Phần 2: Chạm mặt
Cùng lúc đó, cửa căn phòng kế bên cũng mở ra, từ trong đi ra khoảng năm sáu vị công tử cẩm y ngọc thụ, tiếng cười lanh lảnh, vừa ra đã chạm mặt các nàng.
Vãn Thanh nâng mi nhìn lên thì thấy bóng dáng kẻ thủ một mất một còn của nàng, Mộ Dung Dịch.
Nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, không phải nói Mộ Dung Dịch ngã bệnh nằm liệt giường ở trong phủ dưỡng thương sao? Tại sao lại lành lặn xuất hiện tại nơi này, xem ra là có người nằm lỳ một chỗ buồn chán nên mới đi ra ngoài tiêu khiển đây mà.
Lúc Vãn Thanh ngẩng đầu, mấy vị công tử khác không để ý, nhưng Mộ Dung Dịch chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Vãn Thanh, liền cùng mấy vị công tử kia chào từ biệt một tiếng.
Những người đó thấy vậy cũng rời đi trước, trong đó, có người còn không quên quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh liền đã xuống lầu, rời khỏi Bảo Đỉnh Lâu.
Đồng tử của Vãn Thanh lóe ra tia lạnh, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài, nhưng Mộ Dung Dịch lại cố tình đi sát bên cạnh nàng, vừa đi vừa dùng giọng ngọt ngào hỏi nàng:
Vãn Thanh, đã trễ thế này rồi sao nàng còn tới nơi phức tạp này làm gì?
Một tiếng thăm hỏi dịu dàng, vạn phần ân cần, khiến Vãn Thanh như bị sét đánh trong khét ngoài sống, cộng thêm gió táp mưa sa, quay người lại, nhìn thẳng vào Mộ Dung Dịch, trong mắt đầy vẻ hoài nghi, không khách khí mở miệng mắng:
Đầu ngươi không bị chạm vào đâu chứ?
Nam nhân này luôn luôn cùng nàng bất hòa, nàng thật không hiểu, chuyện gì đã xảy ra với hắn, mà giờ đây, hắn lại dùng giọng nhẹ nhàng uyển chuyển nói chuyện với nàng?
Hắn là hạng người gì, nàng còn không biết sao?
Hắn có thể đối với nữ nhân theo mình sáu năm như Thượng Quan Tử Ngọc, vẫn có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy, huống chi là mình, theo như hắn nói là loại nữ nhân không sạch sẽ.
Cho nên, nàng có thể khẳng định, trong lòng hắn nhất định là đang có mưu tính gì đó với nàng, về phần mưu tính gì … thì phải chờ hắn lộ mặt thôi.
Hồi Tuyết là nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Dịch, để đề phòng hắn giở trò tiểu nhân.
Ai ngờ Mộ Dung Dịch nghe Vãn Thanh mắng xong không hề tức giận, mà dùng ánh mắt thắm thiết nhìn nàng, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, nhàn nhạt mở miệng:
Nghe nói, nàng cũng đến tham gia phi yến, tài hoa bức người, có thể so bằng Tử Sơn – Kiều Nhạc, còn được mọi người ca ngợi là đệ nhất tài nữ Kim Hạ, trước kia là Mộ Dung đắc tội, mong nàng thứ lỗi
Vãn Thanh lạnh lùng nhìn hắn.
Quả nhiên không nên xem nhẹ nam nhân này, còn mở miệng nói ra được những lời như vậy,thật sự là da mặt so tường thành còn dày hơn.
Một khi chọc tới hắn, thì hắn hoàn toàn không để ý đến tình cảm mà ra tay tâm ngoan thủ lạt. Nhưng, việc gì có lợi cho bản thân, thì hắn lại trưng ra gương mặt tươi cười ngọt ngào, xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Bất quá, nàng chỗ nào là có lợi cho hắn? Lại khiến hắn dùng giọng nói ngọt ngào đó đem nàng so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc. Hai người này vốn là học sĩ nổi tiếng nhất tại thời không này, là nhân vật đại biểu cho văn nhân học sĩ khắp thiên hạ.
