Trở lại biệt thự, Lê Sóc vừa say vừa mệt, Chu Cẩn Hành đưa anh vào phòng, lấy nước cho anh. Anh nghỉ ngơi chốc lát sau đó đi tắm, tắm sạch mùi thuốc lá và mùi rượu, cũng tẩy đi không ít rối rắm nặng nề trong đầu.
Tắm rửa xong, anh lười sấy tóc, xoa xoa qua loa liền ngã xuống giường, thật sự rất mệt mỏi, không còn sức lực nghĩ đến chuyện gì nữa, nhưng... thực ra trong đầu vẫn không quên được hình ảnh nụ hôn giữa Triệu Cẩm Tân và người tên Ken kia.
Chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi, chỉ là một cái hôn... đáng để anh suy nghĩ mãi như vậy sao?
Nhưng thực ra cũng không liên quan đến việc đáng hay không đáng...
Lê Sóc cười khổ một tiếng, kéo chăn lên trùm khắp người, nhắm hai mắt lại, rất nhanh cơn mệt mỏi đánh lên thần kinh anh, khiến anh vừa nằm xuống không lâu đã ngủ say.
Trong mơ hồ, có cái gì đó ấm áp nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lê Sóc, mí mắt anh run rẩy, lại khó có thể mở, anh phát ra tiếng "ưm..." trầm thấp, sau đó theo bản năng lật người qua. Nhưng thứ ấm ấp nhẹ nhàng đè trên đầu anh cũng không biến mất, anh hơi hơi mở mắt.
Một đôi mắt đào hoa xinh đẹp lọt vào tầm mắt anh, ánh mắt ấy tràn ngập bất đắc dĩ, còn có một chút cảm xúc khiến người khó hiểu.
"Sao lại không sấy tóc, ngày mai sẽ đau đầu đó." Ngón tay Triệu Cẩm Tân xuyên qua xoa nhẹ giữa tóc Lê Sóc, giọng điệu hắn giống như lời nói trách móc vu vơ giữa tình nhân với nhau.
Lê Sóc nhíu nhíu mi, lờ mờ vài giây, sau đó nhanh chóng phân biệt được đây là thực chứ không phải mơ, anh dùng ánh mắt khó chịu và giọng nói khàn khàn: "Cậu... Cậu vào đây bằng cách nào?" Anh vừa nói vừa định ngồi dậy.
Triệu Cẩm Tân đè anh lại, lắc lư máy sấy trong tay: "Tôi giúp anh sấy tóc rồi ngủ tiếp."
Lê Sóc đẩy tay hắn ra, tăng thêm khẩu khí: " Cậu vào đây bằng cách nào?!"
"Thôi tổng đưa tôi vào, sao vậy, anh lo Chu Cẩn Hành không cho tôi vào sao? Anh ta thì tính gì chứ, dựa vào đâu có thể không cho tôi vào." Triệu Cẩm Tân cảm thấy tim hắn đến giờ vẫn còn phanh phanh đập loạn nhịp. Khi hắn đến biệt thự liền chạy ngay sang phòng Lê Sóc, nhìn thấy Lê Sóc cùng Chu Cẩn Hành không có ngủ cùng một chỗ hắn mới cảm thấy trái tim bị thắt chặt nãy giờ được thả lỏng ra.
"Cậu ấy dựa vào đâu tôi không bàn, nhưng còn cậu, cậu không có quyền bước vào phòng tôi." Lê Sóc cố gắng làm ra bộ dạng cứng rắn, nhưng anh lúc này thực sự rất mệt, nói ra lời nào cũng nhuốm đầy mệt mỏi.
Triệu Cẩm Tân mắt điếc tai ngơ, "Tôi giúp anh sấy tóc cho khô, đừng để sinh bệnh." Nói xong liền mở máy sấy ra.
Lê Sóc đối với sự quan tâm dối trá của Triệu Cẩm Tân chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, có lẽ là anh đã uống quá nhiều rượu, cũng có lẽ ở đây không có người ngoài, nên anh không cần để ý tu dưỡng và mặt mũi nữa, lửa giận đã dồn nén lâu trong cơ thể giờ đây phát tiết ra như bom nổ, anh hung hắn gạt phắt tay Triệu Cẩm Tân, điên cuồng hét lên một tiếng: "CÚT——!"
