Trầm Ngạn Khanh nhanh nhẹn, trở mình một cái giữa không trung, bình an đáp xuống đất, hắn sờ sờ mũi, đêm qua tiêu hao nội lực quá lớn, hẳn sẽ không phải là đối thủ của nương tử, liền cất giọng mềm nhũn, Kỳ Kỳ.
Ăn uống no đủ rồi, ngồi qua một bên đi. Lý Minh Kỳ cũng vứt Trầm Ninh Ninh ra ngoài, hai cha con cùng lúc bị đuổi ra khỏi nhà.
Trầm Ninh Ninh cắn ngón tay, nhếch môi, bé thực hồi hộp, lần đầu được phụ thân ôm mà, thực là kích động đó? Thấy phụ thân không có ý ném bé đi, ngại ngùng câu cổ hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên cằm Trầm Ngạn Khanh, cực kỳ lấy lòng, hô một tiếng thật rõ ràng, Phụ thân. Người đừng chán ghét Ninh Ninh.
Tiếng trẻ con trong trẻo, vô cùng dễ nghe, Lý Minh Kỳ ở trên giường nghe mà mũi chua xót, cầm gối ném qua, Trầm Ngạn Khanh, hôm nay chàng giữ con, chàng chăm sóc cho tốt, nếu chọc con khóc, đêm nay cả hai đừng hòng về phòng.
Trầm Ngạn Khanh ôm nhóc con trong lòng, ban đầu động tác thực cứng ngắc, sợ dùng sức một cái liền ôm nghẹn con, nghe thấy lời nói dày đặc giọng mũi của Kỳ Kỳ, lòng hắn nóng lên, nghe lời ừ một tiếng, ôm con trai rời phòng.
Bầu trời trong vắt không mây không gió, thật là ngày thời tiết đẹp hiếm có, Trầm Ngạn Khanh toàn thân áo gấm thêu mây, đỉnh đầu đeo ngọc quan, trong lòng ôm một đứa trẻ thơm mùi sữa, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau, hắn mới mở miệng, Thằng nhóc thối tha, chỉ một lần này thôi đó, không có lần sau đâu.
Trầm Ninh Ninh cái hiểu cái không, nằm ở trong lòng phụ thân, bé cực kỳ ngoan ngoãn, nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt đều là loại tình cảm thân thiết ngưỡng mộ, Phụ thân?
Phượng Nhã và Phượng Ngọc ở ngoài cửa cúi đầu hành lễ, Cung chủ, ngài muốn đưa tiểu công tử ra ngoài ư? Hôm nay mặt trời nhất định đã mọc ở đằng tây, nhất định là thế, hai nha đầu không thể tin dụi dụi mắt mấy lần.
Ừ, chuẩn bị kiệu mềm đi. Trầm Ngạn Khanh tính toán, hôm nay thành Nam hẳn sẽ rất náo nhiệt, mà tâm tình của hắn có thể miễn cưỡng xem như khá tốt, hắn tính đưa Trầm Ninh Ninh đi xem mở rộng tầm mắt. Sở dĩ muốn ngồi kiệu, một là bởi vì mang theo đứa nhỏ, hai là hắn cũng có thể thoải mái nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lát.
Lần đầu tiên cung chủ muốn đưa tiểu công tử đi chơi, không chừng cũng là lần cuối cùng. Phượng Nhã nghĩ, nàng ta nên chuẩn bị chu toàn mọi việc, cho tiểu công tử một lần đầu khó quên, cho nên, kiệu mềm, mỹ nhân, hoa thơm dẫn lối gì đó đều phải có.
Lý Minh Kỳ đuổi hai cha con đi rồi, nàng cũng không nằm trên giường được, đứng dậy mặc quần áo ăn cơm, chờ khi xong xuôi bước ra cửa, vừa vặn nhìn thấy hoa bay đầy trời cùng đỉnh kiệu biến mất trong vùng núi non xanh biếc, nàng mở to hai mắt, thán phục nửa ngày, nói: Nhã Nhi, đẹp thật đấy.
Chủ nhân quá khen, nếu không bận việc bếp núc, hẳn đã bảo các tỷ muội đánh đàn thổi sáo, tiện đó cũng thể hiện khí thế của Vô Trần cung chúng ta. Phượng Nhã cực kỳ khiêm tốn, nàng ta hiếm khi được thấy cung chủ vì tiểu công tử thích mà thỏa hiệp.
