Phần 2: Trinh tiết của Thượng Quan Tử Ngọc đã xong
Đêm vào khuya, ngôi sao mọc dầy đặc trên bầu trời cao, giống như đá quý được khảm trên tơ lụa mềm mại.
Thượng Quan phủ, nơi nơi đã được thấp đèn lồng sáng trưng. Bỗng nhiên, một mảnh sương mù tràn ngập khắp phủ. Trong sân, hoa cỏ mờ mờ mịt mịt, nơi nơi yên tĩnh, không có một chút tiếng vang.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết tránh được ánh mắt người khác, lén rời khỏi Ngọc Trà Hiên, ẩn vào màn đêm yên lặng u ám, hướng thẳng tới Lan viện mà đi.
Hai người đi được vài bước, liền cảm nhận được phía sau có người đi theo các nàng. Bất ngờ xoay người, một bóng dáng nhỏ bé tránh né không kịp, liền xuất hiện dưới ánh mắt của hai người.
Không ai xa lạ, chính là nhóc con Thượng Quan Đồng.
Vẻ mặt Vãn Thanh tối sầm lại, thằng nhóc chết bằm này nửa đêm không ngủ đi theo các nàng làm gì?
Nàng cất bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt bé, ngồi xuống đối diện với gương mặt mũm mĩm đáng yêu của bé, cất tiếng nói:
Đồng Đồng, sao con còn chưa ngủ?
Mẫu thân, mẹ đi đâu vậy? Đồng Đồng lo lắng, muốn đi theo bảo vệ mẫu thân
Đồng Đồng bĩu môi.
Lúc đến phòng mẫu thân, bé đã để ý thấy mẫu thân cùng Hồi Tuyết mắt đi mày lại, liền mơ hồ đoán ra hai người có việc dấu bé. Nên bé mới giả bộ ngủ, giấu diếm bà vú trốn ở bên ngoài phòng của mẫu thân.
Quả nhiên, thấy bóng dáng hai người đang lén la lén lút lẻn ra khỏi Ngọc Trà Hiên.
Không được, Hồi Tuyết, em đưa bé trở về phòng nghỉ ngơi đi
Nàng không muốn để cho bé nhìn thấy mấy chuyện bẩn thỉu đó, cũng không muốn để bé biết những chuyện mà mình làm.
Nhưng mà Đồng Đồng lại quá cố chấp. Vì lần trước, mẫu thân đã xảy ra chuyện, bé rất sợ hãi. Nên lúc này đây, bất luận như thế nào, bé cũng muốn đi theo.
Cho nên nhìn thẳng vào mắt Vãn Thanh, giọng nói chắc như đinh đóng cột vang lên:
Mẫu thân, mẹ không cho con đi theo, thì ngày mai con sẽ không đi học đâu
Nhóc con này lấy việc học ra uy hiếp mẫu thân mình, gương mặt còn cho đó là chuyện đương nhiên.
Hồi Tuyết nhìn sắc trời, nếu cứ dây dưa suốt như vậy, chỉ sợ sẽ kinh động đến người khác, chuyện gì cũng làm không được. Cẩn thận mở miệng:
Tiểu thư, cứ để cho bé đi theo đi
Vãn Thanh cũng biết, nếu cứ tiếp tục tranh luận, thì chuyện gì cũng đều không làm được. Cái tên khất cái kia còn giấu ở bên trong Lan viện. Nếu lúc này không ra tay, chỉ sợ tiếp theo sẽ rất phiền toái.
Nếu mà bé đã kiên quyết muốn đi theo. Vậy nàng chỉ đành phải nói cho bé biết bản thân mình tại sao phải làm như vậy. Để cho bé biết mà lấy đó làm bài học kinh nghiệm.
Đối với những người tính kế hãm hại mình, chắc chắc sẽ phải trả thù, còn tuyệt đối không thể nhân từ nương tay. Nghĩ vậy, Vãn Thanh gật đầu, vươn tay bế bé hướng vào trong bóng tối:
Đi, nhưng mà đợi lát nữa, con không được hỏi lung tung
Dạ, mẫu thân. Nhưng mà chúng ta đi nơi nào vậy?
