Lý Minh Kỳ chưa tạo được bao nhiêu bọt sóng, lại bị hắn túm vào trong lòng, nam trên nữ dưới, nơi chạm vào nhau dinh dính, càng dãy giụa càng thổi bùng ngọn lửa. Trầm Ngạn Khanh rất muốn nổi thú tính nuốt nàng vào bụng, đáng tiếc thân thể giai nhân thật sự không thể chịu nổi, đành chịu đựng hỏa thiêu đầy bụng, ôm thắt lưng nàng bắt đầu trêu chọc, bọt nước bắn tung tóe từng đợt.
Trầm Ngạn Khanh, chúng ta lên bờ đi, có được không? Lý Minh Kỳ cố can đảm, da thịt kề nhau như vậy khiến lòng nàng run sợ, Trầm Ngạn Khanh săn sóc gật đầu, vẫn không quên nói điều kiện: Chỉ cần nàng hôn ta.
Có câu trước lạ sau quen, có ba sẽ có bốn, thật không cần phải rối rắm nữa. Lý Minh Kỳ vô cùng phối hợp nghiêng đầu hôn lên môi hắn, bởi do tư thế, lại không nắm chắc độ mạnh yếu, mà phát ra một tiếng vang, liền nhận được tiếng cười vui sướng của người nào đó. Lý Minh Kỳ nghiến răng ken két, hận không thể tự dìm chết mình.
Xấu hổ gì chứ? Nói xong, ôm chầm lấy giai nhân, hôn thật mạnh lên mặt nàng một cái.
Hai tay Lý Minh Kỳ ôm cổ hắn, đỏ mặt được ôm ra khỏi hồ nước. Trầm Ngạn Khanh nâng tay khẽ vận nội lực, quần áo rải rác trên mặt đất của hai ngươi đều bay đến tay hắn. Nội lực thoáng bốc lên, hơi nước trên người cũng tan mất, tự mình qua loa choàng một áo khác dài: Kỳ Kỳ, để ta mặc quần áo cho nàng.
Đùa gì vậy, ban ngày ban mặt, đánh chết cũng không tuân theo: Không.... Không cần, ta tự làm được rồi.
Trầm Ngạn Khanh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, ý thật rõ ràng, ‘nàng nên ngoan ngoãn đứng yên đó, hay để ta tự nghĩ cách mặc cho nàng?’ Lý Minh Kỳ hiểu ra, thầm nghĩ, mặc đi mặc đi, nhìn nhiều hay ít đi một cái thì cũng đều là bị nhìn sạch trơn.
May mà hắn vẫn còn nghiêm túc, chỉ là động tác có chút cứng nhắc, cũng đúng, người đứng đầu một Cung, đã bao giờ hầu hạ người khác như vậy đâu? Chỉ riêng nàng là ngoại lệ, vậy mà nàng vẫn không tiếp nhận.
Lý Minh Kỳ mặc xong quần áo, cúi đầu, cổ và tai đều ửng đỏ, vừa muốn chạy trốn, lại bị Trầm Ngạn Khanh lôi trở về: Kỳ Kỳ, có qua có lại mới toại lòng nhau, đây, mặc quần áo cho ta.'' Hào phóng sải bước đến đứng ở cạnh hồ, đẩy rơi áo choàng dài trên người.
Nhìn nam tử trần truồng trước mắt, liền thấy ầm một tiếng, não ứ máu, Lý Minh Kỳ suýt té ngã, ngay sau đó má hồng tái mét: Trầm Ngạn Khanh, ngươi khinh người quá đáng. Ta không xin ngươi mặc quần áo cho ta, dựa vào đâu mà ta phải hầu hạ ngươi.
Ừm, cũng đúng, dù sao nơi này cũng không có ai, ta trần truồng thế này cũng không thành vấn đề, chỉ cần Kỳ Kỳ vui thích, không mặc cũng không sao. Trầm Ngạn Khanh nói hết sức vô lại.
Lý Minh Kỳ không dám nhìn hắn, cắn răng, căm hận mắng: Lưu manh.
Trầm Ngạn Khanh không đau không ngứa, xoay mặt nàng lại, nghiêm trang nói: Ta là nam nhân của nàng, chỉ lưu manh với nàng, ngoan nhé.
