Phần 3: Thân phận bình thê
Hai mươi mốt năm về trước, mẫu thân của Vãn Thanh cũng ngồi ở trước mặt của ông như thế này, ôn nhu nhẹ nhàng nói dâng cho ông hai nữ nhân ấm giường.
Khi đó, trong lòng ông không có mùi vị gì, tức giận, phất tay áo rời đi, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Không nghĩ tới, hai mươi mốt năm sau, nữ nhi của nàng thế nhưng lại lập lại việc này, hai mẹ con cùng chung một hành động một sự việc, nhưng Thượng Quan Hạo biết, các nàng đều là thật tâm vì hắn mà suy nghĩ.
Nghĩ vậy, trong lòng ấm áp, gật đầu:
Thanh nhi, con xem được cứ làm đi, chỉ là lão thái thái bên kia … sợ không dễ thuyết phục được đâu
Thượng Quan Hạo biết mẫu thân của mình rất thích Tứ di nương, trong lòng luôn muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê. Giờ đây muốn thuyết phục bà ấy … việc này nhất định không dễ làm.
Vãn Thanh nghe xong, gật đầu một cái, trả lời:
Con biết, việc này phụ thân cứ để con giải quyết, con chỉ là thích tính thành thật của Tam di nương, bên cạnh phụ thân cần một người như nàng ta quan tâm chăm sóc
Còn Tứ di nương kia thì cả ngày chỉ biết trang điểm cùng dạo phố mua sắm, nàng ta luôn khiến phụ thân tức giận, tính cách chanh chua như thế bảo sao có thể thăng lên làm bình thê cho được
Nếu nàng ta mà lên làm chủ tử thì đến lúc đó, không biết cái phủ này loạn thành bộ dáng gì nữa
Vãn Thanh nói xong, Thượng Quan Hạo im lặng suy nghĩ.
Ông biết chuyện mà Vãn Thanh đã quyết định, chỉ sợ mẫu thân không thể can thiệp vào.
Thời gian trước, chuyện Vãn Thanh chống lại ý của mẫu thân gả vào Hán Thành Vương phủ, mà bà đã tìm hắn khiển trách một thời gian. Việc thăng Tam di nương thành bình thê, chỉ sợ sẽ rước phiền phức đến cho ông.
Nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra.
Phụ thân và nữ nhi hai người đang chuẩn bị nói, ngoài cửa bổng nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
Hồi Tuyết cô nương, đại tiểu thư có ở trong không? Nô tì muốn gặp nàng một chút
Tam di nương chờ một chút, nô tì đi vào báo một tiếng
Hồi Tuyết trả lời, đang chuẩn bị đi vào. Bên trong, Vãn Thanh nhận ra giọng nói của Tam di nương. Nàng vốn đang muốn gọi nàng ta tới, không ngờ nàng ta đã tới, liền hướng ra phía ngoài phân phó:
Hồi Tuyết, cho di nương tiến vào đi
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết liền mở cửa cho Tam di nương tiến vào, phía sau còn có Thượng Quan Lãnh Tâm, gương mặt thẹn thùng, nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm.
Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm vừa đi vào, liền nhìn thấy lão gia cũng ở nơi này, vội quỳ xuống hành lễ với Thượng Quan Hạo.
Nô tì gặp qua lão gia
Tâm nhi gặp qua phụ thân
Ừ, đứng lên đi
Thượng Quan Hạo cười mở miệng, nhìn Thượng Quan Lãnh Tâm, nghĩ đến chuyện nữ nhi của mình sắp phải gả đến Thẩm gia. Mặc dù không phải gia tộc tôn quý, nhưng cũng là phú quý, sau này có thể hưởng phúc được rồi.
Ông nhìn Thượng Quan Lãnh Tâm lại nhớ đến Thượng Quan Tử Ngọc.
Nếu như nha đầu kia lòng dạ ít tham lam một chút, chỉ sợ giờ này cũng đã thành gia cũng sẽ hạnh phúc như Tâm nhi. Haizz, nhưng nó lại tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, số mệnh tựa như sợi chỉ bạc, hiện tại, sống hay chết còn không rõ.
Thượng Quan Hạo trong lòng nhất thời không thoải mái, khuôn mặt rầu rĩ.
Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng không để ý, hướng về phía Vãn Thanh hành lễ.
Vãn Thanh quan sát hai mẹ con, vẫy vẫy tay, ý muốn hai người đứng dậy:
Các ngươi đều ngồi đi, người trong nhà, không cần khách sáo
Tam di nương kiên trì một mực muốn hành lễ với nàng cho bằng được:
Không, cái dập đầu này là mẹ con nô tỳ nên làm, đại tiểu thư chu cấp đồ cưới cho Lãnh Tâm vô cùng tỉ mỉ, thật khiến cho nô tì cảm động vô cùng, đại ân đại đức của đại tiểu thư mẹ con nô tỳ nguyện suốt đời không quên
Ban đầu, bà vốn rất lo lắng đến chuyện của hồi môn của nữ nhi, bà thật sự không có của cải trân quý gì có thể để lại cho nữ nhi. Bà thật không ngờ đại tiểu thư thế nhưng đã chuẩn bị một phần đồ cưới cho nữ nhi của mình.