Lý Minh Kỳ cứng họng, gật gật đầu, Hi vọng bọn họ chơi vui vẻ.
Chủ nhân, đêm qua ngài lại không chịu nghỉ ngơi cho tốt sao?
Lý Minh Kỳ xoa bóp cái trán đau âm ỉ, Không sao, ta ngồi thiền một lúc sẽ tốt thôi.
Chủ nhân, hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại hội võ lâm, ngài thật không muốn đi tham gia náo nhiệt sao? Tiểu Chủ nhân đã đi cùng cung chủ, nàng ta cũng rất muốn đi, Phượng Ngọc thầm sốt ruột.
Lý Minh Kỳ lắc đầu, cười nói: Hôm nay không có việc gì, ta cho các em nghỉ một ngày, muốn đi đâu thì cứ đi.
Phượng Ngọc hoan hô một tiếng, ôm Lý Minh Kỳ nhảy thật cao, Chủ nhân, Ngọc nhi yêu người chết mất.
Chơi thì cứ chơi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn. Lý Minh Kỳ cũng không quá lo lắng, có Trầm Ngạn Khanh ở gần đó, nhất định sẽ không để người một nhà chịu thiệt.
Dạ, bọn nô tỳ tuân lệnh. Phượng Nhã và Phượng Ngọc liếc nhau, tạm biệt Lý Minh Kỳ, đuổi theo cỗ kiệu.
Lý Minh Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, trong viện ánh mặt trời sáng lạn, ngoài này chỉ còn lại một mình nàng, thật yên tĩnh hiếm có, duỗi cánh tay, nhịn không được liền luyện công phu quyền cước.
Thân thể nàng di chuyển ung dung nhẹ nhàng, vung tay rướn người, chiêu thức lưu loát liên tục, so với hai năm trước thật khác biệt một trời. Khóe mắt liếc qua, thấy Quân Nho từ bên ngoài tiến vào, vội vàng ngừng lại, quan tâm hỏi: Quân Nho, huynh sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?
Minh Kỳ, Ngạn Khanh đâu? Ngay cả nho nhã trước kia Quân Nho cũng đánh mất, chỉ còn lại lo lắng cùng gấp gáp, vừa hỏi vừa nâng bước đi vào trong phòng.
Quân Nho, huynh đừng hoảng hốt, có việc gì cứ nói với muội, sáng nay Ngạn Khanh đưa con ra ngoài chơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì có thể khiến Quân Nho mất vẻ điềm tĩnh? Tim Lý Minh Kỳ chợt giật thót, U cốc gây ra việc gì rồi ư?
Bọn họ đi đâu vậy, ta đuổi theo bọn họ. Quân Nho than nhẹ một tiếng, nuốt lại lời muốn nói xuống, xoay người rời đi.
Lý Minh Kỳ lắc mình ngăn cản, Quân Nho, đuổi theo sẽ muộn, ai đã xảy ra chuyện? Huynh không nói cũng không sao, chờ muội một lát, muội đi với huynh. Lời vừa thốt ra, nàng đã xoay người trở về phòng, lấy vũ khí phòng thân.
Quân Nho còn cố tình muốn chạy, nhưng biết tốc độ của mình không nhanh bằng nàng, chỉ có thể chờ, thấy nàng quay lại, hắn ta lộ vẻ nghiêm trọng nói: Minh Kỳ, ta không cố ý muốn giấu muội, chỉ là không biết nên nói từ đâu.
Nói trọng điểm.
Trọng điểm chính là Đương kim Thánh Thượng gạt văn võ cả triều cải trang đi tuần, trên đường tới nơi này gặp phải ám sát, chúng ta phải đến cứu giá trước khi Trọng Tam Lâu đến đó. Quân Nho sốt ruột, lại sợ Lý Minh Kỳ hỏi hắn ta Thánh Thượng gặp nguy hiểm liên quan gì đến Ngạn Khanh, cũng may nàng chẳng hỏi thêm gì, khiến hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Lý Minh Kỳ hơi trầm xuống, xem ra sự việc cũng không lạc quan như nàng tưởng, Quân Nho, việc này không nên chậm trễ, muội và huynh chia làm hai đường, huynh cho muội biết việc xảy ra ở đâu, muội đi trước, huynh nhanh chóng chạy đi gọi Ngạn Khanh đến đây phối hợp.
