Phần 1: Không dễ dàng tha thứ
Cổ Uyển, tân phòng.
Hồi Tuyết đi vào phòng, phát hiện chủ tử đã tỉnh, vội mở miệng hỏi:
Tiểu thư đã thức, em kêu người chuẩn bị điểm tâm được chưa?
Ừ, chuẩn bị đi
Vãn Thanh tức giận đến nói không ra hơi, Hồi Tuyết biết nàng vì sao lại có thái độ như thế. Không hỏi nhiều, gọi Hỉ nhi cùng Phúc nhi tiến vào, hầu hạ Vãn Thanh vệ sinh cá nhân, sau đó dùng điểm tâm sáng.
Sau khi dùng Điểm tâm xong, Vãn Thanh cũng không có đi ra ngoài nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng chỉ cần biết, hắn không chết là được. Nghĩ, liền dựa vào trên giường mở tấm bản vẽ Thiên Cơ Các ra nghiên cứu.
Nàng cẩn thận ghi nhớ từng cơ quan một, trong hai ngày này, nội thương của nàng cũng đã khỏi hẳn, nàng chuẩn bị ban đêm tiến vào Thiên Cơ Các một chuyến.
Nàng muốn nhìn thử xem, bên trong Thiên Cơ Các ra sao?
Thành công hay không cũng không thể nói trước được, võ công của Hiên Viên Dạ Thần cũng không thua kém nàng, vậy mà khi xông vào Thiên Cơ Các chỉ qua được mười tám cơ quan. Bên trong Thiên Cơ Các, kết quả còn có bao nhiêu cơ quan còn chưa biết.
Vãn Thanh vừa xem, trong lòng vừa suy tính.
Lúc này, ngoài cửa truyền vào giọng nói của nha hoàn gác cửa:
Gặp qua thái phi nương nương
Ừ, thế tử gia có khỏe không?
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe được giọng của lão thái phi, liền lên tiếng:
Nãi nãi, con không sao, đã không có việc gì rồi
Trong phòng, Hồi Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình, nàng không nghĩ tới, thái phi nương nương thế nhưng lại đích thân tới. Nhất định là đã nghe nói tới chuyện tối hôm qua, không biết có trách tiểu thư nhà mình hay không?
Vãn Thanh vẻ mặt thản nhiên, đứng dậy, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài.
Lão thái phi đang ngồi ở trên giường nhỏ, Hạ Hầu Mặc Viêm một thân bạch y, vùi mình nằm ở trên đệm, vừa nhìn thấy Vãn Thanh đi ra, liền cười rộ lên, dùng giọng mềm mại ôn nhuận, hỏi:
Nương tử, nàng đã thức dậy rồi sao?
Vãn Thanh đi đến trước mặt lão thái phi nương nương, cũng không làm khó hắn, nhàn nhạt gật đầu, sau đó thỉnh an lão thái phi:
Vãn Thanh gặp qua nãi nãi
Ừ, đứng lên đi
Lão thái phi khẽ vươn tay kéo Vãn Thanh ngồi ở xuống bên cạnh bà. Sau đó, mỉm cười, nhìn Vãn Thanh, giọng tràn ngập yêu thương mở miệng nói:
Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, nãi nãi đều đã nghe nói rồi, nãi nãi đến đây, không phải trách mắng con. Hết thảy mọi việc, đều là do thằng nhóc đáng ghét này tử tự chuốc phiền phức, nhưng, Thanh nhi của nãi nãi tâm địa thiện lương
Vừa nghe nói, ngươi, tên nhóc đáng chết này bị đông lạnh đến gần tắt thở, liền nhanh chóng đem ngươi vào trong phòng chữa trị kịp thời. Nếu không, ngươi bây giờ chắc đi làm bạn với gia gia của ngươi rồi, còn nằm ở đây mà làm nũng với ta sao?
Hừ! ngươi đúng là thiếu dạy dỗ mà
Hạ Hầu Mặc Viêm biết mình đuối lý, lập tức ngoan ngoãn gật đầu:
Con đã biết rồi, nãi nãi
Trên khuôn mặt tuấn mỹ đẹp mắt nở nụ cười đầy nịnh nọt, đôi mắt xếch hẹp dài ẩn ý nhìn Vãn Thanh. Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn, sau đó nhìn thái phi, nàng bỗng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nếu thái phi đến trách mắng nàng, nàng còn có thể biện minh một tiếng. Nhưng, người ta trực tiếp đem tất cả tội danh đều tạt thẳng vào người Hạ Hầu Mặc Viêm, điều này, thật tình là khiến nàng không còn lời gì có thể nói.
Cho nên, thái phi thật đúng là người từng sinh tồn trong hậu cung, rất có thủ đoạn.
