*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến khi treo xong quần áo xoay người nhìn lại, chàng phát hiện Cẩm Tân vẫn như cũ nhìn chằm chằm mình thật sâu, ánh nhìn không hề che giấu, nhìn chòng chọc khiến chàng vô cùng ngượng ngùng. Nếu như chàng không nhìn lầm thì từ trong đôi mắt xanh thẳm kia có thể nhìn thấy được — — tình dục!
Lê Sóc cào cào tóc, lúng túng nói: "Có thể đừng nhìn ta như vậy không."
Cẩm Tân vẫn nhìn chằm chằm chàng như cũ, thậm chí đưa tay ra hướng về phía chàng.
Nhịp tim Lê Sóc đập nhanh đến mức giống như hồi hộp bồn chồn, chàng không biết Cẩm Tân muốn làm gì, họ là khác biệt giống loài, chàng cho là mình không nên lấy hành động của con người để phỏng đoán người cá, nhưng... nhưng bên trong cặp mắt ấy đã toát ra hỏa diễm, rõ ràng giống như là......
Cẩm Tân nghiêng cổ nhìn chàng, vẻ mặt như là mong đợi, nhưng chờ thật lâu, thấy Lê Sóc không có động tác gì, lại nổi lên nghi ngờ.
Lê Sóc hồi hộp ngồi ôm đầu gối: " Ngươi...... muốn làm cái gì?"
Cẩm Tân xê dịch về phía trước, vươn tay cánh tay thẳng tắp muốn với tới Lê Sóc, nhưng hắn chỉ có thể đến gần, nếu lại tiến lên phía trước, cái đuôi cá của hắn sẽ rời khỏi nước, hắn không thể hoàn toàn rời khỏi nước, Lê Sóc đã phát hiện điểm ấy.
Lê Sóc nhíu mày lại: "Cẩm Tân, ngươi đang suy nghĩ gì? Ta thật muốn biết, ngươi đang suy nghĩ gì."
Cẩm Tân lại duỗi ra một ngón tay thon dài, chỉ chỉ Lê Sóc, rồi lại chỉ chỉ trái tim mình, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc nói: "Lê Sóc."
Trong lòng Lê Sóc rung động, khó kìm lòng nổi hít sâu một hơi, lý trí của chàng liều mạng cảnh báo rằng, kia là một người cá, kia là một người cá giống đực, họ là sinh vật ở hai thế giới khác nhau, tất cả những chuyện này có lẽ chỉ là một lần mạo hiểm tươi đẹp, chàng không nên...... không nên động tâm với một người cá.
Nhưng thân thể chàng đã không tự chủ được mà đi về phía Cẩm Tân, trước đôi mắt chăm chú thâm tình kia, chàng cảm thấy mình đã không còn là mình nữa, mắt chàng choáng váng, đầu chàng mê mụi, chàng sa vào đôi con ngươi xanh thẳm như biển kia, chàng lạc lối.
Cẩm Tân một phát bắt được cánh tay Lê Sóc, kéo chàng vào lồng ngực mình, không hề cho chàng cơ hội để do dự hay lùi bước.
Lê Sóc nắm lấy cánh tay Cẩm Tân, động tình mà nhìn hắn: "Ngươi đang muốn ta sao, ngươi vì sao muốn ta? Ta đối với ngươi có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"
Cẩm Tân chớp chớp mắt, đè Lê Sóc dưới thân mình, hôn môi chàng thật sâu...
............. (H đã bổ sung ở chap cuối cùng)
- -------------------
Sau khi trải qua một đêm vừa điên cuồng vừa kỳ diệu khó có thể tưởng tượng, Lê Sóc đón ánh nắng ban trưa chói chang trải rộng trong tầm mắt.
Khi tỉnh lại, chàng phát hiện không thấy Cẩm Tân đâu, trên nham thạch còn lưu lại một ít nước đọng, chứng tỏ Cẩm Tân rời đi không lâu, mà chàng quả thực là quá mệt mỏi, nên không phát giác được hắn rời đi khi nào.
;điên cuồng...! Đây là chuyện điên cuồng nhất chàng làm trong đời này, chàng ân ái cùng một người cá, mà lại là người cá giống đực. Nhưng chàng cũng không hối hận, chàng thích Cẩm Tân, "thích" là thần thánh biết bao, tốt đẹp biết bao, sao có thể bị khái niệm về giới tính và giống loài trói buộc chứ?
Thế nhưng...... Cẩm Tân đến cùng là đã đi nơi nào?
Lê Sóc đoán Cẩm Tân là đi bắt cá cho mình, nơi này không tiện ra vào giống như hang động trước kia, Cẩm Tân muốn rời khỏi nơi này, cần tốn sức xuyên qua một đoạn nước cạn toàn là đá ngầm và san hô.
Kỳ thật nếu đã ở trên đất liền, thì chàng cũng không cần người khác cho ăn.
