Lăng Nhược Hi trông thấy Liễu Tuyền thì đứng dậy loạn choạng chạy đến, gắt gao xiết lấy cánh tay của Liễu Tuyền, âm thanh run rẩy: "Cứu em ấy, mau cứu em ấy! Xin ngươi đó, cầu xin ngươi, cứu em ấy đi!"
Giờ này khắc này, trong mắt Lăng Nhược Hi tràn đầy vẻ hoảng sợ mà trước giờ Liễu Tuyền chưa từng thấy qua bao giờ, bởi vì nàng túm chặt lấy tay của hắn, do vậy Liễu Tuyền mới cảm nhận được rõ ràng lúc này Lăng Nhược Hi run rẩy lo sợ đến cỡ nào, hắn thực sự không hiểu, vì sao một nữ nhân xảo quyệt thâm độc như Lăng Nhược Hi, lại vì một tiểu nha đầu mà biến thành bộ dạng như bây giờ?
Bắc Đường Ngôn cũng bị sự khẩn cầu trong đôi mắt của Lăng Nhược Hi làm cho cảm động, lại nhìn sang Thu Cúc đang nằm trên mặt đất, không biết vì sao, trong lúc nhất thời lại cảm thấy ngưỡng mộ Thu Cúc được Lăng Nhược Hi quan tâm tận tình như vậy.
"Yên tâm, nàng ta sẽ không sao đâu!"
Trong vô thức, Bắc Đường Ngôn dịu dàng nói câu an ủi, hi vọng Lăng Nhược Hi có thể bình tĩnh lại một chút!
Nhưng Lăng Nhược Hi lại cứ như không hề nghe thấy câu nói đó của hắn, vẫn sống chết túm chặt lấy ống tay áo của Liễu Tuyền như cũ: "Ta cầu xin ngươi, cứu em ấy đi, xin ngươi đấy, ta cầu xin ngươi đấy!"
Cũng không biết vì cớ gì, nhìn thấy Lăng Nhược Hi thấp kém như vậy, Liễu Tuyền chỉ cảm thấy nơi ngực trái nổi lên một trận đau nhói, nhẹ gật đầu, giọng nói bất chợt cũng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết: "Yên tâm, ta sẽ cứu nàng ta!"
Lăng Nhược Hi lúc này mới chịu buông tay hắn ra, nhìn Liễu Tuyền bước tới bên cạnh Thu Cúc châm một kim cứu mạng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó bước tới trước mặt Lăng Thanh Ngọc, nhanh tay lẹ mắt rút cây trâm ngọc trên đầu xuống, cả mắt cũng không nháy lấy một cái, trực tiếp đâm thẳng vào mắt trái của Lăng Thanh Ngọc!
"A, Lăng Nhược Hi, ngươi muốn chết à?" Lăng Thanh Ngọc bị đau, lớn tiếng gào thét!
"Lăng Thanh Ngọc, đây chỉ là mới bắt đầu! Ta sẽ cho ngươi thấy, làm tổn thương đến người quan trọng nhất của ta, sẽ có một kết cục như thế nào!" Lăng Nhược Hi dường như không nghe thấy âm thanh kêu gào khản cả cổ của Lăng Thanh Ngọc, mặt không chút biểu tình rút cây trâm ra, lau lên ống tay áo của mình, rồi lại lần nữa gài lên đầu!
Tất cả mọi người nhìn thấy thủ đoạn độc ác đến vậy của Lăng Nhược Hi đều bị dọa cho chết khiếp, cho nên cũng chẳng có ai đủ dũng cảm tiến lên cản bước chân của Lăng Nhược Hi lại, nườm nượp lui lại phía sau, nhường đường rộng rãi cho nàng đi.
"Mai Hương, đưa theo Thu Cúc, chúng ta về nhà!" Lăng Nhược Hi đi đến bên cạnh Mai Hương, lúc này Liễu Tuyền đã rút kim châm ra rồi, nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Lăng Nhược Hi, âm thầm khẽ nhíu mày, thản nhiên nói một câu: "Chỉ toàn là vết thương ngoài da thôi, chết không được!"
