Có lẽ, tôi không nên cho tên ác ma đó một cơ hội nào đó
Hừm
Ngồi suy nghĩ một hồi, chờ người chi bằng hành động,tôi quyết định đem toàn bộ tài sản quý báu của bản thân: những cuốn ngôn tình để từ thiện
Xem ra, bản thân tôi không nên quá nhường nhịn làm gì
“Tiểu Khuê, em định tá túc ở nơi ổ chuột của nhân loại này đến bao giờ??”
Tôi ngước lên nhìn chị, không quên bỏ vào miệng miếng táo, chầm chậm nhai cho táo xuống tận cổ họng . Chà, lâu không ăn táo, quả nhiên táo vô cùng ngọt nha!
Sống lưng có chút gai góc, tôi cười hì hì
“Chị à, không phải là em không muốn về, căn bản là chưa tìm được nơi thích hợp cho bản thân. Mà ổ chuột cái gì, chị chưa nghe triệu phú khu ổ chuột ư? Em đang học người ta làm giàu đấy!”
Chị Mai nghiến răng ken két
“Còn không mau dọn dẹp cái mớ bòng bong của em đi, hừ, có lớn mà không có khôn? Giang Tiểu Khuê, em bao nhiêu tuổi rồi mà lúc nào cũng để cho cha mẹ lo ngay ngáy thế hả? Em có lương tâm không vậy?”
Lương tâm ư? Chị à, em thừa lương tâm nhá!
Em đâu phải là loại vô lương tâm nhưng em có suy nghĩ của riêng em, em có cuộc sống của em, em không muốn bị mẹ chi phối nữa.
“ Chị Mai à, mẹ già lúc nào cũng vậy, bảo sao em không bao giờ ngoan!” Chớp mắt nhìn chị “ Mà chị không về nhà đi, ở nhà em làm cái gì? Nhà em đâu phải trại tị nạn để chị cư trú, về mau kkoong anh rể lại làm loạn nên thì không vui đâu”
Chị suýt chút nữa hét lên
“Có ngậm mồm lại không hả? Lần trước chị cho em ở nhờ mà chị không nói gì, đến khi chị sang ở nhờ em lại kêu than là sao? Đồ không tim không phooir nhà em, rốt cuộc tim em được làm bằng gì???? Thật không thể chịu được mà!!!”
Tôi can chị bằng không tôi chắc chắn sẽ bị chị Mai phang cho một trận tới bêbs
Thực ra tôi không phải không muốn cho chị hai ở nhờ, mà tôi không muốn anh rể yêu quái kia quậy tung bành nhà tôi nên
“Chị hai, sao chị lại không về, chị không sợ anh rể lo lắng sao?”
Chị chỉ hừ hừ vài tiếng rồi đi đến bàn lấy cốc nước, vẻ mặt vô cùng ấm ức
“Biết trước lấy anh ta sẽ thế này, chẳng thà chị ở góa cho xong. Hừ, chồng con là cái nợ nần, thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm! Chị đúng là ngu ngốc khi tin lời hắn ta. Bây giờ thì rõ ràng rồi. Bao lần chị nói chuyện về việc chị làm việc ở viện nghiên cứu quốc gia mà anh ta đâu chịu cho chị đi làm, đã vậy lại còn đủ loại lí do vớ vẩn”
Ôi chao, không phải là anh rể không muốn chị phải vất vả sao, không biết lại còn lắm chuyện
Hừ, hai con người này đúng thiệt là!
Tôi dự định cáo mật chuyện của chị gái cho anh rể nghe thì chị Mai đã khảng khái ngăn chặn âm mưu
“Có giỏi em gọi điện cho anh ta đến đón chị xem, chị sẽ cho em biết thế nào là gọi điện”
Nuốt nước bọt đánh ực, tôi khiêm tốn nhìn chị
“Chị à, em đâu định gọi điện cho anh rể? Chị nghĩ em là người thế nào mà lại đi bán rẻ chị!”
Chị Mai nói “Em ấy à, em mà có đạo đức đó sao? Chị còn không hiểu em chắc. Mà thôi, nếu em có nỡ làm thế thật thì cũng chẳng sao, chị sẽ kêu mama đại nhân giúp chị chủ trì công bằng”
Mặt đen lại, cảm xúc vô cùng trào dâng
Haizzz
Hai cái người này, rách ruột quá đi!