Chàng vận động tứ chi một chút, mặc dù hạ thân có chút bủn rủn, nhưng chàng vẫn cố gắng ngồi dậy, mặc áo quần đã được hong khô, quyết định đi dạo một vòng quanh đảo, ngoại trừ tìm một chút đồ ăn, quan trọng hơn chính là, tìm xem có người hay không. Nhưng vì để phòng ngừa khi Cẩm Tân trở về tìm không thấy mình, chàng dùng than tro vẽ ký hiệu hai mũi tên qua lại trên nham thạch, hi vọng Cẩm Tân hiểu được.
Làm xong hết thảy, Lê Sóc xuất phát.
Xuyên qua bãi cát dài, đi vào một rừng cây, do là hải quân nên chàng đã từng được huấn luyện nghiêm khắc kỹ năng sinh tồn, cũng không vì mình là vương tử mà mảy may lười biếng, nên chàng dùng cỏ dại bện cho mình một đôi giày, lại dùng một cành cây và hòn đá sắc nhọn làm cho mình một vũ khí đơn giản.
Vì phòng ngừa lạc đường, chàng không dám đi quá xa, đáng tiếc là, chàng cũng không phát hiện vết tích của con người. Dựa vào vũ khí đơn sơ này, chàng cũng không thể săn được dù chỉ là một con thỏ hoang, nhưng chàng hái được một vài quả mọng tươi ngon, ít ra có thể no bụng.
Khi chàng trở về hang động, quả nhiên nhìn thấy Cẩm Tân đã trở về, trên mặt đất đặt sẵn mấy con cá, sò biển và tảo biển, Cẩm Tân vừa nhìn thấy chàng, liền lo lắng mà dùng cái đuôi đập lên mặt nước, rõ ràng là đang tức giận.
Lê Sóc vội vàng chạy tới: "Ngươi chờ ta lâu rồi sao?"
Cẩm Tân không nói lời nào mà hung hăng ôm lấy Lê Sóc, cắn một cái lên đầu vai chàng, cắn mặc dù không mạnh nhưng cũng có chút nhói nhói.
Lê Sóc cười nhẹ an ủi hắn: "Xin lỗi, ta chỉ là muốn đi dạo quanh đảo một chút, cũng có thể tìm người tới giúp ta."
Cẩm Tân nhướng mày, trừng trừng hai mắt, không đồng ý mà nhìn chàng.
Lê Sóc hôn hắn một ngụm: "Đừng tức giận, sáng nay không phải ngươi cũng đột nhiên biến mất sao."
Cẩm Tân nhếch môi lên, nét mặt có một tia cổ quái.
Lê Sóc ôn nhu cười nói: "Nhưng mà ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ trở về."
Cẩm Tân kinh ngạc mà nhìn nụ cười đơn thuần chân thành của Lê Sóc.
"Ngươi xem, ta hái chút quả mọng, chắc chắn ngươi chưa ăn qua." Lê Sóc lấy một quả rửa rửa trong nước, sau đó đưa đến bên môi Cẩm Tân, "Nếm thử đi, rất ngọt, ăn rất ngon."
Môi mỏng của Cẩm Tân hé mở, cắn vào quả kia, cẩn thận mà nhai từng chút, rồi hai mắt tỏa sáng, nhẹ gật đầu với Lê Sóc.
"Rất ngọt đi." Lê Sóc cũng ăn một quả, "Loại quả này không chỉ có hương vị ngon ngọt, còn có thể trị tiêu chảy, còn có thể dùng làm nguyên liệu dệt nhuộm, là loại quả phổ biến nhất trên đất liền."
Cẩm Tân hé miệng, ra hiệu cho Lê Sóc đút hắn ăn.
Lê Sóc lại đưa vào một quả, Cẩm Tân lắc đầu, chỉ chỉ môi của mình. Lê Sóc nhịn không được cười lên một tiếng, ngậm một quả bên miệng, cúi người dán lên môi Cẩm Tân, đưa quả mọng kia vào trong miệng hắn, cũng đổi lấy một nụ hôn ngọt ngào.
Lê Sóc cười nói: "Trên đất liền có rất nhiều thức ăn ngon, thật hi vọng có thể cùng ngươi nếm thử."
Cẩm Tân cũng mỉm cười chăm chú nhìn Lê Sóc.
"Đúng rồi, hôm nay để ta cho ngươi nếm thử cá nướng đi, chắc chắn ngươi chưa ăn qua."
Lê Sóc nhóm lửa, lấy vỏ sò mài lên đá để tạo ra cạnh vỏ sắc bén, sau đó làm sạch bụng cá, dùng cành cây xiên qua từng đầu cá, gác trên đống lửa, lại lấy thêm chút muối đọng trên nham thạch khi nước biển bay hơi dưới nắng, phết lên cá.
Cẩm Tân lẳng lặng nhìn chàng.
Chàng lật cá qua lại nướng, sau khi nướng xong lại phết lên một ít muối, chàng hưng phấn cầm cá đã nướng xong, gỡ một miếng, lại thổi thổi một hồi, sau đó đưa tới bên miệng Cẩm Tân: "Đây, thử một chút đi."
