Phần 3: Mộc Tiêu Dao lại mò đến
Vãn Thanh nhìn bé, chỉ thấy trong đôi mắt to của bé là ánh sáng mơ hồ khó hiểu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Vãn Thanh nở nụ cười, giơ tay lên, sờ sờ đầu bé, trả lời:
Con trai à, mỗi một người, mỗi một chuyện trên cõi đời này, đều có mệnh cách riêng của nó. Nếu con biết trước những việc sẽ xảy ra, như vậy con sẽ cố gắng thay đổi kết quả đó. Nhưng, nếu đó là mệnh định vận số, như vậy … nếu cố thay đổi nó … nhất định phải trả cái giá rất lớn
(Mệnh cách: mỗi người, mỗi vật đều có con đường số mệnh của mình)
(Mệnh định vận số: một biến cố nào đó xảy ra trong cuộc đời mình, không thể thay đổi)
Đây là điều mà trước đó nàng đã nếm qua. Hiệp hội siêu năng lực của nàng, có người nào sống quá bốn mươi tuổi?
Tất cả bọn họ đều có mức hạn chế nhất định về tuổi thọ. Cho nên, từ khi xuyên qua đến thế giới này, nàng cũng đã từng thề, sẽ không lợi dụng năng lực này mưu cầu cho bản thân hay bất cứ ai khác.
Trước kia, nàng từng hoài nghi, thay đổi một thân thể khác, có lẽ siêu năng lực kia sẽ không di chuyển theo. Nhưng hiện tại, xem ra, loại năng lực này có vẻ như tồn tại trong linh hồn của nàng.
Cho dù, nó tồn tại thì sao? Nàng cũng không có hứng thú với nó nữa.
Đồng Đồng nghe được, nhưng chưa hiểu rõ. Nhưng bé biết mẫu thân là thật sự không có hứng thú với năng lực kia. Nếu mẫu thân đã không có hứng thú, vậy thì không cần tham gia.
Chính bản thân mình, một khi không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Mẫu thân cũng chưa từng ép buộc bé. Đồng Đồng nghĩ như thế, lại bình thường trở lại, cười rộ lên, nói:
Mẫu thân không có hứng thú thì không cần tham gia chi cho mệt, còn không có thời gian chơi cùng Đồng Đồng nữa
Ừ
Vãn Thanh gật đầu không nhắc lại. Nàng biết, hiện tại bé sẽ không biết hậu quả của những việc đó đáng sợ như thế nào? Nhưng trong tương lai …
Bên trong xe ngựa, bọn Hồi Tuyết bước ra khỏi sự ngạc nhiên, khôi phục lại thường, nhưng còn sự bình tĩnh, thì không, nhất là Hồi Tuyết.
Nàng luôn luôn đi theo chủ tử, chưa bao giờ biết trên người chủ tử còn có loại năng lực như thế, vu lực cao như đến như vậy? Thật đúng làm cho người ta ngạc nhiên.
Đoàn người vừa trở lại Vương phủ, thì đã nhìn thấy tổng quản An Thành đang đứng ở trước cửa phủ nhìn dáo dát. Vừa nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng đã trở về, chạy nhanh nghênh đón:
Thế tử phi, ngài đã trở lại
Có chuyện gì?
Thái độ của An Thành rất kỳ quái, hình như có người tìm nàng? Vãn Thanh dừng bước chân, hỏi An Thành, ông cung kính đứng ở một bên trả lời:
Bẩm thế tử phi, có khách đến thăm hỏi thế tử phi. Hiện tại, còn ngồi chờ trong phòng khách chính của Vương phủ
Khách? Ai vậy?
Nhìn thái độ của An Thành, vị khách này có địa vị không nhỏ. Bằng không, cũng sẽ không khiến ông ta khẩn trương đến như thế. Nhưng mà … người có địa vị cao mà nàng từng quen biết, đếm đủ cả hai bàn tay.
Chẳng lẽ lại là vị phi tử nương nương trong cung nào đó muốn tính kế lợi dụng nàng nữa sao?
Nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy phiền chán.
An Thành vội vàng trả lời:
Là Mộc hoàng tử của nước Thương Lang, ngài ấy đã đợi thế tử phi khá lâu rồi
Mộc Tiêu Dao, hắn tới gặp ta làm cái gì?
Sứ thần của nước Thương Lang?
Theo đạo lý, nếu muốn gặp thì cũng phải gặp vương gia, muốn gặp nàng làm cái gì? Quan hệ giữa nàng với hắn cũng không có tốt đến như vậy.
Vãn Thanh đang muốn từ chối, thì Đồng Đồng đã nhanh chóng kêu lên:
Tên ẻo lả này đến nhà của ta làm cái gì? Không được, ta muốn đuổi hắn đi ra ngoài
Nói xong, thằng nhóc này nhanh chân chạy thẳng đến phòng khách chính của Vương phủ, Quy Vân cùng Chiêu Chiêu đương nhiên là không cam lòng bị bỏ lại phía sau. Đã nhanh chân chạy đuổi theo bé.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy động tác của lũ nhóc, thật đúng là sợ hoảng hồn, bé lại muốn tiếp tục gây chuyện phiền toái nữa hay sao?
Mộc Tiêu Dao có thể có năng lực đi sứ Kim Hạ, chẳng lẻ lại dễ dàng thua trong tay bé?
Nghĩ vậy, Vãn Thanh cũng đuổi theo sát bé, chạy thẳng một đường đến phòng khách chính của Vương phủ. An Thành cùng đám người Hồi Tuyết cũng đi theo phía sau nàng.
Ngoài cửa phòng khách chính của Vương phủ, lúc này có vài tên thị vệ mặc cẩm y, nơi nào còn thấy bóng dáng của có Đồng Đồng? Thằng nhóc chết tiệt kia đã nhanh chân xông vào trong phòng, hùng hổ quát mắng.
Từ bên ngoài, mơ hồ có thể nghe được giọng nói đầy tức giận cùng phẫn của bé.
Ẻo lả, ngươi tìm tới nhà của ta làm gì?
Vãn Thanh nghe Đồng Đồng hỏi xong, trong lòng thật đúng là sợ hãi Mộc Tiêu Dao tức giận, cũng may, giọng nói của hắn rất nhanh truyền tới, lười nhác tùy ý:
Ngươi xác định đây là nhà của ngươi sao?
Làm sao lại không phải là nhà của ta, không phải là nhà của ta, chẳng lẻ là nhà của ngươi sao?
Đồng Đồng hỏi ngược lại hắn, hai người, một đứng một ngồi, giọng nói mang đầy gạch đá, hai mắt trợn tròn nhìn nhau trong phòng khách chính.
Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết đi qua, những thị vệ kia nhìn thấy, mơ hồ đoán ra người nữ nhân xinh đẹp xuất trần, lại tôn quý bất phàm trước mắt này, chính là người mà chủ tử muốn gặp. Là thế tử phi Hán Thành Vương phủ, bởi vậy, bọn họ khách khí thi lễ:
Gặp qua thế tử phi
Chỉnh đốn lại y phục, sau đó nhanh chân đi vào trong, đám người Hồi Tuyết cũng muốn đi vào theo. Nhưng đám thị vệ kia lại giơ tay ngăn lại, ngăn cản đường đi của các nàng.
Điều này làm mấy nha hoàn vô cùng nôn nóng cùng hoang mang. Nếu chủ tử chịu thiệt thòi, bọn họ phải làm thế nào bây giờ? Trợn mắt trừng những thị vệ kia, nơi này là Hán Thành Vương phủ, không phải là nước Thương Lang.
Các ngươi làm gì?
Những thị vệ kia mặt không chút thay đổi, căn bản không thèm để ý đến bọn nha hoàn như các nàng.
