Sau khi Lê Sóc về nhà, gọi điện thoại cho Ôn Tiểu Huy, nói trợ lý của anh sẽ mang thùng trái cây tươi anh mua từ Tam Á đến chỗ cậu.
Ôn Tiểu Huy ân a vài câu, có chút lo lắng, cẩn thận hỏi: "Lê đại ca, tâm trạng của anh không tốt sao? Không có việc gì chứ?"
"Không có gì, sao em lại hỏi vậy?" Lê Sóc ra vẻ thoải mái mà nói.
"A, không có, nghe giọng anh thấy không có tinh thần, chắc là mệt mỏi hả?"
"Ừ, có chút mệt, trái cây nhân lúc còn tươi ăn đi."
"Được, cám ơn anh. A đúng rồi..." Ôn Tiểu Huy nói tiếp, " Thiệu Quần xuất viện rồi."
Lê Sóc bình thản "Ừ" một tiếng, anh cũng không quan tâm Thiệu Quần thế nào, tốt nhất là vĩnh viễn không cần nghe cái tên có liên quan đến Triệu Cẩm Tân này.
"Hắn và Trình Tú gần đây muốn trở lại Bắc Kinh."
"Như vậy cũng tốt, sau này chúng ta gặp nhau cũng tiện hơn."
"Đúng vậy đúng vậy, có chúng ta làm chỗ dựa, sau này Thiệu Quần chắc chắn không dám ăn hiếp Trình Tú."
Lê Sóc cười cười, không có tiếp lời.
"Đúng rồi Lê đại ca, gần đây em có quen vài người bạn, có người mẫu, có diễn viên, có thương nhân, tất cả đều có điều kiện rất tốt, chừng nào anh rãnh, hẹn ra gặp đi được không?"
Lê Sóc khẽ cười nói: "Tiểu Huy, cám ơn em, nhưng tạm thời anh còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, muốn thả lỏng một thời gian." Người ta thường nói, cách tốt nhất để quên đi một mối tình chính là bắt đầu một mối tình mới. Anh cũng đã thử tiếp xúc qua với người khác, như Tiểu Tề, nhưng kết quả đều không duyên không phận lại thêm xấu hổ. Trước khi anh chưa chuẩn bị tinh thần và tâm trạng thật tốt, anh không định hẹn hò với bất kỳ ai.
"Em hiểu em hiểu, độc thân càng tốt, thật đó. Nhớ năm đó tiểu gia em cũng là người tự do tự tại, như con sói hoang tự do chạy trên thảo nguyên. Bây giờ đến việc đi ra ngoài uống rượu cũng phải báo cáo người kia, aiiii!"
Lê Sóc bị lời than thở của Ôn Tiểu Huy chọc cười: "Nói như vậy, bây giờ yêu đương đang làm khó em rồi."
"Cũng không phải thế, nhưng người ở nhà em canh em rất nghiêm." Ôn Tiểu Huy vui cười nói, "Cho nên, thật sự, độc thân rất tốt."
"Ừ, độc thân tốt." Lê Sóc cũng cảm thán một tiếng.
Trên đời này hầu hết những chuyện phiền lòng đều là do trước đó đã đặt quá nhiều tình cảm vào.
Ngày hôm sau, Lê Sóc nhận được tin nhắn của Triệu Vinh Thiên, chỉ có ít ỏi vài chữ: Được, ngày mai chú về nước.
Lê Sóc quyết định hôm nay sẽ quay lại Tam Á, bằng không nếu cứ ở lại Bắc Kinh thì chuyện đàm phán hạng mục khách sạn sẽ chậm trễ.
Anh bên này vừa đặt vé máy bay, ba anh liền gọi điện thoại đến, trong nhất thời anh dự cảm có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, Lê tiên sinh vui vẻ nói: "Nghe nói chú Triệu của con và vợ về nước khảo sát chi nhánh công ty, thuận tiện thăm con trai, ba và mẹ cũng định cùng họ về nước, chúng ta đã hơn hai năm không trở về rồi."
Lê Sóc chỉ có thể phụ họa nói: "Đúng vậy, vừa đúng lúc, con đưa ba mẹ đi Tam Á chơi."
"Được được, phải tìm lão Thôi uống vài ly, ha ha."
Lê phu nhân đoạt lấy điện thoại: "Con trai, bên đó có lạnh không? Mẹ nên mang quần áo gì đây?"
Lê Sóc đành phải kiên nhẫn phân tích cho mẹ hiện tại nên mang loại quần áo nào thì tốt, đồng thời anh cũng nhắn tin cho trợ lý, nói hủy bỏ vé máy bay đi Tam Á.