Cẩm Tân chần chờ một chút, há miệng cắn một cái, sau đó mắt hơi sáng lên, nhẹ gật đầu: "Lê Sóc."
"Ăn ngon phải không." Lê Sóc vui vẻ nói, "Trong vương cung Lan Bá Đặc tập hợp tất cả đầu bếp giỏi nhất, họ có thể chế biến ra được thức ăn với hương vị ngon nhất....". Cõi lòng chàng đầy mong đợi nhìn về phía Cẩm Tân, "Nếu như, nếu như ngươi có thể cùng ta về Lan Bá Đặc thì thật tốt, ta muốn dẫn ngươi đi xem đất liền đầy màu sắc, tất cả những món đồ mỹ diệu mà ta yêu thích ta đều muốn chia sẻ cùng ngươi!"
Gương mặt tươi cười của Cẩm Tân vùi vào hõm cổ Lê Sóc, trong mắt hắn lại có một loại tâm tình bất an.
Lê Sóc bởi vì suy nghĩ to gan của mình mà run rẩy — — vừa sợ hãi vừa phấn kích mà run rẩy. Chàng không thể tưởng tượng nỗi khi con người nhìn thấy Cẩm Tân sẽ ra sao, sẽ sợ hãi, hay sẽ hiếu kỳ? Dù sao chàng cũng không muốn rời xa Cẩm Tân, chàng tin rằng giữa hai người họ là tình yêu, mặc dù họ chỉ mới quen biết vài ngày, mặc dù họ thậm chí không cùng giống loài, nhưng chàng vẫn vô cùng yêu thích Cẩm Tân, tình yêu đơn thuần không nên bị bất luận người nào hoặc kẻ nào ngăn trở, huống chi chàng là vương tử Lan Bá Đặc, chàng thật muốn đưa Cẩm Tân về quê hương!
Vài ngày gần đây đến giờ mới được ăn thức ăn chín, Lê Sóc ăn liền mấy con cá, vừa ăn vừa kể cho Cẩm Tân nghe về quê hương của mình, trong giọng nói tràn ngập ngưỡng vọng.
Cẩm Tân đang lắng nghe, đột nhiên, ánh mắt hắn biến đổi, thân thể cũng cứng lên, nhìn thẳng về phía bên ngoài hang động.
Lê Sóc bị hắn làm giật nảy mình: "Làm sao vậy, có thứ gì sao?"
Cẩm Tân nheo mắt lại, đuôi cá thật dài đung đưa xao động.
Lê Sóc cầm lên vũ khí đơn sơ của mình và bó đuốc, định ra ngoài xem có chuyện gì, lại bị Cẩm Tân giữ chặt.
Lê Sóc trấn an hắn, nói: "Đừng sợ, ta ra ngoài xem một chút, yên tâm đi, ta đủ cường tráng."
Nói xong vẫn kéo tay Cẩm Tân ra, lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa hang động, quả nhiên nghe được một loạt âm thanh xột xoạt, chàng hô lớn: "Ai?! "
Trên hải đảo như vậy sẽ có dã thú gì sao...... chàng cực kỳ cảnh giác, không hề rời khỏi cửa động, chỉ đưa bó đuốc hướng ra ngoài cửa động dò xét.
Đột nhiên, trong bụi cỏ có ánh lửa sáng lên từng chút từng chút một, nhờ ánh lửa, Lê Sóc thấy rõ, đó là con người, ít nhất có hai mươi mấy người, trên mặt bọn họ thoa bột màu, đang đeo những phục sức chàng chưa từng thấy bao giờ, bọn họ đang lom lom mắt mà nhìn chàng chằm chằm.
Trong lòng Lê Sóc giật mình, quay người chạy vào trong hang động, bọn họ đã xâm nhập vào địa bàn người khác, bây giờ những người đến có thể là chủ nhân, không thiện chí, chàng phải cùng Cẩm Tân mau chóng trở về trong biển thôi!
Chạy vào hang động, Lê Sóc kêu lên: "Cẩm Tân, chúng ta mau trở lại trong biển, nhanh!" Chàng vừa nói liền định qua ôm lấy Cẩm Tân, nhưng càng gấp gáp càng dễ làm sai, chàng bị trượt chân, ngã nhào vào trong nước.
Một loạt tiếng bước chân tới gần, mang theo ánh lửa dồn dập.
Cẩm Tân nhe răng lên, ánh lửa lập lòe sáng tối chiếu vào mặt hắn, lộ ra gương mặt dữ tợn và ánh mắt sắc bén.
Những người kia chạy vào trong hang, dùng bó đuốc liều mạng soi về phía hai người, đồng thời phát ra thanh âm hoảng sợ, dùng tiếng nói của bọn họ kêu la gì đó.
Lê Sóc gấp rút bảo hộ Cẩm Tân phía sau lưng, vội la lên: "Các ngài, chúng tôi chỉ vô ý xâm nhập nơi này, chúng tôi không có ác ý."
