Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 240 - Cấm Bước Vào Địa Phận Nước Hiên Viên Phần 2: Ngàn Vàng Không Đổi
/250
|
Trong đại sảnh, hai người kiếm rời khỏi vỏ, một khi chạm đến sẽ phát động chiến tranh. Vãn Thanh sợ Mộc Tiêu Dao khi dễ Mặc Viêm, nhưng khi nghe Mặc Viêm trả lời mới hồi phục tinh thần lại.
Hạ Hầu Mặc Viêm là người nào? Làm như ai cũng có thể khi dễ được, cho nên là do tự bản thân mình nghĩ nhiều.
Nghĩ, lui ra phía sau một bước.
“Được rồi, các ngươi cứ từ từ tâm sự đi”
Nói xong mang theo Hồi Tuyết lên lầu, Hồi Tuyết thấy dưới lầu chỉ có thế tử gia một người, mà Mộc Tiêu Dao lại mang theo mấy tên thị vệ, không khỏi lo lắng.
“Chủ tử, thế tử gia làm sao đây, nếu Mộc vương tử đối phó ngài ấy thì làm sao bây giờ?”
“Đối phó hắn?”
Vãn Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, vấn đề là hắn phải có thực lực mới được, bất quá nàng cũng không muốn nói nhiều, phân phó Hồi Tuyết:
“Được rồi, không phải chuyện của chúng ta, bọn họ quá lắm chỉ ngồi nói chuyện, sẽ không hại hắn đâu, đi ngủ sớm một chút đi, ngồi xe ngựa cả ngày, xương cốt đều rã rời”
“Dạ”
Hồi Tuyết không hề nói thêm điều gì nữa, cùng tiểu thư lên lầu vào phòng rửa mặt ngủ.
Đến nỗi dưới lầu, trong đại sảnh, Mộc Tiêu Dao cùng Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi đối diện. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một câu cũng chưa nói.
Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết hai người kia đã dùng ánh mắt giết chết đối phương bao nhiêu lần. Cuối cùng, Mộc Tiêu Dao dẫn đầu mở miệng.
“Thế tử gia, chúng ta làm giao dịch đi”
Hạ Hầu Mặc Viêm lạnh lùng nhìn Mộc Tiêu Dao, không biết hắn muốn giao dịch cái gì với mình. Trong đầu trong lòng người nam nhân này đều là nương tử đại nhân của hắn, chẳng lẽ hắn muốn nói chính là …
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã nghe được giọng nói đầy vô sỉ của tên mặt dày Mộc Tiêu Dao này vang lên.
“Nếu thế tử gia nguyện ý hòa li với thế tử phi, mặc kệ thế tử gia nghĩ muốn cái gì, bổn vương nhất định đều thỏa mãn thế tử gia”
Vừa nghe xong những lời này, Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận đến muốn nhồi máu cơ tim, gương mặt tuấn mỹ vô cùng khó coi, không khí lạnh lẽo tràn ngập trong đại sảnh.
Âm trầm khát máu cắn răng, một đấm đánh thẳng vào mặt của Mộc Tiêu Dao. Đáng tiếc, bị Mộc Tiêu Dao nhẹ nhàng tránh thoát.
Mà hắn nhất thời không có biện pháp sử dụng Huyền Lực trước mặt người khác, cho nên thu tay, lạnh lùng cười:
“Nếu làm ngươi đem giang sơn tới đổi, có bằng lòng hay không?”
Lời này khiến cho Mộc Tiêu Dao ngẩn ra, nguyên tưởng rằng tên ngốc này không cần mỹ nhân chỉ muốn mấy đồ vật khác người, bằng không chính là tiền tài vàng bạc.
Người đời đều biết vàng bạc là thứ tốt nhất, tên ngốc cũng không ngoại lệ. Ai biết, tên ngốc này lại kêu hắn dùng giang sơn tới đổi. Lời này nghe tới thật sự không giống lời mà một tên ngốc nói ra.
Mộc Tiêu Dao nhịn không được nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm. Hạ Hầu Mặc Viêm lười đi để ý hắn, hừ lạnh một tiếng.
“Đổi vẫn là không đổi?”
Điều này làm Mộc Tiêu Dao không còn lời nào để nói. Trong nháy mắt, cả đại sãnh yên tĩnh đến đáng sợ, gió từ ngoài cửa thổi vào, thổi trúng mặt làm hắn sinh ra đau đớn.
