Chính văn
Lăng Tường trở về nhà, anh mở cửa, mệt mỏi đi vào phòng. Hôm nay, anh đã gặp một rắc rối lớn với đám cáo già ở công ty. Bọn họ liên tục ngăn cản anh đấu giá mảnh đất ở thành Tây, dù đã dùng mọi lí do rằng khuyên anh đừng nóng vội, nhưng anh biết, bọn họ cố ý cản đường đơn giản là vì sợ anh sẽ thông qua khảo nghiệm và lên chức chủ tịch. Đúng vậy, chỉ cần anh vượt qua khảo nghiệm lần này, anh nhất định sẽ thay thế lão cha lên làm chủ tịch. Vua nào triều thần đó, bọn họ vẫn sợ anh sẽ thanh lọc nội bộ và đá họ ra khỏi WH, nên đã cố kéo dài hơi tàn, ngăn cản con đường của anh.
Lăng Tường xoa xoa trán, đặt cặp táp lên bàn, thả mình rơi tự do xuống sofa. Những con cáo già kia thật ra chính là những kẻ thiểu não. Bọn họ không hề biết rằng, dù sao đi chăng nữa thì anh cũng là Dribi duy nhất của dòng họ Lăng. Chuyện lên chức chủ tịch hẳn chỉ là chuyện sớm hay muộn. Bây giờ bọn họ càng cản đường, sau này bọn họ càng không có lối về. Anh thật ra rất chờ đợi được nhìn vẻ mặt xám xịt và cay cú của bọn họ.
"Meo meo... "
Tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên, âm vực vô cùng ngọt ngào, mềm mại như sợi lông vũ gãi nhẹ vào lòng người. Lăng Tường không động đậy, vẫn ngã đầu ra thành sofa, quả nhiên không bao lâu, trên sofa có một rung động rất nhỏ, đón chào bước chân của Miu Miu từ từ bò lên người anh.
Lăng Tường cong mắt, cười dịu dàng cúi đầu xuống nhìn Miu Miu. Miu Miu là Adori mà anh đã chọn lựa trong " ngày hội Adori" vào mười năm trước - Em ấy là một Adori chưa hóa hình, và cũng có thể là sẽ không bao giờ hóa hình.
Lăng Tường vuốt ve nhúm lông mềm mại của Miu Miu, cảm nhận được những sợi lông đang cọ nhẹ vào từng tế bào xúc giác nhỏ nhất, trong lòng lại thấy bình an kì lạ. Miu Miu thoải mái vì được bàn tay Lăng Tường vỗ về, thân mình co lại, hơi ưỡn bụng ra, đầu tựa vào hông của Lăng Tường, vù vù ngủ say.
"Đồ vô lương tâm này! Hưởng thụ xong thì liền ngủ à?"
Lăng Tường vừa bực mình vừa buồn cười mắng một tiếng. Không biết có phải trong lúc ngủ Miu Miu vẫn nghe được anh nói hay không, chỉ thấy em ấy hơi cựa mình, đầu nhỏ bắt đầu dụi dụi lung tung, mềm mại khó tả.
Nhúm lông nhỏ này, vẫn biết cách lấy lòng người ta như vậy!
Tiếng chuông điện thoại thế nhưng lại nhằm đúng phút giây tốt đẹp này mà vang lên. Lăng Tường cau mày, ngay lập tức tắt chuông điện thoại. Anh liếc mắt nhìn màn hình, trên đó hiện ra số điện thoại quen thuộc của Mạc Phi.
Mạc Phi là bạn thân nhất của Lăng Tường. Người này năng lực khá tốt, gen có độ tinh thuần đến 9.56/10, nằm trong nhóm Dribi phát triển tầm cao cực kì hiếm thấy. Mười năm trước, Dribi tham gia khảo hạch có hơn hai trăm người, nhưng chỉ tìm ra hai người có gen tinh thuần vượt qua 9.5 chính là anh và Mạc Phi. Có lẽ vì vậy nên hai người nghiễm nhiên trở thành bạn của nhau, giao tình kéo dài suốt mười năm qua cũng chưa hề thay đổi. Chẳng qua, có một điều vẫn luôn khiến Lăng Tường không thể vừa lòng, đó chính là cậu ta luôn luôn gọi điện thoại vào lúc mà Miu Miu đang ngủ say trên người anh, khiến anh hoàn toàn bị rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, không thể đặt Miu Miu xuống vì sợ làm em ấy tỉnh giấc, mà chỉ có thể cố gắng nhỏ giọng hết sức có thể nói chuyện với người bên kia đầu dây.
