Hiếm khi thấy được vẻ trẻ con của hắn, hẳn đây mới là tính tình thật sự của hắn, sinh động, chân thật. Có thể thấy tình cảm của hắn với Vô Trần Tử sâu đến mức nào, dễ dàng hoàn toàn buông bỏ tất cả đề phòng ngụy trang.
Lý Minh Kỳ nhìn biến hóa của hắn, ý cười trong mắt biến mất đi nhiều, cực kỳ nghiêm túc nói: Sư phụ, ngài yên tâm, con nhất định sẽ đối xử với chàng thật tốt, cả đời. Dùng dịu dàng của mình hòa tan lạnh như băng của hắn, dùng yêu hóa giải tàn độc trong lòng hắn, khiến hắn tìm về tâm tính trẻ con.
Nàng dứt lời, Vô Trần Tử liền cười cợt Trầm Ngạn Khanh một câu, Minh Kỳ, con mau nhìn xem, có phải bên tai nó đã ửng đỏ không?
Lý Minh Kỳ chưa từng chú ý chi tiết này, nghe vậy nhìn thử, bên tai Trầm Ngạn Khanh ban đầu chỉ ửng hồng nhàn nhạt, bị nàng nhìn thấy, toàn bộ lỗ tai đều đỏ, thì ra ngượng ngùng của hắn biểu hiện ở đây, thật là thú vị, nàng giả ngu, Ngạn Khanh, sao tai chàng lại đỏ, có phải bị gió tuyết bên ngoài thổi lạnh không?
Khụ khụ, thì ra là bị gió thổi, vi sư còn tưởng thằng nhóc như con cũng biết thẹn thùng.
Trầm Ngạn Khanh bị bọn họ chèn ép hận không thể phi thân mà đi, khó nhọc duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đỏ mặt, thẹn quá thành giận nói: Kỳ Kỳ, chúng ta đi thôi. Còn ở lại, không biết hắn còn bị trêu chọc thành cái dạng gì đây.
Lý Minh Kỳ phì một tiếng bật cười, tò mò hỏi: Sư phụ, trước đây chàng có bộ dáng gì?
Không để ý hơi thở càng ngày càng lạnh trên người Tiểu Đồ Đệ, ông nhớ lại: Trước đây sao, nho nhỏ gầy teo, đầu rất lớn, cổ rất nhỏ, bộ dạng thiếu dinh dưỡng.
Nói hươu nói vượn, đừng có bôi đen con nữa. Lòng mọi người đều thích cái đẹp, Thẩm đại cung chủ nhà chúng ta cũng không ngoại lệ, nhất là ở trước mặt người trong lòng mình, khẳng định không hy vọng có người nhắc tới việc đáng xấu hổ 囧 của mình.
Vậy con nói xem, con có dạng gì? Cò ma ốm đói, có gì đáng kiêu ngạo?
Rõ ràng chính là. . . Trầm Ngạn Khanh khó đáp lại, khích bác vào điểm yếu của hắn, sư phụ quả không thể tha thứ được, dám đề cập đến bí mật đáng xấu hổ của hắn.
Chính là cái gì? Bộ dạng ông cụ non? Vô Trần Tử thật hứng thú trêu chọc đệ tử nhỏ này của mình, từ nhỏ nuôi dưỡng bên người, giống như cục thịt trong lòng mình.
Trầm Ngạn Khanh khí thế bất phàm hí mắt, Đệ tử gần đây có điều đột phá, kính xin sư phụ chỉ bảo một phen.
Vô Trần Tử cười ha ha, phất trần ngăn lại, Thằng nhóc hư, chẳng biết đùa gì hết. Vi sư vừa mới đột phá tử quan, cũng có phát hiện mới, chỉ cần con có thể đánh với sư phụ ba chiêu, bộ Thiên Cương 36 kiếm trận sẽ là của con.
Hai tròng mắt Trầm Ngạn Khanh nheo chặt hơn, võ học của sư phụ đều là có một không hai trên thiên hạ, nhất là kiếm trận, tên nghe cũng rất hợp khẩu vị hắn, thành công gợi lên tính hiếu chiến của hắn, Minh Kỳ, nàng chờ ở trong phòng, đừng bước ra.