Nước Thương Lang không phải của hắn, cho dù là của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự phải vì một nữ nhân mà bỏ cả giang sơn, như vậy không phải hắn giống hôn quân, bởi vì tham luyến sắc đẹp mà mất nước sao?
Đang chìm sâu trong suy nghĩ, Hạ Hầu Mặc Viêm đã sớm xoay người rời đi, bước chân trầm ổn có lực, thái độ bình tĩnh, giống vương giả trời sinh.
Mộc Tiêu Dao nhìn bóng dáng xa xa kia, nhịn không được kêu lên:
“Ngươi ra giá đi, trừ bỏ chuyện này, mọi cái khác đều được. Chỉ cần ngươi nguyện ý hòa li với Vãn Thanh”
Hạ Hầu Mặc Viêm đầu cũng không quay, chỉ ném xuống một câu nói gọn gàng vô cùng khí phách.
“Ngàn vàng không đổi”
“Cho dù tặng tiểu gia giang sơn, tiểu gia cũng không đổi với ngươi. Tiểu gia nương tử là vô giá so với giang sơn kia của ngươi”
Nói xong, bước nhanh lên lầu đi ngủ, căn bản lười để ý đến Mộc Tiêu Dao đang chìm trong suy nghĩ sâu xa.
Ngàn vàng không đổi, giang sơn cũng không đổi, đây là những lời mà tên ngốc nói ra sao? Hắn rốt cuộc là ngốc vẫn là không ngốc?
Không nghĩ tới, hắn lại thích Vãn Thanh đến như thế, không phải thích mười phần, hẳn là cũng ngàn phần. Trong đại sảnh, một chút âm thanh đều không có, đêm chậm rãi trôi qua.
Ngày thứ hai, chờ đến tất cả mọi người đều tỉnh lại, Mộc Tiêu Dao đã rời đi, để lại một bức thư cho chưởng quầy.
Chưởng quầy chờ đến Vãn Thanh vừa rời giường, giao cho nàng. Chẳng qua là Mộc Tiêu Dao nói đi thăm bằng hữu, cho nên đi trước một bước.
Vãn Thanh cùng mọi người dùng cơm sáng, cơm nước xong lại tiếp tục lên đường. Không thể lại trì hoãn thêm, mười vạn binh tướng của Hiên Viên đang ở biên cảnh chờ khai chiến.
Lúc dùng cơm sáng, gương mặt Hạ Hầu Mặc Viêm đầy ý cười, rõ ràng tâm tình vô cùng tốt. Hồi Tuyết nhịn không được hỏi hắn:
“Thế tử gia, buổi tối ngày hôm qua Mộc vương tử không có làm khó dễ ngài đi.”
“Không có.”
Hạ Hầu Mặc Viêm lắc đầu.
Hừ! Cái thứ không biết xấu hổ, dám chạy. Nếu hắn không đi, hắn đang nghĩ đợi khi đến một nơi không có ai sẽ dọn dẹp hắn một chút. Thật sự hắn rất thông minh, đi trước một bước rời khỏi đây.
Trên bàn, Vãn Thanh không chú ý đến Hạ Hầu Mặc Viêm, nhìn quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong, nhàn nhạt nhướng mày.
“Chỉ sợ người mà Mộc Tiêu Dao muốn gặp, chính là người nào đó của nước Hiên Viên. Chúng ta qua đó, chắc chắn hung hiểm ngàn lần, cho nên tất cả mọi người đều phải cẩn thận một chút”
*Hung hiểm: Nguy hiểm và đáng sợ
“Ừ”
Vãn Thanh nói xong, mọi người đều im lặng. Trước đó thả lỏng bao nhiêu, hiện tại áp lực bấy nhiêu. Mọi người an tĩnh dùng xong cơm, ai lên xe ngựa thì lên xe ngựa, ai lên ngựa thì lên ngựa, một đường thẳng tiến nước Hiên Viên.
Lúc này đây, Hồi Tuyết tự động ngồi vào trên xe ngựa phía sau. Bên trong xe ngựa phía trước, vẩn là Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh ngồi chung với nhau.
