Choang!
Trước mắt tôi, sự kiện vĩ đại nhất đã diễn ra: Chậu lan của trụ trì bị vỡ!
Tôi vội xoay người lại thì bắt gặp tiếng cười khanh khách của tên tội đồ kia, bằng chứng là vật khiến chậu lan yêu quý của trụ trì vỡ tan tành là..em dế yêu của tôi. Ôi, bây giờ xác của em dế yêu giờ này thành vài mảnh vụn
Tiếc của, tôi điên tiết chửi cho hắn ta một trận
“Đồ khốn, sao cậu dám lấy em dế yêu của tôi ném chậu lan của trụ trì, cậu có lương tâm không hả? Khó khăn lắm hồi trước mới xin được bà mẹ keo kiệt của tôi mua nó, vậy mà cậu lại lấy nó ra để ném, đồ điên, đồ hâm, đồ thần kinh,…”
Bộp..bộp
Hắn ta vỗ tay rất giòn, nở nụ cười tươi rói về phía tôi
“Ái chà, đi mà vẫn không quên mấy câu chửi này, quả nhiên chỉ có Giang Tiểu Khuê nhà cậu thôi”
Những tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá, thoáng lướt qua khuôn mặt trắng ngần, miệng hơi nhếch lên vô cùng quyến rũ…vẻ đẹp say nắng này không ai khác là hắn-Gia Kỳ
Lâu rồi không gặp, hắn ta trông có vẻ đẹp trai hơn nhiều, nhưng thôi, tôi cũng không muốn để ý làm gì.Cái kiểu đẹp trai đốn tim Fan nữ của hắn cũng không làm dịu đi nỗi đau khi hỏng em dế yêu và chậu lan của sư trụ trì đâu.
Tôi phát hỏa
“Im miệng, cậu to gan thật, dám làm hỏng chậu lan quý của trụ trì, lần này, cậu chết chắc…”
“Ối..chuyện gì thế này, chậu lan của tôi..”
Sư trụ trì hét lên khi nhìn thấy cảnh chậu lan yêu quý hiện giờ đang lát bét nằm trơ trơ trên mẳt đất, ông đau lòng ôm lấy cây lan, nói mà cứ như khóc
“Lan ơi..kẻ nào, kẻ nào lại khiến ngươi ra nông nỗi này, lan ơi…”
Tôi trầm mặc chứng kiến sự xót xa của sư cụ nhưng cũng không quên nhìn về phía hung thủ, tôi nghiến răng, rít lên “Cậu…cậu dám…”
Ha ha ha
Hắn ta cười to, từng bước nhanh về phía trụ trì, vỗ vai an ủi
“Sư thầy à, người đừng buồn, của cải chỉ là hư vô thôi (ăn cắp câu này ở đâu không biết), xin sư thầy nén đau lòng. Nếu có trách thì hãy trách *chỉ tay về phía tôi* cái người kia cứng đầu không chịu về nhà ! Tính con thật thà nên con nói thẳng, sư thầy mà cho cô ấy ở đây thêm mấy bữa nữa thì không chỉ là một chậu lan, ngay cả mấy con cá cũng chết theo chứ chẳng chơi. Thôi, sư thầy nghe con, tống cổ ngay cô ấy về nhà, một là vừa để chùa được thanh tịnh, hai là cơ sở vật chất nhà chùa cũng không bị hư hỏng”
Hừ..vô sỉ..Gia Kỳ, cậu là loại vô sỉ…ném võ chậu lan của trụ trì mà còn ngây thơ làm bộ mèo khóc chuột ở đây, đáng hận a
“Gia Kỳ..cậu..cậu…”Tôi tức không nói lên lời
Hắn ta thấy tôi như vậy có vẻ thích thú, miệng còn không ngừng huýt sáo..đáng ghét!
Hắn ta đứng lên, nhẹ bước về phía tôi, làm bộ an ủi “Buồn làm gì, chẳng qua tôi muốn thử xem con Iphone 4 của cậu với chậu lan kia, cái nào mạnh hơn, dù sao điện thoại của cậu cũng vỡ màn hình rồi còn gì, tôi tiện tay giúp cậu được cấp cái mới”
Iphone 4 cái đầu nhà cậu, tiền tất chứ nào phải của miễn phí, liệu hồn mà đền trả tôi điện thoại mới.
