Buổi sáng hôm sau, Lý Minh Kỳ mở mắt, nằm ở trên giường không nhúc nhích, trên người không chỗ nào không đau, giống như bị xe ngựa nghiến qua nhiều lần. Đầu cũng vô cùng choáng váng, nàng nâng tay day day cái trán đau, muốn mở miệng, đột nhiên lại nghe một loạt tiếng lục lạc véo von. Lý Minh Kỳ nghi hoặc, giật giật tay, cũng không nghĩ là phát ra từ trên người mình. Nhìn kỹ lại, không biết từ khi nào trên cổ tay nàng đã đeo một cái lục lạc ngọc bích. Trầm Ngạn Khanh, con rùa nhà ngươi, thật sự coi ta là vật cưng để nuôi sao!
“Chủ tử, ngài đã tỉnh?” Bọn nha đầu chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền thấp giọng hỏi một câu.
“Là Phượng Nhã và Phượng Ngọc sao?” Cổ họng khản đặc, nàng không khỏi tằng hắng cho thông giọng.
“Chủ tử, là bọn nô tỳ.” Hai nha đầu nhẹ bước chạy vào nhà, thoáng cái đã nhào đến trước giường.
Lý Minh Kỳ thấy người quen, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều “Xin lỗi, đã khiến các ngươi lo lắng. Hắn không làm khó các ngươi chứ?”
Cả tháng nay Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều lo lắng cho an nguy của nàng, hao gầy không ít “Chủ tử, bọn nô tỳ rất tốt, không sao cả.”
Lo lắng cuối cùng cũng buông xuống, nâng tay vuốt vuốt cổ “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ngọc nhi, ta muốn uống nước.”
“Ngài chờ chút, nô tỳ bưng tới cho ngài ngay.” Phượng Ngọc nghe thấy lập tức xoay người đi rót nước. Phượng Nhã đỡ nàng ngồi dậy “Chủ tử, sắc mặt ngài không được tốt, có cần mời đại phu đến khám không?”
Lý Minh Kỳ khoát tay áo, nhất quyết không chịu mời đại phu, thuốc đắng muốn chết mà. Từ nhỏ thân thể nàng vẫn luôn suy nhược, sau mười năm, chẳng những không uống thuốc thành quen, ngược lại càng uống càng sợ.
Phượng Nhã thấy trên người nàng đầy dấu hôn, mặt lập tức đỏ bừng. Lý Minh Kỳ uống liền ba chén nước mới cảm thấy dễ chịu “Trầm Ngạn Khanh đâu?”
Hai nha đầu liếc nhau, Phượng Ngọc cười nói “Cung chủ ở thư phòng, nếu chủ tử muốn gặp, nô tỳ đi mời ngay.”
“Đừng.” Lý Minh Kỳ giữ chặt tay Phượng Ngọc “Nha đầu xấu xa, ngay cả chủ tử cũng dám giễu cợt.”
Phượng Nhã hé miệng cười “Chủ tử, ngài muốn ra ngoài sao?”
Lý Minh Kỳ xốc chăn, hai chân vừa đặt xuống đất liền ngã sang bên cạnh, Phượng Ngọc nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy, lo lắng hỏi “Chủ tử, ngài sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
“Ta cũng không biết, đúng là có hơi choáng váng.” Hai tay xoa trán, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ngài mau nằm xuống, Ngọc nhi, ngươi chạy đi mời Nhị gia đến khám xem.”
Lý Minh Kỳ vừa nghe, lập tức hét lên “Đừng đi, ta không muốn gặp hắn.” Tình cảnh hôm qua còn rõ mồn một trong đầu, Phong Thiển Ảnh là ca ca của kẻ đó, nghĩ đến trong lòng liền phát hoảng.
“Thôi nào, chủ tử tốt của nô tỳ, hiện tại không phải là lúc tức giận, thân thể quan trọng hơn, ngài lại muốn chọc cung chủ tức giận sao?”
“Cớ gì hắn lại giận, còn không xem thử mọi việc đều tại ai.” Càng nói giọng càng nhỏ.
