Phần 1: Hỏi chuyện
Bên trong phòng khách náo loạn hết lên, người của Lữ phủ thấy tiểu thư mình bị đánh, căm tức nhìn Vãn Thanh. Mà bọn nữ nhân kia nhìn thấy chuyện đã lớn, vốn mang tâm tình xem náo nhiệt. Bây giờ đã bị dọa sợ, nhanh chân chạy sang một bên khuyên giải hai người.
Đáng tiếc, Lã Phượng Kiều đã quen nuông chiều từ nhỏ, khi nào thì ăn thua thiệt giống như vậy, nàng ta căn bản không thừa nhận nổi nhục nhã này. Khóc hét lên, làm cho người của Lữ phủ xắn tay áo, muốn nhào qua đánh nhau với Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết.
Trong sảnh đường ồn ào ầm ĩ, đã kinh động đến người bên ngoài. Hạ Hầu Mặc Viêm đi trước làm gương, dẫn theo thị vệ của Hán Thành Vương phủ vọt vào trong.
Một đường đi thẳng vào trong, nét mặt sáng rực rỡ, ánh sáng này có thể làm người ta rét chết, đằng đằng sát khí, hai tay chống nạnh gầm lên.
Ai khi dễ nương tử của ta? Ai khi dễ nương tử của ta hả? Đến, ta đập chết người đó
Trong lúc nhất thời, những nữ nhân khác bên trong phòng, chạy nhanh trốn đông trốn tây. Ai mà nằm trong tay của vị thế tử gia này, bị đập vỡ đầu là chuyện thường. Cho nên, mới không có ai dám lên ngăn cản Thượng Quan Vãn Thanh cùng Lã Phượng Kiều.
Trong phòng chia làm hai phái, cầm đầu một phái là Vãn Thanh, đứng phía sau là Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi, phái còn lại là người của Lữ phủ, cùng người bị đánh thành đầu heo - Lã Phượng Kiều. Hai phái nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng, mẫu thân của Lã Phượng Kiều đi ra, cười nói:
Thế tử gia, là thế tử phi đánh người, không phải chúng ta đánh thế tử phi
Hạ Hầu Mặc Viêm căn bản không để ý tới Lữ phu nhân, một đôi mắt phượng hẹp dài xẹt qua, rơi thẳng đến trên người Vãn Thanh, đau lòng hỏi:
Nương tử, ai khi dễ nàng? Ta giúp nàng hết giận.
Điều này, làm cho tất cả mọi người nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ mong nàng đừng nói ra. Bằng không, ngày thái tử đại hôn sẽ có thể bị rối loạn.
Vãn Thanh nhìn mọi người, không nói. Tuy nàng chỉ nhìn, nhưng mọi người tim gan đều run sợ, Lã Phượng Kiều càng không dám mở miệng nói.
Cách hành hạ người của Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng không phải không biết. Chuyện ngày hôm không thể nào cho hắn biết. Nếu không, nàng chỉ sợ không chỉ ăn vài cái tát tai … Cho nên, chỉ đành phải cắn răng chịu đựng.
Quản gia của phủ thái tử đã dẫn người vào, biết chuyện gì đã xảy ra, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Lã Phượng Kiều.
Cũng không nhìn một chút, xem đây là trường hợp nào? Thế nhưng dám tìm việc sinh sự, bị đánh là xứng đáng. Thế tử gia lại không phải là người mà nàng ta có thể sỉ nhục, thật là đáng đánh.
Đại tổng quản phủ thái tử, nhanh chóng nhìn Vãn Thanh:
Thế tử phi, hôm nay là ngày thái tử đại hôn, mong thế tử phi tạm thời bỏ qua cho thứ người mắt chó mọc trên mặt kia, coi như là lỗi của lão nô đây tiếp đón không chu toàn”
Vãn Thanh liếc nhìn quản gia phủ thái tử.
Nếu người ta đã đứng ra nói chuyện, nàng cũng không thể nhất quyết không buông tha. Nàng vốn không có ý định sinh sự tại đây, nhưng, cố tình Lã Phượng Kiều không biết tốt xấu, lần nữa châm ngòi thiêu đốt sự kiên nhẫn của nàng.
