Trầm Ngạn Khanh nhìn không nổi nữa, dùng ánh mắt ngăn lời Quân Nho chưa nói hết lại, Quân Nho, qua đây ngồi, đệ có lời muốn nói với huynh.
Quân Nho chỉ đành thỏa hiệp, bước vài bước qua, Ngạn Khanh, thằng bé còn nhỏ, đệ phải đối xử tốt với nó một chút.
Trầm Ngạn Khanh không đáp, thầm nghĩ, ông đây đối xử với thằng nhóc như thế còn chưa đủ tốt ư? Ăn, mặc, dùng có thứ nào không phải của đệ chứ? Ngay cả Tiên Thiên Chi Khí tự nhiên lưu chuyển trong cơ thể nó cũng đều do đệ ban cho, không cảm ơn thì cũng thôi đi, còn không phân rõ ngày đêm mà bám lấy Kỳ Kỳ, đệ phải đòi công bằng ở đâu đây? Quân Nho, huynh đừng chăm chút thằng bé quá, toàn thân nó mình đồng da sắt không mài giũa chẳng nên thân đâu.
Ngạn Khanh, thằng bé còn chưa đến một tuổi. Quân Nho tốt bụng châm trà cho hắn, nói vô cùng chân thành.
Nếu nó mà lớn thêm một tuổi thì đã có thể leo tường dỡ ngói rồi. Trầm Ngạn Khanh trào phúng thốt một câu, buông chung trà, nhẹ giọng nói: Dù là trẻ con thì thằng nhóc cũng không phải là đứa trẻ bình thường, Quân Nho, huynh phải thừa nhận điểm này.
Trong lời Trầm Ngạn Khanh nhắc tới hai điểm bất thường, thứ nhất, trong cơ thể Trầm Ninh được hắn truyền giữ hai mươi thành công lực, sẽ được bé hấp thu khi lớn dần lên. Thứ hai, tương lai Trầm Ninh sẽ là hoàng đế, thân phận như vậy không cho phép bé có nhược điểm.
Hai điểm này, dù là điểm nào cũng cần thời gian, mà tính nhẫn nại của Trầm Ngạn Khanh chưa bao giờ tốt, hắn không thể tự tay dạy bé mười năm hai mươi năm, duy nhất có thể chính là làm gương tốt dẫn đường, dùng phương thức của riêng mình, áp đặt bé, thúc ép bé, khiến từ nhỏ bé đã biết phản kháng, phản kháng cường quyền, phản kháng bạo lực, cũng chỉ có như thế mới có thể kích thích ý chí tiến về phía trước của thằng bé.
Về phần tình thương gì đó của cha, hắn nghĩ, vẫn sẽ có một chút nhỉ? Có lẽ còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, mặc kệ là bao nhiêu vẫn đều tích lũy trong lòng, cần gì phải nói ra? Chỉ cần bé biết mình có một người mẹ yêu con, cưng chiều con, thương con tận xương tủy là tốt rồi.
Lý Minh Kỳ khom người, chịu ánh nhìn chằm chằm của mọi người, dù da mặt có dày hơn cũng không chịu nổi, đỏ mặt cọ cọ lên đầu con trai nhà mình, Ninh Ninh, ngoan, đều do mẹ không tốt, không nên bỏ con một mình, Ninh Ninh có bị thương không?
Trầm Ninh Ninh lắc đầu, cánh tay nhỏ càng níu chặt, chỉ sợ mẹ sẽ bị thế lực tàn ác cướp đi, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng liếc mắt trừng cha bé một cái, vô cùng đề phòng. Ánh mắt của phụ thân trứng thối lại tối sầm, không biết là đang nghĩ mấy chuyện xấu xa gì nữa.
Trầm Ninh Ninh còn nhỏ, bé vẫn chưa biết cha mình dụng tâm lương khổ, cũng không biết cha đã vì cả nhà mà chống đỡ cả bầu trời thế nào. Chỉ khi bé thật sự trưởng thành, mới có thể hiểu được tình thương của cha, mặc dù không ấm áp nhưng vẫn là một ngọn núi, đè nặng bé đồng thời cũng giúp bé chắn gió che mưa.
Ninh Ninh, không được nhìn cha con như vậy. Lý Minh Kỳ xoay mặt con trai lại, hai cha con trời sinh xung khắc, từ nhỏ đã thế, xem ra cuộc sống sau này, nàng có thể xem mãn nhãn rồi.
Tuyết Nữ nhịn không được che miệng cười, Minh Kỳ, tương lai cha con họ đại chiến, muội sẽ theo phe nào?
Mọi người cứ mặc bọn họ vậy sao? Lý Minh Kỳ thực không còn gì để nói.
Kiếm Hâm nói tiếp: Không phải chúng ta mặc kệ, mà là đại Trầm cùng tiểu Trầm nhà muội không phải kẻ dễ bắt nạt, lại đều thích lượn quanh muội, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đánh nhau.
Hay lắm, không chỉ mặc kệ bọn họ mà còn tính kế cả nàng.
