Lăng Nhược Hi cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, lúc này chúng ta không đi giống nhau, hay là nương nương cứ về trước đi."
Đức phi hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Bổn cung đúng là không nhìn lầm ngươi."
Sau khi nói xong, Minh Nguyệt trực tiếp đỡ Đức phi xoay người rời đi, Lăng Nhược Hi nhìn theo bóng lưng Đức phi, có hơi khó hiểu, trên thế giới này không có người vô duyên vô cớ có ý tốt, Đức phi chăm sóc nàng như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Nghĩ tới nguyên nhân này, Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nhìn thoáng qua vòng tay huyết ngọc, hơi cau mày, không nói được sự buồn phiền trong lòng, lấy khăn ra, trực tiếp đem vòng tay, tháo ra!
"Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng tháo vòng tay xuống, hiện tại cái vòng này, có thể là bùa bảo vệ mạng của ngươi."
Tuyết quý nhân hình như thấy động tác như giận dỗi này của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười, chỉ là lời nói ra, lại vô cùng lạnh lẽo.
Lăng Nhược Hi xoay người lại thấy sắc mặt lạnh băng của Tuyết quý nhân, đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Nương nương lo chuyện hơi bị rộng đấy!"
Vừa nói, vừa lấy vòng tay ra, thế nhưng thật không ngờ Tuyết quý nhân trực tiếp tiến lên một bước lôi kéo tay Lăng Nhược Hi, cưỡng chế Lăng Nhược Hi đeo lại vòng tay, giọng điệu lạnh lùng nói: "Những gì ta nói đều là thật, hơn nữa ta cũng vì tốt cho ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng."
Lăng Nhược Hi tức giận nhìn Tuyết quý nhân: "Chỉ là một chiếc vòng tay thôi mà, sao lại khiến nương nương nhìn trúng vậy? Nói thẳng ra, đây chính là vòng tay của ta, ta muốn đeo thì đeo, không đeo có thể đập đi thì sao chứ?"
"Vòng tay này mà nát, mạng của ngươi cũng không còn giá trị, Lăng Nhược Hi, ngươi là chủ nhân của vòng tay này, nên không phải không biết, truyền thuyết của vòng tay này lưu truyền trong thiên hạ ra sao?"
Trên vẻ mặt của Tuyết quý nhân hết mực chăm chú, cẩn thận nhìn Lăng Nhược Hi, muốn từ biểu tình của nàng nhìn ra được chút tin tức gì đó.
Chỉ tiếc, Lăng Nhược Hi cũng sớm tu luyện thành tinh, trong đôi mắt to chỉ tràn đầy vẻ mê man, nở nụ cười hờ hững: "Nương nương dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, thân phận cao quý, tại sao lại nói chuyện không có chứng thực như vậy, nương nương cũng tin, có thể ngồi trên thiên hạ hay không, thì có liên quan tới vòng tay này, nhất định đây là một chuyện cười rất lớn."
Tuy nói như vậy nhưng Lăng Nhược Hi cũng không muốn đập vòng nữa, chỉ tỉ mỉ quan sát vòng tay này, thản nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này mỗi người chúng ta đều có mối quan tâm rất lớn tới cái vòng tay này, thật đúng là khiến cho một nữ nhi của một viên quan nhỏ như thần nữ thụ sủng nhược kinh!"
"Còn có ai hỏi ngươi chuyện vòng tay sao?"
Tuyết quý nhân nghe tới đây thì hơi lo lắng bắt lấy tay Lăng Nhược Hi, nhìn Lăng Nhược Hi chằm chằm, trong ánh mắt đều tràn đầy lo lắng.
Thấy dáng vẻ này của Tuyết quý nhân, Lăng Nhược Hi không biết bà ta là bạn hay là thù nữa, chỉ có thể tự nhiên nói: "Lời này của nương nương, Nhược Hi không thể trả lời, bên trong còn có một vở kịch hấp dẫn chờ Nhược Hi xem, tha lỗi Nhược Hi không thể tiếp chuyện với nương nương được nữa."
Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi trực tiếp xoay người rời đi, Tuyết quý nhân không hỏi được cái gì, ở phía sau gấp gáp nói: "Nhỡ kỹ, đừng nghĩ muốn đem vòng tay tháo xuống!"
