Phượng Chuẩn chân trước vừa đi, Trần Kiện chân sau liền chiến thắng trở về, phía sau đại quân áp giải tù binh thành một hàng dài mắt nhìn không hết. Hắn tiến vào doanh trại liền lớn tiếng thét lên: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngươi xem xem lão Trần ta như thế nào?Hắc, đánh toàn thắng. Con bà nó, bọn dân chạy nạn kia quả thực không dễ chọc, các huynh đệ may mắn đều mặc áo giáp, nếu không cũng chỉ có thể liều mạng , bất quá hiện tại xem ra cũng không tệ lắm, cũng coi như hoàn thành giao phó của Hoàng Thượng ngài, song phương địch ta đều thương vong rất ít, những đứa nhỏ choai choai này, lão Trần khả một đứa cũng không đánh chết, toàn bộ đều bắt về đây. Con bà nó, còn chưa nói, thật sự là mầm non tốt, Hoàng Thượng, ngài nên đem bọn chúng cho ta, lão Trần cam đoan với ngài, ở trong tay ta không quá ba năm, mỗi người sẽ đều là mãnh hổ dưới núi. Ai, cái này gọi là. . . . . . Ai, Hoàng Thượng đâu? Tại sao ta hô nửa ngày, còn chưa có ra?”
Dương Thần và mấy binh linh bên người hắn lúc đầu đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn tự ngữ tự thoại, hiện tại vừa nghe hắn hỏi, đều vội vàng tiến lên bẩm báo: “Tướng quân, thái hậu đại sự, Hoàng Thượng cùng Phúc công công đã thu thập hành lí về cung rồi.” Nói xong lại đem giao phó của Phượng Chuẩn nói lại một lần.
Trần Kiện gật gật đầu: “Nga, con bà nó, thì ra là thế, lão Trần ta nói phí công rồi.”Vừa lúc có một thuộc hạ chạy tới hỏi làm sao bố trí tù binh, Trần Kiện trừng mắt: “an bài như thế nào? Nuôi chứ sao. Chẳng lẽ ngươi dám cãi quân mệnh a? “Nói xong đáp hết khôi giáp sang một bên, liền đi về phía phòng bếp quân doanh, vừa lẩm bẩm: “Con bà nó Anh Nguyên, là cái thứ gì, khiến cho Hoàng thượng coi trong như vậy, lão Trần ta phải đi gặp hắn. Nghe tên bộ khoái thành Hưng Châu bị bắt được kia nói hắn thổ huyết rồi, tiểu thân thể kia có thể bị luộc hay không a, nhưng đừng có có chuyện gì nha, Hoàng Thượng sẽ đều áp lên người lão Trần ta, như vậy thì quá oan uổng rồi. Con bà nó, thái hậu làm gì lại xảy mất đi vào lúc này a, giặc này không thể đánh rồi, nhưng hoàng thượng chưa nói ngưng chiến, chắc là đang mong tốc chiến tốc thắng. Ân, quản hắn làm sao, trời cao hoàng đế xa, lão thái hậu quy thiên rồi lại càng xa hơn, nàng sẽ quản chuyện của lão Trần ta sao.”Một quyết định trong đại được xuất hiện ngay trong lúc hắn đang lầm bầm tự nói.
Lại nói Anh Nguyên, thân phận thật sự của Phượng Chuẩn bị điều tra ra cùng với sự phản bội vô tình của hắn, khiến cho hắn bị đả kích trí mạng. Cả cuộc đời hắn giống như thuyền nhỏ giữa biển lớn. Thuở nhỏ lang bạt xuôi dòng, tứ khố vô thân. Mười năm gian khổ học tập, cuối cùng cũng đạt được công danh, mà lại bởi vì quá chính trực mà không hợp với triều thần trong triều, càng tạo lập ra không ít cừu gia. Hắn đến Hưng Châu nhậm chức tới nay, tuy rằng nhận được sự kính yêu của dân chúng, nhưng sự kính yêu này lại không phải sự ấm áp của gia đình, tri phủ nha môn vắng lạnh, bởi vì sự xuất hiện của Phượng Chuẩn mà trở nên náo nhiệt hơn. Bọn họ đấu, nhưng cũng hợp, hắn từng mấy lần giải cứu chính mình khỏi gian nguy, lại cho hắn một kích càng thêm nghiêm trọng vào phút cuối, yêu hận dây dưa giữa hai người, sớm đã không còn bất cứ từ ngữ nào có thể nói rõ ràng nữa rồi .