“Đúng đúng, đều là lỗi của bọn họ. Chủ tử, ngài đừng tức giận với bọn họ, cuối cùng lại chọc tức bản thân, không phải là tự chuốc khổ sao?” Phượng Nhã vừa vỗ về nàng, vừa bảo Phượng Ngọc đi mời người.
Lúc Phượng Ngọc đi vào, Phong Thiển Ảnh đang ở trong viện của mình nhìn gương than thở “Là Phượng Ngọc sao, ngươi không chăm sóc chủ tử của mình cho tốt, chạy đến đây làm gì?”
“Nhị gia, thân thể chủ tử không khoẻ, nô tỳ mời ngài qua bắt mạch.” Phượng Ngọc vừa ngẩng đầu liền thấy cái mặt yêu nghiệt của Phong nhị gia xanh tím ứ máu, khóe môi nàng không thể khống chế mà run lên, ai lại nhẫn tâm đến thế? Khuôn mặt mỹ nhân như thế mà cũng có thể đánh được.
“Muốn cười thì cười đi, Nhị gia ta rộng lượng sẽ không tức giận.” Phong Thiển Ảnh ngoài miệng nói rộng lượng, trong lòng lại lôi thằng nhóc con nhà mình mắng như tát nước, đánh người chỉ chuyên đánh vào mặt, là ai dạy hắn ta vậy, khốn khiếp, chẳng phải chỉ tuấn tú hơn ngươi một chút thôi sao? Ghen tị đến thế sao?
“Nhị gia, nô tỳ không muốn cười, ngài mau qua đó khám bệnh đi.”
Rốt cuộc Phong Thiển Ảnh cũng đứng dậy bước khỏi gương “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau đi trước dẫn đường.” Đêm qua hẳn là bị Ngạn Khanh ép buộc quá chứ gì? “Tứ gia đâu?”
“Cung chủ ở thư phòng xử lý công việc, lúc này hẳn đã ở phòng chủ tử rồi.”
“Vậy sao?” Âm cuối cố ý kéo dài, vẻ mặt thật đáng đánh đòn, Phượng Ngọc thật chỉ muốn lắc đầu.
Phượng Ngọc và Phong Thiển Ảnh một trước một sau bước vào phòng ngủ, vừa vào liền nhìn thấy, Trầm Ngạn Khanh cũng đang ngồi bên giường, còn Lý Minh Kỳ thì dùng chăn quấn kín luôn cả đầu, xem ra là rất cáu kỉnh. Mặc kệ ngươi mặt lạnh hay mềm giọng dỗ dành, nàng đều không thèm quan tâm, Trầm Ngạn Khanh cũng biết đêm qua mình có chút quá đáng, vốn dĩ sáng sớm đã né ra ngoài, vừa nghe nói nàng bệnh, trong lòng liền hoảng, ném mọi việc trong tay, lập tức chạy đến.
Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, hắn làm bộ ho khan hai tiếng “Khụ khụ, đệ muội à, muội không thoải mái chỗ nào vậy?” Đã bị ăn sạch rồi, có phải cũng nên sửa lại cách xưng hô luôn không? Quả nhiên, lông mi Trầm Ngạn Khanh khẽ chớp, trong mắt có ý cười vừa lòng.
Lý Minh Kỳ cách một lớp chăn buồn bực quát “Cút, ai là đệ muội của ngươi, tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta, bây giờ ta không muốn nhìn thấy các ngươi.”
“Khụ, có bệnh thì phải để đại phu khám, muội giấu bệnh sợ thầy là không tốt.” Phong Thiển Ảnh vừa nghe liền hiểu, trong lòng nổi lên chút đồng tình.
“Ta không bệnh, ngươi mới có bệnh, nhìn thấy các ngươi ta liền đau đầu.”
Trầm Ngạn Khanh cũng không tức giận, ngược lại trong mắt còn nhuộm ý cười “Kỳ Kỳ, nếu nàng không chui ra, ta sẽ dùng vũ lực giải quyết.”