"Đa tạ Liễu thần y!"
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Hi dùng cách nói chuyện đoan trang như vậy nói với hắn, nhưng cũng không biết vì lý do gì mà Liễu Tuyền lại cảm thấy một trận ớn lạnh nổi da gà toàn thân.
"Không có gì, nên làm thôi!" Trong lúc vô thức, Liễu Tuyền lại nói ra một câu không có tiền đồ như vậy, nhất thời có chút ảo não, hận không thể cắt đứt cái lưỡi của mình.
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ lúc này của Lăng Nhược Hi, trong đôi mắt lại ánh lên vài phần tán thưởng, nhẹ nhàng bước lên phía trước, nhìn dáng vẻ tốn sức của hai cô nương, điềm nhiên nói một câu: "Để ta!"
Câu nói này, trực tiếp khiến Lăng Thanh Ngọc mất đi lý trí, ả ta hiện giờ đang bị thương, nhưng Bắc Đương Ngôn lại chỉ nhìn một mình thủ phạm là Lăng Nhược Hi! Đây là đạo lý gì đây?
"Vậy thì làm phiền Vương gia cực một phen rồi!" Giọng nói của Lăng Nhược Hi trước nay chưa từng băng giá hơn lần này, khiến Bắc Đường Ngôn cũng phải dao động, ngước đầu lên, từ trong đôi mắt của Lăng Nhược Hi, nhìn thấy các tơ máu đan xen chằng chịt.
Đánh trận quanh năm, không có ai hiểu ý nghĩa của ánh mắt này hơn hắn, chỉ có điều Bắc Đường Ngôn ngàn vạn lần không thể ngờ được ánh mắt này lại xuất hiện trong đối mắt của một tiểu thư khuê các.
Không quan tâm quá nhiều, tiến lên môt bước ôm ngang Thu Cúc lên, cùng với Lăng Nhược Hi đi về phía viện của họ.
Lăng Thanh Ngọc che mắt trái của mình lại, dùng con mắt còn lại trừng về phía bóng dáng đã rời đi của Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi: "Lăng Nhược Hi! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Sau khi nói xong, bởi vì cơn đau dữ dội, trực tiếp ngất lịm đi.
Bắc Đường Ngôn cẩn thận nhẹ nhàng đặt Thu Cúc lên giường, sau đó nhìn sang Lăng Nhược Hi có chút nghẹn lời: "Hôm nay ngươi đã quá kích động rồi, như vậy, ngươi sao có thể đối phó nổi với đám trên dưới trong phủ này!"
Ánh mắt của Lăng Nhược Hi từ nãy giờ đều luôn đặt trên người Thu Cúc, bởi vì Mai Hương đang bôi thuốc cho nàng, mà cơ thể của Thu Cúc cứ theo từng cử động của Mai Hương, nổi lên từng trận run rẩy, khiến cho lửa giận trong lòng Lăng Nhược Hi khó mà tiêu tán được, ngực trái càng dậy sóng từng cơn đau nhói.
"Ta còn sợ bọn họ ư, nếu Vương gia đã hối hận, thì cứ việc giải trừ hiệp nghị ta và ngài không phải là được rồi sao!"
Giọng nói của Lăng Nhược Hi lãnh đạm vô tình, không kèm theo một chút hơi ấm nào, nhìn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, Bắc Đường Ngôn có một loại ảo giác, dường như Lăng Nhược Hi muốn dỡ bỏ luôn cái Lăng phủ này vậy.
"Ta chỉ cần ngươi biết rằng, thứ mà ta muốn chính là Lăng phủ này được tiếp tục duy trì, không phải là bảo ngươi phá nát nó, ngươi hiểu chứ?"
Bắc Đường Ngôn khẽ chau mày có chút ảm đạm.
Nghe thấy câu này, Lăng Nhược Hi trực tiếp cười lạnh một tiếng, xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Nếu Vương gia đoạt đích* nhưng lại muốn dựa vào hai phòng khác của Lăng gia, chẳng khác nào tự tìm đường chết, cho nên, Nhược Hi cho rằng, Vương gia không phải là một người hợp tác thích hợp nhất!"
