Thời gian cứ như vậy vội vàng trôi qua, trong nháy mắt Lâm Phi cùng Thẩm Vân đã muốn đi ra ngoài được hơn hai tháng. Hai tháng này bọn họ đều hưởng thụ cuộc sống giống hệt như thần tiên. Tuy rằng không có cẩm y ngọc thực cũng không có cung điện xa hoa, chỉ cần có ái nhân cùng ở chốn tiên cảnh nhân gian liễu rủ ven hồ làm bạn, cảm thụ được làn gió nhẹ phất phơ, như vậy còn gì phải cầu đâu. Nhưng là, khiến cho bọn họ không ngờ là hết thảy tốt đẹp này lại ngắn ngủi như vậy.
Hôm sau, đang lúc Thẩm Vân nằm trong lòng Lâm Phi nghỉ ngơi một chút, trong phòng đột nhiên có một đám khách không mời mà đến. Bọn họ mỗi người cầm trong tay một thanh kiếm dài ba thước trước tiên đã chiếm được thế thượng phong, có thể thấy đây chính là nhóm người được huấn luyện có tổ chức, tuyệt không phải hạng người tầm thường. Lâm Phi thoáng nhìn trên thân kiếm có khắc đồ án mặt trời cùng mây xanh, liền biết họ là thủ hạ của Vô Ảnh giáo, mày kiếm tao nhã hơi hơi nhíu lại.
Trên giang hồ không ai không biết Vô Ảnh giáo này, tuy rằng đây là giáo phái mới nổi lên vài năm nay, nhưng là lớn mạnh phi thường nhanh chóng, thế lực này đã muốn sắp uy hiếp đến Thập Bát Lâu. Nguyên bản việc này ở trên giang hồ cũng không có cái gì kỳ quái, nhưng là Vô Ảnh giáo làm việc tàn nhẫn lại khiến người ta không thể bỏ qua. Chỉ cần bị bọn họ nhắm đến, không một người nào có thể trốn thoát, lại không biết đến khi nào thì sẽ động đến trên đầu Thập Bát Lâu.
Thẩm Vân rời khỏi giang hồ đã lâu, tự nhiên không biết đến Vô Ảnh giáo này, nhưng là nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của Lâm Phi cũng đoán được, đám người này là không đơn giản.
Chỉ thấy Lâm Phi cùng Thẩm Vân thong dong đứng lên đối mặt bọn người kia lạnh lùng nói:
“Không biết chư vị đột nhiên tới thăm là có chuyện gì?”
Thủ lĩnh trong đám người kia liền cung kính đối Lâm Phi nói:
“Giáo chủ nhà ta muốn mời Lâu chủ đến làm khách.”
“Nếu, bản Lâu chủ không đáp ứng đâu.”
Thanh âm của Lâm Phi lạnh đi vài phần.
“Nếu là nói như vậy. Vậy……..đắc tội.”
Người nọ đột nhiên giơ kiếm lên hướng Lâm Phi tấn công, đám người còn lại được huấn luyện bài bản liền chia làm hai tổ, trong đó hai người đối phó Thẩm Vân, năm người còn lại tập trung đối phó Lâm Phi.
Nhất thời trong phòng liền vang lên tiếng đánh nhau ầm ĩ, tuy rằng vài người này đều là cao thủ nhất lưu nhưng đối Lâm Phi mà nói cũng không thể tạo thành uy hiếp gì quá lớn. Nhưng là không biết vì cái gì, Lâm Phi chỉ mới dùng một chút nội lực, trong bụng liền ẩn ẩn truyền đến đau đớn, vì thế không khỏi có chút quá sức.
Mà Thẩm Vân võ công vừa mới khôi phục không lâu, lập tức phải đối phó với hai cao thủ nhất lưu hiển nhiên lực bất tòng tâm. Không cẩn thận sơ sảy một chút, mắt nhìn thấy thanh kiếm kia sắp sửa xuyên qua ngực Thẩm Vân, may mắn bị hắn chật vật né được.
Khả Lâm Phi lại bởi vì thấy hết thảy cảnh này mà chân khí ở trong cơ thể nhất thời trở nên tán loạn, bụng truyền đến một trận đau đớn bén nhọn khiến cho động tác của y bị kiềm hãm, hắc y thủ lĩnh kia liền thừa cơ điểm trúng hắc điềm huyệt của Lâm Phi khiến y ngất đi.
Hắc thủ lĩnh kia liền đem Lâm Phi ôm lấy, khai triển khinh công thượng thừa ly khai trước, những người khác cũng lục tục theo hắn rời đi. Thẩm Vân lập tức đuổi theo, nhưng bởi vì đang nóng vội mà lộ ra sơ hở, bị một người trong đó đánh một chưởng, phun ra một ngụm tiên huyết, nhất thời choáng đầu hoa mắt, đợi đến khi định thần lại, làm sao còn thấy được bóng dáng của bọn họ.
