Quả nhiên có người trốn theo đường hầm dưới giường, Phong Thiển Ảnh không lập tức đuổi theo, ngược lại ngồi bất động bên giường, Ám Long vệ nhìn mà cực kỳ khó hiểu, một người trong đó hỏi: Nhị gia, vì sao không đuổi theo?
Sao phải đuổi? Phong Thiển Ảnh nhíu nhíu mắt xếch, châm chọc nói: Khắp nơi trên núi đều là rừng mê cung, cửa cung thì đã đóng, ngươi nói các nàng có thể đi sao? Trừ khi có người giúp đỡ. Vẻ mặt của hắn cũng nghiêm túc như giọng điệu.
Ám Long vệ liếc mắt nhìn nhau, đều không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn ta, nói lời thật: Thuộc hạ ngu ngốc, xin nhị gia chỉ bảo.
Đúng là ngu ngốc, hai ngươi ở lại đây canh giữ, những người khác đi theo ta. Phong Thiển Ảnh cười châm chọc, nâng tay vỗ vỗ bả vai người nọ, không biết dùng sức thế nào, mặt đất nơi y quỳ liền lõm xuống, trong lòng y càng rét lạnh, Phong gia thật đang tức giận, không biết tối nay trong cung sẽ đổ bao nhiêu máu đây.
Xung quanh Vô Trần cung đều là núi, rừng Tùng rậm rạp, vậy tức là trừ cửa chính thì không có đường khác vào núi sao? Có, hơn nữa không chỉ có một, bốn ngọn núi vờn quanh, chỉ cần bay qua núi lớn là có thể tiến vào Vô Trần cung, ngặt nỗi thuở nhỏ Trầm đại cung chủ có hứng thú với Kỳ Môn Độn Giáp, trong núi cao rừng sâu có giấu trận pháp, sát khí rất mạnh, cửa sống cũng biến thành cửa chết, kẻ tay ngang tiến vào chỉ có đường chết. Hôm qua là đại hôn, trận pháp đã khởi động trước, chỉ còn chờ cá cắn câu. Vậy trừ cách đó thì hết đường rồi sao? Có, con đường này chỉ người sống lâu dài ở Vô Trần cung mới có thể biết, người trong cung gọi là Tuyệt Vọng cốc, vách núi Vong Mạng.
Phong Thiển Ảnh dẫn theo người lặng yên không tiếng động vòng qua Ngô Đồng hiên, xuyên qua một vườn hoa đi tới vách đá trước vách núi đen, gió bên cạnh vách núi rất lớn, gào thét, cát đá bay lên, một bước sai là có thể té xuống, lúc này trước vách núi đang đứng một người.
Dưới ánh trăng, áo đỏ của hắn bay phất phới, dung nhan xinh đẹp che kín vẻ u ám tức giận, Xem nàng gây ra chuyện tốt gì kìa.
Nữ tử nghe vậy xoay người, vô cùng khó hiểu với lời của hắn ta, nhìn hắn ta cười nói: Thiếp đã làm chuyện tốt gì, sao chàng lại tức giận?
Ta hỏi nàng, Triệu Hân Tinh đâu?! Tóc Phong Thiển Ảnh nhảy múa trong gió, ánh mắt hắn ta lại mở thật to, mang theo lửa giận thiêu đốt.
Triệu Hân Tinh? Nàng ta là ai, sao thiếp không biết? Tuyết Nữ trừng mắt nhìn, có chút nghi hoặc, Tướng công, sao chàng lại tức giận với người nhà.
Ánh mắt nguy hiểm của Phong Thiển Ảnh nheo lại, đồng thời khoát tay chặn lại, Ám Long vệ phía sau đều thò đầu ra, Nhị gia, xin cứ dặn dò.
Tìm dọc theo vách núi Vong Mạng này, tìm không thấy người thì các ngươi cũng chôn luôn ở đây đi. Nói xong hắn ta liền đánh về phía Tuyết Nữ, cả người đầy sát khí, A. . . Nàng khiến ta thất vọng đến cực điểm.
Vẻ mặt Tuyết Nữ biến đổi, chuyện xấu này nàng đâu có làm, sao lại khiến hắn ta thất vọng? Chẳng lẽ hắn ta có khả năng tiên tri đoán trước? Còn chưa chờ nghe giải thích, hắn ta đã không quan tâm liều chết nhào tới.