Nghĩ, Vãn Thanh lạnh lùng lên tiếng:
Vãn Thanh không dám so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc, Mộ Dung công tử là muốn hại Vãn Thanh bị văn nhân học sĩ xỉ vả sao?
Nàng vừa nói vừa bước đi, cùng Hồi Tuyết một đường đi thẳng ra ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi Bảo Đỉnh Lâu.
Mộ Dung Dịch cùng trước kia bất đồng, nghe nàng như vậy mà không hề tức giận, trên ngũ quan tuấn mỹ càng hiện lên vẻ dịu dàng cùng nụ cười ngọt ngào, mở miệng nói:
Nàng quá khách khí với ta rồi, đây cũng không phải là ta nói, mà là do rất nhiều người trong Sở kinh nói
Thoáng chốc đã đi tới lầu thang của lầu hai, đang chuẩn bị bước xuống, thì căn phòng đối diện với thềm lầu thang nhất thời mở ra, từ bên trong có vài người đi ra, những người này đồng dạng tôn quý bất phàm, trang phục rực rỡ, áo mũ chỉnh tề.
Rất nhanh liền đi tới cầu thang, dừng ngay trước mặt Vãn Thanh, bốn mắt nhìn nhau, liền đồng thời sững sờ.
Nguyên lai, mấy người đó người của là Hán Thành Vương phủ, đứng chính giữa là Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân, người đứng kế bên so với hắn cao nửa cái đầu chính là Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Vãn Thanh, trước, sững sờ một giây, lập sau đó, vào lúc người khác không kịp phản ứng, đã chạy vội tới ngăn cách Vãn Thanh cùng Mộ Dung Dịch.
Trên gương mặt đẹp như bảo ngọc, nhất thời hiện ra sự tức giận, trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch, nóng giận chỉ vào mặt hắn, lên tiếng:
Ngươi, cách nương tử của ta xa một chút
Hạ Hầu Mặc Viêm một bên che chở Vãn Thanh, một bên động thủ cuộn lên ống tay áo, tư thế như muốn đánh nhau, Mộ Dung Dịch vừa nhìn thấy động tác của Hạ Hầu Mặc Viêm, sắc mặt liền đen lại, trầm xuống, đau đầu không hiểu.
Hắn cùng với tên đần này, không biết kiếp trước có thù oán gì, mà lúc nào cũng chạm trán với hắn, nếu không phải thân phận của hắn tôn quý, đụng vào hắn sẽ mang phiền toái lớn, thì mình đã dạy hắn một bài học rồi.
Huống chi, người của Hán Thành Vương phủ còn đứng ngay trước mắt mình.
Nghĩ vậy, chỉ phải lấy lui làm tiến, ôm quyền, nhìn Hạ Hậu Mặc Quân hành lễ.
Gặp qua Duẫn Quận Vương
Ừ, Mộ Dung công tử tại sao lại ở chỗ này?
Hạ Hầu Mặc Quân nheo nheo ánh mắt, lạnh lùng quan sát Mộ Dung Dịch cùng Vãn Thanh, trong lòng nghi ngờ. Mộ Dung Dịch thấy vậy, hếch mày, liền cúi đầu xuống, cười yếu ớt, không lên tiếng.
Dùng đôi mắt đa tình nhìn Vãn Thanh, ánh nhìn ái muội đầy tình ý ở trước mắt người khác chẳng khác gì đôi uyên ương đang chìm trong biển tình.
Hạ Hầu Mặc Quân thấy vậy, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, khó coi đến cực điểm, hừ lạnh một tiếng, những người khác thì đoán già đoán non, người thì dùng ánh mắt ái muội nhìn Vãn Thanh cùng Mộ Dung Dịch, người thì dùng ánh mắt khinh miệt nhìn.
Lúc này, Mộ Dung Dịch đã ôm quyền mở miệng:
Duẫn Quận Vương, Mộ Dung xin được cáo lui trước
Hắn nói xong, liền nhìn chăm chú vào Vãn Thanh, dịu dàng ngọt ngào mở miệng:
Vãn Thanh, đành hẹn thời gian khác gặp lại nàng vậy, ta đi trước, nàng nhớ bảo trọng
Nói xong câu này liền hướng dưới lầu mà đi, hắn là sợ Hạ Hầu Mặc Viêm tìm hắn gây chuyện phiền toái, cho nên mới nhanh chân chuồn đi.
