Phần 1: Mặc Viêm vs Long Diệu
Trời đã gần xế chiều, hoàng hôn mang theo một tia sáng màu đỏ như khóm hoa Hải Đường, chiếu rọi khắp phủ đệ.
Trước cửa Minh Nguyệt Hiên, lúc này có một đám người đang đứng trước cửa viện, từ xa đã truyền đến tiếng nói chuyện.
Vãn Thanh còn chưa đi tới, liền nghe được một giọng nói bực dọc vang lên:
Tứ tiểu thư thỉnh trở về, chủ tử nói không muốn gặp bất luận người nào
Giọng nói vừa dứt, có một giọng nói mềm mại không khuất phục vang lên:
Ta chỉ là muốn bái phỏng tam hoàng tử, cũng sẽ không quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi, phiền thị vệ đại ca lại thông truyền một tiếng đi
Đây là giọng của Thượng Quan Liên Tinh, là dạng âm thanh mềm mại đáng yêu từ trong xương xuyên thấu ra bên ngoài, khiến người khác nghe mà nổi da gà.
Vãn Thanh nghe xong đối thoại giữa hai người, sắc mặt khẽ biến thành tăm tối.
Thượng Quan Liên Tinh này thật sự là quăng hết thể diện của Thượng Quan phủ rồi.
Đối với một người thị vệ, nàng ta cũng có thể dùng giọng điệu nũng nịu như vậy mà đến nói chuyện cùng người ta. Thật chẳng khác gì gái lầu xanh, còn đâu là dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Lại nói, người ta đều đã buông lời cự tuyệt, mà còn chường mặt ra nằm dạ ở đó làm gì.
Vãn Thanh không khỏi xấu hổ trong lòng.
Người ta là tới dưỡng thương, không phải đến để cho ngươi giở trò háo sắc.
Mình thật đúng là thất trách, đã để mặc mấy nữ nhân không biết liêm sĩ này quấy rầy tới việc dưỡng thương của hắn.
Nghĩ xong, liền cùng đoàn người đi tới trước cửa Minh Nguyệt Hiên.
Có nha hoàn nhìn thấy Vãn Thanh, nhanh khẽ cúi người hành lễ:
Gặp qua đại tiểu thư
Thượng Quan Liên Tinh nghe xong tiếng hô của nha hoàn, sắc mặt lóe lên một cái, xoay người, gương mặt cười nhẹ nhàng, khom người đối diện với Vãn Thanh, hành lễ:
Đại tỷ, tỷ cũng tới đây sao?
Vãn Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Liên Tinh:
Tứ muội làm gì ở đây vậy?
Đại tỷ, muội chỉ là tới bái phỏng tam hoàng tử thôi. Thật tình muội không nghĩ đại tỷ cũng tới
Vãn Thanh nhàn nhạt nở nụ cười, một chút tình cảm cũng không cho Thượng Quan Liên Tinh, gọn gàng dứt khoát mở miệng:
Tứ muội trở về đi, tam hoàng tử có thương tích trong người, chỉ ở Thượng Quan phủ dưỡng thương mấy ngày. Đừng không có việc gì lại đến quấy rầy tam hoàng tử
Thượng Quan Liên Tinh hiển nhiên không nghĩ tới, Vãn Thanh vừa xuất hiện liền nói như thế. Mặt xụ xuống, âm lãnh, nàng vốn còn muốn cùng ả đi vào Minh Nguyệt Hiên, nào ngờ ả lại đối đãi với nàng như vậy.
Chẳng lẽ ả cũng nhìn trúng tam hoàng tử?
Hừ, tam hoàng tử làm sao có thể cưới một con đàn bà tàn hoa bại liễu như ả.
Thượng Quan Liên Tinh trong lòng tức đến nóng như lò lửa, hắng giọng lên tiếng trả lời:
Dạ, đại tỷ, vậy muội muội xin phép đi về trước
Thượng Quan Liên Tinh rời khỏi Minh Nguyệt Hiên, trên đường đi tức giận nhỏ giọng mắng chửi Vãn Thanh không ngớt.
Trước cửa Minh Nguyệt Hiên, Vãn Thanh nhìn người thị vệ kia. Nghĩ trong lòng.
Nếu Long Diệu không muốn gặp người, nàng cần gì tự rước lấy nhục vào thân.
Hướng thị vệ kia gật đầu một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, người thị vệ kia lại lên tiếng gọi nàng lại:
Xin hỏi, tiểu thư là Vãn Thanh tiểu thư sao? Chủ tử phân phó, nếu như tiểu thư tới, thì mời tiểu thư trực tiếp đi vào trong
Ờ
Vãn Thanh nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ Long Diệu thế nhưng biết nàng sẽ tới tìm hắn. Nếu hắn đã không đề phòng mình, nói mình có thể trực tiếp đi vào, vậy thì mình đi vào thăm hắn một chút chắc không sao.
Vãn Thanh gật đầu, liền mang theo Hồi Tuyết chuẩn bị đi vào. Ai ngờ, bọn họ vừa bước chân lên thềm đá, bỗng nhiên từ bên cạnh hiện ra một người, trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn Vãn Thanh.
Tỷ tỷ, ta cùng ngươi cùng nhau đi vào, được không?
Người xông tới, chính là Hạ Hầu Mặc Viêm. Hé ra một dãy băng trong suốt được bao bọc cẩn thận trên ót, ẩn ẩn hiện lên màu da trắng nhạt.
