Đêm dài yên tĩnh, Lý Minh Kỳ ngồi một mình ngắm trăng, một trận gió thổi tới, ngoài cửa sổ bay vào một người, Lý Minh Kỳ không cần nhìn cũng biết là ai, hờ hững uống một hớp trà, lạnh nhạt hỏi: Lần sau có thể vào từ cửa lớn không?
Cai ngục nhà nàng không ở nhà ư? Người tới toàn thân đỏ thẫm, mắt hoa đào liếc trái ngó phải, sau khi xác định không có nguy hiểm mới dám thả lỏng cảnh giác.
Lý Minh Kỳ nhoẻn miệng cười, Ngươi hình dung thực chính xác, yên tâm, chàng vào thành làm việc, ngày mai mới về.
Ai nói ta sợ hắn chứ?
Lý Minh Kỳ buồn cười, Không ai nói ngươi sợ chàng cả, nếu đã đến rồi, ngồi xuống đây đi, uống với ta hai chén nhé?
Giai nhân đã mời, Nhã Tụng đương nhiên tuân lệnh. Phong Nhã Tụng toàn thân áo đỏ ngồi xuống đối diện nàng, nâng bình rót rượu, mùi rượu xông vào mũi, chỉ ngửi đã khiến người ta say mê, khen ngợi: Rượu ngon, nhắc tới Bắc Minh sơn trang, điều hấp dẫn ta nhất, đương nhiên là mỹ nhân và rượu ngon.
Ngon thì uống nhiều một chút, là do chị dâu ngươi tự ủ, rượu như thế đương nhiên không tầm thường. Lý Minh Kỳ cười liếc mắt xem xét hắn, Thiển Ảnh biết ngươi đến chỗ này của ta không?
Ta đi đâu sao phải báo với ca ấy? Giọng điệu Phong Nhã Tụng rất phản đối, Kỳ Kỳ, hiếm khi ta và nàng mới ngồi một mình, nàng có thể đừng làm cụt hứng vậy không?
Lý Minh Kỳ ngước mắt nhìn từ đầu đến chân hắn, chậc chậc hai tiếng, Chỉ nhìn mớ quần áo trên người ngươi đã đủ mất hứng rồi, Tụng gia, ngươi không thể thay loại quần áo khác sao? Mỗi ngày thấy Phong Thiển Ảnh đã đủ buồn nôn, hắn ta lại cũng có sở thích này, hơn nữa khuyên bao nhiêu lần cũng không thay đổi, thật là cứng đầu ngu ngốc.
Phong Nhã Tụng đầu mày đuôi mắt liếc nàng, nói chưa được ba câu đứng đắn liền bắt đầu vọng tưởng làm xằng làm bậy, Ha, tiểu Kỳ Kỳ, nàng thích màu gì, màu đồng thì sao? Hay nàng thích màu lúa mạch, hay cởi quần áo mới được, nếu không ta cởi cho nàng xem?
Lý Minh Kỳ đã quen việc hắn động kinh bất chợt, khóe môi nâng lên chút ý cười, vô cùng bình tĩnh, Được, ngươi cởi đi.
Từ khi Phong Nhã Tụng làm tiểu thúc, liền siêng năng chạy về Bắc Minh Sơn Trang, ôm đứa nhỏ một lần hai lượt nhào đến trước mặt Lý Minh Kỳ, đáng tiếc lần nào cũng bị Trầm Ngạn Khanh mạnh mẽ đá xuống núi, hiếm khi hôm nay họ Trầm không ở nhà, nên cố gắng trộm chút hương, chạm vào tay dù chỉ một chút cũng tốt.
Cái tay lợn từng tấc dời về phía trước, thân mình vừa sắp tới gần, đột nhiên bên hông căng thẳng, cả người liền cứng lại, hắn ta cứng người quay đầu nhìn lại, hai nha đầu còn canh giữ ở ngoài cửa, vậy là ai làm khó hắn ta? Tầm mắt dời xuống, một thằng nhóc bé như củ cải cười với hắn ta, Ninh Ninh? Không phải con đang chơi với tiểu nương tử tương lai sao? Chạy về khi nào?
Trầm Ninh Ninh vô cùng hồn nhiên đáng yêu, chớp chớp mắt to nhìn hắn ta, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, Thúc thúc, ngài không cần ‘tiểu đệ đệ’ của mình sao? Trước khi đi phụ thân đại nhân có dặn dò, nếu ai dám có tư tưởng không an phận với mẫu thân, liền để con thiến hắn, lúc về phụ thân sẽ dùng hai lượng thịt kia nhắm rượu.
