Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Nhược Hi hai mắt thâm quầng ngồi trước gương đồng, vẻ mặt không thiết tha gì sống chết: "Mai Hương, em có cần phải bắt ta dậy sớm như vậy không?"
Mai Hương nhìn bộ dạng ỉu xìu buồn bã của Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy kỳ quái: "Không phải đêm qua tiểu thư đi ngủ sớm hay sao, sao bây giờ còn buồn ngủ như vậy?"
Nói đến đây, Lăng Nhược Hi lại cảm thấy có luồng khí nóng bốc lên trên đầu, nếu không phải đêm qua có một vị khách không mời mà đến quấy rối, hại nàng suốt một đêm không ngủ được, trời vừa sáng mới thấy buồn ngủ, kết quả là vừa mới chợp mắt thì đã bị Mai Hương gọi dậy, đúng là bi ai.
"Không có gì, em không cần trang điểm quá khoa trương đâu, đừng tâng bốc quá lên là được rồi!" Lăng Nhược Hi không có ý định nói chuyện này với Mai Hương, nếu như nói ra lúc này chỉ e sẽ càng nguy hiểm hơn.
"Lời này của tiểu thư nói sai rồi, nếu nói đến khoa trương thì Đại phu nhân của chúng ta mới gọi là khoa trương đấy. Hôm nay lúc trời vừa sáng, Đại phu nhân đã phái vô số nha hoàn và nhũ mẫu đưa vài bộ y phục mới đến, còn có cả rất nhiều trang sức và châu ngọc, nói là biểu hiện của Tiểu thư vừa rồi rất tốt, em nhìn dáng vẻ đau khổ muốn chết của Triệu nhũ mẫu lại càng cảm thấy buồn cười."
Nghĩ đến đây, Mai Hương lại không nhịn được bật cười.
Nghe thấy vậy Lăng Nhược Hi cũng có thể tưởng tượng ra Đại phu nhân đang suy nghĩ điều gì, lập tức cảm thấy có chút khinh thường, cười nhạt nói: "Tuy rằng mấy thứ này đều rất tốt, nhưng em phải biết rằng đôi khi những thứ càng xinh đẹp sẽ càng khiến người ta phải trả một cái giá đau đớn thê thảm. Mai Hương à, mấy thứ này không dễ lấy đâu, em biết rồi chứ?"
Mai Hương không phải người không hiểu chuyện, dĩ nhiên biết Lăng Nhược Hi có ý gì, nàng ta thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Việc này muốn tránh cũng không được, Tiểu thư, chúng ta cũng không còn lựa chọn khác!"
Lăng Nhược Hi gật gật đầu, ngắm nhìn bản thân mình trong gương, cười nhạt nói: "Tới đâu hay tới đó, đi thôi! Đừng để cho bọn họ chờ lâu sốt ruột!"
Vừa dứt lời, đại nha hoàn trong viện của Lão phu nhân đã cung kính đi đến, nhìn thấy Lăng Nhược Hi đã trang điểm xong thì âm thầm gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tam tiểu thư đợi chút, lão phu nhân nói, Tam tiểu thư ở Vương phủ phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, đừng bao giờ đắc tội với Đức phi nương nương và cả Vương gia."
Lăng Nhược Hi gật đầu vô cùng ngoan ngoãn: "Hồng Vân tỷ tỷ yên tâm, Nhược Hi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, chắn chắn sẽ không làm mất mặt Lăng phủ."
Lúc này Hồng Vân mới hài lòng gật đầu, sau đó lấy ra một hộp gấm từ trong tay áo, đưa cho Lăng Nhược Hi, nhẹ giọng nói: "Cái này là quà Lão phu nhân đã chuẩn bị, Tam tiểu thư xin hãy giữ gìn cẩn thận, đây là dạ minh châu vô cùng trân quý."
Lăng Nhược Hi nghe thấy ba chữ dạ minh châu, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi tiến lên tự mình nhận lấy, sau đó đem vòng ngọc đang đeo trên tay đặt vào tay Hồng Vân, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Hồng Vân tỷ tỷ đã nhắc nhở."
Hồng Vân nhìn vòng tay trên tay vừa ý gật gật đầu, vốn cho rằng vị Tam tiểu thư này chỉ là một nha đầu quê mùa từ nông thôn trở về, là kẻ suy nghĩ nông cạn, nhưng lại không ngờ nàng lại hào phóng như vậy, cho nên nàng ta vô cùng thỏa mãn từ trong viện của Lăng Nhược Hi đi ra ngoài, trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm.