Nãi nãi, không có việc gì, đó là việc con nên làm
Ừ, nhìn các con ân ái như vậy, nãi nãi chết cũng cam lòng
Thái phi nương nương cảm khái một câu, hay tay vươn qua, một tay kéo tay Vãn Thanh, một tay kéo tay Hạ Hầu Mặc Viêm, đồng thời mở miệng nói:
Nãi nãi không sao hết
Nhưng … hai đứa con thì … aiiiiiiiaiii?
Thái phi kéo dài âm, sau đó cùng bọn họ tán gẫu, nói chuyện này chuyện kia, thẳng cho đến khi trời sắp đến trưa mới rời khỏi Cổ Uyển.
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy sắc trời đã không còn sớm, rời giường, rửa mặt xong liền đi ra ngoài.
Vãn Thanh thì trở vào nội phòng, tiếp tục nghiên cứu bản vẽ, mười tám cơ quan được vẻ rất chi tiết, cho nên, nàng phải nhìn thật kỹ, học thật thuộc đường đi nước bước, như vậy mới không bị thương.
Dù chỉ sai nửa bước cũng sẽ gặp phạm sai lầm chết người, nên, muốn đột nhập vào Thiên Cơ Các nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Trời đã quá trưa, Vãn Thanh còn chưa dùng cơm, bởi vì nàng không cảm thấy đói. Buổi sáng, nàng dùng điểm tâm cũng không lâu, chưa tiêu hóa hết.
Buổi chiều, nàng thấy hơi mệt, nằm ngủ trong chốc lát, đợi cho đến lúc nàng tỉnh lại, chỉ thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đang ôm một bó hồng mai trong lòng, hồng mai đỏ tựa như lửa.
Hoa mai kiều diễm, làm nổi bật người đang ôm nó, hương mai thanh lãnh tựa sương tuyết, không biết là hoa so người, ai đẹp hơ đây.
Vẫn là người so hoa xuất sắc hơn, tóm lại … kết hợp với phong cảnh gió tuyết bay bay ngoài trời kia, thật là nhân gian khó thấy.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Vãn Thanh đã thức dậy, liền cười tủm tỉm, nhẹ nhàng hỏi:
Nương tử, nàng đã tỉnh rồi, nàng nói … hồng mai này xinh đẹp không? Tặng cho nàng
Vãn Thanh không nói gì, híp mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, Hạ Hầu Mặc Viêm không chờ nàng trả lời, đã tự động tìm bình cắm hoa, cắm xong liền đi ra ngoài ngoại phòng, rất ngoan, không khiến cho nàng tức giận.
Hồi Tuyết đợi cho đến khi Hạ Hầu Mặc Viêm đi ra khỏi nội phòng, liền nhìn Vãn Thanh, thấy Vãn Thanh vẫn luôn híp mắt, liền hỏi:
Sao vậy? Có chuyện gì sao, tiểu thư?
Ta có cảm giác … cảm thấy … Hạ Hầu Mặc Viêm hành động có chút quái lạ, rốt cuộc là nơi nào … lại nói không nên lời. Ta nghĩ, chúng ta cần phải chú ý đến hắn một chút. Có đôi khi, ta cảm giác, thấy, hắn làm việc rất có trình tự, có đôi khi … lại lộn xộn không đầu không đuôi … này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Vãn Thanh nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm liền nhíu mày, vì nội công thâm hậu, với lại hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh trong nội phòng, nên lời Vãn Thanh vừa nói, hắn nghe rất rõ ràng. Nội tâm trầm xuống, bước chân dừng lại một chút, ngẩng mặt, đi thẳng đến giường đơn.
Xem ra, nàng đối với việc hắn thay đổi thất thường, đã có chút hoài nghi. Về sau, hắn nhất định phải hành động giống ngày thường một chút, ngàn vạn không cần khiêu khích nàng, chỉ khiến nàng hoài nghi.
Tuy rằng, hắn rất muốn đem chuyện bản thân mình không bị ngốc nói cho nàng biết. Nhưng, nếu hiện tại hắn nói ra, chỉ sợ nàng sẽ mang theo Đồng Đồng chạy mất.
Cho nên, tốt nhất vẫn là đợi cho đến khi quan hệ của cả hai hòa nhã hơn bây giờ. Lúc đó, lại nói cho nàng biết cũng không muộn.
Ngoại phòng đơn, Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời yên lặng, ngoại phòng không tiếng động, hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường đơn, trầm tư.
Thẳng đến khi tiếng nói của Đồng Đồng vang lên:
Phụ thân, phụ thân đang nghĩ gì thế?
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Đồng Đồng trở về, lập tức cười vui vẻ, trả lời:
Đồng Đồng đã đi học về rồi sao, phụ thân dẫn con đi chơi được không?
Dạ được, để con chào hỏi mẫu thân trước đã, sau đó chúng ta cùng nhau đi chơi nha
Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chào hỏi, liền đi vào trong nội phòng, thấy Vãn Thanh đang ở cúi đầu nhìn cái gì đó, liền cười tủm tỉm kêu lên: Mẫu thân, mẫu thân đang nhìn cái gì vậy?