Gân xanh trên trán Phong Nhã Tụng run run, hắn không dám xem thường thằng nhóc này, cười lấy lòng: Hiểu lầm rồi, Ninh Ninh, con nghe thúc thúc giải thích, dời dao đi trước đã, được không?
Giải thích chẳng khác nào che giấu, nam tử hán đại trượng phu nói một là một, lề mề không phải nam nhi. Thúc thúc, chẳng lẽ ngài không phải là nam? Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu, mắt to sáng ngời linh hoạt dời dần xuống, nghi hoặc nói: Chẳng lẽ đã bị phụ thân nhắm rượu rồi?
Minh Kỳ, bình thường nàng giáo dục thằng bé thế nào vậy? Phong Nhã Tụng nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nhìn dao găm bên hông, Minh Kỳ, nàng mau quản lý con trai của mình đi.
Lý Minh Kỳ ở một bên cười xem cuộc vui, Nhã Tụng, ngươi muốn thả ra ư.
Trầm Ninh Ninh còn nhỏ nhưng lém lỉnh, như chợt bừng tỉnh hiểu ra, A, con biết rồi.
Con biết cái gì hả? Phong Nhã Tụng cực lực đề phòng, e sợ thằng nhóc lại phun ra câu chữ khiếp người nào đó, cực kỳ nghiêm túc mắt to trừng mắt nhỏ với thằng bé.
Trầm Ninh Ninh ngoắc ngoắc hắn, kề sát bên tai hắn thần thần bí bí nói: Thúc thúc, ngài yên tâm, con sẽ không nói cho người khác biết ngài là thái giám đâu.
Dưới chân Phong Nhã Tụng lảo đảo một cái, không để ý tới Lý Minh Kỳ đang cười phá lên, cả cái mặt ‘mau khen con đi’ của thằng nhóc nữa, không quay đầu lại, tuôn lệ chạy đi.
Ngạn ngữ có câu, cha nào con nấy, nhà lão Trầm không có một ai, không có một thứ gì tốt, các ngươi đều khi dễ người ta.
Lý Minh Kỳ lau lau khóe môi tràn nước trà, ôm lấy con trai tự động chui vào lòng nàng, nhéo mũi thằng bé, cười nói: Nhóc xảo quyệt, xem con đó, trêu chọc làm thúc thúc chạy mắt tăm.
Trầm Ninh Ninh ôm cổ mẫu thân làm nũng, Mẹ, Ninh Ninh ngoan nhất, ai bảo thúc thúc hư muốn ức hiếp mẫu thân, nếu có lần tiếp theo, hừ hừ.
Lý Minh Kỳ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, với tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của thằng bé, đau lòng nói: Sao mặt lại bị thương?
Mẹ, con chạy vội, vấp ngã, bị nhánh cây quệt phải. Trầm Ninh Ninh mặt không đỏ thở không gấp, tuổi còn nhỏ đã nói dối như chớp, rõ ràng là một vết móng tay.
Thằng nhóc thối tha, nói dối thì mũi sẽ dài ra đó, nói, có phải lại cùng Bạch Trản ra ngoài quậy phá rồi không? Hai tay Lý Minh Kỳ nhéo cái mặt tròn trịa đầy thịt, vờ tức giận nói: Mau nói thật đi.
Trong đôi mắt to đen bóng của Trầm Ninh Ninh, ánh lệ lóe ra, trong nháy mắt chợt đáng thương, nước mắt rơi thành chuỗi, Mẹ, đều do Ninh Ninh không tốt, lại chọc giận người, nếu mẹ còn chưa hết giận thì dùng sức nhéo thêm một chút, trăm ngàn lần đừng tức giận tổn hại bản thân, Ninh Ninh không dám nữa đâu.
Lý Minh Kỳ buông nhẹ hai tay, nhận lấy thuốc mỡ nha đầu đưa tới, xụ mặt, cẩn thận bôi thuốc cho nhóc con, dặn dò: Lần sau muốn đánh nhau, thì đánh với mẹ, không được chạy loạn khắp núi, nếu để mẹ phát hiện cả người con đầy thương tích, thì coi chừng cái mông của con.
Trầm Ninh Ninh cười xông đến, hôn thật mạnh một cái lên mặt nàng, Mẫu thân tốt nhất.