Máy sấy rơi mạnh xuống đất, trong nháy mắt căn phòng không còn động tĩnh.
Triệu Cẩm Tân cứng đờ.
Bên trong phòng ngủ là một mảnh không khí trầm mặc khiến người hít thở không thông.
Tháo xuống cái mặt nạ "phong độ" hằng ngày, Lê Sóc một phen xách cổ áo Triệu Cẩm Tân, dùng sức đẩy mạnh, ánh mắt anh đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi!... Cậu, mẹ nó hiểu không? Tôi không muốn nhìn thấy cậu, không muốn nghe thấy giọng nói cậu nữa... Cậu, mẹ nó có hiểu không?!! Cậu giả mù sa mưa, giả bộ quan tâm cái gì, cậu còn trông cậy tôi có thể cởi hết cho cậu thao sao?? Cậu có thể cút khỏi thế giới của tôi được không? Có chút mặt mũi đi được không, đừng đến trêu chọc tôi nữa, ĐƯỢC KHÔNG?!"
Triệu Cẩm Tân dại ra nhìn Lê Sóc, hắn chưa bao giờ thấy qua Lê Sóc như vậy, cuồng loạn như vậy, phẫn nộ và... thương tâm như vậy. Hắn như bị hung hăng đâm một nhát, trong ngực truyền đến một cơn đau đớn, hắn đột nhiên ngay cả một từ đơn giản cũng không phát ra được.
Lê Sóc lại đẩy Triệu Cẩm Tân, đẩy hắn đi ra phía cửa: "Cút cút cút! Đừng để tôi gặp lại cậu nữa! CÚT——! "
Triệu Cẩm Tân một phen nắm chặt tay anh, dưới chân hắn như mọc rễ, mặc cho Lê Sóc có đẩy như thế nào hắn cũng không lùi về phía sau nửa bước. Mũi hắn cay cay, giọng nói không tự chủ có chút run rẩy: "Xin lỗi..."
Vẻ mặt Lê Sóc chật vật, không chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Cẩm Tân, lạnh giọng nói: "Tôi không cần cậu xin lỗi, tôi cần cậu biến mất!"
Triệu Cẩm Tân ngậm miệng cắn môi, đôi mắt đỏ hết lên, nhỏ giọng rầu rĩ nói: "Lê thúc thúc, đừng đối với tôi như vậy..."
Trái tim Lê Sóc đau nhức, giọng điệu như cầu như xin kia của Triệu Cẩm Tân thật giống như rất nhiều lần trước đang làm nũng với anh. Vô số hình ảnh giữa hai người trong quá khứ ùa về trong đầu anh, từng cảnh từng cảnh lướt qua như đèn kéo quân. Một vài chi tiết tuy nhỏ nhặt nhưng ấm áp giữa hai người, sao anh lại có thể nhớ rõ ràng đến vậy. Lúc này đây quá khứ tràn về mang theo quá nhiều cảm xúc khiến đầu anh đau như muốn nứt ra. Anh cố nén cơn đau dâng lên trong lòng, khàn giọng nói: "Cậu đã đối với tôi như thế nào, thì tôi đối với cậu như vậy, không hơn không kém, coi như thanh toán xong." Anh hít sâu một hơi, dùng hết khí lực toàn thân nói, "Đi đi."
Triệu Cẩm Tân nhắm hai mắt lại, cố sức hít sâu một hơi, lại mở to mắt ra, hắn bình tĩnh trở lại, buông lỏng tay Lê Sóc ra, lại nhẹ nhàng vén vén tóc Lê Sóc: "Hãy nghe tôi nói vài câu cuối cùng, được không?"
Lê Sóc trầm mặc nhìn hắn.
"Tôi không muốn tổn thương anh chút nào. Trước giờ cũng chưa từng thích ai như thích anh vậy." Ánh mắt Triệu Cẩm Tân nhuốm đầy thương cảm, "Nhưng tôi không thích trói buộc, không thích hứa hẹn, tôi không tưởng tượng được cùng với một người trải qua một đời là như thế nào. Một đời quá dài, ai biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, cho nên... Tôi không thể đáp lại loại tình cảm mà anh muốn..."
