Nhìn bóng lưng tiêu sái của Bắc Đường Kỳ, Bắc Đường Ngôn có chút khóc không ra nước mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn qua bao sương ở tầng hai, trong lòng có chút cảm giác không được tự nhiên nói không nên lời.
Uống cạn trà trong tách, cũng trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Lăng Nhược Hi ngồi ở bao sương tầng hai nhìn thấy Bắc Đường Kỳ và Bắc Đường Ngôn trước sau rời đi, hơi cau mày, thu lại tầm mắt, nhàn nhạt uống tách trà Bích Loa Xuân, thở dài: "Sớm biết như vậy, ta đã không tới rồi.
Lục Thiếu Thành nhìn bộ dạng phiền não của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ:" Tam tiểu thư và An vương gia có đụng chạm gì sao? "
" Oan gia kiếp trước! Thấy mặt là không có chuyện gì tốt cả! "Lăng Nhược Hi có chút tức giận buông chén trong tay xuống, nhìn Lục Thiếu Thành, thở dài:" Người này so với người khác đúng là không giống nhau. "
Lục Thiếu Thành nhìn thấy ánh mắt của Lăng Nhược Hi, cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó dịu dàng nói:" Đó là đương nhiên, mỗi người đều sẽ có một mặt khác, tam tiểu thư cần gì phải quá mức để bụng chứ? "
Vừa nói, Lục Thiếu Thành vừa đưa tư liệu thu thập được trong mấy ngày qua cho Lăng Nhược Hi, thản nhiên nói:" Những thứ này đều là thứ tam tiểu thư muốn, chuyện to hay nhỏ, cũng đều ghi lại. "
Nghe đến đây, Lăng Nhược Hi lập tức thu lại những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, mặt đầy nghiêm túc nhận lấy:" Buôn bán vẫn ổn chứ? "
" Chuyện buôn bán tam tiểu thư hãy yên tâm, Thiếu Thành có thể ứng phó được. "Lục Thiếu Thành mặt đầy tự tin, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi, ẩn chứa dịu dàng không nói nên lời.
Lăng Nhược Hi nhận lấy tư liệu, trực tiếp cất đi, xem thời gian, buồn buồn nói:" Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về rồi, đúng rồi, ngươi ở bên ngoài có biết tiên sinh thuyết thư* nào không? Ở đây ta có một ít sách tốt, ngươi cầm đi bán, bán được tiền, cho đám ăn mày một phần, cũng coi như công đức. "
*Mấy tiên sinh hay kể chuyện trong các trà lâu.
Nghe đến đây, nhất thời Lục Thiếu Thành cảm thấy có chút buồn cười, do dự một lát mới nhẹ giọng nói:" Tam tiểu thư, sách này e là có thể bán với số tiền lớn? "
" Đấy là tất nhiên, phải xem bản lĩnh của tiên sinh ngươi nữa. "Lăng Nhược Hi tự tin cười một tiếng, sau đó trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng tiêu sái của Lăng Nhược Hi, trong lòng Lục Thiếu Thành có cảm giác mất mát không nói nên lời, nhưng nghĩ đến bây giờ có thể thường xuyên gặp được Lăng Nhược Hi, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Lăng Nhược Hi ra khỏi trà lâu, liền gặp Bắc Đường Ngôn chờ bên ngoài từ sớm, nhất thời cảm thấy có chút bất ngờ." Sao Vương gia lại ở đây? "
" Bổn vương ở đây chờ tam tiểu thư. Tam tiểu thư thật là có bản lĩnh, lần trước lúc gặp mặt Đức Phi còn hận không thể trực tiếp nuốt luôn ngươi, lần này, lại nhận ngươi làm nghĩa nữ, thật đúng là khiến người khác quá bất ngờ. "
Nhìn bộ dạng Lăng Nhược Hi ở trước mặt mình luôn trang nghiêm, mặt không cảm xúc, bỗng nhiên Bắc Đường Ngôn cảm thấy có chút khó chịu, sao thế nhỉ, lẽ nào nha đầu này không có ý định gặp mình phải không?
Lăng Nhược Hi không ngờ tin tức của Bắc Đường Ngôn lại nhanh như vậy, chuyện Đức Phi nhận nàng làm nghĩa nữ, bây giờ cũng không có nhiều người biết, xem ra người này có tai mắt khắp thiên hạ.