Đợi cho đến khi bóng dáng Mộ Dung dịch rời khỏi tầm mắt, Hạ Hầu Mặc Quân mới đi đến trước mặt Vãn Thanh, lạnh giọng chất vấn:
Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi có còn một chút tri giác nào không?
Một nữ tử đã mang hôn ước trong người như ngươi, đêm hôm khuya khoắc, ăn diện xuất hiện ở trong tửu lâu như thế này, nếu truyền đi thì sao? Ngươi liệu có gánh nổi hậu quả này không?
Hiện tại, trên người ngươi gánh cũng không phải là thanh danh của Thượng Quan phủ, mà còn có thanh danh của Hán Thành Vương phủ ta
Hạ Hầu Mặc Quân vừa nói xong, phía sau,có mấy người khóe môi liền lộ ra châm biếm, nhìn Vãn Thanh, Hạ Hầu Mặc Viêm đang đứng che ở trước mặt Vãn Thanh vừa nghe xong những lời mà Hạ Hầu Mặc Quân chất vấn nàng, sắc mặt liền khó xem, trực tiếp la lên:
Ngươi nói cái gì đó? Nàng là nương tử của ta, ngươi muốn gì thì tìm nương tử của ngươi mà mắng, ngươi nói nương tử nhà ta làm gì?
Nhất thời, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, người người đều nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, sau đó nhìn Hạ Hầu Mặc Quân.
Hạ Hầu Mặc Quân hít sâu, cố gắng điều chỉnh sự tức giận trong lòng, nhìn huynh trưởng của mình lên tiếng:
Ca ca, nữ nhân này nên quản giáo thích đáng, nàng ta hiện tại phải gánh chịu trách nhiệm thanh danh của cả Hán Thành Vương phủ ta đó?
Cái gì mà thanh danh, không danh thanh, về sau, ngươi, ít chạm mặt nương tử nhà ta đi. Nhớ cho rõ những lời mà ta nói ngày hôm nay, chỉ có ta mới có quyền giáo huấn nàng, biết chưa?
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, xoay người, vươn tay kéo tay Vãn Thanh, hướng dưới lầu mà đi, trong lòng Vãn Thanh nóng hừng hực.
Nàng rất là cảm động.
Bản thân mình, mỗi một lần xảy ra chuyện đều cùng Hạ Hầu Mặc Viêm thoát không khỏi liên quan, hắn cho tới nay đều che chở cho nàng.
Ba người rất nhanh liền rời khỏi tửu lâu, ban đêm gió lạnh tựa hàn băng, nhưng Vãn Thanh lại không thấy lạnh.
Bàn tay to của Hạ Hầu Mặc Viêm bao bọc lấy bàn tay nhỏ hắn của Vãn Thanh, có vẻ như là bàn tay của nàng sinh ra để cho hắn nắm, hai bàn tay như là sinh ra dành cho nhau, rất phù hợp.
Ba người đi đến bên đường, mã phu đã đứng ở trước cửa Bảo Đỉnh Lâu lẳng lặng chờ.
Hạ Hầu Mặc Viêm đầu quay lại, nhìn Vãn Thanh, thấy Vãn Thanh trầm mặc không nói, trên mặt có vẻ như có chút thương tâm, lật đật mở miệng hỏi:
Nương tử, nàng sao lại thương tâm? Có phải là bọn hắn chọc nàng hay không? Nàng yên tâm đi, ta sẽ giúp nàng giáo huấn bọn họ
Hắn nói vừa xong, Vãn Thanh cuối cùng cũng chú ý tới lời nói của hắn, chàng ngốc này tự nhiên gọi nàng là nương tử. Bây giờ, cử chỉ còn vô cùng thân thiết với nàng.
Nghĩ, liền vung tay hừ lạnh, thẹn thùng lớn tiếng la lên:
Ai là nương tử của ngươi?