Vãn Thanh quay đầu lại, vốn định quát lớn những thị vệ kia, nhưng nghĩ lại, người ta cũng không có làm sai chuyện gì. Chỉ vâng lời làm việc mà thôi, lại nói, ban ngày có thể xảy ra chuyện gì, phất phất tay, nói:
Các ngươi ở trước cửa chờ ta, ta sẽ không việc gì
Dạ, thế tử phi
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, cả bọn đứng ở trước cửa, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi thì luôn trợn tròn mắt, trừng mấy tên thị vệ kia.
Tiếng nói bên trong phòng bỗng nhiên ngừng lại, Mộc Tiêu Dao mặt một bộ quần áo gấm màu vàng nhạt, cùng áo khoác ngoài làm bằng lụa mỏng cùng màu. Bên hông là một tấm ngọc bội được dắt vào dây thắt lưng, ba ngàn sợi tóc đen bóng mượt mà được buộc lại bởi một dãy lụa gấm,
Gương mặt tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đào hoa mắt nheo nheo lại, tia sáng nóng cháy tuôn ra, nhìn chằm chằm vào người nữ tử đang đi vào.
Bước chân nhẹ nhàng, tao nhã hào phóng, bước chân tựa như hoa sen mới nở, phong cách yểu điệu, quần áo thanh lịch, lại ẩn giấu phong tình, gương mặt thanh lệ xuất trần. Đôi mày cong cong mảnh khảnh, khóe môi cong cong, cùng hình ảnh nhớ nhung sâu trong đầu chồng lên nhau.
Trong nháy mắt, trái tim của hắn ấm áp như mùa xuân.
Từ khi rời khỏi Kim Hạ, trở lại Thương Lang, chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới người nữ tử này.
Lúc ban đầu, chỉ cho là tại vì nàng khác biệt với những nữ tử khác, cho nên mới làm cho hắn nhớ đến nàng. Nhưng, theo thời gian dần trôi qua, hắn mới nhận rõ một việc. Thì ra, chuyện không phải giống như hắn vẫn từng nghĩ.
Tính tình không giống với người khác của nàng đã sớm hấp dẫn ánh mắt của hắn. Dần dần đã đi thẳng vào trái tim của hắn, ghi sâu trong đầu.
Hắn thích nàng.
Nếu đã biết bản thân mình thích nàng, hắn việc gì cũng không có tâm trạng làm, suốt ngày chỉ nhớ đến nàng. Cho nên, hắn đã trở lại nơi này … để gặp nàng.
Vãn Thanh ….
Mộc Tiêu Dao thật lòng mỉm cười, trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp như ngàn đóa hoa đào đang nở rộ, lộng lẫy đến loá mắt. Chẳng những làm Vãn Thanh nhìn đến sửng sốt, mà ngay cả Đồng Đồng cùng Quy Vân cũng nhìn ngây người.
Nhưng, Quy Vân lại sững sờ thì thầm:
“Phụ thân?”
“Phụ thân, phụ thân, phụ thân …..”
Đứng bên cạnh, Đồng Đồng nghe xong, nháy mắt phản ứng không kịp. Nhưng mà loại thời điểm này, ai lại sẽ để ý đến Quy Vân. Tất cả đều nhìn Mộc Tiêu Dao.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, mỉm cười hạnh phúc nhìn Vãn Thanh. Vãn Thanh đi đến vị trí đối diện với hắn, ngồi xuống. Từ từ nhếch môi cười yếu ớt, cho dù như thế nào, người tới là khách.
Thân phận của hắn lần này là sứ thần của nước Thương Lang, còn nàng là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ. Cho nên phải đối xử lễ độ với hắn một chút.
Mộc hoàng tử muốn gặp ta sao? Chúng ta thân quen lắm sao?
Mộc Tiêu Dao nhìn Vãn Thanh nói chuyện đầy khách sáo với hắn. Không ngạc nhiên, sắc mặt không thay đổi, vẫn tươi cười xán lạn. Hắn biết, hình tượng của mình ở trong lòng Vãn Thanh là cái dạng gì.