. . . . . .
Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết tối nay sẽ không trôi qua bình an, lại không ngờ sẽ huy động nhiều Ám Long vệ đến vậy. Trong ngoài Ngô Đồng hiên vây đầy người, không lộ ra chút gió nào, Tỷ tỷ, nhị gia và Tuyết Nữ đánh nhau rồi. Từ nơi này cũng có thể nhìn ra chỗ kia bụi mù đầy trời.
Ừ, e là sự việc không đơn giản, đi, chúng ta phải luôn túc trực bên người chủ nhân, một tấc cũng không rời. Sau khi các nàng vào cửa, cố ý liếc mắt lên giường một cái, thấy trong màn giường chủ nhân ngủ vô cùng yên ổn, không bị bên ngoài quấy rầy, vừa muốn thở phào một hơi, một người ngoài cửa đã tiến vào, là vẻ mặt lạnh giá của Trầm Ngạn Khanh, hai nàng vội vàng tiến lên hành lễ, Nô tỳ bái kiến cung chủ. Cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là trong cung náo loạn, cung chủ lo lắng chủ nhân gặp chuyện không may.
Đứng lên đi, ra ngoài trông chừng, không gọi thì không được vào. Trầm Ngạn Khanh phất phất tay, đuổi hạ nhân, sau đó ngồi xuống bên giường, đợi khi cửa vừa đóng lại, ánh mắt lập tức tối sầm.
Trên giường, ai đó nằm nghiêng, đầu quay vào trong, tóc đen rối tung che khuất mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người có lồi có lõm, nam tử không có tâm trạng thưởng thức, từ trong lòng lấy ra một túi bột phấn rắc vào trong giường, nhẹ giọng nói: Ta và nàng không thù không oán, chỉ trách nàng đắc tội người không nên đắc tội, Lý cô nương, ra đi thanh thản. Làm xong việc, không chút dây dưa dài dòng đứng dậy khỏi giường, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Phượng Nhã đè nhanh trái tim đang đập rộn, càng ngày càng bất an, tai họa trong cung chưa lắng xuống, sao cung chủ có thể trở về nhanh đến vậy? Ngọc nhi, muội thấy giọng nói lúc nãy của cung chủ có gì khác trước không?
Phượng Ngọc nghiêm túc nghĩ nghĩ, Tỷ tỷ, không phải tỷ hoài nghi cung chủ là giả chứ? Nói đến khác biệt, có hơi trầm hơn lúc trước.
Sắc mặt Phượng Nhã đột nhiên biến đổi, bất chấp mọi việc, xoay người quay trở lại, Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì? Xông vào như vậy là chuyện đại nghịch bất đạo.
Không thể nghĩ nhiều như thế, về sau ta chấp nhận chịu phạt. Không để ý đến lôi kéo của muội muội, dùng sức đẩy cửa ra.
Một bóng dáng vén màn, cả người nam tử tỏa ra khí lạnh không thể dồn nén, Đồ xấc láo, ai cho các ngươi vào, cút đi.
Phượng Nhã ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ thực nhìn lầm rồi sao? Nhanh chóng quỳ gối xuống, Nhã Nhi lỗ mãng, xin cung chủ trách phạt.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, Cút.
Nghi ngờ chưa tan trong lòng Phượng Nhã càng đậm, đêm nay cung chủ rất kỳ quái. Hàng năm các nàng đi theo hầu hạ bên người Trầm Ngạn Khanh, không nói đến kinh nghiệm, chỉ nói đến hiểu biết về cung chủ nhà mình, đã sớm xâm nhập vào xương cốt. Nội lực của cung chủ cao thâm, nếu không muốn thả cho người khác vào nhà, căn bản các nàng sẽ không mở nổi cánh cửa này, phần lớn đều bị chấn thương, cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Phượng Nhã đứng dậy, tranh cãi ầm ĩ như vậy, chủ nhân cũng không tỉnh lại, thật bất thường. Nàng cố lấy dũng khí, quát hỏi: Ngươi là ai, thật to gan, dám giả mạo cung chủ nhà ta.
Ám Long vệ vẫn chú ý đến động tĩnh bên này, thấy tình huống không ổn, lập tức xông vào phòng, thấy Phượng Nhã làm khó dễ cung chủ nhà mình, đều có chút khó xử, vừa muốn hành lễ lại bị Phượng Nhã ngăn cản, Không được quỳ.