Khi biết được tin đó bà rất vui, vì nữ nhi rốt cuộc cũng có của hồi môn, bà cũng có thể diện với bên thông gia, mà nữ nhi qua bên đó có của hồi môn trong tay cũng đỡ phải vất vả phần nào.
Bởi vậy, Tam di nương là thật tâm cảm tạ ơn đức này của nàng, cho nên mới đến Ngọc Trà Hiên vào lúc đêm hôm khuya khoắc để dập đầu tạ ơn Vãn Thanh.
Nói xong, mẹ con hai người liền đoan đoan chính chính dập đầu với Vãn Thanh.
Vãn Thanh vốn không thích việc người khác dập đầu trước mặt nàng, nhưng lại sợ các nàng bất an trong lòng. Cho nên mặc các nàng muốn làm gì thì làm, nàng không phải loại người lương thiện gì, nàng chỉ làm theo bổn phận mà thôi.
Với lại mẹ con bọn họ vốn không hề tính kế với nàng cho nên nàng mới đối xử bình thường với bọn họ, nếu đã là người không động tay động chân với nàng thì không cần thiết phải làm việc đó, vừa nghĩ vừa phân phó Hồi Tuyết:
Đỡ Tam di nương cùng Tam tiểu thư đứng lên đi
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết trả lời, cùng Hỉ nhi đỡ hai người đang quỳ đứng lên, rồi đỡ qua một bên ngồi xuống.
Vãn Thanh nhìn Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
Ta đang có chuyện muốn cùng di nương đây thương lượng một chút
Đại tiểu thư mời nói?
Vãn Thanh thấy Tam di nương từ sau khi được mình dạy dỗ, luôn luôn biết thân biết phận, không còn hùa theo Tứ di nương nữa, liền gật đầu cười mở miệng:
Ta vừa mới cùng phụ thân thương lượng, dự định sẽ thưa chuyện với lão thái thái, về việc nâng thân phận di nương của ngươi lên thành bình thê, không biết di nương có nguyện ý hay không?
Tam di nương nhất thời không biết phải phản ứng ra sao?
Nếu nói nàng chưa từng nghĩ đến thân phận bình thê ... là giả. Nhưng giờ phut này, tận tai nghe vẫn không thể tin được.
Hơn nữa Tứ di nương đối với vị trí bình thê rất chấp nhất, đại tiểu thư làm như thế … mình chắc chắn sẽ đắc tội với Tứ di nương. Đến lúc đó còn không phải rước họa vào thân hay sao?
Nghĩ như vậy liền hoảng sợ, đứng bật dậy, mở miệng cầu xin:
Đại tiểu thư, nô tì trăm triệu không dám nhận, đại tiểu thư vẫn là nên thu trở về quyết định này đi
Thượng Quan Lãnh Tâm nghe mẫu thân từ chối, muốn ngăn cản bà, nhưng lại nghĩ.
Nếu mẫu thân thành bình thê, Tứ di nương nhất định sẽ đối phó với mẫu thân, mẫu thân một thân một mình ở trong Thượng Quan phủ này không phải là sẽ bị ức hiếp đến chết sao?
Mình rất nhanh sẽ phải gả vào Thẩm gia, mặc dù là con di nương, cũng không làm nhục nhã nhà bọn họ, cho nên mẫu thân có làm bình thê hay không cũng không sao.
Nghĩ, liền cùng Tam di nương đứng lên.
Vãn Thanh nhìn mẹ con hai người, liền biết điều mà trong lòng các nàng lo lắng chính là mẹ con Tứ di nương, phất phất tay, cho các nàng ngồi xuống.
Tam di nương, nâng ngươi lên bình thê, là để cho ngươi tận tâm tận lực hầu hạ phụ thân, phụ thân tuổi đã cao, bên cạnh cần một người đáng tin cậy để chăm sóc
Tứ di nương tuy xinh đẹp, nhưng ngoài trang điểm cùng mua sắm ra thì không biết làm gì, cái phủ này mà giao cho nàng ta thì không biết sẽ thành cái gì nữa?
Vãn Thanh nói xong, Tam di nương im lặng không nói thêm gì, còn Thượng Quan Hạo thì sắc mặt đỏ bừng.
Thanh nhi khắp nơi vì ông mà lo lắng, còn ông thì lại bị nữ nhân kia quyến rũ mà luôn qua đêm bên Trúc viện. Hôm nay, nghe những lời mà Thanh nhi vừa nói, sau này ông sẽ quan tâm hơn tới Tam di nương.
Thượng Quan Hạo nghe Vãn Thanh nói xong, nhìn thấy Tam di nương mở miệng muốn nói, liền mở miệng nói trước:
Nếu Thanh nhi đã có tâm, ngươi tạm thời để ở trong lòng đi, việc này còn phải bẩm báo với lão thái thái nữa
Bởi vì chuyện thăng di nương lên thành bình thê còn phải bẩm báo cho trưởng lão trong tộc, còn phải đến miếu và từ đường bẩm với tổ tiên, mới có thể để di nương thăng lên thân phận bình thê.