Lý Minh Kỳ bị hình thức biến hóa này làm ngây ngẩn cả người, đồng thời cũng có chút rạo rực, rốt cục có thể thấy Trầm Ngạn Khanh bị ngược, cười vỗ tay nói: Được.
Theo đuôi bọn họ đến cửa, cũng không đao qua kiếm lại như trong tưởng tượng.
Thầy trò hai người chia ra nam bắc giằng co, sư phụ ngồi xếp bằng giữa không trung, tóc bạc râu trắng bay bay theo gió, tựa như thần tiên. Đồ đệ đứng thản nhiên, tuấn tú siêu phàm, nếu trong tay cầm thanh kiếm, thì càng hoàn mỹ.
Lý Minh Kỳ cười nheo mắt, đứng ở cửa lan can theo dõi, nói to: Ngạn Khanh, đừng thua quá thảm. Ngay cả đứa bé trong bụng cũng hoa chân múa tay vui sướng, Bé cưng, con cũng muốn xem phụ thân bị đánh sao? Bé cưng đá càng hăng.
Trầm Ngạn Khanh quay đầu, tiểu nữ nhân đứng trong phòng mặt đầy ý cười, ước gì được xem mình xấu mặt, lòng tự trọng của Đại Nam Tử cao ngạo bị thương, Kỳ Kỳ, không được cười. Hôm nay nếu biểu hiện của mình thật sự không xong, hết thảy đều phải quy tội lên người sư phụ vô lương đứng trước mặt. Mặt mũi nhìn hiền lành như tiên gia, kỳ thực ấy hả, vô lại nhất, chuyên khi dễ kẻ nhỏ yếu, ví dụ như hắn.
Vô Trần Tử ngồi trên không trung nói năng thận trọng, vẫy vẫy tay với Tiểu Đồ Đệ mình yêu thích nhất, Bớt nói nhảm đi, để vi sư xem thử thân thủ của con, xem có tiến bộ không. Quy tắc cũ, ta nhường con hai chân, nội trong ba chiêu, con phải lấy được trên người vi sư một vật.
Hai tay Trầm Ngạn Khanh nắm chặt, vang rôm rốp, hôm nay nương tử ở đây, nhất định phải ra oai, không nói thêm lời vô nghĩa, trong cơ thể vận chuyển bảy thành công lực, hóp chặt bụng, răng nanh nghiến nhẹ, cắn vào đầu lưỡi, tiếng động trầm thấp từ trong bụng tuông ra, tiếng gầm cuồn cuộn giống như sét chợt gián xuống, ngay sau đó âm thanh biến đổi, mây gió biến sắc theo.
Trong viện, tiểu đồng bị âm thanh công kích, sắc mặt đỏ lên, sắp ngất đi. Cũng may mục tiêu của Trầm Ngạn Khanh không phải hắn, bằng không sẽ mất luôn cái mạng.
Vô Trần Tử vung phất trần, cách không liền đưa tiểu đồng đến trước cửa phòng.
Tiểu ca, ngươi không sao chứ? Lý Minh Kỳ đỡ người vào phòng, có chút lo lắng nhìn cái chân run rẩy của hắn, đây là sợ hay không sợ?
Không tệ, một chiêu nữa. Vô Trần Tử không chút keo kiệt gật đầu khen ngợi, công lực của tiểu đệ tử tiến bộ rất nhiều, xem ra sau khi song tu, hắn đã đột phá đến tầng đỉnh của công pháp.
Vô Trần Tử mượn khí xuất lực, như bụi lẫn trong mưa, lung lay thoáng động lại cố tình không rơi xuống, còn có tinh lực quan sát.
Một chiêu lướt qua trong chớp mắt, nếu vẫn xem nhẹ, mệt đến hộc máu cũng không thể chạm tới góc áo của sư phụ, cho nên ngay từ đầu hắn liền tính toán mưu lợi.
Thân hình Trầm Ngạn Khanh biến ảo giữa không trung, mạnh mẽ đảo chân, đừng nói là sợi tóc, ngay cả góc áo cũng không chút run động. Không gian và thời gian quanh mình giống như đều dừng lại, hắn không chút chậm trễ, mười ngón dưới tay áo run run kỳ dị, nơi lòng bàn tay ngưng kết từng viên băng tròn trịa, như Vạn Kiếm phát ra.