Nói xong liền leo lên xe ngựa ngay lập tức, Hồi Tuyết theo sát phía sau nàng, phân phó mã phu lái xe rời đi.
Phía sau, Hạ Hầu Mặc Viêm thu lại vẻ mềm mại trong sáng, cùng nụ cười ngây thơ, đồng tử chớp mắt một cái, đổi thành ánh nhìn lạnh lẽo thị huyết, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đang rời đi kia, hừ lạnh.
Mấy tên ăn hại kia thật đáng chết, ngay cả một nữ nhân cũng giám sát không xong.
Đang nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng nói vang lên:
Ca ca, chúng ta cần phải trở về phủ ngay
Hạ Hầu Mặc Viêm xoay người, nhìn Hạ Hầu Mặc Quân, gương mặt đầy nụ cười ngây ngô cùng giọng nói mềm mại như trước:
Ừ, trở về thôi, trở về thôi, nhưng mà, lần sau không cho phép ngươi nói nương tử của ta như vậy nữa
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nói dứt câu, thì Hạ Hầu Mặc Quân liền thay đổi sắc mặt, muốn tranh luận một phen, chẳng qua không biết phải nói cái gì, tức giận, đi một mạch ra xe ngựa, cùng mấy vị công tử kia chào hỏi một tiếng, liền hồi Hán Thành Vương phủ.
Phía sau, mấy vị công tử tuấn mỹ, nhịn không được líu lo nói to nhỏ.
Có ngươi nói, Vãn Thanh có phải là một nữ tử không chịu được nỗi cô đơn mới đến những nơi như vậy? Còn có người nói, có thể thương xót nàng mà cho nàng một đêm dục tiên dục tử, đám công tử đó cùng nhau nở nụ cười ám muội.
Bên trong xe ngựa Thượng Quan phủ, khuôn mặt Vãn Thanh tràn ngập sắc lạnh, trong đầu nàng bây giờ chỉ nghĩ tới hành động của tên khốn Mộ Dung Dịch chết tiệt kia.
Hắn thế nhưng dám can đảm gây phiền toái cho nàng.
Tốt lắm, nam nhân này lần trước bị giáo huấn hình như là quá ít, những rắc rối mà lần này hắn gây ra … nàng sẽ đem toàn bộ tính ở trên đầu của hắn.
Hồi Tuyết sắc mặt cũng rất khó coi, nàng nhìn Vãn Thanh, tức giận mở miệng:
Tiểu thư, cái tên Mộ Dung Dịch kia thật không biết xấu hổ là gì mà, vậy mà dám mở miệng nói những lời ám muội như vậy, làm hại tiểu thư bị Duẫn Quận Vương giáo huấn
Vãn Thanh không nói gì, đối với Hạ Hậu Mặc Quân nàng cũng không có bao nhiêu hảo cảm với hắn.
Tuy rằng hắn cũng rất tuấn mỹ, nhưng lại mang theo một chút âm trầm hiểm độc, hoàn toàn không giống Hạ Hậu Mặc Viêm. Mặc dù hắn ngốc, nhưng rất ngây thơ trong sáng, làm việc quang minh lỗi lạc.
Thôi, không nói tới bọn họ nữa, ai biết lại đen đủi như vậy, đến tửu lâu cũng gặp phải bọn họ
Xem ra, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất nên tránh xa Bảo Đỉnh Lâu. Trong lâu, người đến người đi, hơn phân nữa đều xuất thân vương tôn quý tộc, vô ý sẽ gặp phải người quen, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, không nhắc lại chuyện nữa, xe ngựa một đường hồi Thượng Quan phủ.
Ngọc Trà Hiên.
Ngoại trừ mấy bà tử canh gác xung quanh, người khác đều đã an giấc, riêng chỉ có Hỉ nhi cùng Phúc nhi là biết tiểu thư đi ra ngoài. Hai người bọn họ luôn luôn đứng canh gác ở ngoài phòng đơn.
Khi nhìn thấy bóng dáng tiểu thư hoàn hảo vô khuyết trở về, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, phục vụ tiểu thư vệ sinh cá nhân xong rồi hai người trở về vị trí của mình.