Vãn Thanh nghĩ đến chuyện đêm qua, không biết Mộc Tiêu Dao nói cái gì với Hạ Hầu Mặc Viêm, lòng hiếu kỳ luôn luôn là thiên tính của nữ nhân, cười tủm tỉm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
“Mặc Viêm, ngày hôm qua Mộc Tiêu Dao nói chuyện gì với chàng vậy?”
Hạ Hầu Mặc Viêm rất bình tĩnh chầm chậm mở miệng:
“Hắn muốn ta cùng nương tử hòa li”
“Hòa li?”
Vãn Thanh giật mình một chút, ngay sau đó cẩn thận nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm. Không biết hắn trả lời như thế nào, đáy lòng nhất thời thấp thỏm bất an.
Giống như cho dù Hạ Hầu Mặc Viêm trả lời như thế nào, nàng đều có chút không cam lòng vậy.
“Vậy chàng trả lời hắn như thế nào?”
Lời này vừa hỏi ra miệng, cảm giác quái quái.
Nhưng Hạ Hầu Mặc Viêm lại không để ý, duỗi ra tay kéo tay Vãn Thanh, nắm chặc, cười như đóa hoa nở giữa đêm trăng sáng, ánh sáng rực rỡ, cười nhạt.
“Ngàn vàng không đổi, ta sẽ không hòa li”
Hắn nói xong, Vãn Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người, hình như dưới tận đáy lòng mọc ra vô số chồi non, tươi mát động lòng người, hương thơm xông thẳng vào mũi.
Nàng yên lặng không tiếng động, không nói một lời, Hạ Hầu Mặc Viêm nắm chặt tay nàng, cũng không nhúc nhích, đội ngũ trùng trùng điệp điệp vẫn thẳng tiến nước Hiên Viên mà đi.
Hai ngày sau, qua khỏi đồn biên cảnh này, cách đó không xa là ranh giới giữa hai nước.
Chỉ thấy đường chân trời xa thăm thẳm, trước mắt cỏ xanh ngát, giống một tấm thảm màu xanh biếc che trời lấp đất, dài đến tận chân trời, dài đến tận trời cao.
Đồn biên giới của hai nước được định ra cách ranh giới năm mươi dặm, không được sai một li một tất. Nếu có chuyện lui tới, cần thiết phải giao ra thẻ bài xin phép, nếu không sẽ coi như xâm phạm biên giới.
Đoàn sứ thần ngừng ở ranh giới hai nước, phái đại tướng Vũ Phong mang theo vài người, đi trước đến trạm kiểm soát nước Hiên Viên, đưa lên thẻ bài, báo cáo thân phận.
Bọn họ là sứ thần đàm phán đi sứ nước Hiên Viên, những người khác đứng tại chỗ đợi lệnh, chờ thẻ bài được xét duyệt.
Trong tình huống bình thường, sẽ không làm khó dễ đối với sứ thần, nhưng là bởi vì Mộc Tiêu Dao hiện tại đang ở Hiên Viên. Cho nên Vãn Thanh suy đoán, sợ là bước chân vào nước Hiên Viên sẽ không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Đoàn người đợi chừng hai cái canh giờ, mới nhìn đến đại tướng quân Vũ Phong giục ngựa mang mấy người quay lại, vừa đến điểm ranh giới hai nước, đã xoay người xuống ngựa.
*Hai canh giờ = 4 tiếng đồng hồ
Chỉ thấy sắc mặt Vũ Phong vô cùng khó coi, lắc mình chạy vội tới trước mặt Vãn Thanh, trầm giọng nói:
“Thế tử phi, thủ tướng bên kia không cho phép chúng ta bước qua cửa khẩu, còn phái ra năm ngàn binh tướng ngăn cản đường đi của chúng ta. Nếu như tiến lên trước một bước, sẽ đối xử như quân địch”
*Thủ tướng: Binh tướng canh giữ cửa thành
Vũ Phong nói xong, nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía xa vang lên rất đều nhịp, rất xa nhìn đến một lá cờ bay qua lại ở giữa không trung, một chữ Vân to tướng giữa lá cờ đón gió bay phấp phới.
Năm ngàn binh tướng mặc áo giáp sắt đen nghìn nghịt ngăn cản đường đi của bọn họ, không cho phép bọn họ tiến lên trước một bước.
