-Có lẽ em nói đúng_Nhướn mày vẻ chịu thua, Hàn Gia Phong thích thú hỏi vợ, tặng kèm một nụ cười đắc chí_Em, chắc đã nhớ lại mọi chuyện rồi nhỉ
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 957x1348.
-Giúp tớ tìm ra kẻ đã tung mấy cái bức ảnh này_Hiểu Nghi siết chặt Avril như thể muốn cậu nghe rõ những gì mình nói_3 ngày, đủ rồi chứ? Tớ nghĩ cậu có thể làm được cái việc cỏn con này ko quá 1 ngày đâu, nhưng tớ ko muốn ép cậu.
-Được thôi_Avril cười dài, cậu vuốt nhẹ mái tóc của Hiểu Nghi một cách dịu dàng như thể cầu vừa được nhận một thứ gì đó từ cô, sự tin cậy chăng, có lẽ vì người cô ấy nhờ cậy ko phải là Hàn Gia Phong mà là cậu, Avril Kingston, sự tin tưởng đó thật thú vị đến nỗi dường như cậu đã thấy được sự ghen tị trong mắt của kẻ nào đó.
Đặt nhẹ chiếc máy ảnh đời mới vẫn còn chút nóng xuống chiếc bàn gỗ ám bụi, đôi mắt tròn lanh lợi của một cô gái tinh ranh hướng nhìn về nơi đang gây náo loạn rồi nở một nụ cười nhẹ đầy kiêu hãnh:
-Hà Hiểu Nghi, Tần Tiểu Mĩ này tình nguyện ban phát cho cô một chút ân huệ, chờ nhé...
***
Ngã phịch người xuống chiếc đệm màu cam nhạt êm dịu, Hiểu Nghi đưa thở dài nhẹ nhõm cứ như thể cô vừa phải trải qua một chuỗi căng thẳng vô hình. Cô suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều về anh - Hàn Gia Phong và cố tìm kiếm một chút lí do nhỏ nhoi giải thích cho những hành động thờ ơ và lạnh lùng của con người đó, trước những gì mà cô đã gây ra...
-Tít...tít..._Chuỗi âm thanh dài vang vọng đột ngột vảng lên khiến cô gái nhỏ giật mình, như một phản xạ, cô chồm người dậy, mắt hướng về nơi phát ra âm thanh và thức sự bấy giờ mới chịu chú ý đến sự hiện diện của nó - chiếc điện thoại mà chồng cô đã để quên trên xe hồi chiều (chắc tại giận ai đó nên mới để quên ha) - đang nhấp nháy thứ ánh sáng xanh gì đó. Cô gõ nhẹ vào đầu mình một cái rồi xuýt xoa như thể muốn khai sáng phần đầu óc đang ngu muội dần đi của chính mình rồi mỉm cười nhẹ, nhanh chân chạy đến phòng chồng mà ko để ý đến hậu quả sắp xảy ra.
Uống cạn cốc nước đá lạnh đã tan chảy từ mấy phút trước trên chiếc bàn gỗ mỏng, Gia Phong từ từ cởi bỏ chiếc khăn trắng quấn quanh thân dưới như một thói quen. Những vệt nước lăn dài vô thức chảy nhẹ trên vầng trán, trượt mạnh trên làn da ko chút vết tì tạo nên vẻ bất cần của một chàng trai 17 tuổi đầy nhựa sống. Chắc có lẽ vì mới tắm xong nên Hàn thiếu gia nhà ta mới lộ rõ bản chất thực sự của một chàng trai.
-Rầm_Cánh của mạ vàng bất ngờ mở tung, Gia Phong giật mình quay người theo phạn xạ, toan ném ánh mắt tức giận lên kẻ lỡ chân sa bước dám cả gan bước vào phòng anh mà ko xin phép thì chợt khựng lại, trước mặt anh ko ai khắc là Hà Hiểu Nghi: Sao cô ta đến đây?
