Ảnh Vô Song còn chưa có từ trong khiếp sợ vừa rồi tỉnh táo lại, chính là ngơ ngác nhìn thân hình cường kiện của Ảnh Nghị chậm rãi ngã xuống, nhưng thân thể lại theo bản năng đem y ôm vào trong lòng.
“Thật tốt quá……Ngươi…….không có bị thương……Thật sự là tốt quá…….Ha ha……Khụ khụ….”
Ảnh Nghị run run vươn tay nhẹ vuốt khuôn mặt tinh xảo của Ảnh Vô Song, trong mắt bao hàm rất nhiều ôn nhu cùng yêu say đắm. Ánh mắt như vậy là ánh mắt Ảnh Vô Song chưa từng nhìn thấy ở Ảnh Nghị, nhưng không hiểu sao lại là quá mức quen thuộc.
Đột nhiên nhiên hắn mở to hai mắt nhìn nhẹ nhàng kêu một tiếng gì đó. Ảnh Nghị cũng không có đáp lại hắn, chính là đôi môi tái nhợt kia lại hiện lên một mạt tươi cười.
“Nguyên lai, ngươi vẫn đều không có quên ta…….Như vậy….như vậy đủ rồi……..”
Ảnh Nghị thanh âm càng nói càng nhẹ, cánh tay nâng lên dường như cũng chịu không nổi sức nặng chậm rãi rơi xuống.
Thẳng đến khi sâu trong đôi mắt ôn nhu kia không còn hiện ra ảnh ngược của chính mình nữa, Ảnh Vô Song mới khôi phục tinh thần. Hắn run run vươn tay chạm lên khuôn mặt bình yên của Ảnh Nghị, dừng lại trên khóe miệng đang mỉm cười kia. Ngây người một hồi, Ảnh Vô Song đột nhiên phá lên cười, cười đến nỗi nước mắt đều khống chế không được theo khóe mắt chảy ra.
“Ha ha ha……….Ngốc tử…….ngốc tử……..như thế nào sẽ có người ngốc như vậy……Như thế nào…..lại có…..người ngốc như vậy…..Ô…….”
Một lát sau, Ảnh Vô Song ôm lấy Ảnh Nghị, phi thân bay lên, chốc lát sau liền biến mất trước mắt mọi người.
Ảnh đường hộ vệ hộ chủ rời đi, trong khoảng thời gian ngắn liền có chút vô thố, Nhã Trúc nhìn thoáng qua bốn người, lập tức theo Ảnh đường hộ vệ ly khai U Minh Các. Nơi này cũng không phải là nơi bọn họ có thể đi vào, nếu trước khi Giáo chủ không có đặc biệt công đạo, liền để bọn họ đi đi. Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, trong lúc Giáo chủ không có mặt giúp hắn bảo vệ thật tốt Tổng đàn là tốt rồi. Ân…đây đúng là thời điểm thông tri Hữu Hộ pháp hồi Tổng đàn, cho dù mình cũng rất là không muốn gặp hắn. Ai…….
Trên thực tế Thẩm Vân bọn họ cũng không rảnh đi quản người khác, chỉ có Minh Nhận là nhìn theo phương hướng Ảnh Vô Song rời đi, sau đó lộ ra một cái tươi cười bí hiểm.
“A!……A!!……..”
Khi Lâm Phi nhìn thấy Thẩm Vân thật là có chút thanh tỉnh. Nhưng là, khi y vuốt lên mái tóc bạc trắng của Thẩm Vân, liền ôm đầu giống như phát cuồng kêu lên.
“Phi! Phi!! Ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Vân gắt gao ôm lấy thân thể Lâm Phi không biết nên làm thế nào cho phải.
Minh Nhận thấy thế không khỏi nhíu mày. Hắn đi đến bên Lâm Phi vung ống tay áo lên, màu đỏ trong mắt Lâm Phi liền thối lui, lập tức ngất đi.
“A….ha….ha…….a……..”
Nhưng chẳng được bao lâu, Lâm Phi lại bắt đầu run rẩy, mồ hôi hai bên trán chảy xuống, sắc mặt chuyển trắng bệch, cả người đều không ngừng run rẩy, hạ thân thậm chí bắt đầu có máu chảy ra.
“Phi!! Ngươi làm sao vậy, tại sao lại có thể như vậy?”
Thẩm Vân quả thật là hoảng loạn, nhìn thấy Lâm Phi chịu đựng thống khổ như vậy, hắn trừ bỏ bất lực vẫn là bất lực. Giờ phút này hắn thực hận chính mình như vậy, hận chính mình vô năng.
“Ta……a……Ta không sao…….a…….”