Lê Sóc run giọng nói: "Đủ rồi, đi đi." Kỳ thật anh đã sớm biết, chỉ là từ miệng Triệu Cẩm Tân nói ra lại khiến tim anh đặc biệt đau thương, máu chảy đầm đìa thế này. Tuổi Triệu Cẩm Tân còn rất trẻ, khi anh ở tuổi của hắn, cũng không hình dung được một đời là thế nào. Nhưng Triệu Cẩm Tân không nên đã biết rõ cảm tình của anh mà vẫn tùy ý đừa bỡn, lừa gạt anh như vậy, khiến anh chịu nhục nhã như vậy. Đây mới là điều khiến anh không thể tha thứ cho hắn.
"Nhưng mỗi ngày tôi đều nhớ đến anh." Ánh mắt Triệu Cẩm Tân dần dần mê mang mà lúng túng, "Mỗi giờ mỗi khắc... Tại sao... tại sao tôi không thể quên được anh?!"
Lê Sóc nhắm mắt lại, quay lưng đi, dùng động tác vô thanh cự tuyệt hắn.
"Xin lỗi, tôi sẽ không đến quấy rầy anh nữa." Triệu Cẩm Tân nhìn bóng lưng Lê Sóc, từng bước lui về phía sau, càng lùi càng cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên, lồng ngực truyền đến từng cơn đau như xé rách tim. Cơn đau như thế hắn chưa bao giờ trải qua, loại cảm giác xa lạ này làm hắn phát sinh một nỗi sợ hãi khó tả. Thật giống như bóng lưng của Lê Sóc sẽ nuốt chửng hắn, hắn cơ hồ là trốn thế nào cũng không thoát khỏi được.
Lê Sóc đứng bất động tại chỗ thật lâu, mới suy sụp ngã xuống giường, sức lực trong cơ thể giống như đã theo bước Triệu Cẩm Tân biến mất hết rồi.
Cứ kết thúc như vậy đi... quá tốt... chấm như vậy dứt đi...
Lê Sóc nhẹ nhàng che kín hai mắt.
- --------------------
Ngày hôm sau, Lê Sóc không dậy nổi, thật ra không phải là do trong người khó chịu, chỉ là do không muốn gặp ai cả, cho nên anh lấy cớ say rượu.
Chu Cẩn Hành đứng ở ngoài cửa một lát: "Thật ngại quá, là vì ngày hôm qua tôi không ngăn cản Triệu tổng tiến vào sao?"
"Không phải." Lê Sóc nghẹn giọng nói, "Tôi quả thật không khỏe, xin lỗi, mọi người đi trước đi." Chu Cẩn Hành không có lỗi gì trong chuyện anh và Triệu Cẩm Tân cãi vả, huống chi ngày hôm qua cậu giải vây đưa anh về đã rất trượng nghĩa rồi.
"Được, vậy tôi gọi khách sạn đưa thuốc cho anh, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa huyệt thái dương, đối diện với căn phòng trống rỗng anh nhất thời không biết nên làm gì. Anh nghĩ nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho mẹ, anh bây giờ thật muốn nghe được giọng nói của người thân, khiến anh có thể bình tĩnh.
Chuông đổ một lần Lê phu nhân liền tiếp điện thoại, lo lắng hỏi: "Con trai, con bệnh sao?"
"Không có, hôm qua trong bữa ăn có người hút thuốc, cổ họng con bị ảnh hưởng."
"Ừ, về sau vẫn nên ít đi xã giao đi, nhà chúng ta lại không thiếu tiền, con muốn đi làm thì đi làm, không muốn làm việc thì cứ đi chơi giải sầu đi."
"Không làm việc thì nhàm chán lắm." Lê Sóc cười cười, "Lại nói, con cũng đã nghỉ ngơi đủ lâu, nên làm chút gì đó. Nếu hạng mục khách sạn này có thể bàn bạc xong, con sẽ giữ lại hẳn một gian phòng cho riêng nhà mình, mẹ có thể mặc đủ loại váy áo xinh đẹp đến bờ biển chụp ảnh nha."