"Cậu hãy nói cho tôi một điều gì đó hay ho, nếu không tôi sẽ giết cậu đấy!"
Đầu dây bên kia thoáng chốc im lặng, giống như đang tự hỏi điều gì đó, một lúc sau mới nghe giọng nói của Mạc Phi dè dặt vang lên.
"Không phải tớ lại gọi lúc Miu Miu nhà cậu đang ngủ chứ?"
Lăng Tường không nói gì, không khí xung quanh nháy mắt lạnh xuống. Dường như Mạc Phi bên kia đã rùng mình một cái, cậu ta vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
"Tớ đang ở dưới lầu nhà cậu, mau mở cửa đi!"
Lăng Tường cúi đầu nhìn Miu Miu đang ngủ trong lòng mình, trầm mặc hỏi.
"Để sau không được à?"
"Không được! Quan trọng lắm, cậu nhất định đang cần đó!"
Lăng Tường vuốt lông của Miu Miu, phân vân chọn lựa một chút rồi mới "ừ" khẽ một tiếng đáp lại. Anh tắt máy, mở chế độ điều khiển từ xa trên di động, trong màn hình lập tức hiện ra gương mặt của Mạc Phi đang đu trên thanh chắn cửa, ấn nút mở cửa, không ngoài dự đoán khiến cậu ta ngã sóng soài ra đất, bực mình mắng to một tiếng.
"Cậu mở cửa không thể báo trước một tiếng à?"
"Không thích!"
Mạc Phi lồm cồm bò dậy, lầm bầm gì đó thêm vài tiếng mới chịu xách cặp táp đi vào. Quả nhiên, vừa đi vào liền nhìn thấy bạn thân đang ôm Adori nhà cậu ta ngủ. Người này chắc chắn là đang trả thù anh gọi không đúng thời điểm đây mà.
Mạc Phi ngồi phịch xuống sofa đối diện, mắt nhìn Lăng Tường chằm chằm, mãi cho đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, hờ hững hỏi.
"Chuyện gì?"
"Nghe nói cậu lại gặp rắc rối với mấy lão cổ đông cáo già à?"
Mạc Phi vốn cũng không hề hi vọng được thấy Lăng Tường nói chuyện dễ nghe. Có thể là anh đã quá quen với kiểu nói chuyện nhát gừng, không đầu không đuôi của cậu ta suốt mười năm trời. Nếu như bây giờ cậu ta đột nhiên nói chuyện có khuôn phép thì anh mới cảm thấy sợ hãi. Bởi vì lúc đó cậu ta nhất định là đang rất khó chịu muốn tìm vật hi sinh trút giận. Và dĩ nhiên thì cái gì cũng có ngoại lệ, mà ngoại lệ của Lăng Tường lại không rơi xuống đầu anh, ngoại lệ đó được dành riêng cho nhúm lông nhỏ mang tên Miu Miu còn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu ta kia. Mạc Phi không thèm ghen tị với vợ của bạn.
"Thì đã sao?"
Lăng Tường cười nhạt hỏi lại. Mặc dù anh đã có thể mường tượng ra được Mạc Phi muốn nói cái gì, nhưng là một người thông minh thì sẽ không bao giờ mở đầu câu chuyện trước, vì quyền đàm phán luôn rơi vào tay của người nói sau.
"Cậu muốn tính kế cả bạn thân à? Đừng dùng thủ đoạn trên thương trường để đối đãi với tớ, vì lúc này cậu mới là người cần tớ!"
Mạc Phi đắc ý nói, nụ cười không khỏi tràn lan trên khóe môi. Đúng vậy, anh đang rất vui vẻ đấy! Suốt mười năm trời làm bạn của Lăng Tường, vậy mà anh lại chưa từng được thử qua cảm giác được chiếm thế thượng phong là như thế nào. Mãi cho đến hôm nay mới có thể nhân cơ hội cậu ta gặp khó khăn chạy đến vừa giúp đỡ, vừa trêu cợt.
