Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 220 - Tại Sao Mặc Viêm Lại Giống Đồng Đồng Đến Như Thế?
/250
|
Phần 1: Thiên mệnh bất phàm
Trong phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm đang suy nghĩ phải mở miệng giải thích chuyện này như thế nào. Nhưng khi nghe Vãn Thanh thầm thì, thì lập tức đóng miệng lại, nhìn nàng.
Nương tử nói cái gì? Vu lực của nàng căn bản nhìn không ra vận mệnh của hắn? Như vậy … hắn vẫn chưa lộ vết tích sao?
*Vu lực:pháp thuật của phù thủy
Vừa nghĩ như thế, trái tim lập tức buông xuống.
Không phải hắn không muốn nói cho nàng biết. Mà là hắn biết, hiện tại, nếu nói mọi chuyện cho nàng biết, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhất. Theo tính cách của nàng, một khi đã phát hiện ra chuyện này, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho hắn.
Cho nên, chuyện này … vẫn là để sau hãy nói vậy.
Nghĩ xong, Hạ Hầu Mặc Viêm nở nụ cười rực rỡ:
Nương tử, nàng vừa mới nói cái gì đó?
Vãn Thanh lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu:
Không có việc gì
Nàng nhất thời không thể xác định, đến tột cùng là thuật đọc tâm của nàng không còn, hay là số mệnh của Mặc Viêm không giống với người thường.
Thật ra, thuật đọc tâm không phải đối với ai cũng đọc được. Ví dụ như những người có siêu năng lực hay là những người có số mệnh không giống với người bình thường. Thuật đọc tâm sẽ không có hiệu quả với những người đó.
Vãn Thanh rất muốn tìm ra giải đáp, đến tột cùng là thuật đọc tâm không còn, hay là tại vì vận mệnh của Mặc viêm không giống với người bình thường.
Nghĩ vậy, đứng lên, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm:
Được rồi, sắc trời đã không còn sớm. Mặc Viêm, chàng cũng nên đi ngủ sớm một chút đi
Ừ, nương tử cũng đi ngủ sớm
Hạ Hầu Mặc Viêm vẫy tay với Vãn Thanh. Ngày hôm nay, đã đủ mệt, nên đi nghỉ ngơi sớm. Hơn nữa, cả trái tim của hắn cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống đất.
Vãn Thanh gọi Hồi Tuyết vào trong phòng hầu hạ nàng rửa mặt nghỉ ngơi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nàng ngồi trên giường không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn ngọn đèn lập lòe.
Hồi Tuyết khó hiểu khẽ gọi:
Tiểu thư, người không nghỉ ngơi sao?
Vãn Thanh giật mình, nâng mắt nhìn Hồi Tuyết, bỗng nhiên muốn thử dùng thuật đọc tâm với Hồi Tuyết xem. Nếu như, nhìn không ra vận mệnh của Hồi Tuyết, như vậy nói rõ, thuật đọc tâm của nàng đã thật sự không còn tồn tại.
Chuyện không thể xảy ra hai lần liên tiếp được. Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai tuyệt đối không có khả năng.
Nghĩ, vẫy tay ý bảo Hồi Tuyết ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói thầm hai câu vào tai Hồi Tuyết. Nàng ngạc nhiên nhìn chủ tử nhà mình, nhưng cũng nghe lời, ngồi xuống bên cạnh giường, vươn tay ra.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng lóe ra một tia tò mò, nháy mắt cũng không nháy nhìn chủ tử.
Chủ tử nói, phải thử xem bản thân mình có pháp thuật hay không? Đây là chuyện tốt, không phải sao?
Tuy rằng nàng thấy có chút khó hiểu, nhưng cho tới bây giờ,nàng chưa từng nghe nói chủ tử có năng lực này. Tiểu thư lại muốn lấy nàng làm thí nghiệm? Vì tiểu thư, nàng chịu thiệt một chút cũng không sao.
Vãn Thanh bắt đầu sử dụng thuật đọc tâm với Hồi Tuyết, nhẹ nhàng đi sâu vào trong. Trong đầu bắt đầu hiện lên bóng dáng của Hồi Tuyết, hình ảnh càng ngày càng rõ ràng. Từ hình ảnh lúc nàng còn nhỏ, cho đến lúc trưởng thành.
Giống như một bộ phim điện ảnh được tua nhanh, thậm chí còn chứng kiến nàng phủ khăn voan đỏ thẫm, gả cho người trong lòng. Người nam nhân kia không ngoài dự kiến của Vãn Thanh, đúng là Lưu Dận.
