Hào môn thế gia chưa bao giờ thiếu đi những tiết mục đấm đá lẫn nhau, thế hệ trước cũng không phải không biết, mà thói đời chính là như thế, cá lớn nuốt cá bé, nếu ngay cả người trong nhà cũng đấu không lại, thì làm sao đấu được với người ngoài?
“Lão gia tử đúng là quyết tâm phải mài mòn tôi”. Tiêu Luân ôm Dung An Trúc, hung hăng than thở.
Dung An Trúc xoa bụng hắn trấn an.
Mấy ngày nay hắn đều bị Tiêu Kiệm lôi ra ngoài, nếu không phải đi cùng các đường huynh biểu muội thì cũng là gặp mặt ăn cơm với nhóm nguyên lão cấp cao trong công ty. Hết trắng lại đỏ lại vàng uống vào, mỗi lần hắn đều là được Dương đặc trợ dìu trở về. (trắng đỏ vàng:chỉ rượu)
“Ném cho tôi vị trí này rõ ràng là muốn nói cho người khác biết, đây là hồng tâm, phải bắn trúng!” Tiêu Luân bị dạ dày hành cho khó chịu, cọ cọ trên người Dung An Trúc.
“Đến uống chút nước đi”. Dung An Trúc cầm cốc nước trên tủ đầu giường đem cho Tiêu Luân.
Tiêu Luân lắc đầu. “Không uống, uống vào lại muốn nôn”.
“Vậy thì nôn, nôn cho sạch sẽ càng tốt”. Dung An Trúc đem cái cốc kề bên miệng Tiêu Luân.
Tiêu Luân ngậm miệng lắc đầu, nhất định không chịu uống.
Dung An Trúc không nói gì nhìn hắn chơi xấu, cuối cùng đành phải chính mình ngậm một ngụm nước to, rồi mới quay sang mớm cho hắn.
“Ngô….” Tiêu Luân bị bắt nuốt vào chất lỏng ấm áp, một bên than thở. “Mới nôn xong, cậu cũng dám đến”.
“Tôi đâu có chê cậu”. Dung An Trúc nói.
Tình trạng như vậy đương nhiên đã sớm đoán được, Tiêu Luân đương nhiên không có khả năng ở Tiêu thị thuận buồm xuôi gió. Chính là tình cảnh này dường như rất giống vài năm về trước, khi đó hai người vừa mới gây dựng sự nghiệp, mọi chuyện dù vất vả thế nào đều có hai người chống đỡ, không khỏi có chút thổn thức.
Mà hiện tại, đối mặt với áp lực càng lớn, y lại không thể ở bên cạnh hắn.
Dung An Trúc nửa ôm nửa đỡ nam nhân đã mơ màng nằm xuống giường, đắp chăn cho hắn, rồi chính mình cũng nằm xuống.
“Dung thiếu….”
“Ân?”
“Cảm ơn”.
“Ngủ ngon”.
Cứ như vậy kéo dài hơn một tháng, Tiêu Kiệm bên kia yên ắng dần, Tiêu Luân coi như qua cửa ải thứ nhất – Dương đặc trợ cũng vậy.
Cơ hồ mỗi ngày đều uống say đến không còn biết trời đất, ngày hôm sau lại vẫn có thể thanh tỉnh đi làm, hiệu suất làm việc một chút cũng không hề thấp, thế nhưng lũ lượt kéo tới chính là công việc càng thêm nặng nề. Đầu năm, tuy rằng rất nhiều quyết sách đã được định phương hướng tốt từ năm trước, nhưng cũng chính là vì thế mà Tiêu Luân cần làm rất nhiều việc mới có thể đuổi kịp tiến độ của công ty.
Cách thức làm việc giữa công ty lớn và công ty nhỏ hoàn toàn khác nhau, bất quá cũng may là trước kia Tiêu Luân đã áp dụng phương thức quản lý của Tiêu thị vào Khao Trúc Văn Hoá nhà mình, cho nên cũng có điểm giống nhau. Tuy rằng là thế, mỗi đêm vẫn phải ở lại văn phòng đến mười hai giờ là chuyện không tránh khỏi.
Dương đặc trợ thì lại càng hoài niệm cuộc sống mỗi ngày sáu giờ tan tầm trước kia.
Lúc trước, Dung An Trúc có mời hắn uống trà, đặc biệt khách khí đặc biệt chân thành nói. “Tiểu Dương, sau này Tiêu Luân phải nhờ cậu chiếu cố”.
Làm cho hắn cực kỳ khiếp sợ, liên tục gật đầu nói nào có nào có là chuyện phải làm là chuyện phải làm.
X, tên nào tên nấy đều là cáo già!