-Anh_Tiến lại gần chàng trai trước mặt, Hiểu Nghi nở nụ cười tươi rói_Cái này của anh nè
-Sao...sao cô..._Gia Phong sựng người nhìn cô gái trước mặt, ko phải vì chàng ta ngây ngất trước nụ cười rạng rỡ của cô nàng mà là vì sự to gan quá cỡ của cô - dám xem bộ dạng trần truồng ko mảnh vải che thân của chồng mà ko những ko thẹn, còn dám giả vờ ngây thơ ko bít gì nữa
-Em chỉ muốn đưa thứ này thôi mà..._Thoáng nhận rõ điều gì đó từ chồng, Hiểu Nghi phân bua giải thích, môi cô chẩu lên ra vẻ phụng phịu, đôi mắt cô bắt đầu chệch hướng để mặc cho đôi má hồng đã đậm hơn từ bao giờ. Điều này mặc nhiền cũng ko thể thoát khỏi "vùng kiểm soát" của chồng.
-Thật ko?_Gia Phong chậm rãi bước đến gần Hiểu Nghi, những ngon tay dài khẽ chạm vào một lọm tóc rối rồi hôn nhẹ (ui, cách này quen quá ta). Trước sự ngỡ ngàng của vợ, bàn tay còn lại của anh nâng nhẹ chiếc cằm nhọn, cười thích thú.
-Em...Chạm phải ánh nhìn lạ lẫm trong đáy mắt chồng, Hiểu Nghi cúi đầu, khuôn mặt thiên sứ trở nên căng thẳng rõ rệt cứ như thể cô vừa bắt gặp một thứ gì đó trong đôi mắt ấy, đôi mắt đó ko giận giữ, ko đùa cợt, đôi mắt đó chỉ mang một cảm xúc lạc lối nào đó, hi vọng, đó ko phải là thứ cảm xúc anh nên có lúc này, hoàn toàn ko phải, cũng có thể, cô đã nhìn lầm chăng?
-Sao thế? Nhìn tôi đi chứ!_Trước sự tĩnh lặng và phản ứng ko mong đợi của vợ, Gia Phong cất tiếng mỉa mai_Em vốn là kẻ có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này mà, nhìn tôi đi chứ...
-Ko..._Hiểu Nghi ấp úng_...em ko thể...
-Ko thể? Tôi cứ nghĩ em sẽ ko bao giờ nói từ này chứ, Hà Hiểu Nghi..._Lướt nhẹ trên vùng má ấm của vợ, đôi bàn tay khô lạnh của người chồng áp nhẹ. Ấp ủ khuôn mắt bầu bĩnh của vợ, chàng ta cúi nhẹ đầu (Su: các bạn nghĩ tên này mún làm gì; Dân tình: Kiss!!!; Su: sai bét, mún bít thì đọc cho kĩ), ánh mắt săm soi vẫn chưa dứt khỏi con người bé nhỏ, chờ đợi và hi vọng_...kẻ luôn luôn bất chấp thủ đoạn để đạt được bất cứ thứ gì mà lại có thể dễ dàng nói từ này hay sao, "ko thể", từ này, em dễ nói quá nhỉ?
-Ý anh là sao?_Vẫn cúi mặt, Hiểu Nghi đáp trả, có chút gì đó run run
-Em ko hiểu thật hả?_Gia Phong cười khẩy làm ra vẻ thất vọng_Bộ não thôg minh và nhạy bén của em đi đâu mất rồi thế, em phải rõ bản thân mình hơn anh chứ. Dù có là mất trí nhớ thì cũng đừng có tạo cho mình sự vô tội, nó chỉ khiến cho em trở nên giả dối hơn thôi...
-Giả dối? Anh nói thế là sao?_Hiểu Nghi khó hỉu nhìn chồng, khuôn mắt giờ lại mang vẻ tư lự đến khó tin trước lời châm biếng của chồng.
-Ko phải à?
-Giả dối, từ đó ko dành cho em_Cười khẩy nhẹ, cô tiếp lời_Em giống anh mà, nếu em giả dối, phần nào trong anh cũng gian dối đó như thế thì thật là tệ.
-Đừng có đánh đồng tôi với em_Sán lại gần Hiểu Nghi thêm một chút, phả vào làn da kia một mùi hương nhẹ, chàng trai tiếp tục khiêu khích_Tôi, ko bao giờ điên rồ như em đâu, làm tất cả mọi thứ chỉ để có được mục đích của mình
-Tất nhiên rồi, anh có đủ mọi thứ, còn em thì ko_Dường như ko hề lung lay hay ngờ vực trước anh, Hiểu Nghi điềm đạm đáp trả chồng, cứ như thể cô đã biết mọi thứ về mình_Nhưng em và anh giống nhau, đều biết chà đạp và đùa giỡn với những kẻ hèn kém, phải ko?