Vãn Thanh nhịn không được, bật cười, thu lại tay, mở to mắt nhìn Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết khó hiểu nhìn nàng:
Chủ tử, người làm sao vậy?
Vãn Thanh mím môi cười, lại không nói gì thêm.
Không nghĩ tới, thuật đọc tâm của nàng vẫn còn tồn tại. Cho nên, khối thủy tinh đen xì đó mới sáng lên. Nhưng mà hiện tại, nàng không muốn để cho người khác biết đến chuyện này, do đó mới lắc lắc đầu, trả lời Hồi Tuyết.
Không có gì, ta cười là vì … Thì ra cái gì ta cũng đều không để ý
Ờ, sắc trời không còn sớm nữa rồi, chủ tử đi ngủ sớm một chút đi
Ừ
Vãn Thanh gật đầu, xoay người nằm dài trên giường, mở to đôi mắt nhìn trên đỉnh đầu màn lụa. Hồi Tuyết bước nhẹ nhàng đến gần bàn tròn, thổi tắt đèn, chỉ để lại một chùm đèn gần đầu giường.
Trên giường, Vãn Thanh nhất thời ngủ không được, trong lòng còn đang suy nghĩ về chuyện không đọc được vận mệnh của Mặc Viêm.
Nếu thuật đọc tâm vẫn còn, tại sao lại đọc không được vận mệnh của Mặc Viêm, loại tình huống này, ở kiếp trước nàng cũng đã từng gặp qua.
Chỉ có những cá nhân có thiên mệnh tôn quý bất phàm, nàng mới đọc không được vận mệnh của người đó. Thậm chí nàng còn tra ra được, có vài người, thiên mệnh không nằm trong ở Ngũ Hành, những người đó cũng đọc không được.
Như vậy, Mặc Viêm là thuộc về loại nào?
Nếu là thiên mệnh tôn quý bất phàm, thì chàng ấy sao chỉ là một chàng ngốc? Còn nếu là thiên mệnh không nằm trong Ngũ Hành, chàng ấy sao có thể là một người bình thường được?
Nhất thời nghĩ không ra, cứ vậy mà mơ mơ màng màng ngủ mất. Vậy là một ngày nữa đã trôi qua.
Hiện tại, phủ Hán Thành Vương đang rất náo nhiệt. Chủ tử trong vương phủ đã nhiều, hiện tại lại còn tới thêm hai vị khách quý nữa, là Mộc hoàng tử, cùng công chúa Minh Châu - Mộc Doanh Tú của nước Thương Lang.
Trong lúc nhất thời, không khí trong vương phủ giống như gió xuân, nhẹ nhàng lại ấp ám.
Đồng Đồng đã bắt đầu đi học lại, ngay cả Quy Vân cũng đến học tại học đường của phủ Thượng Quan. Hai thằng nhóc này càng ngày càng thân mật khăng khít, Đồng Đồng cũng hiếm khi ra ngoài gây chuyện, làm Vãn Thanh đỡ nhọc lòng đi chùi đít cho bé.
Đối với hai vị quý nhân, là Mộc Tiêu Dao cùng Mộc Doanh Tú, Vãn Thanh không có hứng thú với bọn họ. Nàng chỉ coi bọn họ là khách quý không hơn không kém, chỉ cần bọn họ không đến trêu chọc nàng là được.
Huống chi, Yên Vũ Các cách chỗ ở của nàng khá xa. Nếu muốn chạm mặt, trừ khi cố ý. Phủ Hán Thành Vương rất rộng lớn, không phải dễ dàng chạm mặt đến như vậy.
Ví dụ, bọn họ vào phủ đã ba ngày, nhưng Vãn Thanh cũng chưa từng nhìn thấy qua bọn họ, dù là một lần. Chuyện này đủ để nói rõ, Mộc Tiêu Dao cũng không phải loại người nhàm chán chuyên đi làm phiền người khác.
Nhưng mà, so sánh với sự yên tĩnh của Vãn Thanh, thì phía Mặc Viêm lại hoàn toàn ngược lại.
Hắn lúc nào cũng bận rộn, đôi mắt luôn chăm chú để ý đến động tĩnh bên Yên Vũ Các.
Tuy rằng, giờ phút này, Mộc Tiêu Dao không có động tĩnh gì, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không âm thầm ra tay. Hoặc là … hắn đã thu tay lại. Cũng có thể, hắn đang âm thầm mưu tính gì đó.