Lan viện, lần trước mẫu thân không phải đã nói với con rồi sao? Rằng, có người đã mưu mô tính toán hãm hại mẫu thân sao? Người đó chính là Ngọc di
Cho nên, mẫu thân muốn lấy đạo của người, trả lại cho người. Để nàng ta biết, không phải là người nào cũng có thể chọc vào mà vẫn bình an sống qua ngày
Huhmm
Đồng Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, gương mặt nhỏ nhắn rất tức giận, dùng sức gật đầu, yên lặng đi theo phía sau mẫu thân. Một hàng ba người, lặng yên không tiếng động tiến thẳng đến Lan viện.
Lan viện
Yên tĩnh không tiếng động, trừ bỏ phía trước viện có vài hộ vệ cùng hai bà tử, không còn người nào khác.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết có tu vi cực cao, cho nên có thể tránh né cửa chính, leo tường đi vào, tiến thẳng đến bên ngoài phòng Thượng Quan Tử Ngọc.
Đẩy cửa sổ ra, nhìn vào bên trong phòng, chỉ thấy Thượng Quan Tử Ngọc đã ngủ say. Còn có một tiểu nha hoàn tay cầm quạt đang dựa vào cạnh giường ngủ say
Hai người quan sát xung quanh phòng, thấy không còn một bóng người nào khác nữa.Vãn Thanh khóe môi hơi mỉm cười, trầm giọng phân phó Hồi Tuyết:
Đem nha hoàn kia điểm huyệt ngủ, ném ra ngoài cửa đi
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy vào, vươn tay điểm huyệt ngủ của nha hoàn kia. Sau đó đem nha hoàn đó nhẹ nhàng nhấc lên đem đi ra ngoài, không bao lâu lại mang theo một người nam nhân đi vào.
Rất nhanh, đã hoàn thành xong tất cả kế hoạch, lại từ cửa sổ nhảy ra.
Tiểu thư, đã hoàn thành xong
Vãn Thanh nghe xong, lập tức lấy ra một cái hộp gấm nhỏ, bên trong chứa đầy đan dược. Có một lần, trên đường đi kiểm tra cửa hàng dược, thấy một một loại thuốc kích thích tình dục nên nàng thuận tay lấy luôn cả hộp.
Mở hộp gấm ra lấy mấy viên trực tiếp ném vào.
Bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời, trăng trong như nước, dưới mặt đất, ba người ý cười đầy mặt, lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh hữu tình ban đêm.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở dốc đầy ái muội, khiến cho người ta mặt đỏ, tim đập nhanh, âm thanh ngâm nga rên rỉ, còn mơ hồ kèm theo âm thanh đau đớn, cùng nhau hòa thành một giai điệu mà truyền ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, một nữ tử đơn thuần xinh đẹp đến nao lòng, vẻ mặt đầy thương tiếc lắc đầu, thì thầm, tự nói:
Haizzz. Rốt cuộc là tên ăn xin đó đã bao nhiêu ngày không gặp đồ mặn rồi. Người ta tốt xấu gì cũng là tiểu thư đài các, ngươi thương hương tiếc ngọc một chút đi
Một âm thanh nớt mềm mại vang lên nối tiếp lời:
Xứng đáng, ai bảo ả ta lúc trước tính kế hãm hại mẫu thân làm chi. Nhưng mà … cái gì gọi là không gặp đồ mặn? Còn cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc vậy? Mẫu thân?
Cậu nhóc không ngại học hỏi điều mới, làm người mẫu thân như nàng nghe xong lời con trai của mình hỏi, thì gương mặt lập tức đen xì nhìn bé. Không trả lời, vươn tay kéo con trai bảo bối đi một mạch.
Thật là … trẻ nhỏ không nên xem, trẻ nhỏ không nên xem.