Có lý lại không có lực giằng co, cam chịu hầu hạ hắn mặc quần áo, mỗi lần hai tay đụng phải thân thể hắn đều giống như bị thiêu nóng. Trầm Ngạn Khanh giang hai cánh tay, không làm khó nàng, chỉ có ánh mắt sâu kín luôn nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa sự hung ác, hận không thể nuốt luôn nàng.
Vừa buộc đai lưng xong liền bị Trầm Ngạn Khanh kéo vào lòng, tươi cười nói: Kỳ Kỳ, cám ơn.
Lý Minh Kỳ trừng mắt, đừng nghĩ nàng sẽ nói ‘đừng khách sáo’, không có cửa đâu, hừ. Tim nàng đập nhanh hơn bình thường, không biết kế tiếp người này lại giở trò gì đây? Mặc kệ ngươi muốn làm gì, bản cô nương nhất định sẽ phối hợp với ngươi. Chờ khi ngươi buông lỏng cảnh giác, bản cô nương chắc chắn sẽ chạy càng xa càng tốt, ngươi đừng mong ta sẽ lưu luyến ngươi.
Trầm Ngạn Khanh không so đo với tính toán trong lòng nàng, nắm tay nàng, đi về phía nhà trúc. Lý Minh Kỳ không lớn không nhỏ ngáp một cái, trong lòng tràn đầy nghi vấn, môi mấp máy muốn hỏi rồi lại thôi. Đến khi vào phòng, nàng mới phát hiện bên trong được thu dọn hết sức gọn gàng sạch sẽ, chăn đệm trên giường cũng mới tinh.
Nàng có chút khó hiểu, chẳng lẽ là muốn ở lại đây sao? Ngay lập tức, Trầm Ngạn Khanh liền chứng thực suy đoán của nàng: Mấy ngày tới, chúng ta sẽ ở lại đây, ta muốn nhân cơ hội này củng cố tu vi một chút.
Lý Minh Kỳ trừng mắt, ngươi muốn củng cố tu vi, để ta ở lại làm gì? Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mái tóc của nàng, cười nói: Nàng phải ở cùng ta, nếu không một mình ta thì sao có thể song tu?
Trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch: Trầm Ngạn Khanh, ngươi cho ta chết thoải mái đi.
Đừng sợ, việc này cũng tốt cho nàng, ban ngày ta dạy nàng luyện kiếm, ban đêm dạy nàng thuật phu thê song tu, một ngày nào đó nàng có thể đánh bại ta, đây không phải là mong muốn của nàng sao?
Đánh bại hắn? Nói dễ hơn làm. Dù sao trong lòng nàng vẫn luôn chống đối việc chung đụng với hắn, tạm thời cũng chỉ có thể nhịn.
Đêm qua nghỉ ngơi không tốt, hôm nay lại bị hắn hành hạ một trận, xương cốt toàn thân Lý Minh Kỳ đều đã rã rời: Trầm Ngạn Khanh, ta cảm tạ ngươi! Nàng nghiến răng nghiến lợi ném ra mấy từ này, trực tiếp đi về phía giường lớn.
Trầm Ngạn Khanh khoanh tay ôm ngực, tựa vào cánh cửa nhìn động tác của nàng, thầm thở dài một hơi, dù là tảng đá cũng đã bị hắn ủ nóng* rồi. (*Cái này bắt nguồn từ câu, ngồi 3 năm trên phiến đá, dù đá kia vô tình nhưng tất nhiên cũng sẽ nóng => ảnh đang tự xót thương vì chị cứng rắn quá)
Lý Minh Kỳ ngủ một giấc thật sâu, bị đói mà tỉnh dậy, chóp mũi truyền đến mùi thịt, nàng nuốt nuốt nước miếng, dụi dụi mắt, đứng dậy khỏi giường, ban đầu có chút mờ mịt, hồi tưởng một chút mới nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay: Đáng chết. Thấp giọng mắng một câu.
Nhìn qua cửa sổ bằng trúc rộng mở, bên ngoài trời đã tối đen. Ngoài phòng trúc có đốt một đống lửa, đang nướng một con lợn sữa, đã bắt đầu tỏa mùi thơm. Bụng Lý Minh Kỳ sôi lên ùng ục, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Trầm Ngạn Khanh ngồi bên đống lửa, ngay khi nàng vừa mở mắt hắn đã biết, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ, trong lòng có chút ấm áp, chỉ cần có nàng, phòng trúc nho nhỏ này chính là nhà của hắn: Kỳ Kỳ, rửa tay, ăn cơm.
