Ý thức được mình có chút mất khống chế, Lăng Nhược Hi có chút áy náy buông Bắc Đường Hòe ra, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vương gia thứ tội, thần nữ quá phận."
Bắc Đường Hòe lắc đầu một cái, kéo tay Lăng Nhược Hi, cười hì hì nói: "Ta thích tỷ tỷ ôm ta như vậy, sau này tỷ tỷ đừng gọi ta là Vương gia nữa, gọi ta là Hòe Nhi đi, Mẫu phi cũng gọi ta như vậy."
Lăng Nhược Hi nghe đến đây bỗng nhiên trở nên khẩn trương, lắc đầu một cái, vội vàng nói: "Vương gia không thể, Nhược Hi chẳng qua chỉ là thần nữ, sao có thể trực tiếp gọi tên ngài chứ?"
"Nhưng Hòe Nhi lại cảm thấy tỷ tỷ là bạn tốt của Hòe Nhi, tỷ tỷ quên rồi, giữa chúng ta còn có bí mật nhỏ riêng." Đôi mắt to của Bắc Đường Hòe chớp một cái, khiến cho Lăng Nhược Hi không còn chút sức chống đỡ nào, chỉ có thể cười ha ha gật đầu một cái: "Vậy được, lúc không có ai, thần nữ sẽ gọi vương gia là Hòe Nhi, có được không?"
Bắc Đường Hòe cười hì hì gật đầu một cái, sau đó cầm bánh ngọt trên bàn đưa cho Lăng Nhược Hi: "Tỷ tỷ, tỉ nếm thử xem, bánh ngọt trù phòng làm, ăn có ngon không."
Lăng Nhược Hi nhận lấy bánh ngọt, lột lớp vỏ ra, đưa vào miệng Bắc Đường Hòe, cười ha ha nói: "Nếu là bạn tốt, vậy chúng ta ăn chung đi."
Bộ dạng hai người cười cười nói nói trong đình khiến Bắc Đường Ngôn vừa mới đến rất khó chịu, nên hắn liền sãi bước tiến lên, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi không khỏi có chút giễu cợt, tức giận nói: "Tam tiểu thư đúng là tâm địa hiền lành."
"Ngũ hoàng huynh. Huynh tới đây. Huynh nhìn xem, tỷ tỷ xinh đẹp đang chơi cùng Hòe Nhi." Bắc Đường Hòe nhìn thấy Bắc Đường Ngôn lập tức vô cùng vui vẻ, tung tăng đi lên phía trước, bẻ một nửa bánh ngọt trong tay đưa tới: "Hoàng huynh, huynh ăn đi."
Bắc Đường Ngôn nhìn thấy Bắc Đường Hòe, sắc mặt mới có chút hòa hoãn, nhận lấy bánh ngọt, cười nói: "Không phải đã nói với đệ sao? Ăn ít đồ ngọt thôi, cẩn thận đau răng."
Bắc Đường Hòe có chút oan ức hung hăng xoa mũi mình, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Hòe Nhi thích ăn bánh ngọt."
Lăng Nhược Hi nhìn hai người kẻ tung người hứng, cũng biết bình thường Bắc Đường Ngôn đối xử với Bắc Đường Hòe rất tốt, cho nên liền cười một tiếng, ngồi một bên, ung dung thong thả uống trà.
Bắc Đường Ngôn nhìn bộ dạng nhàn nhã của Lăng Nhược Hi liền cảm thấy buồn bực trong lòng: "Tam tiểu thư thật nhàn nhã."
Lăng Nhược Hi không biết vì sao cái tên Bắc Đường Ngôn này chỉ cần nhìn thấy mình liền trở nên quái gở, nhất thời có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thản nhiên nói: "Nương nương triệu đến, thần nữ không dám không đến."
Bắc Đường Hòe nhìn dáng vẻ quái gở của Bắc Đường Ngôn, có chút mờ mịt trợn to mắt, thử thăm dò mở miệng: "Hoàng huynh, huynh đang tức giận sao?"