-Có lẽ em nói đúng_Nhướn mày vẻ chịu thua, Hàn Gia Phong thích thú hỏi vợ, tặng kèm một nụ cười đắc chí_Em, chắc đã nhớ lại mọi chuyện rồi nhỉ
-Ơ?_Hiểu Nghi sựng người, như chút vỡ lẽ điều gì đó cô quay mặt, ánh mắt đảo chiều liên tục trong suy nghĩ dại dột, đúng, sao cô lại nói vậy, cô đã nói gì...
-Sao thế?_Vẫn tiếp tục trò chơi dang dở, Hàn thiếu gia thì thào vào tai vợ_Xem ra, cô ko thể giấu giếm thêm nữa nhỉ? Bộ mặt thật của cô...
-Vậy là em đoán đúng rồi!!_Hiểu Nghi nhảy đựng lên rồi cười thật tươi như một đứa trẻ vừa thẳng cuộc trong một trò chơi gì đó, thản nhiên cắt ngang lời nói của chồng_Em giống anh, vậy chắc chắn, địa vị của em cũng chẳng kém cỏi gì, đúng ko?
-Đoán?_Đưa mắt nhìn cô vợ ngây thơ ngang nhiên trèo lên giường mình quậy tung chăn gối với niềm sung sướng ko thể cho là giả tạo, Gia Phong hờ hững cười, nụ cười của sự khó hiểu rồi ra chiều chịu thua_Phục em
-Tất nhiên, em thông minh mà
-Nhưng mà việc em dám chơi anh..._Vừa nói, Gia Phong vừa đặt chân đến giường mình, nơi cô vợ bé nhỏ đang "chờ đợi"_tất nhiên, anh cũng phải chơi cho đến cùng
-Thật hả?_Liếc nhìn chồng, Hiểu Nghi cười khẩy một cách khinh miệt_Vậy, em cũng sẽ chơi cho đến khi anh thua
-Nói là phải giữ lời, ko được hối hận. Một khi đã chơi, tôi sẽ là người chiến thắng...
-Ừm, nhưng em cũng ko phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc_Quàng tay lên vai chồng, Hàn thiếu phu nhân hào hứng trả lời mà chẳng biết đến hậu quả sau này, người thắng cuộc sẽ là kẻ thua cuộc...
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 957x1348.
-Giúp tớ tìm ra kẻ đã tung mấy cái bức ảnh này_Hiểu Nghi siết chặt Avril như thể muốn cậu nghe rõ những gì mình nói_3 ngày, đủ rồi chứ? Tớ nghĩ cậu có thể làm được cái việc cỏn con này ko quá 1 ngày đâu, nhưng tớ ko muốn ép cậu.
-Được thôi_Avril cười dài, cậu vuốt nhẹ mái tóc của Hiểu Nghi một cách dịu dàng như thể cầu vừa được nhận một thứ gì đó từ cô, sự tin cậy chăng, có lẽ vì người cô ấy nhờ cậy ko phải là Hàn Gia Phong mà là cậu, Avril Kingston, sự tin tưởng đó thật thú vị đến nỗi dường như cậu đã thấy được sự ghen tị trong mắt của kẻ nào đó.
Đặt nhẹ chiếc máy ảnh đời mới vẫn còn chút nóng xuống chiếc bàn gỗ ám bụi, đôi mắt tròn lanh lợi của một cô gái tinh ranh hướng nhìn về nơi đang gây náo loạn rồi nở một nụ cười nhẹ đầy kiêu hãnh:
-Hà Hiểu Nghi, Tần Tiểu Mĩ này tình nguyện ban phát cho cô một chút ân huệ, chờ nhé...
***
Ngã phịch người xuống chiếc đệm màu cam nhạt êm dịu, Hiểu Nghi đưa thở dài nhẹ nhõm cứ như thể cô vừa phải trải qua một chuỗi căng thẳng vô hình. Cô suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều về anh - Hàn Gia Phong và cố tìm kiếm một chút lí do nhỏ nhoi giải thích cho những hành động thờ ơ và lạnh lùng của con người đó, trước những gì mà cô đã gây ra...
