Phần 3: Cảm kích
Trước cửa Mộ Dung phủ học đường, Mộ Dung Dịch nhìn theo xe ngựa của Hán Thành Vương phủ, đồng tử thâm trầm, một đôi mắt tối đen như ám dạ lãnh tinh, trong con ngươi tràn ngập tính kế.
Hắn không tự chủ được, nhớ lại lời nói lúc trước Thượng Quan Tử Ngọc từng nói với hắn.
Thượng Quan Vãn Thanh chính là người nữ tử đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc ngày đó, hắn không tin. Nhưng … ngay lúc này đây, thực lực nhi tử của nàng chắc chắn là thiên tài, như vậy … chuyện kia … chắc là đúng rồi.
Như vậy … tổng kết lại, Thượng Quan Vãn Thanh cũng không phải là một nữ tử bình thường, nguyên lai … nàng lại là nhân vật thâm tàng bất lộ. Lúc trước, hắn nếu cưới được nàng, còn không phải đối với hắn có trợ giúp rất lớn sao?
Hạ Hầu Mặc Viêm chẳng qua là một người đần độn, chẳng lẽ, Thượng Quan Vãn Thanh có thể cả đời ôm ấp một người đần độn hay sao?
Mộ Dung Dịch tính toán, vài môn đệ của Mộ Dung gia đang đứng phía sau, cho là hắn bị áp chế, trong lòng mất mát, trong lúc nhất thời, ai cũng không dám lên tiếng nói chuyện.
Trên xe ngựa, Đồng Đồng ôm Chiêu Chiêu nhìn Vãn Thanh, đau lòng mở miệng hỏi:
Mẫu thân, thương thế của mẫu thân đã khỏi chưa?
Ừ, đã không còn việc gì nữa rồi, Đồng Đồng đừng lo lắng
Chợt nhớ đến hành động liều mạng tối hôm qua của bé, toàn thân của nàng đến bây giờ còn lạnh buốt, chỉ cần bé không có việc gì là tốt rồi.
Nàng bị thương, tuy rằng hành động nhất thời không thể giống như lúc trước, nhưng không có cái gì trở ngại. Chỉ cần dùng huyền lực chữa trị vài ngày liền sẽ không có chuyện gì.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nghe Đồng Đồng nhắc tới thương tích của Vãn Thanh, trên mặt tràn đầy lo lắng, ấm úng hỏi:
Nương tử …?
Hắn mới mở miệng phát ra âm thanh, còn chưa kịp hoàn thành một câu, Đồng Đồng liền trợn mắt liếc hắn, gương mặt đáng yêu nói:
Phụ thân, nếu như sau này phụ thân lại khi dễ mẫu thân, Đồng Đồng liền mang mẫu thân rời nhà trốn đi, không thèm để ý tới phụ thân nữa
Uh, đã biết rồi
Hạ Hầu Mặc Viêm đường đường là một đại nam nhân, bây giờ lại bày ra khuôn mặt khiêm tốn, bộ dáng tựa như một đứa nhỏ làm sai chuyện, giờ đây đang nhận lỗi.
Giờ phút này, hành động của hai cha con khiến cho Vãn Thanh dở khóc dở cười, người lớn thì hành động như một đứa bé, còn đứa bé thì hành động như một người lớn, lên tiếng giáo huấn người, đạo lý còn rất rõ ràng.
Hừ, phụ thân mỗi lần đều đáp ứng con, nhưng mỗi lần đều làm không được. Mẫu thân là vì cứu phụ thân nên mới bị thương, trong lòng Đồng Đồng thật là khó chịu
Đồng Đồng giọng đầy căm tức phát giận, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trên ngũ quan tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm, lúc này bao phủ một tầng sóng ngầm. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng rất khổ sở nha, cá tính của hắn vốn không thích thiếu nợ nhân tình của người khác.
Theo nguyên tắc của hắn, nếu có người thiếu hắn, hắn tuyệt đối không buông tha.
