Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 237 - Đi Sứ Nước Hiên Viên Phần 3: Ngươi Muốn Chơi, Ta Chơi Với Ngươi
/250
|
Vãn thanh nắm chặt năm ngón tay, đấm thẳng vào mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng không trúng mặt mà chỉ xẹt qua tóc mai, đánh thẳng vào vách xe ngựa đằng sau Mặc Viêm, phát ra một tiếng vang khá lớn.
Giờ phút này, nhìn nàng giống như nữ lưu manh, đùa giỡn con nhà lành. Một đấm đánh ra, sau đó lại tiếp một đấm. Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn mà da đầu tê dại.
Không phải hắn sợ nàng, điểm quan trọng là …. nương tử thật sự có khuynh hướng bạo lực sao?
Gương mặt nàng vô cùng giận dữ, lại thêm một đấm bay thẳng vào mặt hắn, làm sao bây giờ, chẵng lẽ kêu Hồi Tuyết ca hát cho nàng nghe? Nghĩ như vậy, cuối cùng cắn răng một cái, gật đầu đáp ứng.
“Được rồi, nương tử, ta hát cho nàng nghe”
Vãn Thanh nghe, vừa lòng gật đầu, thu tay lại, sau đó xoay người dựa vào giường nệm êm, thích ý mở miệng nói:
“Bắt đầu hát đi”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong, khóe môi run rẩy, có khổ nhưng không cách nào nói ra, nhìn phía Vãn Thanh. Âm thầm suy nghĩ, không biết người mù nhạc còn có tông điếc ca hát, có thể bị đánh hội đồng hay không?
Thôi mặc kệ, không suy nghĩ nữa, cất giọng bắt đầu ca hát. Bên trong xe ngựa vang lên tiếng ca:
“Nhà họ Chu có nuôi một bày gà, ngày ngày được cho ăn lúa mạch, chuồng gà cao như Tây Lâu, lông gà màu vàng rực…….”
Tiếng ca vừa vang lên, gió Bắc thổi ngược, người đi đường cái run cầm cập.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh trợn mắt há hốc miệng, toàn thân không có chỗ nào không cảm thấy lạnh, nhanh tay chui vào trong chăn ấm. Sao lại có người có thể đem một bài hát dân ca hát thành như vậy?
Cảm âm không được đầy đủ? Không có việc gì.
Âm sắc không động lòng người? Không có việc gì.
Nhưng xin đừng hát thành quỷ khóc sói gào, nàng hối hận rồi, được không? Trời ơi! Ca khúc này chừng nào mới chấm dứt. Má ơi! Cái này không phải gọi là tự mua dây buộc mình, tự chịu tội?
Chẳng những là Vãn Thanh, mà cả một đội người, tất cả đều là nạn nhân của tiếng ca quỷ khóc sói gào này, lạnh đến sóng lưng, cả cơ thể phát run, trong lòng cầu xin.
Là ai hát vậy, đừng hát nữa, đừng hát nữa, chịu không nổi.
Vãn Thanh chịu hết nổi, ra lệnh một tiếng, xe ngựa dừng lại. Nàng từ bên trong xe ngựa bò ra tới, đỡ vách xe thở dốc. Ông trời ơi! rõ ràng nàng mới là người chỉnh hắn, sao lại biến thành bị chỉnh?
Đáng tiếc, xe ngựa tuy đã ngừng, nhưng người có giọng hát phong phú trời cho bên trong xe ngựa vẫn còn đang chìm đắm trong bài hát, dường như không có ý định dừng lại.
Vãn Thanh rốt cuộc nhịn không được, vì thương xót cho lỗ tai của mình, đừng để hắn cất giọng hát nữa, đầu hướng vào bên trong xe ngựa kêu lên:
“Hạ Hầu Mặc Viêm, đừng hát nữa, đừng hát nữa, tỷ phục ngươi, thật sự phục ngươi”
Hạ Hầu Mặc Viêm đột nhiên im bặt, vén rèm nhìn ra ngoài. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, lông mi dài dày cong giống như quạt lông, chớp chớp động lòng người.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào trong ánh mắt, sâu thẳm lăn tăn nhộn nhạo, xinh đẹp động lòng người.
Thằng nhóc này đang nghẹn cười, cười khanh khách mở miệng:
“Nương tử, nàng còn chưa nghe xong hết bài nữa mà, ta hát dễ nghe không?”
Dễ nghe cái rắm, cái thứ âm thanh ma quỷ đánh thẳng vào màng nhĩ kia mà mạnh miệng hỏi có dễ nghe hay không?