Nên, lão thái thái nếu không đồng ý thì Triệu trưởng lão, người chuyên quản gia tộc sự vụ quả quyết không có khả năng vì Tam di nương mà chống lại ý của lão thái thái.
Càng không cho phép nàng ta bước chân vào từ đường chứ đừng nói gì đến thân phận bình thê kia.
Dạ, lão gia
Tam di nương thấy Thượng Quan Hạo đã nói như thế, chỉ đành phải đáp ứng, cùng Thượng Quan Lãnh Tâm quỳ xuống tạ ơn Thượng Quan Hạo cùng Vãn Thanh. Mẹ con hai người cáo an lui ra ngoài.
Mắt thấy đêm đã khuya, Thượng Quan Hạo đứng dậy:
Thanh nhi con hãy nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ nhiều mà mệt nhọc
Dạ, phụ thân cũng nghỉ ngơi sớm
Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết giúp Thượng Quan Hạo ra ngoài, bản thân mình đứng dậy hoạt động gân cốt, cùng Hỉ nhi và Phúc nhi rời khỏi phòng khách về phòng ngủ của mình vệ sinh cá nhân chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc đầu, Vãn Thanh tính ngày hôm sau qua bên phủ chính gặp lão thái thái, đem việc nâng Tam di nương thành bình thê thưa chuyện cùng lão thái thái.
Ai ngờ, nàng còn chưa kịp đi qua, lão thái thái thế nhưng đã phái xe ngựa tới đón nàng cùng Tứ muội muội qua phủ chính bên kia. Trong lòng Vãn Thanh hiểu, tại vì sao bà già đó lại truyền nàng qua.
Bà già đó là vì chuyện Thượng Quan Liên Tinh tham gia phi yến, chắc chắn lại nổi lên tâm tư.
Tưởng rằng Thượng Quan Liên Tinh có tên trong danh sách tham dự phi yến chắc là có người nào đó trong hoàng thất ngầm chọn trúng nàng ta, cho nên mới động tay chân vào bản danh sách của Lễ Bộ.
Trước cửa phủ, Thượng Quan Liên Tinh khuôn mặt đầy ý cười, chói sáng bốn phương, tựa như ánh bình minh.
Hôm nay, nàng ta mặc y phục màu vàng kim, làn váy chập chờn lay động theo làn gió, từ xa nhìn qua tựa như tiên nữ.
Làn váy đính đầy ngọc trai được nhuộm nhiều màu sắc khác nhau, ánh sáng phản chiếu dưới ánh nắng sớm khiến người khác chói mắt.
Trên xiêm y thiêu một con phượng huy hoàng rực rỡ, khuôn mặt cười tươi hơn hoa kia được trang điểm tinh xảo, tú sắc khả xan, kiều diễm động lòng người.
*Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm.
Vãn Thanh vẫn y phục màu xanh nhạt, áo lụa màu trắng, toàn thân cao thấp không có một món trang sức, trên eo là một cái đai lưng hình con bướm, theo bước chân của nàng mà phiêu dật ôn nhu.
Trên đầu, tóc được bới rất đơn giản, chỉ dùng hai cây trâm bạc cố định tóc, làm nổi bật gương mặt thanh thuần của nàng, mộc mạc đẹp tựa như lan.
Hai nữ tử đứng trước cửa phủ, tựa như hai đóa kiều hoa nhưng bất đồng bản chất, một thì kiều diễm tựa như Mẫu Đơn, một thì lại giống như U Lan mọc giữa sơn cốc, khiến các nha hoàn bà tử nhìn ngây người.
Nhưng, so với Tứ tiểu thư kiều diễm động lòng người, đại tiểu thư càng tao nhã càng cao quý, càng nhìn càng khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Tuy Tứ tiểu thư kiều diễm là vậy, nhìn là muốn thương, nhưng khí chất lại không giống như một tiểu thư khuê các, mà giống như loại nữ nhân lã lơi ong bướm, chuyên quyến rũ nam nhân.
Vừa nhìn khiến người khác thấy ngứa mắt, mà nàng ta nghĩ mình là thế tử phi hay sao mà dám mặc y phục màu vàng kim đính ngọc trai, còn dám thiêu một con chim phượng nữa, đây là tội lớn, nàng ta không biết sao?
Bọn nha hoàn bà tử chỉ dám nói trong lòng không dám biểu lộ ra ngoài.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Liên Tinh lên xe ngựa mà lão thái thái phái tới, mấy nha hoàn bà tử thì ngồi trên một chiếc xe ngựa phía sau. Hai chiếc xe ngựa cùng nhau hướng phủ chính bên kia mà đi.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh cười, nhìn Thượng Quan Liên Tinh, mở miệng nói:
Tứ muội thật là càng ngày càng đẹp lên, đúng là người có việc vui thì nhan sắc cũng tươi theo
Khiến đại tỷ tỷ khen ngợi rồi
Thượng Quan Liên Tinh ngọt ngào mở miệng, trong mắt có một chút ngạo khí.
Vãn Thanh không thèm để ý tới nàng ta, nàng cùng Thượng Quan Liên Tinh cũng không có gì để nói, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thượng Quan Liên Tinh trên mặt đầy vẻ tâm cao khí ngạo, bất quá, ngồi một hồi thấy Vãn Thanh không để ý đến nàng ta, liền không được tự nhiên, mở miệng nói:
Đại tỷ, ngươi nói thử xem, lão thái thái cho truyền chúng ta qua làm gì?