À, biết rồi. Lý Minh Kỳ rất muốn có chí khí, rất muốn phớt lờ hắn, đáng tiếc lá gan vẫn luôn quá bé, bướng bỉnh cũng không đổi được thứ gì tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đi vòng qua hắn tới bên kia đống lửa, khuôn mặt người nào đó được ngọn lửa chiếu vào phát ra sự mê hoặc hấp dẫn đến chết người. Lý Minh Kỳ nhìn thoáng qua, không dám nhìn thêm lần nữa, ôm hai chân của mình, nhìn chằm chằm con lợn sữa.
Trầm Ngạn Khanh ném một cái áo choàng qua, dịu giọng nói: Ban đêm trên núi nhiều sương, thân thể nàng yếu ớt, khoác thêm áo vào.
Chữ cảm ơn xoay hai vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng bị nuốt xuống, mình rơi vào kết cục này phải xem là do ai gây ra.
Trầm Ngạn Khanh dùng dao găm cắt một miếng thịt sườn non mềm, rắc gia vị, còn đưa thêm một bầu rượu ngon qua: Trong bầu là rượu trái cây, không say được, vị ngọt, hẳn nàng sẽ thích.
Lý Minh Kỳ cầm lấy rồi không nói thêm gì nữa, vốn định uống một ngụm thấm giọng, một ngụm rượu vừa vào cổ họng, như thiêu như đốt, vành mắt liền đỏ ửng, uất ức mắng: Đồ lừa đảo.
Trầm Ngạn Khanh một tay kéo nàng vào trong lòng: Ngoan, sao ta nỡ lừa nàng. Tay xé một ít thịt đưa đến miệng nàng: Phải ăn thịt trước.
Lý Minh Kỳ bày ra vẻ mặt tin ngươi lần nữa thì ta là kẻ ngốc, miệng nhai nuốt, da giòn thịt mềm, không ngờ tay nghề của người này cũng không tệ lắm. Đang suy nghĩ lại bị Trầm Ngạn Khanh rót vào miệng một ngụm rượu trái cây, mùi vị quả thật liền thay đổi, thơm ngon tinh tế mang theo vị trong ngọt mát lành của nước suối.
Trầm Ngạn Khanh, chúng ta lên bờ đi, có được không? Lý Minh Kỳ cố can đảm, da thịt kề nhau như vậy khiến lòng nàng run sợ, Trầm Ngạn Khanh săn sóc gật đầu, vẫn không quên nói điều kiện: Chỉ cần nàng hôn ta.
Có câu trước lạ sau quen, có ba sẽ có bốn, thật không cần phải rối rắm nữa. Lý Minh Kỳ vô cùng phối hợp nghiêng đầu hôn lên môi hắn, bởi do tư thế, lại không nắm chắc độ mạnh yếu, mà phát ra một tiếng vang, liền nhận được tiếng cười vui sướng của người nào đó. Lý Minh Kỳ nghiến răng ken két, hận không thể tự dìm chết mình.
Xấu hổ gì chứ? Nói xong, ôm chầm lấy giai nhân, hôn thật mạnh lên mặt nàng một cái.
Hai tay Lý Minh Kỳ ôm cổ hắn, đỏ mặt được ôm ra khỏi hồ nước. Trầm Ngạn Khanh nâng tay khẽ vận nội lực, quần áo rải rác trên mặt đất của hai ngươi đều bay đến tay hắn. Nội lực thoáng bốc lên, hơi nước trên người cũng tan mất, tự mình qua loa choàng một áo khác dài: Kỳ Kỳ, để ta mặc quần áo cho nàng.
Đùa gì vậy, ban ngày ban mặt, đánh chết cũng không tuân theo: Không.... Không cần, ta tự làm được rồi.
Trầm Ngạn Khanh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, ý thật rõ ràng, ‘nàng nên ngoan ngoãn đứng yên đó, hay để ta tự nghĩ cách mặc cho nàng?’ Lý Minh Kỳ hiểu ra, thầm nghĩ, mặc đi mặc đi, nhìn nhiều hay ít đi một cái thì cũng đều là bị nhìn sạch trơn.