Chính là vết thương do hắn tự làm ra, nhưng mà cũng may không có gì đáng ngại, không đến mức lưu lại sẹo.
Lúc này, đôi mi hẹp dài kia ánh lên tia trong suốt như dòng suối mát lạnh, trong ánh mắt bao phủ một tầng sương mù, khiến cho người ta tức giận muốn mắng hắn cũng không đành lòng.
Vãn Thanh hướng thị vệ kia nhìn một cái, thấy hắn không phản đối, mới mang theo Mặc Viêm đi vào trong.
Bên trong Minh Nguyệt Hiên, trừ bỏ ba thuộc hạ của Long Diệu, cũng chỉ có mấy người hạ nhân, viện cũng không lớn lắm, rất yên tĩnh, không có nửa điểm tiếng vang.
Thị vệ ở phía trước dẫn đường, đám người Vãn Thanh đi theo phía sau hắn một đường đi thẳng vào phòng của Long Diêu.
Hạ Hầu Mặc Viêm đi sát bên cạnh Vãn Thanh, vừa đi vừa líu ríu nói chuyện.
Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, thương thế của ta tốt hơn nhiều rồi đó, hihihi
Ừ, nếu mà đã khỏi, vậy có phải nên trở về Hán Thành Vương phủ rồi hay không?Ngươi không muốn quay về phủ sao? Hán Thành vương gia nhất định sẽ rất lo lắng cho ngươi
Vãn Thanh cứ nhắc đi nhắc lại, khiến Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong những lời đó liền không vui.
Chu chu miệng lên, rầu rĩ mở miệng:
Tỷ tỷ, người ta còn rất đau, rất đau đó nha? Ngươi lại nỡ lòng mà đuổi người ta đi, đáng ghét. Long Diệu không đi ta cũng không đi, hứ
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, cũng không dám cưỡng bức hắn rời đi. Người này vì đạt được mục đích ở lại cũng dám đập đầu vào tường.
Nếu như nàng cứ ép buộc hắn, không biết chừng hắn còn nghĩ ra cái trò vớ vẫn gì nữa đâu. Người vốn đã ngốc rồi, nếu như lại đụng trúng cái gì thì … kia … còn không phải là lỗi do nàng sao.
Nghĩ vậy bỗng bất an, nhanh chóng trấn an hắn:
Được rồi, được rồi. Nếu mà còn đau, vậy cứ ở lại đi, ở chừng nào cũng được, chịu chưa?
Ừ, tỷ tỷ thật tốt, tốt nhất trên đời luôn
Hạ Hầu Mặc Viêm lập tức tươi cười, trong nháy mắt, tràn đầy sắc màu lung linh tuyệt đẹp, nhưng vẫn còn không quên vỗ mông ngựa.
Vãn Thanh mắt trợn trắng, rõ ràng nàng chỉ có một đứa con trai, vì sao nàng lại có cảm giác mình có thêm một đứa con trai nữa?
Mình thật sự là không có biện pháp nào chống trả nổi, mỗi khi hắn mở miệng cầu xin mà. Chỉ cần nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy, thì cứ như nhìn thấy Đồng Đồng vậy, thật là hết cách với hắn.
Phía sau, Hồi Tuyết cố nhịn cười, khóe môi rốt cuộc còn hơi cong một tí. Tiểu thư chính là bó tay chịu trói đối với vị ngốc thế tử của Hán Thành Vương phủ này.
Đoàn người bước chân nhẹ nhàng vòng qua bóng cây, đạp lên đá lát đường, đi thẳng đến căn phòng tận cùng trong Minh Nguyệt Hiên.
Trước cửa, lúc này có hai người thị vệ đang đứng gác, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh, cung kính mở miệng:
Vãn Thanh tiểu thư đã tới, xin tiểu thư đợi trong chốc lát, để thuộc hạ đi vào bẩm báo chủ tử
Vãn Thanh gật đầu, nhưng người thị vệ kia còn chưa tiến vào, bên trong liền truyền ra một giọng nói dịu dàng.
Vãn Thanh, vào đi
Vãn Thanh gật đầu, dẫn người đi vào.
Trong phòng khách nho nhỏ, Long Diệu đang nữa nằm nữa ngồi dựa vào một bên giường nhỏ đọc sách. Trên mặt, thần sắc so với lần cuối nàng gặp hắn đã tốt hơn nhiều.
Hình như thương tổn đã giảm đi không ít, vẻ mặt nhàn nhã như nước, tràn ngập ý cười, ngẩng đầu nhìn ra trước cửa.
Khi nhìn thấy Vãn Thanh đi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, cũng không có chút biến hóa nào, vẫy tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Vãn Thanh, sao lại rảnh rỗi mà sang đây thăm ta vậy?
Vãn Thanh nhẹ nhàng thong thả ngồi xuống, nhìn Long Diệu đang nữa nằm nữa ngồi phía đối diện, nhàn nhạt mở miệng:
Vốn nên sớm tới thăm ngươi, chỉ là sợ quấy rầy đến sự tĩnh dưỡng của ngươi
Cho nên, ngày hôm nay ta mới trích ra chút thời gian ghé thăm ngươi một chút, xem thương thế của người có đỡ hơn không? Cần gì thì cứ phái thị vệ tới nói với ta một tiếng
Long Diệu lắc đầu, một đôi mắt trầm tĩnh nhìn Vãn Thanh. Hắn không nghĩ tới bọn họ còn có thể gặp lại nhau, hắn còn để nàng ra tay giúp đỡ một phen.
