Lăng Nhược Hi hài lòng đem con trăn đi tới phòng bếp nhỏ, sau khi Lăng Nhược Hi đi, Diệp Tuyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đi thông báo, lại không ngờ rằng hai chân mình mềm nhũn, ngay lập tức tự cười nhạo chính mình không có tiền đồ, lúc này mới đi tới tiền sảnh.
Nghe lời Diệp Tuyền nói, trong mắt mấy vị tiểu thư đều sáng lấp lánh sự khinh thường: "Nếu như tam tiểu thư sớm có tấm lòng như vậy, sợ là cũng không đến nỗi gây thù với những người không nên, liên lụy mấy tỷ muội chúng ta đều chịu nhiều khổ sở."
"Nói đúng rồi, là một con bé quê mùa từ nông thôn lên, lại tự cho rằng mấy vị tiểu thư trong kinh thành đều như nó có kiến thức ít ỏi, chưa từng va chạm với cuộc sống sao?"
"Mấy ngon tuyệt hảo nào mà chúng ta chưa từng ăn, sao nó biết sẽ yêu thích đồ nó nấu chứ?"
Mấy vị tiểu thư mỗi người một kiểu, khiến khuôn mặt Diệp Tuyền nhịn đến đỏ bừng, thế nhưng không thể nào đáp trả khác được, không có cách nào khác, nàng ấy vốn dĩ là một nữ nhân được nuôi dưỡng trong nhà, làm sao có thể hiểu những cách cãi nhau này chứ.
"Bỏ đi bỏ đi, các vị tỷ tỷ xin bớt giận, mọi người nên nhường nhịn nhau, tam tiểu thư đã có lòng, không bằng chúng ta cứ nhường vậy, đừng tính toán với nàng ấy nữa, dù sao sau này mọi người cũng đều là tỷ muội của nhau."
Lúc này Trương Tuyết Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng khuyên mọi người.
Lúc đầu mọi người cũng không thù hận gì Lăng Nhược Hi đến vậy, chẳng qua là cảm thấy khó chịu thôi, cho nên Trương Tuyết Nhi chỉ vừa nói vậy, thì mọi âm thanh đã giảm bớt đi không ít.
Chỉ có Kiều Tư Nặc vẫn đứng đó còn khinh thường Trương Tuyết Nhi: "Chẳng qua xuất thân của người cũng chỉ là kẻ hèn hạ mà thôi! Có tư cách gì ở đây nói chuyện với chúng ta chứ? Quả nhiên là con gái do kẻ hạ tiện sinh ra, một chút việc đời cũng chưa từng trải qua, chỉ là ơn huệ nhỏ, cũng thu mua được ngươi rồi."
Lời này, tuyệt đối là vô cùng khó nghe, sắc mặt của Trương Tuyết Nhi trong chớp mắt chợt trắng bệch, đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Ngay lúc này Lăng Nhược Hi bưng một cái khay lớn tới, nhìn dáng vẻ mặt đỏ thế kia của Trương Tuyết Nhi thì cảm thấy vô cùng ghét bỏ, nhưng vẫn cứ lên tiếng: "Lời của Kiều tiểu thư như vậy là không đúng, mọi người đều trúng tuyển thành tú nữ, thân phận đã không còn phân cao thấp, xuất thân của Trương tiểu thư hơi kém, nhưng nếu có ngày đi lên cao, cũng không phải là chuyện không thể."
"Đúng vậy, xuất thân của các người không khác mấy, một người là nữ nhi thứ xuất, một kẻ là con bé nông thôn quê mùa, lại nói thêm nữa, mặc dù Trương tiểu thư là thứ xuất, thế nhưng tốt xấu gì cũng là gia đình giàu có trong thành, còn Tam tiểu thư sống cùng những thứ súc sinh thì đương nhiên không thể so được."
Lăng Nhược Hi nghe lời này, cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười: "Nếu nói như vậy, mấy ngày nay Kiều tiểu thư đều ở cùng ta, đúng là uất ức cho cô nương rồi."
Mọi người nghe như vậy thì ồn ào hẳn lên, che mặt cười khẽ, tam tiểu thư nhà họ Lăng đúng là không bình thường, cái này đúng là giết người không thấy máu, mắng chửi người không hề tục tĩu!