Vốn cũng chỉ là một câu nói vô tâm, nhưng không ngờ Bắc Đường Ngôn và Lăng Nhược Hi nháy mắt trở nên lúng túng, nhất là Bắc Đường Ngôn, bánh ngọt nhét vào miệng cũng phun ra ngoài: "Sao ta lại tức giận chứ? Có liên quan gì tới ta đâu."
Lăng Nhược Hi cũng lặng lẽ đỏ mặt, đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Hòe Nhi, ta còn có chút chuyện, đi về trước, có thời gian lại tới chơi với đệ, được không?"
Bắc Đường Hòe không ngờ nhanh như vậy Lăng Nhược Hi đã phải đi, nhất thời có chút nóng nảy, kéo tay Lăng Nhược Hi, vội vàng nói: "Không phải tỷ tỷ đồng ý với Mẫu phi ở lại đây ăn cơm sao? Không được, tỷ tỷ không được đi."
Lăng Nhược Hi không ngờ Bắc Đường Hòe lại ngăn mình lại, có chút lúng túng nhìn người bên cạnh, sau đó bất đắc dĩ gật đầu một cái, cười nói: "Vương gia buông thần nữ ra trước, thần nữ sẽ không đi."
Lúc này Bắc Đường Hòe mới buông tay Lăng Nhược Hi, sau đó ngây thơ nói: "Tay tỷ tỷ thật là mềm."
Lúc này, mặt Lăng Nhược Hi lập tức đỏ lên, lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
Lúc Đức phi mang đào hoa tô đã làm xong tới, liền nghe Bắc Đường Hòe nói những lời này, nhất thời liền cười ra tiếng, có chút oán trách liếc Bắc Đường Hòe một cái, tức giận nói: "Con cái tên tiểu tử thối này, nói bậy bạ gì đó."
"Ra mắt Đức phi nương nương."
Bắc Đường Ngôn đi lên phía trước, quy quy củ củ thi lễ.
Lúc này Đức phi mới nhìn đến Bắc Đường Ngôn vẫn luôn không nói gì, nhất thời cảm thấy có chút kì quái: "Ngôn Nhi? Hiếm thấy con không ở lại quân doanh, sao lại có thời gian tới vương phủ chứ?"
"Lâu rồi chưa gặp Hòe Nhi, cho nên tới thăm nó."
Bắc Đường Ngôn cười hì hì nhìn Đức phi rồi xoay người nhìn Bắc Đường Hòe, vẻ yêu mến trong ánh mắt, không giả chút nào.
Bắc Đường Hòe nghe đến đây, nhất thời liền vô cùng vui vẻ, cười ha ha nói: "Hoàng huynh đối với Hòe Nhi tốt nhất, Hoàng huynh còn dạy Hòe Nhi cưỡi ngựa bắn tên, Hòe Nhi thích Hoàng huynh nhất."
Đương nhiên Đức Phi biết Bắc Đường Ngôn thích Bắc Đường Hòe, cho nên đối với Bắc Đường Ngôn cũng đặc biệt yêu quý, cười một tiếng, đặt Đào Hoa Tô lên bàn, cười nói: "Con cái đứa nhỏ này, từ nhỏ vẫn luôn là đứa có lộc ăn, biết hôm nay trong phủ làm món ngon, có phải không?"
Bắc Đường Ngôn hiếm thấy lộ ra chút tính trẻ con: "Nương nương nói đúng, thật xa đã ngửi thấy mùi thơm từ Kiều vương phủ."
"Con đó, chỉ được cái ba hoa, được rồi, cũng không còn sớm nữa, truyền thiện đi, bổn cung cũng đói rồi."
Vừa nói, vừa kéo Lăng Nhược Hi bên cạnh, cười nói: "Hôm nay chính là gia yến, ngươi không cần khẩn trương, thả lỏng chút đi."
Lăng Nhược Hi quy quy củ củ đi theo bên cạnh Đức phi, cười khôn khéo: "Vâng, thần nữ đều nghe theo Nương nương."
Bắc Đường Ngôn nhìn bộ dạng khôn khéo này của Lăng Nhược Hi liền cảm thấy rợn tóc gáy, mới ngày hôm qua, nữ nhân này còn mặt không đổi sắc dày vò Bắc Đường Cẩn gần chết, tới bây giờ vẫn chưa thể xuống giường, bộ dạng thỏ trắng nhỏ nhắn ngây thơ bây giờ lại tự nhiên đến vậy, công phu đổi sắc mặt này, cũng đạt tới đỉnh cao rồi.
