Triệu Hân Tinh bị giày vò mấy ngày liên tục, trong lòng tựa như có hai mươi lăm con thỏ chạy loạn, như có trăm móng vuốt cào xé tâm can. Những con thỏ này đều mang tên Lý Minh Kỳ, vừa nhếch miệng cười nhạo y thị, vừa vung móng vuốt, khiến thị trắng đêm không thể ngủ. Thị đã chịu cực chịu khổ bái sư gia nhập Vô Trần cung mười lăm năm, là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ để trở thành hiệp nữ sao? Nực cười, thị xuất thân nơi giàu sang quyền quý, chỉ cần phụ thân hô một tiếng, dạng sư phụ nào mà không tìm được, sao phải chịu khổ xa xứ tới đây bái sư học nghệ? Tất cả nguyên nhân còn không phải vì hắn sao?
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, tay hất hết ấm chén xuống đất, bọn thị nữ nơm nớp lo sợ đứng yên không dám lên tiếng, sợ nói sai sẽ dẫn lửa thiêu thân, Triệu Hân Tinh giận dữ hét: “Cút, cút hết ra ngoài cho ta.”
“Chúng nô tỳ cáo lui.” Nhóm thị nữ như được đại xá, đều lui ra ngoài.
Trong phòng tĩnh lặng, Triệu Hân Tinh ghen tị điên cuồng, mắt hạnh tức giận đỏ bừng ngập nước mắt, nói đến cùng cũng là tổn thương vì tình. Thầm nghĩ tiểu sư huynh mặt lạnh tim lạnh, hẳn là sẽ chẳng yêu ai, lại không ngờ, không phải hắn không yêu, mà là chỉ yêu ả ta. Bao năm ân cần quan tâm của mình lại chẳng bằng một cái ngoái đầu nhìn lại mỉm cười của ả tiện nhân kia. A, nực cười biết bao, “Lý Minh Kỳ, ta với ngươi không đội trời chung.” Thứ ta không chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng, tiểu sư huynh có thể không yêu thị nhưng không thể không cưới thị, đây không chỉ là tình yêu của cá nhân thị, mà còn là mong đợi hơn mười năm của gia tộc.
Triệu Hân Tinh dựa vào bàn nức nở, hai tay nện xuống mặt bàn, “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Sao huynh không chịu nhìn đến ta?” Chỉ liếc mắt một cái thì tốt rồi, người lạnh băng như vậy sao lại chấp nhất vì tình đến thế, rốt cuộc Lý Minh Kỳ đạp phải vận số phân chó gì mà có thể khiến tiểu sư huynh dốc lòng đối đãi? Không... Không thể, thị tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp mất tiểu sư huynh, đứng bên cạnh tiểu sư huynh chỉ có thể là thị, cũng chỉ mình thị mới xứng.
Đau khổ nhất thế gian chính là mong chờ quá mức mà không có được, chấp nhất nhiều năm như vậy, một khi hy vọng tan biến, buông tay? Nói dễ hơn làm! Giữa cơn nức nở thị đứng dậy một lần nữa, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, ngọn lửa đã nung nấu nhiều năm sao có thể buông rơi.
Nơi góc tối, một người lặng yên không tiếng động xuất hiện, quần áo toàn thân đỏ như nhuộm máu, đeo mặt nạ bươm bướm nửa bên mặt, theo vóc dáng thì chính là phái nữ, nhưng giọng lại trầm khàn, “Thiếu chủ, ngài đã quyết định?”
“Huyết Sát, ngươi theo cạnh ta cũng đã mười năm rồi nhỉ?” Triệu Hân Tinh lau nước mắt trên mặt, dung nhan trắng ngọc lạnh băng chứa vài phần nhu nhược.
“Bẩm thiếu chủ, chỉ ba tháng nữa là tròn mười năm.”
Triệu Hân Tinh thở dài, “Chớp mắt mà đã gần mười năm, Huyết Sát, ngươi biết không, ta thật có chút mệt mỏi.”
“Bây giờ không phải là lúc ngài mệt mỏi, không phải chỉ là một Lý Minh Kỳ thôi sao? Nếu ngài không vừa mắt, thuộc hạ sẽ giải quyết cho ngài. Chưa kể đến mối quan hệ giữa ngài cùng Quân gia và Tô gia, chỉ tính đến tình nghĩa huynh muội hơn mười năm của các ngài, các vị gia sẽ vì một người ngoài mà trở mặt với ngài sao? Thiếu chủ, thừa dịp tứ gia đi vắng, đây chính là thời cơ thích hợp để xuống tay. Suốt một tháng, ngài nhìn thấy mà còn chưa hiểu sao? Ngài còn do dự điều gì? Thiếu chủ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.” Môi Huyết Sát trắng bệch, như không có máu, áo đỏ toàn thân lại như máu thấm chảy xuôi, chảy tràn sát ý.