*Đoạt đích: Con trai thứ thay thế địa vị của con trai trưởng. Thời đại phong kiến, trong gia đình Đế vương, con trai thứ bởi vì được sủng ái hoặc tài đức vẹn toàn, có thể kế vị, phế bỏ con trai trưởng, thì gọi là đoạt đích.
Bắc Đường Ngôn không thể ngờ được Lăng Nhược Hi có thể nhìn sự việc một cách thông thấu như vậy, lại lần nữa quan sát Lăng Nhược Hi thêm một phen, không đầu không não hỏi một câu: "Người thật sự là Tam tiểu thư yếu đuối nhu nhược, gan nhỏ nhát cấy của Lăng gia ư?"
Lăng Nhược Hi buồn cười nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp Vương gia giành được thiên hạ, quan trọng là, ta có thể cho Vương gia biết được Mẫu thân của người vì sao mà chết, Linh Lung Quốc vì cớ gì mà diệt vong, quan trọng nữa là, ta có thể giúp Vương gia bảo vệ được vị cô nương mà Vương gia muốn bảo vệ kia!"
"Chuyện của Lục Vu, ngươi không cần treo trên miệng!"
Con ngươi của Bắc Đường Ngôn tối sầm lại một mảnh, vừa nói xong một câu đó, liền xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi bỗng nhiên có chút đau lòng khó hiểu, xoa xoa nơi ngực trái của mình, gắt gao xiết chặt nắm đấm, thấp giọng thầm thì: "Hắn có tốt hơn nữa, cũng không phải của ngươi đâu! Sống lại một kiếp, không phải là cho ngươi quay về để yêu yêu đương đương người khác!"
Lăng Nhược Hi cho tới bây giờ, vẫn không thể nào quên được, lúc bản thân đắm chìm ở dưới nước, trong thời khắc bên lề sự sống vào cái chết vừa nhìn thấy Bắc Đường Ngôn, trong lòng cảm thấy thích đến mức nào, cũng chính vì thích như vậy, nên khiến Lăng Nhược Hi đứng ngồi không yên.
Tình cảm là thứ đáng sợ như thế nào, không ai có thể hiểu hơn Lăng Nhược Hi, do vậy tiếp tục giữ khoảng cách, chính là lời khuyên chân thành mà Lăng Nhược Hi dành cho chính mình.
Lúc này ở bên trong Mai Hương khóc không thành tiếng, nhìn thấy Lăng Nhược Hi bước vào, vội vã lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thu Cúc!"
Nhìn dáng vẻ Mai Hương nín nhịn như vậy, trong lòng Lăng Nhược Hi thật sự rất khó chịu, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc yếu đuối, bước lên phía trước, nhìn kỹ Thu Cúc mặc dù đã ngủ rồi nhưng vẫn không kìm được sự run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ băng lãnh.
"Xem ra là do ta quá hiền lành rồi! Nên Thu Cúc mới bị hại như vậy."
"Tiểu thư người đừng nói vậy, nô tỳ biết là người cũng không dễ dàng gì, có thể sống sót trong cái phủ này, thực sự quá khó, những nô tỳ như chúng em cho dù có chịu chút ủy khuất, cũng đều là nên có thôi."
Mai Hương nhìn thấy vẻ khát máu trong mắt Lăng Nhược Hi thì có chút căng thẳng, thực sự sợ Lăng Nhược Hi trong lúc quá kích động, sẽ phá vỡ cục diện tốt đẹp hiện giờ.
Lăng Nhược Hi đương nhiên biết Mai Hương đang nghĩ gì, chỉ là những yêu ma quỷ quái này, Lăng Nhược Hi thực sự vẫn không đặt trong lòng, sống lại một kiếp này, ngay cả mấy con tép riu này cũng đấu không lại, vậy thì cũng không cần ông trời ra tay, tự nàng đi tìm đường chết cho chính mình là được rồi.