Vãn Thanh đã nghe giọng của bé từ ngoại phòng truyền vào, thấy bé tiến vào liền thu hồi bản vẽ, chuyển đề tài, nói:
Không có nhìn cái gì hết. Con đã đi học về rồi sao, có lạnh không?
Khuya hôm qua, trời đổ tuyết từ nửa đêm đến tận sáng sớm, thiên địa một mảnh trắng noãn. Thời điểm sáng sớm, trời nhất định là vô cùng lạnh, cho nên, Vãn Thanh quan tâm hỏi bé, Đồng Đồng vừa xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé vào nhau, vừa gật đầu.
Hồi Tuyết thấy vậy, liền lập tức đem lò sưởi nhét vào trong tay nhỏ của Đồng Đồng
Bây giờ thì ấm áp một chút rồi phải không?
Tạ Tuyết di
Đồng Đồng nâng lên gương mặt khả ái, tặng cho Hồi Tuyết một nụ cười ngọt chết người. Có thể nhìn thấy rõ, ngày hôm nay, tâm trạng của bé thập phần vui vẻ, Vãn Thanh nhìn bé, tò mò hỏi:
Có chuyện gì mà con lại vui vẻ như vậy?
Hồi mẫu thân, ngày hôm nay vì tuyết rơi khá dày, cho nên đường đến học đường khá trơn, lại còn có một đoạn thời gian nữa là đến tân niên (năm mới). Cho nên, lão sư thông báo cho toàn học đường, rằng.
Từ giờ trở đi, học sinh trong học đường Thượng Quan phủ được nghỉ đông, đến sang năm, đầu xuân lại đi học tiếp. Cho nên, về sau Đồng Đồng liền ở trong phủ bồi mẫu thân, không đi học nha
Chỉ vì được nghỉ đông mà con vui vẻ thành như vậy sao? Thằng nhóc đáng ghét này, đúng là tiểu quỷ
Vãn Thanh gật đầu, xem như đã rõ, nàng vẫn không quên trêu chọc bé.
Vãn Thanh vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của bé, hai mẹ con trêu đùa cười ầm ĩ một hồi. Bên ngoài ngoại phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm không dám tùy tiện đi vào trong, sợ chọc Vãn Thanh tức giận, liền ở bên ngoài kêu:
Đồng Đồng, chúng ta đi chơi thôi
Dạ, con biết rồi, phụ thân đợi con một lát. Mẫu thân, con đi chơi với phụ thân đây
Ừ, đi đi
Vãn Thanh vẫy tay, cho phép bé ra ngoài chơi. Nàng nhìn ra, tâm trạng của thằng nhóc này, hiện đang rất vui. Vừa để xuống việc học, liền tựa như một chú chim nhỏ thoát ra khỏi lồng giam ngột ngạt, trong lòng giờ đây chắc chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa.
Nhưng, Chiêu Chiêu đang đứng cạnh Đồng Đồng lại tỏ vẻ không vui. Nó cứ chi chi ô ô suốt, vừa thấy, liền biết nó đang kháng nghị lại việc này.
Chắc đại khái, nó là sợ Đồng Đồng đi tìm con sói con kia, không thích chơi với nó nữa. Tuy rằng, trí lực của Chiêu Chiêu không tệ, nhưng, về phương diện tâm lý vẫn còn rất non, nên trong lòng nó rất sợ sói con sẽ giành mất vị trí của nó.
Bởi vì nó cho rằng, sói là loài dã man, là động vật ăn thịt.
Chiêu Chiêu không thể sinh sống hòa đồng cùng với động vật ăn thịt được, Chiêu Chiêu sợ nha.
Dạ, mẫu thân, Đồng Đồng đi nha
Đồng Đồng lên tiếng trả lời, ôm Chiêu Chiêu đi ra ngoài. Hạ Hầu Mặc Viêm bế bé ngồi lên vai hắn, một lớn một nhỏ, hai người mang theo Chiêu Chiêu đi ra ngoài chơi.
Trong phòng, Hồi Tuyết thấy hai phụ tử đều đi xa, vội vàng đi đến bên cạnh Vãn Thanh, nhàn nhạt hỏi nàng:
Tiểu thư, tiểu thư thật sự tính toán đột nhập vào Thiên Cơ Các sao?
Ừ, ta muốn vào xem thử xem, không biết … trong Thiên Cơ Các có đồ vật mà chúng ta cần hay không? Nghe Hiên Viên Dạ Thần nói, bên trong Thiên Cơ Các cất dấu rất nhiều bảo bối, không biết là bảo bối gì nha?