Điều khiến Anh Nguyên phẫn hận nhất, chính là đạo kỳ binh ở ngoài thành kia vì nguyên cớ Phượng Chuẩn mà bị đánh thảm trọng, khiến cho thành Hưng Châu chịu đả kích nặng nề, hắn hận Phượng Chuẩn, nhưng hắn cũng hận chính mình, vì sao lại dễ dàng đặt niềm tin nên con sài lang kia, còn đem tất cả của chính mình giao cho hắn, thậm chí ngay cả tính mạng của dân chúng Hưng Châu, đều bị chính mình gián tiếp bán đứng , mỗi khi nghĩ đến đây, hắn liền lại vừa xấu hổ vừa hối hận. Tâm đau như cắt.
Chiến sự vốn là căng thẳng, hơn nữa đả kích này, Anh Nguyên mặc dù là thiết nhân cũng trụ không nổi. Bắt đầu từ ngày biết thân phận thật của Phượng Chuẩn, hắn đã thổ ra mấy ngụm máu tươi, sau đó ngã bệnh. Chính là tất cả mọi chuyện ở Hưng Châu, đều cần hắn định đoạt, bởi vậy mới tỏ ra giống như không có chuyện gì. Cùng với chiến sự càng ngày càng bất lời với Hưng Châu, tâm lực dần dần cạn kiệt, bệnh tình lại ngày càng sa sút. Thêm nữa hắn ngày thường tiết kiệm với bản thân, thức ăn mặn đều không có, vốn là dinh dưỡng không tốt, hiện giờ các loại đả kích cùng nhau xảy ra, khiến cho một giai nhân vô song phong thái tú dật gầy thành da bọc xương.
Trần Kiện được Phượng Chuẩn coi trọng, chính là nhờ vào hắn là một mãnh tướng bẩm sinh, ở trên chiến trường, vô luận núi đao biển lửa, bẩy rập khốn cảnh, hắn đều luôn là người xông lên phía trước, bởi vậy binh sĩ thủ hạ cả hắn kẻ kẻ liều mạng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Lấy lời nói của chính Trần Kiện chính là: ai nói trên chiến trường thiên biến vạn hóa, bất kể nó biến thế nào, con bà nó yêm liền liều mạng xông lên, dù sao thắng lợi cũng luôn là đàn ông những con lang sói này. Nếu thêm con hồ ly, liền lại càng không cần nói nữa. Hồ ly trong lời nói của hắn chính là quân sư khôn ngoan giảo trá dưới trướng. Cũng giống như những gì hắn vừa nói, từ khi lên làm đại tướng quân Phượng triều, hắn và quân sư của mình chưa từng nếm qua mùi vị thất bại, đã cướp đoạt cho Phượng Chuẩn vô số thành trì đất đai, lập nên uy danh lừng lẫy của thiết kỵ Phượng triều.
Bởi vậy hiện giờ, một cái thành Hưng Châu nho nhỏ mà đánh hơn hai tháng rưỡi trời chưa đánh hạ, liền thật sự khiến cho hắn vô pháp nhẫn nại, giao phó của Phượng Chuẩn đối với hắn đã sớm bị hắn ném ra sau đầu, mỗi ngày đều mắng mỏ nổi trận lôi đình ở trong lều: “Con bà nó Anh Nguyên tiểu tử, không thể tưởng được ngươi còn có thể được hai chốc, đã hộc máu mà còn áp chế lão tử lâu đến thế, con bà nó chờ ta đánh hạ hưng châu, đem ngươi bắt lại, không đánh cho ngươi một trân trút giận thì không được, con bà nó, ta thật muốn nhìn ngươi là thiết nhân hay là cương nhân đây?”
Hôm đó, là ngày thứ 79 đánh Hưng Châu, Trần Kiện sáng sớm đã tiến đến, sau khi đánh thất bại một lần, theo thường lệ lại ở trong doanh trại mắng một lần, sau khi quân sư Hàm Trí Lũy ngồi lên mộc án, thản nhiên tự đắc mà phẩm trả, không hề đem bạo thú bùng nổ trước mặt vào mắt.
