Gần đến đại hôn của Cung chủ Vô Trần Cung - Trầm Ngạn Khanh, các phái khắp nơi đều phái người đến dự, lúc này thành Kỳ Sơn kín người hết chỗ, quán trà tiệm rượu đều đầy ngập khách, khu vực luôn luôn thái bình yên ổn trở nên huyên náo ồn ào, lúc này có không ít kẻ thù gặp nhau rút đao đối mặt.
Trầm Ngạn Khanh đưa Lý Minh Kỳ vào thành, trong thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt nhất vẫn là lôi đài của nhà thành chủ Chung công tử, ba vòng trong ba vòng ngoài, ngay cả lối đi nhỏ cũng bị bịt kín. Tiệm rượu hai bên đều mở rộng cửa sổ, không ít thực khách vừa uống rượu vừa xem náo nhiệt.
Lý Minh Kỳ đứng sau đám người, chớp mắt, đứng bất động, thầm nghĩ Chung Phượng Như này cũng thật không yên, không chịu nhìn xem lúc này tình hình trong thành đang thế nào, đúng là sợ việc còn chưa đủ lớn.
Trầm Ngạn Khanh biết nàng muốn xem náo nhiệt, ôm nàng chen lách ra phía trước, kề sát bên tai nàng, hỏi: Kỳ Kỳ, người này từng chiếm lợi từ nàng?
Ta đánh hắn một tát. Tinh thần Lý Minh Kỳ vốn đang thật thả lỏng, bị hắn hỏi liền căng thẳng, Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng gây phiền phức cho người ta.
Ta và hắn ai thân thiết với nàng hơn? Nàng lại còn bênh vực hắn, ta càng không thể tha cho hắn. Trước mặt người bên ngoài, lúc nào Trầm Ngạn Khanh cũng trương ra cái mặt lạnh băng, đáng sợ ở chỗ không tỏ thái độ gì, mà lạnh lẽo lại khiến người khiếp vía, với người trong lòng lại có biểu cảm khác hẳn.
Được rồi được rồi, chàng muốn gây chuyện với ai thì cứ gây, đánh chết một người thì bớt đi một người, giờ đừng quấy rầy ta xem náo nhiệt. Lý Minh Kỳ đẩy người nào đó đang kề sát mặt ra, tầm mắt dời lên lôi đài.
Trầm Ngạn Khanh không vừa lòng đáp án này lắm, bất quá hắn tự nhận mình là một người rất rộng lượng, hôm nay vốn chỉ muốn đưa nàng đi giải sầu, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm của hai người một chút, chỉ cần nàng vui vẻ thì thế nào cũng được.
Hôm nay Chung Phượng Như thay đổi hình tượng, hắn mặc nho sam*, khăn vấn đầu bay bay, trời rất lạnh lại phe phẩy một cái quạt lông chim, lười biếng nằm nghiêng trên ghế, chợt có khí thế oai hùng khiến đám người vây xem luận bàn sôi nổi. (*nho sam: quần áo của thư sinh)
Có nam nhân nói da mặt vị công tử này thật dày, rảnh rỗi ra ngoài khoe khoang. Có cô nương nói bộ dạng vị công tử này thật tuấn tú, nếu có thể hoạt bát hơn thì thật tốt.
Liên tục có ba người bị thị vệ của hắn đánh rớt xuống lôi đài, Chung công tử nhếch mắt nghiêng mi, hết sức vênh váo, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đều tề tụ đến đây, vốn định tìm bạn kết giao, không ngờ chẳng có ai đáng kết giao. Hắn thật cảm thán, dưới đài có một vị cô nương nhẹ nhàng bước lên. Chung công tử dùng quạt che mặt, vị cô nương này thật dễ nhìn, lên đài là vì mình sao? Giáp Chính, ngươi lên đi, người ta là cô nương, ngươi nên nhẹ nhàng.
Dạ, công tử. Giáp Chính vừa nghe liền rõ, vị cô nương này đã lọt vào mắt gia nhà mình, bảo hắn nương tay.