Vũ Thu thấy dáng vẻ vội vàng như vậy của Tuyết quý nhân thì cảm thấy bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Thật ra vòng tay này tháo ra cũng tốt, đeo trên tay cứ rêu rao khắp nơi như vậy, càng làm người khác lo lắng.."
"Ngươi biết cái gì? Cái vòng tay này có linh tính, một khi đã nhận chủ, sẽ lén lút hút nhân khí của chủ nhân, nhưng cũng cùng lúc tẩm bổ cho thân thể chủ nhân, nếu như tùy tiện tháo xuống, sợ là không tới vài ngày sẽ biến thành xác khô mất rồi."
Việc nhỏ bé như vậy, Vũ Thu thật sự không biết, hơi cau mày khó hiểu hỏi: "Vậy nàng ấy một chút cảm giác cũng không có sao?"
"Nàng có cảm giác hay không, làm sao ta biết? Còn mười ngày nữa chính là sinh thần của Hoàng thượng rồi, hiện tại chủ tử chắc cũng sắp tới kinh thành!"
Nghĩ tới nam nhân kia, trên mặt Tuyết quý nhân có vài tia chờ đợi, thế nhưng rất nhanh cảm giác chờ đợi kia vụt mất, chỉ còn lại một nỗi mất mát sâu đậm.
Thấy dáng vẻ này của Tuyết quý nhân, Vũ Thu đành thở dài, nhỏ giọng nói: "Người và hắn ta chính là không thể, nô tỳ khuyên người không nên mơ mộng hảo huyền, lúc này, bảo vệ tính mạng an toàn, mới là quan trọng nhất, không phải sao?"
Tuyết quý nhân gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy mất mát, nhẹ nhàng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Ngươi nói không sai, giữa chúng ta đúng là không thể, được rồi, bên ngoài gió lớn, chúng ta trở về thôi."
Lăng Nhược Hi trở lại trong giữa điện, những người hát kịch trên đài đã đổi thành nhóm khác, Lăng Nhược Hi không biết xem kịch, cho nên cũng không biết đó là làm trò gì, chẳng qua là cảm thấy họ giống như cãi nhau ầm ĩ lên thôi.
Ngồi ở vị trí của mình, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, chỉ nghe thấy sau lưng giọng của Trương Tuyết Nhi truyền tới: "Tỷ tỷ đi đâu vậy?"
"Không có gì, chỉ là ngồi hơi mệt mỏi, đi ra ngoài một chút." Lăng Nhược Hi nở nụ cười nhạt, giọng nói không tính là quá thân thiết, nhưng giống như đó tới giờ vẫn luôn bình thản.
Trương Tuyết Nhi giống như có được cái gì cổ vũ vậy, vừa cười vừa nói: "Sợ là tỷ tỷ không thích nghe hát kịch thôi?"
"Nương nương mời chúng ta đến nghe kịch, có thích hay không, đều phải nghe tiếp, không phải sao?" Lăng Nhược Hi nhìn người trên đài không chớp mắt, nhưng tất cả tâm tư đều đặt hết lên người Thục phi, nở nụ cười nhạt.
Trương Tuyết Nhi bị Lăng Nhược Hi nói như vậy nhất thời không nói tiếp nữa, chỉ có thể cười xấu hổ nói: "Tỷ tỷ đúng là một người hiểu chuyện."
"Trương tiểu thư mới là người dịu dàng hấp dẫn người khác chứ! Nếu như Hoàng thượng gặp qua, sợ là sẽ nhớ mãi không quên!" Lăng Nhược Hi khó có khi quay đầu nhìn về phía Trương Tuyết Nhi, nhìn thấy vẻ mặt đỏ lên của nàng ta, thì càng cảm thấy buồn nôn.
Trương Tuyết Nhi không ngờ Lăng Nhược Hi bất chợt nói những lời này, nhất thời cảm thấy xấu hổ đỏ bừng cả mặt, oán trách liếc Lăng Nhược Hi một cái, lén lút nói: "Sau này tỷ tỷ đừng nói những lời như vậy nữa, quá mắc cỡ rồi."