Trong lòng nàng ta biết rõ lão thái thái truyền nàng qua là vì chuyện gì, nhưng vì muốn chọc tức vãn thanh nên nàng ta mới hỏi như vậy. Nhưng chuyện lại không theo ý nguyện của nàng ta.
Vãn Thanh vẫn nhắm mắt, nhàn nhạt mở miệng:
Đại khái chắc là vì chuyện Tứ muội đây được tham gia phi yến, lão thái thái chắc rất cao hứng, nên mới phái người qua truyền
Thượng Quan Liên Tinh nghe xong, cả khuôn mặt càng phát sáng càng kiêu ngạo, tựa hồ như mình rất nhanh liền có thể thành phượng hoàng đậu trên cành cao, đứng ở phía trên mà nhìn xuống đám dân đen, trông cực kỳ kiêu ngạo.
Đại tỷ, ngươi có cho rằng muội muội đây sẽ được chọn trúng không?
Trong nội tâm Vãn Thanh hừ lạnh một tiếng.
Nữ nhân này da mặt thật là dày, nàng ta nghĩ có thể được hoàng tử chọn trúng hay sao?
Hừ, người trong hoàng thất hay là bọn người ngũ đại thế gia cùng mấy trọng thần trong triều có điên mới có thể thú nàng ta.
Những người đó đều thành tinh cả lũ, muốn bàn hôn sự với gia tộc nào bọn họ đều đã tính hết, xem thế lực của nhà đó có giúp ích gì cho gia tộc của mình hay không.
Thử hỏi, ai sẽ lấy một thứ nữ vô tích sự, suốt ngày chỉ biết trang điểm cùng mua sắm tựa như bình hoa như nàng ta vào cửa phủ kia chứ. Điểm này, nàng không rõ cho lắm, cũng có thể, nhưng cái giá mà nàng ta phải trả không phải nhỏ.
Nàng ta mà gả vào những phủ đệ như vậy thì cùng lắm chỉ làm di nương mà thôi, chẳng qua chỉ là bị người ta lợi dụng, sau khi lợi dụng xong nàng ta chỉ còn con đường chết, hiazzz.
Con đường tử nguyệt đang ở trước mắt mà nàng ta còn tươi cười mà bước chân vào.
Nhưng Vãn Thanh không muốn nói những lời này ra với nàng ta, vì con đường này là do nàng ta tự chon, cho dù nàng nói nàng ta cũng không nghe, không chừng còn cùng người khác tính kế hãm hại nàng cũng không chừng.
Nghĩ xong, mở miệng nói:
Tứ muội vốn quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, sao mà lại không có ai chọn trúng được kia chứ, muội muội chớ lo lắng làm gì
Ừ, muội muội cũng nghĩ như vậy
Thượng Quan Liên Tinh giọng ngọt ngào, đắc ý trả lời, vẻ mặt mơ mộng, tràn đầy ý cười kiêu ngạo.
Vãn Thanh không nói gì thêm, nàng không rảnh mà để ý tới thứ nữ nhân ngu ngốc đầy tham lam này.
Bên trong xe ngựa, lại vắng lặng không tiếng động, mà lần này Thượng Quan Liên Tinh bởi vì rơi vào sự tưởng tượng trong mộng cảnh của riêng mình mà ngồi cười như một con điên.
Vãn Thanh thấy vậy trong lòng hừ lạnh đầy khinh khi.
Mã phu điều khiển ngựa chạy đến trước cửa tây bắc của Thượng Quan phủ liền ngừng lại.
Đã có bốn bà tử đứng đợi ở trước cửa, thấy Thượng Quan Liên Tinh đang xuống xe ngựa, trong mắt kinh diễm vô cùng, cả đám cùng nhau buông lời nịnh nọt nàng ta.
Sau đó mang các nàng đi vào trong.
Hôm nay, trước cửa phòng của lão thái thái rất an tĩnh, ngoại trừ lão thái thái, Thượng Quan Nguyệt Phượng và Thượng Quan Loan Thư và nha hoàn thiếp thân Thị Cẩm ra thì không còn ai khác.
Còn đám người Đông phủ đại phu nhân, Tây phủ Nhị phu nhân cũng đều không đến, ngay cả nha hoàn cũng ở bên ngoài cửa canh gác đợi lệnh.
Bên trong gian phòng, lão thái thái tùy ý dựa vào trên giường nhỏ, thiếp thân nha hoàn Thị Cẩm đang bóp chân cho bà ta, Thượng Quan Nguyệt Phượng và Thượng Quan Loan Thư đang nói chuyện phiếm.
Gương mặt của Thượng Quan Nguyệt Phượng có chút cô đơn, trông không hề có tinh thần.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài có nha hoàn tiến vào bẩm báo:
Bẩm lão thái thái, Đại tiểu thư, tứ tiểu thư đã tới rồi
Lão thái thái vừa nghe Thượng Quan Liên Tinh đã tới, lập tức phất tay, khuôn mặt đầy ý cười, nói:
Tốt lắm, cho các nàng vào đi
Hai mươi mốt năm về trước, mẫu thân của Vãn Thanh cũng ngồi ở trước mặt của ông như thế này, ôn nhu nhẹ nhàng nói dâng cho ông hai nữ nhân ấm giường.