Cho nên, từ khi biết Vãn Thanh là nữ tử cường hắn sáu năm về trước, hắn mới bắt đầu trả thù nàng. Trong sáu năm này, mỗi ngày, mỗi đêm, chỉ cần hắn vừa nhớ đến chuyện này, trong lòng liền phẫn nộ một hồi.
Cho nên, khi hắn biết Vãn Thanh là nữ nhân năm đó, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù.
Tuy nhiên, hắn lại quên mất một chuyện quan trọng, nàng từ đầu đến cuối đều đối xử với hắn rất tốt, hắn có thể cảm nhận được, nàng là thật lòng đối tốt với hắn, không khinh khi hắn là một thằng đần, còn luôn luôn che chở, bảo vệ hắn.
Tất cả đều là tâm ma của hắn trong bao nhiêu năm vô ý lấp vùi tình cảm của nàng đối với hắn, không biết, giờ đây, hắn muốn chuộc lại lỗi lầm có còn kịp hay không?
Hắn hối hận.
Trong lòng phụ thân cũng khó chịu nha
Hạ Hầu Mặc Viêm cúi đầu, không rên một tiếng, giọng đầy ủy khuất.
Vãn Thanh nhìn hắn liếc mắt một cái, nàng nhìn ra được, hắn có vẻ như thật sự rất khổ sở, nhàn nhạt mở miệng nói:
Được rồi, được rồi, ta không phải là đã không sao rồi sao. Ta hiện tại không có chuyện gì, hai người các ngươi đừng làm ta khó chịu
Tuy rằng, nàng nói như thế, nhưng sắc mặt của nàng vẫn có chút tái nhợt, một lớn một nhỏ, hai người đều có tâm tư riêng, ai cũng không nói chuyện.
Xe ngựa một đường hướng Hán Thành Vương phủ mà đi, Hồi Tuyết ngồi ở bên ngoài xe ngựa chung với mã phu, rất nhanh liền đến Hán Thành Vương phủ.
Mọi người xuống xe, liền nhìn thấy đại tổng quản An Thành của Hán Thành Vương phủ dẫn theo một đám hạ nhân đứng ở trước cửa chờ mọi người.
Ông vừa nhìn thấy xe ngựa ngừng ở trước cửa phủ, liền biết thế tử gia cùng thế tử phi, còn có tiểu công tử đều đã trở về. Lập tức phân phó người đi Tây Sa Viện cùng thư phòng bẩm báo vương gia cùng thái phi nương nương.
Trước đó, có thị vệ hồi phủ bẩm báo, nói thế tử phi vì cứu thế tử gia mà bị thương, vương gia cùng thái phi nương nương nóng lòng lo lắng. Vương gia một khắc cũng chưa rời khỏi Hán Thành Vương phủ, luôn ở trong phủ đợi tin tức của mọi người, rốt cuộc, cuối cùng mọi người đã trở lại.
Thế tử gia, thế tử phi, nô tài rất vui vì nhị vị chủ tử đã trở về, vương gia cùng thái phi nương nương lo lắng muốn chết rồi, thế tử phi không có việc gì chứ?
An Thành nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh lắc đầu, nàng biết, người thị vệ kia đã nói đến việc nàng bị thương cho mọi người biết.
Chỉ là chút thương nhỏ, không có trở ngại
Thỉnh thế tử gia, thế tử phi vào phủ
An Thành cung kính mở miệng hành lễ, trong thâm tâm, ông đã đối với vị thế tử phi này kính nể một phần. Thế tử gia đối xử với nàng ra sao, ông còn không biết hay sao?