Lăng Nhược Hi gật đầu cười, xoay đầu lại tiếp tục xem diễn kịch, nhưng không nhận ra tia ác độc chợt lóe trong mắt Trương Tuyết Nhi, Trương Tuyết Nhi nắm chặt chén trà trong tay, hận tới mức không thể trực tiếp đập vỡ, đập vỡ đầu Lăng Nhược Hi, thế nhưng cũng biết Lăng Nhược Hi đang là người đứng mũi chịu sào, người nào trêu chọc nàng, cũng không có kết cục tốt.
Vai nam tử tuấn tú hạ màn, Bảo quý nhân như chẳng còn gì hứng thú, không vui lắm nhìn Thục phi, bỗng nhiên la lên: "Aizz, Thục phi nương nương, cái trâm ngũ phượng (năm con phượng) của người đâu mất rồi?"
Thục phi không vui liếc qua người kia, thản nhiên nói: "Dù dì cũng là người cũ trong cung, sao lại nói năng lỗ mãng như vậy, trâm ngũ phượng đang trên đầu Bổn cung chứ đâu, ngươi tên là gì?"
Bảo quý nhân kia vội vàng thi lễ một cái: "Nương nương dạy phải, đúng là nô tỳ không đúng, chẳng qua thấy trâm ngũ phượng là do Hoàng thượng tự mình thưởng cho nương nương, cực kỳ quan trọng, bây giờ tự nhiên không cánh mà bay, nếu như Hoàng thượng trách tội xuống, sợ là nương nương cũng không thể tránh khỏi liên quan!"
Nghe Bảo quý nhân nói như vậy, Thục phi hơi nhíu mày, sờ sờ trên đầu mình, đúng là không thấy trâm đâu, nên sợ hãi nói: "Tử Đằng! Trâm ngũ phượng của bổn cung đâu?"
Cung nữ Tử Đằng bị gọi thì đi qua cẩn thận nhìn trên đầu Thục phi, hốt hoảng quỳ xuống: "Nương nương tha tội, nô tỳ không biết! Sáng sớm lúc ra cửa nương nương vẫn còn cài, sao hiện tại lại không cánh mà bay mất rồi!"
Đức phi hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Bổn cung đúng là không nhìn lầm ngươi."
Sau khi nói xong, Minh Nguyệt trực tiếp đỡ Đức phi xoay người rời đi, Lăng Nhược Hi nhìn theo bóng lưng Đức phi, có hơi khó hiểu, trên thế giới này không có người vô duyên vô cớ có ý tốt, Đức phi chăm sóc nàng như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Nghĩ tới nguyên nhân này, Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nhìn thoáng qua vòng tay huyết ngọc, hơi cau mày, không nói được sự buồn phiền trong lòng, lấy khăn ra, trực tiếp đem vòng tay, tháo ra!
"Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng tháo vòng tay xuống, hiện tại cái vòng này, có thể là bùa bảo vệ mạng của ngươi."
Tuyết quý nhân hình như thấy động tác như giận dỗi này của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười, chỉ là lời nói ra, lại vô cùng lạnh lẽo.
Lăng Nhược Hi xoay người lại thấy sắc mặt lạnh băng của Tuyết quý nhân, đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Nương nương lo chuyện hơi bị rộng đấy!"
Vừa nói, vừa lấy vòng tay ra, thế nhưng thật không ngờ Tuyết quý nhân trực tiếp tiến lên một bước lôi kéo tay Lăng Nhược Hi, cưỡng chế Lăng Nhược Hi đeo lại vòng tay, giọng điệu lạnh lùng nói: "Những gì ta nói đều là thật, hơn nữa ta cũng vì tốt cho ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng."
Lăng Nhược Hi tức giận nhìn Tuyết quý nhân: "Chỉ là một chiếc vòng tay thôi mà, sao lại khiến nương nương nhìn trúng vậy? Nói thẳng ra, đây chính là vòng tay của ta, ta muốn đeo thì đeo, không đeo có thể đập đi thì sao chứ?"
"Vòng tay này mà nát, mạng của ngươi cũng không còn giá trị, Lăng Nhược Hi, ngươi là chủ nhân của vòng tay này, nên không phải không biết, truyền thuyết của vòng tay này lưu truyền trong thiên hạ ra sao?"