Vãn Thanh thanh linh xuất trần, trên mặt, xuất hiện thần sắc đầy tò mò, khóe môi hiện lên ý cười, Hồi Tuyết nhịn không được, mở miệng hỏi tiếp:
Tiểu thư, Thiên Cơ Các thập phần nguy hiểm, tiểu thư nếu xông bừa vào, nếu bị thương thì phải làm thế nào đây?
Ta đi thám thính tình hình trong Thiên Cơ Các trước, trong tay chúng ta không phải có bản vẽ sao? Trước tiên, cứ vượt qua mười tám cơ quan ám khí, sau đó, xem thử xem, phía sau sẽ còn có những cơ quan ám khí gì?
Em nghĩ thử xem, không thử đột nhập, làm sao có thể biết bên trong Thiên Cơ Các ra sao? Em yên tâm đi, chỉ cần vừa phát hiện không thích hợp, chúng ta liền trở về
Em thấy thế nào?
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết ngẫm nghĩ lại, trầm mặc trong chốc lát, không nói gì thêm.
Nàng chỉ là … cảm thấy … hơi bất an, ngay cả Hiên Viên Dạ Thần còn bị trọng thương, mà với huyền lực hiện tại của nàng cùng tiểu thư … hai người nếu xông vào Thiên Cơ Các … thật sự không phải dễ dàng.
Thiên Cơ Các có thể đột nhập dễ dàng sao …….?
Tiểu thư, người thật sự muốn đi?
Ta đã quyết định, nếu bên trong có đồ vật ta cần thì sao?
Vậy, tiểu thư quyết định khi nào thì đi?
Hồi Tuyết bình tĩnh hỏi, Vãn Thanh nhíu mày, nghĩ trong chốc lát, chậm rãi mở miệng trả lời:
Tối nay
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Hồi Tuyết lập tức thay đổi, nhanh chóng lắc đầu:
Vạn lần không thể được, tiểu thư, người còn chưa khỏe, nội thương còn chưa chữa trị hết nữa nha, làm thế nào tiểu thư có thể đột nhập vào Thiên Cơ Các mà lông tóc không tổn thương. Hay là để vết thương lành hẳn rồi đi
Em biết rõ, ta đã không có gì đáng ngại, việc này không nên chậm trễ, ta liền muốn nhìn một chút xem thử xem, cái nơi gọi là Thiên Cơ Các kia, rốt cuộc có đồ vật mà chúng ta cần hay không?
Nàng hiện tại đã gần như lâm vào đường cùng, cần nhanh chóng tìm dị vật nâng cấp huyền lực một cách nhanh chóng.
Chỉ cần có thể khiến cho huyền lực tấn cấp đến cấp Lam Huyền, nàng liền không cần khiến chính bản thân mình cùng Đồng Đồng ủy khuất, cầu toàn ở lại Hán Thành Vương phủ này làm gì.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng quyết tâm, đột nhập vào Thiên Cơ Các.
Tiểu thư?
Ta đã quyết định, tối nay … việc này, nhất định phải làm vào tối hôm nay
Vãn Thanh chém đinh chặt sắt nói xong, Hồi Tuyết biết, tiểu thư nhà nàng đã quyết định việc gì, thì không có khả năng sửa đổi. Biết rõ, khuyên nàng là vô vọng, nghĩ một chút, mở miệng nói:
Bằng không, để cho Lưu Dận theo chúng ta cùng nhau xông vào Thiên Cơ Các …
Hồi Tuyết chưa nói xong, Vãn Thanh liền lắc đầu từ chối.
Nhiều người xông vào rất dễ bức dây động rừng, Tôn Hàm còn chưa xử lý xong chuyện nàng giao phó, Lưu Dận thời thời khắc khắc phải theo sát bảo vệ Đồng Đồng, không thể đem người bảo vệ bé điều đi được, có nàng cùng Hồi Tuyết đi … vậy là đủ rồi.
Không bàn cãi nữa, chuyện tối nay … chỉ cần hai chúng ta liền đủ rồi
Dạ
Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, Hồi Tuyết không cãi nữa, im lặng làm phận sự của mình.
Trời còn chưa tối, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết liền ăn cơm tối trước, sau đó cùng nhau ngồi đợi màn đêm buông xuống.
Thời điểm Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm trở lại, hai người các nàng đã ăn tối rồi, thấy phụ tử hai người chơi đến quên trời đất, nàng liền phân phó nha hoàn mang cơm tiến vào, phải cho hai người bọn họ ăn no căng bụng.
Căng da bụng chùng da mắt , như vậy nàng mới dễ dàng hành động mà không kinh động đến phụ tử bọn họ.
Bé ăn cơm tối xong liền tự động cáo an với Vãn Thanh, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì, ngày mai được nghỉ, cho nên … ngày mai, bé có thể ở cùng mẫu thân cả một ngày nha. Tối hôm nay, bé phải ngoan ngoãn ngủ sớm một chút, như vậy ngày mai mới có sức bồi mẫu thân nha.