"Trong lòng ta ắt có tính toán, em cứ chăm sóc tốt cho Thu Cúc đi, hàng nhập vào cần phải cẩn thận tuyệt đối, em biết chưa?"
Giờ này khắc này, trong mắt Lăng Nhược Hi tràn đầy vẻ hoảng sợ mà trước giờ Liễu Tuyền chưa từng thấy qua bao giờ, bởi vì nàng túm chặt lấy tay của hắn, do vậy Liễu Tuyền mới cảm nhận được rõ ràng lúc này Lăng Nhược Hi run rẩy lo sợ đến cỡ nào, hắn thực sự không hiểu, vì sao một nữ nhân xảo quyệt thâm độc như Lăng Nhược Hi, lại vì một tiểu nha đầu mà biến thành bộ dạng như bây giờ?
Bắc Đường Ngôn cũng bị sự khẩn cầu trong đôi mắt của Lăng Nhược Hi làm cho cảm động, lại nhìn sang Thu Cúc đang nằm trên mặt đất, không biết vì sao, trong lúc nhất thời lại cảm thấy ngưỡng mộ Thu Cúc được Lăng Nhược Hi quan tâm tận tình như vậy.
"Yên tâm, nàng ta sẽ không sao đâu!"
Trong vô thức, Bắc Đường Ngôn dịu dàng nói câu an ủi, hi vọng Lăng Nhược Hi có thể bình tĩnh lại một chút!
Nhưng Lăng Nhược Hi lại cứ như không hề nghe thấy câu nói đó của hắn, vẫn sống chết túm chặt lấy ống tay áo của Liễu Tuyền như cũ: "Ta cầu xin ngươi, cứu em ấy đi, xin ngươi đấy, ta cầu xin ngươi đấy!"
Cũng không biết vì cớ gì, nhìn thấy Lăng Nhược Hi thấp kém như vậy, Liễu Tuyền chỉ cảm thấy nơi ngực trái nổi lên một trận đau nhói, nhẹ gật đầu, giọng nói bất chợt cũng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết: "Yên tâm, ta sẽ cứu nàng ta!"
Lăng Nhược Hi lúc này mới chịu buông tay hắn ra, nhìn Liễu Tuyền bước tới bên cạnh Thu Cúc châm một kim cứu mạng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó bước tới trước mặt Lăng Thanh Ngọc, nhanh tay lẹ mắt rút cây trâm ngọc trên đầu xuống, cả mắt cũng không nháy lấy một cái, trực tiếp đâm thẳng vào mắt trái của Lăng Thanh Ngọc!
"A, Lăng Nhược Hi, ngươi muốn chết à?" Lăng Thanh Ngọc bị đau, lớn tiếng gào thét!
"Lăng Thanh Ngọc, đây chỉ là mới bắt đầu! Ta sẽ cho ngươi thấy, làm tổn thương đến người quan trọng nhất của ta, sẽ có một kết cục như thế nào!" Lăng Nhược Hi dường như không nghe thấy âm thanh kêu gào khản cả cổ của Lăng Thanh Ngọc, mặt không chút biểu tình rút cây trâm ra, lau lên ống tay áo của mình, rồi lại lần nữa gài lên đầu!
Tất cả mọi người nhìn thấy thủ đoạn độc ác đến vậy của Lăng Nhược Hi đều bị dọa cho chết khiếp, cho nên cũng chẳng có ai đủ dũng cảm tiến lên cản bước chân của Lăng Nhược Hi lại, nườm nượp lui lại phía sau, nhường đường rộng rãi cho nàng đi.
"Mai Hương, đưa theo Thu Cúc, chúng ta về nhà!" Lăng Nhược Hi đi đến bên cạnh Mai Hương, lúc này Liễu Tuyền đã rút kim châm ra rồi, nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Lăng Nhược Hi, âm thầm khẽ nhíu mày, thản nhiên nói một câu: "Chỉ toàn là vết thương ngoài da thôi, chết không được!"
"Đa tạ Liễu thần y!"