Trên vẻ mặt của Tuyết quý nhân hết mực chăm chú, cẩn thận nhìn Lăng Nhược Hi, muốn từ biểu tình của nàng nhìn ra được chút tin tức gì đó.
Chỉ tiếc, Lăng Nhược Hi cũng sớm tu luyện thành tinh, trong đôi mắt to chỉ tràn đầy vẻ mê man, nở nụ cười hờ hững: "Nương nương dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, thân phận cao quý, tại sao lại nói chuyện không có chứng thực như vậy, nương nương cũng tin, có thể ngồi trên thiên hạ hay không, thì có liên quan tới vòng tay này, nhất định đây là một chuyện cười rất lớn."
Tuy nói như vậy nhưng Lăng Nhược Hi cũng không muốn đập vòng nữa, chỉ tỉ mỉ quan sát vòng tay này, thản nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này mỗi người chúng ta đều có mối quan tâm rất lớn tới cái vòng tay này, thật đúng là khiến cho một nữ nhi của một viên quan nhỏ như thần nữ thụ sủng nhược kinh!"
"Còn có ai hỏi ngươi chuyện vòng tay sao?"
Tuyết quý nhân nghe tới đây thì hơi lo lắng bắt lấy tay Lăng Nhược Hi, nhìn Lăng Nhược Hi chằm chằm, trong ánh mắt đều tràn đầy lo lắng.
Thấy dáng vẻ này của Tuyết quý nhân, Lăng Nhược Hi không biết bà ta là bạn hay là thù nữa, chỉ có thể tự nhiên nói: "Lời này của nương nương, Nhược Hi không thể trả lời, bên trong còn có một vở kịch hấp dẫn chờ Nhược Hi xem, tha lỗi Nhược Hi không thể tiếp chuyện với nương nương được nữa."
Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi trực tiếp xoay người rời đi, Tuyết quý nhân không hỏi được cái gì, ở phía sau gấp gáp nói: "Nhỡ kỹ, đừng nghĩ muốn đem vòng tay tháo xuống!"
Vũ Thu thấy dáng vẻ vội vàng như vậy của Tuyết quý nhân thì cảm thấy bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Thật ra vòng tay này tháo ra cũng tốt, đeo trên tay cứ rêu rao khắp nơi như vậy, càng làm người khác lo lắng.."
"Ngươi biết cái gì? Cái vòng tay này có linh tính, một khi đã nhận chủ, sẽ lén lút hút nhân khí của chủ nhân, nhưng cũng cùng lúc tẩm bổ cho thân thể chủ nhân, nếu như tùy tiện tháo xuống, sợ là không tới vài ngày sẽ biến thành xác khô mất rồi."
Việc nhỏ bé như vậy, Vũ Thu thật sự không biết, hơi cau mày khó hiểu hỏi: "Vậy nàng ấy một chút cảm giác cũng không có sao?"
"Nàng có cảm giác hay không, làm sao ta biết? Còn mười ngày nữa chính là sinh thần của Hoàng thượng rồi, hiện tại chủ tử chắc cũng sắp tới kinh thành!"
Nghĩ tới nam nhân kia, trên mặt Tuyết quý nhân có vài tia chờ đợi, thế nhưng rất nhanh cảm giác chờ đợi kia vụt mất, chỉ còn lại một nỗi mất mát sâu đậm.
Thấy dáng vẻ này của Tuyết quý nhân, Vũ Thu đành thở dài, nhỏ giọng nói: "Người và hắn ta chính là không thể, nô tỳ khuyên người không nên mơ mộng hảo huyền, lúc này, bảo vệ tính mạng an toàn, mới là quan trọng nhất, không phải sao?"
Tuyết quý nhân gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy mất mát, nhẹ nhàng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Ngươi nói không sai, giữa chúng ta đúng là không thể, được rồi, bên ngoài gió lớn, chúng ta trở về thôi."
Lăng Nhược Hi trở lại trong giữa điện, những người hát kịch trên đài đã đổi thành nhóm khác, Lăng Nhược Hi không biết xem kịch, cho nên cũng không biết đó là làm trò gì, chẳng qua là cảm thấy họ giống như cãi nhau ầm ĩ lên thôi.