Vào năm đó, Trầm Ninh Ninh ba tuổi, cưỡi Bạch Trản, chạy khắp Tây Giao, Hoàng Thành. . .
Cai ngục nhà nàng không ở nhà ư? Người tới toàn thân đỏ thẫm, mắt hoa đào liếc trái ngó phải, sau khi xác định không có nguy hiểm mới dám thả lỏng cảnh giác.
Lý Minh Kỳ nhoẻn miệng cười, Ngươi hình dung thực chính xác, yên tâm, chàng vào thành làm việc, ngày mai mới về.
Ai nói ta sợ hắn chứ?
Lý Minh Kỳ buồn cười, Không ai nói ngươi sợ chàng cả, nếu đã đến rồi, ngồi xuống đây đi, uống với ta hai chén nhé?
Giai nhân đã mời, Nhã Tụng đương nhiên tuân lệnh. Phong Nhã Tụng toàn thân áo đỏ ngồi xuống đối diện nàng, nâng bình rót rượu, mùi rượu xông vào mũi, chỉ ngửi đã khiến người ta say mê, khen ngợi: Rượu ngon, nhắc tới Bắc Minh sơn trang, điều hấp dẫn ta nhất, đương nhiên là mỹ nhân và rượu ngon.
Ngon thì uống nhiều một chút, là do chị dâu ngươi tự ủ, rượu như thế đương nhiên không tầm thường. Lý Minh Kỳ cười liếc mắt xem xét hắn, Thiển Ảnh biết ngươi đến chỗ này của ta không?
Ta đi đâu sao phải báo với ca ấy? Giọng điệu Phong Nhã Tụng rất phản đối, Kỳ Kỳ, hiếm khi ta và nàng mới ngồi một mình, nàng có thể đừng làm cụt hứng vậy không?
Lý Minh Kỳ ngước mắt nhìn từ đầu đến chân hắn, chậc chậc hai tiếng, Chỉ nhìn mớ quần áo trên người ngươi đã đủ mất hứng rồi, Tụng gia, ngươi không thể thay loại quần áo khác sao? Mỗi ngày thấy Phong Thiển Ảnh đã đủ buồn nôn, hắn ta lại cũng có sở thích này, hơn nữa khuyên bao nhiêu lần cũng không thay đổi, thật là cứng đầu ngu ngốc.
Phong Nhã Tụng đầu mày đuôi mắt liếc nàng, nói chưa được ba câu đứng đắn liền bắt đầu vọng tưởng làm xằng làm bậy, Ha, tiểu Kỳ Kỳ, nàng thích màu gì, màu đồng thì sao? Hay nàng thích màu lúa mạch, hay cởi quần áo mới được, nếu không ta cởi cho nàng xem?
Lý Minh Kỳ đã quen việc hắn động kinh bất chợt, khóe môi nâng lên chút ý cười, vô cùng bình tĩnh, Được, ngươi cởi đi.
Từ khi Phong Nhã Tụng làm tiểu thúc, liền siêng năng chạy về Bắc Minh Sơn Trang, ôm đứa nhỏ một lần hai lượt nhào đến trước mặt Lý Minh Kỳ, đáng tiếc lần nào cũng bị Trầm Ngạn Khanh mạnh mẽ đá xuống núi, hiếm khi hôm nay họ Trầm không ở nhà, nên cố gắng trộm chút hương, chạm vào tay dù chỉ một chút cũng tốt.
Cái tay lợn từng tấc dời về phía trước, thân mình vừa sắp tới gần, đột nhiên bên hông căng thẳng, cả người liền cứng lại, hắn ta cứng người quay đầu nhìn lại, hai nha đầu còn canh giữ ở ngoài cửa, vậy là ai làm khó hắn ta? Tầm mắt dời xuống, một thằng nhóc bé như củ cải cười với hắn ta, Ninh Ninh? Không phải con đang chơi với tiểu nương tử tương lai sao? Chạy về khi nào?
Trầm Ninh Ninh vô cùng hồn nhiên đáng yêu, chớp chớp mắt to nhìn hắn ta, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, Thúc thúc, ngài không cần ‘tiểu đệ đệ’ của mình sao? Trước khi đi phụ thân đại nhân có dặn dò, nếu ai dám có tư tưởng không an phận với mẫu thân, liền để con thiến hắn, lúc về phụ thân sẽ dùng hai lượng thịt kia nhắm rượu.