Anh nghĩ, lúc mọi người gặp nhau, nếu anh không muốn gặp Triệu Cẩm Tân thì cứ tìm một cái cớ rồi tránh đi.
Buổi sáng ngày kia, bốn vị trưởng bối đáp xuống sân bay Bắc Kinh, Lê Sóc dự đoán với trạng thái hiện giờ của Triệu Cẩm Tân cả điện thoại cũng gọi không được, thì hắn sẽ không đến sân bay đón người, cho nên anh liền lái xe đi sân bay.
Đến sân bay, Triệu Cẩm Tân quả thật không có tới, nhưng Thiệu Văn lại đến, hai người gặp mặt, cũng có chút xấu hổ, chỉ là khách sáo chào hỏi vài câu.
Lê Sóc cùng ba mẹ ôm nhau vài cái, sau đó đi cùng Triệu Vinh Thiên và phu nhân hàn huyên.
Triệu Vinh Thiên cầm tay Lê Sóc, vỗ vỗ vai anh: "Lê Sóc, lần trước chú nhờ cháu giúp quả thật là yêu cầu quá đáng, cám ơn cháu."
Lê Sóc thành thật nói: "Chú đừng nói vậy, việc nhỏ thôi, chỉ là quả thật đã không giúp được gì cho chú, cháu rất ngại."
"Ai, chuyện này không trách cháu, lần này chú trở về thật muốn xem thằng nhóc đó đến cùng là đang làm cái gì." Triệu Vinh Thiên cau mày, cũng không biết là đang nói cho Lê Sóc nghe hay là lầm bầm làu bàu một mình, "Từ lúc nó trưởng thành đến giờ thật sự là không có như vậy, thật là kỳ quái..."
Lê Sóc giả vờ không nghe thấy, đỡ lấy hành lý của ba mẹ: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Hai nhà ra đến cửa sân bay thì tách ra, Lê Sóc đưa ba mẹ anh về thẳng nhà.
Trên đường, Lê tiên sinh hỏi chuyện của Triệu Cẩm Tân: "Ai, Cẩm Tân bị làm sao thế này? Đã lâu không đi làm. Lão Triệu che che giấu giấu không chịu nói, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"
"Cũng không có gì, con đã đi thăm qua, người vẫn bình thường, chắc là do tuổi còn nhỏ, quá rãnh rỗi thôi."
"Cẩm Tân quả thật là thích chơi." Lê phu nhân nói, "Ông quên nó hồi còn nhỏ đã khiến ba mẹ nó lo lắng bao nhiêu sao."
"Thì cũng là chuyện hồi còn nhỏ rồi, hồi trẻ không phải con trai chúng ta còn đi tổ chức cái gì chống phân biệt đối xử gì gì, rồi còn đi cứu trợ ở Châu Phi sao."
Lê Sóc dở khóc dở cười: "Ba, con làm những chuyện đó đâu phải là đang chơi, cũng không có chỗ nào không đúng, đây căn bản là hai chuyện khác nhau." Hoạt động công ích đối với anh ngày ấy mà nói là nghĩa vụ xã hội được ưu tiên nhất, nhưng khi anh đến tuổi này rồi không sử dụng những phương thức như hồi trẻ để làm. Hiện tại chi tiêu tài chính hàng năm của anh đều dành ra một khoản chi cố định cho các hoạt động công ích, bởi anh sẽ không thể tràn ngập nhiệt huyết như hồi trẻ tuổi mà tham gia các phong trào thường xuyên, hoặc là nghĩ phải giống trống khua chiên để đi làm từ thiện. Đương nhiên, những việc anh đã làm khi còn trẻ, vẫn khiến anh cảm thấy kích thích cùng tự hào mỗi khi nhớ lại. Chuyện này làm sao có thể đánh đồng với chuyện của Triệu Cẩm Tân.
Anh cũng không muốn lấy bất cứ chuyện gì của mình mà đi so với Triệu Cẩm Tân cả.
Lê tiên sinh cười nói: "Đúng vậy, vẫn là Tiểu Sóc khiến chúng ta bớt lo."
Về nhà, Lê Sóc thu xếp hành lý của ba mẹ ổn thỏa, sau đó giúp ba anh gọi điện thoại cho Thôi tổng. Thôi tổng bây giờ đang đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn, hạng mục khách sạn bên Tam Á tạm thời do người của tổng công ty theo dõi, tiến triển cũng không tệ.
Lê Sóc định ngày mai hẹn Chu Cẩn Hành ra dùng bữa cơm, sau đó cùng mô tả chi tiết tình huống về hạng mục khách sạn cho ba anh nghe. Nhưng anh lại không ngờ Triệu Vinh Thiên trước một bước, hẹn ngày hôm sau cùng ăn cơm chiều.