Cô gái này, trước kia hắn nhìn không thấu, hiện tại vẫn nhìn không thấu.
Không biết nàng đang suy nghĩ cái gì?
Kế tiếp sẽ làm những gì?
Nàng như một câu đố đối với hắn, rất thần bí. Mặc dù, nàng ngồi ngay ngắn ở trước mặt của hắn, nhưng hắn lại nhìn không thấu suy nghĩ cùng tâm hồn của nàng.
Không cần, nơi này cái gì cũng có
Đó là lời nói thật, Minh Nguyệt Hiên thật sự là cái gì cũng có, tất cả việc ăn, ở đều có người đặc biệt phục vụ, nên hắn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Mà Minh Nguyệt Hiên cũng thật yên tĩnh, rất thích hợp để tĩnh dưỡng. Chỉ trừ bỏ vị tứ tiểu thư trong phủ kia thường thường đến thăm hỏi, có quấy rầy hắn một chút, ngoài ra không có gì không ổn.
Vãn Thanh nhìn thần sắc của Long Diệu có chút không được tự nhiên, liền biết hắn nhất định là nghĩ tới Thượng Quan Liên Tinh. Cái nữ nhân háo sắc kia, thật là phiền chết nàng mà.
Vội vàng mở miệng, tươi cười nói:
Ngươi yên tâm đi, ta sẽ phái người nói cho tứ muội hiểu. Sẽ không để nàng ấy tới quấy rầy đến ngươi nữa
Long Diệu ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hắn nhìn không thấu suy nghĩ của Vãn Thanh, nhưng mà chỉ cần hắn suy nghĩ bất kỳ điều gì thì Vãn Thanh lại có thể rất nhanh mà đoán ra được.
Nàng thật sự thật rất thông minh, nếu nàng là nam tử, thì hẳn là kỳ tài có một không hai trên đời này rồi.
Làm sao vậy?
Vãn Thanh thấy Long Diệu nhìn chằm chằm vào mình, con ngươi thỉnh thoảng biến đổi, khi thì tìm tòi nghiên cứu, khi thì suy nghĩ sâu xa, không khỏi kỳ quái hỏi.
Long Diệu không trả lời, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh, chìm sâu vào suy nghĩ của riêng hắn.
Điều này khiến Hạ Hầu Mặc Viêm điên máu, đôi mày hẹp dài cong như ngọn núi nay chau lại có thể kẹp chết một con ruồi, sâu trong đáy mắt có một tia sát khí len lén nổi lên. Khóe môi hơi nhếch, âm thanh độc địa vang lên:
Ngươi chừng nào thì dưỡng thương xong, dưỡng tốt rồi thì hãy mau mau mà cút khỏi nơi này, cút về quốc gia của ngươi mà dưỡng tiếp đi
Long Diệu cả kinh, tin thần hồi phục lại, nhanh chóng quay đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm. Đối với vị thế tử ngốc nghếch này, hắn có chút dở khóc dở cười.
Nghe nói, vị ngốc thế tử này bởi vì mình ở nơi này, cho nên hắn cũng muốn ở lại. Kết quả Vãn Thanh không đồng ý, hắn liền lấy đầu đụng vào tường, để được ở lại.
Thật không biết trong lòng một người đần độn nghĩ cái gì?
Hắn một mực lưu lại, là vì thích Đồng Đồng? Hay là thích Vãn Thanh? Hay là hắn kỳ thực cái gì cũng không biết? Hay là hắn chỉ đang chơi trò chơi của tiểu hài tử?
Nghĩ vậy, Long Diệu ưu nhã nhấc tay áo, thay đổi tư thế. Tùy ý thong thả mở miệng:
Nếu như thương tích của ta đỡ hơn, tự nhiên ta sẽ rời khỏi
Nhưng … nếu như ta nhớ không lầm, thì nơi này dường như là Thượng Quan phủ, không phải Hán Thành Vương phủ, thế tử gia nói có đúng không?
Đây rõ ràng là đang xoi mói bới móc, Vãn Thanh mang vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, nhìn Long Diệu, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Chỉ thấy Hạ Hầu Mặc Viêm bởi vì lời nói của Long Diệu mà sắc mặt tái đen, tức giận, đứng lên, chỉ thẳng vào gương mặt ôn nhã như ngọc của Long Diệu, trách vấn:
Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn ở nhà của Đồng Đồng mãi sao?
Đúng thì thế nào?
Long Diệu khóe môi mang ý cười, đồng tử bỗng sâu hơn.
Vãn Thanh nghe Long Diệu trả lời với Mặc Viêm như vậy, nàng sợ Hạ Hầu Mặc Viêm sẽ nổi bão, nhanh chóng ngăn cản:
Được rồi, hai người các ngươi làm cái gì vậy?
Hạ Hầu Mặc Viêm nào chịu thua, hắn là người trước nay chưa từng chịu thiệt thòi. Giờ phút này, lại bị thua thiệt, căm tức nhìn Long Diệu.