Trần Kiện nhìn thấy phó tướng bộ dáng nhàn hạ liền tức giận, oán hận nói: “Ngươi còn ngồi được, còn có thể uống được trà, không nhìn thấy lão Trần ta ba ngày chưa ăn cơm sao? Con bà nó, ngươi luôn luôn nói mình trí tuệ siêu quần, sáng tạo nhanh nhẹn, những lời khoa mẽ tự nói Phượng triều chúng ta trừ hoàng thượng ra, còn lại không có ai có thể sánh đucợ với ngươi, tại sao bây giờ lại thúc thủ vô sách như vậy? Thành Hưng Châu này đã trở thành cô tuyệt chi thành, nhưng lại đánh không được, nếu không phải các huynh đệ áo giáp đủ cứng, bây giờ còn không biết chết bao nhiêu người đâu, con bà nó ngươi vẫn là nhanh nghĩ biện pháp đi a, nếu không đánh tới năm sau, lão Trần ta còn có thể diện gì đi gặp hoàng thượng cùng các tướng quân trong triều nữa, mặt ngươi cũng không còn sáng sủa nữa đúng không?”
Hàm Trí Lũy nghe hắn nói như vậy, mông mày nhếch lên, buông xuống chén trà cười nói: “Ngươi chính là lo lắng, đã biết Hưng Châu đã trở thành một tòa cô thành, sớm muộn cũng phá được, không cần công thành mạnh mẽ làm gì, chỉ cần vây nó, không quá ba tháng, trong thành nhất định lương thực trong thành sẽ cạn kiệt, đợi bọn họ đói mấy ngày, đợi bọn họ đói đến mức binh sỹ đến đá cũng cầm không nổi, tên đều bắn không ra, vậy không phải dễ dàng liền có thể công phá hay sao?”
Hắn vừa nói, Trần Kiện lại càng nổi giận hơn, hét lớn: “Nếu như vậy, tại sao không nói sớm, uổng công chúng ta đánh nhiều ngày như vậy, ngươi lại chỉ ở bên xem náo nhiệt.”
Hàm Trí Lũy cười nói: “Ai bảo ngươi chính mình vụng về, chỉ biết tiến công, huống hồ ta để cho lang con luyện tập một chút cũng tốt, dù sao thiết giáp quân có áo giáp hộ thân, không thương tổn bao nhiêu người, nếu lúc này mà còn dưỡng bọn họ, sợ đến lúc nhuệ khí hết rồi, chẳng phải là sẽ mất hết thể diện của thiết kỵ Phượng triều hay sao? Được rồi, ngươi cũng đừng hét nữa, ta tính toán Hưng Châu có giàu có hơn nữa, hiện giờ cũng sắp hết rồi, mấy ngày nữa ngươi liền chuẩn bị công thành đi.”Vừa dứt lời, bỗng nhiên một Hắc y nhân được Dương Thần dẫn từ ngoài trướng tiến vào, chính là thám tử sát thủ Ly ảnh lúc trước Phượng Chuẩn an bài ở trong thành Hưng Châu. Hắn cũng không tham bái, chính là lạnh lùng nói với Trần Kiện: “Khởi bẩm tướng quân, thành Hưng Châu ba ngày trước lương thảo đã tuyệt, nam nữ già trẻ lấy cỏ dại no bụng, tướng quân cần mau mau công thành, nếu không sợ có người chết đói, sau này Hoàng Thượng biết được, nhất định sẽ không vui.”
Dương Thần và mấy binh linh bên người hắn lúc đầu đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn tự ngữ tự thoại, hiện tại vừa nghe hắn hỏi, đều vội vàng tiến lên bẩm báo: “Tướng quân, thái hậu đại sự, Hoàng Thượng cùng Phúc công công đã thu thập hành lí về cung rồi.” Nói xong lại đem giao phó của Phượng Chuẩn nói lại một lần.
Trần Kiện gật gật đầu: “Nga, con bà nó, thì ra là thế, lão Trần ta nói phí công rồi.”Vừa lúc có một thuộc hạ chạy tới hỏi làm sao bố trí tù binh, Trần Kiện trừng mắt: “an bài như thế nào? Nuôi chứ sao. Chẳng lẽ ngươi dám cãi quân mệnh a? “Nói xong đáp hết khôi giáp sang một bên, liền đi về phía phòng bếp quân doanh, vừa lẩm bẩm: “Con bà nó Anh Nguyên, là cái thứ gì, khiến cho Hoàng thượng coi trong như vậy, lão Trần ta phải đi gặp hắn. Nghe tên bộ khoái thành Hưng Châu bị bắt được kia nói hắn thổ huyết rồi, tiểu thân thể kia có thể bị luộc hay không a, nhưng đừng có có chuyện gì nha, Hoàng Thượng sẽ đều áp lên người lão Trần ta, như vậy thì quá oan uổng rồi. Con bà nó, thái hậu làm gì lại xảy mất đi vào lúc này a, giặc này không thể đánh rồi, nhưng hoàng thượng chưa nói ngưng chiến, chắc là đang mong tốc chiến tốc thắng. Ân, quản hắn làm sao, trời cao hoàng đế xa, lão thái hậu quy thiên rồi lại càng xa hơn, nàng sẽ quản chuyện của lão Trần ta sao.”Một quyết định trong đại được xuất hiện ngay trong lúc hắn đang lầm bầm tự nói.