Khi đó, trong lòng ông không có mùi vị gì, tức giận, phất tay áo rời đi, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Không nghĩ tới, hai mươi mốt năm sau, nữ nhi của nàng thế nhưng lại lập lại việc này, hai mẹ con cùng chung một hành động một sự việc, nhưng Thượng Quan Hạo biết, các nàng đều là thật tâm vì hắn mà suy nghĩ.
Nghĩ vậy, trong lòng ấm áp, gật đầu:
Thanh nhi, con xem được cứ làm đi, chỉ là lão thái thái bên kia … sợ không dễ thuyết phục được đâu
Thượng Quan Hạo biết mẫu thân của mình rất thích Tứ di nương, trong lòng luôn muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê. Giờ đây muốn thuyết phục bà ấy … việc này nhất định không dễ làm.
Vãn Thanh nghe xong, gật đầu một cái, trả lời:
Con biết, việc này phụ thân cứ để con giải quyết, con chỉ là thích tính thành thật của Tam di nương, bên cạnh phụ thân cần một người như nàng ta quan tâm chăm sóc
Còn Tứ di nương kia thì cả ngày chỉ biết trang điểm cùng dạo phố mua sắm, nàng ta luôn khiến phụ thân tức giận, tính cách chanh chua như thế bảo sao có thể thăng lên làm bình thê cho được
Nếu nàng ta mà lên làm chủ tử thì đến lúc đó, không biết cái phủ này loạn thành bộ dáng gì nữa
Vãn Thanh nói xong, Thượng Quan Hạo im lặng suy nghĩ.
Ông biết chuyện mà Vãn Thanh đã quyết định, chỉ sợ mẫu thân không thể can thiệp vào.
Thời gian trước, chuyện Vãn Thanh chống lại ý của mẫu thân gả vào Hán Thành Vương phủ, mà bà đã tìm hắn khiển trách một thời gian. Việc thăng Tam di nương thành bình thê, chỉ sợ sẽ rước phiền phức đến cho ông.
Nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra.
Phụ thân và nữ nhi hai người đang chuẩn bị nói, ngoài cửa bổng nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
Hồi Tuyết cô nương, đại tiểu thư có ở trong không? Nô tì muốn gặp nàng một chút
Tam di nương chờ một chút, nô tì đi vào báo một tiếng
Hồi Tuyết trả lời, đang chuẩn bị đi vào. Bên trong, Vãn Thanh nhận ra giọng nói của Tam di nương. Nàng vốn đang muốn gọi nàng ta tới, không ngờ nàng ta đã tới, liền hướng ra phía ngoài phân phó:
Hồi Tuyết, cho di nương tiến vào đi
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết liền mở cửa cho Tam di nương tiến vào, phía sau còn có Thượng Quan Lãnh Tâm, gương mặt thẹn thùng, nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm.
Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm vừa đi vào, liền nhìn thấy lão gia cũng ở nơi này, vội quỳ xuống hành lễ với Thượng Quan Hạo.
Nô tì gặp qua lão gia
Tâm nhi gặp qua phụ thân
Ừ, đứng lên đi
Thượng Quan Hạo cười mở miệng, nhìn Thượng Quan Lãnh Tâm, nghĩ đến chuyện nữ nhi của mình sắp phải gả đến Thẩm gia. Mặc dù không phải gia tộc tôn quý, nhưng cũng là phú quý, sau này có thể hưởng phúc được rồi.
Ông nhìn Thượng Quan Lãnh Tâm lại nhớ đến Thượng Quan Tử Ngọc.
Nếu như nha đầu kia lòng dạ ít tham lam một chút, chỉ sợ giờ này cũng đã thành gia cũng sẽ hạnh phúc như Tâm nhi. Haizz, nhưng nó lại tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, số mệnh tựa như sợi chỉ bạc, hiện tại, sống hay chết còn không rõ.
Thượng Quan Hạo trong lòng nhất thời không thoải mái, khuôn mặt rầu rĩ.
Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng không để ý, hướng về phía Vãn Thanh hành lễ.
Vãn Thanh quan sát hai mẹ con, vẫy vẫy tay, ý muốn hai người đứng dậy:
Các ngươi đều ngồi đi, người trong nhà, không cần khách sáo
Tam di nương kiên trì một mực muốn hành lễ với nàng cho bằng được:
Không, cái dập đầu này là mẹ con nô tỳ nên làm, đại tiểu thư chu cấp đồ cưới cho Lãnh Tâm vô cùng tỉ mỉ, thật khiến cho nô tì cảm động vô cùng, đại ân đại đức của đại tiểu thư mẹ con nô tỳ nguyện suốt đời không quên
Ban đầu, bà vốn rất lo lắng đến chuyện của hồi môn của nữ nhi, bà thật sự không có của cải trân quý gì có thể để lại cho nữ nhi. Bà thật không ngờ đại tiểu thư thế nhưng đã chuẩn bị một phần đồ cưới cho nữ nhi của mình.