Nàng mặc dù có tính nhẫn nại, tuy nhiên lại có điểm mấu chốt. Nhưng, nếu người của phủ thái tử đã lên tiếng, tự nhiên cũng phải nhả ra. Cũng không thể làm thái phi nương nương mất mặt.
Nghĩ, cười nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Thế tử gia, Vãn Thanh không có việc gì, chàng đi ra ngoài đi, chuyện gì cũng không có xảy ra
Sắc mặt Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng tốt hơn một chút. Nhưng, vẫn còn lạnh thấu xương, mặt mày nhiễm sương, độc ác trừng mắt nhìn đám người Lữ phủ, sau đó quay đầu nhìn Vãn Thanh. Nhìn đến ngọt nùng, cười nhẹ nhàng nói:
Nương tử, nếu có người khi dễ nàng, nàng nhất định phải kêu người ra ngoài nói ta biết. Ta nhất định sẽ đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, hối hận vì đã sinh ra trên đời này
Lời này vừa phát ra, những nữ nhân đang ngồi tại đây đều bị kinh sợ một chút, đáy lòng khủng hoảng, đồng thời cũng bắt đầu hâm mộ Thượng Quan Vãn Thanh.
Nữ nhân này thật sự là có số mạng tốt mới có thể gả cho thế tử gia. Tuy rằng, đầu óc thế tử gia có chút không bình thường, nhưng lại vô cùng chiều chuộng nàng. Nếu là nam nhân khác, ai có thể làm được như vậy, lại nhìn thế tử gia.
Diện mạo kia, thần thái kia, ngược lại thật sự là trăng sáng trong đêm tối, ánh sáng rực rỡ, tôn quý bất phàm.
Vãn Thanh đâu biết ý nghĩ của người khác, gật đầu:
Được rồi, chàng mau đi ra ngoài đi
Đại tổng quản phủ thái tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng ở một bên cười lấy lòng:
Thế tử gia, đi thôi, đi thôi
Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng cũng đi ra ngoài, nhưng mà mỗi bước đi lại rất cẩn thận, quả nhiên là tình ý triền miên, vô cùng lưu luyến.
Nếu như nói, lúc trước, thời điểm Vãn Thanh đối mặt Lã Phượng Kiều, bình tĩnh mặt không đổi sắc, nhưng khi đối mặt với hành động giờ phút này của chàng ngốc này … AAAAA!!!! Nàng chỉ muốn tìm một cái lổ để chui vào.
Trong lòng hò hét. Mẹ ơi! Đừng có nhìn ta như vậy. Ta với ngươi không phải là một đôi uyên ương.
Trong phòng, cuối cùng lại yên tĩnh trở lại. Tuy rằng, Lã Phượng Kiều tức nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó nhất định sẽ dạy dỗ Vãn Thanh một trận. Nhưng, ở mặt ngoài cũng không dám làm liều nữa, không muốn vô duyên vô cớ ăn một trận bạt tai nữa.
Bên trong phòng, lại ồn ào như lúc ban đầu. Lúc này đây, trọng tâm đề tài, đều là vây quanh Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm.
Thế tử gia cùng thế tử phi thật là rất ân ái
Đúng vậy, nam nhân giống thế tử gia thật sự không nhiều lắm. Muốn vị ở nhà của chúng ta có thể làm được một chút như thế tự gia, ta sẽ chết cũng thấy cam lòng
Bên trong phòng khách nói rất khẩn thiết, chân thành, nhưng gương mặt của Vãn Thanh lại chảy xuống ba vệt đen.
Nàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm không có gì hết có được hay không? Xin đừng nói ái muội như vậy, thật là khiến người ta suy nghĩ mông lung mà.
Bất quá người khác chỉ để ý hâm mộ, mặc kệ nàng nghĩ ra sao?
Nơi này đang nói chuyện, đã có hai cung nữ từ thanh lệ từ ngoài cửa đi vào. Trong lúc nhất thời, mọi người yên tĩnh trở lại, khí thế của hai cái cung nữ này làm người run sợ, cao cao tại thượng.