Đám người kia kêu loạn lên, nhao nhao giơ ra lao dài, mặt mày hung ác, sát khí bức người.
Đột nhiên, một ông lão từ trong đám người bước ra, lão khoác khoác tay, ra hiệu tộc nhân của mình yên lặng, sau đó nhìn Lê Sóc, trên khuôn mặt già nua tràn ngập băng lãnh: "Chàng trai trẻ kia, ngươi từ đâu tới đây?"
"Ta, ta đến từ vương quốc Lan Bá Đặc, ngươi biết vương quốc Lan Bá Đặc không?"
"Nơi đó cách nơi này rất xa." Ánh mắt của lão nhìn chằm chằm người cá sau lưng Lê Sóc.
Lê Sóc cảm thấy vui mừng vì có người có thể nói chuyện: "Ta gặp tai nạn trên biển, trôi dạt đến nơi này, không phải cố ý xâm nhập lãnh địa của các ngươi."
"Ta tin tưởng ngươi." Lão duỗi ra ngón tay già nua khô héo như cành cây chỉ về phía Cẩm Tân, trầm giọng nói: "Ngươi gặp phải hắn, ngươi chính là gặp phải tai họa."
Lê Sóc quay đầu nhìn Cẩm Tân một chút, giải thích: "Không, hắn đã cứu ta, hắn có lẽ không phải con người, nhưng hắn rất hiền lành, hắn......"
"Hắn là Hải yêu." Trên mặt ông lão hiện ra vẻ sợ hãi, "Đứa trẻ ngu xuẩn, hắn là Hải yêu, Hải yêu giỏi nhất là dùng dung mạo xinh đẹp và giọng ca du dương để mê hoặc nhân loại, chúng nó dã man, hung tàn, tà ác, chúng nó kéo con người vào trong biển cho chết đuối, chỉ để tìm niềm vui."
Người này đang nói cái gì? Lão đang nói Cẩm Tân sao? Lê Sóc liền vội vàng lắc đầu: "Ngài hiểu lầm rồi, ta biết, chúng ta cũng lớn lên cùng với đủ loại truyền thuyết liên quan tới biển cả, nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, là hư cấu, hắn chỉ là một người cá lương thiện, huống hồ trước giờ chưa hề tổn thương ta."
"Hắn đã cứu ngươi?" Ông lão cười lạnh, "Hải yêu ở trong biển có được pháp lực mạnh mẽ, ngươi cho rằng tại sao mình lại gặp phải tai họa trên biển đây?"
Lê Sóc sửng sốt, chàng quay đầu nhìn về phía Cẩm Tân, Cẩm Tân lắc đầu, ánh mắt sạch sẽ lại trong sáng, Lê Sóc lắc lắc đầu, cảm thấy áy náy bởi chính mình nhất thời do dự vì lời nói của một người xa lạ, anh kiên định nói: "Thật có lỗi, ta tin tưởng những điều cặp mắt của ta nhìn thấy."
Ông lão tiếc nuối lắc đầu: "Nếu vậy, ngươi sẽ tin ta nhanh thôi."
Lê Sóc dang hai cánh tay bảo vệ Cẩm Tân, vội la lên: "Các ngươi muốn làm gì? Ta van các ngươi, không được tổn thương hắn, hắn không phải tà ác!"
"Lòng báo thù của Hải yêu cực kỳ mạnh mẽ, nếu như thả hắn rời đi, hắn sẽ mang lại tại họa càng lớn cho chúng ta." Ông lão nói, "Chàng trai trẻ, mau tránh ra."
"Không, hắn nghe hiểu được ta, hắn đã cứu ta, hắn có tình cảm, hắn không phải yêu tinh!" Lê Sóc hét lớn.
Ông lão thở dài một hơi: "Đứa trẻ đáng thương, ngươi đã bị Hải yêu hoàn toàn mê hoặc." Lão dùng tiếng nói của mình nói gì đó, lập tức đám người kia giơ lao lên.
Lê Sóc cầm vũ khí chắn ngang trước ngực, kêu lên: "Cẩm Tân, ngươi đi mau, về trong biển!"
"Ây, nhân loại đáng chết."
Lê Sóc nhất thời như bị sét đánh, âm thanh lười nhác, kỳ ảo, cực kì dễ nghe này là từ phía sau truyền đến......
Lê Sóc cứng đờ quay đầu lại, nhìn vào gương mặt đẹp đẽ đến hút hồn người, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh xanh thẳm như đại dương, toàn thân chàng chấn động, chàng nghe thấy từ miệng mình bật ra âm thanh: "Ngươi...... biết nói chuyện?"
Cẩm Tân sờ sờ mặt Lê Sóc, cong khóe môi cười một tiếng: "Đồ ngốc, nếu không sao ta có thể nghe hiểu được đây."
"Ngươi......"
Cẩm Tân ôn nhu hôn lên gương mặt Lê Sóc một chút, sau đó lạnh lùng trừng mắt về phía đám người kia: "Các ngươi, quấy rầy hứng thú của ta — — đều, đáng, chết!"