Một hàng ba người trong nháy mắt từ Lan viện nhảy tường ra ngoài, một đường trở về Ngọc Trà Hiên.
Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết đưa bé trở về phòng ngủ:
Con trai à, hiện tại thù cũng báo, con cũng nên đi ngủ rồi, mẫu thân cũng đã mệt mỏi
Nói xong, nàng còn không quên ngáp một cái, tỏ vẻ bản thân mình thật sự rất mệt mỏi.
Thượng Quan Đồng gật gật đầu, cũng ngáp một cái thật dài, lên tiếng:
Dạ, mẫu thân ngủ ngon. Đồng Đồng đi ngủ đây, ngày mai còn phải đến trường nữa
Đồng Đồng thật là một đứa bé ngoan
Vãn Thanh gật đầu, Hồi Tuyết liền mang Đồng Đồng trở về phòng ngủ. Sau đó lại trở lại, cười tủm tỉm xin chỉ thị.
Tiểu thư, kế tiếp còn muốn làm cái gì tiếp theo đây?
Vãn Thanh ngáp một cái, nhìn nha đầu xấu xa vui sướng khi người gặp họa kia:
Còn làm cái gì nữa? Ngủ, ngày mai thức dậy xem kịch vui
Trời còn chưa sáng hẳn, liền có âm thanh ầm ĩ vang lên khắp phủ. Tiếng thét chói tai vang lên làm kinh động rất nhiều người, Vãn Thanh nhất thời bị tiếng thét chói tai đó làm hoảng sợ.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn tối, còn chưa sáng đâu, vậy mà cũng bị người phát hiện ra sao, hừ. Nàng đang ngủ ngon giấc lại bị quấy rối, tâm tình hơi bực một chút.
Rất nhanh, Hồi Tuyết đã từ bên ngoài tiến vào, cũng không quản Vãn Thanh có nguyện ý hay không, chủ động giúp nàng đứng dậy, gương mặt đầy ý cười trông rất vui vẻ hạnh phúc.
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, mặc kệ Hồi Tuyết muốn làm gì thì làm, đợi cho Hồi Tuyết phục vụ nàng sửa soạn xong hết. Nàng không quên lên tiếng nhắc nhở nha đầu xấu xa này.
Đem miệng của em ngậm chặt một chút. Em đó, khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa toàn bộ đều biểu hiện ở trên mặt
Tuy rằng nàng cũng vui sướng khi người gặp họa, nàng cũng rất cao hứng, nhưng tốt xấu gì cũng không thể để cho người khác nhìn ra.
Dạ, tiểu thư, em đã biết rồi. Đi mau, đi nhanh đi, em muốn xem náo nhiệt đó
Người luôn luôn trầm ổn, bình tĩnh như Hồi Tuyết, cũng có lúc nóng vội như vậy thì thật là hiếm thấy.
Mình chỉ muốn nhìn tình huống giờ phút này của Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, hai mẹ con kia sẽ có sắc mặt như thế nào?
Muốn nhìn xem, chuyện lúc trước phát sinh ở trên người tiểu thư nay lại phát sinh ở trên thân thể của ả ta. Hai mẹ con bọn họ sẽ như thế nào? Có thể giận điên lên hay không? Hay là trực tiếp đi tìm cái chết đây?
Nếu thật sự như vậy thì thật may mắn, bớt việc cho tiểu thư với mình.
Hồi Tuyết giúp Vãn Thanh đi ra ngoài. Trước cửa phòng của nàng, có rất nhiều nha hoàn vây quanh, người người đều nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy tiểu thư đi ra, vội cung kính bẩm báo:
Tiểu thư, bên Lan viện hình như xảy ra chuyện?
Có thể xảy ra chuyện gì, đều trở về đi
Trong lòng Vãn Thanh biết rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh mà ra mệnh lệnh, chỉ mang theo mấy nha hoàn bà tử đi qua.