Nàng xem như đã biết, cái gì kêu là âm thanh của ma quỷ, cam bái hạ phong. Nhưng khi nhìn đến gương mặt vô tội lại khát vọng của Hạ Hầu Mặc Viêm, còn phải giả vờ tươi cười gật đầu:
“Ừ, không tồi”
Nàng có thể khẳng định, tên khốn kiếp này tuyệt đối cố ý. Đến nỗi giọng hát của hắn có phải thật sự khó nghe hay không, thì không biết được. Nhưng mà, hiện tại, ngay giờ phút này, xác thật là khó nghe muốn chết.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nghe, lập tức lấy hơi chuẩn bị bắt đầu ca tiếp:
“Nương tử nói nghe hay, ta lại ca thêm một bài nữa đi”
“Đừng”
Người nào đó vẻ mặt kinh hoảng cùng sợ hãi, nhấc tay ngăn cản:
“Mặc Viêm, chàng đừng hát nữa, chắc chàng mệt rồi, để sau đi nha”
“Hả, ta không mệt, chỉ cần nương tử thích, ta nhất định sẽ chiều nàng”
Chiều cái con khỉ, chiều con mẹ ngươi. Mỗ nữ mắng thầm ở trong lòng, trên gương mặt lại tươi cười ngọt ngàp, khuyên dỗ:
“Nương tử không phải đau lòng chàng hay sao. Tới, uống miếng nước, nghỉ một chút đi”
Ông trời ơi! Nhìn con đang làm cái loại chuyện tốt gì đây nè.
Hạ Hầu Mặc Viêm ơi là Hạ Hầu Mặc Viêm, ta cũng không tin, chẳng lẽ còn không chỉnh được ngươi. Ngươi muốn chơi, ta chơi với ngươi, ngươi chờ đó cho ta.
Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng cũng xuống xe ngựa. Lúc này, những người phía sau cũng liên tục xuống xe ngựa.
Sắc mặt của quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong đều có chút khó coi, những binh tướng từ trên ngựa nhảy xuống, vẻ mặt cổ quái, mỗi người xem như đã nhận biết được cái gì kêu là âm thanh ma quỷ.
“Thế tử phi, chúng ta vẫn là nhanh chóng lên đường đi, nếu lại trì hoãn, sợ sẽ không kịp thời gian đến trạm dừng chân”
“Trạm dừng chân?”
Vãn Thanh nhướng mày, nhìn phía chân trời. Xác thật là sắc trời không còn sớm, lại không nhanh đi tiếp, thì sẽ không kịp đến thị trấn để dừng chân. Như vậy, đến lúc đó, chỉ có thể ở trong xe ngựa qua đêm.
Nhưng, nàng có ý khác. Tuy suốt ngày nàng chỉ nghĩ đến Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng những điều nàng đoán không sai.
Mộc Tiêu Dao chỉ sợ sẽ âm thầm ra tay, hắn nhất định đã bố trí người ở gần thị trấn chờ bọn họ sập bẫy. Cho nên, bọn họ cẩn gì biết mà vẫn chiu đầu vào rọ. Trước cứ ngủ ngoài trời, xem như dã ngoại, như vậy hẳn là không có việc gì.
“Không có việc gì, không cần sốt ruột”
Vãn Thanh không có lại nghĩ tiếp, vẻ mặt không nóng nảy, Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong cũng không dám cãi lại, gật đầu quay đầu phân phó hai trăm binh tướng kia, nghỉ ngơi trong chốc lát lại đi tiếp.
Mọi người tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
Vãn Thanh tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống, Hạ Hầu Mặc Viêm leo lên xe ngựa mang nước xuống, Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt ăn mệt của tiểu thư nhà mình, không khỏi buồn cười.
“Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy? Đang yên đang lành sao Thế tử gia lại có hứng ca hát?”
“Vốn dĩ tâm trạng của ta đang không được tốt, muốn làm hắn hát cho mọi người nghe cho đỡ mệt. Kết quả, không thấy đỡ mệt đâu, chỉ thấy ai nấy đều bị dọa xanh mặt”
Vãn Thanh bất đắc dĩ trả lời, Hồi Tuyết thấy buồn cười. Tuy rằng tiểu thư không nói, nhưng nàng chính là biết, tiểu thư tuyệt đối là cố ý chỉnh thế tử gia. Nhưng, vì sao tiểu thư lại muốn chỉnh thế tử gia?
Nàng cũng không biết.
Lúc này, Hạ Hầu Mặc Viêm mang nước tới, ân cần đưa tới trước mặt Vãn Thanh.
“Nương tử, uống nước”
Vãn Thanh bình tĩnh tiếp nhận, uống một ngụm. Mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, tiếp tục xuất phát đến nước Hiên Viên.
Bởi vì trên đường trì hoãn một khoảng thời gian, cho nên bọn họ không tới kịp trạm dừng chân khi trời chuyển tối. Cuối cùng, mọi người đành ngủ tạm trong rừng.