Thế tử gia làm ra nhiều chuyện tổn thương đến thế tử phi như vậy, mà ngay lúc lâm nguy, nàng vậy mà lại xả thân cứu thế tử gia, tấm lòng thiện lương này, thật không phải là thường nhân có thể làm ra được.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đi vào phủ, nghênh diện liền nhìn thấy bóng dáng Hán Thành Vương Hạ Hậu Đạt Trân cùng một đám người đang trên đường tới, ông tận mắt nhìn thấy bọn họ hoàn hảo vô khuyết, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, mới yên tâm, mở miệng nói:
Hai con cuối cùng đã trở lại, hai đứa làm phụ vương lo lắng gần chết
Vãn Thanh cười, hành lễ:
Lao phụ vương phí tâm
Hán Thành Vương gật đầu, ông mỉm cười, nhìn Vãn Thanh, nói:
Haizzz, phụ vương thật lòng cám ơn con
Ông chính là thật lòng cảm ơn Vãn Thanh cứu Mặc viêm, nếu Mặc Viêm xảy ra chuyện gì, ông thật sự không còn mặt mũi mà đối mặt với Cam Lam, may mắn, Mặc Viêm không xảy ra chuyện gì.
Phụ vương, ngài nói như thế, ngại chết Vãn Thanh, Mặc Viêm là tướng công của Vãn Thanh, đây là việc Vãn Thanh nên làm
Hảo hài tử, hảo hài tử
Hạ Hầu Đạt Trân trong lòng đối với Vãn Thanh càng yêu thương hơn, đứa nhỏ này thật là đáng giá để người yêu thương.
Hán Thành Vương tay phải nắm tay Hạ Hầu Mặc Viêm, tay trái nắm tay Đồng Đồng, lôi kéo hai người đi tới thư phòng, miệng cười không kép, Vãn Thanh chỉ phải đi theo phía sau ba người.
Bên trong thư phòng, mọi người ngồi xuống, Hán Thành Vương quan tâm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, dịu dàng hỏi:
Mặc Viêm, con thật sự không sao chứ?
Hạ Hầu Mặc Viêm lắc đầu, trả lời:
Dạ, con không sao, phụ vương yên tâm đi, chỉ là … nương tử bị thương nha
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, trên khuôn mặt có chút cô đơn, Hạ Hầu Đạt Trân thấy Hạ Hầu Mặc Viêm biểu hiện như vậy, ông thừa cơ, mở miệng dặn dò:
Về sau đối xử với nương tử của con tốt một chút, biết chưa?
Dạ, con biết
Vãn Thanh nhìn hết thảy tình huống trước mắt, thần sắc lạnh nhạt.
Nàng cứu Hạ Hầu Mặc Viêm không phải để hắn đối xử tốt với nàng, mà bởi vì hắn là kẻ yếu, mà nàng chỉ đồng tình kẻ yếu, trợ giúp kẻ yếu là chuyện nên làm. Nàng không có vĩ đại như trong suy nghĩ của bọn họ như vậy.
Hạ Hầu Mặc Viêm đối với nàng làm ra những chuyện như vậy, nàng không có khả năng giả vờ không biết, không có khả năng không thương tâm.
Hán Thành Vương biết Hạ Hầu Mặc Viêm không có chuyện gì, Vãn Thanh cũng không có chuyện gì, liền đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Đồng Đồng.
Ông hỏi về tình huống ngày hôm nay, ngày khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia, kết quả là ai đứng đầu ba vị trí đầu bảng.
Đồng Đồng lập tức cao hứng trở lại, bé liền đem toàn bộ chuyện xảy ra trong cuộc khảo thí ngày hôm nay, hết thảy bẩm báo cho Hán Thành Vương, còn đem quyển sách da màu đỏ sậm cùng hộp gấm chứa Băng Tuyết Liên đưa cho Hán Thành Vương xem.
Hán Thành Vương hạnh phúc cùng tự hào, cười đến không kép miệng.
Ông không nghĩ tới, từ khi Mặc Viêm cưới Vãn Thanh vào cửa, ông chẳng những nhận được một nàng dâu tốt, còn chiếm được một đứa cháu ngoan, đầy tài giỏi. Đây chính là phúc khí của ông.
Nghĩ, liền hỏi Vãn Thanh về việc Đồng Đồng tiến vào Thanh Sơn học viện.