Khi biết được tin đó bà rất vui, vì nữ nhi rốt cuộc cũng có của hồi môn, bà cũng có thể diện với bên thông gia, mà nữ nhi qua bên đó có của hồi môn trong tay cũng đỡ phải vất vả phần nào.
Bởi vậy, Tam di nương là thật tâm cảm tạ ơn đức này của nàng, cho nên mới đến Ngọc Trà Hiên vào lúc đêm hôm khuya khoắc để dập đầu tạ ơn Vãn Thanh.
Nói xong, mẹ con hai người liền đoan đoan chính chính dập đầu với Vãn Thanh.
Vãn Thanh vốn không thích việc người khác dập đầu trước mặt nàng, nhưng lại sợ các nàng bất an trong lòng. Cho nên mặc các nàng muốn làm gì thì làm, nàng không phải loại người lương thiện gì, nàng chỉ làm theo bổn phận mà thôi.
Với lại mẹ con bọn họ vốn không hề tính kế với nàng cho nên nàng mới đối xử bình thường với bọn họ, nếu đã là người không động tay động chân với nàng thì không cần thiết phải làm việc đó, vừa nghĩ vừa phân phó Hồi Tuyết:
Đỡ Tam di nương cùng Tam tiểu thư đứng lên đi
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết trả lời, cùng Hỉ nhi đỡ hai người đang quỳ đứng lên, rồi đỡ qua một bên ngồi xuống.
Vãn Thanh nhìn Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
Ta đang có chuyện muốn cùng di nương đây thương lượng một chút
Đại tiểu thư mời nói?
Vãn Thanh thấy Tam di nương từ sau khi được mình dạy dỗ, luôn luôn biết thân biết phận, không còn hùa theo Tứ di nương nữa, liền gật đầu cười mở miệng:
Ta vừa mới cùng phụ thân thương lượng, dự định sẽ thưa chuyện với lão thái thái, về việc nâng thân phận di nương của ngươi lên thành bình thê, không biết di nương có nguyện ý hay không?
Tam di nương nhất thời không biết phải phản ứng ra sao?
Nếu nói nàng chưa từng nghĩ đến thân phận bình thê ... là giả. Nhưng giờ phut này, tận tai nghe vẫn không thể tin được.
Hơn nữa Tứ di nương đối với vị trí bình thê rất chấp nhất, đại tiểu thư làm như thế … mình chắc chắn sẽ đắc tội với Tứ di nương. Đến lúc đó còn không phải rước họa vào thân hay sao?
Nghĩ như vậy liền hoảng sợ, đứng bật dậy, mở miệng cầu xin:
Đại tiểu thư, nô tì trăm triệu không dám nhận, đại tiểu thư vẫn là nên thu trở về quyết định này đi
Thượng Quan Lãnh Tâm nghe mẫu thân từ chối, muốn ngăn cản bà, nhưng lại nghĩ.
Nếu mẫu thân thành bình thê, Tứ di nương nhất định sẽ đối phó với mẫu thân, mẫu thân một thân một mình ở trong Thượng Quan phủ này không phải là sẽ bị ức hiếp đến chết sao?
Mình rất nhanh sẽ phải gả vào Thẩm gia, mặc dù là con di nương, cũng không làm nhục nhã nhà bọn họ, cho nên mẫu thân có làm bình thê hay không cũng không sao.
Nghĩ, liền cùng Tam di nương đứng lên.
Vãn Thanh nhìn mẹ con hai người, liền biết điều mà trong lòng các nàng lo lắng chính là mẹ con Tứ di nương, phất phất tay, cho các nàng ngồi xuống.
Tam di nương, nâng ngươi lên bình thê, là để cho ngươi tận tâm tận lực hầu hạ phụ thân, phụ thân tuổi đã cao, bên cạnh cần một người đáng tin cậy để chăm sóc
Tứ di nương tuy xinh đẹp, nhưng ngoài trang điểm cùng mua sắm ra thì không biết làm gì, cái phủ này mà giao cho nàng ta thì không biết sẽ thành cái gì nữa?
Vãn Thanh nói xong, Tam di nương im lặng không nói thêm gì, còn Thượng Quan Hạo thì sắc mặt đỏ bừng.
Thanh nhi khắp nơi vì ông mà lo lắng, còn ông thì lại bị nữ nhân kia quyến rũ mà luôn qua đêm bên Trúc viện. Hôm nay, nghe những lời mà Thanh nhi vừa nói, sau này ông sẽ quan tâm hơn tới Tam di nương.
Thượng Quan Hạo nghe Vãn Thanh nói xong, nhìn thấy Tam di nương mở miệng muốn nói, liền mở miệng nói trước:
Nếu Thanh nhi đã có tâm, ngươi tạm thời để ở trong lòng đi, việc này còn phải bẩm báo với lão thái thái nữa
Bởi vì chuyện thăng di nương lên thành bình thê còn phải bẩm báo cho trưởng lão trong tộc, còn phải đến miếu và từ đường bẩm với tổ tiên, mới có thể để di nương thăng lên thân phận bình thê.
Nên, lão thái thái nếu không đồng ý thì Triệu trưởng lão, người chuyên quản gia tộc sự vụ quả quyết không có khả năng vì Tam di nương mà chống lại ý của lão thái thái.