Ha? Ý tưởng không tệ, đáng tiếc dùng nhiều cũng không thắng được, đồ nhi ngoan, đừng quá ngây thơ.
Thật sao? Hắn cười nhẹ nhàng, mũi chân day nhẹ, chạm vào không trung, tựa như đạp lên nền đất, thân thể nghiêng về trước tạo tư thế xung phong liều chết, Sư phụ, tiếp chiêu. Dùng toàn lực không hề giữ lại, gió bạc đầy trời bao quanh Vô Trần Tử, không còn khe hở. Chiêu thức chỉ thay đổi trong chớp mắt, Trầm Ngạn Khanh tựa như thành công áp sát đến.
Vô Trần Tử thật không nghĩ tới thằng nhóc đáng chết kia còn chưa tung hết thực lực, đã tính kế lên người ông, chòm râu trắng tuyết chấn động, ông cười ha ha, Còn chút nữa là điêu luyện rồi.
Trầm Ngạn Khanh chờ đợi chính là cơ hội này, sau khi Vô Trần Tử cười, gió tuyết đầy trời đều như bụi trần, đầu lưỡi hắn lại run run một trận, lần này không chỉ đơn giản là sóng âm. Sóng âm phát ra gặp không khí lạnh liền hóa thành ba tảng băng, Vô Trần Tử không đề phòng bị băng cắt đi một vài sợi râu.
Trầm Ngạn Khanh khó nén vẻ đắc ý, quơ quơ vật trong tay, cười nói: Sư phụ, dám đánh cuộc thì phải dám chịu thua.
Thằng nhóc hư thối, còn học được cả gian trá nữa. Vô Trần Tử không ngờ tiểu đệ tử đã thay đổi tác phong, dám có tâm tư trêu đùa với ông, vậy cũng là một loại tiến bộ, đáng khen ngợi.
Binh Bất Yếm Trá, trận pháp ngài hứa đâu?
Vô Trần Tử sờ sờ râu mép của mình, có hơi chút bực mình, tức giận trừng hắn, Trả râu ta đây.
Lý Minh Kỳ nhìn biến hóa của hắn, ý cười trong mắt biến mất đi nhiều, cực kỳ nghiêm túc nói: Sư phụ, ngài yên tâm, con nhất định sẽ đối xử với chàng thật tốt, cả đời. Dùng dịu dàng của mình hòa tan lạnh như băng của hắn, dùng yêu hóa giải tàn độc trong lòng hắn, khiến hắn tìm về tâm tính trẻ con.
Nàng dứt lời, Vô Trần Tử liền cười cợt Trầm Ngạn Khanh một câu, Minh Kỳ, con mau nhìn xem, có phải bên tai nó đã ửng đỏ không?
Lý Minh Kỳ chưa từng chú ý chi tiết này, nghe vậy nhìn thử, bên tai Trầm Ngạn Khanh ban đầu chỉ ửng hồng nhàn nhạt, bị nàng nhìn thấy, toàn bộ lỗ tai đều đỏ, thì ra ngượng ngùng của hắn biểu hiện ở đây, thật là thú vị, nàng giả ngu, Ngạn Khanh, sao tai chàng lại đỏ, có phải bị gió tuyết bên ngoài thổi lạnh không?
Khụ khụ, thì ra là bị gió thổi, vi sư còn tưởng thằng nhóc như con cũng biết thẹn thùng.
Trầm Ngạn Khanh bị bọn họ chèn ép hận không thể phi thân mà đi, khó nhọc duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đỏ mặt, thẹn quá thành giận nói: Kỳ Kỳ, chúng ta đi thôi. Còn ở lại, không biết hắn còn bị trêu chọc thành cái dạng gì đây.
Lý Minh Kỳ phì một tiếng bật cười, tò mò hỏi: Sư phụ, trước đây chàng có bộ dáng gì?
Không để ý hơi thở càng ngày càng lạnh trên người Tiểu Đồ Đệ, ông nhớ lại: Trước đây sao, nho nhỏ gầy teo, đầu rất lớn, cổ rất nhỏ, bộ dạng thiếu dinh dưỡng.