Đến khi treo xong quần áo xoay người nhìn lại, chàng phát hiện Cẩm Tân vẫn như cũ nhìn chằm chằm mình thật sâu, ánh nhìn không hề che giấu, nhìn chòng chọc khiến chàng vô cùng ngượng ngùng. Nếu như chàng không nhìn lầm thì từ trong đôi mắt xanh thẳm kia có thể nhìn thấy được — — tình dục!
Lê Sóc cào cào tóc, lúng túng nói: "Có thể đừng nhìn ta như vậy không."
Cẩm Tân vẫn nhìn chằm chằm chàng như cũ, thậm chí đưa tay ra hướng về phía chàng.
Nhịp tim Lê Sóc đập nhanh đến mức giống như hồi hộp bồn chồn, chàng không biết Cẩm Tân muốn làm gì, họ là khác biệt giống loài, chàng cho là mình không nên lấy hành động của con người để phỏng đoán người cá, nhưng... nhưng bên trong cặp mắt ấy đã toát ra hỏa diễm, rõ ràng giống như là......
Cẩm Tân nghiêng cổ nhìn chàng, vẻ mặt như là mong đợi, nhưng chờ thật lâu, thấy Lê Sóc không có động tác gì, lại nổi lên nghi ngờ.
Lê Sóc hồi hộp ngồi ôm đầu gối: " Ngươi...... muốn làm cái gì?"
Cẩm Tân xê dịch về phía trước, vươn tay cánh tay thẳng tắp muốn với tới Lê Sóc, nhưng hắn chỉ có thể đến gần, nếu lại tiến lên phía trước, cái đuôi cá của hắn sẽ rời khỏi nước, hắn không thể hoàn toàn rời khỏi nước, Lê Sóc đã phát hiện điểm ấy.
Lê Sóc nhíu mày lại: "Cẩm Tân, ngươi đang suy nghĩ gì? Ta thật muốn biết, ngươi đang suy nghĩ gì."
Cẩm Tân lại duỗi ra một ngón tay thon dài, chỉ chỉ Lê Sóc, rồi lại chỉ chỉ trái tim mình, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc nói: "Lê Sóc."
Trong lòng Lê Sóc rung động, khó kìm lòng nổi hít sâu một hơi, lý trí của chàng liều mạng cảnh báo rằng, kia là một người cá, kia là một người cá giống đực, họ là sinh vật ở hai thế giới khác nhau, tất cả những chuyện này có lẽ chỉ là một lần mạo hiểm tươi đẹp, chàng không nên...... không nên động tâm với một người cá.
Nhưng thân thể chàng đã không tự chủ được mà đi về phía Cẩm Tân, trước đôi mắt chăm chú thâm tình kia, chàng cảm thấy mình đã không còn là mình nữa, mắt chàng choáng váng, đầu chàng mê mụi, chàng sa vào đôi con ngươi xanh thẳm như biển kia, chàng lạc lối.
Cẩm Tân một phát bắt được cánh tay Lê Sóc, kéo chàng vào lồng ngực mình, không hề cho chàng cơ hội để do dự hay lùi bước.
Lê Sóc nắm lấy cánh tay Cẩm Tân, động tình mà nhìn hắn: "Ngươi đang muốn ta sao, ngươi vì sao muốn ta? Ta đối với ngươi có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"
Cẩm Tân chớp chớp mắt, đè Lê Sóc dưới thân mình, hôn môi chàng thật sâu...
............. (H đã bổ sung ở chap cuối cùng)
- -------------------
Sau khi trải qua một đêm vừa điên cuồng vừa kỳ diệu khó có thể tưởng tượng, Lê Sóc đón ánh nắng ban trưa chói chang trải rộng trong tầm mắt.
Khi tỉnh lại, chàng phát hiện không thấy Cẩm Tân đâu, trên nham thạch còn lưu lại một ít nước đọng, chứng tỏ Cẩm Tân rời đi không lâu, mà chàng quả thực là quá mệt mỏi, nên không phát giác được hắn rời đi khi nào.
;điên cuồng...! Đây là chuyện điên cuồng nhất chàng làm trong đời này, chàng ân ái cùng một người cá, mà lại là người cá giống đực. Nhưng chàng cũng không hối hận, chàng thích Cẩm Tân, "thích" là thần thánh biết bao, tốt đẹp biết bao, sao có thể bị khái niệm về giới tính và giống loài trói buộc chứ?
Thế nhưng...... Cẩm Tân đến cùng là đã đi nơi nào?
Lê Sóc đoán Cẩm Tân là đi bắt cá cho mình, nơi này không tiện ra vào giống như hang động trước kia, Cẩm Tân muốn rời khỏi nơi này, cần tốn sức xuyên qua một đoạn nước cạn toàn là đá ngầm và san hô.
Kỳ thật nếu đã ở trên đất liền, thì chàng cũng không cần người khác cho ăn.
