Phần 4: Tham mộ hư vinh
Vãn Thanh nhíu mày, nụ cười trên mặt không giảm, nhưng mà sâu trong ánh mắt lại rét lạnh, đi ra bên ngoài.
Đã có khách đến thăm, nàng không gặp không được. Nếu như nàng không gặp, chỉ sợ không biết có bao nhiêu nước bẩn sẽ hắt lên trên người của nàng đâu?
Nói nàng tham mộ hư vinh, nói nàng không biết đến nhà mẹ đẻ, còn có rất nhiều lời đề bọn họ phát tán ra làm nhục danh dự của nàng.
Cho người dẫn bọn họ vào đi
Dạ, nô tì đã phái người đi rồi
Hồi Tuyết tuân mệnh, dẫn đầu đi ở phía trước đi ra ngoài. Phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi, mang theo người đứng đợi trước cửa Cổ Uyển, đem hai vị tiểu thư dẫn tới gặp chủ tử, đừng làm kinh động những người khác trong phủ.
Hỉ nhi cùng Phúc nhi lên tiếng trả lời, nhanh chân đi làm việc được giao, Hồi Tuyết cùng Vãn Thanh đi đến phòng khách ngồi đợi.
Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh là nghe theo chỉ thị của lão thái thái tới thăm Vãn Thanh. Cũng thuận tiện nhờ Vãn Thanh tìm nhà nào đó giàu có, môn đăng hộ đối giới thiệu cho hai người này.
Bây giờ, bọn họ cũng không thể bắt ép nàng như lúc trước. Hoàng thượng đích thân phong nàng làm Trung Nghĩa quận chúa, lại là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ. Chỉ cần nàng mở miệng một tiếng, người khác không tiện cự tuyệt.
Hai người này tuy rằng phụng mệnh mà đến, nhưng trong lòng lại có chút hoảng sợ, sợ đại tỷ không muốn gặp bọn họ.Nhưng không ngờ lại thuận lợi vào Hán Thành Vương phủ như vậy.
Ngồi trong kiệu, vén rèm nhìn xung quanh, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nhịn không được trách móc ông trời không công bằng.
Tại vì sao?
Bọn họ xinh đẹp như hoa lại không gả được vào hoàng tộc, vậy mà cái thứ mất nết, thất trinh kia lại vào được. Nhưng, dù ghen tị đến đâu thì cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Dọc theo đường đi luôn mỉm cười tủm tỉm, luôn miệng hỏi Hỉ nhi Phúc nhi tìm hiểu tình huống:
Hỉ nhi, thân thể của đại tỷ vẫn còn khỏe chứ?
Hỉ nhi chăm chú nhìn hai vị tiểu thư bên trong kiệu, nhàn nhạt trả lời:
Thế tử phi rất khỏe
Vậy … hôm nay thì sao? Tâm tình có tốt không?
Nếu như ngày hôm nay đại tỷ tâm tình tốt một chút, hai người bọn họ có yêu cầu cái gì … nói không chừng sẽ dễ dàng một chút. Còn nếu tâm tình không tốt, chỉ sợ có nói, đại tỷ cũng sẽ không để ý tới.
Tâm tình của thế tử phi bọn nô tì không thể đoán được
Hỉ nhi trả lời rất dứt khoát, ở Hán Thành Vương phủ ngây người một thời gian ngắn, đã lão luyện hơn nhiều.
Ồ
Hai người họ không nhắc lại nữa, buông xuống mành kiệu, một đường đi thẳng đến Cổ Uyển.
Trong phòng khách, Vãn Thanh tùy ý tựa vào ghế dựa, Hỉ nhi tiến vào bẩm báo, hai vị tiểu thư của Thượng Quan phủ đã tới, Vãn Thanh phân phó mời bọn họ vào trong.
Hai bóng dáng lả lướt mềm mại nhẹ nhàng, từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn ra, hai người đều trang điểm cẩn thận tỉ mỉ.
Vốn đã là một mỹ nhân, hơn nữa tỉ mỉ trang điểm, dung mạo quả nhiên là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành. Vừa đi vào, đã mỉm cười, nhẹ nhàng hành lễ với Vãn Thanh.
Gặp qua đại tỷ, muội muội thỉnh an đại tỷ
Vãn Thanh cũng không thể không nể mặt, cười gật đầu:
Đứng lên, ngồi xuống đi
Tiểu nha hoàn lập tức dâng trà, sau đó lui ra ngoài, Vãn Thanh mỉm cười, nhìn Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh, mở miệng hỏi:
Hai vị muội muội ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi mà lại đến đây thăm tỷ tỷ?