Càng không cho phép nàng ta bước chân vào từ đường chứ đừng nói gì đến thân phận bình thê kia.
Dạ, lão gia
Tam di nương thấy Thượng Quan Hạo đã nói như thế, chỉ đành phải đáp ứng, cùng Thượng Quan Lãnh Tâm quỳ xuống tạ ơn Thượng Quan Hạo cùng Vãn Thanh. Mẹ con hai người cáo an lui ra ngoài.
Mắt thấy đêm đã khuya, Thượng Quan Hạo đứng dậy:
Thanh nhi con hãy nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ nhiều mà mệt nhọc
Dạ, phụ thân cũng nghỉ ngơi sớm
Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết giúp Thượng Quan Hạo ra ngoài, bản thân mình đứng dậy hoạt động gân cốt, cùng Hỉ nhi và Phúc nhi rời khỏi phòng khách về phòng ngủ của mình vệ sinh cá nhân chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc đầu, Vãn Thanh tính ngày hôm sau qua bên phủ chính gặp lão thái thái, đem việc nâng Tam di nương thành bình thê thưa chuyện cùng lão thái thái.
Ai ngờ, nàng còn chưa kịp đi qua, lão thái thái thế nhưng đã phái xe ngựa tới đón nàng cùng Tứ muội muội qua phủ chính bên kia. Trong lòng Vãn Thanh hiểu, tại vì sao bà già đó lại truyền nàng qua.
Bà già đó là vì chuyện Thượng Quan Liên Tinh tham gia phi yến, chắc chắn lại nổi lên tâm tư.
Tưởng rằng Thượng Quan Liên Tinh có tên trong danh sách tham dự phi yến chắc là có người nào đó trong hoàng thất ngầm chọn trúng nàng ta, cho nên mới động tay chân vào bản danh sách của Lễ Bộ.
Trước cửa phủ, Thượng Quan Liên Tinh khuôn mặt đầy ý cười, chói sáng bốn phương, tựa như ánh bình minh.
Hôm nay, nàng ta mặc y phục màu vàng kim, làn váy chập chờn lay động theo làn gió, từ xa nhìn qua tựa như tiên nữ.
Làn váy đính đầy ngọc trai được nhuộm nhiều màu sắc khác nhau, ánh sáng phản chiếu dưới ánh nắng sớm khiến người khác chói mắt.
Trên xiêm y thiêu một con phượng huy hoàng rực rỡ, khuôn mặt cười tươi hơn hoa kia được trang điểm tinh xảo, tú sắc khả xan, kiều diễm động lòng người.
*Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm.
Vãn Thanh vẫn y phục màu xanh nhạt, áo lụa màu trắng, toàn thân cao thấp không có một món trang sức, trên eo là một cái đai lưng hình con bướm, theo bước chân của nàng mà phiêu dật ôn nhu.
Trên đầu, tóc được bới rất đơn giản, chỉ dùng hai cây trâm bạc cố định tóc, làm nổi bật gương mặt thanh thuần của nàng, mộc mạc đẹp tựa như lan.
Hai nữ tử đứng trước cửa phủ, tựa như hai đóa kiều hoa nhưng bất đồng bản chất, một thì kiều diễm tựa như Mẫu Đơn, một thì lại giống như U Lan mọc giữa sơn cốc, khiến các nha hoàn bà tử nhìn ngây người.
Nhưng, so với Tứ tiểu thư kiều diễm động lòng người, đại tiểu thư càng tao nhã càng cao quý, càng nhìn càng khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Tuy Tứ tiểu thư kiều diễm là vậy, nhìn là muốn thương, nhưng khí chất lại không giống như một tiểu thư khuê các, mà giống như loại nữ nhân lã lơi ong bướm, chuyên quyến rũ nam nhân.
Vừa nhìn khiến người khác thấy ngứa mắt, mà nàng ta nghĩ mình là thế tử phi hay sao mà dám mặc y phục màu vàng kim đính ngọc trai, còn dám thiêu một con chim phượng nữa, đây là tội lớn, nàng ta không biết sao?
Bọn nha hoàn bà tử chỉ dám nói trong lòng không dám biểu lộ ra ngoài.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Liên Tinh lên xe ngựa mà lão thái thái phái tới, mấy nha hoàn bà tử thì ngồi trên một chiếc xe ngựa phía sau. Hai chiếc xe ngựa cùng nhau hướng phủ chính bên kia mà đi.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh cười, nhìn Thượng Quan Liên Tinh, mở miệng nói:
Tứ muội thật là càng ngày càng đẹp lên, đúng là người có việc vui thì nhan sắc cũng tươi theo
Khiến đại tỷ tỷ khen ngợi rồi
Thượng Quan Liên Tinh ngọt ngào mở miệng, trong mắt có một chút ngạo khí.
Vãn Thanh không thèm để ý tới nàng ta, nàng cùng Thượng Quan Liên Tinh cũng không có gì để nói, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thượng Quan Liên Tinh trên mặt đầy vẻ tâm cao khí ngạo, bất quá, ngồi một hồi thấy Vãn Thanh không để ý đến nàng ta, liền không được tự nhiên, mở miệng nói:
Đại tỷ, ngươi nói thử xem, lão thái thái cho truyền chúng ta qua làm gì?