Tìm một chỗ yên lặng lại an tĩnh, dừng xe ngựa, ai không có xe ngựa thì tìm một chỗ nằm xuống nghỉ ngơi, tùy thời bảo vệ an nguy của các chủ tử.
Vãn Thanh biết, lúc này đây, đám thuộc hạ của Mộc Tiêu Dao tuyệt đối sẽ không có cơ hội đánh lén bọn họ. Bởi vì, hắn không nghĩ tới, cả một đội người sẽ ngủ lại trong rừng.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nhắm mắt lại dựa vào nệm êm, đang nghĩ cách đối phó với Hạ Hầu Mặc Viêm. Đột nhiên, lóe ra một chủ ý, mở to mắt, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
“Mặc Viêm, chúng ta tới chơi trò chơi đi?”
Hạ Hầu Mặc Viêm cảnh giác nhìn chằm chằm nương tử của mình, phát hiện lúc này đây, giọng nói của nàng không còn lạnh nhạt nữa, mà vô cùng thân thiết gọi hắn là Mặc Viêm.
Tuy rằng nghe nàng kêu tên mình như vậy, hắn thực ấm áp. Nhưng không hiểu sao hắn lại có một cảm giác lạnh căm căm, da đầu tê dại.
Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra cái gì sao, nhưng, nếu nàng đã phát hiện ra cái gì, nàng còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Chỉ sợ đã sớm rời khỏi phủ Hán Thành Vương rồi. Nghĩ vậy, Hạ Hầu Mặc Viêm có chút yên lòng.
Hắn không biết, Vãn Thanh đã biết hắn không có ngu ngốc, chỉ không biết hắn là Đạm Đài Văn Hạo thôi. Nếu nàng biết hắn là Đạm Đài Văn Hạo, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh giống một con chim ưng, chớp chớp đôi mắt linh động sáng rực, Hạ Hầu Mặc Viêm giống một con thỏ mập mạp đáng thương, ngồi chờ bị ăn tươi nuốt sống.
“Nương tử, nàng muốn chơi trò gì?”
Vãn Thanh chớp hai cái, nụ cười tuyệt đối vô cùng tà ác lại xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành:
“Đảo điếu kim câu?”
Trong lúc nàng nói, bởi vì quá quyến rũ, quá động lòng người, cho nên Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn đến ngẩn ngơ. Trong lòng như nai con chạy loạn, lòng bàn tay nóng lên, hoàn toàn không chú ý tới những lời mà nương tử đại nhân nói.
Chỉ tới khi Vãn Thanh cử động, một bàn tay vặn cánh tay của hắn, khuỷu tay kẹp cổ hắn, áp chế cơ thể của hắn, đem hắn đè ở sát vách xe ngựa. Tư thế của hai người cực kỳ ái muội, ánh sáng le lói bên trong xe ngựa càng làm khung cảnh thêm mê hoặc.
Lúc này, Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lòng run sợ hỏi:
“Nương tử muốn chơi trò gì?”
“Đảo ngược cần câu, nghe nói Mặc Viêm rất thích chơi trò này. Lần trước, cùng bọn Tứ muội muội chơi không phải rất thú vị sao? Thiếp cũng muốn chơi cùng Mặc Viêm nha”
Nàng vừa nói vừa cười khanh khách, vô cùng quyến rũ, gương mặt sáng rực rỡ.
Nàng cũng không tin, Hạ Hầu Mặc Viêm không sập bẫy. Nếu hắn phản kháng hoặc là ra tay đỡ đòn, sẽ lộ ra việc hắn không ngu ngốc.
Vãn Thanh nghĩ trong lòng, tay càng dùng sức, Hạ Hầu Mặc Viêm bị áp chế, động cũng không động được, ngước mắt nhìn Vãn Thanh. Chỉ thấy nàng cười như hoa, lộng lẫy loá mắt.
Giờ phút này, những hành động cùng cử chỉ của nàng đến tột cùng đại biểu điều gì? Nàng biết hắn không ngu ngốc sao? Nhìn không giống.
Nếu nàng không biết … mình lại đi tự thú, nói ra hết, còn không phải bị chết càng thảm hại hơn sao.
Chuyện này còn không đến mức đáng sợ, đáng sợ nhất là trong cơn giận dữ, nàng cùng con trai sẽ rời khỏi phủ Hán Thành Vương, đến lúc đó hắn kiếm ai để khóc đây?
Ánh mắt hai người giống như gà chọi, nhìn chằm chằm vào nhau, nhưng cơ thể không động đậy.
Vãn Thanh thấy Hạ Hầu Mặc Viêm không nhúc nhích, hừ một tiếng, đem hai tay cánh tay của Hạ Hầu Mặc Viêm đều xoay ra phía sau lưng, lôi kéo thân thể hắn cùng nhảy xuống ngựa xe.