Lê Sóc trước tiên đồng ý, sau đó đến buổi chiều hôm sau giả vờ bị đau đầu, tránh thoát buổi gặp mặt của hai nhà.
Bữa tối sau khi trở về, Lê tiên sinh hiếu kỳ hỏi Lê Sóc: "Con thật không biết Cẩm Tân xảy ra chuyện gì sao? Không có nghe phong thanh gì sao? Nó gầy đi rất nhiều, cả người đều không có tinh thần."
Lê Sóc nghe đến tên của hắn, mới đầu là đang giả vờ đau đầu, liền biến thành đau đầu thật, anh nói: "Con thật sự không biết."
"À, đúng rồi, sáng mai con theo ta đi một chuyến qua Ân Nam, cùng nhau khảo sát một chút."
Đối mặt với công việc, Lê Sóc quả thật không thể lại tìm cớ từ chối, đành phải đồng ý.
Lê phu nhân cổ quái liếc mắt nhìn Lê Sóc, không nói cái gì.
Đợi đến lúc trước khi đi ngủ, Lê tiên sinh đi tắm, Lê phu nhân nhân cơ hội vào phòng Lê Sóc, bộ dạng muốn nói gì đó lại thôi.
"Mẹ, làm sao vậy?" Lê Sóc vỗ vỗ bên giường, "Mẹ có chuyện tìm con sao? Đến đây ngồi đi."
Lê phu nhân nắm thật chặt áo choàng, ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn Lê Sóc: "Con trai à..."
Lê Sóc nhíu mày nhìn mẹ, nhìn thấy bộ dạng như có tâm sự trùng trùng của mẹ khiến anh khó hiểu, rõ ràng lúc đi ăn cơm chiều còn tốt mà, chẳng lẽ... Triệu Cẩm Tân nói gì đó?! Anh nhất thời có chút khẩn trương, nhẹ nhàng cầm tay mẹ: "Mẹ, làm sao vậy? Giữa chúng ta còn có cái gì phải giấu sao?"
"Có phải con... Ai..." Lê phu nhân có chút xấu hổ nói, "Có phải con chia tay với Cẩm Tân không?"
Trong lòng Lê Sóc tuy đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn rất kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, anh trấn tĩnh cười cười: "Mẹ, mẹ nói gì đâu." Anh không biết là mẹ anh thực sự biết chuyện hay là đang đoán đại.
"Con đừng gạt mẹ, có một lần chú Quang nói lỡ miệng ở trước mặt mẹ, bị mẹ hỏi ra chuyện này." Lê phu nhân thở dài, "Mẹ có thể hiểu con vì sao lại giấu ba mẹ, mẹ cũng không dám nói cho ba con biết, nếu ba con mà biết, khẳng định là tức chết ổng."
Lê Sóc trấn an nói: "Mẹ, chúng con đều là người trưởng thành, là tự do yêu đương, nếu ba con có biết cũng không có gì phải tức giận, lại nói..." Anh buông xuống ánh mắt, "Bây giờ cũng đã chia tay rồi, càng không cần phải nhắc lại."
"Ai nha!" Lê phu nhân tầng tầng thở dài một hơi, tựa hồ có chút khó thở hổn hển, nhưng lại không biết phát tiết như thế nào, cuối cùng vung nắm tay lên nhẹ nhàng đấm Lê Sóc một cái, "Con thực sự là.... Con còn dám nói ba con sẽ không tức giận!"
Lê Sóc cười khổ nói: "Mẹ, đây là chuyện của hai chúng con, đừng để ba con biết là được, mẹ tức giận cái gì?"
"Mẹ tức giận cái gì? Mẹ biết ngay là do tích cách trêu hoa ghẹo nguyệt của con mà! Cẩm Tân không phải người bình thường, nó là con trai của bạn ba con, cũng là ông chủ của ba con, con không thể nói bỏ liền bỏ được."
"..." Lê Sóc á khẩu không trả lời được. (T____T!)
Lê phu nhân lắc đầu thở dài: "Tiểu Sóc à, con đừng xem chuyện tình cảm tùy tiện như vậy, tùy tùy tiện tiện quen nhau, tùy tùy tiện tiện liền chia tay, vậy làm sao được. Cẩm Tân so với con nhỏ tuổi hơn nhiều, có thể tính cách hai đứa cần phải tìm hiểu một thời gian mới hợp nhau được, vậy thì phải tìm hiểu nhiều hơn. Còn đây mới có mấy tháng đã chia tay, con xem nó khổ sở thành như vậy, đến mẹ còn thấy áy náy."
