Tóc bạc của Tuyết Nữ rối tung, dung nhan xinh đẹp nhuộm màu xám trắng, nàng ta dẫm cành khô lá úa dưới chân, kiên định bước từng bước về phía trước, Ta chỉ ưa thích chàng mà thôi, thân phận của ta là gì quan trọng đến thế sao? Trầm cung chủ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Trầm Ngạn Khanh thầm sinh nghi, Ngươi suy nghĩ cẩn thận xem. Tầm mắt rơi xuống lưng Phong Thiển Ảnh.
Tuyết Nữ dừng trước người Trầm Ngạn Khanh, ngồi xuống ôm lấy Phong Thiển Ảnh, Ngươi đừng làm khó chàng, ta biết ngươi đề phòng ta, mặc kệ ngươi tin hay không, ta cũng phải nói, chuyện xảy ra hôm nay không liên quan gì đến ta cả.
Vì sao ta phải tin ngươi? Năm đó là ai bái đường xong liền không thấy tăm hơi bóng dáng? Vô cớ mất tích hai năm, không sớm không muộn lại xuất hiện vào thời điểm mẫn cảm này, lời của ngươi sao ta có thể tin trọn vẹn. Trầm Ngạn Khanh cười nhạo, rất không cho là đúng.
Tuyết Nữ chán nản, Các ngươi thật không nói đạo lý, nếu ta là trộm sao lại có thể để các ngươi bắt được nhược điểm?
Vậy ngươi hãy nói thật xem, nửa đêm không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?
Ta. . . . Tuyết Nữ hít thở nhanh, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, với tính tình của Trầm Ngạn Khanh, nếu biết nàng có ý định với Lý Minh Kỳ, hậu quả có thể càng phiền phức hay không?
Không lời nào để nói rồi sao? Nói là nói như vậy, trong lòng thì đã hiểu, mọi việc hôm nay quả thật Tuyết Nữ không tham dự.
Tùy ngươi suy nghĩ xấu xa gì cũng được. Lực chú ý của Tuyết Nữ đều đặt vào trên người Phong Thiển Ảnh, sốt ruột bắt mạch cho hắn ta, phát hiện chẳng những hắn ta không bị thương, mà khí mạch còn thông thuận, một quyền kia của Trầm Ngạn Khanh căn bản chính là giúp hắn ta điều trị khí huyết, Tuyết Nữ tức giận trừng mắt nhìn nam nhân cao cao tại thượng đó, Họ Trầm kia, ngươi gạt ta.
Trầm Ngạn Khanh khẽ cười, một chưởng vỗ vào lưng Phong Thiển Ảnh, giải huyệt đạo cho hắn ta, Ai gạt ai còn chưa biết được.
Phong Thiển Ảnh ho khan vài tiếng, những lời vừa rồi hắn ta đều nghe rõ, đứng dậy từ trong lòng Tuyết Nữ, ánh mắt né tránh không nhìn về phía nàng ta, Sư đệ, trước khi mọi việc còn chưa xác định, vẫn không nên quá tin tưởng.
Được được lắm, huynh đệ các ngươi đồng lòng, cùng khi dễ người ngoài như ta. Tuyết Nữ oán hận giậm chân, cũng may lý trí nhanh chóng khôi phục, nổi giận nói: Sớm muộn gì các ngươi cũng phải trả lại sự trong sạch cho ta.
Phong Thiển Ảnh có chút chua xót, lấy thuốc trị thương trong ngực ra, cẩn thận đưa tới, Đều do ta sai, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã vu oan cho nàng, xin cô nãi nãi đại nhân đừng trách tiểu nhân.
Hừ. Tuyết Nữ nâng cằm lên, chộp lấy viên thuốc trên tay hắn ta, tuy thái độ ngạo mạn nhưng cuối cùng vẫn tha thứ.
Trầm Ngạn Khanh nhếch môi mỉm cười, cười nhìn đôi tình nhân cuối cùng cũng hòa thuận như xưa, Đừng liếc mắt đưa tình trước mặt ta, làm ta đau mắt, các ngươi cũng không dễ chịu đâu. Tuyết Nữ, U cốc cần tìm vật gì?
Mạng của ngươi, ngươi cho chứ? Tuyết Nữ tức giận, Đi đi, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, các ngươi vào xem Tàng Bảo Các đã đánh mất thứ gì chẳng phải sẽ biết sao, nhiệm vụ lần này không phải do ta thực hiện.
Trầm Ngạn Khanh thầm hiểu rõ, vật người trong Tiểu Lâu cần tìm không ngoài hai loại, một là công pháp của Trầm gia, sáu cuốn đầu của công pháp đã bị hắn tiêu hủy, toàn bộ ghi tạc trong đầu hắn, chỉ còn lại ba cuốn, dù là ai cũng không ngờ được, đương nhiên không sợ bị trộm. Hai là ngọc bội Long Phượng trong tay hắn, ngọc bội này vốn được điêu khắc từ một khối Ngọc Thạch, sau đó không cẩn thận vỡ thành hai nửa, được thợ khéo chế tác một lần nữa, mới trở thành hai khối ngọc bội. Nó có ích lợi gì, hừ, hắn thật chả quan tâm.
Ngạn Khanh, có tung tích của tiểu sư muội chưa? Phong Thiển Ảnh vuốt vuốt mặt, rốt cục nhớ đến mục đích mình tới đây.