Một hàng mấy người vây quanh Vãn Thanh cùng nhau rời khỏi Ngọc Trà Hiên, liền chạm mặt Trương quản gia. Sắc mặt khó coi cực kỳ, mang theo mấy người hộ vệ đi tới, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, hoảng sợ mở miệng bẩm báo:
Tiểu thư, bên Lan viện đã xảy ra chuyện
Ừ, ta đã nghe nói, nên đi qua xem
Vãn Thanh nâng bước, mang theo nhiều người chậm rãi đi thẳng đến Lan viện. Rất xa, liền nhìn thấy rất nhiều bóng dáng ẩn ẩn hiện hiện trông rất ẻo lả đang đi vào cửa Lan viện.
Chẳng những là bọn họ, mà ngay cả Mai viện cùng Trúc viện, tất cả mọi người đều bị kinh động. Tam di nương cùng Tứ di nương mỗi người mang theo rất nhiều người trong viện của mình qua đây tìm hiểu tin tức.
Cho nên, trước cửa Lan viện nhất thời bị vây đến chật kín, Trương quản gia thét lên một tiếng:
Đại tiểu thư đã tới
Mọi người liền tự giác tách ra hai bên, Tam di nương cùng Tứ di nương hai người trên mặt tràn đầy nét bi thương giả tạo, đi tới hành lễ với Vãn Thanh, còn không quên tỏ vẻ khổ sở.
Nghe nói Lan viện xảy ra chuyện, không biết là chuyện gì?
Tứ di nương giả mù sa mưa dùng khăn lau nước mắt. Đứng một bên, Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng cúi đầu, người người biểu hiện rất đau lòng, giống như mẹ con nhị di nương đã qua đời.
Vãn Thanh liếc qua, bọn người kia thật có thể làm diễn viên quần chúng nha. Giờ phút này, trong lòng không biết chừng đã cao hứng đến nhường nào đâu, lại còn diễn đến nhập tâm như thế.
Nhưng mà lúc này nàng không rảnh cùng bọn họ chơi trò dối trá, trầm giọng mở miệng:
Có thể xảy ra chuyện gì kia chứ
Tất cả đều trở về đi, đừng có đứng đây mà đoán già đoán non. Nếu ta nghe được có tin gì bậy bạ không tốt truyền ra, xem ta như thế nào trừng phạt các ngươi
Tất cả đánh chết, quăng giếng
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến mọi người cảm thấy da đầu tê rần, thở cũng không dám thở mạnh. Đám người kia nào còn dám nói cái gì thêm, cúi đầu nhìn chân không dám lên tiếng hó hé.
Vãn Thanh nhìn Trương quản gia đang đứng phía sau, mở miệng ra lệnh:
Phái hộ vệ trong phủ, tuần tra xung quanh, cẩn thận tra xét xem bên trong phủ có hay không có người xa lạ tiến vào. Không cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện xuất nhập
Nếu nghe được ai nói lung tung ... Chuẩn bị một đám chiếu cho ta, đánh chết, sau đó cuốn, quăng ra bãi tha ma cho ta. Còn ai dám lên tiếng hỏi hang, vả vào miệng, bán ra khỏi phủ
Dạ, đại tiểu thư
Trương quản gia gật đầu, sau đó nhìn cả đám nữ nhân đang đứng phía sau, trầm giọng ra lệnh:
Còn không trở về viện, còn những người nào có việc thì cứ đi làm như bình thường
Những người trong Mai viện cùng Trúc viện rất nhanh liền lui xuống, ai cũng không dám lên tiếng.
Đêm vào khuya, ngôi sao mọc dầy đặc trên bầu trời cao, giống như đá quý được khảm trên tơ lụa mềm mại.
Thượng Quan phủ, nơi nơi đã được thấp đèn lồng sáng trưng. Bỗng nhiên, một mảnh sương mù tràn ngập khắp phủ. Trong sân, hoa cỏ mờ mờ mịt mịt, nơi nơi yên tĩnh, không có một chút tiếng vang.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết tránh được ánh mắt người khác, lén rời khỏi Ngọc Trà Hiên, ẩn vào màn đêm yên lặng u ám, hướng thẳng tới Lan viện mà đi.