Lê Sóc xoa xoa mi tâm, thật sự cảm thấy đầu đau muốn nứt, anh nhẹ giọng nói: "Mẹ, sự việc không phải như mẹ nghĩ vậy đâu, chúng con quả thật là... ừm, không hợp, là chia tay trong hòa bình."
"Chia tay trong hòa bình?" Lê phu nhân cất cao âm lượng, "Hôm nay Cẩm Tân vẫn nói bóng nói gió với mẹ để hỏi thăm con. Mẹ thấy nó tiều tụy rất nhiều, con còn dám nói nó biến thành như vậy không có liên quan đến con?"
Lê Sóc há miệng thở dốc, lại nhất thời không thể phản bác.
Từ ánh mắt của người khác mà nhìn sự việc này, quả thật anh rất giống là "bên làm sai", anh lại không có khả năng đem toàn bộ sự thật trong chuyện của hai người công bố toàn dân, do đó anh... hết đường chối cãi.
Lê phu nhân khó chịu nói: "Tiểu Sóc, mẹ rất muốn con nhanh chóng tìm một người để yên ổn. Lúc chú Quang nói với mẹ con và Cẩm Tân đang quen nhau, mẹ thật rất vui. Nó vừa khéo là tuổi Mùi nha, hai nhà chúng ta lại quan hệ tốt, quả thực là thân càng thêm thân...Mẹ biết chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng có đôi khi cũng không thể tùy tiện nói chia tay liền buông tay. Có duyên để gặp nhau rồi quen nhau, ở chung với nhau không phải dễ dàng. Mẹ vẫn hi vọng con suy xét kỹ lại một chút, nếu có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì thì ngồi xuống giải quyết, được không?"
Lê Sóc trong lòng hết sức khó chịu. Anh rất muốn nói cho mẹ anh nghe, đoạn tình cảm này đã khiến trong lòng anh tồn tại bao nhiêu là ủy khuất cùng thống khổ, mà anh tự nhận không có làm sai cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng, quan tâm, tha thiết của mẹ nhìn anh, anh tự nhiên không nói nên lời. Anh chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: "Mẹ, mẹ tin tưởng con, chúng con chia tay không phải nguyên nhân từ phía con."
Lê phu nhân nói lời thấm thía: "Mẹ biết, nhất định là nó không chín chắn nên phạm sai lầm, nhưng con phải cho nó cơ hội sửa sai, đúng không? Mẹ không phải muốn ép con phải thế nào, mẹ chỉ là nói đạo lý với con. Cho dù người kia không phải là Triệu Cẩm Tân, mẹ cũng sẽ nói như vậy thôi."
Trong chuyện của anh và Triệu Cẩm Tân, có nhiều chi tiết do Lê Sóc ngại mất mặt nên thực sự không thể nói hết ra, mà bây giờ nhiều lời cũng vô ích. Nhìn qua liền thấy, hai người tuổi rất chênh lệch chia tay nhau, người lớn tuổi hơn thì nhìn như tiêu sái thong dong, người nhỏ tuổi lại suy sút tinh thần, thì ai gặp cũng sẽ phán đoán không khác mẹ anh. Anh đành phải nhận mệnh gật gật đầu, có lệ nói: "Mẹ, con biết, trong lòng con đều biết."
Lê phu nhân vỗ vỗ vai anh, lại cẩn thận chăm chú nhìn anh, thản nhiên cười, trong mắt tựa như còn mang theo chút sầu bi.
Lê Sóc bị mẹ nhìn đến có chút sợ hãi: "Mẹ, mẹ đi ngủ sớm một chút đi."
Lê phu nhân than nhẹ một tiếng: "Có đôi khi mẹ nghĩ, trách mẹ sinh con ra quá tốt nha, nên đường tình duyên của con mới lận đận như vậy."
Lê Sóc trêu đùa: "Vậy con nên cám ơn mẹ, hay nên trách mẹ đây?"
"Cám ơn hay trách mẹ đều không quan trọng, mẹ chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi."
Lê Sóc dùng trán nhẹ nhàng cụng cụng lên trán của mẹ: "Con sẽ hạnh phúc, mẹ đi ngủ thôi!"
Sau khi Lê phu nhân đi, Lê Sóc ngã đổ lên giường, nghĩ đến chuyện hai mẹ con vừa nói, anh vừa bất đắc dĩ lại vừa khó chịu. Mẹ anh nói đúng, dựa theo suy nghĩ của mẹ, nếu ba anh mà biết anh "đá" Triệu Cẩm Tân, nhất định sẽ giận dữ. May mắn bây giờ bọn họ đã chia tay, may mắn... Triệu Cẩm Tân đã cũng không quay đầu lại.