Ngày hôm sau, thời tiết khá đẹp, ánh nắng tươi sáng đầy ấm áp, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đi dạo xung quanh.
Phong cảnh trong vương phủ hiện tại rất đẹp. Bởi vì mùa xuân đã đến, cho nên đủ mọi loại hoa đua nhau nở rộ, màu sắc rực rỡ pha lẫn mùi thơm vô cùng ngào ngạt tràn ngập trong không khí.
Đám người Vãn Thanh nói chuyện phiếm suốt đường đi, không khí hết sức náo nhiệt. Rất nhanh, đã đi tới hồ cá của vương phủ. Xung quanh hồ được rào chắn bằng đá ngọc thạch, bức tường rào chắn không quá cao, chỉ cao gần đầu gối mà thôi.
Vãn Thanh ngồi xổm người xuống, nhìn đủ mọi loại cá đang tung tăng bơi lội ở bên trong hồ, rung đùi đắc ý nhìn lũ cá, tâm trạng cũng tốt lên. Sau đó, lấy ra một bịch thức ăn, rãi xuống hồ cho cá ăn.
Xa xa là mái hiên được lợp bằng ngói màu xanh, thỉnh thoảng có một vài đám mây bay ngang qua, tôn lên kiến trúc tuyệt đẹp tựa như tiên cảnh. Bên cạnh là những bức tranh điêu khắc hoa lệ, những mảnh đá vụn được chấp ghép thành hình dạng của chúa tể sơn lâm cùng những con kỳ lân đang đùa giỡn với nhau.
Quả nhiên, khi nhìn vào, thì sẽ làm tinh thần sảng khoái.
Tiểu thư, người nhìn kìa, cái con cá có ba màu kia gọi là gì vậy? Thật là đáng yêu
Hồi Tuyết nhịn không được, chỉ vào một con cá vàng ba đuôi, tò mò hỏi Vãn Thanh. Vãn Thanh nhìn một cái, cười rộ lên:
Đó là ba màu, rất xinh đẹp đúng không?
Dạ, đúng là rất xinh đẹp
Trong lúc nhất thời, cả bọn đều cười rộ lên, nhìn rất náo nhiệt.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, đám người Vãn Thanh không tự chủ được ngẩng đầu nhìn qua, thì nhìn thấy có khoảng ba bốn nữ nhân đang nói nói cười cười đi tới. Dẫn đầu chính là người bên Song Khuyết Viện, Tình di nương.
Người đang nói chuyện với nàng ta chính là tiểu thiếp của Duẫn Quận Vương, hai người dẫn theo nha hoàn đi dạo, hướng đi chính là hồ cá bên này.
Thượng Quan Liên Tinh vừa nhìn thấy được bóng dáng của Vãn Thanh, khóe môi hiện ra ý cười tính kế. Chân nhẹ nhàng bước, nhanh chóng đã đi tới nơi, cung kính, khẽ cúi người hành lễ đối với là Vãn Thanh.
Tinh nhi gặp qua đại tỷ
Người tiểu thiếp đứng bên cạnh nàng cũng khom lưng khụy gối hành lễ:
Gặp qua thế tử phi
Vãn Thanh đứng thẳng người, nhàn nhạt gật đầu, tươi cười. Mặc dù có chút nợ nần cần tính sổ với nàng ta, nhưng cũng không vội mấy.
Ừ, đứng lên đi
Tạ đại tỷ”
“Tạ thế tử phi
Vãn Thanh đang rất hào hứng, nhưng vừa nhìn thấy Thượng Quan Liên Tinh, thì không còn thấy hứng thú đi dạo nữa. Xoay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ, đồng tử trong ánh mắt của Thượng Quan Liên Tinh chợt lóe lên, nhanh miệng gọi nàng lại:
Đại tỷ, muội có chuyện muốn nói với đại tỷ
Vãn Thanh dừng lại, nhìn sang, khóe môi khẽ nhếch, không dễ nhận ra ý cười, nhàn nhạt mở miệng nói:
Chuyện gì?
Này … Là về phụ thân ...
Thượng Quan Liên Tinh ấp úng mở miệng, ánh mắt Vãn Thanh lóe lên một cái, không nói gì.
Phụ thân xảy ra chuyện gì? Hay là nữ nhân này muốn giở chiêu trò gì với nàng?
Vãn Thanh bình tĩnh, vung tay lên. Mấy thị nữ đứng phía sau đồng loạt lui xuống, nha hoàn của Thượng Quan Liên Tinh cùng vị tiểu thiếp kia cũng lui ra ngoài.