Phân phó Hồi Tuyết:
“Tới, tìm dây thừng tới, đem thằng nhóc này trói lại”
“Tiểu thư, người làm gì vậy? Trời đã tối thế này người còn trói thế tử gia làm cái gì?”
Hồi Tuyết giật mình kêu lên, nàng loáng thoáng nghe được âm thanh nói chuyện bên trong xe ngựa, không nghĩ tới tiểu thư vừa ra tới, đã muốn tìm dây trói thế tử gia.
Vãn Thanh không để ý tới Hồi Tuyết, trừng mắt nhìn nàng:
“Kêu em tìm dây thừng tới, sau lại nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên”
Hôm nay, thằng nhóc này sẽ biết tay nàng. Nếu không muốn chơi, nàng sẽ đem hắn treo ngược lên cây, báo thù lúc trước hắn dám đem nàng làm trò cười cho toàn Sở Kinh.
Hồi Tuyết không dám nói thêm nữa, chạy vội tới nơi khác tìm dây thừng, Hạ Hầu Mặc Viêm vừa giãy giụa vừa đáng thương cầu xin:
“Nương tử, nương tử, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ”
Vãn thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, còn dám tiếp tục diễn, lực tay càng thêm thắt chặc, Hạ Hầu Mặc Viêm đau đến hút không khí.
Trong lòng nghĩ, giữa đêm khuya thanh vắng, nương tử đại nhân muốn mưu sát thân phu sao? Chẳng lẽ nàng chê mình ngu ngốc, trong lòng tự dưng buồn bực.
Hồi tuyết đi không bao lâu cuối cùng cũng tìm được một sợi dây thừng, Vãn Thanh lấy dây trói Hạ Hầu Mặc Viêm lại, sau đó thực dứt khoát đem mỗ nam treo lên.
Hạ Hầu Mặc Viêm kêu lên:
“Nương tử, nương tử, ta làm sai chuyện gì, nàng thả ta xuống đi, thả ta xuống đi”
Hồi Tuyết cũng khuyên nàng:
“Tiểu thư, người đem thế tử gia treo lên cây làm gì? Mau thả ngài ấy xuống đi”
Chuyện nơi này làm kinh động đến những người khác, quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng quân Vũ Phong đều nghe được, mang theo người lại.
Thì nhìn thấy giữa bóng đêm lạnh lẽo, thế tử gia của phủ Hán Thành Vương bị treo ở trên cây, thân thể đong đưa qua lại, mà vẻ mặt thế tử phi vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ hai tay, quay đầu xua tay nói:
“Không có gì, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn muốn lên đường nữa kìa?”
“Kia … cái này … Cái này”
Quốc sư Văn Nhân cùng tướng quân Vũ Phong, chỉ chỉ người đang bị treo lủng lẳng trên cây, không biết phải nói cái gì nữa.
Đây là chuyện vợ chồng son nhà người ta, bọn họ xen vào có chút không ổn, lại thấy thế tử phi cũng không phải là người dễ nói chuyện. Điểm này bọn họ rất rõ ràng.
Trong suốt hành trình, bọn họ biết, cứ hễ là chuyện nàng đã quyết định, thì sẽ không bao giờ thay đổi, trừ phi đó là chuyện nàng chưa quyết định. Cho nên, giờ phút này, cho dù bọn họ có nói cái gì cũng vô dụng.
“Chúng ta đây trước nghỉ ngơi vậy”
Dưới tàng cây, mọi người thay phiên nhau rời khỏi, ngay cả Hồi Tuyết cũng bị Vãn Thanh đuổi đi nghỉ ngơi. Cuối cùng, Vãn Thanh ngáp một cái, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm bị treo ở trên cây, không nhanh không chậm nói:
“Mặc Viêm, đêm nay chàng ở trên cây ngủ một đêm đi, thiếp sợ chàng nói mớ nè, nghiến răng nè, cộng thêm xâm phạm thiếp nữa. Cho nên, thiếp chỉ có thể làm chàng ủy khuất ngủ trên cây”
Người nào đó nói xong, lập tức chui vào trong xe ngựa. Hạ Hầu Mặc Viêm hết chỗ nói rồi, đây là làm hắn ngủ trên cây sao? Làm hắn ngủ trên cây sao?
Nếu chỉ làm hắn ngủ trên cây khiến nàng bớt giận thì không có việc gì, chuyện nhỏ với hắn.
Rõ ràng treo hắn ở giữa không trung, còn nói làm hắn ngủ trên cây, ý nghĩ trong đầu nương tử quả nhiên không giống người thường.
Nhưng hắn cũng không la lối, chỉ lo đung đưa chơi đùa, chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều yên giấc, cơ thể nhẹ nhàng xoay một cái, cả người nằm tới trên cành cây, an an tĩnh tĩnh ngủ một giấc.