" Bản lĩnh của ta lớn, Vương gia nên vui vẻ, không phải sao? Nhắc mới nhớ, Vương gia hẳn cũng nên khen thưởng ta chứ, dù sao ta không phí sức đã có được sự ủng hộ của Kiều vương phủ, không phải sao? "
Lăng Nhược Hi thật sự không biết lúc này vì sao Bắc Đường Ngôn lại mang sắc mặt âm trầm như vậy, trong lòng có chút oan ức, người này, đúng là không hiểu ra sao cả.
" Vậy sao? Cũng chỉ sợ trèo cao ngã đau mà thôi, Lăng Nhược Hi, ta muốn một trợ thủ nghe lời, một con cờ, chứ không phải là một kẻ ngốc ra sức huênh hoang, ngươi biết chứ? "Sắc mặt Bắc Đường Ngôn âm trầm, lời nói ra lại tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Lăng Nhược Hi nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, trong lòng nhói đau, chỉ là đau nhói này khiến cả người Lăng Nhược Hi khó chịu, nhìn vào mắt Bắc Đường Ngôn, lạnh lùng nói:" Có lẽ Vương gia hiểu lầm rồi, Nhược Hi vĩnh viễn cũng không thể trở thành con cờ của Vương gia được, nếu chúng ta ngay cả chút thấu hiểu này cũng không có được, như vậy, đích thực là không cần thiết hợp tác nữa. "
" Ngươi không muốn hợp tác với Bổn vương nữa? "Bắc Đường Ngôn nhìn chằm chằm vào Lăng Nhược Hi, trên mặt giăng đầy mây đen, giống như có thể giết chết Lăng Nhược Hi bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Hi nhìn thấy Bắc Đường Ngôn đằng đằng sát khí như vậy, mặc dù sợ hãi, nhưng không hề yếu thế:" Vương gia cho là chúng ta còn cần thiết phải hợp tác sao? "
" Lăng Nhược Hi! Ngươi được lắm! "Bắc Đường Ngôn nắm chặt nắm đấm, dùng hết sức toàn thân, mới không chế được bản thân không bóp chết nữ nhân trước mắt này.
Đương nhiên Lăng Nhược Hi có thể cảm nhận được sự tức giận của Bắc Đường Ngôn, nhưng vẫn giữ bộ dạng lạnh như băng, thản nhiên nói:" Hẳn Vương gia đã biết giữa chúng ta vốn là quan hệ lợi ích, nếu bây giờ lợi ích của chúng ta có mâu thuẫn, như vậy, đương nhiên là không cần thiết hợp tác nữa rồi, nếu Vương gia muốn đối phó với Kiều vương phủ, Nhược Hi sẽ là người đầu tiên đứng ra đối đầu với Vương gia. "
" Vì Bắc Đường Hòe, ngươi muốn đối đầu với Bổn vương? "Bắc Đường Ngôn không ngờ Lăng Nhược Hi lại dám nói ra lời như vậy, trong lòng cảm thấy mất mát không nói nên lời, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi mang theo mấy phần ghen tức.
Chỉ tiếc, Lăng Nhược Hi căn bản xem không hiểu ánh mắt phức tạp của hắn, chỉ nhàn nhạt gật đầu." Ta đã đồng ý với Đức phi sẽ bảo vệ Kiều vương thật tốt, ta nói được làm được. "
" Ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh này, có thể trở thành hòn đá cản đường Bổn vương sao? "Bắc Đường Ngôn quan sát trên dưới Lăng Nhược Hi một phen, không có chút coi thường nào, nhưng cũng không cho là đúng.
Lăng Nhược Hi cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt to tràn đầy ánh sáng tự tin, nhìn vào mắt Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói:" Thủ đoạn của Nhược Hi, sợ là Vương gia còn chưa thấy hết, bằng không, chúng ta thử xem sao? "
Bắc Đường Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó thu lại tầm mắt mình, thản nhiên nói:" Trên thế giới này không có ai có thể trở thành hòn đá cản đường Bổn vương được, kể cả ngươi, Lăng Nhược Hi, Bổn vương khuyên ngươi, tự thu xếp ổn thỏa đi. "
Sau khi nói xong, Bắc Đường Ngôn không ở lại nhìn Lăng Nhược Hi nữa, trực tiếp xoay người rời đi, không có cách nào khác, nếu không rời đi, Bắc Đường Ngôn sợ mình sẽ xúc động bóp chết nha đầu chết tiệt không biết trời cao đất rộng trước mặt này.