Vãn Thanh cười mở miệng trả lời:
Bẩm phụ vương, Tào trưởng lão, lão sư của Đồng Đồng đã đưa ra đề nghị hỏi Đồng Đồng về việc tiến vào Thanh Sơn học viện học tập, nhưng, Đồng Đồng quyết định tiếp tục trụ lại Thượng Quan phủ học đường, cho nên Vãn Thanh liền theo ý nguyện của bé
Hán Thành Vương nghe xong những lời này của Vãn Thanh, mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt không khỏi có chút đáng tiếc. Ông thừa biết, Thanh Sơn học viện đương nhiên so với Thượng Quan phủ học đường tốt gấp trăm lần nghìn lần.
Nhưng, Vãn Thanh nếu đã quyết định y theo ý nguyện của bé … vậy, ông liền tùy ý bọn nhỏ đi. Bởi vì, vị lão sư đó có thể chắc chắn đem Đồng Đồng dạy được xuất sắc như thế, nói rõ, ông ta hẳn cũng không phải là người thường.
Tốt, vậy mọi chuyện đều để cho Đồng Đồng làm chủ
Hán Thành Vương nói xong, Đồng Đồng cười tủm tỉm, ngọt ngào mở miệng nói:
Cảm ơn gia gia
Bên trong thư phòng, mọi người đều cười vui vẻ, lúc này, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân loạn xạ, còn có âm thanh lo lắng vang lên:
Mặc Viêm, Thanh nhi, Đồng Đồng mấy đứa không có sao chứ?
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng lão thái phi liền xuất hiện trước cửa thư phòng, Vãn Thanh vừa nhìn thấy thái phi nương nương vội đứng dậy, đi qua giúp bà ngồi xuống. Thái phi lôi kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên cạnh bà, lo lắng hỏi:
Thanh nhi, con không có chuyện gì đi, sắc mặt sao lại khó coi đến như vậy? Trở về nhất định phải hảo hảo bồi bổ, biết chưa?
Dạ, con đã biết
Vãn Thanh gật đầu, trong lòng có chút tư vị không thể diễn tả.
Tuy rằng, bọn họ đều rất quan tâm đến nàng, nhưng, bây giờ nàng mệt mỏi quá, mí mắt đều dính lại với nhau, lão thái phi liền đem lực chú ý bỏ vào trên người Mặc Viêm cùng Đồng Đồng, giọng hơi trách cứ hai phụ tử:
Hai con đều không có việc hết phải không? Sắc mặt nhìn qua cũng không tệ, chỉ có Thanh nhi là chịu khổ
Thái phi nói xong, lại nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh vừa thấy thái phi nhìn mình, liền không chút khách khí, ngáp một cái, tỏ vẻ bản thân có bao nhiêu mệt mỏi. Hành động này, dù thái phi có ngốc cũng nhìn ra được Vãn Thanh đang rất mệt mỏi.
Vội ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết, lo lắng dặn dò:
Mau, nhanh giúp đỡ chủ tử các ngươi trở về Cổ Uyển nghỉ ngơi thật tốt, trong mấy ngày này, hãy để cháu dâu ta tĩnh dưỡng thật tốt, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy cháu dâu ta, nghe rõ chưa?
Dạ, nô tỳ đã ghi nhớ ý chỉ của thái phi
Mau đỡ chủ tử của ngươi đi nghỉ ngơi đi
Thái phi vẫy tay, lại quay sang nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng, phát hiện thần sắc của hai tên nhóc này cũng thập phần mệt mỏi, vội phân phó:
Phụ tử, hai người các ngươi cũng cùng nhau hồi Cổ Uyển đi nghỉ ngơi thật tốt đi, riêng Đồng Đồng bị kinh hách, con phải nghỉ ngơi thật tốt có biết chưa? Cấm hai đứa không được chạy loạn
Dạ, nãi nãi
Dạ, thái nãi nãi
Đoàn người từ thư phòng lui ra ngoài, hướng Cổ Uyển mà đi.