Lê phu nhân nghe thấy vui vẻ đến cười thành tiếng: "Như vậy được nha, ở đó khí hậu tốt, mẹ cũng muốn đi nghỉ hai tháng..."
Hai mẹ con tán gẫu một ít việc nhà, tâm trạng Lê Sóc dần dần bình tĩnh lại, anh một bên trò truyện với mẹ, một bên tự nhủ với chính mình: cả nhà anh khỏe mạnh hạnh phúc, đã là trời cao ưu ái rồi, không nên vì chuyện tình cảm mà khó xử bản thân, những chuyện bi thương đau khổ rồi sẽ qua đi, chờ thêm một thời gian nữa sẽ tốt thôi, mọi chuyện qua rồi thì sẽ tốt thôi.
Lê Sóc ở trong phòng hai ngày, mới sửa soạn tốt bản thân ra ngoài gặp người. Tuy rằng không được khí thế ngời ngời như xưa, nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức quá chật vật.
Mấy ngày này Chu Cẩn Hành cùng Thôi tổng vẫn đi giao thiệp với các cơ quan liên quan để có được giá đất thấp nhất và chính sách hỗ trợ cao nhất. Do đó anh rất ngại khi cứ giả bệnh. Anh cùng họ đả thông tầng tầng quan hệ, đẩy mạnh đàm phán, do đó đã bận rộn hơn rất nhiều.
Cùng tiếp xúc với Chu Cẩn Hành càng lâu, Lê Sóc càng phát hiện đây là một người rất tâm cơ, có chút thủ đoạn. Ở ngoài mặt nhã nhặn lịch thiệp, đối với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng phương thức giải quyết vấn đề thì có chút nham hiểm, nhất là đối với một vài vấn đề nan giải. Tuy rằng cách giải quyết rất hiệu quả, hơn nữa cũng không phạm pháp, nhưng cũng thường xuyên khiến Lê Sóc phải trợn mắt há hốc mồm. Anh bất kể là làm người hay làm việc đều là gắng đạt tới quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng. Nhưng anh cũng không cảm thấy đây buộc phải là chân lý gì, chỉ là nguyên tắc của bản thân anh, anh không bắt buộc người khác phải giống mình.
Bởi vì có việc nhà nên Thôi tổng phải rời đi vài ngày, lúc chỉ còn lại Lê Sóc cùng Chu Cẩn Hành, hai người thường xuyên cùng nhau ăn cơm, uống chút rượu, giữa bọn họ khá là ăn ý, cũng thường ngồi lại cùng nhau bàn bạc giải quyết công việc. Phương thức giải quyết công việc chính chắn cùng với đạo đối nhân xử thế thông minh khiến cả hai đều rất thưởng thức đối phương, cũng dần dần từ đối tác làm ăn biến thành bạn bè thực sự.
Chu Cẩn Hành cho Lê Sóc xem ảnh chụp của con cậu với người được gọi là "chị nhà". Trên ảnh chụp, "chị nhà" kia rõ ràng là nam. Anh ta có ngũ quan đoan chính, nụ cười tỏa sáng, bộ dáng không tính là quá tuấn tú nhưng có một nét tùy ý phóng khoáng. Nhìn từ góc độ Gay, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được nội tiết tố dã tính của anh.
Lê Sóc đối với tính hướng của Chu Cẩn Hành có chút kinh ngạc, suy cho cùng Chu Cẩn Hành đã từng kết hôn, Chu Cẩn Hành cũng không giải thích nhiều về chuyện này, do đó Lê Sóc cũng không tiện hỏi, anh chỉ có thể từ đáy lòng chúc phúc cho cậu.
Từ ngày cãi vã kia, một tháng trôi qua Triệu Cẩm Tân không có xuất hiện, cũng không có tin tức gì. Lê Sóc biết giữa bọn họ thật sự đã kết thúc, nhưng anh cũng chưa từng có một khắc nào cảm thấy thoải mái, cũng chưa từng có một ngày nào mà không nhớ đến Triệu Cẩm Tân.
Nhưng anh biết, một ngày nào đó anh sẽ triệt để quên được con người này.