Nàng nhìn rõ bản chất của hắn, nhưng là có một chuyện, nàng không có nhìn thấu. Chính là, nếu có một thứ hắn muốn, hay là thứ mà hắn để ý … Dù là chết, hắn cũng sẽ không buông tay, trừ phi hắn chết.
Vãn Thanh cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Nàng chỉ là đơn thuần cho rằng hắn muốn đến phá rối.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn tính toán món nợ trước kia hay sao?
Vãn Thanh mở miệng hỏi, Mộc Tiêu Dao khóe môi ý cười càng sâu hơn, tao nhã lắc đầu:
Vãn Thanh suy nghĩ nhiều, ta … Ta chỉ là muốn tới thăm nàng một chút mà thôi
Có một số việc, nàng nhất định sẽ rõ, nhưng … không phải hiện tại.
Trong phòng khách chính, Đồng Đồng hừ lạnh một tiếng:
Yêu nghiệt
Giơ tay kéo Quy Vân ngồi vào bên cạnh mẫu thân, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đối diện.
Mộc Tiêu Dao vừa bực mình vừa buồn cười.
Thằng nhóc chết tiệt này có vẻ như rất ghét hắn? Có lẽ là do lần đầu gặp mặt tạo cho nó có cảm giác hắn là người xấu. Sau này, hắn nhất định sẽ ó cách làm cho nhóc con nhận hắn làm phụ thân.
Hắn sẽ không để cho Vãn Thanh ở cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm. Nam nhân kia căn bản không bảo vệ được cho nàng, cũng không xứng với nàng. Nếu Vãn Thanh gả cho hắn, nhất định sẽ trở thành người nữ nhân giàu có nhất, còn là nữ nhân được cưng chiều nhất trên đời này.
Vãn Thanh nghe xong lời mà Mộc Tiêu Dao nói, nhất thời không trả lời.
Hắn không tính toán những chuyện mà nàng từng làm với hắn thật sao?
Nàng suy nghĩ kỹ thêm một lần nữa. Hiện tại, Phượng Hoàng Lệnh nằm trong tay hắn, bản thân mình còn từng giúp hắn một lần. Bây giờ hắn còn muốn giở trò gì nữa?
Nghĩ vậy, nhíu mày, nhìn Mộc Tiêu Dao.
Mộc hoàng tử … Ta …
Vãn Thanh còn chưa nói hết câu, Mộc Tiêu Dao đã cười, mở miệng ngắt lời lời nàng:
Vãn Thanh, chúng ta … tính ra là bằng hữu phải không? Nàng có thể gọi ta là Tiêu Dao
Chúng ta có quen thuộc đến như vậy sao?
Vãn Thanh hỏi lại, không tự chủ được nhớ tới chuyện một đêm kia ở trước cửa thành. Mộc Tiêu Dao thu tay lại, tình nguyện bị thương bản thân mình cũng không muốn đả thương nàng. Trong lòng lại nói không nên lời.
Nàng đối với nam nhân này không có một chút hảo cảm nào, nhìn đến hắn thì đã phiền lòng. Tuy nhiên, tại thời điểm hắn thu lại huyền lực … đáy lòng lại giảm bớt một chút chán ghét đối với hắn.
Nhưng … muốn làm nàng kêu hắn là Tiêu Dao?
Nàng làm không được. Hai người là bạn bè sao? Nàng không thừa nhận có một người âm hiểm tâm cơ như hắn làm bạn bè.