Nhìn bóng lưng Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi cảm thấy sức lực toàn thân của mình đều bị rút đi, dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, che ngực mình, bỗng nhiên nước mắt từng giọt rớt xuống.
Cách đó không xa, Lục Thiếu Thành nhìn thấy toàn bộ quá trình, lại nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, trái tim như bị dao cắt, nắm chặt khăn tay ban nãy Lăng Nhược Hi làm rơi, khống chế tâm tư muốn đi đến an ủi của mình, xoay người từng bước từng bước đi về phía trà lâu, nắng chiều chiếu lên người hắn, kéo dài bóng hắn, thoạt nhìn thê lương không nói nên lời.
Trời dần tối, rốt cuộc Lăng Nhược Hi cũng điều chỉnh lại được tâm trạng của mình, lần nữa lấy lại tinh thần, đi về phía Lăng phủ, bây giờ nàng không có thời gian mềm yếu hay bi thương, nàng chỉ có thể kiên cường, không còn lựa chọn nào khác.
Trở lại Lăng phủ, phát hiện trong phủ sôi sùng sục, như là có chuyện gì đó xảy ra, hơi cau mày, bước chân càng trở nên nặng nề, cuộc sống này, chưa có một ngày nào yên tĩnh.
Mọi người nhìn thấy Lăng Nhược Hi đi vào, ánh mắt cũng trở nên có chút kỳ lạ, đồng loạt nhìn về phía Lăng Nhược Hi, có đồng cảm, có cười trên đau khổ của người khác, còn có vô cùng thống khoái.
Nhìn những ánh mắt phức tạp này, trong lòng Lăng Nhược Hi lộp bộp một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, từng bước từng bước tiến đến thi lễ với Lăng Nham ngồi ở chủ vị:" Nhược Hi diện kiến đại bá phụ."
Uống cạn trà trong tách, cũng trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Lăng Nhược Hi ngồi ở bao sương tầng hai nhìn thấy Bắc Đường Kỳ và Bắc Đường Ngôn trước sau rời đi, hơi cau mày, thu lại tầm mắt, nhàn nhạt uống tách trà Bích Loa Xuân, thở dài: "Sớm biết như vậy, ta đã không tới rồi.
Lục Thiếu Thành nhìn bộ dạng phiền não của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ:" Tam tiểu thư và An vương gia có đụng chạm gì sao? "
" Oan gia kiếp trước! Thấy mặt là không có chuyện gì tốt cả! "Lăng Nhược Hi có chút tức giận buông chén trong tay xuống, nhìn Lục Thiếu Thành, thở dài:" Người này so với người khác đúng là không giống nhau. "
Lục Thiếu Thành nhìn thấy ánh mắt của Lăng Nhược Hi, cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó dịu dàng nói:" Đó là đương nhiên, mỗi người đều sẽ có một mặt khác, tam tiểu thư cần gì phải quá mức để bụng chứ? "
Vừa nói, Lục Thiếu Thành vừa đưa tư liệu thu thập được trong mấy ngày qua cho Lăng Nhược Hi, thản nhiên nói:" Những thứ này đều là thứ tam tiểu thư muốn, chuyện to hay nhỏ, cũng đều ghi lại. "
Nghe đến đây, Lăng Nhược Hi lập tức thu lại những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, mặt đầy nghiêm túc nhận lấy:" Buôn bán vẫn ổn chứ? "
" Chuyện buôn bán tam tiểu thư hãy yên tâm, Thiếu Thành có thể ứng phó được. "Lục Thiếu Thành mặt đầy tự tin, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi, ẩn chứa dịu dàng không nói nên lời.