Cùng lúc đó, cửa căn phòng kế bên cũng mở ra, từ trong đi ra khoảng năm sáu vị công tử cẩm y ngọc thụ, tiếng cười lanh lảnh, vừa ra đã chạm mặt các nàng.
Vãn Thanh nâng mi nhìn lên thì thấy bóng dáng kẻ thủ một mất một còn của nàng, Mộ Dung Dịch.
Nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, không phải nói Mộ Dung Dịch ngã bệnh nằm liệt giường ở trong phủ dưỡng thương sao? Tại sao lại lành lặn xuất hiện tại nơi này, xem ra là có người nằm lỳ một chỗ buồn chán nên mới đi ra ngoài tiêu khiển đây mà.
Lúc Vãn Thanh ngẩng đầu, mấy vị công tử khác không để ý, nhưng Mộ Dung Dịch chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Vãn Thanh, liền cùng mấy vị công tử kia chào từ biệt một tiếng.
Những người đó thấy vậy cũng rời đi trước, trong đó, có người còn không quên quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh liền đã xuống lầu, rời khỏi Bảo Đỉnh Lâu.
Đồng tử của Vãn Thanh lóe ra tia lạnh, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài, nhưng Mộ Dung Dịch lại cố tình đi sát bên cạnh nàng, vừa đi vừa dùng giọng ngọt ngào hỏi nàng:
Vãn Thanh, đã trễ thế này rồi sao nàng còn tới nơi phức tạp này làm gì?
Một tiếng thăm hỏi dịu dàng, vạn phần ân cần, khiến Vãn Thanh như bị sét đánh trong khét ngoài sống, cộng thêm gió táp mưa sa, quay người lại, nhìn thẳng vào Mộ Dung Dịch, trong mắt đầy vẻ hoài nghi, không khách khí mở miệng mắng:
Đầu ngươi không bị chạm vào đâu chứ?
Nam nhân này luôn luôn cùng nàng bất hòa, nàng thật không hiểu, chuyện gì đã xảy ra với hắn, mà giờ đây, hắn lại dùng giọng nhẹ nhàng uyển chuyển nói chuyện với nàng?
Hắn là hạng người gì, nàng còn không biết sao?
Hắn có thể đối với nữ nhân theo mình sáu năm như Thượng Quan Tử Ngọc, vẫn có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy, huống chi là mình, theo như hắn nói là loại nữ nhân không sạch sẽ.
Cho nên, nàng có thể khẳng định, trong lòng hắn nhất định là đang có mưu tính gì đó với nàng, về phần mưu tính gì … thì phải chờ hắn lộ mặt thôi.
Hồi Tuyết là nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Dịch, để đề phòng hắn giở trò tiểu nhân.
Ai ngờ Mộ Dung Dịch nghe Vãn Thanh mắng xong không hề tức giận, mà dùng ánh mắt thắm thiết nhìn nàng, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, nhàn nhạt mở miệng:
Nghe nói, nàng cũng đến tham gia phi yến, tài hoa bức người, có thể so bằng Tử Sơn – Kiều Nhạc, còn được mọi người ca ngợi là đệ nhất tài nữ Kim Hạ, trước kia là Mộ Dung đắc tội, mong nàng thứ lỗi
Vãn Thanh lạnh lùng nhìn hắn.
Quả nhiên không nên xem nhẹ nam nhân này, còn mở miệng nói ra được những lời như vậy,thật sự là da mặt so tường thành còn dày hơn.
Một khi chọc tới hắn, thì hắn hoàn toàn không để ý đến tình cảm mà ra tay tâm ngoan thủ lạt. Nhưng, việc gì có lợi cho bản thân, thì hắn lại trưng ra gương mặt tươi cười ngọt ngào, xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Bất quá, nàng chỗ nào là có lợi cho hắn? Lại khiến hắn dùng giọng nói ngọt ngào đó đem nàng so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc. Hai người này vốn là học sĩ nổi tiếng nhất tại thời không này, là nhân vật đại biểu cho văn nhân học sĩ khắp thiên hạ.