Cổ Uyển, tân phòng.
Hồi Tuyết đi vào phòng, phát hiện chủ tử đã tỉnh, vội mở miệng hỏi:
Tiểu thư đã thức, em kêu người chuẩn bị điểm tâm được chưa?
Ừ, chuẩn bị đi
Vãn Thanh tức giận đến nói không ra hơi, Hồi Tuyết biết nàng vì sao lại có thái độ như thế. Không hỏi nhiều, gọi Hỉ nhi cùng Phúc nhi tiến vào, hầu hạ Vãn Thanh vệ sinh cá nhân, sau đó dùng điểm tâm sáng.
Sau khi dùng Điểm tâm xong, Vãn Thanh cũng không có đi ra ngoài nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng chỉ cần biết, hắn không chết là được. Nghĩ, liền dựa vào trên giường mở tấm bản vẽ Thiên Cơ Các ra nghiên cứu.
Nàng cẩn thận ghi nhớ từng cơ quan một, trong hai ngày này, nội thương của nàng cũng đã khỏi hẳn, nàng chuẩn bị ban đêm tiến vào Thiên Cơ Các một chuyến.
Nàng muốn nhìn thử xem, bên trong Thiên Cơ Các ra sao?
Thành công hay không cũng không thể nói trước được, võ công của Hiên Viên Dạ Thần cũng không thua kém nàng, vậy mà khi xông vào Thiên Cơ Các chỉ qua được mười tám cơ quan. Bên trong Thiên Cơ Các, kết quả còn có bao nhiêu cơ quan còn chưa biết.
Vãn Thanh vừa xem, trong lòng vừa suy tính.
Lúc này, ngoài cửa truyền vào giọng nói của nha hoàn gác cửa:
Gặp qua thái phi nương nương
Ừ, thế tử gia có khỏe không?
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe được giọng của lão thái phi, liền lên tiếng:
Nãi nãi, con không sao, đã không có việc gì rồi
Trong phòng, Hồi Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình, nàng không nghĩ tới, thái phi nương nương thế nhưng lại đích thân tới. Nhất định là đã nghe nói tới chuyện tối hôm qua, không biết có trách tiểu thư nhà mình hay không?
Vãn Thanh vẻ mặt thản nhiên, đứng dậy, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài.
Lão thái phi đang ngồi ở trên giường nhỏ, Hạ Hầu Mặc Viêm một thân bạch y, vùi mình nằm ở trên đệm, vừa nhìn thấy Vãn Thanh đi ra, liền cười rộ lên, dùng giọng mềm mại ôn nhuận, hỏi:
Nương tử, nàng đã thức dậy rồi sao?
Vãn Thanh đi đến trước mặt lão thái phi nương nương, cũng không làm khó hắn, nhàn nhạt gật đầu, sau đó thỉnh an lão thái phi:
Vãn Thanh gặp qua nãi nãi
Ừ, đứng lên đi
Lão thái phi khẽ vươn tay kéo Vãn Thanh ngồi ở xuống bên cạnh bà. Sau đó, mỉm cười, nhìn Vãn Thanh, giọng tràn ngập yêu thương mở miệng nói:
Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, nãi nãi đều đã nghe nói rồi, nãi nãi đến đây, không phải trách mắng con. Hết thảy mọi việc, đều là do thằng nhóc đáng ghét này tử tự chuốc phiền phức, nhưng, Thanh nhi của nãi nãi tâm địa thiện lương
Vừa nghe nói, ngươi, tên nhóc đáng chết này bị đông lạnh đến gần tắt thở, liền nhanh chóng đem ngươi vào trong phòng chữa trị kịp thời. Nếu không, ngươi bây giờ chắc đi làm bạn với gia gia của ngươi rồi, còn nằm ở đây mà làm nũng với ta sao?
Hừ! ngươi đúng là thiếu dạy dỗ mà
Hạ Hầu Mặc Viêm biết mình đuối lý, lập tức ngoan ngoãn gật đầu:
Con đã biết rồi, nãi nãi
Trên khuôn mặt tuấn mỹ đẹp mắt nở nụ cười đầy nịnh nọt, đôi mắt xếch hẹp dài ẩn ý nhìn Vãn Thanh. Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn, sau đó nhìn thái phi, nàng bỗng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nếu thái phi đến trách mắng nàng, nàng còn có thể biện minh một tiếng. Nhưng, người ta trực tiếp đem tất cả tội danh đều tạt thẳng vào người Hạ Hầu Mặc Viêm, điều này, thật tình là khiến nàng không còn lời gì có thể nói.
Cho nên, thái phi thật đúng là người từng sinh tồn trong hậu cung, rất có thủ đoạn.