Lý Minh Kỳ câm miệng không nói, cầm lấy điểm tâm nhét vào bụng. Quả thật nàng không còn gì để nói, nếu thực có một ngày như vậy, chỉ cần không ở trước mặt nàng, muốn ra tay thế nào cũng được. Bằng ngược lại, đuổi hết ra khỏi nhà.
Tuyết Nữ, đứa bé không làm tẩu khó chịu chứ? Lý Minh Kỳ nhìn về phía cái bụng còn chưa lộ rõ của Tuyết Nữ, ánh mắt như lửa nóng, thèm nhỏ dãi, Nếu là con gái thì gả cho Ninh Ninh nhà muội đi.
Ánh mắt Tuyết Nữ sáng ngời, Chủ ý không tệ, cứ quyết định vậy đi. Ai bảo Trầm Ninh chiếm hết yêu thương của mình chứ.
Kiếm Hâm ở một bên nghe mà lắc đầu, Hai người đó, cũng không hỏi thử xem đứa bé có đồng ý không mà đã một mình tính chuyện cả đời của chúng.
Ninh Ninh, con có bằng lòng không? Đồng ý thì kẹo này sẽ là của con. Không biết từ khi nào, trong tay Tuyết Nữ xuất hiện một viên kẹo xinh đẹp.
Kiếm Hâm đen mặt, thế này thì làm gì có chuyện không đồng ý.
Trầm Ninh Ninh không thèm nghĩ ngợi, xoay người dùng sức xông đến, ánh mắt cười híp lại thành đường, có ăn thì việc không vui gì đó đều ném hết ra sau đầu.
Đồ tham ăn, một viên kẹo liền mua được con. Hai tay Lý Minh Kỳ khoanh tròn trước ngực vui vẻ trêu chọc bé con, có chút bất đắc dĩ.
Tuyết Nữ vừa đút kẹo cho bé, vừa dời đề tài, Minh Kỳ, ngày mai là bốn mươi chín ngày của Thất thúc, muội cùng ta đến từ biệt thúc ấy đi.
Lý Minh Kỳ gật đầu, vẫn chờ đợi chưa đi chính vì ngày này, Ừ, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, sáng sớm ngày mai muội đến tìm tẩu.
Kiếm Hâm nghe vậy liếc mắt nhìn các nàng, an ủi: Hai người đừng lo lắng, sau này ngày lễ ngày tết ta đều sẽ đến bái tế tiền bối.
Ba người nhìn nhau cười, đều là người một nhà, hẳn là không cần nói cảm ơn đâu nhỉ? Hãy để hết thảy đều không cần mấy lời sáo rỗng đó.
Quân Nho chỉ đành thỏa hiệp, bước vài bước qua, Ngạn Khanh, thằng bé còn nhỏ, đệ phải đối xử tốt với nó một chút.
Trầm Ngạn Khanh không đáp, thầm nghĩ, ông đây đối xử với thằng nhóc như thế còn chưa đủ tốt ư? Ăn, mặc, dùng có thứ nào không phải của đệ chứ? Ngay cả Tiên Thiên Chi Khí tự nhiên lưu chuyển trong cơ thể nó cũng đều do đệ ban cho, không cảm ơn thì cũng thôi đi, còn không phân rõ ngày đêm mà bám lấy Kỳ Kỳ, đệ phải đòi công bằng ở đâu đây? Quân Nho, huynh đừng chăm chút thằng bé quá, toàn thân nó mình đồng da sắt không mài giũa chẳng nên thân đâu.
Ngạn Khanh, thằng bé còn chưa đến một tuổi. Quân Nho tốt bụng châm trà cho hắn, nói vô cùng chân thành.
Nếu nó mà lớn thêm một tuổi thì đã có thể leo tường dỡ ngói rồi. Trầm Ngạn Khanh trào phúng thốt một câu, buông chung trà, nhẹ giọng nói: Dù là trẻ con thì thằng nhóc cũng không phải là đứa trẻ bình thường, Quân Nho, huynh phải thừa nhận điểm này.
Trong lời Trầm Ngạn Khanh nhắc tới hai điểm bất thường, thứ nhất, trong cơ thể Trầm Ninh được hắn truyền giữ hai mươi thành công lực, sẽ được bé hấp thu khi lớn dần lên. Thứ hai, tương lai Trầm Ninh sẽ là hoàng đế, thân phận như vậy không cho phép bé có nhược điểm.
Hai điểm này, dù là điểm nào cũng cần thời gian, mà tính nhẫn nại của Trầm Ngạn Khanh chưa bao giờ tốt, hắn không thể tự tay dạy bé mười năm hai mươi năm, duy nhất có thể chính là làm gương tốt dẫn đường, dùng phương thức của riêng mình, áp đặt bé, thúc ép bé, khiến từ nhỏ bé đã biết phản kháng, phản kháng cường quyền, phản kháng bạo lực, cũng chỉ có như thế mới có thể kích thích ý chí tiến về phía trước của thằng bé.