Anh cũng hi vọng mình giống như Chu Cẩn Hành, hi vọng có một ngày anh có thể tìm thấy người chân chính của mình, được mọi người chúc phúc một câu trọn đời trọn kiếp.
Tắm rửa xong, anh lười sấy tóc, xoa xoa qua loa liền ngã xuống giường, thật sự rất mệt mỏi, không còn sức lực nghĩ đến chuyện gì nữa, nhưng... thực ra trong đầu vẫn không quên được hình ảnh nụ hôn giữa Triệu Cẩm Tân và người tên Ken kia.
Chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi, chỉ là một cái hôn... đáng để anh suy nghĩ mãi như vậy sao?
Nhưng thực ra cũng không liên quan đến việc đáng hay không đáng...
Lê Sóc cười khổ một tiếng, kéo chăn lên trùm khắp người, nhắm hai mắt lại, rất nhanh cơn mệt mỏi đánh lên thần kinh anh, khiến anh vừa nằm xuống không lâu đã ngủ say.
Trong mơ hồ, có cái gì đó ấm áp nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lê Sóc, mí mắt anh run rẩy, lại khó có thể mở, anh phát ra tiếng "ưm..." trầm thấp, sau đó theo bản năng lật người qua. Nhưng thứ ấm ấp nhẹ nhàng đè trên đầu anh cũng không biến mất, anh hơi hơi mở mắt.
Một đôi mắt đào hoa xinh đẹp lọt vào tầm mắt anh, ánh mắt ấy tràn ngập bất đắc dĩ, còn có một chút cảm xúc khiến người khó hiểu.
"Sao lại không sấy tóc, ngày mai sẽ đau đầu đó." Ngón tay Triệu Cẩm Tân xuyên qua xoa nhẹ giữa tóc Lê Sóc, giọng điệu hắn giống như lời nói trách móc vu vơ giữa tình nhân với nhau.
Lê Sóc nhíu nhíu mi, lờ mờ vài giây, sau đó nhanh chóng phân biệt được đây là thực chứ không phải mơ, anh dùng ánh mắt khó chịu và giọng nói khàn khàn: "Cậu... Cậu vào đây bằng cách nào?" Anh vừa nói vừa định ngồi dậy.
Triệu Cẩm Tân đè anh lại, lắc lư máy sấy trong tay: "Tôi giúp anh sấy tóc rồi ngủ tiếp."
Lê Sóc đẩy tay hắn ra, tăng thêm khẩu khí: " Cậu vào đây bằng cách nào?!"
"Thôi tổng đưa tôi vào, sao vậy, anh lo Chu Cẩn Hành không cho tôi vào sao? Anh ta thì tính gì chứ, dựa vào đâu có thể không cho tôi vào." Triệu Cẩm Tân cảm thấy tim hắn đến giờ vẫn còn phanh phanh đập loạn nhịp. Khi hắn đến biệt thự liền chạy ngay sang phòng Lê Sóc, nhìn thấy Lê Sóc cùng Chu Cẩn Hành không có ngủ cùng một chỗ hắn mới cảm thấy trái tim bị thắt chặt nãy giờ được thả lỏng ra.
"Cậu ấy dựa vào đâu tôi không bàn, nhưng còn cậu, cậu không có quyền bước vào phòng tôi." Lê Sóc cố gắng làm ra bộ dạng cứng rắn, nhưng anh lúc này thực sự rất mệt, nói ra lời nào cũng nhuốm đầy mệt mỏi.
Triệu Cẩm Tân mắt điếc tai ngơ, "Tôi giúp anh sấy tóc cho khô, đừng để sinh bệnh." Nói xong liền mở máy sấy ra.
Lê Sóc đối với sự quan tâm dối trá của Triệu Cẩm Tân chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, có lẽ là anh đã uống quá nhiều rượu, cũng có lẽ ở đây không có người ngoài, nên anh không cần để ý tu dưỡng và mặt mũi nữa, lửa giận đã dồn nén lâu trong cơ thể giờ đây phát tiết ra như bom nổ, anh hung hắn gạt phắt tay Triệu Cẩm Tân, điên cuồng hét lên một tiếng: "CÚT——!"