Chàng vận động tứ chi một chút, mặc dù hạ thân có chút bủn rủn, nhưng chàng vẫn cố gắng ngồi dậy, mặc áo quần đã được hong khô, quyết định đi dạo một vòng quanh đảo, ngoại trừ tìm một chút đồ ăn, quan trọng hơn chính là, tìm xem có người hay không. Nhưng vì để phòng ngừa khi Cẩm Tân trở về tìm không thấy mình, chàng dùng than tro vẽ ký hiệu hai mũi tên qua lại trên nham thạch, hi vọng Cẩm Tân hiểu được.
Làm xong hết thảy, Lê Sóc xuất phát.
Xuyên qua bãi cát dài, đi vào một rừng cây, do là hải quân nên chàng đã từng được huấn luyện nghiêm khắc kỹ năng sinh tồn, cũng không vì mình là vương tử mà mảy may lười biếng, nên chàng dùng cỏ dại bện cho mình một đôi giày, lại dùng một cành cây và hòn đá sắc nhọn làm cho mình một vũ khí đơn giản.
Vì phòng ngừa lạc đường, chàng không dám đi quá xa, đáng tiếc là, chàng cũng không phát hiện vết tích của con người. Dựa vào vũ khí đơn sơ này, chàng cũng không thể săn được dù chỉ là một con thỏ hoang, nhưng chàng hái được một vài quả mọng tươi ngon, ít ra có thể no bụng.
Khi chàng trở về hang động, quả nhiên nhìn thấy Cẩm Tân đã trở về, trên mặt đất đặt sẵn mấy con cá, sò biển và tảo biển, Cẩm Tân vừa nhìn thấy chàng, liền lo lắng mà dùng cái đuôi đập lên mặt nước, rõ ràng là đang tức giận.
Lê Sóc vội vàng chạy tới: "Ngươi chờ ta lâu rồi sao?"
Cẩm Tân không nói lời nào mà hung hăng ôm lấy Lê Sóc, cắn một cái lên đầu vai chàng, cắn mặc dù không mạnh nhưng cũng có chút nhói nhói.
Lê Sóc cười nhẹ an ủi hắn: "Xin lỗi, ta chỉ là muốn đi dạo quanh đảo một chút, cũng có thể tìm người tới giúp ta."
Cẩm Tân nhướng mày, trừng trừng hai mắt, không đồng ý mà nhìn chàng.
Lê Sóc hôn hắn một ngụm: "Đừng tức giận, sáng nay không phải ngươi cũng đột nhiên biến mất sao."
Cẩm Tân nhếch môi lên, nét mặt có một tia cổ quái.
Lê Sóc ôn nhu cười nói: "Nhưng mà ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ trở về."
Cẩm Tân kinh ngạc mà nhìn nụ cười đơn thuần chân thành của Lê Sóc.
"Ngươi xem, ta hái chút quả mọng, chắc chắn ngươi chưa ăn qua." Lê Sóc lấy một quả rửa rửa trong nước, sau đó đưa đến bên môi Cẩm Tân, "Nếm thử đi, rất ngọt, ăn rất ngon."
Môi mỏng của Cẩm Tân hé mở, cắn vào quả kia, cẩn thận mà nhai từng chút, rồi hai mắt tỏa sáng, nhẹ gật đầu với Lê Sóc.
"Rất ngọt đi." Lê Sóc cũng ăn một quả, "Loại quả này không chỉ có hương vị ngon ngọt, còn có thể trị tiêu chảy, còn có thể dùng làm nguyên liệu dệt nhuộm, là loại quả phổ biến nhất trên đất liền."
Cẩm Tân hé miệng, ra hiệu cho Lê Sóc đút hắn ăn.
Lê Sóc lại đưa vào một quả, Cẩm Tân lắc đầu, chỉ chỉ môi của mình. Lê Sóc nhịn không được cười lên một tiếng, ngậm một quả bên miệng, cúi người dán lên môi Cẩm Tân, đưa quả mọng kia vào trong miệng hắn, cũng đổi lấy một nụ hôn ngọt ngào.
Lê Sóc cười nói: "Trên đất liền có rất nhiều thức ăn ngon, thật hi vọng có thể cùng ngươi nếm thử."
Cẩm Tân cũng mỉm cười chăm chú nhìn Lê Sóc.
"Đúng rồi, hôm nay để ta cho ngươi nếm thử cá nướng đi, chắc chắn ngươi chưa ăn qua."
Lê Sóc nhóm lửa, lấy vỏ sò mài lên đá để tạo ra cạnh vỏ sắc bén, sau đó làm sạch bụng cá, dùng cành cây xiên qua từng đầu cá, gác trên đống lửa, lại lấy thêm chút muối đọng trên nham thạch khi nước biển bay hơi dưới nắng, phết lên cá.
Cẩm Tân lẳng lặng nhìn chàng.
Chàng lật cá qua lại nướng, sau khi nướng xong lại phết lên một ít muối, chàng hưng phấn cầm cá đã nướng xong, gỡ một miếng, lại thổi thổi một hồi, sau đó đưa tới bên miệng Cẩm Tân: "Đây, thử một chút đi."