-Tít...tít..._Chuỗi âm thanh dài vang vọng đột ngột vảng lên khiến cô gái nhỏ giật mình, như một phản xạ, cô chồm người dậy, mắt hướng về nơi phát ra âm thanh và thức sự bấy giờ mới chịu chú ý đến sự hiện diện của nó - chiếc điện thoại mà chồng cô đã để quên trên xe hồi chiều (chắc tại giận ai đó nên mới để quên ha) - đang nhấp nháy thứ ánh sáng xanh gì đó. Cô gõ nhẹ vào đầu mình một cái rồi xuýt xoa như thể muốn khai sáng phần đầu óc đang ngu muội dần đi của chính mình rồi mỉm cười nhẹ, nhanh chân chạy đến phòng chồng mà ko để ý đến hậu quả sắp xảy ra.
Uống cạn cốc nước đá lạnh đã tan chảy từ mấy phút trước trên chiếc bàn gỗ mỏng, Gia Phong từ từ cởi bỏ chiếc khăn trắng quấn quanh thân dưới như một thói quen. Những vệt nước lăn dài vô thức chảy nhẹ trên vầng trán, trượt mạnh trên làn da ko chút vết tì tạo nên vẻ bất cần của một chàng trai 17 tuổi đầy nhựa sống. Chắc có lẽ vì mới tắm xong nên Hàn thiếu gia nhà ta mới lộ rõ bản chất thực sự của một chàng trai.
-Rầm_Cánh của mạ vàng bất ngờ mở tung, Gia Phong giật mình quay người theo phạn xạ, toan ném ánh mắt tức giận lên kẻ lỡ chân sa bước dám cả gan bước vào phòng anh mà ko xin phép thì chợt khựng lại, trước mặt anh ko ai khắc là Hà Hiểu Nghi: Sao cô ta đến đây?
-Anh_Tiến lại gần chàng trai trước mặt, Hiểu Nghi nở nụ cười tươi rói_Cái này của anh nè
-Sao...sao cô..._Gia Phong sựng người nhìn cô gái trước mặt, ko phải vì chàng ta ngây ngất trước nụ cười rạng rỡ của cô nàng mà là vì sự to gan quá cỡ của cô - dám xem bộ dạng trần truồng ko mảnh vải che thân của chồng mà ko những ko thẹn, còn dám giả vờ ngây thơ ko bít gì nữa
-Em chỉ muốn đưa thứ này thôi mà..._Thoáng nhận rõ điều gì đó từ chồng, Hiểu Nghi phân bua giải thích, môi cô chẩu lên ra vẻ phụng phịu, đôi mắt cô bắt đầu chệch hướng để mặc cho đôi má hồng đã đậm hơn từ bao giờ. Điều này mặc nhiền cũng ko thể thoát khỏi "vùng kiểm soát" của chồng.
-Thật ko?_Gia Phong chậm rãi bước đến gần Hiểu Nghi, những ngon tay dài khẽ chạm vào một lọm tóc rối rồi hôn nhẹ (ui, cách này quen quá ta). Trước sự ngỡ ngàng của vợ, bàn tay còn lại của anh nâng nhẹ chiếc cằm nhọn, cười thích thú.
-Em...Chạm phải ánh nhìn lạ lẫm trong đáy mắt chồng, Hiểu Nghi cúi đầu, khuôn mặt thiên sứ trở nên căng thẳng rõ rệt cứ như thể cô vừa bắt gặp một thứ gì đó trong đôi mắt ấy, đôi mắt đó ko giận giữ, ko đùa cợt, đôi mắt đó chỉ mang một cảm xúc lạc lối nào đó, hi vọng, đó ko phải là thứ cảm xúc anh nên có lúc này, hoàn toàn ko phải, cũng có thể, cô đã nhìn lầm chăng?
-Sao thế? Nhìn tôi đi chứ!_Trước sự tĩnh lặng và phản ứng ko mong đợi của vợ, Gia Phong cất tiếng mỉa mai_Em vốn là kẻ có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này mà, nhìn tôi đi chứ...
-Ko..._Hiểu Nghi ấp úng_...em ko thể...
-Ko thể? Tôi cứ nghĩ em sẽ ko bao giờ nói từ này chứ, Hà Hiểu Nghi..._Lướt nhẹ trên vùng má ấm của vợ, đôi bàn tay khô lạnh của người chồng áp nhẹ. Ấp ủ khuôn mắt bầu bĩnh của vợ, chàng ta cúi nhẹ đầu (Su: các bạn nghĩ tên này mún làm gì; Dân tình: Kiss!!!; Su: sai bét, mún bít thì đọc cho kĩ), ánh mắt săm soi vẫn chưa dứt khỏi con người bé nhỏ, chờ đợi và hi vọng_...kẻ luôn luôn bất chấp thủ đoạn để đạt được bất cứ thứ gì mà lại có thể dễ dàng nói từ này hay sao, "ko thể", từ này, em dễ nói quá nhỉ?