Thượng Quan Liên Tinh nghe Vãn Thanh dùng giọng dịu dàng thân thiết hỏi, lá gan nhanh chóng lớn lên một chút, mím môi cười, trả lời:
Bẩm đại tỷ, là lão tổ tông với phụ thân vẫn luôn nhớ đến tỷ tỷ, cho nên đã lệnh cho bọn muội muội đến quý phủ thăm đại tỷ. Bây giờ nhìn thấy tỷ tỷ nét mặt tỏa sáng, mạnh khỏe, cũng yên tâm phần nào”
“Bọn muội muội sau khi trở về cũng có chuyện bẩm báo cho lão tổ tông cùng phụ thân biết, làm cho bọn họ yên tâm
Ừ, muội muội thật có tâm
Vãn Thanh cười, nâng ly trà lên, ý bảo hai người kia uống trà, cúi đầu suy nghĩ. Trong mắt hiện lên một chút lãnh lệ, nàng ghét nghe nhất chính là ba chữ ‘ lão thái thái ’ kia.
Bà già thối tha này thật sự là một giây cũng không chịu ngồi yên, bà ta còn rảnh rỗi mà quan tâm lo lắng cho nàng sao? Bất quá chỉ là vì muốn nàng tìm cho mấy người kia một nhà khá giả mà gả vào thôi.
Trong phòng khách, yên tĩnh không tiếng động. Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh vừa uống trà, vừa đánh giá bài trí trong phòng.
Tinh xảo hoa lệ, huân hương lượn lờ, màn lụa gấm thượng hạng, móc cột màn làm bằng vàng, trên tường trắng treo tranh sơn thủy của danh nhân nổi tiếng, nơi nơi bài trí toàn là ngọc thạch cổ. Quả nhiên là Hán Thành Vương phủ, chỉ là một cái viện bé tí mà đã xa xỉ như thế.
Có thể thấy được, Hán Thành Vương phủ là cỡ nào giàu có, so với Thượng Quan phủ không biết giàu gấp bao nhiêu lần. Trong lòng hai người bọn họ không khỏi bắt đầu suy tính.
Nghe đồn, Hán Thành Vương có ba người con trai, trừ bỏ thế tử gia Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có Duẫn Quận Vương cùng Minh Quận Vương.
Không thể làm thế tử phi, hay là Quận Vương phu nhân, làm tiểu thiếp hoàng tộc so với tiểu thiếp nhà tầm thường cũng có nhiều thể diện lắm.
Vãn Thanh nhìn ánh mắt lòe lòe nhấp nháy của hai người ngồi phía dưới kia, thì đã biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Cũng không để ý tới bọn họ, tao nhã mở miệng nói:
Hai muội muội nếu đã đến đây, thì ngày hôm nay cứ trong phủ dùng xong cơm trưa rồi trở đi
Tạ đại tỷ
Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh nghe xong vô cùng vui sướng, gật đầu. Sau đó hai người mở miệng tính nói lại thôi, Vãn Thanh thấy vậy, mở miệng nói:
Hai muội muội có gì cứ nói
Thượng Quan Loan Thư chăm chú nhìn Thượng Quan Liên Tinh, ý bảo nàng ta nói. Thượng Quan Liên Tinh cũng cùng một phụ thân với Thượng Quan Vãn Thanh, tự nhiên gần hơn một chút, cho nên, có mấy lời … nàng ta nói ra tốt hơn nàng nói.
Thượng Quan Liên Tinh dè dặt cẩn trọng chăm chú nhìn Vãn Thanh, cười mở miệng nói:
Lão tổ tông ý tứ là … đại tỷ, tỷ dù sao cũng đã có danh vọng, nếu tỷ có thời gian hãy suy nghĩ về mấy cọc hôn nhân tốt cho bọn muội muội trong nhà với
Thượng Quan Loan Thư lập tức tiếp lời:
Lão tổ tông vốn muốn tự mình đến vương phủ nhờ đại tỷ quan tâm đến việc này của bọn muội một chút, nhưng vì tuổi tác đã cao, cho nên không tiện đi lại cho lắm
Vãn Thanh nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh.
Tâm tình của nàng vốn đang tốt, nghe đến chuyện của lão thái thái đã chuyển xấu ngay. Bà già kia thật là âm hồn không tan mà. Tính tình nàng có tốt cũng chịu không nổi loại người tham lam lại ác độc này.
Nàng đều đã trốn tránh bà ta, vậy mà bà ta còn không chịu buông tha nàng. Nghĩ, gọn gàng dứt khoát trả lời.