Chờ đến buổi sáng, cơ thể lại treo ở giữa không trung.
Giờ phút này, nhìn nàng giống như nữ lưu manh, đùa giỡn con nhà lành. Một đấm đánh ra, sau đó lại tiếp một đấm. Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn mà da đầu tê dại.
Không phải hắn sợ nàng, điểm quan trọng là …. nương tử thật sự có khuynh hướng bạo lực sao?
Gương mặt nàng vô cùng giận dữ, lại thêm một đấm bay thẳng vào mặt hắn, làm sao bây giờ, chẵng lẽ kêu Hồi Tuyết ca hát cho nàng nghe? Nghĩ như vậy, cuối cùng cắn răng một cái, gật đầu đáp ứng.
“Được rồi, nương tử, ta hát cho nàng nghe”
Vãn Thanh nghe, vừa lòng gật đầu, thu tay lại, sau đó xoay người dựa vào giường nệm êm, thích ý mở miệng nói:
“Bắt đầu hát đi”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong, khóe môi run rẩy, có khổ nhưng không cách nào nói ra, nhìn phía Vãn Thanh. Âm thầm suy nghĩ, không biết người mù nhạc còn có tông điếc ca hát, có thể bị đánh hội đồng hay không?
Thôi mặc kệ, không suy nghĩ nữa, cất giọng bắt đầu ca hát. Bên trong xe ngựa vang lên tiếng ca:
“Nhà họ Chu có nuôi một bày gà, ngày ngày được cho ăn lúa mạch, chuồng gà cao như Tây Lâu, lông gà màu vàng rực…….”
Tiếng ca vừa vang lên, gió Bắc thổi ngược, người đi đường cái run cầm cập.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh trợn mắt há hốc miệng, toàn thân không có chỗ nào không cảm thấy lạnh, nhanh tay chui vào trong chăn ấm. Sao lại có người có thể đem một bài hát dân ca hát thành như vậy?
Cảm âm không được đầy đủ? Không có việc gì.
Âm sắc không động lòng người? Không có việc gì.
Nhưng xin đừng hát thành quỷ khóc sói gào, nàng hối hận rồi, được không? Trời ơi! Ca khúc này chừng nào mới chấm dứt. Má ơi! Cái này không phải gọi là tự mua dây buộc mình, tự chịu tội?
Chẳng những là Vãn Thanh, mà cả một đội người, tất cả đều là nạn nhân của tiếng ca quỷ khóc sói gào này, lạnh đến sóng lưng, cả cơ thể phát run, trong lòng cầu xin.
Là ai hát vậy, đừng hát nữa, đừng hát nữa, chịu không nổi.
Vãn Thanh chịu hết nổi, ra lệnh một tiếng, xe ngựa dừng lại. Nàng từ bên trong xe ngựa bò ra tới, đỡ vách xe thở dốc. Ông trời ơi! rõ ràng nàng mới là người chỉnh hắn, sao lại biến thành bị chỉnh?
Đáng tiếc, xe ngựa tuy đã ngừng, nhưng người có giọng hát phong phú trời cho bên trong xe ngựa vẫn còn đang chìm đắm trong bài hát, dường như không có ý định dừng lại.
Vãn Thanh rốt cuộc nhịn không được, vì thương xót cho lỗ tai của mình, đừng để hắn cất giọng hát nữa, đầu hướng vào bên trong xe ngựa kêu lên:
“Hạ Hầu Mặc Viêm, đừng hát nữa, đừng hát nữa, tỷ phục ngươi, thật sự phục ngươi”
Hạ Hầu Mặc Viêm đột nhiên im bặt, vén rèm nhìn ra ngoài. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, lông mi dài dày cong giống như quạt lông, chớp chớp động lòng người.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào trong ánh mắt, sâu thẳm lăn tăn nhộn nhạo, xinh đẹp động lòng người.
Thằng nhóc này đang nghẹn cười, cười khanh khách mở miệng:
“Nương tử, nàng còn chưa nghe xong hết bài nữa mà, ta hát dễ nghe không?”
Dễ nghe cái rắm, cái thứ âm thanh ma quỷ đánh thẳng vào màng nhĩ kia mà mạnh miệng hỏi có dễ nghe hay không?