Máy sấy rơi mạnh xuống đất, trong nháy mắt căn phòng không còn động tĩnh.
Triệu Cẩm Tân cứng đờ.
Bên trong phòng ngủ là một mảnh không khí trầm mặc khiến người hít thở không thông.
Tháo xuống cái mặt nạ "phong độ" hằng ngày, Lê Sóc một phen xách cổ áo Triệu Cẩm Tân, dùng sức đẩy mạnh, ánh mắt anh đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi!... Cậu, mẹ nó hiểu không? Tôi không muốn nhìn thấy cậu, không muốn nghe thấy giọng nói cậu nữa... Cậu, mẹ nó có hiểu không?!! Cậu giả mù sa mưa, giả bộ quan tâm cái gì, cậu còn trông cậy tôi có thể cởi hết cho cậu thao sao?? Cậu có thể cút khỏi thế giới của tôi được không? Có chút mặt mũi đi được không, đừng đến trêu chọc tôi nữa, ĐƯỢC KHÔNG?!"
Triệu Cẩm Tân dại ra nhìn Lê Sóc, hắn chưa bao giờ thấy qua Lê Sóc như vậy, cuồng loạn như vậy, phẫn nộ và... thương tâm như vậy. Hắn như bị hung hăng đâm một nhát, trong ngực truyền đến một cơn đau đớn, hắn đột nhiên ngay cả một từ đơn giản cũng không phát ra được.
Lê Sóc lại đẩy Triệu Cẩm Tân, đẩy hắn đi ra phía cửa: "Cút cút cút! Đừng để tôi gặp lại cậu nữa! CÚT——! "
Triệu Cẩm Tân một phen nắm chặt tay anh, dưới chân hắn như mọc rễ, mặc cho Lê Sóc có đẩy như thế nào hắn cũng không lùi về phía sau nửa bước. Mũi hắn cay cay, giọng nói không tự chủ có chút run rẩy: "Xin lỗi..."
Vẻ mặt Lê Sóc chật vật, không chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Cẩm Tân, lạnh giọng nói: "Tôi không cần cậu xin lỗi, tôi cần cậu biến mất!"
Triệu Cẩm Tân ngậm miệng cắn môi, đôi mắt đỏ hết lên, nhỏ giọng rầu rĩ nói: "Lê thúc thúc, đừng đối với tôi như vậy..."
Trái tim Lê Sóc đau nhức, giọng điệu như cầu như xin kia của Triệu Cẩm Tân thật giống như rất nhiều lần trước đang làm nũng với anh. Vô số hình ảnh giữa hai người trong quá khứ ùa về trong đầu anh, từng cảnh từng cảnh lướt qua như đèn kéo quân. Một vài chi tiết tuy nhỏ nhặt nhưng ấm áp giữa hai người, sao anh lại có thể nhớ rõ ràng đến vậy. Lúc này đây quá khứ tràn về mang theo quá nhiều cảm xúc khiến đầu anh đau như muốn nứt ra. Anh cố nén cơn đau dâng lên trong lòng, khàn giọng nói: "Cậu đã đối với tôi như thế nào, thì tôi đối với cậu như vậy, không hơn không kém, coi như thanh toán xong." Anh hít sâu một hơi, dùng hết khí lực toàn thân nói, "Đi đi."
Triệu Cẩm Tân nhắm hai mắt lại, cố sức hít sâu một hơi, lại mở to mắt ra, hắn bình tĩnh trở lại, buông lỏng tay Lê Sóc ra, lại nhẹ nhàng vén vén tóc Lê Sóc: "Hãy nghe tôi nói vài câu cuối cùng, được không?"
Lê Sóc trầm mặc nhìn hắn.
"Tôi không muốn tổn thương anh chút nào. Trước giờ cũng chưa từng thích ai như thích anh vậy." Ánh mắt Triệu Cẩm Tân nhuốm đầy thương cảm, "Nhưng tôi không thích trói buộc, không thích hứa hẹn, tôi không tưởng tượng được cùng với một người trải qua một đời là như thế nào. Một đời quá dài, ai biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, cho nên... Tôi không thể đáp lại loại tình cảm mà anh muốn..."