Hắn nghĩ thế, cô nương kia lại nghĩ khác, ở dưới đài đã sớm thấy hắn ta không vừa mắt, loan đao trong tay vô cùng thô kệch, bị nàng múa kín không kẽ hở, mười mấy chiêu liền ép Giáp Chính không còn sức đánh trả, một dòng máu vọt ra, khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Trước ngực Giáp Chính bị khoét một đường, vừa ra tay hắn liền biết tài nghệ của mình không bằng người, lui ra phía sau vài bước, cao giọng nói: Cô nương võ công cao cường, tại hạ không phải là đối thủ. Vốn đã nhận thua, ai ngờ vị cô nương này lại cố ý không muốn tha người, Hừ, không phải vừa rồi rất lợi hại sao, lúc này lại nhận thua, tiếp tục đi. Thân mình lướt đến, nâng đao chém tới, tư thế như muốn lấy mạng người.
Chung công tử vừa nhìn liền rõ, đây là đến đá quán, hắn vung tay lên, vài thị vệ khác tiến lên, cản lại chiêu thức giết người của nữ tử.
Ta dựng võ đài là vì kết thân, cô nương muốn giết người thì mời đi nơi khác. Chung Phượng Như giữ vững bình tĩnh, thua tỷ võ không sao, nhưng vị cô nương này không làm theo lẽ thường, chỉ muốn đánh mất mặt hắn, sao có thể nhịn.
Nữ tử áo đỏ cười lạnh một tiếng, Bớt nói nhảm đi, xem đao. Đao pháp của nàng cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy ánh đao, căn bản không nhìn rõ dáng đao di chuyển.
Hử? Đao cũng thật nhanh đó. Chung Phượng Như thấy hôm nay đúng là vấp phải gậy sắt, hắn tự mình ra tay cũng sẽ không thắng nổi, rất nhanh trên cánh tay phải đã bị cắt một đường, Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi cố tình gây sự.
Hừ, ta không định giết ngươi, ta chỉ muốn ngươi không còn chút danh tiếng nào thôi. Nữ tử áo đỏ không phân rõ phải trái, chỉ cần cô nương ta thích, quan tâm gì đến oán thù chứ.
Đi cạnh bờ sông, sao hài không ướt. Trầm Ngạn Khanh, nàng ta giương oai ở địa bàn của chàng, chàng mặc kệ sao? Lý Minh Kỳ nheo mắt, không biết chợt nhớ ra điều gì đó, lại nở nụ cười.
Chỉ cần không chạm đến kiêng kị của hắn, sống chết của người khác liên quan gì đến hắn chứ? Ý nghĩ chợt thoáng, máu tươi rơi loạn, một cái tay cụt rơi xuống trước mặt hai người, nếu Trầm Ngạn Khanh không ôm nàng lui về sau mấy bước, nàng nhất định sẽ bị máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả người như những người khác.
Trong bụng nôn nao, sắc mặt Lý Minh Kỳ liền trắng bệch, ngây người trong lòng Trầm Ngạn Khanh nửa ngày, nước chua dâng lên, đẩy Trầm Ngạn Khanh ra, nôn khan, đây là phản ứng thuần túy tự nhiên, nàng không thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Sắc mặt Trầm Ngạn Khanh lập tức trầm xuống, người bên cạnh mình bị dọa sợ, sao nhịn được? Ôm lấy Lý Minh Kỳ bay khỏi đám người, con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn vào một phương hướng nào đấy, vung tay lên, bên người lập tức xuất hiện hai người mặc áo đen, Cung chủ, xin ra chỉ thị.
Ta không sao, chàng dạy dỗ một chút là được, đừng gây sát nghiệt. Lý Minh Kỳ vội kéo tay hắn, nhẹ giọng nói.
Được, nghe theo lời nàng, các ngươi đi đi.
Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.
Chung Phượng Như tức giận, hắn tin tưởng mình chưa từng gặp nàng ta, vừa đến liền muốn chém giết, cánh tay trái của thị vệ Giáp đã bị chặt đứt, máu chảy không ngừng, mà nữ tử này còn không định dừng tay, người dưới đài đã lui về phía sau, cũng không ai định can thiệp. Lúc hắn định phái người về nhà gọi viện binh, lại có người bay lên lôi đài, vung tay kiềm chế nữ tử áo đỏ, Nơi này là địa bàn của Vô Trần cung, muốn giương oai cũng phải xem nơi chốn, cô nương, khuyên cô nương nên biết khoan dung, nhanh chóng dừng tay thôi. Gương mặt của nam tử hết sức bình thường, trên người là áo choàng màu đen, trên mặt đeo mặt nạ bằng bạc nửa bên, chỉ che mắt trái.
Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà xen vào việc của người khác. Cô nãi nãi ta thấy hắn không vừa mắt, liên quan gì đến ngươi. Nữ tử áo đỏ chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, diện mạo cũng không quá xuất sắc, sắc mặt lại có chút khát máu, loan đao nắm trong tay lắc lắc.
Ngươi khiến chủ mẫu ta giật mình, ngươi nói xem có liên quan không. Nam tử đứng nơi đó giống như một thanh vũ khí giết người cực tốt, Mặc kệ ngươi có thân phận gì, mời ngươi lập tức rời khỏi thành Kỳ Sơn, nơi này không chào đón ngươi.
Nếu ta không rời đi. Nữ tử đối chọi gay gắt.
Khóe môi nam tử mím thành một đường, lạnh lùng nói: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách Vô Trần cung ta không nói đạo lý. Nắm đấm như bóng ảnh, thấp thoáng hai cái liền kiềm cổ nữ tử, một tay đánh bay loan đao của nàng ta. Trong ánh mắt tức giận không cam lòng của nữ tử, nam tử kéo nàng ta phóng người lên, bay thẳng ra khỏi thành Kỳ Sơn, có vẻ là sẽ ném người ra khỏi địa phận Kỳ Sơn.
Một màn này thật như hài kịch, mọi người vây xem đều cảm thán, Vô Trần cung thật quá ngang ngược, lại có chút nghi ngờ không rõ, chủ mẫu? Ở đâu? Ánh mắt càn quét chung quanh cũng không nhìn thấy một bóng hình nào.
Không bao lâu sao nam tử áo đen lại quay về lôi đài, cất giọng lạnh lùng: Mặc kệ các ngươi là thế lực phương nào, ở địa phận của Vô Trần cung ta thì phải tuân theo quy tắc của chúng ta, muốn giết người, có thể đánh nhau, chỉ mong đừng làm dơ bẩn Vô Trần cung.
Mọi người kinh hãi, một hộ vệ nho nhỏ lại ngang ngược kiêu ngạo như thế, Vô Trần cung thật đúng là lợi hại.
Chung Phượng Như có chút giật mình, vị Tứ gia kia đến lúc nào? Chủ mẫu là vị hôn thê chưa vào cửa sao? Về sau mình có thể tiếp tục dựng lôi đài không, rất dọa người rồi.
Trầm Ngạn Khanh đưa Lý Minh Kỳ vào thành, trong thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt nhất vẫn là lôi đài của nhà thành chủ Chung công tử, ba vòng trong ba vòng ngoài, ngay cả lối đi nhỏ cũng bị bịt kín. Tiệm rượu hai bên đều mở rộng cửa sổ, không ít thực khách vừa uống rượu vừa xem náo nhiệt.
Lý Minh Kỳ đứng sau đám người, chớp mắt, đứng bất động, thầm nghĩ Chung Phượng Như này cũng thật không yên, không chịu nhìn xem lúc này tình hình trong thành đang thế nào, đúng là sợ việc còn chưa đủ lớn.
Trầm Ngạn Khanh biết nàng muốn xem náo nhiệt, ôm nàng chen lách ra phía trước, kề sát bên tai nàng, hỏi: Kỳ Kỳ, người này từng chiếm lợi từ nàng?
Ta đánh hắn một tát. Tinh thần Lý Minh Kỳ vốn đang thật thả lỏng, bị hắn hỏi liền căng thẳng, Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng gây phiền phức cho người ta.
Ta và hắn ai thân thiết với nàng hơn? Nàng lại còn bênh vực hắn, ta càng không thể tha cho hắn. Trước mặt người bên ngoài, lúc nào Trầm Ngạn Khanh cũng trương ra cái mặt lạnh băng, đáng sợ ở chỗ không tỏ thái độ gì, mà lạnh lẽo lại khiến người khiếp vía, với người trong lòng lại có biểu cảm khác hẳn.
Được rồi được rồi, chàng muốn gây chuyện với ai thì cứ gây, đánh chết một người thì bớt đi một người, giờ đừng quấy rầy ta xem náo nhiệt. Lý Minh Kỳ đẩy người nào đó đang kề sát mặt ra, tầm mắt dời lên lôi đài.