Một khuôn mặt xinh đẹp tuấn mỹ, bởi vì phẫn nộ mà tràn ngập sắc đỏ, mắt phượng hẹp dài, trợn tròn lên, phì phò thở hổn hển, quần áo màu trắng tinh khiết làm nổi bật lên dáng người như ngọc.
Mặc Viêm cuộn ống tay áo lên, trông giống y như bọn du côn ngoài chợ, ngón tay thon dài chỉ vào Long Diệu.
Tin hay không ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất
Hạ Hầu Mặc Viêm tiếng nói vừa dứt, thủ hạ của Long Diệu liền từ ngoài cửa vọt vào, trầm giọng quát:
Lớn mật, dám cả gan vô lễ với tam hoàng tử
Long Diệu sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt ôn nhu ngay lập tức liền khoác lên vẻ lăng hàn, lạnh giọng mở miệng:
Lui xuống
Ba người thủ hạ kia nói cũng không dám nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng lui ra ngoài.
Vãn Thanh nhìn Long Diệu như vậy bỗng giật mình. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Long Diệu ngoài diện mạo ôn thuận dịu dàng còn có vẻ mặt lăng hàn thâm trầm như vậy.
Xem ra sự ôn nhã cũng chỉ là mặt ngoài của hắn, bản chất chân chính của hắn chỉ sợ cũng không phải người lương thiện gì. Bằng không, sống trong môi trường hoàng thất căn bản không thể tồn tại được.
Trong lòng nàng tràn ngập suy nghĩ nhưng sắc mặt cũng không thay đổi.
Về phần hắn là loại người nào? Liên quan gì tới nàng.
Nghĩ, liền đứng dậy, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, mở miệng răn dạy hắn:
Mặc Viêm, ngươi làm cái gì vậy hả?
Ở Thượng Quan phủ còn muốn đánh người phải không?
Ở đây thì phải làm theo quy tắc của ta, không được gây chuyện đánh nhau. Nếu không … ngươi thử một chút xem, có tin hay không ta sẽ lập tức đuổi ngươi chạy trở về Hán Thành Vương phủ ngay lập tức
Sau khi nghe nàng nói xong, Hạ Hậu Mặc Viêm liền im thin thít. Tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Long Diệu liếc mắt một cái. Xoay người liền rời đi, thời điểm đi tới cửa, liền nghe được có tiếng kinh hô:
Mặc Viêm, ngươi sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận, ngươi nói, ta báo thù cho ngươi
Giọng nói non nớt nhu hòa đáng yêu kia dĩ nhiên là giọng nói của Đồng Đồng, xem ra bé đã đi học về.
Nhưng mà, Vãn Thanh cũng không có nhìn thấy bé đi vào phòng, xem ra là đang khuyên giải an ủi trấn an Mặc Viêm rồi.
Trong phòng, Vãn Thanh nhìn Long Diệu, nhàn nhạt mở miệng:
Ngươi đừng cùng hắn so đo, đầu óc hắn không được tốt cho lắm
Long Diệu gật đầu, hắn đương nhiên là không rảnh rỗi mà so đo với Hạ Hầu Mặc Viêm. Chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Vãn Thanh luôn đối với bất kỳ ai cũng đều lạnh nhạt, làm thế nào mà nàng chỉ đối xử đặc biệt thâm tình với Hạ Hầu Mặc Viêm. Điều đó thật không giống với tính cách của nàng chút nào.
Trước kia, lúc bọn họ còn ở cùng một chỗ, cũng có quan hệ hàng xóm ba bốn năm. Nàng luôn cùng hắn bảo trì khoảng cách, chỉ so với người xa lạ hơi tốt một chút mà thôi.
Nàng không cho phép bất luận kẻ nào xâm chiếm đến lãnh địa riêng tư của nàng. Nhưng bây giờ, tại vì sao nàng lại chấp nhận thằng ngốc kia tiến vào lãnh địa của nàng?
Vãn Thanh, ngươi sao lại có thể để tên đần kia tùy ý gây chuyện?
Long Diệu muốn thử xem nàng sẽ trả lời ra sao.
Vãn Thanh than nhẹ, nàng nơi nào muốn để mặc cho Hạ Hầu Mặc Viêm gây chuyện nhõng nhẽo như vậy chứ.
Đáng tiếc, chàng ngốc này chỉ nhận thức đúng nàng cùng Đồng Đồng, nàng cũng không thể ép chết một người ngốc nghếch. Hắn đã lấy đầu cụng vào tường rồi, không biết sẽ làm gì tiếp đâu, haiz.
Nghĩ, nhẹ nhàng thong thả, mở miệng trả lời:
Hắn từng giúp mẹ con ta vài lần, đối Đồng Đồng lại là vô cùng tốt
Cho nên ta không thể ép buộc hắn làm bất cứ điều gì hắn không thích. Tuy rằng hắn là người ngốc nghếch, nhưng mà lòng dạ của hắn rất trong sáng, không giống người bình thường, trong lòng tràn ngập tâm kế
Vãn Thanh chán ghét nhất đó chính là trong lòng mang quỷ kế, nên nàng tình nguyện ở cùng một người ngốc còn hơn suốt ngày phập phòng lo lắng.
Long Diệu không nói nữa, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vãn Thanh đứng dậy cáo từ:
Ngươi cứ an tâm ở trong này dưỡng thương đi, nếu có việc gì cần, cứ phái người đến nói với ta một tiếng, ngàn vạn không nên khách khí
Ừ, ta sẽ
Trời đã gần xế chiều, hoàng hôn mang theo một tia sáng màu đỏ như khóm hoa Hải Đường, chiếu rọi khắp phủ đệ.