“Ngươi lại muốn khi dễ người phải không, Trầm Ngạn Khanh, trừ uy hiếp ta ngươi không còn việc gì khác để làm sao?” Lý Minh Kỳ vô cùng tức giận, mặc kệ cổ họng khàn khàn, hét ra những lời độc ác nhưng lại chẳng khác tiếng mèo kêu là mấy.
Phong Thiển Ảnh chậc chậc hai tiếng, với bộ dạng này hẳn đêm qua Ngạn Khanh đã dùng không ít sức, ngay cả người luôn lạnh nhạt cũng bị ép thành nóng nảy, trước mặt nhiều người như vậy mà vẫn nổi nóng giở tính tiểu thư.
Trầm Ngạn Khanh dùng đuôi mắt liếc hắn ta một cái, lạnh giọng nói “Kỳ Kỳ, ta tức giận.”
Lý Minh Kỳ nào dám thật sự làm hắn tức giận, bằng không chịu trách nhiệm dập lửa khẳng định sẽ là nàng, nhấc chăn lên, lập tức chỉnh người ngồi dậy “Nhìn đi nhìn đi, ta vẫn có thể sống thêm mấy ngày mà.”
“Câm mồm.” Trầm Ngạn Khanh thực không vừa lòng, quát lạnh một tiếng, Lý Minh Kỳ sợ hãi co rúm lại, âm thầm tự kiểm điểm xem là mình được sủng mà kiêu hay là đang đập nồi dìm thuyền.
Trầm Ngạn Khanh cũng biết mình vừa mới nặng lời với nàng, hắn day day trán, hai tay kéo cái người đã cuộn thành một đống, ôm vào lòng, nâng cằm nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn nói từng chữ một “Không được nói hươu nói vượn, những lời đêm qua đã hứa, giờ liền quên sạch?”
Tim Lý Minh Kỳ đập thình thịch, cơn buồn nôn dâng lên, sắc mặt lập tức trắng đi ba phần, băng giá của hắn không ngăn được mà phát tiết ra ngoài “Thế này là sao? Kỳ Kỳ, nàng khó chịu ở đâu?”
Lý Minh Kỳ đỏ vành mắt, bướng bỉnh không quan tâm đến hắn, nhưng người nào đó không đạt được mục đích liền không buông tay “Kỳ Kỳ, đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của ta, rốt cuộc khó chịu ở đâu? Hả?” Trán kề trán, hơi thở giao hòa, Lý Minh Kỳ nhịn không được bắt đầu rơi lệ “Ta không sao, chỉ là nhìn thấy ngươi liền buồn nôn.”
“Chủ tử, ngài đã tỉnh?” Bọn nha đầu chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền thấp giọng hỏi một câu.
“Là Phượng Nhã và Phượng Ngọc sao?” Cổ họng khản đặc, nàng không khỏi tằng hắng cho thông giọng.
“Chủ tử, là bọn nô tỳ.” Hai nha đầu nhẹ bước chạy vào nhà, thoáng cái đã nhào đến trước giường.
Lý Minh Kỳ thấy người quen, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều “Xin lỗi, đã khiến các ngươi lo lắng. Hắn không làm khó các ngươi chứ?”
Cả tháng nay Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều lo lắng cho an nguy của nàng, hao gầy không ít “Chủ tử, bọn nô tỳ rất tốt, không sao cả.”
Lo lắng cuối cùng cũng buông xuống, nâng tay vuốt vuốt cổ “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ngọc nhi, ta muốn uống nước.”
“Ngài chờ chút, nô tỳ bưng tới cho ngài ngay.” Phượng Ngọc nghe thấy lập tức xoay người đi rót nước. Phượng Nhã đỡ nàng ngồi dậy “Chủ tử, sắc mặt ngài không được tốt, có cần mời đại phu đến khám không?”
Lý Minh Kỳ khoát tay áo, nhất quyết không chịu mời đại phu, thuốc đắng muốn chết mà. Từ nhỏ thân thể nàng vẫn luôn suy nhược, sau mười năm, chẳng những không uống thuốc thành quen, ngược lại càng uống càng sợ.
Phượng Nhã thấy trên người nàng đầy dấu hôn, mặt lập tức đỏ bừng. Lý Minh Kỳ uống liền ba chén nước mới cảm thấy dễ chịu “Trầm Ngạn Khanh đâu?”