Đường hầm rời đi ở phía Bắc của vách núi đen, huynh đến đó tìm xem. Nhẫn nại của Trầm Ngạn Khanh đã sắp dùng hết, nói dứt lời liền đi về hướng ngược lại.
Trầm Ngạn Khanh thầm sinh nghi, Ngươi suy nghĩ cẩn thận xem. Tầm mắt rơi xuống lưng Phong Thiển Ảnh.
Tuyết Nữ dừng trước người Trầm Ngạn Khanh, ngồi xuống ôm lấy Phong Thiển Ảnh, Ngươi đừng làm khó chàng, ta biết ngươi đề phòng ta, mặc kệ ngươi tin hay không, ta cũng phải nói, chuyện xảy ra hôm nay không liên quan gì đến ta cả.
Vì sao ta phải tin ngươi? Năm đó là ai bái đường xong liền không thấy tăm hơi bóng dáng? Vô cớ mất tích hai năm, không sớm không muộn lại xuất hiện vào thời điểm mẫn cảm này, lời của ngươi sao ta có thể tin trọn vẹn. Trầm Ngạn Khanh cười nhạo, rất không cho là đúng.
Tuyết Nữ chán nản, Các ngươi thật không nói đạo lý, nếu ta là trộm sao lại có thể để các ngươi bắt được nhược điểm?
Vậy ngươi hãy nói thật xem, nửa đêm không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?
Ta. . . . Tuyết Nữ hít thở nhanh, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, với tính tình của Trầm Ngạn Khanh, nếu biết nàng có ý định với Lý Minh Kỳ, hậu quả có thể càng phiền phức hay không?
Không lời nào để nói rồi sao? Nói là nói như vậy, trong lòng thì đã hiểu, mọi việc hôm nay quả thật Tuyết Nữ không tham dự.
Tùy ngươi suy nghĩ xấu xa gì cũng được. Lực chú ý của Tuyết Nữ đều đặt vào trên người Phong Thiển Ảnh, sốt ruột bắt mạch cho hắn ta, phát hiện chẳng những hắn ta không bị thương, mà khí mạch còn thông thuận, một quyền kia của Trầm Ngạn Khanh căn bản chính là giúp hắn ta điều trị khí huyết, Tuyết Nữ tức giận trừng mắt nhìn nam nhân cao cao tại thượng đó, Họ Trầm kia, ngươi gạt ta.
Trầm Ngạn Khanh khẽ cười, một chưởng vỗ vào lưng Phong Thiển Ảnh, giải huyệt đạo cho hắn ta, Ai gạt ai còn chưa biết được.
Phong Thiển Ảnh ho khan vài tiếng, những lời vừa rồi hắn ta đều nghe rõ, đứng dậy từ trong lòng Tuyết Nữ, ánh mắt né tránh không nhìn về phía nàng ta, Sư đệ, trước khi mọi việc còn chưa xác định, vẫn không nên quá tin tưởng.
Được được lắm, huynh đệ các ngươi đồng lòng, cùng khi dễ người ngoài như ta. Tuyết Nữ oán hận giậm chân, cũng may lý trí nhanh chóng khôi phục, nổi giận nói: Sớm muộn gì các ngươi cũng phải trả lại sự trong sạch cho ta.
Phong Thiển Ảnh có chút chua xót, lấy thuốc trị thương trong ngực ra, cẩn thận đưa tới, Đều do ta sai, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã vu oan cho nàng, xin cô nãi nãi đại nhân đừng trách tiểu nhân.
Hừ. Tuyết Nữ nâng cằm lên, chộp lấy viên thuốc trên tay hắn ta, tuy thái độ ngạo mạn nhưng cuối cùng vẫn tha thứ.
Trầm Ngạn Khanh nhếch môi mỉm cười, cười nhìn đôi tình nhân cuối cùng cũng hòa thuận như xưa, Đừng liếc mắt đưa tình trước mặt ta, làm ta đau mắt, các ngươi cũng không dễ chịu đâu. Tuyết Nữ, U cốc cần tìm vật gì?
Mạng của ngươi, ngươi cho chứ? Tuyết Nữ tức giận, Đi đi, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, các ngươi vào xem Tàng Bảo Các đã đánh mất thứ gì chẳng phải sẽ biết sao, nhiệm vụ lần này không phải do ta thực hiện.
Trầm Ngạn Khanh thầm hiểu rõ, vật người trong Tiểu Lâu cần tìm không ngoài hai loại, một là công pháp của Trầm gia, sáu cuốn đầu của công pháp đã bị hắn tiêu hủy, toàn bộ ghi tạc trong đầu hắn, chỉ còn lại ba cuốn, dù là ai cũng không ngờ được, đương nhiên không sợ bị trộm. Hai là ngọc bội Long Phượng trong tay hắn, ngọc bội này vốn được điêu khắc từ một khối Ngọc Thạch, sau đó không cẩn thận vỡ thành hai nửa, được thợ khéo chế tác một lần nữa, mới trở thành hai khối ngọc bội. Nó có ích lợi gì, hừ, hắn thật chả quan tâm.
Ngạn Khanh, có tung tích của tiểu sư muội chưa? Phong Thiển Ảnh vuốt vuốt mặt, rốt cục nhớ đến mục đích mình tới đây.
Đường hầm rời đi ở phía Bắc của vách núi đen, huynh đến đó tìm xem. Nhẫn nại của Trầm Ngạn Khanh đã sắp dùng hết, nói dứt lời liền đi về hướng ngược lại.
/173
|