Bên hồ cá chỉ còn tỷ muội hai người, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Liên Tinh, ôn hòa mở miệng.
Tứ muội, có chuyện gì thì cứ nói đi. Hay là nói … ngươi muốn làm cái gì với ta”
Khuôn mặt đầy ý cười, giống như đang bàn luận về thời tiết, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói chứa đầy ẩn ý, khiến cho Thượng Quan Liên Tinh nhịn không được ớn lạnh.
Nàng chợt nhớ lại, mình chính là người của Tống trắc phi. Nếu không làm chút gì ra chuyện, chỉ sợ Tống trắc phi sẽ không còn kiên nhẫn đối với nàng.
Mấy ngày nay, đêm nào nàng cũng được Duẫn Quận Vương sủng ái. Nếu có thể mang thai thì còn gì bằng.
Mẫu bằng tử quý, cuộc sống sau này không cần phải lo lắng đề phòng.
Nhưng, muốn có được những điều đó, không thể sợ hãi. Chỉ cần hoàn thành chuyện này, nàng sẽ sống trong sung sướng suốt quãng đời còn lại.
Nghĩ, nhanh chóng giữ bình tĩnh, ôn nhu cười cười:
Đại tỷ thật là, nói giỡn cũng có mức độ chứ. Muội thật sự có việc cùng đại tỷ nói mà
Thượng Quan Liên Tinh nói xong, nhanh chân đi tới trước mặt Vãn Thanh, dịu dàng mở miệng:
Gần đây đại tỷ có trở về thăm phụ thân không?
Vãn Thanh nhìn nàng, lắc đầu.
Có chuyện gì xảy ra với phụ thân sao?
Chỉ thấy, gương mặt Thượng Quan Liên Tinh tràn ngập lo lắng, từ từ mở miệng:
Đại tỷ, tỷ có rảnh thì trở về thăm phụ thân đi. Tỷ không biết, lần trước, những lời mà tỷ nói … lão tổ tông rất tức giận nha”
“Bà ta vô cùng tức giận, nên gọi phụ thân đến mắng người một trận. Tỷ cũng biết tính tình của phụ thân mà, người nhất định sẽ rất đau buồn. Cho nên, nếu tỷ có rảnh, thì hãy trở về an ủi phụ thân”
Những gì Thượng Quan Liên Tinh nói, đều là sự thật. Kể từ khi Tứ phòng dọn trở về phủ Thượng Quan, thì lão thái thái cùng người của Thượng Quan phủ đều làm khó làm dễ một nhà bọn họ. Ngay cả việc ăn, uống, sinh hoạt đều phải nhìn đến sắc mặt người khác mà sống qua ngày.
Nguyên nhân chính là do Vãn Thanh không chịu trợ giúp cho người của phủ Thượng Quan. Nếu Vãn Thanh không đem Thượng Quan phủ để ở trong, thì bà ta cũng không đem Tứ phòng để ở trong lòng. Mà bà ta đã không xem trọng gia đình của Tứ phòng thì ai dám giúp đỡ.
Cho nên, ngay ngày hôm đó, lão thái thái lôi đầu Thượng Quan Hạo ra dạy dỗ một trận. Quở trách nặng lời, bảo hắn không biết dạy nữ nhi. Bà ta tuôn ra những lời xấu xí mắng chửi Vãn Thanh không thương tiếc, Thượng Quan Hạo nghe mà lòng đau như dao cắt.
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Liên Tinh nói xong, sững sờ ngay lập tức. Lúc này, ánh mắt Thượng Quan Liên Tinh tràn ngập tính kế, nhanh tay kéo tay Vãn Thanh, kêu lên:
Đại tỷ … ngươi ... Ah ah ahhhhh
Nàng ta vừa la hét, vừa lui về phía sau, cơ thể lướt qua rào chắn, ngả chổng vó vào trong hồ cá. Chỉ nghe một tiếng ‘bùm’, bọt nước văng khắp nơi, cá trong hồ bị dọa bơi tán loạn.
Cứ như vậy, Thượng Quan Liên Tinh rơi thẳng vào trong hồ cá.
Tiếng vang này kinh động cả đám người đang đứng cách đó không xa, tất cả đều chạy vội tới. Trong đó, thậm chí có người đẩy Vãn Thanh ra ngoài, vươn tay ra kéo Thượng Quan Liên Tinh lên bờ. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của bọn họ đối với Vãn Thanh … tương đối khinh thường.