Cẩm Tân chần chờ một chút, há miệng cắn một cái, sau đó mắt hơi sáng lên, nhẹ gật đầu: "Lê Sóc."
"Ăn ngon phải không." Lê Sóc vui vẻ nói, "Trong vương cung Lan Bá Đặc tập hợp tất cả đầu bếp giỏi nhất, họ có thể chế biến ra được thức ăn với hương vị ngon nhất....". Cõi lòng chàng đầy mong đợi nhìn về phía Cẩm Tân, "Nếu như, nếu như ngươi có thể cùng ta về Lan Bá Đặc thì thật tốt, ta muốn dẫn ngươi đi xem đất liền đầy màu sắc, tất cả những món đồ mỹ diệu mà ta yêu thích ta đều muốn chia sẻ cùng ngươi!"
Gương mặt tươi cười của Cẩm Tân vùi vào hõm cổ Lê Sóc, trong mắt hắn lại có một loại tâm tình bất an.
Lê Sóc bởi vì suy nghĩ to gan của mình mà run rẩy — — vừa sợ hãi vừa phấn kích mà run rẩy. Chàng không thể tưởng tượng nỗi khi con người nhìn thấy Cẩm Tân sẽ ra sao, sẽ sợ hãi, hay sẽ hiếu kỳ? Dù sao chàng cũng không muốn rời xa Cẩm Tân, chàng tin rằng giữa hai người họ là tình yêu, mặc dù họ chỉ mới quen biết vài ngày, mặc dù họ thậm chí không cùng giống loài, nhưng chàng vẫn vô cùng yêu thích Cẩm Tân, tình yêu đơn thuần không nên bị bất luận người nào hoặc kẻ nào ngăn trở, huống chi chàng là vương tử Lan Bá Đặc, chàng thật muốn đưa Cẩm Tân về quê hương!
Vài ngày gần đây đến giờ mới được ăn thức ăn chín, Lê Sóc ăn liền mấy con cá, vừa ăn vừa kể cho Cẩm Tân nghe về quê hương của mình, trong giọng nói tràn ngập ngưỡng vọng.
Cẩm Tân đang lắng nghe, đột nhiên, ánh mắt hắn biến đổi, thân thể cũng cứng lên, nhìn thẳng về phía bên ngoài hang động.
Lê Sóc bị hắn làm giật nảy mình: "Làm sao vậy, có thứ gì sao?"
Cẩm Tân nheo mắt lại, đuôi cá thật dài đung đưa xao động.
Lê Sóc cầm lên vũ khí đơn sơ của mình và bó đuốc, định ra ngoài xem có chuyện gì, lại bị Cẩm Tân giữ chặt.
Lê Sóc trấn an hắn, nói: "Đừng sợ, ta ra ngoài xem một chút, yên tâm đi, ta đủ cường tráng."
Nói xong vẫn kéo tay Cẩm Tân ra, lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa hang động, quả nhiên nghe được một loạt âm thanh xột xoạt, chàng hô lớn: "Ai?! "
Trên hải đảo như vậy sẽ có dã thú gì sao...... chàng cực kỳ cảnh giác, không hề rời khỏi cửa động, chỉ đưa bó đuốc hướng ra ngoài cửa động dò xét.
Đột nhiên, trong bụi cỏ có ánh lửa sáng lên từng chút từng chút một, nhờ ánh lửa, Lê Sóc thấy rõ, đó là con người, ít nhất có hai mươi mấy người, trên mặt bọn họ thoa bột màu, đang đeo những phục sức chàng chưa từng thấy bao giờ, bọn họ đang lom lom mắt mà nhìn chàng chằm chằm.
Trong lòng Lê Sóc giật mình, quay người chạy vào trong hang động, bọn họ đã xâm nhập vào địa bàn người khác, bây giờ những người đến có thể là chủ nhân, không thiện chí, chàng phải cùng Cẩm Tân mau chóng trở về trong biển thôi!
Chạy vào hang động, Lê Sóc kêu lên: "Cẩm Tân, chúng ta mau trở lại trong biển, nhanh!" Chàng vừa nói liền định qua ôm lấy Cẩm Tân, nhưng càng gấp gáp càng dễ làm sai, chàng bị trượt chân, ngã nhào vào trong nước.
Một loạt tiếng bước chân tới gần, mang theo ánh lửa dồn dập.
Cẩm Tân nhe răng lên, ánh lửa lập lòe sáng tối chiếu vào mặt hắn, lộ ra gương mặt dữ tợn và ánh mắt sắc bén.
Những người kia chạy vào trong hang, dùng bó đuốc liều mạng soi về phía hai người, đồng thời phát ra thanh âm hoảng sợ, dùng tiếng nói của bọn họ kêu la gì đó.
Lê Sóc gấp rút bảo hộ Cẩm Tân phía sau lưng, vội la lên: "Các ngài, chúng tôi chỉ vô ý xâm nhập nơi này, chúng tôi không có ác ý."