Nghĩ, Vãn Thanh lạnh lùng lên tiếng:
Vãn Thanh không dám so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc, Mộ Dung công tử là muốn hại Vãn Thanh bị văn nhân học sĩ xỉ vả sao?
Nàng vừa nói vừa bước đi, cùng Hồi Tuyết một đường đi thẳng ra ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi Bảo Đỉnh Lâu.
Mộ Dung Dịch cùng trước kia bất đồng, nghe nàng như vậy mà không hề tức giận, trên ngũ quan tuấn mỹ càng hiện lên vẻ dịu dàng cùng nụ cười ngọt ngào, mở miệng nói:
Nàng quá khách khí với ta rồi, đây cũng không phải là ta nói, mà là do rất nhiều người trong Sở kinh nói
Thoáng chốc đã đi tới lầu thang của lầu hai, đang chuẩn bị bước xuống, thì căn phòng đối diện với thềm lầu thang nhất thời mở ra, từ bên trong có vài người đi ra, những người này đồng dạng tôn quý bất phàm, trang phục rực rỡ, áo mũ chỉnh tề.
Rất nhanh liền đi tới cầu thang, dừng ngay trước mặt Vãn Thanh, bốn mắt nhìn nhau, liền đồng thời sững sờ.
Nguyên lai, mấy người đó người của là Hán Thành Vương phủ, đứng chính giữa là Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân, người đứng kế bên so với hắn cao nửa cái đầu chính là Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Vãn Thanh, trước, sững sờ một giây, lập sau đó, vào lúc người khác không kịp phản ứng, đã chạy vội tới ngăn cách Vãn Thanh cùng Mộ Dung Dịch.
Trên gương mặt đẹp như bảo ngọc, nhất thời hiện ra sự tức giận, trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch, nóng giận chỉ vào mặt hắn, lên tiếng:
Ngươi, cách nương tử của ta xa một chút
Hạ Hầu Mặc Viêm một bên che chở Vãn Thanh, một bên động thủ cuộn lên ống tay áo, tư thế như muốn đánh nhau, Mộ Dung Dịch vừa nhìn thấy động tác của Hạ Hầu Mặc Viêm, sắc mặt liền đen lại, trầm xuống, đau đầu không hiểu.
Hắn cùng với tên đần này, không biết kiếp trước có thù oán gì, mà lúc nào cũng chạm trán với hắn, nếu không phải thân phận của hắn tôn quý, đụng vào hắn sẽ mang phiền toái lớn, thì mình đã dạy hắn một bài học rồi.
Huống chi, người của Hán Thành Vương phủ còn đứng ngay trước mắt mình.
Nghĩ vậy, chỉ phải lấy lui làm tiến, ôm quyền, nhìn Hạ Hậu Mặc Quân hành lễ.
Gặp qua Duẫn Quận Vương
Ừ, Mộ Dung công tử tại sao lại ở chỗ này?
Hạ Hầu Mặc Quân nheo nheo ánh mắt, lạnh lùng quan sát Mộ Dung Dịch cùng Vãn Thanh, trong lòng nghi ngờ. Mộ Dung Dịch thấy vậy, hếch mày, liền cúi đầu xuống, cười yếu ớt, không lên tiếng.
Dùng đôi mắt đa tình nhìn Vãn Thanh, ánh nhìn ái muội đầy tình ý ở trước mắt người khác chẳng khác gì đôi uyên ương đang chìm trong biển tình.
Hạ Hầu Mặc Quân thấy vậy, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, khó coi đến cực điểm, hừ lạnh một tiếng, những người khác thì đoán già đoán non, người thì dùng ánh mắt ái muội nhìn Vãn Thanh cùng Mộ Dung Dịch, người thì dùng ánh mắt khinh miệt nhìn.
Lúc này, Mộ Dung Dịch đã ôm quyền mở miệng:
Duẫn Quận Vương, Mộ Dung xin được cáo lui trước
Hắn nói xong, liền nhìn chăm chú vào Vãn Thanh, dịu dàng ngọt ngào mở miệng:
Vãn Thanh, đành hẹn thời gian khác gặp lại nàng vậy, ta đi trước, nàng nhớ bảo trọng
Nói xong câu này liền hướng dưới lầu mà đi, hắn là sợ Hạ Hầu Mặc Viêm tìm hắn gây chuyện phiền toái, cho nên mới nhanh chân chuồn đi.