Gần trưa, chị Mai định nấu cơm thì tôi cũng chỉ thiện tâm giúp chị toại nguyện ước mong, chị thích thì cho chị làm, mắc gì tôi phải giúp
Việc của tôi chính là trông nom tiểu yêu của chị
Tôi vốn không dành mấy chuyện trông nom trẻ con nên tôi đành phải mặt dày nhờ cậu em nhỏ sang giúp
“Tiểu An, trông em nhỏ cho quen, mốt lấy vợ cho có kinh nghiệm”
Nó bĩu môi khinh bỉ
“Chị đúng là lúc nào cũng thích bắt nạt thằng nhóc đáng thương như em. Em đây cóc cần kinh nghiệm khỉ gió gì, chỉ cần chị cho Thanh về ở chung với chúng ta là được. Tăng dân số quốc dân cũng chính là biện pháp cải thiện kinh tế nha!”
Lắm chuyện, học được mấy chữ vào đầu là bắt đầu
Chậc!
Quả nhiên tuổi nhỏ nhưng trí tuệ kém bền nha
Reng!
“Giang Tiểu Khuê, cậu muốn sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn điện thoại, sau cùng cũng đinh hình được kẻ nào gọi. Giọng tôi vờ giả lả như chưa hề quen biết
“Ai thế nhỉ? Giang Tiểu Khuê không có nhà đâu nhá, lần sau gọi điện lại!”
Đầu dây bên kia có tiếng nghiến răng ken két
“ Cậu còn dám huyên thuyên nữa thì đừng trách”
Tôi nhăn nhó như khỉ nuốt phải ớt, bạn học à, bạn hơi bá đạo rồi đấy
P/s: mong mọi người thông cảm một chút, máy tính mình bây giờ đang gặp trục trặc nên phải đi dùng nhờ máy tính. Mình chỉ viết được từng này thôi, nhưng các bạn cứ yên tâm, Gia Kỳ ấy hả? Cậu ta lần này chết chắc với Giang Tiểu Khuê rồi!
Mọi người thông cảm và chờ mình nha!!! Cảm ơn các bạn. Còn bây giờ, mình phải đi ăn cơm đây!
Hừm
Ngồi suy nghĩ một hồi, chờ người chi bằng hành động,tôi quyết định đem toàn bộ tài sản quý báu của bản thân: những cuốn ngôn tình để từ thiện
Xem ra, bản thân tôi không nên quá nhường nhịn làm gì
“Tiểu Khuê, em định tá túc ở nơi ổ chuột của nhân loại này đến bao giờ??”
Tôi ngước lên nhìn chị, không quên bỏ vào miệng miếng táo, chầm chậm nhai cho táo xuống tận cổ họng . Chà, lâu không ăn táo, quả nhiên táo vô cùng ngọt nha!
Sống lưng có chút gai góc, tôi cười hì hì
“Chị à, không phải là em không muốn về, căn bản là chưa tìm được nơi thích hợp cho bản thân. Mà ổ chuột cái gì, chị chưa nghe triệu phú khu ổ chuột ư? Em đang học người ta làm giàu đấy!”
Chị Mai nghiến răng ken két
“Còn không mau dọn dẹp cái mớ bòng bong của em đi, hừ, có lớn mà không có khôn? Giang Tiểu Khuê, em bao nhiêu tuổi rồi mà lúc nào cũng để cho cha mẹ lo ngay ngáy thế hả? Em có lương tâm không vậy?”
Lương tâm ư? Chị à, em thừa lương tâm nhá!
Em đâu phải là loại vô lương tâm nhưng em có suy nghĩ của riêng em, em có cuộc sống của em, em không muốn bị mẹ chi phối nữa.
“ Chị Mai à, mẹ già lúc nào cũng vậy, bảo sao em không bao giờ ngoan!” Chớp mắt nhìn chị “ Mà chị không về nhà đi, ở nhà em làm cái gì? Nhà em đâu phải trại tị nạn để chị cư trú, về mau kkoong anh rể lại làm loạn nên thì không vui đâu”
Chị suýt chút nữa hét lên
“Có ngậm mồm lại không hả? Lần trước chị cho em ở nhờ mà chị không nói gì, đến khi chị sang ở nhờ em lại kêu than là sao? Đồ không tim không phooir nhà em, rốt cuộc tim em được làm bằng gì???? Thật không thể chịu được mà!!!”