Trước cửa Mộ Dung phủ học đường, Mộ Dung Dịch nhìn theo xe ngựa của Hán Thành Vương phủ, đồng tử thâm trầm, một đôi mắt tối đen như ám dạ lãnh tinh, trong con ngươi tràn ngập tính kế.
Hắn không tự chủ được, nhớ lại lời nói lúc trước Thượng Quan Tử Ngọc từng nói với hắn.
Thượng Quan Vãn Thanh chính là người nữ tử đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc ngày đó, hắn không tin. Nhưng … ngay lúc này đây, thực lực nhi tử của nàng chắc chắn là thiên tài, như vậy … chuyện kia … chắc là đúng rồi.
Như vậy … tổng kết lại, Thượng Quan Vãn Thanh cũng không phải là một nữ tử bình thường, nguyên lai … nàng lại là nhân vật thâm tàng bất lộ. Lúc trước, hắn nếu cưới được nàng, còn không phải đối với hắn có trợ giúp rất lớn sao?
Hạ Hầu Mặc Viêm chẳng qua là một người đần độn, chẳng lẽ, Thượng Quan Vãn Thanh có thể cả đời ôm ấp một người đần độn hay sao?
Mộ Dung Dịch tính toán, vài môn đệ của Mộ Dung gia đang đứng phía sau, cho là hắn bị áp chế, trong lòng mất mát, trong lúc nhất thời, ai cũng không dám lên tiếng nói chuyện.
Trên xe ngựa, Đồng Đồng ôm Chiêu Chiêu nhìn Vãn Thanh, đau lòng mở miệng hỏi:
Mẫu thân, thương thế của mẫu thân đã khỏi chưa?
Ừ, đã không còn việc gì nữa rồi, Đồng Đồng đừng lo lắng
Chợt nhớ đến hành động liều mạng tối hôm qua của bé, toàn thân của nàng đến bây giờ còn lạnh buốt, chỉ cần bé không có việc gì là tốt rồi.
Nàng bị thương, tuy rằng hành động nhất thời không thể giống như lúc trước, nhưng không có cái gì trở ngại. Chỉ cần dùng huyền lực chữa trị vài ngày liền sẽ không có chuyện gì.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nghe Đồng Đồng nhắc tới thương tích của Vãn Thanh, trên mặt tràn đầy lo lắng, ấm úng hỏi:
Nương tử …?
Hắn mới mở miệng phát ra âm thanh, còn chưa kịp hoàn thành một câu, Đồng Đồng liền trợn mắt liếc hắn, gương mặt đáng yêu nói:
Phụ thân, nếu như sau này phụ thân lại khi dễ mẫu thân, Đồng Đồng liền mang mẫu thân rời nhà trốn đi, không thèm để ý tới phụ thân nữa
Uh, đã biết rồi
Hạ Hầu Mặc Viêm đường đường là một đại nam nhân, bây giờ lại bày ra khuôn mặt khiêm tốn, bộ dáng tựa như một đứa nhỏ làm sai chuyện, giờ đây đang nhận lỗi.
Giờ phút này, hành động của hai cha con khiến cho Vãn Thanh dở khóc dở cười, người lớn thì hành động như một đứa bé, còn đứa bé thì hành động như một người lớn, lên tiếng giáo huấn người, đạo lý còn rất rõ ràng.
Hừ, phụ thân mỗi lần đều đáp ứng con, nhưng mỗi lần đều làm không được. Mẫu thân là vì cứu phụ thân nên mới bị thương, trong lòng Đồng Đồng thật là khó chịu
Đồng Đồng giọng đầy căm tức phát giận, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trên ngũ quan tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm, lúc này bao phủ một tầng sóng ngầm. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng rất khổ sở nha, cá tính của hắn vốn không thích thiếu nợ nhân tình của người khác.
Theo nguyên tắc của hắn, nếu có người thiếu hắn, hắn tuyệt đối không buông tha.