Trong phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm đang suy nghĩ phải mở miệng giải thích chuyện này như thế nào. Nhưng khi nghe Vãn Thanh thầm thì, thì lập tức đóng miệng lại, nhìn nàng.
Nương tử nói cái gì? Vu lực của nàng căn bản nhìn không ra vận mệnh của hắn? Như vậy … hắn vẫn chưa lộ vết tích sao?
*Vu lực:pháp thuật của phù thủy
Vừa nghĩ như thế, trái tim lập tức buông xuống.
Không phải hắn không muốn nói cho nàng biết. Mà là hắn biết, hiện tại, nếu nói mọi chuyện cho nàng biết, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhất. Theo tính cách của nàng, một khi đã phát hiện ra chuyện này, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho hắn.
Cho nên, chuyện này … vẫn là để sau hãy nói vậy.
Nghĩ xong, Hạ Hầu Mặc Viêm nở nụ cười rực rỡ:
Nương tử, nàng vừa mới nói cái gì đó?
Vãn Thanh lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu:
Không có việc gì
Nàng nhất thời không thể xác định, đến tột cùng là thuật đọc tâm của nàng không còn, hay là số mệnh của Mặc Viêm không giống với người thường.
Thật ra, thuật đọc tâm không phải đối với ai cũng đọc được. Ví dụ như những người có siêu năng lực hay là những người có số mệnh không giống với người bình thường. Thuật đọc tâm sẽ không có hiệu quả với những người đó.
Vãn Thanh rất muốn tìm ra giải đáp, đến tột cùng là thuật đọc tâm không còn, hay là tại vì vận mệnh của Mặc viêm không giống với người bình thường.
Nghĩ vậy, đứng lên, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm:
Được rồi, sắc trời đã không còn sớm. Mặc Viêm, chàng cũng nên đi ngủ sớm một chút đi
Ừ, nương tử cũng đi ngủ sớm
Hạ Hầu Mặc Viêm vẫy tay với Vãn Thanh. Ngày hôm nay, đã đủ mệt, nên đi nghỉ ngơi sớm. Hơn nữa, cả trái tim của hắn cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống đất.
Vãn Thanh gọi Hồi Tuyết vào trong phòng hầu hạ nàng rửa mặt nghỉ ngơi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nàng ngồi trên giường không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn ngọn đèn lập lòe.
Hồi Tuyết khó hiểu khẽ gọi:
Tiểu thư, người không nghỉ ngơi sao?
Vãn Thanh giật mình, nâng mắt nhìn Hồi Tuyết, bỗng nhiên muốn thử dùng thuật đọc tâm với Hồi Tuyết xem. Nếu như, nhìn không ra vận mệnh của Hồi Tuyết, như vậy nói rõ, thuật đọc tâm của nàng đã thật sự không còn tồn tại.
Chuyện không thể xảy ra hai lần liên tiếp được. Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai tuyệt đối không có khả năng.
Nghĩ, vẫy tay ý bảo Hồi Tuyết ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói thầm hai câu vào tai Hồi Tuyết. Nàng ngạc nhiên nhìn chủ tử nhà mình, nhưng cũng nghe lời, ngồi xuống bên cạnh giường, vươn tay ra.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng lóe ra một tia tò mò, nháy mắt cũng không nháy nhìn chủ tử.
Chủ tử nói, phải thử xem bản thân mình có pháp thuật hay không? Đây là chuyện tốt, không phải sao?
Tuy rằng nàng thấy có chút khó hiểu, nhưng cho tới bây giờ,nàng chưa từng nghe nói chủ tử có năng lực này. Tiểu thư lại muốn lấy nàng làm thí nghiệm? Vì tiểu thư, nàng chịu thiệt một chút cũng không sao.
Vãn Thanh bắt đầu sử dụng thuật đọc tâm với Hồi Tuyết, nhẹ nhàng đi sâu vào trong. Trong đầu bắt đầu hiện lên bóng dáng của Hồi Tuyết, hình ảnh càng ngày càng rõ ràng. Từ hình ảnh lúc nàng còn nhỏ, cho đến lúc trưởng thành.
Giống như một bộ phim điện ảnh được tua nhanh, thậm chí còn chứng kiến nàng phủ khăn voan đỏ thẫm, gả cho người trong lòng. Người nam nhân kia không ngoài dự kiến của Vãn Thanh, đúng là Lưu Dận.