Lại nói Anh Nguyên, thân phận thật sự của Phượng Chuẩn bị điều tra ra cùng với sự phản bội vô tình của hắn, khiến cho hắn bị đả kích trí mạng. Cả cuộc đời hắn giống như thuyền nhỏ giữa biển lớn. Thuở nhỏ lang bạt xuôi dòng, tứ khố vô thân. Mười năm gian khổ học tập, cuối cùng cũng đạt được công danh, mà lại bởi vì quá chính trực mà không hợp với triều thần trong triều, càng tạo lập ra không ít cừu gia. Hắn đến Hưng Châu nhậm chức tới nay, tuy rằng nhận được sự kính yêu của dân chúng, nhưng sự kính yêu này lại không phải sự ấm áp của gia đình, tri phủ nha môn vắng lạnh, bởi vì sự xuất hiện của Phượng Chuẩn mà trở nên náo nhiệt hơn. Bọn họ đấu, nhưng cũng hợp, hắn từng mấy lần giải cứu chính mình khỏi gian nguy, lại cho hắn một kích càng thêm nghiêm trọng vào phút cuối, yêu hận dây dưa giữa hai người, sớm đã không còn bất cứ từ ngữ nào có thể nói rõ ràng nữa rồi .
Điều khiến Anh Nguyên phẫn hận nhất, chính là đạo kỳ binh ở ngoài thành kia vì nguyên cớ Phượng Chuẩn mà bị đánh thảm trọng, khiến cho thành Hưng Châu chịu đả kích nặng nề, hắn hận Phượng Chuẩn, nhưng hắn cũng hận chính mình, vì sao lại dễ dàng đặt niềm tin nên con sài lang kia, còn đem tất cả của chính mình giao cho hắn, thậm chí ngay cả tính mạng của dân chúng Hưng Châu, đều bị chính mình gián tiếp bán đứng , mỗi khi nghĩ đến đây, hắn liền lại vừa xấu hổ vừa hối hận. Tâm đau như cắt.
Chiến sự vốn là căng thẳng, hơn nữa đả kích này, Anh Nguyên mặc dù là thiết nhân cũng trụ không nổi. Bắt đầu từ ngày biết thân phận thật của Phượng Chuẩn, hắn đã thổ ra mấy ngụm máu tươi, sau đó ngã bệnh. Chính là tất cả mọi chuyện ở Hưng Châu, đều cần hắn định đoạt, bởi vậy mới tỏ ra giống như không có chuyện gì. Cùng với chiến sự càng ngày càng bất lời với Hưng Châu, tâm lực dần dần cạn kiệt, bệnh tình lại ngày càng sa sút. Thêm nữa hắn ngày thường tiết kiệm với bản thân, thức ăn mặn đều không có, vốn là dinh dưỡng không tốt, hiện giờ các loại đả kích cùng nhau xảy ra, khiến cho một giai nhân vô song phong thái tú dật gầy thành da bọc xương.
Trần Kiện được Phượng Chuẩn coi trọng, chính là nhờ vào hắn là một mãnh tướng bẩm sinh, ở trên chiến trường, vô luận núi đao biển lửa, bẩy rập khốn cảnh, hắn đều luôn là người xông lên phía trước, bởi vậy binh sĩ thủ hạ cả hắn kẻ kẻ liều mạng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Lấy lời nói của chính Trần Kiện chính là: ai nói trên chiến trường thiên biến vạn hóa, bất kể nó biến thế nào, con bà nó yêm liền liều mạng xông lên, dù sao thắng lợi cũng luôn là đàn ông những con lang sói này. Nếu thêm con hồ ly, liền lại càng không cần nói nữa. Hồ ly trong lời nói của hắn chính là quân sư khôn ngoan giảo trá dưới trướng. Cũng giống như những gì hắn vừa nói, từ khi lên làm đại tướng quân Phượng triều, hắn và quân sư của mình chưa từng nếm qua mùi vị thất bại, đã cướp đoạt cho Phượng Chuẩn vô số thành trì đất đai, lập nên uy danh lừng lẫy của thiết kỵ Phượng triều.