“Đúng vậy, bọn họ vẫn sẽ bảo vệ ta.” Thì thào một câu, tiếp theo liền hạ quyết tâm, “Chuyện này, ngươi đừng tự mình ra tay, bảo bọn thuộc hạ làm, cũng không cần lấy mạng ả, ta chỉ muốn ả rời đi trước khi huynh ấy trở về.” Một người rời đi một người quay về mới là khát vọng thật sự của y thị.
“Huyết Sát hiểu rồi.”
......
Lý Minh Kỳ được hai nha hoàn dìu về phòng, nàng nằm nghiêng trên giường, chỉ huy Phượng Ngọc lấy băng đá, dùng khăn túm lại đắp mặt cho Phượng Nhã.
“Chủ nhân, người còn khó chịu không?” Dọc đường về đều nôn khan, khiến các nàng nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng.
Sắc mặt Lý Minh Kỳ vô cùng khó coi, tái nhợt như tờ giấy, cười cũng lộ ra mấy phần miễn cưỡng, “Tốt hơn nhiều rồi, ngươi đừng lo lắng cho ta, đắp mặt của ngươi cẩn thận vào, kẻo đến tối lại phải chịu tội.”
Phượng Nhã có chút lo lắng, “Chủ tử, bọn nô tỳ chịu chút đau đớn cũng không tính là gì, nhưng sao ngài lại phải chịu đau? Hay để Phượng Ngọc mời đại phu đến xem? Ngài đừng cậy mạnh.”
Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, “Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, nghỉ ngơi một chút là được. Ngũ cô nương xuống tay thật tàn độc, bình thường cũng đều như vậy sao?” Tính tình hung bạo như vậy, nam nhân nào chịu được? Tô Diễn thật đúng là quái thai.
“Ngũ cô nương luôn khó chịu như vậy, Chu Tước Các ở phía bắc lại chuyên về hình phạt, nói thật người hầu như bọn nô tỳ đều sợ nàng ta, trong lòng cũng không thích nàng ta.” Phượng Ngọc đau lòng cho tỷ tỷ, đỏ cả hốc mắt, “Hừ, cứ để nàng ta đắc ý vài ngày trước đã, chờ cung chủ về, thế nào cũng phải tố cáo nàng ta.” Chu miệng, vô cùng trẻ con.
“Việc hôm nay hãy xem như chưa từng xảy ra, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hai người các ngươi không được nói gì ra ngoài.” Lý Minh Kỳ nhếch miệng, cười có chút miễn cưỡng, cổ họng dâng lên cảm giác khó chịu, nàng nâng tay lên che miệng, hơi nghiêng đầu. Phượng Ngọc vội rót một ly trà đưa đến, “Chủ nhân, ngài uống một ngụm trà đi, cho dễ nuốt.”
Lý Minh Kỳ nâng tay nàng ta uống liền một hơi, chất lỏng ngọt mát chảy qua cổ họng, dễ chịu hơn rất nhiều, “Hô, đừng lo lắng, ta không sao rồi. Haiz, nhìn bộ dạng đáng thương của các ngươi này, hôm nay các ngươi phải chịu uất ức rồi.”
“Chủ nhân, chuyện này không thể nhịn, bằng không sau này phải sống sao đây?” Phượng Ngọc vuốt lưng cho nàng, trong giọng nói còn chứa cơn giận chưa nguôi.
“Ngọc nhi, ở Vô Trần cung, ai lớn nhất?” Lý Minh Kỳ trừng mắt, không nhiều lời.
“Đương nhiên chính là cung chủ.” Phượng Ngọc đáp rất nhanh, vô cùng kiêu ngạo.
“Chủ nhân, bọn nô tỳ nghe lời ngài.” Cung chủ thân đứng đầu một cung, có một số việc căn bản không cần người hầu các nàng lắm miệng, Phượng Nhã vừa nghĩ liền hiểu được, “Chủ nhân, sắc mặt ngài thật không tốt, hay là nghỉ ngơi một chút?”
Lý Minh Kỳ gật gật đầu, được Phượng Ngọc hầu hạ nàng cởi hài, nằm lên giường, ban đầu còn chưa buồn ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt, chẳng bao lâu sau, lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Phượng Nhã bảo Phượng Ngọc mang thuốc tiêu sưng tới, cẩn thận bôi lên vết bầm ghê người trên cổ Lý Minh Kỳ, Phượng Ngọc thở dài: “Nếu cung chủ nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào, hừ, đến lúc đó nàng ta sẽ đẹp mặt.”
“Suỵt, chủ nhân còn đang ngủ.” Phượng Nhã đã thích vị chủ tử nhỏ này, nàng lương thiện dũng cảm, uyển chuyển bền bỉ. Bị cung chủ ép giữ bên người, bị cướp mất trong sạch, lại chưa từng đòi sống đòi chết, tuy mỗi lần phản kháng đều bị chèn ép, mỗi lần chạy trốn đều bị túm về, nhưng nàng vẫn không biết mệt. Từ lúc nàng đến đây, trên mặt cung chủ rốt cục cũng có dấu hiệu tan băng.
/173
|