“Phi!….”
Trong đêm tối mịt mùng, tiếng gào của Thẩm Vân là thê lương tuyệt vọng như vậy, làm cho người nghe thấy không khỏi lã chã rơi lệ.
Hôm sau, đang lúc Thẩm Vân nằm trong lòng Lâm Phi nghỉ ngơi một chút, trong phòng đột nhiên có một đám khách không mời mà đến. Bọn họ mỗi người cầm trong tay một thanh kiếm dài ba thước trước tiên đã chiếm được thế thượng phong, có thể thấy đây chính là nhóm người được huấn luyện có tổ chức, tuyệt không phải hạng người tầm thường. Lâm Phi thoáng nhìn trên thân kiếm có khắc đồ án mặt trời cùng mây xanh, liền biết họ là thủ hạ của Vô Ảnh giáo, mày kiếm tao nhã hơi hơi nhíu lại.
Trên giang hồ không ai không biết Vô Ảnh giáo này, tuy rằng đây là giáo phái mới nổi lên vài năm nay, nhưng là lớn mạnh phi thường nhanh chóng, thế lực này đã muốn sắp uy hiếp đến Thập Bát Lâu. Nguyên bản việc này ở trên giang hồ cũng không có cái gì kỳ quái, nhưng là Vô Ảnh giáo làm việc tàn nhẫn lại khiến người ta không thể bỏ qua. Chỉ cần bị bọn họ nhắm đến, không một người nào có thể trốn thoát, lại không biết đến khi nào thì sẽ động đến trên đầu Thập Bát Lâu.
Thẩm Vân rời khỏi giang hồ đã lâu, tự nhiên không biết đến Vô Ảnh giáo này, nhưng là nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của Lâm Phi cũng đoán được, đám người này là không đơn giản.
Chỉ thấy Lâm Phi cùng Thẩm Vân thong dong đứng lên đối mặt bọn người kia lạnh lùng nói:
“Không biết chư vị đột nhiên tới thăm là có chuyện gì?”
Thủ lĩnh trong đám người kia liền cung kính đối Lâm Phi nói:
“Giáo chủ nhà ta muốn mời Lâu chủ đến làm khách.”
“Nếu, bản Lâu chủ không đáp ứng đâu.”
Thanh âm của Lâm Phi lạnh đi vài phần.
“Nếu là nói như vậy. Vậy……..đắc tội.”
Người nọ đột nhiên giơ kiếm lên hướng Lâm Phi tấn công, đám người còn lại được huấn luyện bài bản liền chia làm hai tổ, trong đó hai người đối phó Thẩm Vân, năm người còn lại tập trung đối phó Lâm Phi.
Nhất thời trong phòng liền vang lên tiếng đánh nhau ầm ĩ, tuy rằng vài người này đều là cao thủ nhất lưu nhưng đối Lâm Phi mà nói cũng không thể tạo thành uy hiếp gì quá lớn. Nhưng là không biết vì cái gì, Lâm Phi chỉ mới dùng một chút nội lực, trong bụng liền ẩn ẩn truyền đến đau đớn, vì thế không khỏi có chút quá sức.
Mà Thẩm Vân võ công vừa mới khôi phục không lâu, lập tức phải đối phó với hai cao thủ nhất lưu hiển nhiên lực bất tòng tâm. Không cẩn thận sơ sảy một chút, mắt nhìn thấy thanh kiếm kia sắp sửa xuyên qua ngực Thẩm Vân, may mắn bị hắn chật vật né được.
Khả Lâm Phi lại bởi vì thấy hết thảy cảnh này mà chân khí ở trong cơ thể nhất thời trở nên tán loạn, bụng truyền đến một trận đau đớn bén nhọn khiến cho động tác của y bị kiềm hãm, hắc y thủ lĩnh kia liền thừa cơ điểm trúng hắc điềm huyệt của Lâm Phi khiến y ngất đi.
Hắc thủ lĩnh kia liền đem Lâm Phi ôm lấy, khai triển khinh công thượng thừa ly khai trước, những người khác cũng lục tục theo hắn rời đi. Thẩm Vân lập tức đuổi theo, nhưng bởi vì đang nóng vội mà lộ ra sơ hở, bị một người trong đó đánh một chưởng, phun ra một ngụm tiên huyết, nhất thời choáng đầu hoa mắt, đợi đến khi định thần lại, làm sao còn thấy được bóng dáng của bọn họ.
“Phi!….”
Trong đêm tối mịt mùng, tiếng gào của Thẩm Vân là thê lương tuyệt vọng như vậy, làm cho người nghe thấy không khỏi lã chã rơi lệ.
/29
|