Hai người đi được vài bước, liền cảm nhận được phía sau có người đi theo các nàng. Bất ngờ xoay người, một bóng dáng nhỏ bé tránh né không kịp, liền xuất hiện dưới ánh mắt của hai người.
Không ai xa lạ, chính là nhóc con Thượng Quan Đồng.
Vẻ mặt Vãn Thanh tối sầm lại, thằng nhóc chết bằm này nửa đêm không ngủ đi theo các nàng làm gì?
Nàng cất bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt bé, ngồi xuống đối diện với gương mặt mũm mĩm đáng yêu của bé, cất tiếng nói:
Đồng Đồng, sao con còn chưa ngủ?
Mẫu thân, mẹ đi đâu vậy? Đồng Đồng lo lắng, muốn đi theo bảo vệ mẫu thân
Đồng Đồng bĩu môi.
Lúc đến phòng mẫu thân, bé đã để ý thấy mẫu thân cùng Hồi Tuyết mắt đi mày lại, liền mơ hồ đoán ra hai người có việc dấu bé. Nên bé mới giả bộ ngủ, giấu diếm bà vú trốn ở bên ngoài phòng của mẫu thân.
Quả nhiên, thấy bóng dáng hai người đang lén la lén lút lẻn ra khỏi Ngọc Trà Hiên.
Không được, Hồi Tuyết, em đưa bé trở về phòng nghỉ ngơi đi
Nàng không muốn để cho bé nhìn thấy mấy chuyện bẩn thỉu đó, cũng không muốn để bé biết những chuyện mà mình làm.
Nhưng mà Đồng Đồng lại quá cố chấp. Vì lần trước, mẫu thân đã xảy ra chuyện, bé rất sợ hãi. Nên lúc này đây, bất luận như thế nào, bé cũng muốn đi theo.
Cho nên nhìn thẳng vào mắt Vãn Thanh, giọng nói chắc như đinh đóng cột vang lên:
Mẫu thân, mẹ không cho con đi theo, thì ngày mai con sẽ không đi học đâu
Nhóc con này lấy việc học ra uy hiếp mẫu thân mình, gương mặt còn cho đó là chuyện đương nhiên.
Hồi Tuyết nhìn sắc trời, nếu cứ dây dưa suốt như vậy, chỉ sợ sẽ kinh động đến người khác, chuyện gì cũng làm không được. Cẩn thận mở miệng:
Tiểu thư, cứ để cho bé đi theo đi
Vãn Thanh cũng biết, nếu cứ tiếp tục tranh luận, thì chuyện gì cũng đều không làm được. Cái tên khất cái kia còn giấu ở bên trong Lan viện. Nếu lúc này không ra tay, chỉ sợ tiếp theo sẽ rất phiền toái.
Nếu mà bé đã kiên quyết muốn đi theo. Vậy nàng chỉ đành phải nói cho bé biết bản thân mình tại sao phải làm như vậy. Để cho bé biết mà lấy đó làm bài học kinh nghiệm.
Đối với những người tính kế hãm hại mình, chắc chắc sẽ phải trả thù, còn tuyệt đối không thể nhân từ nương tay. Nghĩ vậy, Vãn Thanh gật đầu, vươn tay bế bé hướng vào trong bóng tối:
Đi, nhưng mà đợi lát nữa, con không được hỏi lung tung
Dạ, mẫu thân. Nhưng mà chúng ta đi nơi nào vậy?
Lan viện, lần trước mẫu thân không phải đã nói với con rồi sao? Rằng, có người đã mưu mô tính toán hãm hại mẫu thân sao? Người đó chính là Ngọc di
Cho nên, mẫu thân muốn lấy đạo của người, trả lại cho người. Để nàng ta biết, không phải là người nào cũng có thể chọc vào mà vẫn bình an sống qua ngày
Huhmm
Đồng Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, gương mặt nhỏ nhắn rất tức giận, dùng sức gật đầu, yên lặng đi theo phía sau mẫu thân. Một hàng ba người, lặng yên không tiếng động tiến thẳng đến Lan viện.