Đợi cho đến khi bóng dáng Mộ Dung dịch rời khỏi tầm mắt, Hạ Hầu Mặc Quân mới đi đến trước mặt Vãn Thanh, lạnh giọng chất vấn:
Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi có còn một chút tri giác nào không?
Một nữ tử đã mang hôn ước trong người như ngươi, đêm hôm khuya khoắc, ăn diện xuất hiện ở trong tửu lâu như thế này, nếu truyền đi thì sao? Ngươi liệu có gánh nổi hậu quả này không?
Hiện tại, trên người ngươi gánh cũng không phải là thanh danh của Thượng Quan phủ, mà còn có thanh danh của Hán Thành Vương phủ ta
Hạ Hầu Mặc Quân vừa nói xong, phía sau,có mấy người khóe môi liền lộ ra châm biếm, nhìn Vãn Thanh, Hạ Hầu Mặc Viêm đang đứng che ở trước mặt Vãn Thanh vừa nghe xong những lời mà Hạ Hầu Mặc Quân chất vấn nàng, sắc mặt liền khó xem, trực tiếp la lên:
Ngươi nói cái gì đó? Nàng là nương tử của ta, ngươi muốn gì thì tìm nương tử của ngươi mà mắng, ngươi nói nương tử nhà ta làm gì?
Nhất thời, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, người người đều nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, sau đó nhìn Hạ Hầu Mặc Quân.
Hạ Hầu Mặc Quân hít sâu, cố gắng điều chỉnh sự tức giận trong lòng, nhìn huynh trưởng của mình lên tiếng:
Ca ca, nữ nhân này nên quản giáo thích đáng, nàng ta hiện tại phải gánh chịu trách nhiệm thanh danh của cả Hán Thành Vương phủ ta đó?
Cái gì mà thanh danh, không danh thanh, về sau, ngươi, ít chạm mặt nương tử nhà ta đi. Nhớ cho rõ những lời mà ta nói ngày hôm nay, chỉ có ta mới có quyền giáo huấn nàng, biết chưa?
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, xoay người, vươn tay kéo tay Vãn Thanh, hướng dưới lầu mà đi, trong lòng Vãn Thanh nóng hừng hực.
Nàng rất là cảm động.
Bản thân mình, mỗi một lần xảy ra chuyện đều cùng Hạ Hầu Mặc Viêm thoát không khỏi liên quan, hắn cho tới nay đều che chở cho nàng.
Ba người rất nhanh liền rời khỏi tửu lâu, ban đêm gió lạnh tựa hàn băng, nhưng Vãn Thanh lại không thấy lạnh.
Bàn tay to của Hạ Hầu Mặc Viêm bao bọc lấy bàn tay nhỏ hắn của Vãn Thanh, có vẻ như là bàn tay của nàng sinh ra để cho hắn nắm, hai bàn tay như là sinh ra dành cho nhau, rất phù hợp.
Ba người đi đến bên đường, mã phu đã đứng ở trước cửa Bảo Đỉnh Lâu lẳng lặng chờ.
Hạ Hầu Mặc Viêm đầu quay lại, nhìn Vãn Thanh, thấy Vãn Thanh trầm mặc không nói, trên mặt có vẻ như có chút thương tâm, lật đật mở miệng hỏi:
Nương tử, nàng sao lại thương tâm? Có phải là bọn hắn chọc nàng hay không? Nàng yên tâm đi, ta sẽ giúp nàng giáo huấn bọn họ
Hắn nói vừa xong, Vãn Thanh cuối cùng cũng chú ý tới lời nói của hắn, chàng ngốc này tự nhiên gọi nàng là nương tử. Bây giờ, cử chỉ còn vô cùng thân thiết với nàng.
Nghĩ, liền vung tay hừ lạnh, thẹn thùng lớn tiếng la lên:
Ai là nương tử của ngươi?