Muội muội à, bộ bọn muội không tìm được ai ưng ý hết sao? Haizzz!!! Tự nhiên bọn muội nhắc tới người này làm chi, làm tâm tình của tỷ không vui rồi. Cho nên cũng không có tâm trạng lo tới
Vãn Thanh nói xong, gương mặt ghét bỏ tựa vào ghế dựa, khuôn mặt không vui.
Thượng Quan Liên Tinh nhất thời phản ứng không kịp, trực giác bật thốt lên mà hỏi.
Ai?
‘Lão tổ tông ’ ba chữ kia sau này không cần nhắc lại trước mặt ta nữa, biết chưa? Bà ta còn sống hay chết, tốt nhất đừng nói tới, nói cho tỷ tỷ biết cũng không làm được gì đâu. Sau này, đừng đem này ba chữ kia nói ra, không nhắc tới thì dễ nói một chút … Nếu đã nhắc đến … nên, cái gì ta cũng không làm
Vãn Thanh nói xong, nhanh chóng đứng lên, phân phó Hồi Tuyết:
Cho người dẫn hai vị muội muội đây đi dạo một vòng ở Cổ Uyển đi, sau đó để bọn họ dùng xong cơm trưa lại rời đi
Dạ, thế tử phi
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, cùng Vãn Thanh trực tiếp đi ra ngoài, không để ý đến Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh.
Hai người kia nhất thời trợn mắt há miệng. Bọn họ không nghĩ tới, đại tỷ lại trực tiếp trở mặt, còn nói chán ghét nghe đến ba chữ ‘lão tổ tông’ kia. Nếu bọn họ đem những lời này nói cho lão tổ tông biết. Lão tổ tông còn không phải bị chọc tức chết sao?
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của nàng ta kiên quyết như thế … Bọn họ thật không biết phải làm sao đây?
Hai người đang nghĩ đến nhập thần, thì Hỉ nhi đã đi tới, cung kính cười mở miệng nói:
Hai vị tiểu thư, mời theo nô tì, nô tì dẫn các tiểu thư đi dạo một vòng ở Cổ Uyển
Ừ
Chuyện này làm Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh hưng trí bừng bừng, hai người lập tức đứng dậy, đi theo sau lưng tiểu nha rời khỏi phòng khách, đi dạo một vòng ở Cổ Uyển.
Vãn Thanh nhíu mày, nụ cười trên mặt không giảm, nhưng mà sâu trong ánh mắt lại rét lạnh, đi ra bên ngoài.
Đã có khách đến thăm, nàng không gặp không được. Nếu như nàng không gặp, chỉ sợ không biết có bao nhiêu nước bẩn sẽ hắt lên trên người của nàng đâu?
Nói nàng tham mộ hư vinh, nói nàng không biết đến nhà mẹ đẻ, còn có rất nhiều lời đề bọn họ phát tán ra làm nhục danh dự của nàng.
Cho người dẫn bọn họ vào đi
Dạ, nô tì đã phái người đi rồi
Hồi Tuyết tuân mệnh, dẫn đầu đi ở phía trước đi ra ngoài. Phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi, mang theo người đứng đợi trước cửa Cổ Uyển, đem hai vị tiểu thư dẫn tới gặp chủ tử, đừng làm kinh động những người khác trong phủ.
Hỉ nhi cùng Phúc nhi lên tiếng trả lời, nhanh chân đi làm việc được giao, Hồi Tuyết cùng Vãn Thanh đi đến phòng khách ngồi đợi.
Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh là nghe theo chỉ thị của lão thái thái tới thăm Vãn Thanh. Cũng thuận tiện nhờ Vãn Thanh tìm nhà nào đó giàu có, môn đăng hộ đối giới thiệu cho hai người này.
Bây giờ, bọn họ cũng không thể bắt ép nàng như lúc trước. Hoàng thượng đích thân phong nàng làm Trung Nghĩa quận chúa, lại là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ. Chỉ cần nàng mở miệng một tiếng, người khác không tiện cự tuyệt.
Hai người này tuy rằng phụng mệnh mà đến, nhưng trong lòng lại có chút hoảng sợ, sợ đại tỷ không muốn gặp bọn họ.Nhưng không ngờ lại thuận lợi vào Hán Thành Vương phủ như vậy.
Ngồi trong kiệu, vén rèm nhìn xung quanh, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nhịn không được trách móc ông trời không công bằng.
Tại vì sao?