Vãn Thanh nhịn không được, bật cười, thu lại tay, mở to mắt nhìn Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết khó hiểu nhìn nàng:
Chủ tử, người làm sao vậy?
Vãn Thanh mím môi cười, lại không nói gì thêm.
Không nghĩ tới, thuật đọc tâm của nàng vẫn còn tồn tại. Cho nên, khối thủy tinh đen xì đó mới sáng lên. Nhưng mà hiện tại, nàng không muốn để cho người khác biết đến chuyện này, do đó mới lắc lắc đầu, trả lời Hồi Tuyết.
Không có gì, ta cười là vì … Thì ra cái gì ta cũng đều không để ý
Ờ, sắc trời không còn sớm nữa rồi, chủ tử đi ngủ sớm một chút đi
Ừ
Vãn Thanh gật đầu, xoay người nằm dài trên giường, mở to đôi mắt nhìn trên đỉnh đầu màn lụa. Hồi Tuyết bước nhẹ nhàng đến gần bàn tròn, thổi tắt đèn, chỉ để lại một chùm đèn gần đầu giường.
Trên giường, Vãn Thanh nhất thời ngủ không được, trong lòng còn đang suy nghĩ về chuyện không đọc được vận mệnh của Mặc Viêm.
Nếu thuật đọc tâm vẫn còn, tại sao lại đọc không được vận mệnh của Mặc Viêm, loại tình huống này, ở kiếp trước nàng cũng đã từng gặp qua.
Chỉ có những cá nhân có thiên mệnh tôn quý bất phàm, nàng mới đọc không được vận mệnh của người đó. Thậm chí nàng còn tra ra được, có vài người, thiên mệnh không nằm trong ở Ngũ Hành, những người đó cũng đọc không được.
Như vậy, Mặc Viêm là thuộc về loại nào?
Nếu là thiên mệnh tôn quý bất phàm, thì chàng ấy sao chỉ là một chàng ngốc? Còn nếu là thiên mệnh không nằm trong Ngũ Hành, chàng ấy sao có thể là một người bình thường được?
Nhất thời nghĩ không ra, cứ vậy mà mơ mơ màng màng ngủ mất. Vậy là một ngày nữa đã trôi qua.
Hiện tại, phủ Hán Thành Vương đang rất náo nhiệt. Chủ tử trong vương phủ đã nhiều, hiện tại lại còn tới thêm hai vị khách quý nữa, là Mộc hoàng tử, cùng công chúa Minh Châu - Mộc Doanh Tú của nước Thương Lang.
Trong lúc nhất thời, không khí trong vương phủ giống như gió xuân, nhẹ nhàng lại ấp ám.
Đồng Đồng đã bắt đầu đi học lại, ngay cả Quy Vân cũng đến học tại học đường của phủ Thượng Quan. Hai thằng nhóc này càng ngày càng thân mật khăng khít, Đồng Đồng cũng hiếm khi ra ngoài gây chuyện, làm Vãn Thanh đỡ nhọc lòng đi chùi đít cho bé.
Đối với hai vị quý nhân, là Mộc Tiêu Dao cùng Mộc Doanh Tú, Vãn Thanh không có hứng thú với bọn họ. Nàng chỉ coi bọn họ là khách quý không hơn không kém, chỉ cần bọn họ không đến trêu chọc nàng là được.
Huống chi, Yên Vũ Các cách chỗ ở của nàng khá xa. Nếu muốn chạm mặt, trừ khi cố ý. Phủ Hán Thành Vương rất rộng lớn, không phải dễ dàng chạm mặt đến như vậy.
Ví dụ, bọn họ vào phủ đã ba ngày, nhưng Vãn Thanh cũng chưa từng nhìn thấy qua bọn họ, dù là một lần. Chuyện này đủ để nói rõ, Mộc Tiêu Dao cũng không phải loại người nhàm chán chuyên đi làm phiền người khác.
Nhưng mà, so sánh với sự yên tĩnh của Vãn Thanh, thì phía Mặc Viêm lại hoàn toàn ngược lại.
Hắn lúc nào cũng bận rộn, đôi mắt luôn chăm chú để ý đến động tĩnh bên Yên Vũ Các.
Tuy rằng, giờ phút này, Mộc Tiêu Dao không có động tĩnh gì, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không âm thầm ra tay. Hoặc là … hắn đã thu tay lại. Cũng có thể, hắn đang âm thầm mưu tính gì đó.