Lan viện
Yên tĩnh không tiếng động, trừ bỏ phía trước viện có vài hộ vệ cùng hai bà tử, không còn người nào khác.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết có tu vi cực cao, cho nên có thể tránh né cửa chính, leo tường đi vào, tiến thẳng đến bên ngoài phòng Thượng Quan Tử Ngọc.
Đẩy cửa sổ ra, nhìn vào bên trong phòng, chỉ thấy Thượng Quan Tử Ngọc đã ngủ say. Còn có một tiểu nha hoàn tay cầm quạt đang dựa vào cạnh giường ngủ say
Hai người quan sát xung quanh phòng, thấy không còn một bóng người nào khác nữa.Vãn Thanh khóe môi hơi mỉm cười, trầm giọng phân phó Hồi Tuyết:
Đem nha hoàn kia điểm huyệt ngủ, ném ra ngoài cửa đi
Dạ, tiểu thư
Hồi Tuyết mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy vào, vươn tay điểm huyệt ngủ của nha hoàn kia. Sau đó đem nha hoàn đó nhẹ nhàng nhấc lên đem đi ra ngoài, không bao lâu lại mang theo một người nam nhân đi vào.
Rất nhanh, đã hoàn thành xong tất cả kế hoạch, lại từ cửa sổ nhảy ra.
Tiểu thư, đã hoàn thành xong
Vãn Thanh nghe xong, lập tức lấy ra một cái hộp gấm nhỏ, bên trong chứa đầy đan dược. Có một lần, trên đường đi kiểm tra cửa hàng dược, thấy một một loại thuốc kích thích tình dục nên nàng thuận tay lấy luôn cả hộp.
Mở hộp gấm ra lấy mấy viên trực tiếp ném vào.
Bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời, trăng trong như nước, dưới mặt đất, ba người ý cười đầy mặt, lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh hữu tình ban đêm.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở dốc đầy ái muội, khiến cho người ta mặt đỏ, tim đập nhanh, âm thanh ngâm nga rên rỉ, còn mơ hồ kèm theo âm thanh đau đớn, cùng nhau hòa thành một giai điệu mà truyền ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, một nữ tử đơn thuần xinh đẹp đến nao lòng, vẻ mặt đầy thương tiếc lắc đầu, thì thầm, tự nói:
Haizzz. Rốt cuộc là tên ăn xin đó đã bao nhiêu ngày không gặp đồ mặn rồi. Người ta tốt xấu gì cũng là tiểu thư đài các, ngươi thương hương tiếc ngọc một chút đi
Một âm thanh nớt mềm mại vang lên nối tiếp lời:
Xứng đáng, ai bảo ả ta lúc trước tính kế hãm hại mẫu thân làm chi. Nhưng mà … cái gì gọi là không gặp đồ mặn? Còn cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc vậy? Mẫu thân?
Cậu nhóc không ngại học hỏi điều mới, làm người mẫu thân như nàng nghe xong lời con trai của mình hỏi, thì gương mặt lập tức đen xì nhìn bé. Không trả lời, vươn tay kéo con trai bảo bối đi một mạch.
Thật là … trẻ nhỏ không nên xem, trẻ nhỏ không nên xem.
Một hàng ba người trong nháy mắt từ Lan viện nhảy tường ra ngoài, một đường trở về Ngọc Trà Hiên.
Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết đưa bé trở về phòng ngủ:
Con trai à, hiện tại thù cũng báo, con cũng nên đi ngủ rồi, mẫu thân cũng đã mệt mỏi
Nói xong, nàng còn không quên ngáp một cái, tỏ vẻ bản thân mình thật sự rất mệt mỏi.
Thượng Quan Đồng gật gật đầu, cũng ngáp một cái thật dài, lên tiếng:
Dạ, mẫu thân ngủ ngon. Đồng Đồng đi ngủ đây, ngày mai còn phải đến trường nữa
Đồng Đồng thật là một đứa bé ngoan
Vãn Thanh gật đầu, Hồi Tuyết liền mang Đồng Đồng trở về phòng ngủ. Sau đó lại trở lại, cười tủm tỉm xin chỉ thị.