Nàng xem như đã biết, cái gì kêu là âm thanh của ma quỷ, cam bái hạ phong. Nhưng khi nhìn đến gương mặt vô tội lại khát vọng của Hạ Hầu Mặc Viêm, còn phải giả vờ tươi cười gật đầu:
“Ừ, không tồi”
Nàng có thể khẳng định, tên khốn kiếp này tuyệt đối cố ý. Đến nỗi giọng hát của hắn có phải thật sự khó nghe hay không, thì không biết được. Nhưng mà, hiện tại, ngay giờ phút này, xác thật là khó nghe muốn chết.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nghe, lập tức lấy hơi chuẩn bị bắt đầu ca tiếp:
“Nương tử nói nghe hay, ta lại ca thêm một bài nữa đi”
“Đừng”
Người nào đó vẻ mặt kinh hoảng cùng sợ hãi, nhấc tay ngăn cản:
“Mặc Viêm, chàng đừng hát nữa, chắc chàng mệt rồi, để sau đi nha”
“Hả, ta không mệt, chỉ cần nương tử thích, ta nhất định sẽ chiều nàng”
Chiều cái con khỉ, chiều con mẹ ngươi. Mỗ nữ mắng thầm ở trong lòng, trên gương mặt lại tươi cười ngọt ngàp, khuyên dỗ:
“Nương tử không phải đau lòng chàng hay sao. Tới, uống miếng nước, nghỉ một chút đi”
Ông trời ơi! Nhìn con đang làm cái loại chuyện tốt gì đây nè.
Hạ Hầu Mặc Viêm ơi là Hạ Hầu Mặc Viêm, ta cũng không tin, chẳng lẽ còn không chỉnh được ngươi. Ngươi muốn chơi, ta chơi với ngươi, ngươi chờ đó cho ta.
Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng cũng xuống xe ngựa. Lúc này, những người phía sau cũng liên tục xuống xe ngựa.
Sắc mặt của quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong đều có chút khó coi, những binh tướng từ trên ngựa nhảy xuống, vẻ mặt cổ quái, mỗi người xem như đã nhận biết được cái gì kêu là âm thanh ma quỷ.
“Thế tử phi, chúng ta vẫn là nhanh chóng lên đường đi, nếu lại trì hoãn, sợ sẽ không kịp thời gian đến trạm dừng chân”
“Trạm dừng chân?”
Vãn Thanh nhướng mày, nhìn phía chân trời. Xác thật là sắc trời không còn sớm, lại không nhanh đi tiếp, thì sẽ không kịp đến thị trấn để dừng chân. Như vậy, đến lúc đó, chỉ có thể ở trong xe ngựa qua đêm.
Nhưng, nàng có ý khác. Tuy suốt ngày nàng chỉ nghĩ đến Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng những điều nàng đoán không sai.
Mộc Tiêu Dao chỉ sợ sẽ âm thầm ra tay, hắn nhất định đã bố trí người ở gần thị trấn chờ bọn họ sập bẫy. Cho nên, bọn họ cẩn gì biết mà vẫn chiu đầu vào rọ. Trước cứ ngủ ngoài trời, xem như dã ngoại, như vậy hẳn là không có việc gì.
“Không có việc gì, không cần sốt ruột”
Vãn Thanh không có lại nghĩ tiếp, vẻ mặt không nóng nảy, Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong cũng không dám cãi lại, gật đầu quay đầu phân phó hai trăm binh tướng kia, nghỉ ngơi trong chốc lát lại đi tiếp.
Mọi người tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
Vãn Thanh tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống, Hạ Hầu Mặc Viêm leo lên xe ngựa mang nước xuống, Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt ăn mệt của tiểu thư nhà mình, không khỏi buồn cười.
“Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy? Đang yên đang lành sao Thế tử gia lại có hứng ca hát?”
“Vốn dĩ tâm trạng của ta đang không được tốt, muốn làm hắn hát cho mọi người nghe cho đỡ mệt. Kết quả, không thấy đỡ mệt đâu, chỉ thấy ai nấy đều bị dọa xanh mặt”
Vãn Thanh bất đắc dĩ trả lời, Hồi Tuyết thấy buồn cười. Tuy rằng tiểu thư không nói, nhưng nàng chính là biết, tiểu thư tuyệt đối là cố ý chỉnh thế tử gia. Nhưng, vì sao tiểu thư lại muốn chỉnh thế tử gia?
Nàng cũng không biết.
Lúc này, Hạ Hầu Mặc Viêm mang nước tới, ân cần đưa tới trước mặt Vãn Thanh.
“Nương tử, uống nước”
Vãn Thanh bình tĩnh tiếp nhận, uống một ngụm. Mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, tiếp tục xuất phát đến nước Hiên Viên.
Bởi vì trên đường trì hoãn một khoảng thời gian, cho nên bọn họ không tới kịp trạm dừng chân khi trời chuyển tối. Cuối cùng, mọi người đành ngủ tạm trong rừng.
Tìm một chỗ yên lặng lại an tĩnh, dừng xe ngựa, ai không có xe ngựa thì tìm một chỗ nằm xuống nghỉ ngơi, tùy thời bảo vệ an nguy của các chủ tử.