Vãn Thanh cùng quốc sư Văn Nhân nhìn thấy, gương mặt đầy bất đắc dĩ. Quả thật giống như nàng suy đoán, Mộc Tiêu Dao đi trước Hiên Viên, chính là vì ngăn cản bọn họ tiến vào nước Hiên Viên.
Hiện tại trước có truy binh, sau không còn đường lui, thật đúng là khó khăn giết chết người. Vãn Thanh ra lệnh, phân phó mọi người dựng trại đóng quân.
Tuy rằng không có lều trại, nhưng năm mươi dặm phía sau là Túy Thành. Hiện tại cho người đi chuẩn bị đồ vật mang lại đây cắm trại vừa lúc.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có quốc sư Văn Nhân, đại tướng Vũ Phong, mặt khác là hai trăm binh tướng. Hai thủ tướng Túy Thành cùng mọi người ngồi vây quanh ở trong lều trại nghĩ đối sách.
Lều trại không lớn, ánh sáng le lói, bóng người lập lờ. Người người yên lặng không tiếng động, không biết nên nói cái gì. Mọi người nghĩ ra đủ mọi ý kiến, nhưng đều không dùng được.
Vãn Thanh nhìn thủ tướng Túy Thành, một người là chủ tướng, một người là phó tướng, đều là người trẻ tuổi đầy xuất sắc.
Gương mặt không tồi, vừa nhìn thấy đã biết đó là người quang minh lỗi lạc. Một người kêu Đới Kiều, một người kêu Mộc Thạch. Hai người làm thủ vệ Túy Thành đã nhiều năm, đối với nơi này rất quen thuộc.
* Quang minh lỗi lạc: làm người minh bạch rõ ràng.
Vãn Thanh nhìn bọn họ, trầm giọng hỏi:
“Trước kia, ai là thủ tướng của thành trì bên nước Hiên Viên?”
“Thiếu tướng quân Vân Ngân của nước Hiên Viên”
“Vân Ngân?”
Vãn Thanh nhướng mày, đối với vị thiếu niên tướng quân của nước Hiên Viên này, nàng ít nhiều có nghe nói tới.
Nói vị thiếu tướng quân này có mưu lược, thân thủ lợi hại, là Thiếu tướng quân nổi danh của nước Hiên Viên. Không nghĩ tới, hắn lại là người canh giữ biên giới.
“Hai vị có thể nói cho ta những điều mà hai vị biết về vị thiếu tướng quân này hay không?”
Vãn Thanh nhìn Đới kiều, Đới kiều có gương mặt tuấn lãng khá nam tính, nhướng mi, nặng nề mở miệng.
“Thiếu tướng quân Vân Ngân là con trai của đại tướng Vân Khuynh, nhà họ Vân là danh môn lâu đời của nước Hiên Viên. Mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện một vị tướng quân đa mưu túc trí.
ở Hiên Viên rất xem trọng địa vị, vị thiếu tướng quân này năm nay hai mươi lăm tuổi, vẫn luôn trấn thủ biên giới”
Vãn Thanh không nói lời nào, tròng mắt sâu thẳm. Xem ra nàng sẽ phải gặp mặt vị danh môn thiếu tướng quân này.
Nếu hắn là trung lương nhiều thế hệ, hắn nên một lòng vì Hiên Viên suy nghĩ. Nếu Hiên Viên một lòng tấn công Kim Hạ, chỉ sợ kế tiếp xui xẻo đó là Hiên Viên hoặc là Long Phiên.
“Hai vị với Vân Ngân, ai lợi hại hơn?”
Vãn Thanh lời này vừa nói ra, sắc mặt của đại tướng Đới Kiều cùng Mộc Thạch đều đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng trả lời:
“Không sợ thế tử phi chê cười, chúng ta đương nhiên không phải là đối thủ của hắn”
Bọn họ nói xong, Vãn Thanh giật mình kinh ngạc. Nếu nói hai vị chủ tướng này không phải đối thủ của Vân Ngân … như vậy nếu Hiên Viên muốn đánh chiếm Túy Thành không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Trong lòng suy nghĩ, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
May mắn Hiên Viên còn không có tính toán muốn tấn công, chuyện này chứng minh bọn họ không phải không có băn khoăn. Tuy rằng muốn tấn công Kim Hạ, nhưng trong lòng lại sợ bị tổn thất nặng nề.