May mà hắn vẫn còn nghiêm túc, chỉ là động tác có chút cứng nhắc, cũng đúng, người đứng đầu một Cung, đã bao giờ hầu hạ người khác như vậy đâu? Chỉ riêng nàng là ngoại lệ, vậy mà nàng vẫn không tiếp nhận.
Lý Minh Kỳ mặc xong quần áo, cúi đầu, cổ và tai đều ửng đỏ, vừa muốn chạy trốn, lại bị Trầm Ngạn Khanh lôi trở về: Kỳ Kỳ, có qua có lại mới toại lòng nhau, đây, mặc quần áo cho ta.'' Hào phóng sải bước đến đứng ở cạnh hồ, đẩy rơi áo choàng dài trên người.
Nhìn nam tử trần truồng trước mắt, liền thấy ầm một tiếng, não ứ máu, Lý Minh Kỳ suýt té ngã, ngay sau đó má hồng tái mét: Trầm Ngạn Khanh, ngươi khinh người quá đáng. Ta không xin ngươi mặc quần áo cho ta, dựa vào đâu mà ta phải hầu hạ ngươi.
Ừm, cũng đúng, dù sao nơi này cũng không có ai, ta trần truồng thế này cũng không thành vấn đề, chỉ cần Kỳ Kỳ vui thích, không mặc cũng không sao. Trầm Ngạn Khanh nói hết sức vô lại.
Lý Minh Kỳ không dám nhìn hắn, cắn răng, căm hận mắng: Lưu manh.
Trầm Ngạn Khanh không đau không ngứa, xoay mặt nàng lại, nghiêm trang nói: Ta là nam nhân của nàng, chỉ lưu manh với nàng, ngoan nhé.
Có lý lại không có lực giằng co, cam chịu hầu hạ hắn mặc quần áo, mỗi lần hai tay đụng phải thân thể hắn đều giống như bị thiêu nóng. Trầm Ngạn Khanh giang hai cánh tay, không làm khó nàng, chỉ có ánh mắt sâu kín luôn nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa sự hung ác, hận không thể nuốt luôn nàng.
Vừa buộc đai lưng xong liền bị Trầm Ngạn Khanh kéo vào lòng, tươi cười nói: Kỳ Kỳ, cám ơn.
Lý Minh Kỳ trừng mắt, đừng nghĩ nàng sẽ nói ‘đừng khách sáo’, không có cửa đâu, hừ. Tim nàng đập nhanh hơn bình thường, không biết kế tiếp người này lại giở trò gì đây? Mặc kệ ngươi muốn làm gì, bản cô nương nhất định sẽ phối hợp với ngươi. Chờ khi ngươi buông lỏng cảnh giác, bản cô nương chắc chắn sẽ chạy càng xa càng tốt, ngươi đừng mong ta sẽ lưu luyến ngươi.
Trầm Ngạn Khanh không so đo với tính toán trong lòng nàng, nắm tay nàng, đi về phía nhà trúc. Lý Minh Kỳ không lớn không nhỏ ngáp một cái, trong lòng tràn đầy nghi vấn, môi mấp máy muốn hỏi rồi lại thôi. Đến khi vào phòng, nàng mới phát hiện bên trong được thu dọn hết sức gọn gàng sạch sẽ, chăn đệm trên giường cũng mới tinh.
Nàng có chút khó hiểu, chẳng lẽ là muốn ở lại đây sao? Ngay lập tức, Trầm Ngạn Khanh liền chứng thực suy đoán của nàng: Mấy ngày tới, chúng ta sẽ ở lại đây, ta muốn nhân cơ hội này củng cố tu vi một chút.
Lý Minh Kỳ trừng mắt, ngươi muốn củng cố tu vi, để ta ở lại làm gì? Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mái tóc của nàng, cười nói: Nàng phải ở cùng ta, nếu không một mình ta thì sao có thể song tu?
Trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch: Trầm Ngạn Khanh, ngươi cho ta chết thoải mái đi.
Đừng sợ, việc này cũng tốt cho nàng, ban ngày ta dạy nàng luyện kiếm, ban đêm dạy nàng thuật phu thê song tu, một ngày nào đó nàng có thể đánh bại ta, đây không phải là mong muốn của nàng sao?