Hai người cung nữ kia cũng không để đến người khác, lập tức đi đến trước mặt Vãn Thanh, hành lễ, nhàn nhạt mở miệng nói:
Thế tử phi, hoàng hậu nương nương cho mời
Vãn Thanh thản nhiên đánh giá này hai cung nữ này. Khó trách lại cao ngạo như thế, thì ra là người bên cạnh hoàng hậu, không chút hoang mang, đứng dậy, gật đầu, nói:
Làm phiền
Nói xong, thì đã đi theo hai cung nữ kia, dẫn theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đi ra ngoài, đi theo hành lang dài, đi vào một nơi rất hoa lệ. Tầng tầng lớp lớp màn lụa được buông xuống, các lư hương cùng lồng đèn được đốt lên, huân hương tỏa ra mùi dễ ngửi, hình ảnh trước mắt vô cùng xa hoa.
Trên chiếc giường đỏ thẫm được thêu chữ phúc, xung quanh viền là lụa gấm màu đen được thêu viền hoa, đen đỏ rõ ràng, hết sức bắt mắt, ghế dựa xa hoa được sắp xếp hai bên đồng đều, gấm rèn nệm êm rất hoa lệ.
Trên giường êm xoa hoa, hai bên màn lụa được cột lại bằng sợi dây kết nhỏ màu đỏ, một đôi giày đẹp đẽ quý giá, đính đầy trân châu. Trước mắt là một quý phụ nhân đang nửa ngồi nửa nằm, tùy ý nhắm mắt lại, giọng nói của êm ái của cung nữ vang lên.
Nương nương, thế tử phi đã tới
Người phụ nhân xinh đẹp cao quý kia mở to mắt, trong ánh mắt chợt lóe lên sắc bén âm trầm, sau đó nở nụ cười
Nụ cười kia mặc dù nhu hòa, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy âm trầm, nữ nhân này bên trong thực chất chính là một con rắn lạnh lùng tàn nhẫn.
Đã tới, ngồi xuống đi
Tạ hoàng hậu nương nương
Vãn Thanh ngồi xuống, lặng lẽ đánh giá bài trí bên trong gian phòng, thật sự hết sức xa hoa, phủ thái tử quả nhiên không thể so với nơi khác, sự xa hoa này hơn gấp mười lần Hán Thành Vương phủ.
Cung nữ trước đó mang theo Vãn Thanh tới dâng trà lên, vung tay mang toàn bộ cung nữ trong phòng lui ra ngoài. Vãn Thanh cũng nhìn bọn Hồi Tuyết, ý bảo các nàng đi ra ngoài.
Nếu mà hoàng hậu gọi nàng lại đây, tất nhiên là có việc, nàng không biết, mình cùng nữ nhân này có chuyện gì để nói?
Đối với nhà Mộ Dung, một người nàng đều không có hảo cảm, đầu tiên là Mộ Dung Dịch, kế tiếp là Mộ Dung Yên, mỗi người xem ra đều là rắn rết, âm trầm bí hiểm.
Không biết hoàng hậu nương nương truyền Vãn Thanh lại đây có chuyện gì?
Mộ Dung Yên cười ôn hòa, mở miệng nói:
Bản cung nghe người bẩm báo, nói thế tử phi cùng người khác nổi lên tranh chấp, cho nên mới phân phó cung nữ cho mời ngươi lại đây, chỉ là … tò mò rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mà thôi
Vãn Thanh nhíu mày, bưng lên ly trà.
Nàng không tin lời nói của người nữ nhân trước mắt này. Hoàng hậu của một nước, sẽ đối với loại chuyện nhỏ này cảm thấy hứng thú sao? Điều mà bà ta quan tâm chắc phải là chuyện khác đi, nhưng mà, tại sao lại cho mời nàng tới đây làm gì kia chứ?
Kỳ thực cũng không có chuyện gì, là cháu gái của Lã thừa tướng - Lã Phượng Kiều, ở trước mặt mọi người chửi mắng thế tử gia là kẻ ngốc. Cho nên, Vãn Thanh mới cho người dạy dỗ nàng ta, nàng ta lại không ngừng gây chuyện ầm ĩ
Vãn Thanh thản nhiên nói, nói thẳng không nể mặt, giống như chuyện đó không hề liên quan đến mình.
