn trước mặt Lăng Nhược Hi thì quả thực là tự rước nhục vào thân:" Tam tiểu thư, thật ra ta không có ý khinh thường ngươi, chỉ là cảm thấy Lục Vu cô nương thật sự không dễ dàng gì, tam tiểu thư không có Vương gia cũng được, nhưng Lục Vu cô nương thì không thể, nàng ta không thể không có vương gia được. "
Lăng Nhược Hi không biết vì sao khi nghe những lời nói này, trong liền cảm thấy một trận thê lương, thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:" Ngươi nói đúng, ta có vương gia nhà ngươi hay không cũng đều có thể sống tốt được, yên tâm đi, lời ta nói ta vẫn luôn giữ lời, ta nói sẽ không có ý gì với vương gia của ngươi thì cả đời này cũng sẽ không có cảm tình gì với hắn."
Lời này, Lăng Nhược Hi nói cho Diệp Tuyền nghe, cũng chính là cảnh cáo bản thân mình, tư vị bị người khác cầm đao cắt tình, Lăng Nhược Hi rõ ràng nhất, vậy nên, Bắc Đường Ngôn đã có chủ, nàng sẽ không đụng vào, cho dù là trong lòng khó khăn chua xót, cho dù có thống khổ, nàng cũng không cho phép mình trở thành một nữ nhân như vậy.
Hơn nửa đêm rồi mà tên nam nhân này còn chạy tới đây, còn nói một đống câu vô nghĩa không thể hiểu nổi, tự mình trả lại một cây trâm, ý là sao?
Diệp Tuyền đi vào vừa thấy câu trâm trên tay Lăng Nhược Hi, ánh mắt trở nên phức tạp: "Cái này là vương gia đưa cho ngươi sao?"
Lăng Nhược Hi thấy ánh mắt Diệp Tuyền cũng biết được có gì đó hơi kỳ lạ: "Cái này có gì đặc biệt sao?"
"Đây là di vật mẫu phi của vương gia để lại, cũng là của hồi môn, rất là quý giá, bình thường vương gia coi nó như là bảo bối, không nghĩ tới lại có thể đưa cho ngươi.
Khi nói ra những lời này, trong lòng Diệp Tuyền liền có cảm giác chua xót không nói nên lời, cái cảm giác rầu rĩ này, khiến cho Diệp Tuyền không hiểu rõ lắm, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói:" Ngay cả Lục Vu cô nương cũng không có phúc khí này đâu, tam tiểu thư nên quý trọng cho tốt vào! "
Lăng Nhược Hi không ngờ rằng nguồn gốc của cây trâm này lại trân quý đến như vậy, nháy mắt liền cảm thấy cầm nó muốn phỏng tay, hơi nhíu mi, theo phản xạ để lại trên bàn, khó chịu nói:" Cây trâm này ngươi cầm về đi, có thời gian thì trả lại, ta không cần đâu. "
Diệp Tuyền không ngờ Lăng Nhược Hi vậy mà lại không cảm kích, nhất thời nóng nảy:" Vương gia coi trong ngươi như thế, sao ngươi lại có thể như vậy được? "
" Ta làm sao? Vui vẻ nhận lấy, sau đó nối gót Lục Vu cô nương của ngươi đi theo hầu hạ Vương gia nhà ngươi sao? "Lăng Nhược Hi không giận, ngược lại còn cười, nhìn Diệp Tuyền gây sự, giống như đem hết những tức giận trong trái tim phát tiết lên trên người nàng.
Bị Lăng Nhược Hi hỏi như vậy, Diệp Tuyền trầm mặc thật lâu, do dự một hồi, nhìn Lăng Nhược Hi thật cẩn thận:" Tam tiểu thư, ngươi thích vương gia không? "
" Không. "
Một chữ vô cùng đơn giản, lại khônghề đơn giản khiến cho thần sắc của Diệp Tuyền thay đổi, càng là cắt đứt cái cảm xúc ảo tưởng mơ hồ trong lòng Lăng Nhược Hi.