Ta không có một người bạn luôn âm mưu hại người như ngươi, không biết chừng, một ngày nào đó, ta đã bị ngươi tính kế giết chết cũng không chừng
Mộc Tiêu Dao nghe Vãn Thanh nói xong, nụ cười trên mặt âm u một ít, nửa thật nửa giả mở miệng nói:
Ta vĩnh viễn sẽ không sử dụng tâm kế để hãm hại nàng. Chỉ cần nàng muốn biết, có thể tới hỏi ta bất cứ lúc nào. Ta nhất định sẽ nói cho nàng biết
Vãn Thanh nhìn bé, chỉ thấy trong đôi mắt to của bé là ánh sáng mơ hồ khó hiểu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Vãn Thanh nở nụ cười, giơ tay lên, sờ sờ đầu bé, trả lời:
Con trai à, mỗi một người, mỗi một chuyện trên cõi đời này, đều có mệnh cách riêng của nó. Nếu con biết trước những việc sẽ xảy ra, như vậy con sẽ cố gắng thay đổi kết quả đó. Nhưng, nếu đó là mệnh định vận số, như vậy … nếu cố thay đổi nó … nhất định phải trả cái giá rất lớn
(Mệnh cách: mỗi người, mỗi vật đều có con đường số mệnh của mình)
(Mệnh định vận số: một biến cố nào đó xảy ra trong cuộc đời mình, không thể thay đổi)
Đây là điều mà trước đó nàng đã nếm qua. Hiệp hội siêu năng lực của nàng, có người nào sống quá bốn mươi tuổi?
Tất cả bọn họ đều có mức hạn chế nhất định về tuổi thọ. Cho nên, từ khi xuyên qua đến thế giới này, nàng cũng đã từng thề, sẽ không lợi dụng năng lực này mưu cầu cho bản thân hay bất cứ ai khác.
Trước kia, nàng từng hoài nghi, thay đổi một thân thể khác, có lẽ siêu năng lực kia sẽ không di chuyển theo. Nhưng hiện tại, xem ra, loại năng lực này có vẻ như tồn tại trong linh hồn của nàng.
Cho dù, nó tồn tại thì sao? Nàng cũng không có hứng thú với nó nữa.
Đồng Đồng nghe được, nhưng chưa hiểu rõ. Nhưng bé biết mẫu thân là thật sự không có hứng thú với năng lực kia. Nếu mẫu thân đã không có hứng thú, vậy thì không cần tham gia.
Chính bản thân mình, một khi không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Mẫu thân cũng chưa từng ép buộc bé. Đồng Đồng nghĩ như thế, lại bình thường trở lại, cười rộ lên, nói:
Mẫu thân không có hứng thú thì không cần tham gia chi cho mệt, còn không có thời gian chơi cùng Đồng Đồng nữa
Ừ
Vãn Thanh gật đầu không nhắc lại. Nàng biết, hiện tại bé sẽ không biết hậu quả của những việc đó đáng sợ như thế nào? Nhưng trong tương lai …
Bên trong xe ngựa, bọn Hồi Tuyết bước ra khỏi sự ngạc nhiên, khôi phục lại thường, nhưng còn sự bình tĩnh, thì không, nhất là Hồi Tuyết.
Nàng luôn luôn đi theo chủ tử, chưa bao giờ biết trên người chủ tử còn có loại năng lực như thế, vu lực cao như đến như vậy? Thật đúng làm cho người ta ngạc nhiên.
Đoàn người vừa trở lại Vương phủ, thì đã nhìn thấy tổng quản An Thành đang đứng ở trước cửa phủ nhìn dáo dát. Vừa nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng đã trở về, chạy nhanh nghênh đón:
Thế tử phi, ngài đã trở lại
Có chuyện gì?
Thái độ của An Thành rất kỳ quái, hình như có người tìm nàng? Vãn Thanh dừng bước chân, hỏi An Thành, ông cung kính đứng ở một bên trả lời:
Bẩm thế tử phi, có khách đến thăm hỏi thế tử phi. Hiện tại, còn ngồi chờ trong phòng khách chính của Vương phủ
Khách? Ai vậy?
Nhìn thái độ của An Thành, vị khách này có địa vị không nhỏ. Bằng không, cũng sẽ không khiến ông ta khẩn trương đến như thế. Nhưng mà … người có địa vị cao mà nàng từng quen biết, đếm đủ cả hai bàn tay.
Chẳng lẽ lại là vị phi tử nương nương trong cung nào đó muốn tính kế lợi dụng nàng nữa sao?
Nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy phiền chán.
An Thành vội vàng trả lời:
Là Mộc hoàng tử của nước Thương Lang, ngài ấy đã đợi thế tử phi khá lâu rồi
Mộc Tiêu Dao, hắn tới gặp ta làm cái gì?
Sứ thần của nước Thương Lang?
Theo đạo lý, nếu muốn gặp thì cũng phải gặp vương gia, muốn gặp nàng làm cái gì? Quan hệ giữa nàng với hắn cũng không có tốt đến như vậy.
Vãn Thanh đang muốn từ chối, thì Đồng Đồng đã nhanh chóng kêu lên:
Tên ẻo lả này đến nhà của ta làm cái gì? Không được, ta muốn đuổi hắn đi ra ngoài
Nói xong, thằng nhóc này nhanh chân chạy thẳng đến phòng khách chính của Vương phủ, Quy Vân cùng Chiêu Chiêu đương nhiên là không cam lòng bị bỏ lại phía sau. Đã nhanh chân chạy đuổi theo bé.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy động tác của lũ nhóc, thật đúng là sợ hoảng hồn, bé lại muốn tiếp tục gây chuyện phiền toái nữa hay sao?
Mộc Tiêu Dao có thể có năng lực đi sứ Kim Hạ, chẳng lẻ lại dễ dàng thua trong tay bé?
Nghĩ vậy, Vãn Thanh cũng đuổi theo sát bé, chạy thẳng một đường đến phòng khách chính của Vương phủ. An Thành cùng đám người Hồi Tuyết cũng đi theo phía sau nàng.
Ngoài cửa phòng khách chính của Vương phủ, lúc này có vài tên thị vệ mặc cẩm y, nơi nào còn thấy bóng dáng của có Đồng Đồng? Thằng nhóc chết tiệt kia đã nhanh chân xông vào trong phòng, hùng hổ quát mắng.
Từ bên ngoài, mơ hồ có thể nghe được giọng nói đầy tức giận cùng phẫn của bé.
Ẻo lả, ngươi tìm tới nhà của ta làm gì?
Vãn Thanh nghe Đồng Đồng hỏi xong, trong lòng thật đúng là sợ hãi Mộc Tiêu Dao tức giận, cũng may, giọng nói của hắn rất nhanh truyền tới, lười nhác tùy ý:
Ngươi xác định đây là nhà của ngươi sao?
Làm sao lại không phải là nhà của ta, không phải là nhà của ta, chẳng lẻ là nhà của ngươi sao?
Đồng Đồng hỏi ngược lại hắn, hai người, một đứng một ngồi, giọng nói mang đầy gạch đá, hai mắt trợn tròn nhìn nhau trong phòng khách chính.
Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết đi qua, những thị vệ kia nhìn thấy, mơ hồ đoán ra người nữ nhân xinh đẹp xuất trần, lại tôn quý bất phàm trước mắt này, chính là người mà chủ tử muốn gặp. Là thế tử phi Hán Thành Vương phủ, bởi vậy, bọn họ khách khí thi lễ:
Gặp qua thế tử phi
Chỉnh đốn lại y phục, sau đó nhanh chân đi vào trong, đám người Hồi Tuyết cũng muốn đi vào theo. Nhưng đám thị vệ kia lại giơ tay ngăn lại, ngăn cản đường đi của các nàng.
Điều này làm mấy nha hoàn vô cùng nôn nóng cùng hoang mang. Nếu chủ tử chịu thiệt thòi, bọn họ phải làm thế nào bây giờ? Trợn mắt trừng những thị vệ kia, nơi này là Hán Thành Vương phủ, không phải là nước Thương Lang.
Các ngươi làm gì?
Những thị vệ kia mặt không chút thay đổi, căn bản không thèm để ý đến bọn nha hoàn như các nàng.