Lăng Nhược Hi nhìn hộp dạ minh châu, cuối cùng vẫn không nhịn được cười nói: "Nếu như Đại bá mẫu biết, chỉ sợ là sẽ tức giận đến nỗi hộc ba ngụm máu mất?"
Mai Hương nhìn Lăng Nhược Hi như vậy, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu: "Tiểu thư? Viên ngọc này là của Đại phu nhân ư?"
"Nếu ta đoán không sai, đây chính là thứ mà bà ta đã tặng cho Lão phu nhân, vốn dĩ khi Lão phu nhân qua đời thì bà ta có thể lấy về, nhưng thật không ngờ bây giờ lại bị Lão phu nhân đem ra tặng cho Đức phi, ha ha ha! Thật đúng là buồn cười!"
Mai Hương nhìn Lăng Nhược Hi cười vui vẻ giống như một đứa trẻ, trong lòng cũng vui mừng theo, nàng ta cười cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Được rồi, được rồi, tiểu thư, chúng ta mau đi thôi!"
Lúc này Lăng Nhược Hi mới điều chỉnh lại sắc mặt, giơ tay nhấc chân đều giống như phong thái của Tiểu thư ưu nhã, khiến cho nha đầu nhũ mẫu ở trong Lăng phủ này một phen lác mắt kinh ngạc.
Khi tới Kiều Vương phủ, Lăng Nhược Hi nhìn thấy ngoài cửa đã có nha đầu đợi sẵn, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, cứ cho là Đức phi coi trọng nàng, muốn nàng trở thành con dâu, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ?
Sau khi thấy Lăng Nhược Hi, tiểu nha đầu vội vàng đi lên nghênh đón, hành lễ xong nhẹ giọng nói: "Là Tam tiểu thư của Lăng phủ phải không?"
"Đúng."
"Tam tiểu thư, mời người cùng nô tỳ đi vào, Nương nương chờ đã lâu!"
Lăng Nhược Hi gật đầu đi theo tiểu nha đầu đi vào bên trong, chưa từng nghĩ tới mặc dù trong phủ đông người nhưng đình bên trong hóng gió rộng lớn lại chỉ có hai người Đức phi và Kiều Vương gia, thấy Lăng Nhược Hi tiến vào, Đức phi vội vàng lộ ra nét mặt tươi cười: "Nhược Hi à, con tới rồi, lần trước đã để con bị kinh hãi rồi, mau tới đây để bổn cung nhìn xem con có khoẻ không?"
Lăng Nhược Hi có chút thụ sủng nhược kinh mà hành lễ đáp: "Đa tạ nương nương quan tâm, thần nữ rất khoẻ, đây là quà tổ mẫu tặng nương nương, xin nương nương đừng ghét bỏ."
Cung nữ ở bên cạnh Đức Phi nhận lấy hộp gấm trong tay Lăng Nhược Hi, đưa cho Đức phi xem một chút, tuy rằng đó là một viên dạ minh châu hiếm thấy, nhưng Đức phi lại không tỏ ra vui sướng chút nào, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Lão phu nhân thật có lòng."
Lúc này Lăng Nhược Hi mới đứng dậy, lặng lẽ đi tới bên cạnh chiếc đàn cổ đặt ở một bên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đàn Lục Ngạc một chút, cười nói: "Không biết hôm nay Nương nương muốn nghe khúc gì?"
"Đánh một bài Phượng Cầu Hoàng đi!" Đức phi có tâm tư, nhìn thoáng qua Bắc Đường Hoè ở bên cạnh một cái.
Ý tứ của Đức phi rất rõ ràng, Lăng Nhược Hi gật đầu, sau đó đầu ngón tay chuyển động nhẹ nhẹ nhàng, tiếng đàn uyển chuyển vang lên, trong chốc lát, khắp Vương phủ rộng lớn đều vang lên tiếng đàn bay bổng của Lăng Nhược Hi.
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn không hề xu nịnh của Lăng Nhược Hi, Đức phi không biết tại sao càng nhìn lại càng cảm thấy vừa lòng, nhẹ nhàng kéo tay Bắc Đường Hoè, dịu dàng nói: "Hoè Nhi, con thấy Tam tiểu thư này thế nào?"
"Vị tỷ tỷ này rất xinh đẹp, đàn cũng dễ nghe, Hoè Nhi rất thích!" Đôi mắt của Bắc Đường Hoè vô cùng trong sáng, cười hì hì nhìn Lăng Nhược Hi.