Lúc đầu, Kiều Tư Nặc không phản ứng kịp, thế nhưng khi nghe những tiểu thư khác cười, thì thẹn quá thành giận, trực tiếp giơ tay lên nhưng sau đó thì đặt xuống: "Đồ hẹn hạ! Ngươi dám nhục nhã ta!"
Diệp Tuyền tay mắt nhanh lẹ bắt được cổ tay Kiều Tư Nặc, nói một cách lạnh lùng: "Kiều tiểu thư nên tự lo cho mình trước đi!"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp hèn, cũng dám cản ta! Ta nghĩ là ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Kiều Tư Nặc bị hành động của Diệp Tuyền làm cho càng thêm tức giận, càng nói càng khó nghe.
Tay Diệp Tuyền hơi dùng sức, Kiều Tư Nặc bị đau, rít gào kêu lên: "Đồ hèn hạ! Ngươi còn không mau buông tay!"
Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng ho một tiếng, lúc này Diệp Tuyền mới buông tay Kiều Tư Nặc ra, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau tay, lúc này mới thôi.
Kiều Tư Nặc thấy như vậy thì càng tức giận hơn, nhưng bởi vì sức lực của Diệp Tuyền quá mạnh, bóp cổ tay nàng ta muốn gãy đôi, cho nên trong phút chốc Kiều Tư Nặc cũng không dám quá đáng.
Thấy khuôn mặt đỏ lự kia của Kiều Tư Nặc, Lăng Nhược Hi nở nụ cười nhạt, sau đó dịu dàng nói: "Mọi người đều cùng gặp khổ sở, có chút chuyện nhỏ, thật sự không nên quá so đo, Kiều tiểu thư, ngày ấy trên điện, Nhược Hi thật sự không cố ý, cũng xin Kiều tiểu thư đừng nên để trong lòng."
Kiều Tư Nặc thật sự không ngờ Lăng Nhược Hi bỗng nhiên nhắc đến chuyện ngày đó, Lăng Nhược Hi nhắc lại như vậy, vốn dĩ mọi chuyện đã bị quên đi giờ được đào lên lại, Kiều Tư Nặc càng tức hơn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tam tiểu thư nói như vậy đúng là dịp hiếm thấy!"
Lăng Nhược Hi hình như không nghe ra Kiều Tư Nặc đang nghiến răng nghiến lợi trong lời nói, trực tiếp cười ha hả đem từng cái chén nhỏ trên khay đặt ra bàn trước mặt các tiểu thư, vừa cười vừa nói: "Cái này do chính tay Nhược Hi nấu, thời tiết buổi sáng hơi lạnh, lúc này ăn món này sẽ xua tan khí lạnh làm ấm cơ thể."
Mọi người thấy dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, cũng không cố ý làm khó dễ nữa, nhao nhao mở nắp cái chén trước mặt, tuy không nhìn ra là cái gì, nhưng vẫn cho lên miệng nếm thử.
"Tam tiểu thư đúng là tài nghệ nấu nướng rất giỏi, canh này, quả thật rất ngon!"
Trương Tuyết Nhi uống một ngụm, chỉ cảm thấy mùi vị không tệ, từ trong miệng ca ngợi, những tiểu thư khác cũng rối rít thưởng thức, trên mặt đều lộ ra dáng vẻ hài lòng.
Thấy mọi người như vậy, Kiều Tư Nặc càng tức giận hơn, trực tiếp lấy cái chén trước mặt mình lên, tức giận nói: "Xem các ngươi từng người một đều không có tiền đồ như vậy, thật là chưa thấy qua chuyện đời.. Ha~."
Lời còn chưa nói hết, Kiều Tư Nặc đã hét lên, đổ đồ vật bên trong cái chén ra, hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, run rẩy nói: "Đây là cái gì?"
Mọi người lúc này mới nhìn theo ánh mắt của Kiều Tư Nặc, kết quả nhận ra, trong chén của nàng ta vậy mà là nguyên cái đầu rắn, còn có máu me đầm đìa vô cùng dọa người.
Nghĩ tới những thứ mình vừa ăn có thể là thịt rắn, các tiểu thư nũng nịu đều rối rít ói ra.
Kiều Tư Nặc càng sợ tới lạnh người, trong lòng tức giận, lớn tiếng mắng chửi: "Lăng Nhược Hi! Ngươi làm cái gì vậy?"