Trong lòng nàng ta biết rõ lão thái thái truyền nàng qua là vì chuyện gì, nhưng vì muốn chọc tức vãn thanh nên nàng ta mới hỏi như vậy. Nhưng chuyện lại không theo ý nguyện của nàng ta.
Vãn Thanh vẫn nhắm mắt, nhàn nhạt mở miệng:
Đại khái chắc là vì chuyện Tứ muội đây được tham gia phi yến, lão thái thái chắc rất cao hứng, nên mới phái người qua truyền
Thượng Quan Liên Tinh nghe xong, cả khuôn mặt càng phát sáng càng kiêu ngạo, tựa hồ như mình rất nhanh liền có thể thành phượng hoàng đậu trên cành cao, đứng ở phía trên mà nhìn xuống đám dân đen, trông cực kỳ kiêu ngạo.
Đại tỷ, ngươi có cho rằng muội muội đây sẽ được chọn trúng không?
Trong nội tâm Vãn Thanh hừ lạnh một tiếng.
Nữ nhân này da mặt thật là dày, nàng ta nghĩ có thể được hoàng tử chọn trúng hay sao?
Hừ, người trong hoàng thất hay là bọn người ngũ đại thế gia cùng mấy trọng thần trong triều có điên mới có thể thú nàng ta.
Những người đó đều thành tinh cả lũ, muốn bàn hôn sự với gia tộc nào bọn họ đều đã tính hết, xem thế lực của nhà đó có giúp ích gì cho gia tộc của mình hay không.
Thử hỏi, ai sẽ lấy một thứ nữ vô tích sự, suốt ngày chỉ biết trang điểm cùng mua sắm tựa như bình hoa như nàng ta vào cửa phủ kia chứ. Điểm này, nàng không rõ cho lắm, cũng có thể, nhưng cái giá mà nàng ta phải trả không phải nhỏ.
Nàng ta mà gả vào những phủ đệ như vậy thì cùng lắm chỉ làm di nương mà thôi, chẳng qua chỉ là bị người ta lợi dụng, sau khi lợi dụng xong nàng ta chỉ còn con đường chết, hiazzz.
Con đường tử nguyệt đang ở trước mắt mà nàng ta còn tươi cười mà bước chân vào.
Nhưng Vãn Thanh không muốn nói những lời này ra với nàng ta, vì con đường này là do nàng ta tự chon, cho dù nàng nói nàng ta cũng không nghe, không chừng còn cùng người khác tính kế hãm hại nàng cũng không chừng.
Nghĩ xong, mở miệng nói:
Tứ muội vốn quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, sao mà lại không có ai chọn trúng được kia chứ, muội muội chớ lo lắng làm gì
Ừ, muội muội cũng nghĩ như vậy
Thượng Quan Liên Tinh giọng ngọt ngào, đắc ý trả lời, vẻ mặt mơ mộng, tràn đầy ý cười kiêu ngạo.
Vãn Thanh không nói gì thêm, nàng không rảnh mà để ý tới thứ nữ nhân ngu ngốc đầy tham lam này.
Bên trong xe ngựa, lại vắng lặng không tiếng động, mà lần này Thượng Quan Liên Tinh bởi vì rơi vào sự tưởng tượng trong mộng cảnh của riêng mình mà ngồi cười như một con điên.
Vãn Thanh thấy vậy trong lòng hừ lạnh đầy khinh khi.
Mã phu điều khiển ngựa chạy đến trước cửa tây bắc của Thượng Quan phủ liền ngừng lại.
Đã có bốn bà tử đứng đợi ở trước cửa, thấy Thượng Quan Liên Tinh đang xuống xe ngựa, trong mắt kinh diễm vô cùng, cả đám cùng nhau buông lời nịnh nọt nàng ta.
Sau đó mang các nàng đi vào trong.
Hôm nay, trước cửa phòng của lão thái thái rất an tĩnh, ngoại trừ lão thái thái, Thượng Quan Nguyệt Phượng và Thượng Quan Loan Thư và nha hoàn thiếp thân Thị Cẩm ra thì không còn ai khác.
Còn đám người Đông phủ đại phu nhân, Tây phủ Nhị phu nhân cũng đều không đến, ngay cả nha hoàn cũng ở bên ngoài cửa canh gác đợi lệnh.
Bên trong gian phòng, lão thái thái tùy ý dựa vào trên giường nhỏ, thiếp thân nha hoàn Thị Cẩm đang bóp chân cho bà ta, Thượng Quan Nguyệt Phượng và Thượng Quan Loan Thư đang nói chuyện phiếm.
Gương mặt của Thượng Quan Nguyệt Phượng có chút cô đơn, trông không hề có tinh thần.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài có nha hoàn tiến vào bẩm báo:
Bẩm lão thái thái, Đại tiểu thư, tứ tiểu thư đã tới rồi
Lão thái thái vừa nghe Thượng Quan Liên Tinh đã tới, lập tức phất tay, khuôn mặt đầy ý cười, nói:
Tốt lắm, cho các nàng vào đi
/250
|