Đám người kia kêu loạn lên, nhao nhao giơ ra lao dài, mặt mày hung ác, sát khí bức người.
Đột nhiên, một ông lão từ trong đám người bước ra, lão khoác khoác tay, ra hiệu tộc nhân của mình yên lặng, sau đó nhìn Lê Sóc, trên khuôn mặt già nua tràn ngập băng lãnh: "Chàng trai trẻ kia, ngươi từ đâu tới đây?"
"Ta, ta đến từ vương quốc Lan Bá Đặc, ngươi biết vương quốc Lan Bá Đặc không?"
"Nơi đó cách nơi này rất xa." Ánh mắt của lão nhìn chằm chằm người cá sau lưng Lê Sóc.
Lê Sóc cảm thấy vui mừng vì có người có thể nói chuyện: "Ta gặp tai nạn trên biển, trôi dạt đến nơi này, không phải cố ý xâm nhập lãnh địa của các ngươi."
"Ta tin tưởng ngươi." Lão duỗi ra ngón tay già nua khô héo như cành cây chỉ về phía Cẩm Tân, trầm giọng nói: "Ngươi gặp phải hắn, ngươi chính là gặp phải tai họa."
Lê Sóc quay đầu nhìn Cẩm Tân một chút, giải thích: "Không, hắn đã cứu ta, hắn có lẽ không phải con người, nhưng hắn rất hiền lành, hắn......"
"Hắn là Hải yêu." Trên mặt ông lão hiện ra vẻ sợ hãi, "Đứa trẻ ngu xuẩn, hắn là Hải yêu, Hải yêu giỏi nhất là dùng dung mạo xinh đẹp và giọng ca du dương để mê hoặc nhân loại, chúng nó dã man, hung tàn, tà ác, chúng nó kéo con người vào trong biển cho chết đuối, chỉ để tìm niềm vui."
Người này đang nói cái gì? Lão đang nói Cẩm Tân sao? Lê Sóc liền vội vàng lắc đầu: "Ngài hiểu lầm rồi, ta biết, chúng ta cũng lớn lên cùng với đủ loại truyền thuyết liên quan tới biển cả, nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, là hư cấu, hắn chỉ là một người cá lương thiện, huống hồ trước giờ chưa hề tổn thương ta."
"Hắn đã cứu ngươi?" Ông lão cười lạnh, "Hải yêu ở trong biển có được pháp lực mạnh mẽ, ngươi cho rằng tại sao mình lại gặp phải tai họa trên biển đây?"
Lê Sóc sửng sốt, chàng quay đầu nhìn về phía Cẩm Tân, Cẩm Tân lắc đầu, ánh mắt sạch sẽ lại trong sáng, Lê Sóc lắc lắc đầu, cảm thấy áy náy bởi chính mình nhất thời do dự vì lời nói của một người xa lạ, anh kiên định nói: "Thật có lỗi, ta tin tưởng những điều cặp mắt của ta nhìn thấy."
Ông lão tiếc nuối lắc đầu: "Nếu vậy, ngươi sẽ tin ta nhanh thôi."
Lê Sóc dang hai cánh tay bảo vệ Cẩm Tân, vội la lên: "Các ngươi muốn làm gì? Ta van các ngươi, không được tổn thương hắn, hắn không phải tà ác!"
"Lòng báo thù của Hải yêu cực kỳ mạnh mẽ, nếu như thả hắn rời đi, hắn sẽ mang lại tại họa càng lớn cho chúng ta." Ông lão nói, "Chàng trai trẻ, mau tránh ra."
"Không, hắn nghe hiểu được ta, hắn đã cứu ta, hắn có tình cảm, hắn không phải yêu tinh!" Lê Sóc hét lớn.
Ông lão thở dài một hơi: "Đứa trẻ đáng thương, ngươi đã bị Hải yêu hoàn toàn mê hoặc." Lão dùng tiếng nói của mình nói gì đó, lập tức đám người kia giơ lao lên.
Lê Sóc cầm vũ khí chắn ngang trước ngực, kêu lên: "Cẩm Tân, ngươi đi mau, về trong biển!"
"Ây, nhân loại đáng chết."
Lê Sóc nhất thời như bị sét đánh, âm thanh lười nhác, kỳ ảo, cực kì dễ nghe này là từ phía sau truyền đến......
Lê Sóc cứng đờ quay đầu lại, nhìn vào gương mặt đẹp đẽ đến hút hồn người, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh xanh thẳm như đại dương, toàn thân chàng chấn động, chàng nghe thấy từ miệng mình bật ra âm thanh: "Ngươi...... biết nói chuyện?"
Cẩm Tân sờ sờ mặt Lê Sóc, cong khóe môi cười một tiếng: "Đồ ngốc, nếu không sao ta có thể nghe hiểu được đây."
"Ngươi......"
Cẩm Tân ôn nhu hôn lên gương mặt Lê Sóc một chút, sau đó lạnh lùng trừng mắt về phía đám người kia: "Các ngươi, quấy rầy hứng thú của ta — — đều, đáng, chết!"
/112
|