Mạc Phi híp mắt lại, tưởng tượng đến vẻ mặt khó coi của Lăng Tường khi nghe anh nói. Nhưng đáng tiếc là anh đã nhầm, Lăng Tường không hề thay đổi sắc mặt, cậu ta chỉ thản nhiên nhìn anh, nhìn đến mức anh thấy da gà toàn thân của mình đều nổi lên, và nếu anh có lông như Miu Miu thì bộ lông đó chắc chắc chắn đã dựng đứng tựa như gai nhím.
Mạc Phi lúc này không hề có cảm giác vui sướng nữa, thay vào đó là ảo não buồn bực. Anh sao lại có thể quên được gen của Lăng Tường tinh thuần đến 9.87/10 được cơ chứ? Thật không hiểu người cha có gen 8.73 của cậu ta rốt cuộc đã ăn cái quỷ gì mà lại sinh ra được đứa con như cậu ta nữa. Cậu ta xuất hiện rõ ràng là để đảo lộn nhân loại và làm khổ anh mà. Giống như lúc này ấy, nếu như cậu ta có thật sự nói sai, anh cũng phải gật đầu bảo đúng. Ai bảo cậu ta mạnh hơn anh nào?
"Có chuyện thì nói, không thì lăn về!"
" Tớ nói, tớ nói! Ok rồi chứ? Đây là bản hợp đồng thoả thuận ủy quyền cổ phần của WH. Trong tay tớ có 10% cổ phần. Tuy không lớn, nhưng nếu gộp với 24% của cậu thì cậu sẽ không bị nhóm người kia ngăn cản nữa. Cậu có cảm thấy tớ tốt với cậu chưa? À mà, điều kiện tiên quyết là lão cha của cậu không can dự vào chuyện này. 37% cổ phần của ông ấy mới là quyết định tất cả!"
Mạc Phi đẩy hợp đồng đến trước mặt của Lăng Tường, vừa quan sát biến hóa trên mặt bạn thân. Cậu ta cúi đầu liếc qua rất nhanh, rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, lẳng lặng không nói gì, ánh mắt lộ ra nghiền ngẫm.
"Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"
Mạc Phi khó hiểu hỏi, dĩ nhiên cũng có một phần e ngại.
"Không có gì!" Lăng Tường thản nhiên nói, cúi đầu vuốt ve đầu nhỏ của Miu Miu, khiến em ấy thoải mái rên hừ hừ, ngủ càng thêm say sưa. "Chỉ là... Sáng nay hội đồng cổ đông vừa mới gây phiền toái, bây bây giờ cậu đã chuẩn bị đem cổ phần ủy quyền. Hợp đồng mà để luật sư xử lí, nhanh nhất cũng phải vượt quá một tuần, vì còn phải tốn thời gian thống kê, xác thực. Thế này chẳng phải nói hợp đồng vốn là được chuẩn bị từ trước, tính toán đem cho tôi, rồi dựa vào tôi đẻ lợi nhuận, cậu chỉ cần ngồi chơi xơi nước. Chẳng qua, vừa đúng lúc lại nghe được tôi gặp phải rắc rối, nên cậu đến đây vừa chê cười, vừa ban ân?"
Mạc Phi trợn tròn mắt nhìn Lăng Tường, dĩ nhiên không ngờ được đầu óc cậu ta xoay chuyển nhanh đến như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn ra được kẽ hở bên trong. chơi với người bạn như vậy không biết là lợi hay hại đây?
"Dù chuẩn bị khi nào thì tớ cũng đang giúp đỡ cậu. Không cần khó khăn với nhau như thế chứ? Chúng ta làm bạn cả mười năm trời, cậu không thể thả lỏng với tớ một chút sao?"
"Là tại cậu nói điều không nên nói!"
Lăng Tường rũ mắt xuống, lời nói khiến cho Mạc Phi ngẩn ra, tự ngẫm lại câu nói của mình, ngay lập tức ngộ ra... Anh vừa nhắc đến cha của Lăng Tường...
Lăng Tường không thích nhất chính là khi có ai đó nói về chuyện gia đình của cậu ta. Cha của cậu ta năm đó chọn một Adori, sau khi cùng Adori hợp phòng sinh ra cậu ta thì liền bỏ nhà đi, cùng một đồng loại Dribi gây ra đủ chuyện tai tiếng. Lăng Tường sau này nghe chuyện cũng không nói gì, nhưng Adori mẹ cậu ta thì vô cùng tức giận, ngay lập tức kí đơn li hôn liền rời đi, để lại một mình cậu ta lúc đó còn chưa đầy tám tuổi. Lăng Tường sinh ra từ nhỏ đã cực kì trầm lặng, ngày nhìn thấy trong nhà không một bóng người cũng chỉ rũ mắt không nói, nên ăn vẫn ăn, nên ngủ vẫn ngủ, mãi cho đến ngày được ông nội cậu ta đón đi.