Lăng Nhược Hi nhận lấy tư liệu, trực tiếp cất đi, xem thời gian, buồn buồn nói:" Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về rồi, đúng rồi, ngươi ở bên ngoài có biết tiên sinh thuyết thư* nào không? Ở đây ta có một ít sách tốt, ngươi cầm đi bán, bán được tiền, cho đám ăn mày một phần, cũng coi như công đức. "
*Mấy tiên sinh hay kể chuyện trong các trà lâu.
Nghe đến đây, nhất thời Lục Thiếu Thành cảm thấy có chút buồn cười, do dự một lát mới nhẹ giọng nói:" Tam tiểu thư, sách này e là có thể bán với số tiền lớn? "
" Đấy là tất nhiên, phải xem bản lĩnh của tiên sinh ngươi nữa. "Lăng Nhược Hi tự tin cười một tiếng, sau đó trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng tiêu sái của Lăng Nhược Hi, trong lòng Lục Thiếu Thành có cảm giác mất mát không nói nên lời, nhưng nghĩ đến bây giờ có thể thường xuyên gặp được Lăng Nhược Hi, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Lăng Nhược Hi ra khỏi trà lâu, liền gặp Bắc Đường Ngôn chờ bên ngoài từ sớm, nhất thời cảm thấy có chút bất ngờ." Sao Vương gia lại ở đây? "
" Bổn vương ở đây chờ tam tiểu thư. Tam tiểu thư thật là có bản lĩnh, lần trước lúc gặp mặt Đức Phi còn hận không thể trực tiếp nuốt luôn ngươi, lần này, lại nhận ngươi làm nghĩa nữ, thật đúng là khiến người khác quá bất ngờ. "
Nhìn bộ dạng Lăng Nhược Hi ở trước mặt mình luôn trang nghiêm, mặt không cảm xúc, bỗng nhiên Bắc Đường Ngôn cảm thấy có chút khó chịu, sao thế nhỉ, lẽ nào nha đầu này không có ý định gặp mình phải không?
Lăng Nhược Hi không ngờ tin tức của Bắc Đường Ngôn lại nhanh như vậy, chuyện Đức Phi nhận nàng làm nghĩa nữ, bây giờ cũng không có nhiều người biết, xem ra người này có tai mắt khắp thiên hạ.
" Bản lĩnh của ta lớn, Vương gia nên vui vẻ, không phải sao? Nhắc mới nhớ, Vương gia hẳn cũng nên khen thưởng ta chứ, dù sao ta không phí sức đã có được sự ủng hộ của Kiều vương phủ, không phải sao? "
Lăng Nhược Hi thật sự không biết lúc này vì sao Bắc Đường Ngôn lại mang sắc mặt âm trầm như vậy, trong lòng có chút oan ức, người này, đúng là không hiểu ra sao cả.
" Vậy sao? Cũng chỉ sợ trèo cao ngã đau mà thôi, Lăng Nhược Hi, ta muốn một trợ thủ nghe lời, một con cờ, chứ không phải là một kẻ ngốc ra sức huênh hoang, ngươi biết chứ? "Sắc mặt Bắc Đường Ngôn âm trầm, lời nói ra lại tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Lăng Nhược Hi nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, trong lòng nhói đau, chỉ là đau nhói này khiến cả người Lăng Nhược Hi khó chịu, nhìn vào mắt Bắc Đường Ngôn, lạnh lùng nói:" Có lẽ Vương gia hiểu lầm rồi, Nhược Hi vĩnh viễn cũng không thể trở thành con cờ của Vương gia được, nếu chúng ta ngay cả chút thấu hiểu này cũng không có được, như vậy, đích thực là không cần thiết hợp tác nữa. "
" Ngươi không muốn hợp tác với Bổn vương nữa? "Bắc Đường Ngôn nhìn chằm chằm vào Lăng Nhược Hi, trên mặt giăng đầy mây đen, giống như có thể giết chết Lăng Nhược Hi bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Hi nhìn thấy Bắc Đường Ngôn đằng đằng sát khí như vậy, mặc dù sợ hãi, nhưng không hề yếu thế:" Vương gia cho là chúng ta còn cần thiết phải hợp tác sao? "
" Lăng Nhược Hi! Ngươi được lắm! "Bắc Đường Ngôn nắm chặt nắm đấm, dùng hết sức toàn thân, mới không chế được bản thân không bóp chết nữ nhân trước mắt này.