Mộ Dung Yên nheo mắt, đối với tính tình của Thượng Quan Vãn Thanh, bà đã có chút hiểu rõ. Nữ nhân này không giống người thường, cho nên bà mới gọi nàng ta lại đây. Muốn thử một chút … bà tuyệt đối không cho phép những người mà mình không thể nắm giữ trong tay được phép tồn tại trên đời này.
Ồ
Mộ Dung Yên lên tiếng, cúi đầu uống trà, thần thái có chút bí hiểm, không nhìn ra được, là bà ta có tin tưởng lời nói của Vãn Thanh, hay là vẫn chưa tin.
Nhưng, Vãn Thanh đối với chuyện này một chút cũng không để ý. Nếu hoàng hậu nương nương không muốn nói chuyện, nàng chỉ đành hùa theo bà ta, cũng phải có chút phòng bị.
Mộ Dung Yên thấy mình không nói lời nào, Thượng Quan Vãn Thanh cũng không lên tiếng, hoàn toàn không giống mấy người kia, khi nhìn thấy bà thì thái độ hèn mọn nịnh bợ, nhưng nàng ta thì không có nửa phần nịnh hót.
Tuy rằng trong lòng thưởng thức khí chất của nàng ta, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút tức giận. Thượng Quan Vãn Thanh đến tột cùng là không hiểu chuyện, hay vẫn là giả vờ ngu.
Vừa nghĩ, vừa nói:
Lúc trước, ta có nghe nói, thế tử gia cùng thế tử phi tình cảm có chút bất hòa. Bản cung đang muốn phái người truyền các ngươi tiến cung, muốn giúp phu thê các ngươi giảng hòa. Không nghĩ tới, Vãn Thanh đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về thế nhưng lại cùng thế tử gia vô cùng ân ái như vậy”
“Bản cung thật rất tò mò … rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì … chuyện có thú vị hay không?
Bên trong phòng khách náo loạn hết lên, người của Lữ phủ thấy tiểu thư mình bị đánh, căm tức nhìn Vãn Thanh. Mà bọn nữ nhân kia nhìn thấy chuyện đã lớn, vốn mang tâm tình xem náo nhiệt. Bây giờ đã bị dọa sợ, nhanh chân chạy sang một bên khuyên giải hai người.
Đáng tiếc, Lã Phượng Kiều đã quen nuông chiều từ nhỏ, khi nào thì ăn thua thiệt giống như vậy, nàng ta căn bản không thừa nhận nổi nhục nhã này. Khóc hét lên, làm cho người của Lữ phủ xắn tay áo, muốn nhào qua đánh nhau với Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết.
Trong sảnh đường ồn ào ầm ĩ, đã kinh động đến người bên ngoài. Hạ Hầu Mặc Viêm đi trước làm gương, dẫn theo thị vệ của Hán Thành Vương phủ vọt vào trong.
Một đường đi thẳng vào trong, nét mặt sáng rực rỡ, ánh sáng này có thể làm người ta rét chết, đằng đằng sát khí, hai tay chống nạnh gầm lên.
Ai khi dễ nương tử của ta? Ai khi dễ nương tử của ta hả? Đến, ta đập chết người đó
Trong lúc nhất thời, những nữ nhân khác bên trong phòng, chạy nhanh trốn đông trốn tây. Ai mà nằm trong tay của vị thế tử gia này, bị đập vỡ đầu là chuyện thường. Cho nên, mới không có ai dám lên ngăn cản Thượng Quan Vãn Thanh cùng Lã Phượng Kiều.
Trong phòng chia làm hai phái, cầm đầu một phái là Vãn Thanh, đứng phía sau là Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi, phái còn lại là người của Lữ phủ, cùng người bị đánh thành đầu heo - Lã Phượng Kiều. Hai phái nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng, mẫu thân của Lã Phượng Kiều đi ra, cười nói:
Thế tử gia, là thế tử phi đánh người, không phải chúng ta đánh thế tử phi
Hạ Hầu Mặc Viêm căn bản không để ý tới Lữ phu nhân, một đôi mắt phượng hẹp dài xẹt qua, rơi thẳng đến trên người Vãn Thanh, đau lòng hỏi:
Nương tử, ai khi dễ nàng? Ta giúp nàng hết giận.