Nãi nãi, không có việc gì, đó là việc con nên làm
Ừ, nhìn các con ân ái như vậy, nãi nãi chết cũng cam lòng
Thái phi nương nương cảm khái một câu, hay tay vươn qua, một tay kéo tay Vãn Thanh, một tay kéo tay Hạ Hầu Mặc Viêm, đồng thời mở miệng nói:
Nãi nãi không sao hết
Nhưng … hai đứa con thì … aiiiiiiiaiii?
Thái phi kéo dài âm, sau đó cùng bọn họ tán gẫu, nói chuyện này chuyện kia, thẳng cho đến khi trời sắp đến trưa mới rời khỏi Cổ Uyển.
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy sắc trời đã không còn sớm, rời giường, rửa mặt xong liền đi ra ngoài.
Vãn Thanh thì trở vào nội phòng, tiếp tục nghiên cứu bản vẽ, mười tám cơ quan được vẻ rất chi tiết, cho nên, nàng phải nhìn thật kỹ, học thật thuộc đường đi nước bước, như vậy mới không bị thương.
Dù chỉ sai nửa bước cũng sẽ gặp phạm sai lầm chết người, nên, muốn đột nhập vào Thiên Cơ Các nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Trời đã quá trưa, Vãn Thanh còn chưa dùng cơm, bởi vì nàng không cảm thấy đói. Buổi sáng, nàng dùng điểm tâm cũng không lâu, chưa tiêu hóa hết.
Buổi chiều, nàng thấy hơi mệt, nằm ngủ trong chốc lát, đợi cho đến lúc nàng tỉnh lại, chỉ thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đang ôm một bó hồng mai trong lòng, hồng mai đỏ tựa như lửa.
Hoa mai kiều diễm, làm nổi bật người đang ôm nó, hương mai thanh lãnh tựa sương tuyết, không biết là hoa so người, ai đẹp hơ đây.
Vẫn là người so hoa xuất sắc hơn, tóm lại … kết hợp với phong cảnh gió tuyết bay bay ngoài trời kia, thật là nhân gian khó thấy.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Vãn Thanh đã thức dậy, liền cười tủm tỉm, nhẹ nhàng hỏi:
Nương tử, nàng đã tỉnh rồi, nàng nói … hồng mai này xinh đẹp không? Tặng cho nàng
Vãn Thanh không nói gì, híp mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, Hạ Hầu Mặc Viêm không chờ nàng trả lời, đã tự động tìm bình cắm hoa, cắm xong liền đi ra ngoài ngoại phòng, rất ngoan, không khiến cho nàng tức giận.
Hồi Tuyết đợi cho đến khi Hạ Hầu Mặc Viêm đi ra khỏi nội phòng, liền nhìn Vãn Thanh, thấy Vãn Thanh vẫn luôn híp mắt, liền hỏi:
Sao vậy? Có chuyện gì sao, tiểu thư?
Ta có cảm giác … cảm thấy … Hạ Hầu Mặc Viêm hành động có chút quái lạ, rốt cuộc là nơi nào … lại nói không nên lời. Ta nghĩ, chúng ta cần phải chú ý đến hắn một chút. Có đôi khi, ta cảm giác, thấy, hắn làm việc rất có trình tự, có đôi khi … lại lộn xộn không đầu không đuôi … này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Vãn Thanh nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm liền nhíu mày, vì nội công thâm hậu, với lại hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh trong nội phòng, nên lời Vãn Thanh vừa nói, hắn nghe rất rõ ràng. Nội tâm trầm xuống, bước chân dừng lại một chút, ngẩng mặt, đi thẳng đến giường đơn.
Xem ra, nàng đối với việc hắn thay đổi thất thường, đã có chút hoài nghi. Về sau, hắn nhất định phải hành động giống ngày thường một chút, ngàn vạn không cần khiêu khích nàng, chỉ khiến nàng hoài nghi.
Tuy rằng, hắn rất muốn đem chuyện bản thân mình không bị ngốc nói cho nàng biết. Nhưng, nếu hiện tại hắn nói ra, chỉ sợ nàng sẽ mang theo Đồng Đồng chạy mất.
Cho nên, tốt nhất vẫn là đợi cho đến khi quan hệ của cả hai hòa nhã hơn bây giờ. Lúc đó, lại nói cho nàng biết cũng không muộn.
Ngoại phòng đơn, Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời yên lặng, ngoại phòng không tiếng động, hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường đơn, trầm tư.
Thẳng đến khi tiếng nói của Đồng Đồng vang lên:
Phụ thân, phụ thân đang nghĩ gì thế?
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Đồng Đồng trở về, lập tức cười vui vẻ, trả lời:
Đồng Đồng đã đi học về rồi sao, phụ thân dẫn con đi chơi được không?
Dạ được, để con chào hỏi mẫu thân trước đã, sau đó chúng ta cùng nhau đi chơi nha
Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chào hỏi, liền đi vào trong nội phòng, thấy Vãn Thanh đang ở cúi đầu nhìn cái gì đó, liền cười tủm tỉm kêu lên: Mẫu thân, mẫu thân đang nhìn cái gì vậy?