Trước cửa Minh Nguyệt Hiên, lúc này có một đám người đang đứng trước cửa viện, từ xa đã truyền đến tiếng nói chuyện.
Vãn Thanh còn chưa đi tới, liền nghe được một giọng nói bực dọc vang lên:
Tứ tiểu thư thỉnh trở về, chủ tử nói không muốn gặp bất luận người nào
Giọng nói vừa dứt, có một giọng nói mềm mại không khuất phục vang lên:
Ta chỉ là muốn bái phỏng tam hoàng tử, cũng sẽ không quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi, phiền thị vệ đại ca lại thông truyền một tiếng đi
Đây là giọng của Thượng Quan Liên Tinh, là dạng âm thanh mềm mại đáng yêu từ trong xương xuyên thấu ra bên ngoài, khiến người khác nghe mà nổi da gà.
Vãn Thanh nghe xong đối thoại giữa hai người, sắc mặt khẽ biến thành tăm tối.
Thượng Quan Liên Tinh này thật sự là quăng hết thể diện của Thượng Quan phủ rồi.
Đối với một người thị vệ, nàng ta cũng có thể dùng giọng điệu nũng nịu như vậy mà đến nói chuyện cùng người ta. Thật chẳng khác gì gái lầu xanh, còn đâu là dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Lại nói, người ta đều đã buông lời cự tuyệt, mà còn chường mặt ra nằm dạ ở đó làm gì.
Vãn Thanh không khỏi xấu hổ trong lòng.
Người ta là tới dưỡng thương, không phải đến để cho ngươi giở trò háo sắc.
Mình thật đúng là thất trách, đã để mặc mấy nữ nhân không biết liêm sĩ này quấy rầy tới việc dưỡng thương của hắn.
Nghĩ xong, liền cùng đoàn người đi tới trước cửa Minh Nguyệt Hiên.
Có nha hoàn nhìn thấy Vãn Thanh, nhanh khẽ cúi người hành lễ:
Gặp qua đại tiểu thư
Thượng Quan Liên Tinh nghe xong tiếng hô của nha hoàn, sắc mặt lóe lên một cái, xoay người, gương mặt cười nhẹ nhàng, khom người đối diện với Vãn Thanh, hành lễ:
Đại tỷ, tỷ cũng tới đây sao?
Vãn Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Liên Tinh:
Tứ muội làm gì ở đây vậy?
Đại tỷ, muội chỉ là tới bái phỏng tam hoàng tử thôi. Thật tình muội không nghĩ đại tỷ cũng tới
Vãn Thanh nhàn nhạt nở nụ cười, một chút tình cảm cũng không cho Thượng Quan Liên Tinh, gọn gàng dứt khoát mở miệng:
Tứ muội trở về đi, tam hoàng tử có thương tích trong người, chỉ ở Thượng Quan phủ dưỡng thương mấy ngày. Đừng không có việc gì lại đến quấy rầy tam hoàng tử
Thượng Quan Liên Tinh hiển nhiên không nghĩ tới, Vãn Thanh vừa xuất hiện liền nói như thế. Mặt xụ xuống, âm lãnh, nàng vốn còn muốn cùng ả đi vào Minh Nguyệt Hiên, nào ngờ ả lại đối đãi với nàng như vậy.
Chẳng lẽ ả cũng nhìn trúng tam hoàng tử?
Hừ, tam hoàng tử làm sao có thể cưới một con đàn bà tàn hoa bại liễu như ả.
Thượng Quan Liên Tinh trong lòng tức đến nóng như lò lửa, hắng giọng lên tiếng trả lời:
Dạ, đại tỷ, vậy muội muội xin phép đi về trước
Thượng Quan Liên Tinh rời khỏi Minh Nguyệt Hiên, trên đường đi tức giận nhỏ giọng mắng chửi Vãn Thanh không ngớt.
Trước cửa Minh Nguyệt Hiên, Vãn Thanh nhìn người thị vệ kia. Nghĩ trong lòng.
Nếu Long Diệu không muốn gặp người, nàng cần gì tự rước lấy nhục vào thân.
Hướng thị vệ kia gật đầu một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, người thị vệ kia lại lên tiếng gọi nàng lại:
Xin hỏi, tiểu thư là Vãn Thanh tiểu thư sao? Chủ tử phân phó, nếu như tiểu thư tới, thì mời tiểu thư trực tiếp đi vào trong
Ờ
Vãn Thanh nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ Long Diệu thế nhưng biết nàng sẽ tới tìm hắn. Nếu hắn đã không đề phòng mình, nói mình có thể trực tiếp đi vào, vậy thì mình đi vào thăm hắn một chút chắc không sao.
Vãn Thanh gật đầu, liền mang theo Hồi Tuyết chuẩn bị đi vào. Ai ngờ, bọn họ vừa bước chân lên thềm đá, bỗng nhiên từ bên cạnh hiện ra một người, trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn Vãn Thanh.
Tỷ tỷ, ta cùng ngươi cùng nhau đi vào, được không?
Người xông tới, chính là Hạ Hầu Mặc Viêm. Hé ra một dãy băng trong suốt được bao bọc cẩn thận trên ót, ẩn ẩn hiện lên màu da trắng nhạt.