Khó hiểu hỏi: Phượng Nhã cô nương, xảy ra chuyện gì?
Hắn giả mạo, giết ngay.
Sao phải đuổi? Phong Thiển Ảnh nhíu nhíu mắt xếch, châm chọc nói: Khắp nơi trên núi đều là rừng mê cung, cửa cung thì đã đóng, ngươi nói các nàng có thể đi sao? Trừ khi có người giúp đỡ. Vẻ mặt của hắn cũng nghiêm túc như giọng điệu.
Ám Long vệ liếc mắt nhìn nhau, đều không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn ta, nói lời thật: Thuộc hạ ngu ngốc, xin nhị gia chỉ bảo.
Đúng là ngu ngốc, hai ngươi ở lại đây canh giữ, những người khác đi theo ta. Phong Thiển Ảnh cười châm chọc, nâng tay vỗ vỗ bả vai người nọ, không biết dùng sức thế nào, mặt đất nơi y quỳ liền lõm xuống, trong lòng y càng rét lạnh, Phong gia thật đang tức giận, không biết tối nay trong cung sẽ đổ bao nhiêu máu đây.
Xung quanh Vô Trần cung đều là núi, rừng Tùng rậm rạp, vậy tức là trừ cửa chính thì không có đường khác vào núi sao? Có, hơn nữa không chỉ có một, bốn ngọn núi vờn quanh, chỉ cần bay qua núi lớn là có thể tiến vào Vô Trần cung, ngặt nỗi thuở nhỏ Trầm đại cung chủ có hứng thú với Kỳ Môn Độn Giáp, trong núi cao rừng sâu có giấu trận pháp, sát khí rất mạnh, cửa sống cũng biến thành cửa chết, kẻ tay ngang tiến vào chỉ có đường chết. Hôm qua là đại hôn, trận pháp đã khởi động trước, chỉ còn chờ cá cắn câu. Vậy trừ cách đó thì hết đường rồi sao? Có, con đường này chỉ người sống lâu dài ở Vô Trần cung mới có thể biết, người trong cung gọi là Tuyệt Vọng cốc, vách núi Vong Mạng.
Phong Thiển Ảnh dẫn theo người lặng yên không tiếng động vòng qua Ngô Đồng hiên, xuyên qua một vườn hoa đi tới vách đá trước vách núi đen, gió bên cạnh vách núi rất lớn, gào thét, cát đá bay lên, một bước sai là có thể té xuống, lúc này trước vách núi đang đứng một người.
Dưới ánh trăng, áo đỏ của hắn bay phất phới, dung nhan xinh đẹp che kín vẻ u ám tức giận, Xem nàng gây ra chuyện tốt gì kìa.
Nữ tử nghe vậy xoay người, vô cùng khó hiểu với lời của hắn ta, nhìn hắn ta cười nói: Thiếp đã làm chuyện tốt gì, sao chàng lại tức giận?
Ta hỏi nàng, Triệu Hân Tinh đâu?! Tóc Phong Thiển Ảnh nhảy múa trong gió, ánh mắt hắn ta lại mở thật to, mang theo lửa giận thiêu đốt.
Triệu Hân Tinh? Nàng ta là ai, sao thiếp không biết? Tuyết Nữ trừng mắt nhìn, có chút nghi hoặc, Tướng công, sao chàng lại tức giận với người nhà.
Ánh mắt nguy hiểm của Phong Thiển Ảnh nheo lại, đồng thời khoát tay chặn lại, Ám Long vệ phía sau đều thò đầu ra, Nhị gia, xin cứ dặn dò.
Tìm dọc theo vách núi Vong Mạng này, tìm không thấy người thì các ngươi cũng chôn luôn ở đây đi. Nói xong hắn ta liền đánh về phía Tuyết Nữ, cả người đầy sát khí, A. . . Nàng khiến ta thất vọng đến cực điểm.
Vẻ mặt Tuyết Nữ biến đổi, chuyện xấu này nàng đâu có làm, sao lại khiến hắn ta thất vọng? Chẳng lẽ hắn ta có khả năng tiên tri đoán trước? Còn chưa chờ nghe giải thích, hắn ta đã không quan tâm liều chết nhào tới.
. . . . . .
Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết tối nay sẽ không trôi qua bình an, lại không ngờ sẽ huy động nhiều Ám Long vệ đến vậy. Trong ngoài Ngô Đồng hiên vây đầy người, không lộ ra chút gió nào, Tỷ tỷ, nhị gia và Tuyết Nữ đánh nhau rồi. Từ nơi này cũng có thể nhìn ra chỗ kia bụi mù đầy trời.
Ừ, e là sự việc không đơn giản, đi, chúng ta phải luôn túc trực bên người chủ nhân, một tấc cũng không rời. Sau khi các nàng vào cửa, cố ý liếc mắt lên giường một cái, thấy trong màn giường chủ nhân ngủ vô cùng yên ổn, không bị bên ngoài quấy rầy, vừa muốn thở phào một hơi, một người ngoài cửa đã tiến vào, là vẻ mặt lạnh giá của Trầm Ngạn Khanh, hai nàng vội vàng tiến lên hành lễ, Nô tỳ bái kiến cung chủ. Cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là trong cung náo loạn, cung chủ lo lắng chủ nhân gặp chuyện không may.
Đứng lên đi, ra ngoài trông chừng, không gọi thì không được vào. Trầm Ngạn Khanh phất phất tay, đuổi hạ nhân, sau đó ngồi xuống bên giường, đợi khi cửa vừa đóng lại, ánh mắt lập tức tối sầm.
Trên giường, ai đó nằm nghiêng, đầu quay vào trong, tóc đen rối tung che khuất mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người có lồi có lõm, nam tử không có tâm trạng thưởng thức, từ trong lòng lấy ra một túi bột phấn rắc vào trong giường, nhẹ giọng nói: Ta và nàng không thù không oán, chỉ trách nàng đắc tội người không nên đắc tội, Lý cô nương, ra đi thanh thản. Làm xong việc, không chút dây dưa dài dòng đứng dậy khỏi giường, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Phượng Nhã đè nhanh trái tim đang đập rộn, càng ngày càng bất an, tai họa trong cung chưa lắng xuống, sao cung chủ có thể trở về nhanh đến vậy? Ngọc nhi, muội thấy giọng nói lúc nãy của cung chủ có gì khác trước không?
Phượng Ngọc nghiêm túc nghĩ nghĩ, Tỷ tỷ, không phải tỷ hoài nghi cung chủ là giả chứ? Nói đến khác biệt, có hơi trầm hơn lúc trước.
Sắc mặt Phượng Nhã đột nhiên biến đổi, bất chấp mọi việc, xoay người quay trở lại, Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì? Xông vào như vậy là chuyện đại nghịch bất đạo.
Không thể nghĩ nhiều như thế, về sau ta chấp nhận chịu phạt. Không để ý đến lôi kéo của muội muội, dùng sức đẩy cửa ra.
Một bóng dáng vén màn, cả người nam tử tỏa ra khí lạnh không thể dồn nén, Đồ xấc láo, ai cho các ngươi vào, cút đi.
Phượng Nhã ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ thực nhìn lầm rồi sao? Nhanh chóng quỳ gối xuống, Nhã Nhi lỗ mãng, xin cung chủ trách phạt.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, Cút.
Nghi ngờ chưa tan trong lòng Phượng Nhã càng đậm, đêm nay cung chủ rất kỳ quái. Hàng năm các nàng đi theo hầu hạ bên người Trầm Ngạn Khanh, không nói đến kinh nghiệm, chỉ nói đến hiểu biết về cung chủ nhà mình, đã sớm xâm nhập vào xương cốt. Nội lực của cung chủ cao thâm, nếu không muốn thả cho người khác vào nhà, căn bản các nàng sẽ không mở nổi cánh cửa này, phần lớn đều bị chấn thương, cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Phượng Nhã đứng dậy, tranh cãi ầm ĩ như vậy, chủ nhân cũng không tỉnh lại, thật bất thường. Nàng cố lấy dũng khí, quát hỏi: Ngươi là ai, thật to gan, dám giả mạo cung chủ nhà ta.
Ám Long vệ vẫn chú ý đến động tĩnh bên này, thấy tình huống không ổn, lập tức xông vào phòng, thấy Phượng Nhã làm khó dễ cung chủ nhà mình, đều có chút khó xử, vừa muốn hành lễ lại bị Phượng Nhã ngăn cản, Không được quỳ.
Khó hiểu hỏi: Phượng Nhã cô nương, xảy ra chuyện gì?
Hắn giả mạo, giết ngay.
/173
|