Chỉ là, vừa nghĩ đến chuyện ngày mai phải gặp Triệu Cẩm Tân, tối nay chắc chắn lại là một đêm dài mất ngủ.
Ôn Tiểu Huy ân a vài câu, có chút lo lắng, cẩn thận hỏi: "Lê đại ca, tâm trạng của anh không tốt sao? Không có việc gì chứ?"
"Không có gì, sao em lại hỏi vậy?" Lê Sóc ra vẻ thoải mái mà nói.
"A, không có, nghe giọng anh thấy không có tinh thần, chắc là mệt mỏi hả?"
"Ừ, có chút mệt, trái cây nhân lúc còn tươi ăn đi."
"Được, cám ơn anh. A đúng rồi..." Ôn Tiểu Huy nói tiếp, " Thiệu Quần xuất viện rồi."
Lê Sóc bình thản "Ừ" một tiếng, anh cũng không quan tâm Thiệu Quần thế nào, tốt nhất là vĩnh viễn không cần nghe cái tên có liên quan đến Triệu Cẩm Tân này.
"Hắn và Trình Tú gần đây muốn trở lại Bắc Kinh."
"Như vậy cũng tốt, sau này chúng ta gặp nhau cũng tiện hơn."
"Đúng vậy đúng vậy, có chúng ta làm chỗ dựa, sau này Thiệu Quần chắc chắn không dám ăn hiếp Trình Tú."
Lê Sóc cười cười, không có tiếp lời.
"Đúng rồi Lê đại ca, gần đây em có quen vài người bạn, có người mẫu, có diễn viên, có thương nhân, tất cả đều có điều kiện rất tốt, chừng nào anh rãnh, hẹn ra gặp đi được không?"
Lê Sóc khẽ cười nói: "Tiểu Huy, cám ơn em, nhưng tạm thời anh còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, muốn thả lỏng một thời gian." Người ta thường nói, cách tốt nhất để quên đi một mối tình chính là bắt đầu một mối tình mới. Anh cũng đã thử tiếp xúc qua với người khác, như Tiểu Tề, nhưng kết quả đều không duyên không phận lại thêm xấu hổ. Trước khi anh chưa chuẩn bị tinh thần và tâm trạng thật tốt, anh không định hẹn hò với bất kỳ ai.
"Em hiểu em hiểu, độc thân càng tốt, thật đó. Nhớ năm đó tiểu gia em cũng là người tự do tự tại, như con sói hoang tự do chạy trên thảo nguyên. Bây giờ đến việc đi ra ngoài uống rượu cũng phải báo cáo người kia, aiiii!"
Lê Sóc bị lời than thở của Ôn Tiểu Huy chọc cười: "Nói như vậy, bây giờ yêu đương đang làm khó em rồi."
"Cũng không phải thế, nhưng người ở nhà em canh em rất nghiêm." Ôn Tiểu Huy vui cười nói, "Cho nên, thật sự, độc thân rất tốt."
"Ừ, độc thân tốt." Lê Sóc cũng cảm thán một tiếng.
Trên đời này hầu hết những chuyện phiền lòng đều là do trước đó đã đặt quá nhiều tình cảm vào.
Ngày hôm sau, Lê Sóc nhận được tin nhắn của Triệu Vinh Thiên, chỉ có ít ỏi vài chữ: Được, ngày mai chú về nước.
Lê Sóc quyết định hôm nay sẽ quay lại Tam Á, bằng không nếu cứ ở lại Bắc Kinh thì chuyện đàm phán hạng mục khách sạn sẽ chậm trễ.
Anh bên này vừa đặt vé máy bay, ba anh liền gọi điện thoại đến, trong nhất thời anh dự cảm có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, Lê tiên sinh vui vẻ nói: "Nghe nói chú Triệu của con và vợ về nước khảo sát chi nhánh công ty, thuận tiện thăm con trai, ba và mẹ cũng định cùng họ về nước, chúng ta đã hơn hai năm không trở về rồi."
Lê Sóc chỉ có thể phụ họa nói: "Đúng vậy, vừa đúng lúc, con đưa ba mẹ đi Tam Á chơi."
"Được được, phải tìm lão Thôi uống vài ly, ha ha."
Lê phu nhân đoạt lấy điện thoại: "Con trai, bên đó có lạnh không? Mẹ nên mang quần áo gì đây?"
Lê Sóc đành phải kiên nhẫn phân tích cho mẹ hiện tại nên mang loại quần áo nào thì tốt, đồng thời anh cũng nhắn tin cho trợ lý, nói hủy bỏ vé máy bay đi Tam Á.
Anh nghĩ, lúc mọi người gặp nhau, nếu anh không muốn gặp Triệu Cẩm Tân thì cứ tìm một cái cớ rồi tránh đi.