Điều này, làm cho tất cả mọi người nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ mong nàng đừng nói ra. Bằng không, ngày thái tử đại hôn sẽ có thể bị rối loạn.
Vãn Thanh nhìn mọi người, không nói. Tuy nàng chỉ nhìn, nhưng mọi người tim gan đều run sợ, Lã Phượng Kiều càng không dám mở miệng nói.
Cách hành hạ người của Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng không phải không biết. Chuyện ngày hôm không thể nào cho hắn biết. Nếu không, nàng chỉ sợ không chỉ ăn vài cái tát tai … Cho nên, chỉ đành phải cắn răng chịu đựng.
Quản gia của phủ thái tử đã dẫn người vào, biết chuyện gì đã xảy ra, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Lã Phượng Kiều.
Cũng không nhìn một chút, xem đây là trường hợp nào? Thế nhưng dám tìm việc sinh sự, bị đánh là xứng đáng. Thế tử gia lại không phải là người mà nàng ta có thể sỉ nhục, thật là đáng đánh.
Đại tổng quản phủ thái tử, nhanh chóng nhìn Vãn Thanh:
Thế tử phi, hôm nay là ngày thái tử đại hôn, mong thế tử phi tạm thời bỏ qua cho thứ người mắt chó mọc trên mặt kia, coi như là lỗi của lão nô đây tiếp đón không chu toàn”
Vãn Thanh liếc nhìn quản gia phủ thái tử.
Nếu người ta đã đứng ra nói chuyện, nàng cũng không thể nhất quyết không buông tha. Nàng vốn không có ý định sinh sự tại đây, nhưng, cố tình Lã Phượng Kiều không biết tốt xấu, lần nữa châm ngòi thiêu đốt sự kiên nhẫn của nàng.
Nàng mặc dù có tính nhẫn nại, tuy nhiên lại có điểm mấu chốt. Nhưng, nếu người của phủ thái tử đã lên tiếng, tự nhiên cũng phải nhả ra. Cũng không thể làm thái phi nương nương mất mặt.
Nghĩ, cười nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Thế tử gia, Vãn Thanh không có việc gì, chàng đi ra ngoài đi, chuyện gì cũng không có xảy ra
Sắc mặt Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng tốt hơn một chút. Nhưng, vẫn còn lạnh thấu xương, mặt mày nhiễm sương, độc ác trừng mắt nhìn đám người Lữ phủ, sau đó quay đầu nhìn Vãn Thanh. Nhìn đến ngọt nùng, cười nhẹ nhàng nói:
Nương tử, nếu có người khi dễ nàng, nàng nhất định phải kêu người ra ngoài nói ta biết. Ta nhất định sẽ đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, hối hận vì đã sinh ra trên đời này
Lời này vừa phát ra, những nữ nhân đang ngồi tại đây đều bị kinh sợ một chút, đáy lòng khủng hoảng, đồng thời cũng bắt đầu hâm mộ Thượng Quan Vãn Thanh.
Nữ nhân này thật sự là có số mạng tốt mới có thể gả cho thế tử gia. Tuy rằng, đầu óc thế tử gia có chút không bình thường, nhưng lại vô cùng chiều chuộng nàng. Nếu là nam nhân khác, ai có thể làm được như vậy, lại nhìn thế tử gia.
Diện mạo kia, thần thái kia, ngược lại thật sự là trăng sáng trong đêm tối, ánh sáng rực rỡ, tôn quý bất phàm.
Vãn Thanh đâu biết ý nghĩ của người khác, gật đầu:
Được rồi, chàng mau đi ra ngoài đi
Đại tổng quản phủ thái tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng ở một bên cười lấy lòng:
Thế tử gia, đi thôi, đi thôi
Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng cũng đi ra ngoài, nhưng mà mỗi bước đi lại rất cẩn thận, quả nhiên là tình ý triền miên, vô cùng lưu luyến.