" Cầm về đi, giày vò cả một ngày hôm nay, ta mệt rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi. "
Thở dài một hơi, rốt cuộc Lăng Nhược Hi cũng cầm cây trâm nhét vào tay Diệp Tuyền.
Tưởng như đầu óc Diệp Tuyền vô tâm vô phế nhưng thực ra lại rất sáng sủa:" Đây là quà Gia tặng cho ngươi, nếu ngươi không cần, thì tự mình trả lại cho gia, ta không phải là người đưa tin đâu. "
Sau khi nói xong thì trốn ra khỏi phòng của Lăng Nhược Hi, trong phút chốc, trong phòng cũng chỉ còn một lại mình Lăng Nhược Hi, một mảnh yên lặng không nói rõ được.
Lăng Nhược Hi bất giác đánh giá tỉ mỉ cái trâm ngọc trong tay, quả nhiên cái trâm này được làm rất tinh xảo, là dùng ngọc Lam Điền tốt nhất, điêu khắc thành hình hoa tử vi, cây trâm này được chạm trổ trên bề mặt rất tốt, đóa hoa tử vi trông rất sống động, sợ là có thể sẽ thu hút được bướm vây quanh.
Lăng Nhược Hi tỉ mỉ dịu dàng sờ vào trâm ngọc, trong phút chốc trong lòng có đủ loại tư vị, bất ngờ phát hiện ra trâm ngọc di chuyển được, cứ tưởng mình nhìn nhầm, lại một lần nữa di chuyển, lúc này mới nhận ra trâm cài này thật sự động được.
Hơi nhíu mi, nhẹ nhàng mở trâm ngọc ra, phát hiện bên trong trâm ngọc vậy mà rỗng ruột, thò tay vào bên trong lấy ra một tờ giấy, Lăng Nhược Hi hơi nhíu mi, không biết có nên xem hay không.
Do dự một chút, vẫn là mở tờ giấy ra, kết quả lại phát hiện chữ viết trên tờ giấy là của Bắc Đường Ngôn:" Mang nó theo, có thể bảo vệ bình an. "
Lăng Nhược Hi nhíu mày khó hiểu, có thể bảo vệ bình an là sao?
Nhưng Lăng Nhược Hi rất nhanh liền phản ứng lại, thân phận mẹ đẻ của Bắc Đường Ngôn đặc biệt, hoàng thượng đối với bà cực kỳ áy náy và chột dạ, vậy nên chỉ cần mang theo trâm ngọc này đến buổi tuyển tú, cho dù Hoàng Thượng muốn nàng tiến cung, sợ là sẽ vì cái trâm ngọc này mà vứt cái ý niệm ấy trong đầu đi.
Chẳng qua kế sách như vậy mặc dù rất tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm, dù sao thì trâm ngọc này không phải người nào cũng có thể có được, nếu Lăng Nhược Hi thực sự mang nó theo, thế chẳng khác nào nói cho toàn bộ thế giới biết mình là người của Bắc Đường Ngôn sao, chuyện này nói đơn giản lại biến thành cạnh tranh với hoàng thượng không phải sao?
Vốn dĩ Bắc Đường Hiên cửu ngũ chí tôn không phải là người trường tình, huống hồ còn bị khiêu khích như vậy, đầu óc của Bắc Đường Ngôn bị úng nước rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Nhược Hi càng thêm loạn, trong phút chốc không biết nên vui hay nên buồn, lúc đầu chỉ nghĩ nó là một cái lễ vật vô cùng đơn giản, ai dè còn bị tính kế ở sau lưng nhiều như vậy, tâm tư ngọt ngào còn chưa kịp phóng ra, cũng bị cái tính toán này làm tan thành mây khói.
Càng nghĩ càng thấy phiền, trực tiếp bỏ trâm ngọc vào hộp trang sức của mình, phiền não nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thở dài thật mạnh.