Mạc Phi tự trách mình nói lại chuyện không hay, xem như cái miệng gây họa, bị Lăng Tường hù dọa chút cũng đáng. Nghĩ kỹ lại, Lăng Tường tính tình xấu như vậy, có khi cũng là vì quá khứ không mấy tốt đẹp đó mà ra. Lúc này, cậu ta chỉ còn Miu Miu...
Mạc Phi cúi đầu nhìn xuống, thấy Miu Miu đang rúc đầu vào lòng Lăng Tường, mà Lăng Tường thì không lúc nào ngơi tay vuốt lông cho Miu Miu, giống như sợ chỉ ngừng tay thì Miu Miu sẽ không thoải mái mà tỉnh giấc. Miu Miu rất tốt, chỉ tiếc là không thể hóa hình. Từ trước đến nay mỗi Adori năm tuổi không thể hóa hình, thì cơ hội hóa hình sau này sẽ vô cùng hiếm hoi. Mà trên thế giới này cũng chưa có trường hợp đó.
"Này, nếu Miu Miu mãi mãi không hóa hình thì cậu sẽ nhịn luôn à?"
Mạc Phi nhìn xuống nơi nào đó của Lăng Tường, trầm ngâm nói. Ai ngờ lại bị một cái liếc mắt đáng sợ của Lăng Tường khiến cho ngại ngùng thu về. Liếc gì mà liếc, anh cũng là lo lắng cho tính phúc của cậu ta mà thôi...
"Em ấy là Miu Miu!" Lăng Tường nghiêm túc nói. "Dù có hóa hình hay không!"
Mạc Phi im lặng, nén tiếng thở dài. Đúng rồi! Tên của Miu Miu dù lật ngang lật dọc thì cũng vẫn là Miu Miu thôi!
-----
Buổi tối, Miu Miu đã ngủ đủ giấc lười biếng nằm bên cạnh Lăng Tường trên chiếc giường mềm mại, lâu lâu còn nghểnh đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay của Lăng Tường. Anh nở nụ cười, kéo Miu Miu tới gần, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của nhúm lông nhỏ. Nhúm lông nhỏ rất biết hưởng thụ meo meo cọ cọ vài cái, thỏa mãn thở ra hừ hừ. Thái độ nhu thuận này mười năm qua chưa hề thay đổi, nhưng anh vẫn nhìn hoài mà không thấy chán.
Mọi người luôn nói với anh nên đổi Adori. Tuy rằng ở đây không có tiền lệ Dribi bỏ mặc Adori, nhưng nếu Adori mãi mãi không hóa hình thì Dribi vẫn có quyền kết hợp với Adori khác để sinh ra đời sau. Có điều, anh sẽ không bao giờ làm như vậy, không bao giờ bỏ mặc Miu Miu.
Lăng Tường đến bây giờ vẫn còn nhớ chuyện năm đó, cái lúc Miu Miu tiến lại cọ cọ vào mũi chân của anh mà không hề e dè khí thế lạnh lùng khó gần mà anh tỏa ra, thì anh đã biết, anh không thể nào bỏ mặc Miu Miu được.
Những người khác đều chọn lựa những Adori hóa hình xinh đẹp nhất trong khả năng bọn họ có thể, riêng anh lại chọn một Adori không thể hóa hình. Lí do thật ra rất đơn giản, cái cọ nhẹ đó của Miu Miu đã chạm đến phần mềm mại nhất trong con người cô độc của anh. Cảm giác ngưa ngứa, nhũn nhũn khi đó đã cho anh một loại cảm giác... Vô cùng ấm áp...
Miu Miu không hóa hình thì đã làm sao? Miu Miu vẫn là Miu Miu. Em ấy là Adori mà anh đã sủng nịnh suốt mười năm qua, và cũng là người duy nhất bước qua được gánh nặng tâm lí của anh... Anh có một mình em ấy là đủ rồi!
*~*~*~*~*
Hoàn chính văn
/3
|