Lăng Nhược Hi làm sao biết được Bắc Đường Ngôn đang nghĩ gì, quy củ ngồi ở chỗ của mình, ưu nhã ăn thức ăn trong khay.
Bắc Đường Hòe nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy có chút kì quái, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỉ ăn ít như vậy, có đủ no không?"
Đức phi nhìn bộ dạng gầy yếu của Lăng Nhược Hi, hơi cau mày, ý vị thâm trường nói: "Hòe Nhi nói đúng, Nhược Hi, ngươi cũng quá gầy rồi, không có lợi cho việc sinh dưỡng."
Lăng Nhược Hi nghe đến đây, trong lòng không nói nên lời, nhưng trên mặt vẫn có chút đỏ, mặt đầy thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Nương nương xin đừng chê cười Nhược Hi."
Nhìn bộ dạng tiểu nữ nhi của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài, thật vất vả mới nuốt xuống được, một bữa ăn có chút không được tự nhiên.
Cuộc sống của Bắc Đường Hòe vẫn luôn rất có quy tắc, cho nên ăn xong bữa trưa này, liền có tiểu nha hoàn đưa hắn đi ngủ trưa, Lăng Nhược Hi thấy vậy, vội vàng cáo từ, muốn trở về phủ, Đức Phi cười một tiếng, cung nữ bên cạnh đưa cho Lăng Nhược Hi một hộp gấm, Đức Phi kéo tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Nhược Hi, đây là ngọc như ý Hoàng thượng ban cho bổn cung, người cầm về, giúp ta đưa cho Lão phu nhân, coi như là hạ lễ của bổn cung."
Lăng Nhược Hi cảm thấy cái hộp trong tay nặng tựa ngàn vàng, nhưng vẫn khéo léo mà cười một tiếng: "Vâng, thần nữ biết, thần nữ thay mặt Tổ mẫu đa tạ ân điển của nương nương."
Bắc Đường Hòe lắc đầu một cái, kéo tay Lăng Nhược Hi, cười hì hì nói: "Ta thích tỷ tỷ ôm ta như vậy, sau này tỷ tỷ đừng gọi ta là Vương gia nữa, gọi ta là Hòe Nhi đi, Mẫu phi cũng gọi ta như vậy."
Lăng Nhược Hi nghe đến đây bỗng nhiên trở nên khẩn trương, lắc đầu một cái, vội vàng nói: "Vương gia không thể, Nhược Hi chẳng qua chỉ là thần nữ, sao có thể trực tiếp gọi tên ngài chứ?"
"Nhưng Hòe Nhi lại cảm thấy tỷ tỷ là bạn tốt của Hòe Nhi, tỷ tỷ quên rồi, giữa chúng ta còn có bí mật nhỏ riêng." Đôi mắt to của Bắc Đường Hòe chớp một cái, khiến cho Lăng Nhược Hi không còn chút sức chống đỡ nào, chỉ có thể cười ha ha gật đầu một cái: "Vậy được, lúc không có ai, thần nữ sẽ gọi vương gia là Hòe Nhi, có được không?"
Bắc Đường Hòe cười hì hì gật đầu một cái, sau đó cầm bánh ngọt trên bàn đưa cho Lăng Nhược Hi: "Tỷ tỷ, tỉ nếm thử xem, bánh ngọt trù phòng làm, ăn có ngon không."
Lăng Nhược Hi nhận lấy bánh ngọt, lột lớp vỏ ra, đưa vào miệng Bắc Đường Hòe, cười ha ha nói: "Nếu là bạn tốt, vậy chúng ta ăn chung đi."
Bộ dạng hai người cười cười nói nói trong đình khiến Bắc Đường Ngôn vừa mới đến rất khó chịu, nên hắn liền sãi bước tiến lên, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi không khỏi có chút giễu cợt, tức giận nói: "Tam tiểu thư đúng là tâm địa hiền lành."