Tôi can chị bằng không tôi chắc chắn sẽ bị chị Mai phang cho một trận tới bêbs
Thực ra tôi không phải không muốn cho chị hai ở nhờ, mà tôi không muốn anh rể yêu quái kia quậy tung bành nhà tôi nên
“Chị hai, sao chị lại không về, chị không sợ anh rể lo lắng sao?”
Chị chỉ hừ hừ vài tiếng rồi đi đến bàn lấy cốc nước, vẻ mặt vô cùng ấm ức
“Biết trước lấy anh ta sẽ thế này, chẳng thà chị ở góa cho xong. Hừ, chồng con là cái nợ nần, thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm! Chị đúng là ngu ngốc khi tin lời hắn ta. Bây giờ thì rõ ràng rồi. Bao lần chị nói chuyện về việc chị làm việc ở viện nghiên cứu quốc gia mà anh ta đâu chịu cho chị đi làm, đã vậy lại còn đủ loại lí do vớ vẩn”
Ôi chao, không phải là anh rể không muốn chị phải vất vả sao, không biết lại còn lắm chuyện
Hừ, hai con người này đúng thiệt là!
Tôi dự định cáo mật chuyện của chị gái cho anh rể nghe thì chị Mai đã khảng khái ngăn chặn âm mưu
“Có giỏi em gọi điện cho anh ta đến đón chị xem, chị sẽ cho em biết thế nào là gọi điện”
Nuốt nước bọt đánh ực, tôi khiêm tốn nhìn chị
“Chị à, em đâu định gọi điện cho anh rể? Chị nghĩ em là người thế nào mà lại đi bán rẻ chị!”
Chị Mai nói “Em ấy à, em mà có đạo đức đó sao? Chị còn không hiểu em chắc. Mà thôi, nếu em có nỡ làm thế thật thì cũng chẳng sao, chị sẽ kêu mama đại nhân giúp chị chủ trì công bằng”
Mặt đen lại, cảm xúc vô cùng trào dâng
Haizzz
Hai cái người này, rách ruột quá đi!
Gần trưa, chị Mai định nấu cơm thì tôi cũng chỉ thiện tâm giúp chị toại nguyện ước mong, chị thích thì cho chị làm, mắc gì tôi phải giúp
Việc của tôi chính là trông nom tiểu yêu của chị
Tôi vốn không dành mấy chuyện trông nom trẻ con nên tôi đành phải mặt dày nhờ cậu em nhỏ sang giúp
“Tiểu An, trông em nhỏ cho quen, mốt lấy vợ cho có kinh nghiệm”
Nó bĩu môi khinh bỉ
“Chị đúng là lúc nào cũng thích bắt nạt thằng nhóc đáng thương như em. Em đây cóc cần kinh nghiệm khỉ gió gì, chỉ cần chị cho Thanh về ở chung với chúng ta là được. Tăng dân số quốc dân cũng chính là biện pháp cải thiện kinh tế nha!”
Lắm chuyện, học được mấy chữ vào đầu là bắt đầu
Chậc!
Quả nhiên tuổi nhỏ nhưng trí tuệ kém bền nha
Reng!
“Giang Tiểu Khuê, cậu muốn sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn điện thoại, sau cùng cũng đinh hình được kẻ nào gọi. Giọng tôi vờ giả lả như chưa hề quen biết
“Ai thế nhỉ? Giang Tiểu Khuê không có nhà đâu nhá, lần sau gọi điện lại!”
Đầu dây bên kia có tiếng nghiến răng ken két
“ Cậu còn dám huyên thuyên nữa thì đừng trách”
Tôi nhăn nhó như khỉ nuốt phải ớt, bạn học à, bạn hơi bá đạo rồi đấy
P/s: mong mọi người thông cảm một chút, máy tính mình bây giờ đang gặp trục trặc nên phải đi dùng nhờ máy tính. Mình chỉ viết được từng này thôi, nhưng các bạn cứ yên tâm, Gia Kỳ ấy hả? Cậu ta lần này chết chắc với Giang Tiểu Khuê rồi!
Mọi người thông cảm và chờ mình nha!!! Cảm ơn các bạn. Còn bây giờ, mình phải đi ăn cơm đây!
/62
|