Cho nên, từ khi biết Vãn Thanh là nữ tử cường hắn sáu năm về trước, hắn mới bắt đầu trả thù nàng. Trong sáu năm này, mỗi ngày, mỗi đêm, chỉ cần hắn vừa nhớ đến chuyện này, trong lòng liền phẫn nộ một hồi.
Cho nên, khi hắn biết Vãn Thanh là nữ nhân năm đó, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù.
Tuy nhiên, hắn lại quên mất một chuyện quan trọng, nàng từ đầu đến cuối đều đối xử với hắn rất tốt, hắn có thể cảm nhận được, nàng là thật lòng đối tốt với hắn, không khinh khi hắn là một thằng đần, còn luôn luôn che chở, bảo vệ hắn.
Tất cả đều là tâm ma của hắn trong bao nhiêu năm vô ý lấp vùi tình cảm của nàng đối với hắn, không biết, giờ đây, hắn muốn chuộc lại lỗi lầm có còn kịp hay không?
Hắn hối hận.
Trong lòng phụ thân cũng khó chịu nha
Hạ Hầu Mặc Viêm cúi đầu, không rên một tiếng, giọng đầy ủy khuất.
Vãn Thanh nhìn hắn liếc mắt một cái, nàng nhìn ra được, hắn có vẻ như thật sự rất khổ sở, nhàn nhạt mở miệng nói:
Được rồi, được rồi, ta không phải là đã không sao rồi sao. Ta hiện tại không có chuyện gì, hai người các ngươi đừng làm ta khó chịu
Tuy rằng, nàng nói như thế, nhưng sắc mặt của nàng vẫn có chút tái nhợt, một lớn một nhỏ, hai người đều có tâm tư riêng, ai cũng không nói chuyện.
Xe ngựa một đường hướng Hán Thành Vương phủ mà đi, Hồi Tuyết ngồi ở bên ngoài xe ngựa chung với mã phu, rất nhanh liền đến Hán Thành Vương phủ.
Mọi người xuống xe, liền nhìn thấy đại tổng quản An Thành của Hán Thành Vương phủ dẫn theo một đám hạ nhân đứng ở trước cửa chờ mọi người.
Ông vừa nhìn thấy xe ngựa ngừng ở trước cửa phủ, liền biết thế tử gia cùng thế tử phi, còn có tiểu công tử đều đã trở về. Lập tức phân phó người đi Tây Sa Viện cùng thư phòng bẩm báo vương gia cùng thái phi nương nương.
Trước đó, có thị vệ hồi phủ bẩm báo, nói thế tử phi vì cứu thế tử gia mà bị thương, vương gia cùng thái phi nương nương nóng lòng lo lắng. Vương gia một khắc cũng chưa rời khỏi Hán Thành Vương phủ, luôn ở trong phủ đợi tin tức của mọi người, rốt cuộc, cuối cùng mọi người đã trở lại.
Thế tử gia, thế tử phi, nô tài rất vui vì nhị vị chủ tử đã trở về, vương gia cùng thái phi nương nương lo lắng muốn chết rồi, thế tử phi không có việc gì chứ?
An Thành nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh lắc đầu, nàng biết, người thị vệ kia đã nói đến việc nàng bị thương cho mọi người biết.
Chỉ là chút thương nhỏ, không có trở ngại
Thỉnh thế tử gia, thế tử phi vào phủ
An Thành cung kính mở miệng hành lễ, trong thâm tâm, ông đã đối với vị thế tử phi này kính nể một phần. Thế tử gia đối xử với nàng ra sao, ông còn không biết hay sao?