"Ngũ hoàng huynh. Huynh tới đây. Huynh nhìn xem, tỷ tỷ xinh đẹp đang chơi cùng Hòe Nhi." Bắc Đường Hòe nhìn thấy Bắc Đường Ngôn lập tức vô cùng vui vẻ, tung tăng đi lên phía trước, bẻ một nửa bánh ngọt trong tay đưa tới: "Hoàng huynh, huynh ăn đi."
Bắc Đường Ngôn nhìn thấy Bắc Đường Hòe, sắc mặt mới có chút hòa hoãn, nhận lấy bánh ngọt, cười nói: "Không phải đã nói với đệ sao? Ăn ít đồ ngọt thôi, cẩn thận đau răng."
Bắc Đường Hòe có chút oan ức hung hăng xoa mũi mình, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Hòe Nhi thích ăn bánh ngọt."
Lăng Nhược Hi nhìn hai người kẻ tung người hứng, cũng biết bình thường Bắc Đường Ngôn đối xử với Bắc Đường Hòe rất tốt, cho nên liền cười một tiếng, ngồi một bên, ung dung thong thả uống trà.
Bắc Đường Ngôn nhìn bộ dạng nhàn nhã của Lăng Nhược Hi liền cảm thấy buồn bực trong lòng: "Tam tiểu thư thật nhàn nhã."
Lăng Nhược Hi không biết vì sao cái tên Bắc Đường Ngôn này chỉ cần nhìn thấy mình liền trở nên quái gở, nhất thời có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thản nhiên nói: "Nương nương triệu đến, thần nữ không dám không đến."
Bắc Đường Hòe nhìn dáng vẻ quái gở của Bắc Đường Ngôn, có chút mờ mịt trợn to mắt, thử thăm dò mở miệng: "Hoàng huynh, huynh đang tức giận sao?"
Vốn cũng chỉ là một câu nói vô tâm, nhưng không ngờ Bắc Đường Ngôn và Lăng Nhược Hi nháy mắt trở nên lúng túng, nhất là Bắc Đường Ngôn, bánh ngọt nhét vào miệng cũng phun ra ngoài: "Sao ta lại tức giận chứ? Có liên quan gì tới ta đâu."
Lăng Nhược Hi cũng lặng lẽ đỏ mặt, đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Hòe Nhi, ta còn có chút chuyện, đi về trước, có thời gian lại tới chơi với đệ, được không?"
Bắc Đường Hòe không ngờ nhanh như vậy Lăng Nhược Hi đã phải đi, nhất thời có chút nóng nảy, kéo tay Lăng Nhược Hi, vội vàng nói: "Không phải tỷ tỷ đồng ý với Mẫu phi ở lại đây ăn cơm sao? Không được, tỷ tỷ không được đi."
Lăng Nhược Hi không ngờ Bắc Đường Hòe lại ngăn mình lại, có chút lúng túng nhìn người bên cạnh, sau đó bất đắc dĩ gật đầu một cái, cười nói: "Vương gia buông thần nữ ra trước, thần nữ sẽ không đi."
Lúc này Bắc Đường Hòe mới buông tay Lăng Nhược Hi, sau đó ngây thơ nói: "Tay tỷ tỷ thật là mềm."
Lúc này, mặt Lăng Nhược Hi lập tức đỏ lên, lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
Lúc Đức phi mang đào hoa tô đã làm xong tới, liền nghe Bắc Đường Hòe nói những lời này, nhất thời liền cười ra tiếng, có chút oán trách liếc Bắc Đường Hòe một cái, tức giận nói: "Con cái tên tiểu tử thối này, nói bậy bạ gì đó."
"Ra mắt Đức phi nương nương."
Bắc Đường Ngôn đi lên phía trước, quy quy củ củ thi lễ.
Lúc này Đức phi mới nhìn đến Bắc Đường Ngôn vẫn luôn không nói gì, nhất thời cảm thấy có chút kì quái: "Ngôn Nhi? Hiếm thấy con không ở lại quân doanh, sao lại có thời gian tới vương phủ chứ?"
"Lâu rồi chưa gặp Hòe Nhi, cho nên tới thăm nó."