Tuy rằng Lăng Nhược Hi nghe được lời hai người nói, nhưng không hề bị phân tâm, chỉ thong thả đàn hết bài, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Đức phi.
Thấy dáng vẻ khí khái của Lăng Nhược Hi, Đức phi hài lòng không nhìn được, gật gật đầu, nhẹ giọng khen: "Kỹ thuật đàn của Nhược Hi quả thật tuyệt diệu! Sợ là trong kinh thành này, chỉ có con mới có thể đàn hay như vậy!"
Lăng Nhược Hi nghe thấy vậy vội vàng đứng lên: "Nương nương quá khen rồi, con chỉ là có chút tài mọn mà thôi!"
"Hoè Nhi thích Tam tỷ tỷ, tỷ đàn rất dễ nghe, thật sự rất dễ nghe, Hoè Nhi muốn học, Hoè Nhi muốn học!" Bắc Đường Hoè bỗng nhiên kéo kéo tay áo Đức phi, bắt đầu làm nũng.
Đức phi vẫn luôn thương yêu đứa con trai này của mình nhất, cho nên gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ bàn tay Bắc Đường Hoè, có chút không vui nói: "Đứa trẻ này, lại hồ đồ rồi! Nếu như con muốn học đàn, Mẫu phi sẽ tìm nhạc sư trong cung cho con, Tam tiểu thư bận rộn nhiều việc, e là không có nhiều thời giờ như vậy!"
Bắc Đường Hoè nghe đến đó, lập tức không vui, ngồi ở một bên, thở phì phò nói: "Hòe Nhi không cần nhạc sư dạy đàn, Hoè Nhi chỉ muốn Tam tỷ tỷ, chỉ muốn Tam tỷ tỷ!" Vừa nói vừa đá chân lung tung, nước mắt lưng tròng nhìn rất đáng thương.
"Hòe Nhi nghe lời! Không được làm loạn!" Đức phi đột nhiên trở nên nghiêm khắc, Bắc Đường Hoè nhìn thấy Mẫu phi luôn yêu thương mình nhất thời trở thành như vậy, càng cảm thấy ấm ức, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống: "Hu hu hu, Mẫu phi hung dữ với Hoè Nhi, Mẫu phi không thương Hoè Nhi!"
Mai Hương nhìn bộ dạng ỉu xìu buồn bã của Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy kỳ quái: "Không phải đêm qua tiểu thư đi ngủ sớm hay sao, sao bây giờ còn buồn ngủ như vậy?"
Nói đến đây, Lăng Nhược Hi lại cảm thấy có luồng khí nóng bốc lên trên đầu, nếu không phải đêm qua có một vị khách không mời mà đến quấy rối, hại nàng suốt một đêm không ngủ được, trời vừa sáng mới thấy buồn ngủ, kết quả là vừa mới chợp mắt thì đã bị Mai Hương gọi dậy, đúng là bi ai.
"Không có gì, em không cần trang điểm quá khoa trương đâu, đừng tâng bốc quá lên là được rồi!" Lăng Nhược Hi không có ý định nói chuyện này với Mai Hương, nếu như nói ra lúc này chỉ e sẽ càng nguy hiểm hơn.
"Lời này của tiểu thư nói sai rồi, nếu nói đến khoa trương thì Đại phu nhân của chúng ta mới gọi là khoa trương đấy. Hôm nay lúc trời vừa sáng, Đại phu nhân đã phái vô số nha hoàn và nhũ mẫu đưa vài bộ y phục mới đến, còn có cả rất nhiều trang sức và châu ngọc, nói là biểu hiện của Tiểu thư vừa rồi rất tốt, em nhìn dáng vẻ đau khổ muốn chết của Triệu nhũ mẫu lại càng cảm thấy buồn cười."
Nghĩ đến đây, Mai Hương lại không nhịn được bật cười.
Nghe thấy vậy Lăng Nhược Hi cũng có thể tưởng tượng ra Đại phu nhân đang suy nghĩ điều gì, lập tức cảm thấy có chút khinh thường, cười nhạt nói: "Tuy rằng mấy thứ này đều rất tốt, nhưng em phải biết rằng đôi khi những thứ càng xinh đẹp sẽ càng khiến người ta phải trả một cái giá đau đớn thê thảm. Mai Hương à, mấy thứ này không dễ lấy đâu, em biết rồi chứ?"