Ngày hôm sau, thời tiết khá đẹp, ánh nắng tươi sáng đầy ấm áp, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đi dạo xung quanh.
Phong cảnh trong vương phủ hiện tại rất đẹp. Bởi vì mùa xuân đã đến, cho nên đủ mọi loại hoa đua nhau nở rộ, màu sắc rực rỡ pha lẫn mùi thơm vô cùng ngào ngạt tràn ngập trong không khí.
Đám người Vãn Thanh nói chuyện phiếm suốt đường đi, không khí hết sức náo nhiệt. Rất nhanh, đã đi tới hồ cá của vương phủ. Xung quanh hồ được rào chắn bằng đá ngọc thạch, bức tường rào chắn không quá cao, chỉ cao gần đầu gối mà thôi.
Vãn Thanh ngồi xổm người xuống, nhìn đủ mọi loại cá đang tung tăng bơi lội ở bên trong hồ, rung đùi đắc ý nhìn lũ cá, tâm trạng cũng tốt lên. Sau đó, lấy ra một bịch thức ăn, rãi xuống hồ cho cá ăn.
Xa xa là mái hiên được lợp bằng ngói màu xanh, thỉnh thoảng có một vài đám mây bay ngang qua, tôn lên kiến trúc tuyệt đẹp tựa như tiên cảnh. Bên cạnh là những bức tranh điêu khắc hoa lệ, những mảnh đá vụn được chấp ghép thành hình dạng của chúa tể sơn lâm cùng những con kỳ lân đang đùa giỡn với nhau.
Quả nhiên, khi nhìn vào, thì sẽ làm tinh thần sảng khoái.
Tiểu thư, người nhìn kìa, cái con cá có ba màu kia gọi là gì vậy? Thật là đáng yêu
Hồi Tuyết nhịn không được, chỉ vào một con cá vàng ba đuôi, tò mò hỏi Vãn Thanh. Vãn Thanh nhìn một cái, cười rộ lên:
Đó là ba màu, rất xinh đẹp đúng không?
Dạ, đúng là rất xinh đẹp
Trong lúc nhất thời, cả bọn đều cười rộ lên, nhìn rất náo nhiệt.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, đám người Vãn Thanh không tự chủ được ngẩng đầu nhìn qua, thì nhìn thấy có khoảng ba bốn nữ nhân đang nói nói cười cười đi tới. Dẫn đầu chính là người bên Song Khuyết Viện, Tình di nương.
Người đang nói chuyện với nàng ta chính là tiểu thiếp của Duẫn Quận Vương, hai người dẫn theo nha hoàn đi dạo, hướng đi chính là hồ cá bên này.
Thượng Quan Liên Tinh vừa nhìn thấy được bóng dáng của Vãn Thanh, khóe môi hiện ra ý cười tính kế. Chân nhẹ nhàng bước, nhanh chóng đã đi tới nơi, cung kính, khẽ cúi người hành lễ đối với là Vãn Thanh.
Tinh nhi gặp qua đại tỷ
Người tiểu thiếp đứng bên cạnh nàng cũng khom lưng khụy gối hành lễ:
Gặp qua thế tử phi
Vãn Thanh đứng thẳng người, nhàn nhạt gật đầu, tươi cười. Mặc dù có chút nợ nần cần tính sổ với nàng ta, nhưng cũng không vội mấy.
Ừ, đứng lên đi
Tạ đại tỷ”
“Tạ thế tử phi
Vãn Thanh đang rất hào hứng, nhưng vừa nhìn thấy Thượng Quan Liên Tinh, thì không còn thấy hứng thú đi dạo nữa. Xoay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ, đồng tử trong ánh mắt của Thượng Quan Liên Tinh chợt lóe lên, nhanh miệng gọi nàng lại:
Đại tỷ, muội có chuyện muốn nói với đại tỷ
Vãn Thanh dừng lại, nhìn sang, khóe môi khẽ nhếch, không dễ nhận ra ý cười, nhàn nhạt mở miệng nói:
Chuyện gì?
Này … Là về phụ thân ...
Thượng Quan Liên Tinh ấp úng mở miệng, ánh mắt Vãn Thanh lóe lên một cái, không nói gì.
Phụ thân xảy ra chuyện gì? Hay là nữ nhân này muốn giở chiêu trò gì với nàng?
Vãn Thanh bình tĩnh, vung tay lên. Mấy thị nữ đứng phía sau đồng loạt lui xuống, nha hoàn của Thượng Quan Liên Tinh cùng vị tiểu thiếp kia cũng lui ra ngoài.