Nói xong liền leo lên xe ngựa ngay lập tức, Hồi Tuyết theo sát phía sau nàng, phân phó mã phu lái xe rời đi.
Phía sau, Hạ Hầu Mặc Viêm thu lại vẻ mềm mại trong sáng, cùng nụ cười ngây thơ, đồng tử chớp mắt một cái, đổi thành ánh nhìn lạnh lẽo thị huyết, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đang rời đi kia, hừ lạnh.
Mấy tên ăn hại kia thật đáng chết, ngay cả một nữ nhân cũng giám sát không xong.
Đang nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng nói vang lên:
Ca ca, chúng ta cần phải trở về phủ ngay
Hạ Hầu Mặc Viêm xoay người, nhìn Hạ Hầu Mặc Quân, gương mặt đầy nụ cười ngây ngô cùng giọng nói mềm mại như trước:
Ừ, trở về thôi, trở về thôi, nhưng mà, lần sau không cho phép ngươi nói nương tử của ta như vậy nữa
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nói dứt câu, thì Hạ Hầu Mặc Quân liền thay đổi sắc mặt, muốn tranh luận một phen, chẳng qua không biết phải nói cái gì, tức giận, đi một mạch ra xe ngựa, cùng mấy vị công tử kia chào hỏi một tiếng, liền hồi Hán Thành Vương phủ.
Phía sau, mấy vị công tử tuấn mỹ, nhịn không được líu lo nói to nhỏ.
Có ngươi nói, Vãn Thanh có phải là một nữ tử không chịu được nỗi cô đơn mới đến những nơi như vậy? Còn có người nói, có thể thương xót nàng mà cho nàng một đêm dục tiên dục tử, đám công tử đó cùng nhau nở nụ cười ám muội.
Bên trong xe ngựa Thượng Quan phủ, khuôn mặt Vãn Thanh tràn ngập sắc lạnh, trong đầu nàng bây giờ chỉ nghĩ tới hành động của tên khốn Mộ Dung Dịch chết tiệt kia.
Hắn thế nhưng dám can đảm gây phiền toái cho nàng.
Tốt lắm, nam nhân này lần trước bị giáo huấn hình như là quá ít, những rắc rối mà lần này hắn gây ra … nàng sẽ đem toàn bộ tính ở trên đầu của hắn.
Hồi Tuyết sắc mặt cũng rất khó coi, nàng nhìn Vãn Thanh, tức giận mở miệng:
Tiểu thư, cái tên Mộ Dung Dịch kia thật không biết xấu hổ là gì mà, vậy mà dám mở miệng nói những lời ám muội như vậy, làm hại tiểu thư bị Duẫn Quận Vương giáo huấn
Vãn Thanh không nói gì, đối với Hạ Hậu Mặc Quân nàng cũng không có bao nhiêu hảo cảm với hắn.
Tuy rằng hắn cũng rất tuấn mỹ, nhưng lại mang theo một chút âm trầm hiểm độc, hoàn toàn không giống Hạ Hậu Mặc Viêm. Mặc dù hắn ngốc, nhưng rất ngây thơ trong sáng, làm việc quang minh lỗi lạc.
Thôi, không nói tới bọn họ nữa, ai biết lại đen đủi như vậy, đến tửu lâu cũng gặp phải bọn họ
Xem ra, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất nên tránh xa Bảo Đỉnh Lâu. Trong lâu, người đến người đi, hơn phân nữa đều xuất thân vương tôn quý tộc, vô ý sẽ gặp phải người quen, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, không nhắc lại chuyện nữa, xe ngựa một đường hồi Thượng Quan phủ.
Ngọc Trà Hiên.
Ngoại trừ mấy bà tử canh gác xung quanh, người khác đều đã an giấc, riêng chỉ có Hỉ nhi cùng Phúc nhi là biết tiểu thư đi ra ngoài. Hai người bọn họ luôn luôn đứng canh gác ở ngoài phòng đơn.
Khi nhìn thấy bóng dáng tiểu thư hoàn hảo vô khuyết trở về, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, phục vụ tiểu thư vệ sinh cá nhân xong rồi hai người trở về vị trí của mình.
/250
|