Ăn uống no đủ rồi, ngồi qua một bên đi. Lý Minh Kỳ cũng vứt Trầm Ninh Ninh ra ngoài, hai cha con cùng lúc bị đuổi ra khỏi nhà.
Trầm Ninh Ninh cắn ngón tay, nhếch môi, bé thực hồi hộp, lần đầu được phụ thân ôm mà, thực là kích động đó? Thấy phụ thân không có ý ném bé đi, ngại ngùng câu cổ hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên cằm Trầm Ngạn Khanh, cực kỳ lấy lòng, hô một tiếng thật rõ ràng, Phụ thân. Người đừng chán ghét Ninh Ninh.
Tiếng trẻ con trong trẻo, vô cùng dễ nghe, Lý Minh Kỳ ở trên giường nghe mà mũi chua xót, cầm gối ném qua, Trầm Ngạn Khanh, hôm nay chàng giữ con, chàng chăm sóc cho tốt, nếu chọc con khóc, đêm nay cả hai đừng hòng về phòng.
Trầm Ngạn Khanh ôm nhóc con trong lòng, ban đầu động tác thực cứng ngắc, sợ dùng sức một cái liền ôm nghẹn con, nghe thấy lời nói dày đặc giọng mũi của Kỳ Kỳ, lòng hắn nóng lên, nghe lời ừ một tiếng, ôm con trai rời phòng.
Bầu trời trong vắt không mây không gió, thật là ngày thời tiết đẹp hiếm có, Trầm Ngạn Khanh toàn thân áo gấm thêu mây, đỉnh đầu đeo ngọc quan, trong lòng ôm một đứa trẻ thơm mùi sữa, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau, hắn mới mở miệng, Thằng nhóc thối tha, chỉ một lần này thôi đó, không có lần sau đâu.
Trầm Ninh Ninh cái hiểu cái không, nằm ở trong lòng phụ thân, bé cực kỳ ngoan ngoãn, nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt đều là loại tình cảm thân thiết ngưỡng mộ, Phụ thân?
Phượng Nhã và Phượng Ngọc ở ngoài cửa cúi đầu hành lễ, Cung chủ, ngài muốn đưa tiểu công tử ra ngoài ư? Hôm nay mặt trời nhất định đã mọc ở đằng tây, nhất định là thế, hai nha đầu không thể tin dụi dụi mắt mấy lần.
Ừ, chuẩn bị kiệu mềm đi. Trầm Ngạn Khanh tính toán, hôm nay thành Nam hẳn sẽ rất náo nhiệt, mà tâm tình của hắn có thể miễn cưỡng xem như khá tốt, hắn tính đưa Trầm Ninh Ninh đi xem mở rộng tầm mắt. Sở dĩ muốn ngồi kiệu, một là bởi vì mang theo đứa nhỏ, hai là hắn cũng có thể thoải mái nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lát.
Lần đầu tiên cung chủ muốn đưa tiểu công tử đi chơi, không chừng cũng là lần cuối cùng. Phượng Nhã nghĩ, nàng ta nên chuẩn bị chu toàn mọi việc, cho tiểu công tử một lần đầu khó quên, cho nên, kiệu mềm, mỹ nhân, hoa thơm dẫn lối gì đó đều phải có.
Lý Minh Kỳ đuổi hai cha con đi rồi, nàng cũng không nằm trên giường được, đứng dậy mặc quần áo ăn cơm, chờ khi xong xuôi bước ra cửa, vừa vặn nhìn thấy hoa bay đầy trời cùng đỉnh kiệu biến mất trong vùng núi non xanh biếc, nàng mở to hai mắt, thán phục nửa ngày, nói: Nhã Nhi, đẹp thật đấy.
Chủ nhân quá khen, nếu không bận việc bếp núc, hẳn đã bảo các tỷ muội đánh đàn thổi sáo, tiện đó cũng thể hiện khí thế của Vô Trần cung chúng ta. Phượng Nhã cực kỳ khiêm tốn, nàng ta hiếm khi được thấy cung chủ vì tiểu công tử thích mà thỏa hiệp.