Trầm Ngạn Khanh không vừa lòng đáp án này lắm, bất quá hắn tự nhận mình là một người rất rộng lượng, hôm nay vốn chỉ muốn đưa nàng đi giải sầu, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm của hai người một chút, chỉ cần nàng vui vẻ thì thế nào cũng được.
Hôm nay Chung Phượng Như thay đổi hình tượng, hắn mặc nho sam*, khăn vấn đầu bay bay, trời rất lạnh lại phe phẩy một cái quạt lông chim, lười biếng nằm nghiêng trên ghế, chợt có khí thế oai hùng khiến đám người vây xem luận bàn sôi nổi. (*nho sam: quần áo của thư sinh)
Có nam nhân nói da mặt vị công tử này thật dày, rảnh rỗi ra ngoài khoe khoang. Có cô nương nói bộ dạng vị công tử này thật tuấn tú, nếu có thể hoạt bát hơn thì thật tốt.
Liên tục có ba người bị thị vệ của hắn đánh rớt xuống lôi đài, Chung công tử nhếch mắt nghiêng mi, hết sức vênh váo, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đều tề tụ đến đây, vốn định tìm bạn kết giao, không ngờ chẳng có ai đáng kết giao. Hắn thật cảm thán, dưới đài có một vị cô nương nhẹ nhàng bước lên. Chung công tử dùng quạt che mặt, vị cô nương này thật dễ nhìn, lên đài là vì mình sao? Giáp Chính, ngươi lên đi, người ta là cô nương, ngươi nên nhẹ nhàng.
Dạ, công tử. Giáp Chính vừa nghe liền rõ, vị cô nương này đã lọt vào mắt gia nhà mình, bảo hắn nương tay.
Hắn nghĩ thế, cô nương kia lại nghĩ khác, ở dưới đài đã sớm thấy hắn ta không vừa mắt, loan đao trong tay vô cùng thô kệch, bị nàng múa kín không kẽ hở, mười mấy chiêu liền ép Giáp Chính không còn sức đánh trả, một dòng máu vọt ra, khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Trước ngực Giáp Chính bị khoét một đường, vừa ra tay hắn liền biết tài nghệ của mình không bằng người, lui ra phía sau vài bước, cao giọng nói: Cô nương võ công cao cường, tại hạ không phải là đối thủ. Vốn đã nhận thua, ai ngờ vị cô nương này lại cố ý không muốn tha người, Hừ, không phải vừa rồi rất lợi hại sao, lúc này lại nhận thua, tiếp tục đi. Thân mình lướt đến, nâng đao chém tới, tư thế như muốn lấy mạng người.
Chung công tử vừa nhìn liền rõ, đây là đến đá quán, hắn vung tay lên, vài thị vệ khác tiến lên, cản lại chiêu thức giết người của nữ tử.
Ta dựng võ đài là vì kết thân, cô nương muốn giết người thì mời đi nơi khác. Chung Phượng Như giữ vững bình tĩnh, thua tỷ võ không sao, nhưng vị cô nương này không làm theo lẽ thường, chỉ muốn đánh mất mặt hắn, sao có thể nhịn.
Nữ tử áo đỏ cười lạnh một tiếng, Bớt nói nhảm đi, xem đao. Đao pháp của nàng cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy ánh đao, căn bản không nhìn rõ dáng đao di chuyển.
Hử? Đao cũng thật nhanh đó. Chung Phượng Như thấy hôm nay đúng là vấp phải gậy sắt, hắn tự mình ra tay cũng sẽ không thắng nổi, rất nhanh trên cánh tay phải đã bị cắt một đường, Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi cố tình gây sự.
Hừ, ta không định giết ngươi, ta chỉ muốn ngươi không còn chút danh tiếng nào thôi. Nữ tử áo đỏ không phân rõ phải trái, chỉ cần cô nương ta thích, quan tâm gì đến oán thù chứ.
Đi cạnh bờ sông, sao hài không ướt. Trầm Ngạn Khanh, nàng ta giương oai ở địa bàn của chàng, chàng mặc kệ sao? Lý Minh Kỳ nheo mắt, không biết chợt nhớ ra điều gì đó, lại nở nụ cười.
Chỉ cần không chạm đến kiêng kị của hắn, sống chết của người khác liên quan gì đến hắn chứ? Ý nghĩ chợt thoáng, máu tươi rơi loạn, một cái tay cụt rơi xuống trước mặt hai người, nếu Trầm Ngạn Khanh không ôm nàng lui về sau mấy bước, nàng nhất định sẽ bị máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả người như những người khác.