Ngồi ở vị trí của mình, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, chỉ nghe thấy sau lưng giọng của Trương Tuyết Nhi truyền tới: "Tỷ tỷ đi đâu vậy?"
"Không có gì, chỉ là ngồi hơi mệt mỏi, đi ra ngoài một chút." Lăng Nhược Hi nở nụ cười nhạt, giọng nói không tính là quá thân thiết, nhưng giống như đó tới giờ vẫn luôn bình thản.
Trương Tuyết Nhi giống như có được cái gì cổ vũ vậy, vừa cười vừa nói: "Sợ là tỷ tỷ không thích nghe hát kịch thôi?"
"Nương nương mời chúng ta đến nghe kịch, có thích hay không, đều phải nghe tiếp, không phải sao?" Lăng Nhược Hi nhìn người trên đài không chớp mắt, nhưng tất cả tâm tư đều đặt hết lên người Thục phi, nở nụ cười nhạt.
Trương Tuyết Nhi bị Lăng Nhược Hi nói như vậy nhất thời không nói tiếp nữa, chỉ có thể cười xấu hổ nói: "Tỷ tỷ đúng là một người hiểu chuyện."
"Trương tiểu thư mới là người dịu dàng hấp dẫn người khác chứ! Nếu như Hoàng thượng gặp qua, sợ là sẽ nhớ mãi không quên!" Lăng Nhược Hi khó có khi quay đầu nhìn về phía Trương Tuyết Nhi, nhìn thấy vẻ mặt đỏ lên của nàng ta, thì càng cảm thấy buồn nôn.
Trương Tuyết Nhi không ngờ Lăng Nhược Hi bất chợt nói những lời này, nhất thời cảm thấy xấu hổ đỏ bừng cả mặt, oán trách liếc Lăng Nhược Hi một cái, lén lút nói: "Sau này tỷ tỷ đừng nói những lời như vậy nữa, quá mắc cỡ rồi."
Lăng Nhược Hi gật đầu cười, xoay đầu lại tiếp tục xem diễn kịch, nhưng không nhận ra tia ác độc chợt lóe trong mắt Trương Tuyết Nhi, Trương Tuyết Nhi nắm chặt chén trà trong tay, hận tới mức không thể trực tiếp đập vỡ, đập vỡ đầu Lăng Nhược Hi, thế nhưng cũng biết Lăng Nhược Hi đang là người đứng mũi chịu sào, người nào trêu chọc nàng, cũng không có kết cục tốt.
Vai nam tử tuấn tú hạ màn, Bảo quý nhân như chẳng còn gì hứng thú, không vui lắm nhìn Thục phi, bỗng nhiên la lên: "Aizz, Thục phi nương nương, cái trâm ngũ phượng (năm con phượng) của người đâu mất rồi?"
Thục phi không vui liếc qua người kia, thản nhiên nói: "Dù dì cũng là người cũ trong cung, sao lại nói năng lỗ mãng như vậy, trâm ngũ phượng đang trên đầu Bổn cung chứ đâu, ngươi tên là gì?"
Bảo quý nhân kia vội vàng thi lễ một cái: "Nương nương dạy phải, đúng là nô tỳ không đúng, chẳng qua thấy trâm ngũ phượng là do Hoàng thượng tự mình thưởng cho nương nương, cực kỳ quan trọng, bây giờ tự nhiên không cánh mà bay, nếu như Hoàng thượng trách tội xuống, sợ là nương nương cũng không thể tránh khỏi liên quan!"
Nghe Bảo quý nhân nói như vậy, Thục phi hơi nhíu mày, sờ sờ trên đầu mình, đúng là không thấy trâm đâu, nên sợ hãi nói: "Tử Đằng! Trâm ngũ phượng của bổn cung đâu?"
Cung nữ Tử Đằng bị gọi thì đi qua cẩn thận nhìn trên đầu Thục phi, hốt hoảng quỳ xuống: "Nương nương tha tội, nô tỳ không biết! Sáng sớm lúc ra cửa nương nương vẫn còn cài, sao hiện tại lại không cánh mà bay mất rồi!"
/145
|