Nói hươu nói vượn, đừng có bôi đen con nữa. Lòng mọi người đều thích cái đẹp, Thẩm đại cung chủ nhà chúng ta cũng không ngoại lệ, nhất là ở trước mặt người trong lòng mình, khẳng định không hy vọng có người nhắc tới việc đáng xấu hổ 囧 của mình.
Vậy con nói xem, con có dạng gì? Cò ma ốm đói, có gì đáng kiêu ngạo?
Rõ ràng chính là. . . Trầm Ngạn Khanh khó đáp lại, khích bác vào điểm yếu của hắn, sư phụ quả không thể tha thứ được, dám đề cập đến bí mật đáng xấu hổ của hắn.
Chính là cái gì? Bộ dạng ông cụ non? Vô Trần Tử thật hứng thú trêu chọc đệ tử nhỏ này của mình, từ nhỏ nuôi dưỡng bên người, giống như cục thịt trong lòng mình.
Trầm Ngạn Khanh khí thế bất phàm hí mắt, Đệ tử gần đây có điều đột phá, kính xin sư phụ chỉ bảo một phen.
Vô Trần Tử cười ha ha, phất trần ngăn lại, Thằng nhóc hư, chẳng biết đùa gì hết. Vi sư vừa mới đột phá tử quan, cũng có phát hiện mới, chỉ cần con có thể đánh với sư phụ ba chiêu, bộ Thiên Cương 36 kiếm trận sẽ là của con.
Hai tròng mắt Trầm Ngạn Khanh nheo chặt hơn, võ học của sư phụ đều là có một không hai trên thiên hạ, nhất là kiếm trận, tên nghe cũng rất hợp khẩu vị hắn, thành công gợi lên tính hiếu chiến của hắn, Minh Kỳ, nàng chờ ở trong phòng, đừng bước ra.
Lý Minh Kỳ bị hình thức biến hóa này làm ngây ngẩn cả người, đồng thời cũng có chút rạo rực, rốt cục có thể thấy Trầm Ngạn Khanh bị ngược, cười vỗ tay nói: Được.
Theo đuôi bọn họ đến cửa, cũng không đao qua kiếm lại như trong tưởng tượng.
Thầy trò hai người chia ra nam bắc giằng co, sư phụ ngồi xếp bằng giữa không trung, tóc bạc râu trắng bay bay theo gió, tựa như thần tiên. Đồ đệ đứng thản nhiên, tuấn tú siêu phàm, nếu trong tay cầm thanh kiếm, thì càng hoàn mỹ.
Lý Minh Kỳ cười nheo mắt, đứng ở cửa lan can theo dõi, nói to: Ngạn Khanh, đừng thua quá thảm. Ngay cả đứa bé trong bụng cũng hoa chân múa tay vui sướng, Bé cưng, con cũng muốn xem phụ thân bị đánh sao? Bé cưng đá càng hăng.
Trầm Ngạn Khanh quay đầu, tiểu nữ nhân đứng trong phòng mặt đầy ý cười, ước gì được xem mình xấu mặt, lòng tự trọng của Đại Nam Tử cao ngạo bị thương, Kỳ Kỳ, không được cười. Hôm nay nếu biểu hiện của mình thật sự không xong, hết thảy đều phải quy tội lên người sư phụ vô lương đứng trước mặt. Mặt mũi nhìn hiền lành như tiên gia, kỳ thực ấy hả, vô lại nhất, chuyên khi dễ kẻ nhỏ yếu, ví dụ như hắn.
Vô Trần Tử ngồi trên không trung nói năng thận trọng, vẫy vẫy tay với Tiểu Đồ Đệ mình yêu thích nhất, Bớt nói nhảm đi, để vi sư xem thử thân thủ của con, xem có tiến bộ không. Quy tắc cũ, ta nhường con hai chân, nội trong ba chiêu, con phải lấy được trên người vi sư một vật.