“Tiểu Khuê, thầy khuyên con một câu chân thành, con về đi, bổn chùa không tiện giữ con ...” Sư trụ trì ấm ức nói
Sao phải về, tôi không về, tôi phản kháng
“Con không về”
Sư trụ trì đau lòng nhìn xuống chậu lan, ngước lên, cặp mắt còn ọng nước
“A di đà Phật, đã đến lúc con phải trở về, không nên trốn tránh hiện tại, quay về đi, nơi đây không giữ con ..về đi..về đi”
Gì chứ, đuổi con sao? Kẻ gây ra tội đâu phải con, sao con phải về
“Con không…”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì kẻ nào đó đã lên tiếng
“Ô hay con nhỏ này, sao cậu mặt dày thế hử? Người ta đã đuổi về rồi lại còn mặt dày ở lại, cậu có biết mặt bê tông cũng không dày bằng mặt cậu bây giờ không? Thôi, về thì về đi, đứng đó làm cái gì? Hành lí của cậu tôi cho người đem về nhà rồi, nhanh, theo thiếu gia trở về làm ô sin, à nhầm, quản gia.Ai chà, lâu ngày không được ngược đãi, à nhầm, lâu ngày không được cậu dọn dẹp, nhà tôi sắp thành trại tị nạn rồi, đi thôi”
Nói rồi hắn ta kéo tôi đi đi, còn không quên chào sư trụ trì bằng câu nói vô cùng đáng yêu
“A di đà phật, tiện tay, tiện tay”
Mặt sư cụ tím tái hết cả, chắc ông ấy giận lắm, nhưng với cương vị là người tu hành, ông ấy đã nhẫn nhịn mà không nói, chứ phải tôi, tôi đã dùng karate đánh cho cậu ta một trận tơi bời hoa lá
Trước mắt tôi, sự kiện vĩ đại nhất đã diễn ra: Chậu lan của trụ trì bị vỡ!
Tôi vội xoay người lại thì bắt gặp tiếng cười khanh khách của tên tội đồ kia, bằng chứng là vật khiến chậu lan yêu quý của trụ trì vỡ tan tành là..em dế yêu của tôi. Ôi, bây giờ xác của em dế yêu giờ này thành vài mảnh vụn
Tiếc của, tôi điên tiết chửi cho hắn ta một trận
“Đồ khốn, sao cậu dám lấy em dế yêu của tôi ném chậu lan của trụ trì, cậu có lương tâm không hả? Khó khăn lắm hồi trước mới xin được bà mẹ keo kiệt của tôi mua nó, vậy mà cậu lại lấy nó ra để ném, đồ điên, đồ hâm, đồ thần kinh,…”
Bộp..bộp
Hắn ta vỗ tay rất giòn, nở nụ cười tươi rói về phía tôi
“Ái chà, đi mà vẫn không quên mấy câu chửi này, quả nhiên chỉ có Giang Tiểu Khuê nhà cậu thôi”
Những tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá, thoáng lướt qua khuôn mặt trắng ngần, miệng hơi nhếch lên vô cùng quyến rũ…vẻ đẹp say nắng này không ai khác là hắn-Gia Kỳ
Lâu rồi không gặp, hắn ta trông có vẻ đẹp trai hơn nhiều, nhưng thôi, tôi cũng không muốn để ý làm gì.Cái kiểu đẹp trai đốn tim Fan nữ của hắn cũng không làm dịu đi nỗi đau khi hỏng em dế yêu và chậu lan của sư trụ trì đâu.
Tôi phát hỏa
“Im miệng, cậu to gan thật, dám làm hỏng chậu lan quý của trụ trì, lần này, cậu chết chắc…”
“Ối..chuyện gì thế này, chậu lan của tôi..”