Nếu như nói, lúc trước, thời điểm Vãn Thanh đối mặt Lã Phượng Kiều, bình tĩnh mặt không đổi sắc, nhưng khi đối mặt với hành động giờ phút này của chàng ngốc này … AAAAA!!!! Nàng chỉ muốn tìm một cái lổ để chui vào.
Trong lòng hò hét. Mẹ ơi! Đừng có nhìn ta như vậy. Ta với ngươi không phải là một đôi uyên ương.
Trong phòng, cuối cùng lại yên tĩnh trở lại. Tuy rằng, Lã Phượng Kiều tức nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó nhất định sẽ dạy dỗ Vãn Thanh một trận. Nhưng, ở mặt ngoài cũng không dám làm liều nữa, không muốn vô duyên vô cớ ăn một trận bạt tai nữa.
Bên trong phòng, lại ồn ào như lúc ban đầu. Lúc này đây, trọng tâm đề tài, đều là vây quanh Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm.
Thế tử gia cùng thế tử phi thật là rất ân ái
Đúng vậy, nam nhân giống thế tử gia thật sự không nhiều lắm. Muốn vị ở nhà của chúng ta có thể làm được một chút như thế tự gia, ta sẽ chết cũng thấy cam lòng
Bên trong phòng khách nói rất khẩn thiết, chân thành, nhưng gương mặt của Vãn Thanh lại chảy xuống ba vệt đen.
Nàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm không có gì hết có được hay không? Xin đừng nói ái muội như vậy, thật là khiến người ta suy nghĩ mông lung mà.
Bất quá người khác chỉ để ý hâm mộ, mặc kệ nàng nghĩ ra sao?
Nơi này đang nói chuyện, đã có hai cung nữ từ thanh lệ từ ngoài cửa đi vào. Trong lúc nhất thời, mọi người yên tĩnh trở lại, khí thế của hai cái cung nữ này làm người run sợ, cao cao tại thượng.
Hai người cung nữ kia cũng không để đến người khác, lập tức đi đến trước mặt Vãn Thanh, hành lễ, nhàn nhạt mở miệng nói:
Thế tử phi, hoàng hậu nương nương cho mời
Vãn Thanh thản nhiên đánh giá này hai cung nữ này. Khó trách lại cao ngạo như thế, thì ra là người bên cạnh hoàng hậu, không chút hoang mang, đứng dậy, gật đầu, nói:
Làm phiền
Nói xong, thì đã đi theo hai cung nữ kia, dẫn theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đi ra ngoài, đi theo hành lang dài, đi vào một nơi rất hoa lệ. Tầng tầng lớp lớp màn lụa được buông xuống, các lư hương cùng lồng đèn được đốt lên, huân hương tỏa ra mùi dễ ngửi, hình ảnh trước mắt vô cùng xa hoa.
Trên chiếc giường đỏ thẫm được thêu chữ phúc, xung quanh viền là lụa gấm màu đen được thêu viền hoa, đen đỏ rõ ràng, hết sức bắt mắt, ghế dựa xa hoa được sắp xếp hai bên đồng đều, gấm rèn nệm êm rất hoa lệ.
Trên giường êm xoa hoa, hai bên màn lụa được cột lại bằng sợi dây kết nhỏ màu đỏ, một đôi giày đẹp đẽ quý giá, đính đầy trân châu. Trước mắt là một quý phụ nhân đang nửa ngồi nửa nằm, tùy ý nhắm mắt lại, giọng nói của êm ái của cung nữ vang lên.
Nương nương, thế tử phi đã tới
Người phụ nhân xinh đẹp cao quý kia mở to mắt, trong ánh mắt chợt lóe lên sắc bén âm trầm, sau đó nở nụ cười
Nụ cười kia mặc dù nhu hòa, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy âm trầm, nữ nhân này bên trong thực chất chính là một con rắn lạnh lùng tàn nhẫn.
