“Cho tôi đi nha cho tôi đi nha!” Hai tay Tiêu tổng kéo một tay Dung tổng lắc đến lắc đi. “Cho tôi đi nha cho tôi đi nha Dung An Trúc!”
Một tay Dung An Trúc được rảnh rỗi cầm văn kiện lên xem, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
“An Trúc nha ~~” Tiêu tổng tiếp tục lắc, ngay cả người cũng sắp lay đổ theo rồi. “Cho tôi đi đi được không ~~”
Dung An Trúc một tay mở nắp bút máy, ký tên vào văn kiện.
“Được nha được nha ~~” Tiêu tổng mở to hai mắt đầy vô tội, thỉnh thoảng còn nháy nháy vài cái, không ngừng bắn ra sóng điện. “Nếu không cũng không công bằng a!”
Dung An Trúc cuối cùng cũng chịu liếc hắn một cái. “Không công bằng?”
“Cậu đều đã gặp cha mẹ tôi rồi, tôi còn chưa được nha!” Nam nhân gần ba mươi tuổi tiếp tục giả vờ đáng yêu.
“………” Dung An Trúc một tay đỡ trán. “Tiêu tổng, bên ngoài còn có người đang nhìn”.
Rèm cửa đang mở, trong ngoài văn phòng đều có thể nhìn nhau rõ đến nhất thanh nhị sở, cho nên kỳ thật hai vị thư ký cùng với Dương phó tổng đang hết sức chuyên chú làm việc của mình, một chút cũng không để ý hai người họ ở bên trong làm cái gì.
“Cậu không đáp ứng tôi sẽ tiếp tục”. Tiêu Luân thấy làm nũng không được liền chuyển sang uy hiếp.
“Tuỳ cậu”. Dung An Trúc trước sau như một vân đạm phong khinh.
“Nếu cậu đáp ứng, tôi liền…. tôi cho cậu ở trên một tháng”. Uy hiếp không tác dụng, vậy thì dụ dỗ.
“Nga?” Dung An Trúc cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc. “Chỉ vì muốn cùng tôi trở về mừng năm mới, ngay cả chuyện này cậu cũng làm?”
Tiêu Luân nghiêm túc gật đầu.
Những năm trước, Dung An Trúc đều là một mình đáp máy bay bay về thành phố nhỏ ở tây nam, đón năm mới cùng các sư phụ trong chùa, Tiêu Luân cũng không có dị nghị gì, không biết làm sao năm nay lại giở chứng, kiên quyết đòi đi theo cùng.
“Cậu sẽ bị phương trượng đánh đó”. Dung An Trúc mặt nhăn mày nhíu, tuy rằng điều kiện trên kia rất hấp dẫn, nhưng mà vẫn phải cân nhắc một chút.
“Tôi không sợ, cơ thể tôi rất khoẻ, có thể chịu được”. Tiêu Luân nói.
“Tôi cũng sẽ bị đánh”. Dung An Trúc tiếp tục.
“Tôi đỡ cho cậu!” Tiêu Luân hào khí ngút trời, khí khái nam tử mười phần.
“………” Dung An Trúc nghĩ nghĩ, tiếp tục lấy văn kiện ra đọc.
“Cậu lúc nào cũng như vậy….” Người nào đó bắt đầu giả bộ đáng thương. “Giống như một cơn gió, khiến cho người ta không thể nắm giữ…. Tôi chỉ là muốn, một ngày nào đó nếu cậu bỏ lại tôi, ít nhất tôi còn có một nơi để chờ cậu”.
…… Vốn nghĩ kế sách này cũng không có tác dụng, nhưng ngày hôm trước còn bị vị lão nhân nào đó nhắc nhở, cho nên, thành ra cũng có một chút tác dụng….
“Cậu phải cam đoan không được ăn nói lung tung”. Dung An Trúc cuối cùng thoả hiệp.
“Không thành vấn đề!” Nam nhân được đồng ý lập tức sảng khoái buông tay, cầm lấy tập văn kiện Dung An Trúc vừa ký đến bàn làm việc ngồi xem, rất nhanh đã quay trở về trạng thái bình thường.
Vài phút sau, Dương phó tổng gõ cửa đi vào.
Xuống máy bay, gọi taxi đến bến xe, ngồi xe đến thị trấn, đổi thành xe buýt, cuối cùng đi bộ một đoạn, đại khái đi gần hai tiếng mới thấy một ngôi chùa không cũ không mới xuất hiện trước mắt.
Dung An Trúc mặt một chiếc áo khoác bông màu be, khăn quàng cổ màu nâu. Tiêu Luân bên cạnh cũng mặc chiếc áo bành tô cùng màu, khăn quàng cổ giống nhau.
Thế là Dung An Trúc hai ba vòng đã tháo khăn quàng cổ của Tiêu Luân xuống, nhét vào balo mình.
Tiêu Luân trừng y. “Có cần khoa trương thế không?”
Kỳ thật hắn muốn hỏi, Dung An Trúc chưa bao giờ để ý đến ánh mắt người khác, vì sao bây giờ lại phải suy tính nhiều như vậy?
Dung An Trúc trở mình xem thường. “Nếu cùng phương trượng tranh luận về phật pháp, tôi có thể nói mấy tiếng cũng không thua. Chuyện này của chúng ta cũng có thể, nhưng là ông ấy già rồi, tôi không muốn ông ấy thương tâm”.
Tiêu Luân hé miệng. “Tôi cũng muốn có một nơi, vào lúc tôi không còn chỗ nào để dựa vào, vẫn sẽ luôn đợi tôi trở về”. Dung An Trúc nhìn Tiêu Luân một cái. “Đây là nhà của tôi”.
Tiêu Luân vốn định nắm tay y, nhưng cuối cùng đổi thành khoát vai y. “Vậy đến trước cửa nhà rồi, còn chờ cái gì nữa?”
Dung An Trúc liếc hắn một cái, hai người trước sau đi lên, bước qua cánh cửa.
/52
|