Đương nhiên Lăng Nhược Hi có thể cảm nhận được sự tức giận của Bắc Đường Ngôn, nhưng vẫn giữ bộ dạng lạnh như băng, thản nhiên nói:" Hẳn Vương gia đã biết giữa chúng ta vốn là quan hệ lợi ích, nếu bây giờ lợi ích của chúng ta có mâu thuẫn, như vậy, đương nhiên là không cần thiết hợp tác nữa rồi, nếu Vương gia muốn đối phó với Kiều vương phủ, Nhược Hi sẽ là người đầu tiên đứng ra đối đầu với Vương gia. "
" Vì Bắc Đường Hòe, ngươi muốn đối đầu với Bổn vương? "Bắc Đường Ngôn không ngờ Lăng Nhược Hi lại dám nói ra lời như vậy, trong lòng cảm thấy mất mát không nói nên lời, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi mang theo mấy phần ghen tức.
Chỉ tiếc, Lăng Nhược Hi căn bản xem không hiểu ánh mắt phức tạp của hắn, chỉ nhàn nhạt gật đầu." Ta đã đồng ý với Đức phi sẽ bảo vệ Kiều vương thật tốt, ta nói được làm được. "
" Ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh này, có thể trở thành hòn đá cản đường Bổn vương sao? "Bắc Đường Ngôn quan sát trên dưới Lăng Nhược Hi một phen, không có chút coi thường nào, nhưng cũng không cho là đúng.
Lăng Nhược Hi cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt to tràn đầy ánh sáng tự tin, nhìn vào mắt Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói:" Thủ đoạn của Nhược Hi, sợ là Vương gia còn chưa thấy hết, bằng không, chúng ta thử xem sao? "
Bắc Đường Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó thu lại tầm mắt mình, thản nhiên nói:" Trên thế giới này không có ai có thể trở thành hòn đá cản đường Bổn vương được, kể cả ngươi, Lăng Nhược Hi, Bổn vương khuyên ngươi, tự thu xếp ổn thỏa đi. "
Sau khi nói xong, Bắc Đường Ngôn không ở lại nhìn Lăng Nhược Hi nữa, trực tiếp xoay người rời đi, không có cách nào khác, nếu không rời đi, Bắc Đường Ngôn sợ mình sẽ xúc động bóp chết nha đầu chết tiệt không biết trời cao đất rộng trước mặt này.
Nhìn bóng lưng Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi cảm thấy sức lực toàn thân của mình đều bị rút đi, dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, che ngực mình, bỗng nhiên nước mắt từng giọt rớt xuống.
Cách đó không xa, Lục Thiếu Thành nhìn thấy toàn bộ quá trình, lại nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, trái tim như bị dao cắt, nắm chặt khăn tay ban nãy Lăng Nhược Hi làm rơi, khống chế tâm tư muốn đi đến an ủi của mình, xoay người từng bước từng bước đi về phía trà lâu, nắng chiều chiếu lên người hắn, kéo dài bóng hắn, thoạt nhìn thê lương không nói nên lời.
Trời dần tối, rốt cuộc Lăng Nhược Hi cũng điều chỉnh lại được tâm trạng của mình, lần nữa lấy lại tinh thần, đi về phía Lăng phủ, bây giờ nàng không có thời gian mềm yếu hay bi thương, nàng chỉ có thể kiên cường, không còn lựa chọn nào khác.
Trở lại Lăng phủ, phát hiện trong phủ sôi sùng sục, như là có chuyện gì đó xảy ra, hơi cau mày, bước chân càng trở nên nặng nề, cuộc sống này, chưa có một ngày nào yên tĩnh.
Mọi người nhìn thấy Lăng Nhược Hi đi vào, ánh mắt cũng trở nên có chút kỳ lạ, đồng loạt nhìn về phía Lăng Nhược Hi, có đồng cảm, có cười trên đau khổ của người khác, còn có vô cùng thống khoái.
Nhìn những ánh mắt phức tạp này, trong lòng Lăng Nhược Hi lộp bộp một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, từng bước từng bước tiến đến thi lễ với Lăng Nham ngồi ở chủ vị:" Nhược Hi diện kiến đại bá phụ."
/145
|