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Hi dùng cách nói chuyện đoan trang như vậy nói với hắn, nhưng cũng không biết vì lý do gì mà Liễu Tuyền lại cảm thấy một trận ớn lạnh nổi da gà toàn thân.
"Không có gì, nên làm thôi!" Trong lúc vô thức, Liễu Tuyền lại nói ra một câu không có tiền đồ như vậy, nhất thời có chút ảo não, hận không thể cắt đứt cái lưỡi của mình.
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ lúc này của Lăng Nhược Hi, trong đôi mắt lại ánh lên vài phần tán thưởng, nhẹ nhàng bước lên phía trước, nhìn dáng vẻ tốn sức của hai cô nương, điềm nhiên nói một câu: "Để ta!"
Câu nói này, trực tiếp khiến Lăng Thanh Ngọc mất đi lý trí, ả ta hiện giờ đang bị thương, nhưng Bắc Đương Ngôn lại chỉ nhìn một mình thủ phạm là Lăng Nhược Hi! Đây là đạo lý gì đây?
"Vậy thì làm phiền Vương gia cực một phen rồi!" Giọng nói của Lăng Nhược Hi trước nay chưa từng băng giá hơn lần này, khiến Bắc Đường Ngôn cũng phải dao động, ngước đầu lên, từ trong đôi mắt của Lăng Nhược Hi, nhìn thấy các tơ máu đan xen chằng chịt.
Đánh trận quanh năm, không có ai hiểu ý nghĩa của ánh mắt này hơn hắn, chỉ có điều Bắc Đường Ngôn ngàn vạn lần không thể ngờ được ánh mắt này lại xuất hiện trong đối mắt của một tiểu thư khuê các.
Không quan tâm quá nhiều, tiến lên môt bước ôm ngang Thu Cúc lên, cùng với Lăng Nhược Hi đi về phía viện của họ.
Lăng Thanh Ngọc che mắt trái của mình lại, dùng con mắt còn lại trừng về phía bóng dáng đã rời đi của Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi: "Lăng Nhược Hi! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Sau khi nói xong, bởi vì cơn đau dữ dội, trực tiếp ngất lịm đi.
Bắc Đường Ngôn cẩn thận nhẹ nhàng đặt Thu Cúc lên giường, sau đó nhìn sang Lăng Nhược Hi có chút nghẹn lời: "Hôm nay ngươi đã quá kích động rồi, như vậy, ngươi sao có thể đối phó nổi với đám trên dưới trong phủ này!"
Ánh mắt của Lăng Nhược Hi từ nãy giờ đều luôn đặt trên người Thu Cúc, bởi vì Mai Hương đang bôi thuốc cho nàng, mà cơ thể của Thu Cúc cứ theo từng cử động của Mai Hương, nổi lên từng trận run rẩy, khiến cho lửa giận trong lòng Lăng Nhược Hi khó mà tiêu tán được, ngực trái càng dậy sóng từng cơn đau nhói.
"Ta còn sợ bọn họ ư, nếu Vương gia đã hối hận, thì cứ việc giải trừ hiệp nghị ta và ngài không phải là được rồi sao!"
Giọng nói của Lăng Nhược Hi lãnh đạm vô tình, không kèm theo một chút hơi ấm nào, nhìn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, Bắc Đường Ngôn có một loại ảo giác, dường như Lăng Nhược Hi muốn dỡ bỏ luôn cái Lăng phủ này vậy.
"Ta chỉ cần ngươi biết rằng, thứ mà ta muốn chính là Lăng phủ này được tiếp tục duy trì, không phải là bảo ngươi phá nát nó, ngươi hiểu chứ?"
Bắc Đường Ngôn khẽ chau mày có chút ảm đạm.
Nghe thấy câu này, Lăng Nhược Hi trực tiếp cười lạnh một tiếng, xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Nếu Vương gia đoạt đích* nhưng lại muốn dựa vào hai phòng khác của Lăng gia, chẳng khác nào tự tìm đường chết, cho nên, Nhược Hi cho rằng, Vương gia không phải là một người hợp tác thích hợp nhất!"