Vãn Thanh đã nghe giọng của bé từ ngoại phòng truyền vào, thấy bé tiến vào liền thu hồi bản vẽ, chuyển đề tài, nói:
Không có nhìn cái gì hết. Con đã đi học về rồi sao, có lạnh không?
Khuya hôm qua, trời đổ tuyết từ nửa đêm đến tận sáng sớm, thiên địa một mảnh trắng noãn. Thời điểm sáng sớm, trời nhất định là vô cùng lạnh, cho nên, Vãn Thanh quan tâm hỏi bé, Đồng Đồng vừa xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé vào nhau, vừa gật đầu.
Hồi Tuyết thấy vậy, liền lập tức đem lò sưởi nhét vào trong tay nhỏ của Đồng Đồng
Bây giờ thì ấm áp một chút rồi phải không?
Tạ Tuyết di
Đồng Đồng nâng lên gương mặt khả ái, tặng cho Hồi Tuyết một nụ cười ngọt chết người. Có thể nhìn thấy rõ, ngày hôm nay, tâm trạng của bé thập phần vui vẻ, Vãn Thanh nhìn bé, tò mò hỏi:
Có chuyện gì mà con lại vui vẻ như vậy?
Hồi mẫu thân, ngày hôm nay vì tuyết rơi khá dày, cho nên đường đến học đường khá trơn, lại còn có một đoạn thời gian nữa là đến tân niên (năm mới). Cho nên, lão sư thông báo cho toàn học đường, rằng.
Từ giờ trở đi, học sinh trong học đường Thượng Quan phủ được nghỉ đông, đến sang năm, đầu xuân lại đi học tiếp. Cho nên, về sau Đồng Đồng liền ở trong phủ bồi mẫu thân, không đi học nha
Chỉ vì được nghỉ đông mà con vui vẻ thành như vậy sao? Thằng nhóc đáng ghét này, đúng là tiểu quỷ
Vãn Thanh gật đầu, xem như đã rõ, nàng vẫn không quên trêu chọc bé.
Vãn Thanh vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của bé, hai mẹ con trêu đùa cười ầm ĩ một hồi. Bên ngoài ngoại phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm không dám tùy tiện đi vào trong, sợ chọc Vãn Thanh tức giận, liền ở bên ngoài kêu:
Đồng Đồng, chúng ta đi chơi thôi
Dạ, con biết rồi, phụ thân đợi con một lát. Mẫu thân, con đi chơi với phụ thân đây
Ừ, đi đi
Vãn Thanh vẫy tay, cho phép bé ra ngoài chơi. Nàng nhìn ra, tâm trạng của thằng nhóc này, hiện đang rất vui. Vừa để xuống việc học, liền tựa như một chú chim nhỏ thoát ra khỏi lồng giam ngột ngạt, trong lòng giờ đây chắc chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa.
Nhưng, Chiêu Chiêu đang đứng cạnh Đồng Đồng lại tỏ vẻ không vui. Nó cứ chi chi ô ô suốt, vừa thấy, liền biết nó đang kháng nghị lại việc này.
Chắc đại khái, nó là sợ Đồng Đồng đi tìm con sói con kia, không thích chơi với nó nữa. Tuy rằng, trí lực của Chiêu Chiêu không tệ, nhưng, về phương diện tâm lý vẫn còn rất non, nên trong lòng nó rất sợ sói con sẽ giành mất vị trí của nó.
Bởi vì nó cho rằng, sói là loài dã man, là động vật ăn thịt.
Chiêu Chiêu không thể sinh sống hòa đồng cùng với động vật ăn thịt được, Chiêu Chiêu sợ nha.
Dạ, mẫu thân, Đồng Đồng đi nha
Đồng Đồng lên tiếng trả lời, ôm Chiêu Chiêu đi ra ngoài. Hạ Hầu Mặc Viêm bế bé ngồi lên vai hắn, một lớn một nhỏ, hai người mang theo Chiêu Chiêu đi ra ngoài chơi.
Trong phòng, Hồi Tuyết thấy hai phụ tử đều đi xa, vội vàng đi đến bên cạnh Vãn Thanh, nhàn nhạt hỏi nàng:
Tiểu thư, tiểu thư thật sự tính toán đột nhập vào Thiên Cơ Các sao?
Ừ, ta muốn vào xem thử xem, không biết … trong Thiên Cơ Các có đồ vật mà chúng ta cần hay không? Nghe Hiên Viên Dạ Thần nói, bên trong Thiên Cơ Các cất dấu rất nhiều bảo bối, không biết là bảo bối gì nha?