Mai Hương không phải người không hiểu chuyện, dĩ nhiên biết Lăng Nhược Hi có ý gì, nàng ta thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Việc này muốn tránh cũng không được, Tiểu thư, chúng ta cũng không còn lựa chọn khác!"
Lăng Nhược Hi gật gật đầu, ngắm nhìn bản thân mình trong gương, cười nhạt nói: "Tới đâu hay tới đó, đi thôi! Đừng để cho bọn họ chờ lâu sốt ruột!"
Vừa dứt lời, đại nha hoàn trong viện của Lão phu nhân đã cung kính đi đến, nhìn thấy Lăng Nhược Hi đã trang điểm xong thì âm thầm gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tam tiểu thư đợi chút, lão phu nhân nói, Tam tiểu thư ở Vương phủ phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, đừng bao giờ đắc tội với Đức phi nương nương và cả Vương gia."
Lăng Nhược Hi gật đầu vô cùng ngoan ngoãn: "Hồng Vân tỷ tỷ yên tâm, Nhược Hi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, chắn chắn sẽ không làm mất mặt Lăng phủ."
Lúc này Hồng Vân mới hài lòng gật đầu, sau đó lấy ra một hộp gấm từ trong tay áo, đưa cho Lăng Nhược Hi, nhẹ giọng nói: "Cái này là quà Lão phu nhân đã chuẩn bị, Tam tiểu thư xin hãy giữ gìn cẩn thận, đây là dạ minh châu vô cùng trân quý."
Lăng Nhược Hi nghe thấy ba chữ dạ minh châu, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi tiến lên tự mình nhận lấy, sau đó đem vòng ngọc đang đeo trên tay đặt vào tay Hồng Vân, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Hồng Vân tỷ tỷ đã nhắc nhở."
Hồng Vân nhìn vòng tay trên tay vừa ý gật gật đầu, vốn cho rằng vị Tam tiểu thư này chỉ là một nha đầu quê mùa từ nông thôn trở về, là kẻ suy nghĩ nông cạn, nhưng lại không ngờ nàng lại hào phóng như vậy, cho nên nàng ta vô cùng thỏa mãn từ trong viện của Lăng Nhược Hi đi ra ngoài, trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm.
Lăng Nhược Hi nhìn hộp dạ minh châu, cuối cùng vẫn không nhịn được cười nói: "Nếu như Đại bá mẫu biết, chỉ sợ là sẽ tức giận đến nỗi hộc ba ngụm máu mất?"
Mai Hương nhìn Lăng Nhược Hi như vậy, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu: "Tiểu thư? Viên ngọc này là của Đại phu nhân ư?"
"Nếu ta đoán không sai, đây chính là thứ mà bà ta đã tặng cho Lão phu nhân, vốn dĩ khi Lão phu nhân qua đời thì bà ta có thể lấy về, nhưng thật không ngờ bây giờ lại bị Lão phu nhân đem ra tặng cho Đức phi, ha ha ha! Thật đúng là buồn cười!"
Mai Hương nhìn Lăng Nhược Hi cười vui vẻ giống như một đứa trẻ, trong lòng cũng vui mừng theo, nàng ta cười cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Được rồi, được rồi, tiểu thư, chúng ta mau đi thôi!"
Lúc này Lăng Nhược Hi mới điều chỉnh lại sắc mặt, giơ tay nhấc chân đều giống như phong thái của Tiểu thư ưu nhã, khiến cho nha đầu nhũ mẫu ở trong Lăng phủ này một phen lác mắt kinh ngạc.
Khi tới Kiều Vương phủ, Lăng Nhược Hi nhìn thấy ngoài cửa đã có nha đầu đợi sẵn, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, cứ cho là Đức phi coi trọng nàng, muốn nàng trở thành con dâu, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ?
Sau khi thấy Lăng Nhược Hi, tiểu nha đầu vội vàng đi lên nghênh đón, hành lễ xong nhẹ giọng nói: "Là Tam tiểu thư của Lăng phủ phải không?"
"Đúng."
"Tam tiểu thư, mời người cùng nô tỳ đi vào, Nương nương chờ đã lâu!"
Lăng Nhược Hi gật đầu đi theo tiểu nha đầu đi vào bên trong, chưa từng nghĩ tới mặc dù trong phủ đông người nhưng đình bên trong hóng gió rộng lớn lại chỉ có hai người Đức phi và Kiều Vương gia, thấy Lăng Nhược Hi tiến vào, Đức phi vội vàng lộ ra nét mặt tươi cười: "Nhược Hi à, con tới rồi, lần trước đã để con bị kinh hãi rồi, mau tới đây để bổn cung nhìn xem con có khoẻ không?"