Sư trụ trì hét lên khi nhìn thấy cảnh chậu lan yêu quý hiện giờ đang lát bét nằm trơ trơ trên mẳt đất, ông đau lòng ôm lấy cây lan, nói mà cứ như khóc
“Lan ơi..kẻ nào, kẻ nào lại khiến ngươi ra nông nỗi này, lan ơi…”
Tôi trầm mặc chứng kiến sự xót xa của sư cụ nhưng cũng không quên nhìn về phía hung thủ, tôi nghiến răng, rít lên “Cậu…cậu dám…”
Ha ha ha
Hắn ta cười to, từng bước nhanh về phía trụ trì, vỗ vai an ủi
“Sư thầy à, người đừng buồn, của cải chỉ là hư vô thôi (ăn cắp câu này ở đâu không biết), xin sư thầy nén đau lòng. Nếu có trách thì hãy trách *chỉ tay về phía tôi* cái người kia cứng đầu không chịu về nhà ! Tính con thật thà nên con nói thẳng, sư thầy mà cho cô ấy ở đây thêm mấy bữa nữa thì không chỉ là một chậu lan, ngay cả mấy con cá cũng chết theo chứ chẳng chơi. Thôi, sư thầy nghe con, tống cổ ngay cô ấy về nhà, một là vừa để chùa được thanh tịnh, hai là cơ sở vật chất nhà chùa cũng không bị hư hỏng”
Hừ..vô sỉ..Gia Kỳ, cậu là loại vô sỉ…ném võ chậu lan của trụ trì mà còn ngây thơ làm bộ mèo khóc chuột ở đây, đáng hận a
“Gia Kỳ..cậu..cậu…”Tôi tức không nói lên lời
Hắn ta thấy tôi như vậy có vẻ thích thú, miệng còn không ngừng huýt sáo..đáng ghét!
Hắn ta đứng lên, nhẹ bước về phía tôi, làm bộ an ủi “Buồn làm gì, chẳng qua tôi muốn thử xem con Iphone 4 của cậu với chậu lan kia, cái nào mạnh hơn, dù sao điện thoại của cậu cũng vỡ màn hình rồi còn gì, tôi tiện tay giúp cậu được cấp cái mới”
Iphone 4 cái đầu nhà cậu, tiền tất chứ nào phải của miễn phí, liệu hồn mà đền trả tôi điện thoại mới.
“Tiểu Khuê, thầy khuyên con một câu chân thành, con về đi, bổn chùa không tiện giữ con ...” Sư trụ trì ấm ức nói
Sao phải về, tôi không về, tôi phản kháng
“Con không về”
Sư trụ trì đau lòng nhìn xuống chậu lan, ngước lên, cặp mắt còn ọng nước
“A di đà Phật, đã đến lúc con phải trở về, không nên trốn tránh hiện tại, quay về đi, nơi đây không giữ con ..về đi..về đi”
Gì chứ, đuổi con sao? Kẻ gây ra tội đâu phải con, sao con phải về
“Con không…”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì kẻ nào đó đã lên tiếng
“Ô hay con nhỏ này, sao cậu mặt dày thế hử? Người ta đã đuổi về rồi lại còn mặt dày ở lại, cậu có biết mặt bê tông cũng không dày bằng mặt cậu bây giờ không? Thôi, về thì về đi, đứng đó làm cái gì? Hành lí của cậu tôi cho người đem về nhà rồi, nhanh, theo thiếu gia trở về làm ô sin, à nhầm, quản gia.Ai chà, lâu ngày không được ngược đãi, à nhầm, lâu ngày không được cậu dọn dẹp, nhà tôi sắp thành trại tị nạn rồi, đi thôi”
Nói rồi hắn ta kéo tôi đi đi, còn không quên chào sư trụ trì bằng câu nói vô cùng đáng yêu
“A di đà phật, tiện tay, tiện tay”
Mặt sư cụ tím tái hết cả, chắc ông ấy giận lắm, nhưng với cương vị là người tu hành, ông ấy đã nhẫn nhịn mà không nói, chứ phải tôi, tôi đã dùng karate đánh cho cậu ta một trận tơi bời hoa lá
/62
|