Hai nha đầu liếc nhau, Phượng Ngọc cười nói “Cung chủ ở thư phòng, nếu chủ tử muốn gặp, nô tỳ đi mời ngay.”
“Đừng.” Lý Minh Kỳ giữ chặt tay Phượng Ngọc “Nha đầu xấu xa, ngay cả chủ tử cũng dám giễu cợt.”
Phượng Nhã hé miệng cười “Chủ tử, ngài muốn ra ngoài sao?”
Lý Minh Kỳ xốc chăn, hai chân vừa đặt xuống đất liền ngã sang bên cạnh, Phượng Ngọc nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy, lo lắng hỏi “Chủ tử, ngài sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
“Ta cũng không biết, đúng là có hơi choáng váng.” Hai tay xoa trán, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ngài mau nằm xuống, Ngọc nhi, ngươi chạy đi mời Nhị gia đến khám xem.”
Lý Minh Kỳ vừa nghe, lập tức hét lên “Đừng đi, ta không muốn gặp hắn.” Tình cảnh hôm qua còn rõ mồn một trong đầu, Phong Thiển Ảnh là ca ca của kẻ đó, nghĩ đến trong lòng liền phát hoảng.
“Thôi nào, chủ tử tốt của nô tỳ, hiện tại không phải là lúc tức giận, thân thể quan trọng hơn, ngài lại muốn chọc cung chủ tức giận sao?”
“Cớ gì hắn lại giận, còn không xem thử mọi việc đều tại ai.” Càng nói giọng càng nhỏ.
“Đúng đúng, đều là lỗi của bọn họ. Chủ tử, ngài đừng tức giận với bọn họ, cuối cùng lại chọc tức bản thân, không phải là tự chuốc khổ sao?” Phượng Nhã vừa vỗ về nàng, vừa bảo Phượng Ngọc đi mời người.
Lúc Phượng Ngọc đi vào, Phong Thiển Ảnh đang ở trong viện của mình nhìn gương than thở “Là Phượng Ngọc sao, ngươi không chăm sóc chủ tử của mình cho tốt, chạy đến đây làm gì?”
“Nhị gia, thân thể chủ tử không khoẻ, nô tỳ mời ngài qua bắt mạch.” Phượng Ngọc vừa ngẩng đầu liền thấy cái mặt yêu nghiệt của Phong nhị gia xanh tím ứ máu, khóe môi nàng không thể khống chế mà run lên, ai lại nhẫn tâm đến thế? Khuôn mặt mỹ nhân như thế mà cũng có thể đánh được.
“Muốn cười thì cười đi, Nhị gia ta rộng lượng sẽ không tức giận.” Phong Thiển Ảnh ngoài miệng nói rộng lượng, trong lòng lại lôi thằng nhóc con nhà mình mắng như tát nước, đánh người chỉ chuyên đánh vào mặt, là ai dạy hắn ta vậy, khốn khiếp, chẳng phải chỉ tuấn tú hơn ngươi một chút thôi sao? Ghen tị đến thế sao?
“Nhị gia, nô tỳ không muốn cười, ngài mau qua đó khám bệnh đi.”
Rốt cuộc Phong Thiển Ảnh cũng đứng dậy bước khỏi gương “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau đi trước dẫn đường.” Đêm qua hẳn là bị Ngạn Khanh ép buộc quá chứ gì? “Tứ gia đâu?”
“Cung chủ ở thư phòng xử lý công việc, lúc này hẳn đã ở phòng chủ tử rồi.”
“Vậy sao?” Âm cuối cố ý kéo dài, vẻ mặt thật đáng đánh đòn, Phượng Ngọc thật chỉ muốn lắc đầu.