“Được rồi, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, mời hai vị về trước, để chúng ta nghĩ lại biện pháp”
“Được”
Đới Kiều cùng Mộc Thạch đứng dậy rời khỏi lều trại, mang theo binh lính quay trở về Túy quan.
Phần 3: Vân tướng quân
Hạ Hầu Mặc Viêm là người nào? Làm như ai cũng có thể khi dễ được, cho nên là do tự bản thân mình nghĩ nhiều.
Nghĩ, lui ra phía sau một bước.
“Được rồi, các ngươi cứ từ từ tâm sự đi”
Nói xong mang theo Hồi Tuyết lên lầu, Hồi Tuyết thấy dưới lầu chỉ có thế tử gia một người, mà Mộc Tiêu Dao lại mang theo mấy tên thị vệ, không khỏi lo lắng.
“Chủ tử, thế tử gia làm sao đây, nếu Mộc vương tử đối phó ngài ấy thì làm sao bây giờ?”
“Đối phó hắn?”
Vãn Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, vấn đề là hắn phải có thực lực mới được, bất quá nàng cũng không muốn nói nhiều, phân phó Hồi Tuyết:
“Được rồi, không phải chuyện của chúng ta, bọn họ quá lắm chỉ ngồi nói chuyện, sẽ không hại hắn đâu, đi ngủ sớm một chút đi, ngồi xe ngựa cả ngày, xương cốt đều rã rời”
“Dạ”
Hồi Tuyết không hề nói thêm điều gì nữa, cùng tiểu thư lên lầu vào phòng rửa mặt ngủ.
Đến nỗi dưới lầu, trong đại sảnh, Mộc Tiêu Dao cùng Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi đối diện. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một câu cũng chưa nói.
Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết hai người kia đã dùng ánh mắt giết chết đối phương bao nhiêu lần. Cuối cùng, Mộc Tiêu Dao dẫn đầu mở miệng.
“Thế tử gia, chúng ta làm giao dịch đi”
Hạ Hầu Mặc Viêm lạnh lùng nhìn Mộc Tiêu Dao, không biết hắn muốn giao dịch cái gì với mình. Trong đầu trong lòng người nam nhân này đều là nương tử đại nhân của hắn, chẳng lẽ hắn muốn nói chính là …
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã nghe được giọng nói đầy vô sỉ của tên mặt dày Mộc Tiêu Dao này vang lên.
“Nếu thế tử gia nguyện ý hòa li với thế tử phi, mặc kệ thế tử gia nghĩ muốn cái gì, bổn vương nhất định đều thỏa mãn thế tử gia”
Vừa nghe xong những lời này, Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận đến muốn nhồi máu cơ tim, gương mặt tuấn mỹ vô cùng khó coi, không khí lạnh lẽo tràn ngập trong đại sảnh.
Âm trầm khát máu cắn răng, một đấm đánh thẳng vào mặt của Mộc Tiêu Dao. Đáng tiếc, bị Mộc Tiêu Dao nhẹ nhàng tránh thoát.
Mà hắn nhất thời không có biện pháp sử dụng Huyền Lực trước mặt người khác, cho nên thu tay, lạnh lùng cười:
“Nếu làm ngươi đem giang sơn tới đổi, có bằng lòng hay không?”
Lời này khiến cho Mộc Tiêu Dao ngẩn ra, nguyên tưởng rằng tên ngốc này không cần mỹ nhân chỉ muốn mấy đồ vật khác người, bằng không chính là tiền tài vàng bạc.
Người đời đều biết vàng bạc là thứ tốt nhất, tên ngốc cũng không ngoại lệ. Ai biết, tên ngốc này lại kêu hắn dùng giang sơn tới đổi. Lời này nghe tới thật sự không giống lời mà một tên ngốc nói ra.
Mộc Tiêu Dao nhịn không được nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm. Hạ Hầu Mặc Viêm lười đi để ý hắn, hừ lạnh một tiếng.
“Đổi vẫn là không đổi?”
Điều này làm Mộc Tiêu Dao không còn lời nào để nói. Trong nháy mắt, cả đại sãnh yên tĩnh đến đáng sợ, gió từ ngoài cửa thổi vào, thổi trúng mặt làm hắn sinh ra đau đớn.
Nước Thương Lang không phải của hắn, cho dù là của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự phải vì một nữ nhân mà bỏ cả giang sơn, như vậy không phải hắn giống hôn quân, bởi vì tham luyến sắc đẹp mà mất nước sao?