*Đoạt đích: Con trai thứ thay thế địa vị của con trai trưởng. Thời đại phong kiến, trong gia đình Đế vương, con trai thứ bởi vì được sủng ái hoặc tài đức vẹn toàn, có thể kế vị, phế bỏ con trai trưởng, thì gọi là đoạt đích.
Bắc Đường Ngôn không thể ngờ được Lăng Nhược Hi có thể nhìn sự việc một cách thông thấu như vậy, lại lần nữa quan sát Lăng Nhược Hi thêm một phen, không đầu không não hỏi một câu: "Người thật sự là Tam tiểu thư yếu đuối nhu nhược, gan nhỏ nhát cấy của Lăng gia ư?"
Lăng Nhược Hi buồn cười nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp Vương gia giành được thiên hạ, quan trọng là, ta có thể cho Vương gia biết được Mẫu thân của người vì sao mà chết, Linh Lung Quốc vì cớ gì mà diệt vong, quan trọng nữa là, ta có thể giúp Vương gia bảo vệ được vị cô nương mà Vương gia muốn bảo vệ kia!"
"Chuyện của Lục Vu, ngươi không cần treo trên miệng!"
Con ngươi của Bắc Đường Ngôn tối sầm lại một mảnh, vừa nói xong một câu đó, liền xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi bỗng nhiên có chút đau lòng khó hiểu, xoa xoa nơi ngực trái của mình, gắt gao xiết chặt nắm đấm, thấp giọng thầm thì: "Hắn có tốt hơn nữa, cũng không phải của ngươi đâu! Sống lại một kiếp, không phải là cho ngươi quay về để yêu yêu đương đương người khác!"
Lăng Nhược Hi cho tới bây giờ, vẫn không thể nào quên được, lúc bản thân đắm chìm ở dưới nước, trong thời khắc bên lề sự sống vào cái chết vừa nhìn thấy Bắc Đường Ngôn, trong lòng cảm thấy thích đến mức nào, cũng chính vì thích như vậy, nên khiến Lăng Nhược Hi đứng ngồi không yên.
Tình cảm là thứ đáng sợ như thế nào, không ai có thể hiểu hơn Lăng Nhược Hi, do vậy tiếp tục giữ khoảng cách, chính là lời khuyên chân thành mà Lăng Nhược Hi dành cho chính mình.
Lúc này ở bên trong Mai Hương khóc không thành tiếng, nhìn thấy Lăng Nhược Hi bước vào, vội vã lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thu Cúc!"
Nhìn dáng vẻ Mai Hương nín nhịn như vậy, trong lòng Lăng Nhược Hi thật sự rất khó chịu, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc yếu đuối, bước lên phía trước, nhìn kỹ Thu Cúc mặc dù đã ngủ rồi nhưng vẫn không kìm được sự run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ băng lãnh.
"Xem ra là do ta quá hiền lành rồi! Nên Thu Cúc mới bị hại như vậy."
"Tiểu thư người đừng nói vậy, nô tỳ biết là người cũng không dễ dàng gì, có thể sống sót trong cái phủ này, thực sự quá khó, những nô tỳ như chúng em cho dù có chịu chút ủy khuất, cũng đều là nên có thôi."
Mai Hương nhìn thấy vẻ khát máu trong mắt Lăng Nhược Hi thì có chút căng thẳng, thực sự sợ Lăng Nhược Hi trong lúc quá kích động, sẽ phá vỡ cục diện tốt đẹp hiện giờ.
Lăng Nhược Hi đương nhiên biết Mai Hương đang nghĩ gì, chỉ là những yêu ma quỷ quái này, Lăng Nhược Hi thực sự vẫn không đặt trong lòng, sống lại một kiếp này, ngay cả mấy con tép riu này cũng đấu không lại, vậy thì cũng không cần ông trời ra tay, tự nàng đi tìm đường chết cho chính mình là được rồi.
"Trong lòng ta ắt có tính toán, em cứ chăm sóc tốt cho Thu Cúc đi, hàng nhập vào cần phải cẩn thận tuyệt đối, em biết chưa?"
/145
|