"Cũng không có gì, hôm nay lúc trở về, thì thấy vị khách không mời mà đến này, nghĩ tới các tỷ muội đều chịu cực khổ, rắn này lại bổ thân thể, cho nên mới làm món này, bởi vì.. đầu rắn này, lại là chỗ dinh dưỡng tốt nhất, cho nên mới cố ý tặng cho Kiều tiểu thư ngươi đó nha!"
Trên mặt Lăng Nhược Hi còn đâu dáng vẻ dịu dàng và hiền lành, mặt nàng lạnh lùng, ngồi xổm xuống, nhặt lên cái đầu rắn máu tươi đầm đìa trên đất, từng bước từng bước đi về phía Kiều Tư Nặc.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây! A, Lăng Nhược Hi! Tên khốn khiếp nhà ngươi!"
Kiều Tư Nặc hoảng sợ nhìn cái đầu rắn trong tay Lăng Nhược Hi, từng bước từng bước lùi về sau, thế nhưng bỗng nhiên Lăng Nhược Hi tiến nhanh lên một bước, nắm lấy cằm Kiều Tư Nặc, cười lạnh lùng nói: "Sao vậy, Kiều tiểu thư không vui sao? Rất ngon, Kiều tiểu thư nếm thử xem!"
Vừa nói vừa đem đầu rắn nhét vào trong miệng Kiều Tư Nặc, lúc này Kiều Tư Nặc mới biết Lăng Nhược Hi không phải đùa giỡn, ngay lập tức luống cuống, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, dùng sức lắc đầu, toàn thân đều cố chống cự lại: "Đừng mà, đừng mà! Ta sai rồi, ta biết lỗi rồi! Rắn này là ta thả, ta không dám nữa, ta không dám nữa!"
Lăng Nhược Hi nghe tới đây, xem thường cười cười, ném đầu rắn trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Kiều Tư Nặc: "Còn tưởng rằng ngươi tài giỏi bao nhiêu! Chẳng qua cũng chỉ là kẻ ngu ngốc bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối mà thôi! Kiều Tư Nặc, sau này nếu muốn chơi trò trẻ con này nữa ta cũng khinh thường diễn trò với ngươi, ta nhất định sẽ không khách sáo như bây giờ đâu!"
Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi trực tiếp bôi máu rắn trên tay lên mặt Kiều Tư Nặc, khinh thường rồi buông cằm nàng ta ra, lạnh lùng nhìn qua nhưng người kia đang sôi nổi thảo luận, cười nhẹ nhàng, nghênh ngang mà đi.
Nghe lời Diệp Tuyền nói, trong mắt mấy vị tiểu thư đều sáng lấp lánh sự khinh thường: "Nếu như tam tiểu thư sớm có tấm lòng như vậy, sợ là cũng không đến nỗi gây thù với những người không nên, liên lụy mấy tỷ muội chúng ta đều chịu nhiều khổ sở."
"Nói đúng rồi, là một con bé quê mùa từ nông thôn lên, lại tự cho rằng mấy vị tiểu thư trong kinh thành đều như nó có kiến thức ít ỏi, chưa từng va chạm với cuộc sống sao?"
"Mấy ngon tuyệt hảo nào mà chúng ta chưa từng ăn, sao nó biết sẽ yêu thích đồ nó nấu chứ?"
Mấy vị tiểu thư mỗi người một kiểu, khiến khuôn mặt Diệp Tuyền nhịn đến đỏ bừng, thế nhưng không thể nào đáp trả khác được, không có cách nào khác, nàng ấy vốn dĩ là một nữ nhân được nuôi dưỡng trong nhà, làm sao có thể hiểu những cách cãi nhau này chứ.
"Bỏ đi bỏ đi, các vị tỷ tỷ xin bớt giận, mọi người nên nhường nhịn nhau, tam tiểu thư đã có lòng, không bằng chúng ta cứ nhường vậy, đừng tính toán với nàng ấy nữa, dù sao sau này mọi người cũng đều là tỷ muội của nhau."
Lúc này Trương Tuyết Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng khuyên mọi người.
Lúc đầu mọi người cũng không thù hận gì Lăng Nhược Hi đến vậy, chẳng qua là cảm thấy khó chịu thôi, cho nên Trương Tuyết Nhi chỉ vừa nói vậy, thì mọi âm thanh đã giảm bớt đi không ít.