Rất nhanh sau đó, Lăng Nhược Hi liền có cảnh giác với cái sự bực dọc khó hiểu này, ngồi trước gương trang điểm, nhìn chính mình trong gương, nhất thời có chút bất đắc dĩ.
" Lăng Nhược Hi à Lăng Nhược Hi, ngươi trở về là để báo thù, ngươi với hắn chẳng qua chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi, sao có thể muốn hắn ở cùng với ngươi cả đời được? Mang theo cái trâm cài này để tính kế, ngươi nên vui vẻ, không phải sao? "
Một lần nữa cảnh cáo lòng mình không cần phải rối loạn, lúc này mới gian nan đi ngủ, trong giấc mơ, đều là tiếng khóc của trẻ con, còn có âm thanh độc dược ăn mòn, cả một đêm không an ổn.
Sáng sớm hôm sau đứng dậy, hai hốc mắt thâm quầng, vô tình ngồi ở trước gương trang điểm.
Diệp Tuyền nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, tất nhiên là biết đêm qua nàng ngủ không được, tuy rằng trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn rất thức thời không nói ra.
Một bên giúp Lăng Nhược Hi chải đầu, một bên nhẹ giọng nói:" Vừa rồi cung nữ ở bên cạnh Thục phi tới đây truyền lời, nói là từ giờ tất cả tú nữ đều phải ở trong cung học tập lễ nghi thật tốt, một tháng sau là đến ngày Điện Tuyển rồi, đến lúc đó sẽ là mây hay là bùn, gặp mặt tức khắc sẽ hiểu. "
Lăng Nhược Hi thản nhiên gật đầu:" Bao năm qua tuyển tú nữ đều là như vậy, cứ coi như là quy tắc cũ thôi, ngươi mau giúp ta trang điểm, nếu chậm trễ, sợ là sẽ gặp phiền toái. "
Diệp Tuyền nghe đến đây cũng gật đầu, mở hộp trang sức của Lăng Nhược Hi ra liền thấy cái trâm ngọc Lam Điền ở bên trong, chần chờ một lát:" Sao không mang cái này? "
Lăng Nhược Hi cười tựa như không nhìn Diệp Tuyền, thản nhiên nói:" Ta nói rồi, ta đối với vương gia của ngươi không hề có cái suy nghĩ không an phận, càng không muốn uy hiếp tới địa vị của Lục Vu cô nương của các ngươi, ngươi không cần phải dò xét phiền phức như vậy. "
Diệp Tuyền không nghĩ rằng Lăng Nhược Hi lại mẫn cảm như vậy, trong giây lát liền cảm thấy mình thật ngu xuẩn, lấy cái suy nghĩ này đùa giỡn trước mặt Lăng Nhược Hi thì quả thực là tự rước nhục vào thân:" Tam tiểu thư, thật ra ta không có ý khinh thường ngươi, chỉ là cảm thấy Lục Vu cô nương thật sự không dễ dàng gì, tam tiểu thư không có Vương gia cũng được, nhưng Lục Vu cô nương thì không thể, nàng ta không thể không có vương gia được. "
Lăng Nhược Hi không biết vì sao khi nghe những lời nói này, trong liền cảm thấy một trận thê lương, thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:" Ngươi nói đúng, ta có vương gia nhà ngươi hay không cũng đều có thể sống tốt được, yên tâm đi, lời ta nói ta vẫn luôn giữ lời, ta nói sẽ không có ý gì với vương gia của ngươi thì cả đời này cũng sẽ không có cảm tình gì với hắn."
Lời này, Lăng Nhược Hi nói cho Diệp Tuyền nghe, cũng chính là cảnh cáo bản thân mình, tư vị bị người khác cầm đao cắt tình, Lăng Nhược Hi rõ ràng nhất, vậy nên, Bắc Đường Ngôn đã có chủ, nàng sẽ không đụng vào, cho dù là trong lòng khó khăn chua xót, cho dù có thống khổ, nàng cũng không cho phép mình trở thành một nữ nhân như vậy.
/145
|