Chính là vết thương do hắn tự làm ra, nhưng mà cũng may không có gì đáng ngại, không đến mức lưu lại sẹo.
Lúc này, đôi mi hẹp dài kia ánh lên tia trong suốt như dòng suối mát lạnh, trong ánh mắt bao phủ một tầng sương mù, khiến cho người ta tức giận muốn mắng hắn cũng không đành lòng.
Vãn Thanh hướng thị vệ kia nhìn một cái, thấy hắn không phản đối, mới mang theo Mặc Viêm đi vào trong.
Bên trong Minh Nguyệt Hiên, trừ bỏ ba thuộc hạ của Long Diệu, cũng chỉ có mấy người hạ nhân, viện cũng không lớn lắm, rất yên tĩnh, không có nửa điểm tiếng vang.
Thị vệ ở phía trước dẫn đường, đám người Vãn Thanh đi theo phía sau hắn một đường đi thẳng vào phòng của Long Diêu.
Hạ Hầu Mặc Viêm đi sát bên cạnh Vãn Thanh, vừa đi vừa líu ríu nói chuyện.
Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, thương thế của ta tốt hơn nhiều rồi đó, hihihi
Ừ, nếu mà đã khỏi, vậy có phải nên trở về Hán Thành Vương phủ rồi hay không?Ngươi không muốn quay về phủ sao? Hán Thành vương gia nhất định sẽ rất lo lắng cho ngươi
Vãn Thanh cứ nhắc đi nhắc lại, khiến Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong những lời đó liền không vui.
Chu chu miệng lên, rầu rĩ mở miệng:
Tỷ tỷ, người ta còn rất đau, rất đau đó nha? Ngươi lại nỡ lòng mà đuổi người ta đi, đáng ghét. Long Diệu không đi ta cũng không đi, hứ
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, cũng không dám cưỡng bức hắn rời đi. Người này vì đạt được mục đích ở lại cũng dám đập đầu vào tường.
Nếu như nàng cứ ép buộc hắn, không biết chừng hắn còn nghĩ ra cái trò vớ vẫn gì nữa đâu. Người vốn đã ngốc rồi, nếu như lại đụng trúng cái gì thì … kia … còn không phải là lỗi do nàng sao.
Nghĩ vậy bỗng bất an, nhanh chóng trấn an hắn:
Được rồi, được rồi. Nếu mà còn đau, vậy cứ ở lại đi, ở chừng nào cũng được, chịu chưa?
Ừ, tỷ tỷ thật tốt, tốt nhất trên đời luôn
Hạ Hầu Mặc Viêm lập tức tươi cười, trong nháy mắt, tràn đầy sắc màu lung linh tuyệt đẹp, nhưng vẫn còn không quên vỗ mông ngựa.
Vãn Thanh mắt trợn trắng, rõ ràng nàng chỉ có một đứa con trai, vì sao nàng lại có cảm giác mình có thêm một đứa con trai nữa?
Mình thật sự là không có biện pháp nào chống trả nổi, mỗi khi hắn mở miệng cầu xin mà. Chỉ cần nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy, thì cứ như nhìn thấy Đồng Đồng vậy, thật là hết cách với hắn.
Phía sau, Hồi Tuyết cố nhịn cười, khóe môi rốt cuộc còn hơi cong một tí. Tiểu thư chính là bó tay chịu trói đối với vị ngốc thế tử của Hán Thành Vương phủ này.
Đoàn người bước chân nhẹ nhàng vòng qua bóng cây, đạp lên đá lát đường, đi thẳng đến căn phòng tận cùng trong Minh Nguyệt Hiên.
Trước cửa, lúc này có hai người thị vệ đang đứng gác, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh, cung kính mở miệng:
Vãn Thanh tiểu thư đã tới, xin tiểu thư đợi trong chốc lát, để thuộc hạ đi vào bẩm báo chủ tử
Vãn Thanh gật đầu, nhưng người thị vệ kia còn chưa tiến vào, bên trong liền truyền ra một giọng nói dịu dàng.
Vãn Thanh, vào đi
Vãn Thanh gật đầu, dẫn người đi vào.
Trong phòng khách nho nhỏ, Long Diệu đang nữa nằm nữa ngồi dựa vào một bên giường nhỏ đọc sách. Trên mặt, thần sắc so với lần cuối nàng gặp hắn đã tốt hơn nhiều.
Hình như thương tổn đã giảm đi không ít, vẻ mặt nhàn nhã như nước, tràn ngập ý cười, ngẩng đầu nhìn ra trước cửa.
Khi nhìn thấy Vãn Thanh đi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, cũng không có chút biến hóa nào, vẫy tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Vãn Thanh, sao lại rảnh rỗi mà sang đây thăm ta vậy?
Vãn Thanh nhẹ nhàng thong thả ngồi xuống, nhìn Long Diệu đang nữa nằm nữa ngồi phía đối diện, nhàn nhạt mở miệng:
Vốn nên sớm tới thăm ngươi, chỉ là sợ quấy rầy đến sự tĩnh dưỡng của ngươi
Cho nên, ngày hôm nay ta mới trích ra chút thời gian ghé thăm ngươi một chút, xem thương thế của người có đỡ hơn không? Cần gì thì cứ phái thị vệ tới nói với ta một tiếng
Long Diệu lắc đầu, một đôi mắt trầm tĩnh nhìn Vãn Thanh. Hắn không nghĩ tới bọn họ còn có thể gặp lại nhau, hắn còn để nàng ra tay giúp đỡ một phen.