Đã tới, ngồi xuống đi
Tạ hoàng hậu nương nương
Vãn Thanh ngồi xuống, lặng lẽ đánh giá bài trí bên trong gian phòng, thật sự hết sức xa hoa, phủ thái tử quả nhiên không thể so với nơi khác, sự xa hoa này hơn gấp mười lần Hán Thành Vương phủ.
Cung nữ trước đó mang theo Vãn Thanh tới dâng trà lên, vung tay mang toàn bộ cung nữ trong phòng lui ra ngoài. Vãn Thanh cũng nhìn bọn Hồi Tuyết, ý bảo các nàng đi ra ngoài.
Nếu mà hoàng hậu gọi nàng lại đây, tất nhiên là có việc, nàng không biết, mình cùng nữ nhân này có chuyện gì để nói?
Đối với nhà Mộ Dung, một người nàng đều không có hảo cảm, đầu tiên là Mộ Dung Dịch, kế tiếp là Mộ Dung Yên, mỗi người xem ra đều là rắn rết, âm trầm bí hiểm.
Không biết hoàng hậu nương nương truyền Vãn Thanh lại đây có chuyện gì?
Mộ Dung Yên cười ôn hòa, mở miệng nói:
Bản cung nghe người bẩm báo, nói thế tử phi cùng người khác nổi lên tranh chấp, cho nên mới phân phó cung nữ cho mời ngươi lại đây, chỉ là … tò mò rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mà thôi
Vãn Thanh nhíu mày, bưng lên ly trà.
Nàng không tin lời nói của người nữ nhân trước mắt này. Hoàng hậu của một nước, sẽ đối với loại chuyện nhỏ này cảm thấy hứng thú sao? Điều mà bà ta quan tâm chắc phải là chuyện khác đi, nhưng mà, tại sao lại cho mời nàng tới đây làm gì kia chứ?
Kỳ thực cũng không có chuyện gì, là cháu gái của Lã thừa tướng - Lã Phượng Kiều, ở trước mặt mọi người chửi mắng thế tử gia là kẻ ngốc. Cho nên, Vãn Thanh mới cho người dạy dỗ nàng ta, nàng ta lại không ngừng gây chuyện ầm ĩ
Vãn Thanh thản nhiên nói, nói thẳng không nể mặt, giống như chuyện đó không hề liên quan đến mình.
Mộ Dung Yên nheo mắt, đối với tính tình của Thượng Quan Vãn Thanh, bà đã có chút hiểu rõ. Nữ nhân này không giống người thường, cho nên bà mới gọi nàng ta lại đây. Muốn thử một chút … bà tuyệt đối không cho phép những người mà mình không thể nắm giữ trong tay được phép tồn tại trên đời này.
Ồ
Mộ Dung Yên lên tiếng, cúi đầu uống trà, thần thái có chút bí hiểm, không nhìn ra được, là bà ta có tin tưởng lời nói của Vãn Thanh, hay là vẫn chưa tin.
Nhưng, Vãn Thanh đối với chuyện này một chút cũng không để ý. Nếu hoàng hậu nương nương không muốn nói chuyện, nàng chỉ đành hùa theo bà ta, cũng phải có chút phòng bị.
Mộ Dung Yên thấy mình không nói lời nào, Thượng Quan Vãn Thanh cũng không lên tiếng, hoàn toàn không giống mấy người kia, khi nhìn thấy bà thì thái độ hèn mọn nịnh bợ, nhưng nàng ta thì không có nửa phần nịnh hót.
Tuy rằng trong lòng thưởng thức khí chất của nàng ta, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút tức giận. Thượng Quan Vãn Thanh đến tột cùng là không hiểu chuyện, hay vẫn là giả vờ ngu.
Vừa nghĩ, vừa nói:
Lúc trước, ta có nghe nói, thế tử gia cùng thế tử phi tình cảm có chút bất hòa. Bản cung đang muốn phái người truyền các ngươi tiến cung, muốn giúp phu thê các ngươi giảng hòa. Không nghĩ tới, Vãn Thanh đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về thế nhưng lại cùng thế tử gia vô cùng ân ái như vậy”
“Bản cung thật rất tò mò … rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì … chuyện có thú vị hay không?
/250
|