Vãn Thanh quay đầu lại, vốn định quát lớn những thị vệ kia, nhưng nghĩ lại, người ta cũng không có làm sai chuyện gì. Chỉ vâng lời làm việc mà thôi, lại nói, ban ngày có thể xảy ra chuyện gì, phất phất tay, nói:
Các ngươi ở trước cửa chờ ta, ta sẽ không việc gì
Dạ, thế tử phi
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, cả bọn đứng ở trước cửa, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi thì luôn trợn tròn mắt, trừng mấy tên thị vệ kia.
Tiếng nói bên trong phòng bỗng nhiên ngừng lại, Mộc Tiêu Dao mặt một bộ quần áo gấm màu vàng nhạt, cùng áo khoác ngoài làm bằng lụa mỏng cùng màu. Bên hông là một tấm ngọc bội được dắt vào dây thắt lưng, ba ngàn sợi tóc đen bóng mượt mà được buộc lại bởi một dãy lụa gấm,
Gương mặt tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đào hoa mắt nheo nheo lại, tia sáng nóng cháy tuôn ra, nhìn chằm chằm vào người nữ tử đang đi vào.
Bước chân nhẹ nhàng, tao nhã hào phóng, bước chân tựa như hoa sen mới nở, phong cách yểu điệu, quần áo thanh lịch, lại ẩn giấu phong tình, gương mặt thanh lệ xuất trần. Đôi mày cong cong mảnh khảnh, khóe môi cong cong, cùng hình ảnh nhớ nhung sâu trong đầu chồng lên nhau.
Trong nháy mắt, trái tim của hắn ấm áp như mùa xuân.
Từ khi rời khỏi Kim Hạ, trở lại Thương Lang, chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới người nữ tử này.
Lúc ban đầu, chỉ cho là tại vì nàng khác biệt với những nữ tử khác, cho nên mới làm cho hắn nhớ đến nàng. Nhưng, theo thời gian dần trôi qua, hắn mới nhận rõ một việc. Thì ra, chuyện không phải giống như hắn vẫn từng nghĩ.
Tính tình không giống với người khác của nàng đã sớm hấp dẫn ánh mắt của hắn. Dần dần đã đi thẳng vào trái tim của hắn, ghi sâu trong đầu.
Hắn thích nàng.
Nếu đã biết bản thân mình thích nàng, hắn việc gì cũng không có tâm trạng làm, suốt ngày chỉ nhớ đến nàng. Cho nên, hắn đã trở lại nơi này … để gặp nàng.
Vãn Thanh ….
Mộc Tiêu Dao thật lòng mỉm cười, trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp như ngàn đóa hoa đào đang nở rộ, lộng lẫy đến loá mắt. Chẳng những làm Vãn Thanh nhìn đến sửng sốt, mà ngay cả Đồng Đồng cùng Quy Vân cũng nhìn ngây người.
Nhưng, Quy Vân lại sững sờ thì thầm:
“Phụ thân?”
“Phụ thân, phụ thân, phụ thân …..”
Đứng bên cạnh, Đồng Đồng nghe xong, nháy mắt phản ứng không kịp. Nhưng mà loại thời điểm này, ai lại sẽ để ý đến Quy Vân. Tất cả đều nhìn Mộc Tiêu Dao.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, mỉm cười hạnh phúc nhìn Vãn Thanh. Vãn Thanh đi đến vị trí đối diện với hắn, ngồi xuống. Từ từ nhếch môi cười yếu ớt, cho dù như thế nào, người tới là khách.
Thân phận của hắn lần này là sứ thần của nước Thương Lang, còn nàng là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ. Cho nên phải đối xử lễ độ với hắn một chút.
Mộc hoàng tử muốn gặp ta sao? Chúng ta thân quen lắm sao?
Mộc Tiêu Dao nhìn Vãn Thanh nói chuyện đầy khách sáo với hắn. Không ngạc nhiên, sắc mặt không thay đổi, vẫn tươi cười xán lạn. Hắn biết, hình tượng của mình ở trong lòng Vãn Thanh là cái dạng gì.