Gân xanh trên trán Phong Nhã Tụng run run, hắn không dám xem thường thằng nhóc này, cười lấy lòng: Hiểu lầm rồi, Ninh Ninh, con nghe thúc thúc giải thích, dời dao đi trước đã, được không?
Giải thích chẳng khác nào che giấu, nam tử hán đại trượng phu nói một là một, lề mề không phải nam nhi. Thúc thúc, chẳng lẽ ngài không phải là nam? Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu, mắt to sáng ngời linh hoạt dời dần xuống, nghi hoặc nói: Chẳng lẽ đã bị phụ thân nhắm rượu rồi?
Minh Kỳ, bình thường nàng giáo dục thằng bé thế nào vậy? Phong Nhã Tụng nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nhìn dao găm bên hông, Minh Kỳ, nàng mau quản lý con trai của mình đi.
Lý Minh Kỳ ở một bên cười xem cuộc vui, Nhã Tụng, ngươi muốn thả ra ư.
Trầm Ninh Ninh còn nhỏ nhưng lém lỉnh, như chợt bừng tỉnh hiểu ra, A, con biết rồi.
Con biết cái gì hả? Phong Nhã Tụng cực lực đề phòng, e sợ thằng nhóc lại phun ra câu chữ khiếp người nào đó, cực kỳ nghiêm túc mắt to trừng mắt nhỏ với thằng bé.
Trầm Ninh Ninh ngoắc ngoắc hắn, kề sát bên tai hắn thần thần bí bí nói: Thúc thúc, ngài yên tâm, con sẽ không nói cho người khác biết ngài là thái giám đâu.
Dưới chân Phong Nhã Tụng lảo đảo một cái, không để ý tới Lý Minh Kỳ đang cười phá lên, cả cái mặt ‘mau khen con đi’ của thằng nhóc nữa, không quay đầu lại, tuôn lệ chạy đi.
Ngạn ngữ có câu, cha nào con nấy, nhà lão Trầm không có một ai, không có một thứ gì tốt, các ngươi đều khi dễ người ta.
Lý Minh Kỳ lau lau khóe môi tràn nước trà, ôm lấy con trai tự động chui vào lòng nàng, nhéo mũi thằng bé, cười nói: Nhóc xảo quyệt, xem con đó, trêu chọc làm thúc thúc chạy mắt tăm.
Trầm Ninh Ninh ôm cổ mẫu thân làm nũng, Mẹ, Ninh Ninh ngoan nhất, ai bảo thúc thúc hư muốn ức hiếp mẫu thân, nếu có lần tiếp theo, hừ hừ.
Lý Minh Kỳ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, với tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của thằng bé, đau lòng nói: Sao mặt lại bị thương?
Mẹ, con chạy vội, vấp ngã, bị nhánh cây quệt phải. Trầm Ninh Ninh mặt không đỏ thở không gấp, tuổi còn nhỏ đã nói dối như chớp, rõ ràng là một vết móng tay.
Thằng nhóc thối tha, nói dối thì mũi sẽ dài ra đó, nói, có phải lại cùng Bạch Trản ra ngoài quậy phá rồi không? Hai tay Lý Minh Kỳ nhéo cái mặt tròn trịa đầy thịt, vờ tức giận nói: Mau nói thật đi.
Trong đôi mắt to đen bóng của Trầm Ninh Ninh, ánh lệ lóe ra, trong nháy mắt chợt đáng thương, nước mắt rơi thành chuỗi, Mẹ, đều do Ninh Ninh không tốt, lại chọc giận người, nếu mẹ còn chưa hết giận thì dùng sức nhéo thêm một chút, trăm ngàn lần đừng tức giận tổn hại bản thân, Ninh Ninh không dám nữa đâu.
Lý Minh Kỳ buông nhẹ hai tay, nhận lấy thuốc mỡ nha đầu đưa tới, xụ mặt, cẩn thận bôi thuốc cho nhóc con, dặn dò: Lần sau muốn đánh nhau, thì đánh với mẹ, không được chạy loạn khắp núi, nếu để mẹ phát hiện cả người con đầy thương tích, thì coi chừng cái mông của con.
Trầm Ninh Ninh cười xông đến, hôn thật mạnh một cái lên mặt nàng, Mẫu thân tốt nhất.
Vào năm đó, Trầm Ninh Ninh ba tuổi, cưỡi Bạch Trản, chạy khắp Tây Giao, Hoàng Thành. . .
/173
|