Bắc Đường Ngôn cười hì hì nhìn Đức phi rồi xoay người nhìn Bắc Đường Hòe, vẻ yêu mến trong ánh mắt, không giả chút nào.
Bắc Đường Hòe nghe đến đây, nhất thời liền vô cùng vui vẻ, cười ha ha nói: "Hoàng huynh đối với Hòe Nhi tốt nhất, Hoàng huynh còn dạy Hòe Nhi cưỡi ngựa bắn tên, Hòe Nhi thích Hoàng huynh nhất."
Đương nhiên Đức Phi biết Bắc Đường Ngôn thích Bắc Đường Hòe, cho nên đối với Bắc Đường Ngôn cũng đặc biệt yêu quý, cười một tiếng, đặt Đào Hoa Tô lên bàn, cười nói: "Con cái đứa nhỏ này, từ nhỏ vẫn luôn là đứa có lộc ăn, biết hôm nay trong phủ làm món ngon, có phải không?"
Bắc Đường Ngôn hiếm thấy lộ ra chút tính trẻ con: "Nương nương nói đúng, thật xa đã ngửi thấy mùi thơm từ Kiều vương phủ."
"Con đó, chỉ được cái ba hoa, được rồi, cũng không còn sớm nữa, truyền thiện đi, bổn cung cũng đói rồi."
Vừa nói, vừa kéo Lăng Nhược Hi bên cạnh, cười nói: "Hôm nay chính là gia yến, ngươi không cần khẩn trương, thả lỏng chút đi."
Lăng Nhược Hi quy quy củ củ đi theo bên cạnh Đức phi, cười khôn khéo: "Vâng, thần nữ đều nghe theo Nương nương."
Bắc Đường Ngôn nhìn bộ dạng khôn khéo này của Lăng Nhược Hi liền cảm thấy rợn tóc gáy, mới ngày hôm qua, nữ nhân này còn mặt không đổi sắc dày vò Bắc Đường Cẩn gần chết, tới bây giờ vẫn chưa thể xuống giường, bộ dạng thỏ trắng nhỏ nhắn ngây thơ bây giờ lại tự nhiên đến vậy, công phu đổi sắc mặt này, cũng đạt tới đỉnh cao rồi.
Lăng Nhược Hi làm sao biết được Bắc Đường Ngôn đang nghĩ gì, quy củ ngồi ở chỗ của mình, ưu nhã ăn thức ăn trong khay.
Bắc Đường Hòe nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy có chút kì quái, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỉ ăn ít như vậy, có đủ no không?"
Đức phi nhìn bộ dạng gầy yếu của Lăng Nhược Hi, hơi cau mày, ý vị thâm trường nói: "Hòe Nhi nói đúng, Nhược Hi, ngươi cũng quá gầy rồi, không có lợi cho việc sinh dưỡng."
Lăng Nhược Hi nghe đến đây, trong lòng không nói nên lời, nhưng trên mặt vẫn có chút đỏ, mặt đầy thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Nương nương xin đừng chê cười Nhược Hi."
Nhìn bộ dạng tiểu nữ nhi của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài, thật vất vả mới nuốt xuống được, một bữa ăn có chút không được tự nhiên.
Cuộc sống của Bắc Đường Hòe vẫn luôn rất có quy tắc, cho nên ăn xong bữa trưa này, liền có tiểu nha hoàn đưa hắn đi ngủ trưa, Lăng Nhược Hi thấy vậy, vội vàng cáo từ, muốn trở về phủ, Đức Phi cười một tiếng, cung nữ bên cạnh đưa cho Lăng Nhược Hi một hộp gấm, Đức Phi kéo tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Nhược Hi, đây là ngọc như ý Hoàng thượng ban cho bổn cung, người cầm về, giúp ta đưa cho Lão phu nhân, coi như là hạ lễ của bổn cung."
Lăng Nhược Hi cảm thấy cái hộp trong tay nặng tựa ngàn vàng, nhưng vẫn khéo léo mà cười một tiếng: "Vâng, thần nữ biết, thần nữ thay mặt Tổ mẫu đa tạ ân điển của nương nương."
/145
|