Chỉ có Kiều Tư Nặc vẫn đứng đó còn khinh thường Trương Tuyết Nhi: "Chẳng qua xuất thân của người cũng chỉ là kẻ hèn hạ mà thôi! Có tư cách gì ở đây nói chuyện với chúng ta chứ? Quả nhiên là con gái do kẻ hạ tiện sinh ra, một chút việc đời cũng chưa từng trải qua, chỉ là ơn huệ nhỏ, cũng thu mua được ngươi rồi."
Lời này, tuyệt đối là vô cùng khó nghe, sắc mặt của Trương Tuyết Nhi trong chớp mắt chợt trắng bệch, đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Ngay lúc này Lăng Nhược Hi bưng một cái khay lớn tới, nhìn dáng vẻ mặt đỏ thế kia của Trương Tuyết Nhi thì cảm thấy vô cùng ghét bỏ, nhưng vẫn cứ lên tiếng: "Lời của Kiều tiểu thư như vậy là không đúng, mọi người đều trúng tuyển thành tú nữ, thân phận đã không còn phân cao thấp, xuất thân của Trương tiểu thư hơi kém, nhưng nếu có ngày đi lên cao, cũng không phải là chuyện không thể."
"Đúng vậy, xuất thân của các người không khác mấy, một người là nữ nhi thứ xuất, một kẻ là con bé nông thôn quê mùa, lại nói thêm nữa, mặc dù Trương tiểu thư là thứ xuất, thế nhưng tốt xấu gì cũng là gia đình giàu có trong thành, còn Tam tiểu thư sống cùng những thứ súc sinh thì đương nhiên không thể so được."
Lăng Nhược Hi nghe lời này, cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười: "Nếu nói như vậy, mấy ngày nay Kiều tiểu thư đều ở cùng ta, đúng là uất ức cho cô nương rồi."
Mọi người nghe như vậy thì ồn ào hẳn lên, che mặt cười khẽ, tam tiểu thư nhà họ Lăng đúng là không bình thường, cái này đúng là giết người không thấy máu, mắng chửi người không hề tục tĩu!
Lúc đầu, Kiều Tư Nặc không phản ứng kịp, thế nhưng khi nghe những tiểu thư khác cười, thì thẹn quá thành giận, trực tiếp giơ tay lên nhưng sau đó thì đặt xuống: "Đồ hẹn hạ! Ngươi dám nhục nhã ta!"
Diệp Tuyền tay mắt nhanh lẹ bắt được cổ tay Kiều Tư Nặc, nói một cách lạnh lùng: "Kiều tiểu thư nên tự lo cho mình trước đi!"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp hèn, cũng dám cản ta! Ta nghĩ là ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Kiều Tư Nặc bị hành động của Diệp Tuyền làm cho càng thêm tức giận, càng nói càng khó nghe.
Tay Diệp Tuyền hơi dùng sức, Kiều Tư Nặc bị đau, rít gào kêu lên: "Đồ hèn hạ! Ngươi còn không mau buông tay!"
Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng ho một tiếng, lúc này Diệp Tuyền mới buông tay Kiều Tư Nặc ra, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau tay, lúc này mới thôi.
Kiều Tư Nặc thấy như vậy thì càng tức giận hơn, nhưng bởi vì sức lực của Diệp Tuyền quá mạnh, bóp cổ tay nàng ta muốn gãy đôi, cho nên trong phút chốc Kiều Tư Nặc cũng không dám quá đáng.
Thấy khuôn mặt đỏ lự kia của Kiều Tư Nặc, Lăng Nhược Hi nở nụ cười nhạt, sau đó dịu dàng nói: "Mọi người đều cùng gặp khổ sở, có chút chuyện nhỏ, thật sự không nên quá so đo, Kiều tiểu thư, ngày ấy trên điện, Nhược Hi thật sự không cố ý, cũng xin Kiều tiểu thư đừng nên để trong lòng."
Kiều Tư Nặc thật sự không ngờ Lăng Nhược Hi bỗng nhiên nhắc đến chuyện ngày đó, Lăng Nhược Hi nhắc lại như vậy, vốn dĩ mọi chuyện đã bị quên đi giờ được đào lên lại, Kiều Tư Nặc càng tức hơn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tam tiểu thư nói như vậy đúng là dịp hiếm thấy!"
Lăng Nhược Hi hình như không nghe ra Kiều Tư Nặc đang nghiến răng nghiến lợi trong lời nói, trực tiếp cười ha hả đem từng cái chén nhỏ trên khay đặt ra bàn trước mặt các tiểu thư, vừa cười vừa nói: "Cái này do chính tay Nhược Hi nấu, thời tiết buổi sáng hơi lạnh, lúc này ăn món này sẽ xua tan khí lạnh làm ấm cơ thể."