Nàng nhìn rõ bản chất của hắn, nhưng là có một chuyện, nàng không có nhìn thấu. Chính là, nếu có một thứ hắn muốn, hay là thứ mà hắn để ý … Dù là chết, hắn cũng sẽ không buông tay, trừ phi hắn chết.
Vãn Thanh cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Nàng chỉ là đơn thuần cho rằng hắn muốn đến phá rối.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn tính toán món nợ trước kia hay sao?
Vãn Thanh mở miệng hỏi, Mộc Tiêu Dao khóe môi ý cười càng sâu hơn, tao nhã lắc đầu:
Vãn Thanh suy nghĩ nhiều, ta … Ta chỉ là muốn tới thăm nàng một chút mà thôi
Có một số việc, nàng nhất định sẽ rõ, nhưng … không phải hiện tại.
Trong phòng khách chính, Đồng Đồng hừ lạnh một tiếng:
Yêu nghiệt
Giơ tay kéo Quy Vân ngồi vào bên cạnh mẫu thân, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đối diện.
Mộc Tiêu Dao vừa bực mình vừa buồn cười.
Thằng nhóc chết tiệt này có vẻ như rất ghét hắn? Có lẽ là do lần đầu gặp mặt tạo cho nó có cảm giác hắn là người xấu. Sau này, hắn nhất định sẽ ó cách làm cho nhóc con nhận hắn làm phụ thân.
Hắn sẽ không để cho Vãn Thanh ở cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm. Nam nhân kia căn bản không bảo vệ được cho nàng, cũng không xứng với nàng. Nếu Vãn Thanh gả cho hắn, nhất định sẽ trở thành người nữ nhân giàu có nhất, còn là nữ nhân được cưng chiều nhất trên đời này.
Vãn Thanh nghe xong lời mà Mộc Tiêu Dao nói, nhất thời không trả lời.
Hắn không tính toán những chuyện mà nàng từng làm với hắn thật sao?
Nàng suy nghĩ kỹ thêm một lần nữa. Hiện tại, Phượng Hoàng Lệnh nằm trong tay hắn, bản thân mình còn từng giúp hắn một lần. Bây giờ hắn còn muốn giở trò gì nữa?
Nghĩ vậy, nhíu mày, nhìn Mộc Tiêu Dao.
Mộc hoàng tử … Ta …
Vãn Thanh còn chưa nói hết câu, Mộc Tiêu Dao đã cười, mở miệng ngắt lời lời nàng:
Vãn Thanh, chúng ta … tính ra là bằng hữu phải không? Nàng có thể gọi ta là Tiêu Dao
Chúng ta có quen thuộc đến như vậy sao?
Vãn Thanh hỏi lại, không tự chủ được nhớ tới chuyện một đêm kia ở trước cửa thành. Mộc Tiêu Dao thu tay lại, tình nguyện bị thương bản thân mình cũng không muốn đả thương nàng. Trong lòng lại nói không nên lời.
Nàng đối với nam nhân này không có một chút hảo cảm nào, nhìn đến hắn thì đã phiền lòng. Tuy nhiên, tại thời điểm hắn thu lại huyền lực … đáy lòng lại giảm bớt một chút chán ghét đối với hắn.
Nhưng … muốn làm nàng kêu hắn là Tiêu Dao?
Nàng làm không được. Hai người là bạn bè sao? Nàng không thừa nhận có một người âm hiểm tâm cơ như hắn làm bạn bè.
Ta không có một người bạn luôn âm mưu hại người như ngươi, không biết chừng, một ngày nào đó, ta đã bị ngươi tính kế giết chết cũng không chừng
Mộc Tiêu Dao nghe Vãn Thanh nói xong, nụ cười trên mặt âm u một ít, nửa thật nửa giả mở miệng nói:
Ta vĩnh viễn sẽ không sử dụng tâm kế để hãm hại nàng. Chỉ cần nàng muốn biết, có thể tới hỏi ta bất cứ lúc nào. Ta nhất định sẽ nói cho nàng biết
/250
|