Lê Sóc run giọng nói: "Đủ rồi, đi đi." Kỳ thật anh đã sớm biết, chỉ là từ miệng Triệu Cẩm Tân nói ra lại khiến tim anh đặc biệt đau thương, máu chảy đầm đìa thế này. Tuổi Triệu Cẩm Tân còn rất trẻ, khi anh ở tuổi của hắn, cũng không hình dung được một đời là thế nào. Nhưng Triệu Cẩm Tân không nên đã biết rõ cảm tình của anh mà vẫn tùy ý đừa bỡn, lừa gạt anh như vậy, khiến anh chịu nhục nhã như vậy. Đây mới là điều khiến anh không thể tha thứ cho hắn.
"Nhưng mỗi ngày tôi đều nhớ đến anh." Ánh mắt Triệu Cẩm Tân dần dần mê mang mà lúng túng, "Mỗi giờ mỗi khắc... Tại sao... tại sao tôi không thể quên được anh?!"
Lê Sóc nhắm mắt lại, quay lưng đi, dùng động tác vô thanh cự tuyệt hắn.
"Xin lỗi, tôi sẽ không đến quấy rầy anh nữa." Triệu Cẩm Tân nhìn bóng lưng Lê Sóc, từng bước lui về phía sau, càng lùi càng cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên, lồng ngực truyền đến từng cơn đau như xé rách tim. Cơn đau như thế hắn chưa bao giờ trải qua, loại cảm giác xa lạ này làm hắn phát sinh một nỗi sợ hãi khó tả. Thật giống như bóng lưng của Lê Sóc sẽ nuốt chửng hắn, hắn cơ hồ là trốn thế nào cũng không thoát khỏi được.
Lê Sóc đứng bất động tại chỗ thật lâu, mới suy sụp ngã xuống giường, sức lực trong cơ thể giống như đã theo bước Triệu Cẩm Tân biến mất hết rồi.
Cứ kết thúc như vậy đi... quá tốt... chấm như vậy dứt đi...
Lê Sóc nhẹ nhàng che kín hai mắt.
- --------------------
Ngày hôm sau, Lê Sóc không dậy nổi, thật ra không phải là do trong người khó chịu, chỉ là do không muốn gặp ai cả, cho nên anh lấy cớ say rượu.
Chu Cẩn Hành đứng ở ngoài cửa một lát: "Thật ngại quá, là vì ngày hôm qua tôi không ngăn cản Triệu tổng tiến vào sao?"
"Không phải." Lê Sóc nghẹn giọng nói, "Tôi quả thật không khỏe, xin lỗi, mọi người đi trước đi." Chu Cẩn Hành không có lỗi gì trong chuyện anh và Triệu Cẩm Tân cãi vả, huống chi ngày hôm qua cậu giải vây đưa anh về đã rất trượng nghĩa rồi.
"Được, vậy tôi gọi khách sạn đưa thuốc cho anh, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa huyệt thái dương, đối diện với căn phòng trống rỗng anh nhất thời không biết nên làm gì. Anh nghĩ nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho mẹ, anh bây giờ thật muốn nghe được giọng nói của người thân, khiến anh có thể bình tĩnh.
Chuông đổ một lần Lê phu nhân liền tiếp điện thoại, lo lắng hỏi: "Con trai, con bệnh sao?"
"Không có, hôm qua trong bữa ăn có người hút thuốc, cổ họng con bị ảnh hưởng."
"Ừ, về sau vẫn nên ít đi xã giao đi, nhà chúng ta lại không thiếu tiền, con muốn đi làm thì đi làm, không muốn làm việc thì cứ đi chơi giải sầu đi."
"Không làm việc thì nhàm chán lắm." Lê Sóc cười cười, "Lại nói, con cũng đã nghỉ ngơi đủ lâu, nên làm chút gì đó. Nếu hạng mục khách sạn này có thể bàn bạc xong, con sẽ giữ lại hẳn một gian phòng cho riêng nhà mình, mẹ có thể mặc đủ loại váy áo xinh đẹp đến bờ biển chụp ảnh nha."
Lê phu nhân nghe thấy vui vẻ đến cười thành tiếng: "Như vậy được nha, ở đó khí hậu tốt, mẹ cũng muốn đi nghỉ hai tháng..."