Lâm Phi giãy dụa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thẩm Vân. Kia dung mạo tuyệt mỹ giờ phút này so với mặt mình sợ là không có mấy điểm khác biệt. Lâm Phi nghĩ muốn xoa xao khuôn mặt của hắn cười nói cho Thẩm Vân mình không có việc gì, chỉ là đứa nhỏ của chúng ta bướng bỉnh mà thôi, nhưng y hiện tại ngay cả khí lực để nói cũng không có, đau đớn đến điên đảo trời đất khiến y chỉ có thể miễn cưỡng nói ra vài từ đứt quãng.
Minh Nhận thân thủ bắt lấy cổ tay Lâm Phi, lại quan sát lượng huyết chảy ra của y, sắc mặt có điểm ngưng trọng.
“Nhận, Phi y rốt cuộc thế nào……..”
Thẩm Vân vội vàng hỏi.
“Ân……Y là động thai khí. Nhìn tình hình này chỉ sợ là phải sinh non. Mau, đừng có thất thần! Diễm, mau giúp đem y nâng vào trong phòng đi, ta đi lấy mấy thứ, lập tức sẽ quay lại. Đợi lát nữa nếu y đau quá thì đem y trói lại, miễn cho y làm bị thương chính mình. Còn có, trước đó đổi cho y một kiện quần áo khô mát. Hiểu không?”
“Đã biết, ngươi đi chuẩn bị đi. Chúng ta chờ ngươi.”
Đông Phương Diễm đáp.
Lập tức Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân đem Vân Phi nâng vào U Minh Các, nhẹ nhàng đưa y đặt ở trên giường. Lúc này Lâm Phi đã muốn đau đến lăn lộn trên giường, không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể làm theo cách Minh Nhận căn dặn. Đợi đến khi làm xong hết thảy, Thẩm Vân cùng Đông Phương Diễm cùng là mồ hôi đầm đìa cả người.
“Vân…a……Vân…..ha…ha….hô hô……”
“Ta ở đây, ta ở ngay đây. Phi, tái kiên trì một chút. Nhận lập tức sẽ trở về ngay.”
Thẩm Vân một tay gắt gao nắm tay Lâm Phi, một tay cầm khăn vải thay Lâm Phi lau mồ hôi. Nhìn gương mặt thống khổ vặn vẹo của Lâm Phi, cho dù cách một tầng vải dệt cùng có thể nhìn thấy đứa con đang ở trong bụng động đậy. Thẩm Vân không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Nhận như thế nào còn chưa có quay lại a?!”
“Thật tốt quá……Ngươi…….không có bị thương……Thật sự là tốt quá…….Ha ha……Khụ khụ….”
Ảnh Nghị run run vươn tay nhẹ vuốt khuôn mặt tinh xảo của Ảnh Vô Song, trong mắt bao hàm rất nhiều ôn nhu cùng yêu say đắm. Ánh mắt như vậy là ánh mắt Ảnh Vô Song chưa từng nhìn thấy ở Ảnh Nghị, nhưng không hiểu sao lại là quá mức quen thuộc.
Đột nhiên nhiên hắn mở to hai mắt nhìn nhẹ nhàng kêu một tiếng gì đó. Ảnh Nghị cũng không có đáp lại hắn, chính là đôi môi tái nhợt kia lại hiện lên một mạt tươi cười.
“Nguyên lai, ngươi vẫn đều không có quên ta…….Như vậy….như vậy đủ rồi……..”
Ảnh Nghị thanh âm càng nói càng nhẹ, cánh tay nâng lên dường như cũng chịu không nổi sức nặng chậm rãi rơi xuống.
Thẳng đến khi sâu trong đôi mắt ôn nhu kia không còn hiện ra ảnh ngược của chính mình nữa, Ảnh Vô Song mới khôi phục tinh thần. Hắn run run vươn tay chạm lên khuôn mặt bình yên của Ảnh Nghị, dừng lại trên khóe miệng đang mỉm cười kia. Ngây người một hồi, Ảnh Vô Song đột nhiên phá lên cười, cười đến nỗi nước mắt đều khống chế không được theo khóe mắt chảy ra.
“Ha ha ha……….Ngốc tử…….ngốc tử……..như thế nào sẽ có người ngốc như vậy……Như thế nào…..lại có…..người ngốc như vậy…..Ô…….”
Một lát sau, Ảnh Vô Song ôm lấy Ảnh Nghị, phi thân bay lên, chốc lát sau liền biến mất trước mắt mọi người.