Đang chìm sâu trong suy nghĩ, Hạ Hầu Mặc Viêm đã sớm xoay người rời đi, bước chân trầm ổn có lực, thái độ bình tĩnh, giống vương giả trời sinh.
Mộc Tiêu Dao nhìn bóng dáng xa xa kia, nhịn không được kêu lên:
“Ngươi ra giá đi, trừ bỏ chuyện này, mọi cái khác đều được. Chỉ cần ngươi nguyện ý hòa li với Vãn Thanh”
Hạ Hầu Mặc Viêm đầu cũng không quay, chỉ ném xuống một câu nói gọn gàng vô cùng khí phách.
“Ngàn vàng không đổi”
“Cho dù tặng tiểu gia giang sơn, tiểu gia cũng không đổi với ngươi. Tiểu gia nương tử là vô giá so với giang sơn kia của ngươi”
Nói xong, bước nhanh lên lầu đi ngủ, căn bản lười để ý đến Mộc Tiêu Dao đang chìm trong suy nghĩ sâu xa.
Ngàn vàng không đổi, giang sơn cũng không đổi, đây là những lời mà tên ngốc nói ra sao? Hắn rốt cuộc là ngốc vẫn là không ngốc?
Không nghĩ tới, hắn lại thích Vãn Thanh đến như thế, không phải thích mười phần, hẳn là cũng ngàn phần. Trong đại sảnh, một chút âm thanh đều không có, đêm chậm rãi trôi qua.
Ngày thứ hai, chờ đến tất cả mọi người đều tỉnh lại, Mộc Tiêu Dao đã rời đi, để lại một bức thư cho chưởng quầy.
Chưởng quầy chờ đến Vãn Thanh vừa rời giường, giao cho nàng. Chẳng qua là Mộc Tiêu Dao nói đi thăm bằng hữu, cho nên đi trước một bước.
Vãn Thanh cùng mọi người dùng cơm sáng, cơm nước xong lại tiếp tục lên đường. Không thể lại trì hoãn thêm, mười vạn binh tướng của Hiên Viên đang ở biên cảnh chờ khai chiến.
Lúc dùng cơm sáng, gương mặt Hạ Hầu Mặc Viêm đầy ý cười, rõ ràng tâm tình vô cùng tốt. Hồi Tuyết nhịn không được hỏi hắn:
“Thế tử gia, buổi tối ngày hôm qua Mộc vương tử không có làm khó dễ ngài đi.”
“Không có.”
Hạ Hầu Mặc Viêm lắc đầu.
Hừ! Cái thứ không biết xấu hổ, dám chạy. Nếu hắn không đi, hắn đang nghĩ đợi khi đến một nơi không có ai sẽ dọn dẹp hắn một chút. Thật sự hắn rất thông minh, đi trước một bước rời khỏi đây.
Trên bàn, Vãn Thanh không chú ý đến Hạ Hầu Mặc Viêm, nhìn quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong, nhàn nhạt nhướng mày.
“Chỉ sợ người mà Mộc Tiêu Dao muốn gặp, chính là người nào đó của nước Hiên Viên. Chúng ta qua đó, chắc chắn hung hiểm ngàn lần, cho nên tất cả mọi người đều phải cẩn thận một chút”
*Hung hiểm: Nguy hiểm và đáng sợ
“Ừ”
Vãn Thanh nói xong, mọi người đều im lặng. Trước đó thả lỏng bao nhiêu, hiện tại áp lực bấy nhiêu. Mọi người an tĩnh dùng xong cơm, ai lên xe ngựa thì lên xe ngựa, ai lên ngựa thì lên ngựa, một đường thẳng tiến nước Hiên Viên.
Lúc này đây, Hồi Tuyết tự động ngồi vào trên xe ngựa phía sau. Bên trong xe ngựa phía trước, vẩn là Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh ngồi chung với nhau.
Vãn Thanh nghĩ đến chuyện đêm qua, không biết Mộc Tiêu Dao nói cái gì với Hạ Hầu Mặc Viêm, lòng hiếu kỳ luôn luôn là thiên tính của nữ nhân, cười tủm tỉm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
“Mặc Viêm, ngày hôm qua Mộc Tiêu Dao nói chuyện gì với chàng vậy?”