Bọn họ xinh đẹp như hoa lại không gả được vào hoàng tộc, vậy mà cái thứ mất nết, thất trinh kia lại vào được. Nhưng, dù ghen tị đến đâu thì cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Dọc theo đường đi luôn mỉm cười tủm tỉm, luôn miệng hỏi Hỉ nhi Phúc nhi tìm hiểu tình huống:
Hỉ nhi, thân thể của đại tỷ vẫn còn khỏe chứ?
Hỉ nhi chăm chú nhìn hai vị tiểu thư bên trong kiệu, nhàn nhạt trả lời:
Thế tử phi rất khỏe
Vậy … hôm nay thì sao? Tâm tình có tốt không?
Nếu như ngày hôm nay đại tỷ tâm tình tốt một chút, hai người bọn họ có yêu cầu cái gì … nói không chừng sẽ dễ dàng một chút. Còn nếu tâm tình không tốt, chỉ sợ có nói, đại tỷ cũng sẽ không để ý tới.
Tâm tình của thế tử phi bọn nô tì không thể đoán được
Hỉ nhi trả lời rất dứt khoát, ở Hán Thành Vương phủ ngây người một thời gian ngắn, đã lão luyện hơn nhiều.
Ồ
Hai người họ không nhắc lại nữa, buông xuống mành kiệu, một đường đi thẳng đến Cổ Uyển.
Trong phòng khách, Vãn Thanh tùy ý tựa vào ghế dựa, Hỉ nhi tiến vào bẩm báo, hai vị tiểu thư của Thượng Quan phủ đã tới, Vãn Thanh phân phó mời bọn họ vào trong.
Hai bóng dáng lả lướt mềm mại nhẹ nhàng, từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn ra, hai người đều trang điểm cẩn thận tỉ mỉ.
Vốn đã là một mỹ nhân, hơn nữa tỉ mỉ trang điểm, dung mạo quả nhiên là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành. Vừa đi vào, đã mỉm cười, nhẹ nhàng hành lễ với Vãn Thanh.
Gặp qua đại tỷ, muội muội thỉnh an đại tỷ
Vãn Thanh cũng không thể không nể mặt, cười gật đầu:
Đứng lên, ngồi xuống đi
Tiểu nha hoàn lập tức dâng trà, sau đó lui ra ngoài, Vãn Thanh mỉm cười, nhìn Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh, mở miệng hỏi:
Hai vị muội muội ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi mà lại đến đây thăm tỷ tỷ?
Thượng Quan Liên Tinh nghe Vãn Thanh dùng giọng dịu dàng thân thiết hỏi, lá gan nhanh chóng lớn lên một chút, mím môi cười, trả lời:
Bẩm đại tỷ, là lão tổ tông với phụ thân vẫn luôn nhớ đến tỷ tỷ, cho nên đã lệnh cho bọn muội muội đến quý phủ thăm đại tỷ. Bây giờ nhìn thấy tỷ tỷ nét mặt tỏa sáng, mạnh khỏe, cũng yên tâm phần nào”
“Bọn muội muội sau khi trở về cũng có chuyện bẩm báo cho lão tổ tông cùng phụ thân biết, làm cho bọn họ yên tâm
Ừ, muội muội thật có tâm
Vãn Thanh cười, nâng ly trà lên, ý bảo hai người kia uống trà, cúi đầu suy nghĩ. Trong mắt hiện lên một chút lãnh lệ, nàng ghét nghe nhất chính là ba chữ ‘ lão thái thái ’ kia.
Bà già thối tha này thật sự là một giây cũng không chịu ngồi yên, bà ta còn rảnh rỗi mà quan tâm lo lắng cho nàng sao? Bất quá chỉ là vì muốn nàng tìm cho mấy người kia một nhà khá giả mà gả vào thôi.
Trong phòng khách, yên tĩnh không tiếng động. Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh vừa uống trà, vừa đánh giá bài trí trong phòng.
Tinh xảo hoa lệ, huân hương lượn lờ, màn lụa gấm thượng hạng, móc cột màn làm bằng vàng, trên tường trắng treo tranh sơn thủy của danh nhân nổi tiếng, nơi nơi bài trí toàn là ngọc thạch cổ. Quả nhiên là Hán Thành Vương phủ, chỉ là một cái viện bé tí mà đã xa xỉ như thế.
Có thể thấy được, Hán Thành Vương phủ là cỡ nào giàu có, so với Thượng Quan phủ không biết giàu gấp bao nhiêu lần. Trong lòng hai người bọn họ không khỏi bắt đầu suy tính.
Nghe đồn, Hán Thành Vương có ba người con trai, trừ bỏ thế tử gia Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có Duẫn Quận Vương cùng Minh Quận Vương.