Thế tử gia làm ra nhiều chuyện tổn thương đến thế tử phi như vậy, mà ngay lúc lâm nguy, nàng vậy mà lại xả thân cứu thế tử gia, tấm lòng thiện lương này, thật không phải là thường nhân có thể làm ra được.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đi vào phủ, nghênh diện liền nhìn thấy bóng dáng Hán Thành Vương Hạ Hậu Đạt Trân cùng một đám người đang trên đường tới, ông tận mắt nhìn thấy bọn họ hoàn hảo vô khuyết, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, mới yên tâm, mở miệng nói:
Hai con cuối cùng đã trở lại, hai đứa làm phụ vương lo lắng gần chết
Vãn Thanh cười, hành lễ:
Lao phụ vương phí tâm
Hán Thành Vương gật đầu, ông mỉm cười, nhìn Vãn Thanh, nói:
Haizzz, phụ vương thật lòng cám ơn con
Ông chính là thật lòng cảm ơn Vãn Thanh cứu Mặc viêm, nếu Mặc Viêm xảy ra chuyện gì, ông thật sự không còn mặt mũi mà đối mặt với Cam Lam, may mắn, Mặc Viêm không xảy ra chuyện gì.
Phụ vương, ngài nói như thế, ngại chết Vãn Thanh, Mặc Viêm là tướng công của Vãn Thanh, đây là việc Vãn Thanh nên làm
Hảo hài tử, hảo hài tử
Hạ Hầu Đạt Trân trong lòng đối với Vãn Thanh càng yêu thương hơn, đứa nhỏ này thật là đáng giá để người yêu thương.
Hán Thành Vương tay phải nắm tay Hạ Hầu Mặc Viêm, tay trái nắm tay Đồng Đồng, lôi kéo hai người đi tới thư phòng, miệng cười không kép, Vãn Thanh chỉ phải đi theo phía sau ba người.
Bên trong thư phòng, mọi người ngồi xuống, Hán Thành Vương quan tâm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, dịu dàng hỏi:
Mặc Viêm, con thật sự không sao chứ?
Hạ Hầu Mặc Viêm lắc đầu, trả lời:
Dạ, con không sao, phụ vương yên tâm đi, chỉ là … nương tử bị thương nha
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, trên khuôn mặt có chút cô đơn, Hạ Hầu Đạt Trân thấy Hạ Hầu Mặc Viêm biểu hiện như vậy, ông thừa cơ, mở miệng dặn dò:
Về sau đối xử với nương tử của con tốt một chút, biết chưa?
Dạ, con biết
Vãn Thanh nhìn hết thảy tình huống trước mắt, thần sắc lạnh nhạt.
Nàng cứu Hạ Hầu Mặc Viêm không phải để hắn đối xử tốt với nàng, mà bởi vì hắn là kẻ yếu, mà nàng chỉ đồng tình kẻ yếu, trợ giúp kẻ yếu là chuyện nên làm. Nàng không có vĩ đại như trong suy nghĩ của bọn họ như vậy.
Hạ Hầu Mặc Viêm đối với nàng làm ra những chuyện như vậy, nàng không có khả năng giả vờ không biết, không có khả năng không thương tâm.
Hán Thành Vương biết Hạ Hầu Mặc Viêm không có chuyện gì, Vãn Thanh cũng không có chuyện gì, liền đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Đồng Đồng.
Ông hỏi về tình huống ngày hôm nay, ngày khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia, kết quả là ai đứng đầu ba vị trí đầu bảng.
Đồng Đồng lập tức cao hứng trở lại, bé liền đem toàn bộ chuyện xảy ra trong cuộc khảo thí ngày hôm nay, hết thảy bẩm báo cho Hán Thành Vương, còn đem quyển sách da màu đỏ sậm cùng hộp gấm chứa Băng Tuyết Liên đưa cho Hán Thành Vương xem.
Hán Thành Vương hạnh phúc cùng tự hào, cười đến không kép miệng.
Ông không nghĩ tới, từ khi Mặc Viêm cưới Vãn Thanh vào cửa, ông chẳng những nhận được một nàng dâu tốt, còn chiếm được một đứa cháu ngoan, đầy tài giỏi. Đây chính là phúc khí của ông.
Nghĩ, liền hỏi Vãn Thanh về việc Đồng Đồng tiến vào Thanh Sơn học viện.