Hạ Hầu Mặc Viêm rất bình tĩnh chầm chậm mở miệng:
“Hắn muốn ta cùng nương tử hòa li”
“Hòa li?”
Vãn Thanh giật mình một chút, ngay sau đó cẩn thận nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm. Không biết hắn trả lời như thế nào, đáy lòng nhất thời thấp thỏm bất an.
Giống như cho dù Hạ Hầu Mặc Viêm trả lời như thế nào, nàng đều có chút không cam lòng vậy.
“Vậy chàng trả lời hắn như thế nào?”
Lời này vừa hỏi ra miệng, cảm giác quái quái.
Nhưng Hạ Hầu Mặc Viêm lại không để ý, duỗi ra tay kéo tay Vãn Thanh, nắm chặc, cười như đóa hoa nở giữa đêm trăng sáng, ánh sáng rực rỡ, cười nhạt.
“Ngàn vàng không đổi, ta sẽ không hòa li”
Hắn nói xong, Vãn Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người, hình như dưới tận đáy lòng mọc ra vô số chồi non, tươi mát động lòng người, hương thơm xông thẳng vào mũi.
Nàng yên lặng không tiếng động, không nói một lời, Hạ Hầu Mặc Viêm nắm chặt tay nàng, cũng không nhúc nhích, đội ngũ trùng trùng điệp điệp vẫn thẳng tiến nước Hiên Viên mà đi.
Hai ngày sau, qua khỏi đồn biên cảnh này, cách đó không xa là ranh giới giữa hai nước.
Chỉ thấy đường chân trời xa thăm thẳm, trước mắt cỏ xanh ngát, giống một tấm thảm màu xanh biếc che trời lấp đất, dài đến tận chân trời, dài đến tận trời cao.
Đồn biên giới của hai nước được định ra cách ranh giới năm mươi dặm, không được sai một li một tất. Nếu có chuyện lui tới, cần thiết phải giao ra thẻ bài xin phép, nếu không sẽ coi như xâm phạm biên giới.
Đoàn sứ thần ngừng ở ranh giới hai nước, phái đại tướng Vũ Phong mang theo vài người, đi trước đến trạm kiểm soát nước Hiên Viên, đưa lên thẻ bài, báo cáo thân phận.
Bọn họ là sứ thần đàm phán đi sứ nước Hiên Viên, những người khác đứng tại chỗ đợi lệnh, chờ thẻ bài được xét duyệt.
Trong tình huống bình thường, sẽ không làm khó dễ đối với sứ thần, nhưng là bởi vì Mộc Tiêu Dao hiện tại đang ở Hiên Viên. Cho nên Vãn Thanh suy đoán, sợ là bước chân vào nước Hiên Viên sẽ không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Đoàn người đợi chừng hai cái canh giờ, mới nhìn đến đại tướng quân Vũ Phong giục ngựa mang mấy người quay lại, vừa đến điểm ranh giới hai nước, đã xoay người xuống ngựa.
*Hai canh giờ = 4 tiếng đồng hồ
Chỉ thấy sắc mặt Vũ Phong vô cùng khó coi, lắc mình chạy vội tới trước mặt Vãn Thanh, trầm giọng nói:
“Thế tử phi, thủ tướng bên kia không cho phép chúng ta bước qua cửa khẩu, còn phái ra năm ngàn binh tướng ngăn cản đường đi của chúng ta. Nếu như tiến lên trước một bước, sẽ đối xử như quân địch”
*Thủ tướng: Binh tướng canh giữ cửa thành
Vũ Phong nói xong, nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía xa vang lên rất đều nhịp, rất xa nhìn đến một lá cờ bay qua lại ở giữa không trung, một chữ Vân to tướng giữa lá cờ đón gió bay phấp phới.
Năm ngàn binh tướng mặc áo giáp sắt đen nghìn nghịt ngăn cản đường đi của bọn họ, không cho phép bọn họ tiến lên trước một bước.
Vãn Thanh cùng quốc sư Văn Nhân nhìn thấy, gương mặt đầy bất đắc dĩ. Quả thật giống như nàng suy đoán, Mộc Tiêu Dao đi trước Hiên Viên, chính là vì ngăn cản bọn họ tiến vào nước Hiên Viên.