-Ý anh là sao?_Vẫn cúi mặt, Hiểu Nghi đáp trả, có chút gì đó run run
-Em ko hiểu thật hả?_Gia Phong cười khẩy làm ra vẻ thất vọng_Bộ não thôg minh và nhạy bén của em đi đâu mất rồi thế, em phải rõ bản thân mình hơn anh chứ. Dù có là mất trí nhớ thì cũng đừng có tạo cho mình sự vô tội, nó chỉ khiến cho em trở nên giả dối hơn thôi...
-Giả dối? Anh nói thế là sao?_Hiểu Nghi khó hỉu nhìn chồng, khuôn mắt giờ lại mang vẻ tư lự đến khó tin trước lời châm biếng của chồng.
-Ko phải à?
-Giả dối, từ đó ko dành cho em_Cười khẩy nhẹ, cô tiếp lời_Em giống anh mà, nếu em giả dối, phần nào trong anh cũng gian dối đó như thế thì thật là tệ.
-Đừng có đánh đồng tôi với em_Sán lại gần Hiểu Nghi thêm một chút, phả vào làn da kia một mùi hương nhẹ, chàng trai tiếp tục khiêu khích_Tôi, ko bao giờ điên rồ như em đâu, làm tất cả mọi thứ chỉ để có được mục đích của mình
-Tất nhiên rồi, anh có đủ mọi thứ, còn em thì ko_Dường như ko hề lung lay hay ngờ vực trước anh, Hiểu Nghi điềm đạm đáp trả chồng, cứ như thể cô đã biết mọi thứ về mình_Nhưng em và anh giống nhau, đều biết chà đạp và đùa giỡn với những kẻ hèn kém, phải ko?
-Có lẽ em nói đúng_Nhướn mày vẻ chịu thua, Hàn Gia Phong thích thú hỏi vợ, tặng kèm một nụ cười đắc chí_Em, chắc đã nhớ lại mọi chuyện rồi nhỉ
-Ơ?_Hiểu Nghi sựng người, như chút vỡ lẽ điều gì đó cô quay mặt, ánh mắt đảo chiều liên tục trong suy nghĩ dại dột, đúng, sao cô lại nói vậy, cô đã nói gì...
-Sao thế?_Vẫn tiếp tục trò chơi dang dở, Hàn thiếu gia thì thào vào tai vợ_Xem ra, cô ko thể giấu giếm thêm nữa nhỉ? Bộ mặt thật của cô...
-Vậy là em đoán đúng rồi!!_Hiểu Nghi nhảy đựng lên rồi cười thật tươi như một đứa trẻ vừa thẳng cuộc trong một trò chơi gì đó, thản nhiên cắt ngang lời nói của chồng_Em giống anh, vậy chắc chắn, địa vị của em cũng chẳng kém cỏi gì, đúng ko?
-Đoán?_Đưa mắt nhìn cô vợ ngây thơ ngang nhiên trèo lên giường mình quậy tung chăn gối với niềm sung sướng ko thể cho là giả tạo, Gia Phong hờ hững cười, nụ cười của sự khó hiểu rồi ra chiều chịu thua_Phục em
-Tất nhiên, em thông minh mà
-Nhưng mà việc em dám chơi anh..._Vừa nói, Gia Phong vừa đặt chân đến giường mình, nơi cô vợ bé nhỏ đang "chờ đợi"_tất nhiên, anh cũng phải chơi cho đến cùng
-Thật hả?_Liếc nhìn chồng, Hiểu Nghi cười khẩy một cách khinh miệt_Vậy, em cũng sẽ chơi cho đến khi anh thua
-Nói là phải giữ lời, ko được hối hận. Một khi đã chơi, tôi sẽ là người chiến thắng...
-Ừm, nhưng em cũng ko phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc_Quàng tay lên vai chồng, Hàn thiếu phu nhân hào hứng trả lời mà chẳng biết đến hậu quả sau này, người thắng cuộc sẽ là kẻ thua cuộc...
/59
|