Vãn Thanh cười mở miệng trả lời:
Bẩm phụ vương, Tào trưởng lão, lão sư của Đồng Đồng đã đưa ra đề nghị hỏi Đồng Đồng về việc tiến vào Thanh Sơn học viện học tập, nhưng, Đồng Đồng quyết định tiếp tục trụ lại Thượng Quan phủ học đường, cho nên Vãn Thanh liền theo ý nguyện của bé
Hán Thành Vương nghe xong những lời này của Vãn Thanh, mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt không khỏi có chút đáng tiếc. Ông thừa biết, Thanh Sơn học viện đương nhiên so với Thượng Quan phủ học đường tốt gấp trăm lần nghìn lần.
Nhưng, Vãn Thanh nếu đã quyết định y theo ý nguyện của bé … vậy, ông liền tùy ý bọn nhỏ đi. Bởi vì, vị lão sư đó có thể chắc chắn đem Đồng Đồng dạy được xuất sắc như thế, nói rõ, ông ta hẳn cũng không phải là người thường.
Tốt, vậy mọi chuyện đều để cho Đồng Đồng làm chủ
Hán Thành Vương nói xong, Đồng Đồng cười tủm tỉm, ngọt ngào mở miệng nói:
Cảm ơn gia gia
Bên trong thư phòng, mọi người đều cười vui vẻ, lúc này, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân loạn xạ, còn có âm thanh lo lắng vang lên:
Mặc Viêm, Thanh nhi, Đồng Đồng mấy đứa không có sao chứ?
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng lão thái phi liền xuất hiện trước cửa thư phòng, Vãn Thanh vừa nhìn thấy thái phi nương nương vội đứng dậy, đi qua giúp bà ngồi xuống. Thái phi lôi kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên cạnh bà, lo lắng hỏi:
Thanh nhi, con không có chuyện gì đi, sắc mặt sao lại khó coi đến như vậy? Trở về nhất định phải hảo hảo bồi bổ, biết chưa?
Dạ, con đã biết
Vãn Thanh gật đầu, trong lòng có chút tư vị không thể diễn tả.
Tuy rằng, bọn họ đều rất quan tâm đến nàng, nhưng, bây giờ nàng mệt mỏi quá, mí mắt đều dính lại với nhau, lão thái phi liền đem lực chú ý bỏ vào trên người Mặc Viêm cùng Đồng Đồng, giọng hơi trách cứ hai phụ tử:
Hai con đều không có việc hết phải không? Sắc mặt nhìn qua cũng không tệ, chỉ có Thanh nhi là chịu khổ
Thái phi nói xong, lại nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh vừa thấy thái phi nhìn mình, liền không chút khách khí, ngáp một cái, tỏ vẻ bản thân có bao nhiêu mệt mỏi. Hành động này, dù thái phi có ngốc cũng nhìn ra được Vãn Thanh đang rất mệt mỏi.
Vội ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết, lo lắng dặn dò:
Mau, nhanh giúp đỡ chủ tử các ngươi trở về Cổ Uyển nghỉ ngơi thật tốt, trong mấy ngày này, hãy để cháu dâu ta tĩnh dưỡng thật tốt, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy cháu dâu ta, nghe rõ chưa?
Dạ, nô tỳ đã ghi nhớ ý chỉ của thái phi
Mau đỡ chủ tử của ngươi đi nghỉ ngơi đi
Thái phi vẫy tay, lại quay sang nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng, phát hiện thần sắc của hai tên nhóc này cũng thập phần mệt mỏi, vội phân phó:
Phụ tử, hai người các ngươi cũng cùng nhau hồi Cổ Uyển đi nghỉ ngơi thật tốt đi, riêng Đồng Đồng bị kinh hách, con phải nghỉ ngơi thật tốt có biết chưa? Cấm hai đứa không được chạy loạn
Dạ, nãi nãi
Dạ, thái nãi nãi
Đoàn người từ thư phòng lui ra ngoài, hướng Cổ Uyển mà đi.
/250
|