Trong bụng nôn nao, sắc mặt Lý Minh Kỳ liền trắng bệch, ngây người trong lòng Trầm Ngạn Khanh nửa ngày, nước chua dâng lên, đẩy Trầm Ngạn Khanh ra, nôn khan, đây là phản ứng thuần túy tự nhiên, nàng không thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Sắc mặt Trầm Ngạn Khanh lập tức trầm xuống, người bên cạnh mình bị dọa sợ, sao nhịn được? Ôm lấy Lý Minh Kỳ bay khỏi đám người, con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn vào một phương hướng nào đấy, vung tay lên, bên người lập tức xuất hiện hai người mặc áo đen, Cung chủ, xin ra chỉ thị.
Ta không sao, chàng dạy dỗ một chút là được, đừng gây sát nghiệt. Lý Minh Kỳ vội kéo tay hắn, nhẹ giọng nói.
Được, nghe theo lời nàng, các ngươi đi đi.
Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.
Chung Phượng Như tức giận, hắn tin tưởng mình chưa từng gặp nàng ta, vừa đến liền muốn chém giết, cánh tay trái của thị vệ Giáp đã bị chặt đứt, máu chảy không ngừng, mà nữ tử này còn không định dừng tay, người dưới đài đã lui về phía sau, cũng không ai định can thiệp. Lúc hắn định phái người về nhà gọi viện binh, lại có người bay lên lôi đài, vung tay kiềm chế nữ tử áo đỏ, Nơi này là địa bàn của Vô Trần cung, muốn giương oai cũng phải xem nơi chốn, cô nương, khuyên cô nương nên biết khoan dung, nhanh chóng dừng tay thôi. Gương mặt của nam tử hết sức bình thường, trên người là áo choàng màu đen, trên mặt đeo mặt nạ bằng bạc nửa bên, chỉ che mắt trái.
Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà xen vào việc của người khác. Cô nãi nãi ta thấy hắn không vừa mắt, liên quan gì đến ngươi. Nữ tử áo đỏ chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, diện mạo cũng không quá xuất sắc, sắc mặt lại có chút khát máu, loan đao nắm trong tay lắc lắc.
Ngươi khiến chủ mẫu ta giật mình, ngươi nói xem có liên quan không. Nam tử đứng nơi đó giống như một thanh vũ khí giết người cực tốt, Mặc kệ ngươi có thân phận gì, mời ngươi lập tức rời khỏi thành Kỳ Sơn, nơi này không chào đón ngươi.
Nếu ta không rời đi. Nữ tử đối chọi gay gắt.
Khóe môi nam tử mím thành một đường, lạnh lùng nói: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách Vô Trần cung ta không nói đạo lý. Nắm đấm như bóng ảnh, thấp thoáng hai cái liền kiềm cổ nữ tử, một tay đánh bay loan đao của nàng ta. Trong ánh mắt tức giận không cam lòng của nữ tử, nam tử kéo nàng ta phóng người lên, bay thẳng ra khỏi thành Kỳ Sơn, có vẻ là sẽ ném người ra khỏi địa phận Kỳ Sơn.
Một màn này thật như hài kịch, mọi người vây xem đều cảm thán, Vô Trần cung thật quá ngang ngược, lại có chút nghi ngờ không rõ, chủ mẫu? Ở đâu? Ánh mắt càn quét chung quanh cũng không nhìn thấy một bóng hình nào.
Không bao lâu sao nam tử áo đen lại quay về lôi đài, cất giọng lạnh lùng: Mặc kệ các ngươi là thế lực phương nào, ở địa phận của Vô Trần cung ta thì phải tuân theo quy tắc của chúng ta, muốn giết người, có thể đánh nhau, chỉ mong đừng làm dơ bẩn Vô Trần cung.
Mọi người kinh hãi, một hộ vệ nho nhỏ lại ngang ngược kiêu ngạo như thế, Vô Trần cung thật đúng là lợi hại.
Chung Phượng Như có chút giật mình, vị Tứ gia kia đến lúc nào? Chủ mẫu là vị hôn thê chưa vào cửa sao? Về sau mình có thể tiếp tục dựng lôi đài không, rất dọa người rồi.
/173
|