Mọi người thấy dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, cũng không cố ý làm khó dễ nữa, nhao nhao mở nắp cái chén trước mặt, tuy không nhìn ra là cái gì, nhưng vẫn cho lên miệng nếm thử.
"Tam tiểu thư đúng là tài nghệ nấu nướng rất giỏi, canh này, quả thật rất ngon!"
Trương Tuyết Nhi uống một ngụm, chỉ cảm thấy mùi vị không tệ, từ trong miệng ca ngợi, những tiểu thư khác cũng rối rít thưởng thức, trên mặt đều lộ ra dáng vẻ hài lòng.
Thấy mọi người như vậy, Kiều Tư Nặc càng tức giận hơn, trực tiếp lấy cái chén trước mặt mình lên, tức giận nói: "Xem các ngươi từng người một đều không có tiền đồ như vậy, thật là chưa thấy qua chuyện đời.. Ha~."
Lời còn chưa nói hết, Kiều Tư Nặc đã hét lên, đổ đồ vật bên trong cái chén ra, hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, run rẩy nói: "Đây là cái gì?"
Mọi người lúc này mới nhìn theo ánh mắt của Kiều Tư Nặc, kết quả nhận ra, trong chén của nàng ta vậy mà là nguyên cái đầu rắn, còn có máu me đầm đìa vô cùng dọa người.
Nghĩ tới những thứ mình vừa ăn có thể là thịt rắn, các tiểu thư nũng nịu đều rối rít ói ra.
Kiều Tư Nặc càng sợ tới lạnh người, trong lòng tức giận, lớn tiếng mắng chửi: "Lăng Nhược Hi! Ngươi làm cái gì vậy?"
"Cũng không có gì, hôm nay lúc trở về, thì thấy vị khách không mời mà đến này, nghĩ tới các tỷ muội đều chịu cực khổ, rắn này lại bổ thân thể, cho nên mới làm món này, bởi vì.. đầu rắn này, lại là chỗ dinh dưỡng tốt nhất, cho nên mới cố ý tặng cho Kiều tiểu thư ngươi đó nha!"
Trên mặt Lăng Nhược Hi còn đâu dáng vẻ dịu dàng và hiền lành, mặt nàng lạnh lùng, ngồi xổm xuống, nhặt lên cái đầu rắn máu tươi đầm đìa trên đất, từng bước từng bước đi về phía Kiều Tư Nặc.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây! A, Lăng Nhược Hi! Tên khốn khiếp nhà ngươi!"
Kiều Tư Nặc hoảng sợ nhìn cái đầu rắn trong tay Lăng Nhược Hi, từng bước từng bước lùi về sau, thế nhưng bỗng nhiên Lăng Nhược Hi tiến nhanh lên một bước, nắm lấy cằm Kiều Tư Nặc, cười lạnh lùng nói: "Sao vậy, Kiều tiểu thư không vui sao? Rất ngon, Kiều tiểu thư nếm thử xem!"
Vừa nói vừa đem đầu rắn nhét vào trong miệng Kiều Tư Nặc, lúc này Kiều Tư Nặc mới biết Lăng Nhược Hi không phải đùa giỡn, ngay lập tức luống cuống, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, dùng sức lắc đầu, toàn thân đều cố chống cự lại: "Đừng mà, đừng mà! Ta sai rồi, ta biết lỗi rồi! Rắn này là ta thả, ta không dám nữa, ta không dám nữa!"
Lăng Nhược Hi nghe tới đây, xem thường cười cười, ném đầu rắn trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Kiều Tư Nặc: "Còn tưởng rằng ngươi tài giỏi bao nhiêu! Chẳng qua cũng chỉ là kẻ ngu ngốc bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối mà thôi! Kiều Tư Nặc, sau này nếu muốn chơi trò trẻ con này nữa ta cũng khinh thường diễn trò với ngươi, ta nhất định sẽ không khách sáo như bây giờ đâu!"
Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi trực tiếp bôi máu rắn trên tay lên mặt Kiều Tư Nặc, khinh thường rồi buông cằm nàng ta ra, lạnh lùng nhìn qua nhưng người kia đang sôi nổi thảo luận, cười nhẹ nhàng, nghênh ngang mà đi.
/145
|