Hai tay Trầm Ngạn Khanh nắm chặt, vang rôm rốp, hôm nay nương tử ở đây, nhất định phải ra oai, không nói thêm lời vô nghĩa, trong cơ thể vận chuyển bảy thành công lực, hóp chặt bụng, răng nanh nghiến nhẹ, cắn vào đầu lưỡi, tiếng động trầm thấp từ trong bụng tuông ra, tiếng gầm cuồn cuộn giống như sét chợt gián xuống, ngay sau đó âm thanh biến đổi, mây gió biến sắc theo.
Trong viện, tiểu đồng bị âm thanh công kích, sắc mặt đỏ lên, sắp ngất đi. Cũng may mục tiêu của Trầm Ngạn Khanh không phải hắn, bằng không sẽ mất luôn cái mạng.
Vô Trần Tử vung phất trần, cách không liền đưa tiểu đồng đến trước cửa phòng.
Tiểu ca, ngươi không sao chứ? Lý Minh Kỳ đỡ người vào phòng, có chút lo lắng nhìn cái chân run rẩy của hắn, đây là sợ hay không sợ?
Không tệ, một chiêu nữa. Vô Trần Tử không chút keo kiệt gật đầu khen ngợi, công lực của tiểu đệ tử tiến bộ rất nhiều, xem ra sau khi song tu, hắn đã đột phá đến tầng đỉnh của công pháp.
Vô Trần Tử mượn khí xuất lực, như bụi lẫn trong mưa, lung lay thoáng động lại cố tình không rơi xuống, còn có tinh lực quan sát.
Một chiêu lướt qua trong chớp mắt, nếu vẫn xem nhẹ, mệt đến hộc máu cũng không thể chạm tới góc áo của sư phụ, cho nên ngay từ đầu hắn liền tính toán mưu lợi.
Thân hình Trầm Ngạn Khanh biến ảo giữa không trung, mạnh mẽ đảo chân, đừng nói là sợi tóc, ngay cả góc áo cũng không chút run động. Không gian và thời gian quanh mình giống như đều dừng lại, hắn không chút chậm trễ, mười ngón dưới tay áo run run kỳ dị, nơi lòng bàn tay ngưng kết từng viên băng tròn trịa, như Vạn Kiếm phát ra.
Ha? Ý tưởng không tệ, đáng tiếc dùng nhiều cũng không thắng được, đồ nhi ngoan, đừng quá ngây thơ.
Thật sao? Hắn cười nhẹ nhàng, mũi chân day nhẹ, chạm vào không trung, tựa như đạp lên nền đất, thân thể nghiêng về trước tạo tư thế xung phong liều chết, Sư phụ, tiếp chiêu. Dùng toàn lực không hề giữ lại, gió bạc đầy trời bao quanh Vô Trần Tử, không còn khe hở. Chiêu thức chỉ thay đổi trong chớp mắt, Trầm Ngạn Khanh tựa như thành công áp sát đến.
Vô Trần Tử thật không nghĩ tới thằng nhóc đáng chết kia còn chưa tung hết thực lực, đã tính kế lên người ông, chòm râu trắng tuyết chấn động, ông cười ha ha, Còn chút nữa là điêu luyện rồi.
Trầm Ngạn Khanh chờ đợi chính là cơ hội này, sau khi Vô Trần Tử cười, gió tuyết đầy trời đều như bụi trần, đầu lưỡi hắn lại run run một trận, lần này không chỉ đơn giản là sóng âm. Sóng âm phát ra gặp không khí lạnh liền hóa thành ba tảng băng, Vô Trần Tử không đề phòng bị băng cắt đi một vài sợi râu.
Trầm Ngạn Khanh khó nén vẻ đắc ý, quơ quơ vật trong tay, cười nói: Sư phụ, dám đánh cuộc thì phải dám chịu thua.
Thằng nhóc hư thối, còn học được cả gian trá nữa. Vô Trần Tử không ngờ tiểu đệ tử đã thay đổi tác phong, dám có tâm tư trêu đùa với ông, vậy cũng là một loại tiến bộ, đáng khen ngợi.
Binh Bất Yếm Trá, trận pháp ngài hứa đâu?
Vô Trần Tử sờ sờ râu mép của mình, có hơi chút bực mình, tức giận trừng hắn, Trả râu ta đây.
/173
|