Cô gái này, trước kia hắn nhìn không thấu, hiện tại vẫn nhìn không thấu.
Không biết nàng đang suy nghĩ cái gì?
Kế tiếp sẽ làm những gì?
Nàng như một câu đố đối với hắn, rất thần bí. Mặc dù, nàng ngồi ngay ngắn ở trước mặt của hắn, nhưng hắn lại nhìn không thấu suy nghĩ cùng tâm hồn của nàng.
Không cần, nơi này cái gì cũng có
Đó là lời nói thật, Minh Nguyệt Hiên thật sự là cái gì cũng có, tất cả việc ăn, ở đều có người đặc biệt phục vụ, nên hắn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Mà Minh Nguyệt Hiên cũng thật yên tĩnh, rất thích hợp để tĩnh dưỡng. Chỉ trừ bỏ vị tứ tiểu thư trong phủ kia thường thường đến thăm hỏi, có quấy rầy hắn một chút, ngoài ra không có gì không ổn.
Vãn Thanh nhìn thần sắc của Long Diệu có chút không được tự nhiên, liền biết hắn nhất định là nghĩ tới Thượng Quan Liên Tinh. Cái nữ nhân háo sắc kia, thật là phiền chết nàng mà.
Vội vàng mở miệng, tươi cười nói:
Ngươi yên tâm đi, ta sẽ phái người nói cho tứ muội hiểu. Sẽ không để nàng ấy tới quấy rầy đến ngươi nữa
Long Diệu ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hắn nhìn không thấu suy nghĩ của Vãn Thanh, nhưng mà chỉ cần hắn suy nghĩ bất kỳ điều gì thì Vãn Thanh lại có thể rất nhanh mà đoán ra được.
Nàng thật sự thật rất thông minh, nếu nàng là nam tử, thì hẳn là kỳ tài có một không hai trên đời này rồi.
Làm sao vậy?
Vãn Thanh thấy Long Diệu nhìn chằm chằm vào mình, con ngươi thỉnh thoảng biến đổi, khi thì tìm tòi nghiên cứu, khi thì suy nghĩ sâu xa, không khỏi kỳ quái hỏi.
Long Diệu không trả lời, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh, chìm sâu vào suy nghĩ của riêng hắn.
Điều này khiến Hạ Hầu Mặc Viêm điên máu, đôi mày hẹp dài cong như ngọn núi nay chau lại có thể kẹp chết một con ruồi, sâu trong đáy mắt có một tia sát khí len lén nổi lên. Khóe môi hơi nhếch, âm thanh độc địa vang lên:
Ngươi chừng nào thì dưỡng thương xong, dưỡng tốt rồi thì hãy mau mau mà cút khỏi nơi này, cút về quốc gia của ngươi mà dưỡng tiếp đi
Long Diệu cả kinh, tin thần hồi phục lại, nhanh chóng quay đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm. Đối với vị thế tử ngốc nghếch này, hắn có chút dở khóc dở cười.
Nghe nói, vị ngốc thế tử này bởi vì mình ở nơi này, cho nên hắn cũng muốn ở lại. Kết quả Vãn Thanh không đồng ý, hắn liền lấy đầu đụng vào tường, để được ở lại.
Thật không biết trong lòng một người đần độn nghĩ cái gì?
Hắn một mực lưu lại, là vì thích Đồng Đồng? Hay là thích Vãn Thanh? Hay là hắn kỳ thực cái gì cũng không biết? Hay là hắn chỉ đang chơi trò chơi của tiểu hài tử?
Nghĩ vậy, Long Diệu ưu nhã nhấc tay áo, thay đổi tư thế. Tùy ý thong thả mở miệng:
Nếu như thương tích của ta đỡ hơn, tự nhiên ta sẽ rời khỏi
Nhưng … nếu như ta nhớ không lầm, thì nơi này dường như là Thượng Quan phủ, không phải Hán Thành Vương phủ, thế tử gia nói có đúng không?
Đây rõ ràng là đang xoi mói bới móc, Vãn Thanh mang vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, nhìn Long Diệu, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Chỉ thấy Hạ Hầu Mặc Viêm bởi vì lời nói của Long Diệu mà sắc mặt tái đen, tức giận, đứng lên, chỉ thẳng vào gương mặt ôn nhã như ngọc của Long Diệu, trách vấn:
Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn ở nhà của Đồng Đồng mãi sao?
Đúng thì thế nào?
Long Diệu khóe môi mang ý cười, đồng tử bỗng sâu hơn.
Vãn Thanh nghe Long Diệu trả lời với Mặc Viêm như vậy, nàng sợ Hạ Hầu Mặc Viêm sẽ nổi bão, nhanh chóng ngăn cản:
Được rồi, hai người các ngươi làm cái gì vậy?
Hạ Hầu Mặc Viêm nào chịu thua, hắn là người trước nay chưa từng chịu thiệt thòi. Giờ phút này, lại bị thua thiệt, căm tức nhìn Long Diệu.
Một khuôn mặt xinh đẹp tuấn mỹ, bởi vì phẫn nộ mà tràn ngập sắc đỏ, mắt phượng hẹp dài, trợn tròn lên, phì phò thở hổn hển, quần áo màu trắng tinh khiết làm nổi bật lên dáng người như ngọc.