Vãn Thanh biết, lúc này đây, đám thuộc hạ của Mộc Tiêu Dao tuyệt đối sẽ không có cơ hội đánh lén bọn họ. Bởi vì, hắn không nghĩ tới, cả một đội người sẽ ngủ lại trong rừng.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nhắm mắt lại dựa vào nệm êm, đang nghĩ cách đối phó với Hạ Hầu Mặc Viêm. Đột nhiên, lóe ra một chủ ý, mở to mắt, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
“Mặc Viêm, chúng ta tới chơi trò chơi đi?”
Hạ Hầu Mặc Viêm cảnh giác nhìn chằm chằm nương tử của mình, phát hiện lúc này đây, giọng nói của nàng không còn lạnh nhạt nữa, mà vô cùng thân thiết gọi hắn là Mặc Viêm.
Tuy rằng nghe nàng kêu tên mình như vậy, hắn thực ấm áp. Nhưng không hiểu sao hắn lại có một cảm giác lạnh căm căm, da đầu tê dại.
Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra cái gì sao, nhưng, nếu nàng đã phát hiện ra cái gì, nàng còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Chỉ sợ đã sớm rời khỏi phủ Hán Thành Vương rồi. Nghĩ vậy, Hạ Hầu Mặc Viêm có chút yên lòng.
Hắn không biết, Vãn Thanh đã biết hắn không có ngu ngốc, chỉ không biết hắn là Đạm Đài Văn Hạo thôi. Nếu nàng biết hắn là Đạm Đài Văn Hạo, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh giống một con chim ưng, chớp chớp đôi mắt linh động sáng rực, Hạ Hầu Mặc Viêm giống một con thỏ mập mạp đáng thương, ngồi chờ bị ăn tươi nuốt sống.
“Nương tử, nàng muốn chơi trò gì?”
Vãn Thanh chớp hai cái, nụ cười tuyệt đối vô cùng tà ác lại xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành:
“Đảo điếu kim câu?”
Trong lúc nàng nói, bởi vì quá quyến rũ, quá động lòng người, cho nên Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn đến ngẩn ngơ. Trong lòng như nai con chạy loạn, lòng bàn tay nóng lên, hoàn toàn không chú ý tới những lời mà nương tử đại nhân nói.
Chỉ tới khi Vãn Thanh cử động, một bàn tay vặn cánh tay của hắn, khuỷu tay kẹp cổ hắn, áp chế cơ thể của hắn, đem hắn đè ở sát vách xe ngựa. Tư thế của hai người cực kỳ ái muội, ánh sáng le lói bên trong xe ngựa càng làm khung cảnh thêm mê hoặc.
Lúc này, Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lòng run sợ hỏi:
“Nương tử muốn chơi trò gì?”
“Đảo ngược cần câu, nghe nói Mặc Viêm rất thích chơi trò này. Lần trước, cùng bọn Tứ muội muội chơi không phải rất thú vị sao? Thiếp cũng muốn chơi cùng Mặc Viêm nha”
Nàng vừa nói vừa cười khanh khách, vô cùng quyến rũ, gương mặt sáng rực rỡ.
Nàng cũng không tin, Hạ Hầu Mặc Viêm không sập bẫy. Nếu hắn phản kháng hoặc là ra tay đỡ đòn, sẽ lộ ra việc hắn không ngu ngốc.
Vãn Thanh nghĩ trong lòng, tay càng dùng sức, Hạ Hầu Mặc Viêm bị áp chế, động cũng không động được, ngước mắt nhìn Vãn Thanh. Chỉ thấy nàng cười như hoa, lộng lẫy loá mắt.
Giờ phút này, những hành động cùng cử chỉ của nàng đến tột cùng đại biểu điều gì? Nàng biết hắn không ngu ngốc sao? Nhìn không giống.
Nếu nàng không biết … mình lại đi tự thú, nói ra hết, còn không phải bị chết càng thảm hại hơn sao.
Chuyện này còn không đến mức đáng sợ, đáng sợ nhất là trong cơn giận dữ, nàng cùng con trai sẽ rời khỏi phủ Hán Thành Vương, đến lúc đó hắn kiếm ai để khóc đây?
Ánh mắt hai người giống như gà chọi, nhìn chằm chằm vào nhau, nhưng cơ thể không động đậy.
Vãn Thanh thấy Hạ Hầu Mặc Viêm không nhúc nhích, hừ một tiếng, đem hai tay cánh tay của Hạ Hầu Mặc Viêm đều xoay ra phía sau lưng, lôi kéo thân thể hắn cùng nhảy xuống ngựa xe.
Phân phó Hồi Tuyết:
“Tới, tìm dây thừng tới, đem thằng nhóc này trói lại”
“Tiểu thư, người làm gì vậy? Trời đã tối thế này người còn trói thế tử gia làm cái gì?”