Hiện tại trước có truy binh, sau không còn đường lui, thật đúng là khó khăn giết chết người. Vãn Thanh ra lệnh, phân phó mọi người dựng trại đóng quân.
Tuy rằng không có lều trại, nhưng năm mươi dặm phía sau là Túy Thành. Hiện tại cho người đi chuẩn bị đồ vật mang lại đây cắm trại vừa lúc.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có quốc sư Văn Nhân, đại tướng Vũ Phong, mặt khác là hai trăm binh tướng. Hai thủ tướng Túy Thành cùng mọi người ngồi vây quanh ở trong lều trại nghĩ đối sách.
Lều trại không lớn, ánh sáng le lói, bóng người lập lờ. Người người yên lặng không tiếng động, không biết nên nói cái gì. Mọi người nghĩ ra đủ mọi ý kiến, nhưng đều không dùng được.
Vãn Thanh nhìn thủ tướng Túy Thành, một người là chủ tướng, một người là phó tướng, đều là người trẻ tuổi đầy xuất sắc.
Gương mặt không tồi, vừa nhìn thấy đã biết đó là người quang minh lỗi lạc. Một người kêu Đới Kiều, một người kêu Mộc Thạch. Hai người làm thủ vệ Túy Thành đã nhiều năm, đối với nơi này rất quen thuộc.
* Quang minh lỗi lạc: làm người minh bạch rõ ràng.
Vãn Thanh nhìn bọn họ, trầm giọng hỏi:
“Trước kia, ai là thủ tướng của thành trì bên nước Hiên Viên?”
“Thiếu tướng quân Vân Ngân của nước Hiên Viên”
“Vân Ngân?”
Vãn Thanh nhướng mày, đối với vị thiếu niên tướng quân của nước Hiên Viên này, nàng ít nhiều có nghe nói tới.
Nói vị thiếu tướng quân này có mưu lược, thân thủ lợi hại, là Thiếu tướng quân nổi danh của nước Hiên Viên. Không nghĩ tới, hắn lại là người canh giữ biên giới.
“Hai vị có thể nói cho ta những điều mà hai vị biết về vị thiếu tướng quân này hay không?”
Vãn Thanh nhìn Đới kiều, Đới kiều có gương mặt tuấn lãng khá nam tính, nhướng mi, nặng nề mở miệng.
“Thiếu tướng quân Vân Ngân là con trai của đại tướng Vân Khuynh, nhà họ Vân là danh môn lâu đời của nước Hiên Viên. Mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện một vị tướng quân đa mưu túc trí.
ở Hiên Viên rất xem trọng địa vị, vị thiếu tướng quân này năm nay hai mươi lăm tuổi, vẫn luôn trấn thủ biên giới”
Vãn Thanh không nói lời nào, tròng mắt sâu thẳm. Xem ra nàng sẽ phải gặp mặt vị danh môn thiếu tướng quân này.
Nếu hắn là trung lương nhiều thế hệ, hắn nên một lòng vì Hiên Viên suy nghĩ. Nếu Hiên Viên một lòng tấn công Kim Hạ, chỉ sợ kế tiếp xui xẻo đó là Hiên Viên hoặc là Long Phiên.
“Hai vị với Vân Ngân, ai lợi hại hơn?”
Vãn Thanh lời này vừa nói ra, sắc mặt của đại tướng Đới Kiều cùng Mộc Thạch đều đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng trả lời:
“Không sợ thế tử phi chê cười, chúng ta đương nhiên không phải là đối thủ của hắn”
Bọn họ nói xong, Vãn Thanh giật mình kinh ngạc. Nếu nói hai vị chủ tướng này không phải đối thủ của Vân Ngân … như vậy nếu Hiên Viên muốn đánh chiếm Túy Thành không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Trong lòng suy nghĩ, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
May mắn Hiên Viên còn không có tính toán muốn tấn công, chuyện này chứng minh bọn họ không phải không có băn khoăn. Tuy rằng muốn tấn công Kim Hạ, nhưng trong lòng lại sợ bị tổn thất nặng nề.
“Được rồi, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, mời hai vị về trước, để chúng ta nghĩ lại biện pháp”
“Được”
Đới Kiều cùng Mộc Thạch đứng dậy rời khỏi lều trại, mang theo binh lính quay trở về Túy quan.
Phần 3: Vân tướng quân
/250
|