Ảnh đường hộ vệ hộ chủ rời đi, trong khoảng thời gian ngắn liền có chút vô thố, Nhã Trúc nhìn thoáng qua bốn người, lập tức theo Ảnh đường hộ vệ ly khai U Minh Các. Nơi này cũng không phải là nơi bọn họ có thể đi vào, nếu trước khi Giáo chủ không có đặc biệt công đạo, liền để bọn họ đi đi. Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, trong lúc Giáo chủ không có mặt giúp hắn bảo vệ thật tốt Tổng đàn là tốt rồi. Ân…đây đúng là thời điểm thông tri Hữu Hộ pháp hồi Tổng đàn, cho dù mình cũng rất là không muốn gặp hắn. Ai…….
Trên thực tế Thẩm Vân bọn họ cũng không rảnh đi quản người khác, chỉ có Minh Nhận là nhìn theo phương hướng Ảnh Vô Song rời đi, sau đó lộ ra một cái tươi cười bí hiểm.
“A!……A!!……..”
Khi Lâm Phi nhìn thấy Thẩm Vân thật là có chút thanh tỉnh. Nhưng là, khi y vuốt lên mái tóc bạc trắng của Thẩm Vân, liền ôm đầu giống như phát cuồng kêu lên.
“Phi! Phi!! Ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Vân gắt gao ôm lấy thân thể Lâm Phi không biết nên làm thế nào cho phải.
Minh Nhận thấy thế không khỏi nhíu mày. Hắn đi đến bên Lâm Phi vung ống tay áo lên, màu đỏ trong mắt Lâm Phi liền thối lui, lập tức ngất đi.
“A….ha….ha…….a……..”
Nhưng chẳng được bao lâu, Lâm Phi lại bắt đầu run rẩy, mồ hôi hai bên trán chảy xuống, sắc mặt chuyển trắng bệch, cả người đều không ngừng run rẩy, hạ thân thậm chí bắt đầu có máu chảy ra.
“Phi!! Ngươi làm sao vậy, tại sao lại có thể như vậy?”
Thẩm Vân quả thật là hoảng loạn, nhìn thấy Lâm Phi chịu đựng thống khổ như vậy, hắn trừ bỏ bất lực vẫn là bất lực. Giờ phút này hắn thực hận chính mình như vậy, hận chính mình vô năng.
“Ta……a……Ta không sao…….a…….”
Lâm Phi giãy dụa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thẩm Vân. Kia dung mạo tuyệt mỹ giờ phút này so với mặt mình sợ là không có mấy điểm khác biệt. Lâm Phi nghĩ muốn xoa xao khuôn mặt của hắn cười nói cho Thẩm Vân mình không có việc gì, chỉ là đứa nhỏ của chúng ta bướng bỉnh mà thôi, nhưng y hiện tại ngay cả khí lực để nói cũng không có, đau đớn đến điên đảo trời đất khiến y chỉ có thể miễn cưỡng nói ra vài từ đứt quãng.
Minh Nhận thân thủ bắt lấy cổ tay Lâm Phi, lại quan sát lượng huyết chảy ra của y, sắc mặt có điểm ngưng trọng.
“Nhận, Phi y rốt cuộc thế nào……..”
Thẩm Vân vội vàng hỏi.
“Ân……Y là động thai khí. Nhìn tình hình này chỉ sợ là phải sinh non. Mau, đừng có thất thần! Diễm, mau giúp đem y nâng vào trong phòng đi, ta đi lấy mấy thứ, lập tức sẽ quay lại. Đợi lát nữa nếu y đau quá thì đem y trói lại, miễn cho y làm bị thương chính mình. Còn có, trước đó đổi cho y một kiện quần áo khô mát. Hiểu không?”
“Đã biết, ngươi đi chuẩn bị đi. Chúng ta chờ ngươi.”
Đông Phương Diễm đáp.
Lập tức Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân đem Vân Phi nâng vào U Minh Các, nhẹ nhàng đưa y đặt ở trên giường. Lúc này Lâm Phi đã muốn đau đến lăn lộn trên giường, không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể làm theo cách Minh Nhận căn dặn. Đợi đến khi làm xong hết thảy, Thẩm Vân cùng Đông Phương Diễm cùng là mồ hôi đầm đìa cả người.
“Vân…a……Vân…..ha…ha….hô hô……”
“Ta ở đây, ta ở ngay đây. Phi, tái kiên trì một chút. Nhận lập tức sẽ trở về ngay.”
Thẩm Vân một tay gắt gao nắm tay Lâm Phi, một tay cầm khăn vải thay Lâm Phi lau mồ hôi. Nhìn gương mặt thống khổ vặn vẹo của Lâm Phi, cho dù cách một tầng vải dệt cùng có thể nhìn thấy đứa con đang ở trong bụng động đậy. Thẩm Vân không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Nhận như thế nào còn chưa có quay lại a?!”
/29
|