Mặc Viêm cuộn ống tay áo lên, trông giống y như bọn du côn ngoài chợ, ngón tay thon dài chỉ vào Long Diệu.
Tin hay không ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất
Hạ Hầu Mặc Viêm tiếng nói vừa dứt, thủ hạ của Long Diệu liền từ ngoài cửa vọt vào, trầm giọng quát:
Lớn mật, dám cả gan vô lễ với tam hoàng tử
Long Diệu sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt ôn nhu ngay lập tức liền khoác lên vẻ lăng hàn, lạnh giọng mở miệng:
Lui xuống
Ba người thủ hạ kia nói cũng không dám nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng lui ra ngoài.
Vãn Thanh nhìn Long Diệu như vậy bỗng giật mình. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Long Diệu ngoài diện mạo ôn thuận dịu dàng còn có vẻ mặt lăng hàn thâm trầm như vậy.
Xem ra sự ôn nhã cũng chỉ là mặt ngoài của hắn, bản chất chân chính của hắn chỉ sợ cũng không phải người lương thiện gì. Bằng không, sống trong môi trường hoàng thất căn bản không thể tồn tại được.
Trong lòng nàng tràn ngập suy nghĩ nhưng sắc mặt cũng không thay đổi.
Về phần hắn là loại người nào? Liên quan gì tới nàng.
Nghĩ, liền đứng dậy, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, mở miệng răn dạy hắn:
Mặc Viêm, ngươi làm cái gì vậy hả?
Ở Thượng Quan phủ còn muốn đánh người phải không?
Ở đây thì phải làm theo quy tắc của ta, không được gây chuyện đánh nhau. Nếu không … ngươi thử một chút xem, có tin hay không ta sẽ lập tức đuổi ngươi chạy trở về Hán Thành Vương phủ ngay lập tức
Sau khi nghe nàng nói xong, Hạ Hậu Mặc Viêm liền im thin thít. Tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Long Diệu liếc mắt một cái. Xoay người liền rời đi, thời điểm đi tới cửa, liền nghe được có tiếng kinh hô:
Mặc Viêm, ngươi sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận, ngươi nói, ta báo thù cho ngươi
Giọng nói non nớt nhu hòa đáng yêu kia dĩ nhiên là giọng nói của Đồng Đồng, xem ra bé đã đi học về.
Nhưng mà, Vãn Thanh cũng không có nhìn thấy bé đi vào phòng, xem ra là đang khuyên giải an ủi trấn an Mặc Viêm rồi.
Trong phòng, Vãn Thanh nhìn Long Diệu, nhàn nhạt mở miệng:
Ngươi đừng cùng hắn so đo, đầu óc hắn không được tốt cho lắm
Long Diệu gật đầu, hắn đương nhiên là không rảnh rỗi mà so đo với Hạ Hầu Mặc Viêm. Chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Vãn Thanh luôn đối với bất kỳ ai cũng đều lạnh nhạt, làm thế nào mà nàng chỉ đối xử đặc biệt thâm tình với Hạ Hầu Mặc Viêm. Điều đó thật không giống với tính cách của nàng chút nào.
Trước kia, lúc bọn họ còn ở cùng một chỗ, cũng có quan hệ hàng xóm ba bốn năm. Nàng luôn cùng hắn bảo trì khoảng cách, chỉ so với người xa lạ hơi tốt một chút mà thôi.
Nàng không cho phép bất luận kẻ nào xâm chiếm đến lãnh địa riêng tư của nàng. Nhưng bây giờ, tại vì sao nàng lại chấp nhận thằng ngốc kia tiến vào lãnh địa của nàng?
Vãn Thanh, ngươi sao lại có thể để tên đần kia tùy ý gây chuyện?
Long Diệu muốn thử xem nàng sẽ trả lời ra sao.
Vãn Thanh than nhẹ, nàng nơi nào muốn để mặc cho Hạ Hầu Mặc Viêm gây chuyện nhõng nhẽo như vậy chứ.
Đáng tiếc, chàng ngốc này chỉ nhận thức đúng nàng cùng Đồng Đồng, nàng cũng không thể ép chết một người ngốc nghếch. Hắn đã lấy đầu cụng vào tường rồi, không biết sẽ làm gì tiếp đâu, haiz.
Nghĩ, nhẹ nhàng thong thả, mở miệng trả lời:
Hắn từng giúp mẹ con ta vài lần, đối Đồng Đồng lại là vô cùng tốt
Cho nên ta không thể ép buộc hắn làm bất cứ điều gì hắn không thích. Tuy rằng hắn là người ngốc nghếch, nhưng mà lòng dạ của hắn rất trong sáng, không giống người bình thường, trong lòng tràn ngập tâm kế
Vãn Thanh chán ghét nhất đó chính là trong lòng mang quỷ kế, nên nàng tình nguyện ở cùng một người ngốc còn hơn suốt ngày phập phòng lo lắng.
Long Diệu không nói nữa, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vãn Thanh đứng dậy cáo từ:
Ngươi cứ an tâm ở trong này dưỡng thương đi, nếu có việc gì cần, cứ phái người đến nói với ta một tiếng, ngàn vạn không nên khách khí
Ừ, ta sẽ
/250
|