Buổi sáng ngày kia, bốn vị trưởng bối đáp xuống sân bay Bắc Kinh, Lê Sóc dự đoán với trạng thái hiện giờ của Triệu Cẩm Tân cả điện thoại cũng gọi không được, thì hắn sẽ không đến sân bay đón người, cho nên anh liền lái xe đi sân bay.
Đến sân bay, Triệu Cẩm Tân quả thật không có tới, nhưng Thiệu Văn lại đến, hai người gặp mặt, cũng có chút xấu hổ, chỉ là khách sáo chào hỏi vài câu.
Lê Sóc cùng ba mẹ ôm nhau vài cái, sau đó đi cùng Triệu Vinh Thiên và phu nhân hàn huyên.
Triệu Vinh Thiên cầm tay Lê Sóc, vỗ vỗ vai anh: "Lê Sóc, lần trước chú nhờ cháu giúp quả thật là yêu cầu quá đáng, cám ơn cháu."
Lê Sóc thành thật nói: "Chú đừng nói vậy, việc nhỏ thôi, chỉ là quả thật đã không giúp được gì cho chú, cháu rất ngại."
"Ai, chuyện này không trách cháu, lần này chú trở về thật muốn xem thằng nhóc đó đến cùng là đang làm cái gì." Triệu Vinh Thiên cau mày, cũng không biết là đang nói cho Lê Sóc nghe hay là lầm bầm làu bàu một mình, "Từ lúc nó trưởng thành đến giờ thật sự là không có như vậy, thật là kỳ quái..."
Lê Sóc giả vờ không nghe thấy, đỡ lấy hành lý của ba mẹ: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Hai nhà ra đến cửa sân bay thì tách ra, Lê Sóc đưa ba mẹ anh về thẳng nhà.
Trên đường, Lê tiên sinh hỏi chuyện của Triệu Cẩm Tân: "Ai, Cẩm Tân bị làm sao thế này? Đã lâu không đi làm. Lão Triệu che che giấu giấu không chịu nói, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"
"Cũng không có gì, con đã đi thăm qua, người vẫn bình thường, chắc là do tuổi còn nhỏ, quá rãnh rỗi thôi."
"Cẩm Tân quả thật là thích chơi." Lê phu nhân nói, "Ông quên nó hồi còn nhỏ đã khiến ba mẹ nó lo lắng bao nhiêu sao."
"Thì cũng là chuyện hồi còn nhỏ rồi, hồi trẻ không phải con trai chúng ta còn đi tổ chức cái gì chống phân biệt đối xử gì gì, rồi còn đi cứu trợ ở Châu Phi sao."
Lê Sóc dở khóc dở cười: "Ba, con làm những chuyện đó đâu phải là đang chơi, cũng không có chỗ nào không đúng, đây căn bản là hai chuyện khác nhau." Hoạt động công ích đối với anh ngày ấy mà nói là nghĩa vụ xã hội được ưu tiên nhất, nhưng khi anh đến tuổi này rồi không sử dụng những phương thức như hồi trẻ để làm. Hiện tại chi tiêu tài chính hàng năm của anh đều dành ra một khoản chi cố định cho các hoạt động công ích, bởi anh sẽ không thể tràn ngập nhiệt huyết như hồi trẻ tuổi mà tham gia các phong trào thường xuyên, hoặc là nghĩ phải giống trống khua chiên để đi làm từ thiện. Đương nhiên, những việc anh đã làm khi còn trẻ, vẫn khiến anh cảm thấy kích thích cùng tự hào mỗi khi nhớ lại. Chuyện này làm sao có thể đánh đồng với chuyện của Triệu Cẩm Tân.
Anh cũng không muốn lấy bất cứ chuyện gì của mình mà đi so với Triệu Cẩm Tân cả.
Lê tiên sinh cười nói: "Đúng vậy, vẫn là Tiểu Sóc khiến chúng ta bớt lo."
Về nhà, Lê Sóc thu xếp hành lý của ba mẹ ổn thỏa, sau đó giúp ba anh gọi điện thoại cho Thôi tổng. Thôi tổng bây giờ đang đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn, hạng mục khách sạn bên Tam Á tạm thời do người của tổng công ty theo dõi, tiến triển cũng không tệ.
Lê Sóc định ngày mai hẹn Chu Cẩn Hành ra dùng bữa cơm, sau đó cùng mô tả chi tiết tình huống về hạng mục khách sạn cho ba anh nghe. Nhưng anh lại không ngờ Triệu Vinh Thiên trước một bước, hẹn ngày hôm sau cùng ăn cơm chiều.