Hồi Tuyết giật mình kêu lên, nàng loáng thoáng nghe được âm thanh nói chuyện bên trong xe ngựa, không nghĩ tới tiểu thư vừa ra tới, đã muốn tìm dây trói thế tử gia.
Vãn Thanh không để ý tới Hồi Tuyết, trừng mắt nhìn nàng:
“Kêu em tìm dây thừng tới, sau lại nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên”
Hôm nay, thằng nhóc này sẽ biết tay nàng. Nếu không muốn chơi, nàng sẽ đem hắn treo ngược lên cây, báo thù lúc trước hắn dám đem nàng làm trò cười cho toàn Sở Kinh.
Hồi Tuyết không dám nói thêm nữa, chạy vội tới nơi khác tìm dây thừng, Hạ Hầu Mặc Viêm vừa giãy giụa vừa đáng thương cầu xin:
“Nương tử, nương tử, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ”
Vãn thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, còn dám tiếp tục diễn, lực tay càng thêm thắt chặc, Hạ Hầu Mặc Viêm đau đến hút không khí.
Trong lòng nghĩ, giữa đêm khuya thanh vắng, nương tử đại nhân muốn mưu sát thân phu sao? Chẳng lẽ nàng chê mình ngu ngốc, trong lòng tự dưng buồn bực.
Hồi tuyết đi không bao lâu cuối cùng cũng tìm được một sợi dây thừng, Vãn Thanh lấy dây trói Hạ Hầu Mặc Viêm lại, sau đó thực dứt khoát đem mỗ nam treo lên.
Hạ Hầu Mặc Viêm kêu lên:
“Nương tử, nương tử, ta làm sai chuyện gì, nàng thả ta xuống đi, thả ta xuống đi”
Hồi Tuyết cũng khuyên nàng:
“Tiểu thư, người đem thế tử gia treo lên cây làm gì? Mau thả ngài ấy xuống đi”
Chuyện nơi này làm kinh động đến những người khác, quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng quân Vũ Phong đều nghe được, mang theo người lại.
Thì nhìn thấy giữa bóng đêm lạnh lẽo, thế tử gia của phủ Hán Thành Vương bị treo ở trên cây, thân thể đong đưa qua lại, mà vẻ mặt thế tử phi vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ hai tay, quay đầu xua tay nói:
“Không có gì, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn muốn lên đường nữa kìa?”
“Kia … cái này … Cái này”
Quốc sư Văn Nhân cùng tướng quân Vũ Phong, chỉ chỉ người đang bị treo lủng lẳng trên cây, không biết phải nói cái gì nữa.
Đây là chuyện vợ chồng son nhà người ta, bọn họ xen vào có chút không ổn, lại thấy thế tử phi cũng không phải là người dễ nói chuyện. Điểm này bọn họ rất rõ ràng.
Trong suốt hành trình, bọn họ biết, cứ hễ là chuyện nàng đã quyết định, thì sẽ không bao giờ thay đổi, trừ phi đó là chuyện nàng chưa quyết định. Cho nên, giờ phút này, cho dù bọn họ có nói cái gì cũng vô dụng.
“Chúng ta đây trước nghỉ ngơi vậy”
Dưới tàng cây, mọi người thay phiên nhau rời khỏi, ngay cả Hồi Tuyết cũng bị Vãn Thanh đuổi đi nghỉ ngơi. Cuối cùng, Vãn Thanh ngáp một cái, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm bị treo ở trên cây, không nhanh không chậm nói:
“Mặc Viêm, đêm nay chàng ở trên cây ngủ một đêm đi, thiếp sợ chàng nói mớ nè, nghiến răng nè, cộng thêm xâm phạm thiếp nữa. Cho nên, thiếp chỉ có thể làm chàng ủy khuất ngủ trên cây”
Người nào đó nói xong, lập tức chui vào trong xe ngựa. Hạ Hầu Mặc Viêm hết chỗ nói rồi, đây là làm hắn ngủ trên cây sao? Làm hắn ngủ trên cây sao?
Nếu chỉ làm hắn ngủ trên cây khiến nàng bớt giận thì không có việc gì, chuyện nhỏ với hắn.
Rõ ràng treo hắn ở giữa không trung, còn nói làm hắn ngủ trên cây, ý nghĩ trong đầu nương tử quả nhiên không giống người thường.
Nhưng hắn cũng không la lối, chỉ lo đung đưa chơi đùa, chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều yên giấc, cơ thể nhẹ nhàng xoay một cái, cả người nằm tới trên cành cây, an an tĩnh tĩnh ngủ một giấc.
Chờ đến buổi sáng, cơ thể lại treo ở giữa không trung.
/250
|