Vãn Thanh thanh linh xuất trần, trên mặt, xuất hiện thần sắc đầy tò mò, khóe môi hiện lên ý cười, Hồi Tuyết nhịn không được, mở miệng hỏi tiếp:
Tiểu thư, Thiên Cơ Các thập phần nguy hiểm, tiểu thư nếu xông bừa vào, nếu bị thương thì phải làm thế nào đây?
Ta đi thám thính tình hình trong Thiên Cơ Các trước, trong tay chúng ta không phải có bản vẽ sao? Trước tiên, cứ vượt qua mười tám cơ quan ám khí, sau đó, xem thử xem, phía sau sẽ còn có những cơ quan ám khí gì?
Em nghĩ thử xem, không thử đột nhập, làm sao có thể biết bên trong Thiên Cơ Các ra sao? Em yên tâm đi, chỉ cần vừa phát hiện không thích hợp, chúng ta liền trở về
Em thấy thế nào?
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết ngẫm nghĩ lại, trầm mặc trong chốc lát, không nói gì thêm.
Nàng chỉ là … cảm thấy … hơi bất an, ngay cả Hiên Viên Dạ Thần còn bị trọng thương, mà với huyền lực hiện tại của nàng cùng tiểu thư … hai người nếu xông vào Thiên Cơ Các … thật sự không phải dễ dàng.
Thiên Cơ Các có thể đột nhập dễ dàng sao …….?
Tiểu thư, người thật sự muốn đi?
Ta đã quyết định, nếu bên trong có đồ vật ta cần thì sao?
Vậy, tiểu thư quyết định khi nào thì đi?
Hồi Tuyết bình tĩnh hỏi, Vãn Thanh nhíu mày, nghĩ trong chốc lát, chậm rãi mở miệng trả lời:
Tối nay
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Hồi Tuyết lập tức thay đổi, nhanh chóng lắc đầu:
Vạn lần không thể được, tiểu thư, người còn chưa khỏe, nội thương còn chưa chữa trị hết nữa nha, làm thế nào tiểu thư có thể đột nhập vào Thiên Cơ Các mà lông tóc không tổn thương. Hay là để vết thương lành hẳn rồi đi
Em biết rõ, ta đã không có gì đáng ngại, việc này không nên chậm trễ, ta liền muốn nhìn một chút xem thử xem, cái nơi gọi là Thiên Cơ Các kia, rốt cuộc có đồ vật mà chúng ta cần hay không?
Nàng hiện tại đã gần như lâm vào đường cùng, cần nhanh chóng tìm dị vật nâng cấp huyền lực một cách nhanh chóng.
Chỉ cần có thể khiến cho huyền lực tấn cấp đến cấp Lam Huyền, nàng liền không cần khiến chính bản thân mình cùng Đồng Đồng ủy khuất, cầu toàn ở lại Hán Thành Vương phủ này làm gì.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng quyết tâm, đột nhập vào Thiên Cơ Các.
Tiểu thư?
Ta đã quyết định, tối nay … việc này, nhất định phải làm vào tối hôm nay
Vãn Thanh chém đinh chặt sắt nói xong, Hồi Tuyết biết, tiểu thư nhà nàng đã quyết định việc gì, thì không có khả năng sửa đổi. Biết rõ, khuyên nàng là vô vọng, nghĩ một chút, mở miệng nói:
Bằng không, để cho Lưu Dận theo chúng ta cùng nhau xông vào Thiên Cơ Các …
Hồi Tuyết chưa nói xong, Vãn Thanh liền lắc đầu từ chối.
Nhiều người xông vào rất dễ bức dây động rừng, Tôn Hàm còn chưa xử lý xong chuyện nàng giao phó, Lưu Dận thời thời khắc khắc phải theo sát bảo vệ Đồng Đồng, không thể đem người bảo vệ bé điều đi được, có nàng cùng Hồi Tuyết đi … vậy là đủ rồi.
Không bàn cãi nữa, chuyện tối nay … chỉ cần hai chúng ta liền đủ rồi
Dạ
Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, Hồi Tuyết không cãi nữa, im lặng làm phận sự của mình.
Trời còn chưa tối, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết liền ăn cơm tối trước, sau đó cùng nhau ngồi đợi màn đêm buông xuống.
Thời điểm Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm trở lại, hai người các nàng đã ăn tối rồi, thấy phụ tử hai người chơi đến quên trời đất, nàng liền phân phó nha hoàn mang cơm tiến vào, phải cho hai người bọn họ ăn no căng bụng.
Căng da bụng chùng da mắt , như vậy nàng mới dễ dàng hành động mà không kinh động đến phụ tử bọn họ.
Bé ăn cơm tối xong liền tự động cáo an với Vãn Thanh, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì, ngày mai được nghỉ, cho nên … ngày mai, bé có thể ở cùng mẫu thân cả một ngày nha. Tối hôm nay, bé phải ngoan ngoãn ngủ sớm một chút, như vậy ngày mai mới có sức bồi mẫu thân nha.
/250
|