Hai mẹ con tán gẫu một ít việc nhà, tâm trạng Lê Sóc dần dần bình tĩnh lại, anh một bên trò truyện với mẹ, một bên tự nhủ với chính mình: cả nhà anh khỏe mạnh hạnh phúc, đã là trời cao ưu ái rồi, không nên vì chuyện tình cảm mà khó xử bản thân, những chuyện bi thương đau khổ rồi sẽ qua đi, chờ thêm một thời gian nữa sẽ tốt thôi, mọi chuyện qua rồi thì sẽ tốt thôi.
Lê Sóc ở trong phòng hai ngày, mới sửa soạn tốt bản thân ra ngoài gặp người. Tuy rằng không được khí thế ngời ngời như xưa, nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức quá chật vật.
Mấy ngày này Chu Cẩn Hành cùng Thôi tổng vẫn đi giao thiệp với các cơ quan liên quan để có được giá đất thấp nhất và chính sách hỗ trợ cao nhất. Do đó anh rất ngại khi cứ giả bệnh. Anh cùng họ đả thông tầng tầng quan hệ, đẩy mạnh đàm phán, do đó đã bận rộn hơn rất nhiều.
Cùng tiếp xúc với Chu Cẩn Hành càng lâu, Lê Sóc càng phát hiện đây là một người rất tâm cơ, có chút thủ đoạn. Ở ngoài mặt nhã nhặn lịch thiệp, đối với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng phương thức giải quyết vấn đề thì có chút nham hiểm, nhất là đối với một vài vấn đề nan giải. Tuy rằng cách giải quyết rất hiệu quả, hơn nữa cũng không phạm pháp, nhưng cũng thường xuyên khiến Lê Sóc phải trợn mắt há hốc mồm. Anh bất kể là làm người hay làm việc đều là gắng đạt tới quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng. Nhưng anh cũng không cảm thấy đây buộc phải là chân lý gì, chỉ là nguyên tắc của bản thân anh, anh không bắt buộc người khác phải giống mình.
Bởi vì có việc nhà nên Thôi tổng phải rời đi vài ngày, lúc chỉ còn lại Lê Sóc cùng Chu Cẩn Hành, hai người thường xuyên cùng nhau ăn cơm, uống chút rượu, giữa bọn họ khá là ăn ý, cũng thường ngồi lại cùng nhau bàn bạc giải quyết công việc. Phương thức giải quyết công việc chính chắn cùng với đạo đối nhân xử thế thông minh khiến cả hai đều rất thưởng thức đối phương, cũng dần dần từ đối tác làm ăn biến thành bạn bè thực sự.
Chu Cẩn Hành cho Lê Sóc xem ảnh chụp của con cậu với người được gọi là "chị nhà". Trên ảnh chụp, "chị nhà" kia rõ ràng là nam. Anh ta có ngũ quan đoan chính, nụ cười tỏa sáng, bộ dáng không tính là quá tuấn tú nhưng có một nét tùy ý phóng khoáng. Nhìn từ góc độ Gay, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được nội tiết tố dã tính của anh.
Lê Sóc đối với tính hướng của Chu Cẩn Hành có chút kinh ngạc, suy cho cùng Chu Cẩn Hành đã từng kết hôn, Chu Cẩn Hành cũng không giải thích nhiều về chuyện này, do đó Lê Sóc cũng không tiện hỏi, anh chỉ có thể từ đáy lòng chúc phúc cho cậu.
Từ ngày cãi vã kia, một tháng trôi qua Triệu Cẩm Tân không có xuất hiện, cũng không có tin tức gì. Lê Sóc biết giữa bọn họ thật sự đã kết thúc, nhưng anh cũng chưa từng có một khắc nào cảm thấy thoải mái, cũng chưa từng có một ngày nào mà không nhớ đến Triệu Cẩm Tân.
Nhưng anh biết, một ngày nào đó anh sẽ triệt để quên được con người này.
Anh cũng hi vọng mình giống như Chu Cẩn Hành, hi vọng có một ngày anh có thể tìm thấy người chân chính của mình, được mọi người chúc phúc một câu trọn đời trọn kiếp.
/112
|