Lăng Nhược Hi có chút thụ sủng nhược kinh mà hành lễ đáp: "Đa tạ nương nương quan tâm, thần nữ rất khoẻ, đây là quà tổ mẫu tặng nương nương, xin nương nương đừng ghét bỏ."
Cung nữ ở bên cạnh Đức Phi nhận lấy hộp gấm trong tay Lăng Nhược Hi, đưa cho Đức phi xem một chút, tuy rằng đó là một viên dạ minh châu hiếm thấy, nhưng Đức phi lại không tỏ ra vui sướng chút nào, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Lão phu nhân thật có lòng."
Lúc này Lăng Nhược Hi mới đứng dậy, lặng lẽ đi tới bên cạnh chiếc đàn cổ đặt ở một bên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đàn Lục Ngạc một chút, cười nói: "Không biết hôm nay Nương nương muốn nghe khúc gì?"
"Đánh một bài Phượng Cầu Hoàng đi!" Đức phi có tâm tư, nhìn thoáng qua Bắc Đường Hoè ở bên cạnh một cái.
Ý tứ của Đức phi rất rõ ràng, Lăng Nhược Hi gật đầu, sau đó đầu ngón tay chuyển động nhẹ nhẹ nhàng, tiếng đàn uyển chuyển vang lên, trong chốc lát, khắp Vương phủ rộng lớn đều vang lên tiếng đàn bay bổng của Lăng Nhược Hi.
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn không hề xu nịnh của Lăng Nhược Hi, Đức phi không biết tại sao càng nhìn lại càng cảm thấy vừa lòng, nhẹ nhàng kéo tay Bắc Đường Hoè, dịu dàng nói: "Hoè Nhi, con thấy Tam tiểu thư này thế nào?"
"Vị tỷ tỷ này rất xinh đẹp, đàn cũng dễ nghe, Hoè Nhi rất thích!" Đôi mắt của Bắc Đường Hoè vô cùng trong sáng, cười hì hì nhìn Lăng Nhược Hi.
Tuy rằng Lăng Nhược Hi nghe được lời hai người nói, nhưng không hề bị phân tâm, chỉ thong thả đàn hết bài, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Đức phi.
Thấy dáng vẻ khí khái của Lăng Nhược Hi, Đức phi hài lòng không nhìn được, gật gật đầu, nhẹ giọng khen: "Kỹ thuật đàn của Nhược Hi quả thật tuyệt diệu! Sợ là trong kinh thành này, chỉ có con mới có thể đàn hay như vậy!"
Lăng Nhược Hi nghe thấy vậy vội vàng đứng lên: "Nương nương quá khen rồi, con chỉ là có chút tài mọn mà thôi!"
"Hoè Nhi thích Tam tỷ tỷ, tỷ đàn rất dễ nghe, thật sự rất dễ nghe, Hoè Nhi muốn học, Hoè Nhi muốn học!" Bắc Đường Hoè bỗng nhiên kéo kéo tay áo Đức phi, bắt đầu làm nũng.
Đức phi vẫn luôn thương yêu đứa con trai này của mình nhất, cho nên gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ bàn tay Bắc Đường Hoè, có chút không vui nói: "Đứa trẻ này, lại hồ đồ rồi! Nếu như con muốn học đàn, Mẫu phi sẽ tìm nhạc sư trong cung cho con, Tam tiểu thư bận rộn nhiều việc, e là không có nhiều thời giờ như vậy!"
Bắc Đường Hoè nghe đến đó, lập tức không vui, ngồi ở một bên, thở phì phò nói: "Hòe Nhi không cần nhạc sư dạy đàn, Hoè Nhi chỉ muốn Tam tỷ tỷ, chỉ muốn Tam tỷ tỷ!" Vừa nói vừa đá chân lung tung, nước mắt lưng tròng nhìn rất đáng thương.
"Hòe Nhi nghe lời! Không được làm loạn!" Đức phi đột nhiên trở nên nghiêm khắc, Bắc Đường Hoè nhìn thấy Mẫu phi luôn yêu thương mình nhất thời trở thành như vậy, càng cảm thấy ấm ức, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống: "Hu hu hu, Mẫu phi hung dữ với Hoè Nhi, Mẫu phi không thương Hoè Nhi!"
/145
|