Không thể làm thế tử phi, hay là Quận Vương phu nhân, làm tiểu thiếp hoàng tộc so với tiểu thiếp nhà tầm thường cũng có nhiều thể diện lắm.
Vãn Thanh nhìn ánh mắt lòe lòe nhấp nháy của hai người ngồi phía dưới kia, thì đã biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Cũng không để ý tới bọn họ, tao nhã mở miệng nói:
Hai muội muội nếu đã đến đây, thì ngày hôm nay cứ trong phủ dùng xong cơm trưa rồi trở đi
Tạ đại tỷ
Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh nghe xong vô cùng vui sướng, gật đầu. Sau đó hai người mở miệng tính nói lại thôi, Vãn Thanh thấy vậy, mở miệng nói:
Hai muội muội có gì cứ nói
Thượng Quan Loan Thư chăm chú nhìn Thượng Quan Liên Tinh, ý bảo nàng ta nói. Thượng Quan Liên Tinh cũng cùng một phụ thân với Thượng Quan Vãn Thanh, tự nhiên gần hơn một chút, cho nên, có mấy lời … nàng ta nói ra tốt hơn nàng nói.
Thượng Quan Liên Tinh dè dặt cẩn trọng chăm chú nhìn Vãn Thanh, cười mở miệng nói:
Lão tổ tông ý tứ là … đại tỷ, tỷ dù sao cũng đã có danh vọng, nếu tỷ có thời gian hãy suy nghĩ về mấy cọc hôn nhân tốt cho bọn muội muội trong nhà với
Thượng Quan Loan Thư lập tức tiếp lời:
Lão tổ tông vốn muốn tự mình đến vương phủ nhờ đại tỷ quan tâm đến việc này của bọn muội một chút, nhưng vì tuổi tác đã cao, cho nên không tiện đi lại cho lắm
Vãn Thanh nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh.
Tâm tình của nàng vốn đang tốt, nghe đến chuyện của lão thái thái đã chuyển xấu ngay. Bà già kia thật là âm hồn không tan mà. Tính tình nàng có tốt cũng chịu không nổi loại người tham lam lại ác độc này.
Nàng đều đã trốn tránh bà ta, vậy mà bà ta còn không chịu buông tha nàng. Nghĩ, gọn gàng dứt khoát trả lời.
Muội muội à, bộ bọn muội không tìm được ai ưng ý hết sao? Haizzz!!! Tự nhiên bọn muội nhắc tới người này làm chi, làm tâm tình của tỷ không vui rồi. Cho nên cũng không có tâm trạng lo tới
Vãn Thanh nói xong, gương mặt ghét bỏ tựa vào ghế dựa, khuôn mặt không vui.
Thượng Quan Liên Tinh nhất thời phản ứng không kịp, trực giác bật thốt lên mà hỏi.
Ai?
‘Lão tổ tông ’ ba chữ kia sau này không cần nhắc lại trước mặt ta nữa, biết chưa? Bà ta còn sống hay chết, tốt nhất đừng nói tới, nói cho tỷ tỷ biết cũng không làm được gì đâu. Sau này, đừng đem này ba chữ kia nói ra, không nhắc tới thì dễ nói một chút … Nếu đã nhắc đến … nên, cái gì ta cũng không làm
Vãn Thanh nói xong, nhanh chóng đứng lên, phân phó Hồi Tuyết:
Cho người dẫn hai vị muội muội đây đi dạo một vòng ở Cổ Uyển đi, sau đó để bọn họ dùng xong cơm trưa lại rời đi
Dạ, thế tử phi
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, cùng Vãn Thanh trực tiếp đi ra ngoài, không để ý đến Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh.
Hai người kia nhất thời trợn mắt há miệng. Bọn họ không nghĩ tới, đại tỷ lại trực tiếp trở mặt, còn nói chán ghét nghe đến ba chữ ‘lão tổ tông’ kia. Nếu bọn họ đem những lời này nói cho lão tổ tông biết. Lão tổ tông còn không phải bị chọc tức chết sao?
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của nàng ta kiên quyết như thế … Bọn họ thật không biết phải làm sao đây?
Hai người đang nghĩ đến nhập thần, thì Hỉ nhi đã đi tới, cung kính cười mở miệng nói:
Hai vị tiểu thư, mời theo nô tì, nô tì dẫn các tiểu thư đi dạo một vòng ở Cổ Uyển
Ừ
Chuyện này làm Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh hưng trí bừng bừng, hai người lập tức đứng dậy, đi theo sau lưng tiểu nha rời khỏi phòng khách, đi dạo một vòng ở Cổ Uyển.
/250
|