Lê Sóc trước tiên đồng ý, sau đó đến buổi chiều hôm sau giả vờ bị đau đầu, tránh thoát buổi gặp mặt của hai nhà.
Bữa tối sau khi trở về, Lê tiên sinh hiếu kỳ hỏi Lê Sóc: "Con thật không biết Cẩm Tân xảy ra chuyện gì sao? Không có nghe phong thanh gì sao? Nó gầy đi rất nhiều, cả người đều không có tinh thần."
Lê Sóc nghe đến tên của hắn, mới đầu là đang giả vờ đau đầu, liền biến thành đau đầu thật, anh nói: "Con thật sự không biết."
"À, đúng rồi, sáng mai con theo ta đi một chuyến qua Ân Nam, cùng nhau khảo sát một chút."
Đối mặt với công việc, Lê Sóc quả thật không thể lại tìm cớ từ chối, đành phải đồng ý.
Lê phu nhân cổ quái liếc mắt nhìn Lê Sóc, không nói cái gì.
Đợi đến lúc trước khi đi ngủ, Lê tiên sinh đi tắm, Lê phu nhân nhân cơ hội vào phòng Lê Sóc, bộ dạng muốn nói gì đó lại thôi.
"Mẹ, làm sao vậy?" Lê Sóc vỗ vỗ bên giường, "Mẹ có chuyện tìm con sao? Đến đây ngồi đi."
Lê phu nhân nắm thật chặt áo choàng, ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn Lê Sóc: "Con trai à..."
Lê Sóc nhíu mày nhìn mẹ, nhìn thấy bộ dạng như có tâm sự trùng trùng của mẹ khiến anh khó hiểu, rõ ràng lúc đi ăn cơm chiều còn tốt mà, chẳng lẽ... Triệu Cẩm Tân nói gì đó?! Anh nhất thời có chút khẩn trương, nhẹ nhàng cầm tay mẹ: "Mẹ, làm sao vậy? Giữa chúng ta còn có cái gì phải giấu sao?"
"Có phải con... Ai..." Lê phu nhân có chút xấu hổ nói, "Có phải con chia tay với Cẩm Tân không?"
Trong lòng Lê Sóc tuy đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn rất kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, anh trấn tĩnh cười cười: "Mẹ, mẹ nói gì đâu." Anh không biết là mẹ anh thực sự biết chuyện hay là đang đoán đại.
"Con đừng gạt mẹ, có một lần chú Quang nói lỡ miệng ở trước mặt mẹ, bị mẹ hỏi ra chuyện này." Lê phu nhân thở dài, "Mẹ có thể hiểu con vì sao lại giấu ba mẹ, mẹ cũng không dám nói cho ba con biết, nếu ba con mà biết, khẳng định là tức chết ổng."
Lê Sóc trấn an nói: "Mẹ, chúng con đều là người trưởng thành, là tự do yêu đương, nếu ba con có biết cũng không có gì phải tức giận, lại nói..." Anh buông xuống ánh mắt, "Bây giờ cũng đã chia tay rồi, càng không cần phải nhắc lại."
"Ai nha!" Lê phu nhân tầng tầng thở dài một hơi, tựa hồ có chút khó thở hổn hển, nhưng lại không biết phát tiết như thế nào, cuối cùng vung nắm tay lên nhẹ nhàng đấm Lê Sóc một cái, "Con thực sự là.... Con còn dám nói ba con sẽ không tức giận!"
Lê Sóc cười khổ nói: "Mẹ, đây là chuyện của hai chúng con, đừng để ba con biết là được, mẹ tức giận cái gì?"
"Mẹ tức giận cái gì? Mẹ biết ngay là do tích cách trêu hoa ghẹo nguyệt của con mà! Cẩm Tân không phải người bình thường, nó là con trai của bạn ba con, cũng là ông chủ của ba con, con không thể nói bỏ liền bỏ được."
"..." Lê Sóc á khẩu không trả lời được. (T____T!)
Lê phu nhân lắc đầu thở dài: "Tiểu Sóc à, con đừng xem chuyện tình cảm tùy tiện như vậy, tùy tùy tiện tiện quen nhau, tùy tùy tiện tiện liền chia tay, vậy làm sao được. Cẩm Tân so với con nhỏ tuổi hơn nhiều, có thể tính cách hai đứa cần phải tìm hiểu một thời gian mới hợp nhau được, vậy thì phải tìm hiểu nhiều hơn. Còn đây mới có mấy tháng đã chia tay, con xem nó khổ sở thành như vậy, đến mẹ còn thấy áy náy."
Lê Sóc xoa xoa mi tâm, thật sự cảm thấy đầu đau muốn nứt, anh nhẹ giọng nói: "Mẹ, sự việc không phải như mẹ nghĩ vậy đâu, chúng con quả thật là... ừm, không hợp, là chia tay trong hòa bình."