Lý Minh Kỳ cứng họng, gật gật đầu, Hi vọng bọn họ chơi vui vẻ.
Chủ nhân, đêm qua ngài lại không chịu nghỉ ngơi cho tốt sao?
Lý Minh Kỳ xoa bóp cái trán đau âm ỉ, Không sao, ta ngồi thiền một lúc sẽ tốt thôi.
Chủ nhân, hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại hội võ lâm, ngài thật không muốn đi tham gia náo nhiệt sao? Tiểu Chủ nhân đã đi cùng cung chủ, nàng ta cũng rất muốn đi, Phượng Ngọc thầm sốt ruột.
Lý Minh Kỳ lắc đầu, cười nói: Hôm nay không có việc gì, ta cho các em nghỉ một ngày, muốn đi đâu thì cứ đi.
Phượng Ngọc hoan hô một tiếng, ôm Lý Minh Kỳ nhảy thật cao, Chủ nhân, Ngọc nhi yêu người chết mất.
Chơi thì cứ chơi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn. Lý Minh Kỳ cũng không quá lo lắng, có Trầm Ngạn Khanh ở gần đó, nhất định sẽ không để người một nhà chịu thiệt.
Dạ, bọn nô tỳ tuân lệnh. Phượng Nhã và Phượng Ngọc liếc nhau, tạm biệt Lý Minh Kỳ, đuổi theo cỗ kiệu.
Lý Minh Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, trong viện ánh mặt trời sáng lạn, ngoài này chỉ còn lại một mình nàng, thật yên tĩnh hiếm có, duỗi cánh tay, nhịn không được liền luyện công phu quyền cước.
Thân thể nàng di chuyển ung dung nhẹ nhàng, vung tay rướn người, chiêu thức lưu loát liên tục, so với hai năm trước thật khác biệt một trời. Khóe mắt liếc qua, thấy Quân Nho từ bên ngoài tiến vào, vội vàng ngừng lại, quan tâm hỏi: Quân Nho, huynh sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?
Minh Kỳ, Ngạn Khanh đâu? Ngay cả nho nhã trước kia Quân Nho cũng đánh mất, chỉ còn lại lo lắng cùng gấp gáp, vừa hỏi vừa nâng bước đi vào trong phòng.
Quân Nho, huynh đừng hoảng hốt, có việc gì cứ nói với muội, sáng nay Ngạn Khanh đưa con ra ngoài chơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì có thể khiến Quân Nho mất vẻ điềm tĩnh? Tim Lý Minh Kỳ chợt giật thót, U cốc gây ra việc gì rồi ư?
Bọn họ đi đâu vậy, ta đuổi theo bọn họ. Quân Nho than nhẹ một tiếng, nuốt lại lời muốn nói xuống, xoay người rời đi.
Lý Minh Kỳ lắc mình ngăn cản, Quân Nho, đuổi theo sẽ muộn, ai đã xảy ra chuyện? Huynh không nói cũng không sao, chờ muội một lát, muội đi với huynh. Lời vừa thốt ra, nàng đã xoay người trở về phòng, lấy vũ khí phòng thân.
Quân Nho còn cố tình muốn chạy, nhưng biết tốc độ của mình không nhanh bằng nàng, chỉ có thể chờ, thấy nàng quay lại, hắn ta lộ vẻ nghiêm trọng nói: Minh Kỳ, ta không cố ý muốn giấu muội, chỉ là không biết nên nói từ đâu.
Nói trọng điểm.
Trọng điểm chính là Đương kim Thánh Thượng gạt văn võ cả triều cải trang đi tuần, trên đường tới nơi này gặp phải ám sát, chúng ta phải đến cứu giá trước khi Trọng Tam Lâu đến đó. Quân Nho sốt ruột, lại sợ Lý Minh Kỳ hỏi hắn ta Thánh Thượng gặp nguy hiểm liên quan gì đến Ngạn Khanh, cũng may nàng chẳng hỏi thêm gì, khiến hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Lý Minh Kỳ hơi trầm xuống, xem ra sự việc cũng không lạc quan như nàng tưởng, Quân Nho, việc này không nên chậm trễ, muội và huynh chia làm hai đường, huynh cho muội biết việc xảy ra ở đâu, muội đi trước, huynh nhanh chóng chạy đi gọi Ngạn Khanh đến đây phối hợp.
/173
|