Về phần tình thương gì đó của cha, hắn nghĩ, vẫn sẽ có một chút nhỉ? Có lẽ còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, mặc kệ là bao nhiêu vẫn đều tích lũy trong lòng, cần gì phải nói ra? Chỉ cần bé biết mình có một người mẹ yêu con, cưng chiều con, thương con tận xương tủy là tốt rồi.
Lý Minh Kỳ khom người, chịu ánh nhìn chằm chằm của mọi người, dù da mặt có dày hơn cũng không chịu nổi, đỏ mặt cọ cọ lên đầu con trai nhà mình, Ninh Ninh, ngoan, đều do mẹ không tốt, không nên bỏ con một mình, Ninh Ninh có bị thương không?
Trầm Ninh Ninh lắc đầu, cánh tay nhỏ càng níu chặt, chỉ sợ mẹ sẽ bị thế lực tàn ác cướp đi, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng liếc mắt trừng cha bé một cái, vô cùng đề phòng. Ánh mắt của phụ thân trứng thối lại tối sầm, không biết là đang nghĩ mấy chuyện xấu xa gì nữa.
Trầm Ninh Ninh còn nhỏ, bé vẫn chưa biết cha mình dụng tâm lương khổ, cũng không biết cha đã vì cả nhà mà chống đỡ cả bầu trời thế nào. Chỉ khi bé thật sự trưởng thành, mới có thể hiểu được tình thương của cha, mặc dù không ấm áp nhưng vẫn là một ngọn núi, đè nặng bé đồng thời cũng giúp bé chắn gió che mưa.
Ninh Ninh, không được nhìn cha con như vậy. Lý Minh Kỳ xoay mặt con trai lại, hai cha con trời sinh xung khắc, từ nhỏ đã thế, xem ra cuộc sống sau này, nàng có thể xem mãn nhãn rồi.
Tuyết Nữ nhịn không được che miệng cười, Minh Kỳ, tương lai cha con họ đại chiến, muội sẽ theo phe nào?
Mọi người cứ mặc bọn họ vậy sao? Lý Minh Kỳ thực không còn gì để nói.
Kiếm Hâm nói tiếp: Không phải chúng ta mặc kệ, mà là đại Trầm cùng tiểu Trầm nhà muội không phải kẻ dễ bắt nạt, lại đều thích lượn quanh muội, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đánh nhau.
Hay lắm, không chỉ mặc kệ bọn họ mà còn tính kế cả nàng.
Lý Minh Kỳ câm miệng không nói, cầm lấy điểm tâm nhét vào bụng. Quả thật nàng không còn gì để nói, nếu thực có một ngày như vậy, chỉ cần không ở trước mặt nàng, muốn ra tay thế nào cũng được. Bằng ngược lại, đuổi hết ra khỏi nhà.
Tuyết Nữ, đứa bé không làm tẩu khó chịu chứ? Lý Minh Kỳ nhìn về phía cái bụng còn chưa lộ rõ của Tuyết Nữ, ánh mắt như lửa nóng, thèm nhỏ dãi, Nếu là con gái thì gả cho Ninh Ninh nhà muội đi.
Ánh mắt Tuyết Nữ sáng ngời, Chủ ý không tệ, cứ quyết định vậy đi. Ai bảo Trầm Ninh chiếm hết yêu thương của mình chứ.
Kiếm Hâm ở một bên nghe mà lắc đầu, Hai người đó, cũng không hỏi thử xem đứa bé có đồng ý không mà đã một mình tính chuyện cả đời của chúng.
Ninh Ninh, con có bằng lòng không? Đồng ý thì kẹo này sẽ là của con. Không biết từ khi nào, trong tay Tuyết Nữ xuất hiện một viên kẹo xinh đẹp.
Kiếm Hâm đen mặt, thế này thì làm gì có chuyện không đồng ý.
Trầm Ninh Ninh không thèm nghĩ ngợi, xoay người dùng sức xông đến, ánh mắt cười híp lại thành đường, có ăn thì việc không vui gì đó đều ném hết ra sau đầu.
Đồ tham ăn, một viên kẹo liền mua được con. Hai tay Lý Minh Kỳ khoanh tròn trước ngực vui vẻ trêu chọc bé con, có chút bất đắc dĩ.
Tuyết Nữ vừa đút kẹo cho bé, vừa dời đề tài, Minh Kỳ, ngày mai là bốn mươi chín ngày của Thất thúc, muội cùng ta đến từ biệt thúc ấy đi.
Lý Minh Kỳ gật đầu, vẫn chờ đợi chưa đi chính vì ngày này, Ừ, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, sáng sớm ngày mai muội đến tìm tẩu.
Kiếm Hâm nghe vậy liếc mắt nhìn các nàng, an ủi: Hai người đừng lo lắng, sau này ngày lễ ngày tết ta đều sẽ đến bái tế tiền bối.
Ba người nhìn nhau cười, đều là người một nhà, hẳn là không cần nói cảm ơn đâu nhỉ? Hãy để hết thảy đều không cần mấy lời sáo rỗng đó.
/173
|