Bởi vậy hiện giờ, một cái thành Hưng Châu nho nhỏ mà đánh hơn hai tháng rưỡi trời chưa đánh hạ, liền thật sự khiến cho hắn vô pháp nhẫn nại, giao phó của Phượng Chuẩn đối với hắn đã sớm bị hắn ném ra sau đầu, mỗi ngày đều mắng mỏ nổi trận lôi đình ở trong lều: “Con bà nó Anh Nguyên tiểu tử, không thể tưởng được ngươi còn có thể được hai chốc, đã hộc máu mà còn áp chế lão tử lâu đến thế, con bà nó chờ ta đánh hạ hưng châu, đem ngươi bắt lại, không đánh cho ngươi một trân trút giận thì không được, con bà nó, ta thật muốn nhìn ngươi là thiết nhân hay là cương nhân đây?”
Hôm đó, là ngày thứ 79 đánh Hưng Châu, Trần Kiện sáng sớm đã tiến đến, sau khi đánh thất bại một lần, theo thường lệ lại ở trong doanh trại mắng một lần, sau khi quân sư Hàm Trí Lũy ngồi lên mộc án, thản nhiên tự đắc mà phẩm trả, không hề đem bạo thú bùng nổ trước mặt vào mắt.
Trần Kiện nhìn thấy phó tướng bộ dáng nhàn hạ liền tức giận, oán hận nói: “Ngươi còn ngồi được, còn có thể uống được trà, không nhìn thấy lão Trần ta ba ngày chưa ăn cơm sao? Con bà nó, ngươi luôn luôn nói mình trí tuệ siêu quần, sáng tạo nhanh nhẹn, những lời khoa mẽ tự nói Phượng triều chúng ta trừ hoàng thượng ra, còn lại không có ai có thể sánh đucợ với ngươi, tại sao bây giờ lại thúc thủ vô sách như vậy? Thành Hưng Châu này đã trở thành cô tuyệt chi thành, nhưng lại đánh không được, nếu không phải các huynh đệ áo giáp đủ cứng, bây giờ còn không biết chết bao nhiêu người đâu, con bà nó ngươi vẫn là nhanh nghĩ biện pháp đi a, nếu không đánh tới năm sau, lão Trần ta còn có thể diện gì đi gặp hoàng thượng cùng các tướng quân trong triều nữa, mặt ngươi cũng không còn sáng sủa nữa đúng không?”
Hàm Trí Lũy nghe hắn nói như vậy, mông mày nhếch lên, buông xuống chén trà cười nói: “Ngươi chính là lo lắng, đã biết Hưng Châu đã trở thành một tòa cô thành, sớm muộn cũng phá được, không cần công thành mạnh mẽ làm gì, chỉ cần vây nó, không quá ba tháng, trong thành nhất định lương thực trong thành sẽ cạn kiệt, đợi bọn họ đói mấy ngày, đợi bọn họ đói đến mức binh sỹ đến đá cũng cầm không nổi, tên đều bắn không ra, vậy không phải dễ dàng liền có thể công phá hay sao?”
Hắn vừa nói, Trần Kiện lại càng nổi giận hơn, hét lớn: “Nếu như vậy, tại sao không nói sớm, uổng công chúng ta đánh nhiều ngày như vậy, ngươi lại chỉ ở bên xem náo nhiệt.”
Hàm Trí Lũy cười nói: “Ai bảo ngươi chính mình vụng về, chỉ biết tiến công, huống hồ ta để cho lang con luyện tập một chút cũng tốt, dù sao thiết giáp quân có áo giáp hộ thân, không thương tổn bao nhiêu người, nếu lúc này mà còn dưỡng bọn họ, sợ đến lúc nhuệ khí hết rồi, chẳng phải là sẽ mất hết thể diện của thiết kỵ Phượng triều hay sao? Được rồi, ngươi cũng đừng hét nữa, ta tính toán Hưng Châu có giàu có hơn nữa, hiện giờ cũng sắp hết rồi, mấy ngày nữa ngươi liền chuẩn bị công thành đi.”Vừa dứt lời, bỗng nhiên một Hắc y nhân được Dương Thần dẫn từ ngoài trướng tiến vào, chính là thám tử sát thủ Ly ảnh lúc trước Phượng Chuẩn an bài ở trong thành Hưng Châu. Hắn cũng không tham bái, chính là lạnh lùng nói với Trần Kiện: “Khởi bẩm tướng quân, thành Hưng Châu ba ngày trước lương thảo đã tuyệt, nam nữ già trẻ lấy cỏ dại no bụng, tướng quân cần mau mau công thành, nếu không sợ có người chết đói, sau này Hoàng Thượng biết được, nhất định sẽ không vui.”
/43
|