Đánh bại hắn? Nói dễ hơn làm. Dù sao trong lòng nàng vẫn luôn chống đối việc chung đụng với hắn, tạm thời cũng chỉ có thể nhịn.
Đêm qua nghỉ ngơi không tốt, hôm nay lại bị hắn hành hạ một trận, xương cốt toàn thân Lý Minh Kỳ đều đã rã rời: Trầm Ngạn Khanh, ta cảm tạ ngươi! Nàng nghiến răng nghiến lợi ném ra mấy từ này, trực tiếp đi về phía giường lớn.
Trầm Ngạn Khanh khoanh tay ôm ngực, tựa vào cánh cửa nhìn động tác của nàng, thầm thở dài một hơi, dù là tảng đá cũng đã bị hắn ủ nóng* rồi. (*Cái này bắt nguồn từ câu, ngồi 3 năm trên phiến đá, dù đá kia vô tình nhưng tất nhiên cũng sẽ nóng => ảnh đang tự xót thương vì chị cứng rắn quá)
Lý Minh Kỳ ngủ một giấc thật sâu, bị đói mà tỉnh dậy, chóp mũi truyền đến mùi thịt, nàng nuốt nuốt nước miếng, dụi dụi mắt, đứng dậy khỏi giường, ban đầu có chút mờ mịt, hồi tưởng một chút mới nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay: Đáng chết. Thấp giọng mắng một câu.
Nhìn qua cửa sổ bằng trúc rộng mở, bên ngoài trời đã tối đen. Ngoài phòng trúc có đốt một đống lửa, đang nướng một con lợn sữa, đã bắt đầu tỏa mùi thơm. Bụng Lý Minh Kỳ sôi lên ùng ục, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Trầm Ngạn Khanh ngồi bên đống lửa, ngay khi nàng vừa mở mắt hắn đã biết, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ, trong lòng có chút ấm áp, chỉ cần có nàng, phòng trúc nho nhỏ này chính là nhà của hắn: Kỳ Kỳ, rửa tay, ăn cơm.
À, biết rồi. Lý Minh Kỳ rất muốn có chí khí, rất muốn phớt lờ hắn, đáng tiếc lá gan vẫn luôn quá bé, bướng bỉnh cũng không đổi được thứ gì tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đi vòng qua hắn tới bên kia đống lửa, khuôn mặt người nào đó được ngọn lửa chiếu vào phát ra sự mê hoặc hấp dẫn đến chết người. Lý Minh Kỳ nhìn thoáng qua, không dám nhìn thêm lần nữa, ôm hai chân của mình, nhìn chằm chằm con lợn sữa.
Trầm Ngạn Khanh ném một cái áo choàng qua, dịu giọng nói: Ban đêm trên núi nhiều sương, thân thể nàng yếu ớt, khoác thêm áo vào.
Chữ cảm ơn xoay hai vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng bị nuốt xuống, mình rơi vào kết cục này phải xem là do ai gây ra.
Trầm Ngạn Khanh dùng dao găm cắt một miếng thịt sườn non mềm, rắc gia vị, còn đưa thêm một bầu rượu ngon qua: Trong bầu là rượu trái cây, không say được, vị ngọt, hẳn nàng sẽ thích.
Lý Minh Kỳ cầm lấy rồi không nói thêm gì nữa, vốn định uống một ngụm thấm giọng, một ngụm rượu vừa vào cổ họng, như thiêu như đốt, vành mắt liền đỏ ửng, uất ức mắng: Đồ lừa đảo.
Trầm Ngạn Khanh một tay kéo nàng vào trong lòng: Ngoan, sao ta nỡ lừa nàng. Tay xé một ít thịt đưa đến miệng nàng: Phải ăn thịt trước.
Lý Minh Kỳ bày ra vẻ mặt tin ngươi lần nữa thì ta là kẻ ngốc, miệng nhai nuốt, da giòn thịt mềm, không ngờ tay nghề của người này cũng không tệ lắm. Đang suy nghĩ lại bị Trầm Ngạn Khanh rót vào miệng một ngụm rượu trái cây, mùi vị quả thật liền thay đổi, thơm ngon tinh tế mang theo vị trong ngọt mát lành của nước suối.
/173
|