"Chia tay trong hòa bình?" Lê phu nhân cất cao âm lượng, "Hôm nay Cẩm Tân vẫn nói bóng nói gió với mẹ để hỏi thăm con. Mẹ thấy nó tiều tụy rất nhiều, con còn dám nói nó biến thành như vậy không có liên quan đến con?"
Lê Sóc há miệng thở dốc, lại nhất thời không thể phản bác.
Từ ánh mắt của người khác mà nhìn sự việc này, quả thật anh rất giống là "bên làm sai", anh lại không có khả năng đem toàn bộ sự thật trong chuyện của hai người công bố toàn dân, do đó anh... hết đường chối cãi.
Lê phu nhân khó chịu nói: "Tiểu Sóc, mẹ rất muốn con nhanh chóng tìm một người để yên ổn. Lúc chú Quang nói với mẹ con và Cẩm Tân đang quen nhau, mẹ thật rất vui. Nó vừa khéo là tuổi Mùi nha, hai nhà chúng ta lại quan hệ tốt, quả thực là thân càng thêm thân...Mẹ biết chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng có đôi khi cũng không thể tùy tiện nói chia tay liền buông tay. Có duyên để gặp nhau rồi quen nhau, ở chung với nhau không phải dễ dàng. Mẹ vẫn hi vọng con suy xét kỹ lại một chút, nếu có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì thì ngồi xuống giải quyết, được không?"
Lê Sóc trong lòng hết sức khó chịu. Anh rất muốn nói cho mẹ anh nghe, đoạn tình cảm này đã khiến trong lòng anh tồn tại bao nhiêu là ủy khuất cùng thống khổ, mà anh tự nhận không có làm sai cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng, quan tâm, tha thiết của mẹ nhìn anh, anh tự nhiên không nói nên lời. Anh chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: "Mẹ, mẹ tin tưởng con, chúng con chia tay không phải nguyên nhân từ phía con."
Lê phu nhân nói lời thấm thía: "Mẹ biết, nhất định là nó không chín chắn nên phạm sai lầm, nhưng con phải cho nó cơ hội sửa sai, đúng không? Mẹ không phải muốn ép con phải thế nào, mẹ chỉ là nói đạo lý với con. Cho dù người kia không phải là Triệu Cẩm Tân, mẹ cũng sẽ nói như vậy thôi."
Trong chuyện của anh và Triệu Cẩm Tân, có nhiều chi tiết do Lê Sóc ngại mất mặt nên thực sự không thể nói hết ra, mà bây giờ nhiều lời cũng vô ích. Nhìn qua liền thấy, hai người tuổi rất chênh lệch chia tay nhau, người lớn tuổi hơn thì nhìn như tiêu sái thong dong, người nhỏ tuổi lại suy sút tinh thần, thì ai gặp cũng sẽ phán đoán không khác mẹ anh. Anh đành phải nhận mệnh gật gật đầu, có lệ nói: "Mẹ, con biết, trong lòng con đều biết."
Lê phu nhân vỗ vỗ vai anh, lại cẩn thận chăm chú nhìn anh, thản nhiên cười, trong mắt tựa như còn mang theo chút sầu bi.
Lê Sóc bị mẹ nhìn đến có chút sợ hãi: "Mẹ, mẹ đi ngủ sớm một chút đi."
Lê phu nhân than nhẹ một tiếng: "Có đôi khi mẹ nghĩ, trách mẹ sinh con ra quá tốt nha, nên đường tình duyên của con mới lận đận như vậy."
Lê Sóc trêu đùa: "Vậy con nên cám ơn mẹ, hay nên trách mẹ đây?"
"Cám ơn hay trách mẹ đều không quan trọng, mẹ chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi."
Lê Sóc dùng trán nhẹ nhàng cụng cụng lên trán của mẹ: "Con sẽ hạnh phúc, mẹ đi ngủ thôi!"
Sau khi Lê phu nhân đi, Lê Sóc ngã đổ lên giường, nghĩ đến chuyện hai mẹ con vừa nói, anh vừa bất đắc dĩ lại vừa khó chịu. Mẹ anh nói đúng, dựa theo suy nghĩ của mẹ, nếu ba anh mà biết anh "đá" Triệu Cẩm Tân, nhất định sẽ giận dữ. May mắn bây giờ bọn họ đã chia tay, may mắn... Triệu Cẩm Tân đã cũng không quay đầu lại.
Chỉ là, vừa nghĩ đến chuyện ngày mai phải gặp Triệu Cẩm Tân, tối nay chắc chắn lại là một đêm dài mất ngủ.
/112
|