Phượng Ngọc và Phong Thiển Ảnh một trước một sau bước vào phòng ngủ, vừa vào liền nhìn thấy, Trầm Ngạn Khanh cũng đang ngồi bên giường, còn Lý Minh Kỳ thì dùng chăn quấn kín luôn cả đầu, xem ra là rất cáu kỉnh. Mặc kệ ngươi mặt lạnh hay mềm giọng dỗ dành, nàng đều không thèm quan tâm, Trầm Ngạn Khanh cũng biết đêm qua mình có chút quá đáng, vốn dĩ sáng sớm đã né ra ngoài, vừa nghe nói nàng bệnh, trong lòng liền hoảng, ném mọi việc trong tay, lập tức chạy đến.
Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, hắn làm bộ ho khan hai tiếng “Khụ khụ, đệ muội à, muội không thoải mái chỗ nào vậy?” Đã bị ăn sạch rồi, có phải cũng nên sửa lại cách xưng hô luôn không? Quả nhiên, lông mi Trầm Ngạn Khanh khẽ chớp, trong mắt có ý cười vừa lòng.
Lý Minh Kỳ cách một lớp chăn buồn bực quát “Cút, ai là đệ muội của ngươi, tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta, bây giờ ta không muốn nhìn thấy các ngươi.”
“Khụ, có bệnh thì phải để đại phu khám, muội giấu bệnh sợ thầy là không tốt.” Phong Thiển Ảnh vừa nghe liền hiểu, trong lòng nổi lên chút đồng tình.
“Ta không bệnh, ngươi mới có bệnh, nhìn thấy các ngươi ta liền đau đầu.”
Trầm Ngạn Khanh cũng không tức giận, ngược lại trong mắt còn nhuộm ý cười “Kỳ Kỳ, nếu nàng không chui ra, ta sẽ dùng vũ lực giải quyết.”
“Ngươi lại muốn khi dễ người phải không, Trầm Ngạn Khanh, trừ uy hiếp ta ngươi không còn việc gì khác để làm sao?” Lý Minh Kỳ vô cùng tức giận, mặc kệ cổ họng khàn khàn, hét ra những lời độc ác nhưng lại chẳng khác tiếng mèo kêu là mấy.
Phong Thiển Ảnh chậc chậc hai tiếng, với bộ dạng này hẳn đêm qua Ngạn Khanh đã dùng không ít sức, ngay cả người luôn lạnh nhạt cũng bị ép thành nóng nảy, trước mặt nhiều người như vậy mà vẫn nổi nóng giở tính tiểu thư.
Trầm Ngạn Khanh dùng đuôi mắt liếc hắn ta một cái, lạnh giọng nói “Kỳ Kỳ, ta tức giận.”
Lý Minh Kỳ nào dám thật sự làm hắn tức giận, bằng không chịu trách nhiệm dập lửa khẳng định sẽ là nàng, nhấc chăn lên, lập tức chỉnh người ngồi dậy “Nhìn đi nhìn đi, ta vẫn có thể sống thêm mấy ngày mà.”
“Câm mồm.” Trầm Ngạn Khanh thực không vừa lòng, quát lạnh một tiếng, Lý Minh Kỳ sợ hãi co rúm lại, âm thầm tự kiểm điểm xem là mình được sủng mà kiêu hay là đang đập nồi dìm thuyền.
Trầm Ngạn Khanh cũng biết mình vừa mới nặng lời với nàng, hắn day day trán, hai tay kéo cái người đã cuộn thành một đống, ôm vào lòng, nâng cằm nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn nói từng chữ một “Không được nói hươu nói vượn, những lời đêm qua đã hứa, giờ liền quên sạch?”
Tim Lý Minh Kỳ đập thình thịch, cơn buồn nôn dâng lên, sắc mặt lập tức trắng đi ba phần, băng giá của hắn không ngăn được mà phát tiết ra ngoài “Thế này là sao? Kỳ Kỳ, nàng khó chịu ở đâu?”
Lý Minh Kỳ đỏ vành mắt, bướng bỉnh không quan tâm đến hắn, nhưng người nào đó không đạt được mục đích liền không buông tay “Kỳ Kỳ, đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của ta, rốt cuộc khó chịu ở đâu? Hả?” Trán kề trán, hơi thở giao hòa, Lý Minh Kỳ nhịn không được bắt đầu rơi lệ “Ta không sao, chỉ là nhìn thấy ngươi liền buồn nôn.”
/173
|