Bên hồ cá chỉ còn tỷ muội hai người, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Liên Tinh, ôn hòa mở miệng.
Tứ muội, có chuyện gì thì cứ nói đi. Hay là nói … ngươi muốn làm cái gì với ta”
Khuôn mặt đầy ý cười, giống như đang bàn luận về thời tiết, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói chứa đầy ẩn ý, khiến cho Thượng Quan Liên Tinh nhịn không được ớn lạnh.
Nàng chợt nhớ lại, mình chính là người của Tống trắc phi. Nếu không làm chút gì ra chuyện, chỉ sợ Tống trắc phi sẽ không còn kiên nhẫn đối với nàng.
Mấy ngày nay, đêm nào nàng cũng được Duẫn Quận Vương sủng ái. Nếu có thể mang thai thì còn gì bằng.
Mẫu bằng tử quý, cuộc sống sau này không cần phải lo lắng đề phòng.
Nhưng, muốn có được những điều đó, không thể sợ hãi. Chỉ cần hoàn thành chuyện này, nàng sẽ sống trong sung sướng suốt quãng đời còn lại.
Nghĩ, nhanh chóng giữ bình tĩnh, ôn nhu cười cười:
Đại tỷ thật là, nói giỡn cũng có mức độ chứ. Muội thật sự có việc cùng đại tỷ nói mà
Thượng Quan Liên Tinh nói xong, nhanh chân đi tới trước mặt Vãn Thanh, dịu dàng mở miệng:
Gần đây đại tỷ có trở về thăm phụ thân không?
Vãn Thanh nhìn nàng, lắc đầu.
Có chuyện gì xảy ra với phụ thân sao?
Chỉ thấy, gương mặt Thượng Quan Liên Tinh tràn ngập lo lắng, từ từ mở miệng:
Đại tỷ, tỷ có rảnh thì trở về thăm phụ thân đi. Tỷ không biết, lần trước, những lời mà tỷ nói … lão tổ tông rất tức giận nha”
“Bà ta vô cùng tức giận, nên gọi phụ thân đến mắng người một trận. Tỷ cũng biết tính tình của phụ thân mà, người nhất định sẽ rất đau buồn. Cho nên, nếu tỷ có rảnh, thì hãy trở về an ủi phụ thân”
Những gì Thượng Quan Liên Tinh nói, đều là sự thật. Kể từ khi Tứ phòng dọn trở về phủ Thượng Quan, thì lão thái thái cùng người của Thượng Quan phủ đều làm khó làm dễ một nhà bọn họ. Ngay cả việc ăn, uống, sinh hoạt đều phải nhìn đến sắc mặt người khác mà sống qua ngày.
Nguyên nhân chính là do Vãn Thanh không chịu trợ giúp cho người của phủ Thượng Quan. Nếu Vãn Thanh không đem Thượng Quan phủ để ở trong, thì bà ta cũng không đem Tứ phòng để ở trong lòng. Mà bà ta đã không xem trọng gia đình của Tứ phòng thì ai dám giúp đỡ.
Cho nên, ngay ngày hôm đó, lão thái thái lôi đầu Thượng Quan Hạo ra dạy dỗ một trận. Quở trách nặng lời, bảo hắn không biết dạy nữ nhi. Bà ta tuôn ra những lời xấu xí mắng chửi Vãn Thanh không thương tiếc, Thượng Quan Hạo nghe mà lòng đau như dao cắt.
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Liên Tinh nói xong, sững sờ ngay lập tức. Lúc này, ánh mắt Thượng Quan Liên Tinh tràn ngập tính kế, nhanh tay kéo tay Vãn Thanh, kêu lên:
Đại tỷ … ngươi ... Ah ah ahhhhh
Nàng ta vừa la hét, vừa lui về phía sau, cơ thể lướt qua rào chắn, ngả chổng vó vào trong hồ cá. Chỉ nghe một tiếng ‘bùm’, bọt nước văng khắp nơi, cá trong hồ bị dọa bơi tán loạn.
Cứ như vậy, Thượng Quan Liên Tinh rơi thẳng vào trong hồ cá.
Tiếng vang này kinh động cả đám người đang đứng cách đó không xa, tất cả đều chạy vội tới. Trong đó, thậm chí có người đẩy Vãn Thanh ra ngoài, vươn tay ra kéo Thượng Quan Liên Tinh lên bờ. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của bọn họ đối với Vãn Thanh … tương đối khinh thường.
/250
|