Thời gian Tiêu Luân về nhà càng ngày càng muộn, có lúc Dung An Trúc không chờ được đành đi ngủ trước. Dung An Trúc cũng từng nói, nếu muộn quá thì ngủ lại ở công ty luôn đi, hắn là phó tổng, trong văn phòng chắc chắn phải có phòng nghỉ.
Tiêu Luân lắc đầu. “Nhìn thấy cậu sẽ không mệt mỏi”.
Dung An Trúc cười mắng. “Buồn nôn còn lấy làm thú vị”.
Tiêu Luân nói chính là thật lòng, hắn đương nhiên biết chính mình có thể làm được, nhưng mỗi khi nghĩ đến ý nghĩa của những việc mình đang làm, hắn lại cần có Dung An Trúc ở bên.
Không thiếu người ở sau lưng chỉ trỏ bàn tán về hắn, nếu hiện tại muốn tranh giành vị trí ở Tiêu gia, vì sao lúc trước còn thề thốt muốn tung hoành thiên hạ, kết quả bây giờ còn không phải xám xịt trở về?
Hắn không để ý là ai đã tung ra tin đồn này, hắn chỉ cần biết chính mình đang làm gì là tốt rồi. Hắn không nói với Dung An Trúc tất cả mục đích của hắn, nhưng trong thâm tâm hắn tựa hồ biết, Dung An Trúc sẽ hiểu.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, cướp được nửa ngày nghỉ nhàn hạ, Tiêu Luân nằm bẹp trên giường, thoải mái rên hừ hừ. Nhiều lúc hắn rất muốn hỏi, Dung An Trúc có phải vừa sinh ra đã có bàn tay vàng – tiểu tử này ngay cả thủ pháp mát xa cũng chuyên nghiệp như thế.
Hai tay Dung An Trúc thấm ướt tinh dầu, thuận theo đường cong cơ thể trên người Tiêu Luân xoa bóp. Lúc trước khi y học Thái Cực, cũng thuận tiện học được mấy bài xoa bóp từ đại sư.
“Tuần sau tôi đi SZ thị công tác”. Tiêu Luân hí mắt nói.
“Nga, đi bao lâu?” Dung An Trúc hỏi.
“Chắc khoảng một tuần, tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian”. Tiêu Luân trả lời. “Công ty bên này nhiều việc muốn chết, cậu không biết tiểu Dương sắp bị đống tài liệu chôn sống rồi”.
“Cậu ta có đi với cậu không?”
“Có”. Tiêu Luân xoay đầu, tiếp tục nằm úp sấp. “Nếu không tôi không an tâm. Tôi không ở đây, trong công ty nhất định sẽ có người chỉnh cậu ta”.
“Cậu ta đi theo cậu tôi cũng an tâm”. Dung An Trúc nói.
Tán gẫu một hồi, Dung An Trúc đến phòng tắm rửa tay, cầm một cái khăn ấm đi ra, thay Tiêu Luân lau người, sau đó mới vỗ vỗ mông hắn. “Được rồi”.
Tiêu Luân đứng lên, vặn mình một cái. “Thoải mái muốn chết, bảo bối cậu thật giỏi”.
Dung An Trúc thiêu mi. “Muốn thoải mái hơn nữa không?”
Tiêu Luân cười ta. “Được, đến nha!”
“Vậy tiếp tục nằm úp xuống đi”. Dung An Trúc nói xong, đem đồ đạc dọn dẹp vào phòng tắm.
Đợi đến khi đi ra, Tiêu Luân quả nhiên ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường, Dung An Trúc còn nghĩ tên này sao hôm nay lại nghe lời như vậy, đi qua nhìn mới thấy người này đã ngủ mất, khoé miệng còn ướt ướt. Dung An Trúc cười cười, đắp lại chăn cho hắn, kéo rèm cửa rồi đi ra ngoài, để cho Tiêu Luân chút yên tĩnh.
Pha cho mình một ấm trà, Dung An Trúc mở máy tính, hòm thư đến có mấy thư mới, mở từng cái ra xem rồi chọn những cái quan trọng trả lời lại.
Di động không tiếng khẽ rung, Dung An Trúc cầm lên xem, khoé miệng khẽ nhếch, nghe máy. “Xin chào”.
“Xin chào, tôi tìm Dung lão bản”. Bên kia truyền đến thanh âm bi thương thành khẩn, làm cho người ta nghe xong trong lòng lạnh lẽo.
“Tôi đây”.
“Dung lão bản, tư liệu ngài cần tôi đã gửi đến hòm thư mã hoá, mời ngài chú ý kiểm tra”.
“Được, cảm ơn”.
“Đừng khách khí, anh khách khí tôi sẽ sợ hãi”. Bên kia nói.
Dung An Trúc cong cong khoé miệng, cúp máy.
/52
|