Tiểu thư, kế tiếp còn muốn làm cái gì tiếp theo đây?
Vãn Thanh ngáp một cái, nhìn nha đầu xấu xa vui sướng khi người gặp họa kia:
Còn làm cái gì nữa? Ngủ, ngày mai thức dậy xem kịch vui
Trời còn chưa sáng hẳn, liền có âm thanh ầm ĩ vang lên khắp phủ. Tiếng thét chói tai vang lên làm kinh động rất nhiều người, Vãn Thanh nhất thời bị tiếng thét chói tai đó làm hoảng sợ.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn tối, còn chưa sáng đâu, vậy mà cũng bị người phát hiện ra sao, hừ. Nàng đang ngủ ngon giấc lại bị quấy rối, tâm tình hơi bực một chút.
Rất nhanh, Hồi Tuyết đã từ bên ngoài tiến vào, cũng không quản Vãn Thanh có nguyện ý hay không, chủ động giúp nàng đứng dậy, gương mặt đầy ý cười trông rất vui vẻ hạnh phúc.
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, mặc kệ Hồi Tuyết muốn làm gì thì làm, đợi cho Hồi Tuyết phục vụ nàng sửa soạn xong hết. Nàng không quên lên tiếng nhắc nhở nha đầu xấu xa này.
Đem miệng của em ngậm chặt một chút. Em đó, khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa toàn bộ đều biểu hiện ở trên mặt
Tuy rằng nàng cũng vui sướng khi người gặp họa, nàng cũng rất cao hứng, nhưng tốt xấu gì cũng không thể để cho người khác nhìn ra.
Dạ, tiểu thư, em đã biết rồi. Đi mau, đi nhanh đi, em muốn xem náo nhiệt đó
Người luôn luôn trầm ổn, bình tĩnh như Hồi Tuyết, cũng có lúc nóng vội như vậy thì thật là hiếm thấy.
Mình chỉ muốn nhìn tình huống giờ phút này của Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, hai mẹ con kia sẽ có sắc mặt như thế nào?
Muốn nhìn xem, chuyện lúc trước phát sinh ở trên người tiểu thư nay lại phát sinh ở trên thân thể của ả ta. Hai mẹ con bọn họ sẽ như thế nào? Có thể giận điên lên hay không? Hay là trực tiếp đi tìm cái chết đây?
Nếu thật sự như vậy thì thật may mắn, bớt việc cho tiểu thư với mình.
Hồi Tuyết giúp Vãn Thanh đi ra ngoài. Trước cửa phòng của nàng, có rất nhiều nha hoàn vây quanh, người người đều nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy tiểu thư đi ra, vội cung kính bẩm báo:
Tiểu thư, bên Lan viện hình như xảy ra chuyện?
Có thể xảy ra chuyện gì, đều trở về đi
Trong lòng Vãn Thanh biết rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh mà ra mệnh lệnh, chỉ mang theo mấy nha hoàn bà tử đi qua.
Một hàng mấy người vây quanh Vãn Thanh cùng nhau rời khỏi Ngọc Trà Hiên, liền chạm mặt Trương quản gia. Sắc mặt khó coi cực kỳ, mang theo mấy người hộ vệ đi tới, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, hoảng sợ mở miệng bẩm báo:
Tiểu thư, bên Lan viện đã xảy ra chuyện
Ừ, ta đã nghe nói, nên đi qua xem
Vãn Thanh nâng bước, mang theo nhiều người chậm rãi đi thẳng đến Lan viện. Rất xa, liền nhìn thấy rất nhiều bóng dáng ẩn ẩn hiện hiện trông rất ẻo lả đang đi vào cửa Lan viện.
Chẳng những là bọn họ, mà ngay cả Mai viện cùng Trúc viện, tất cả mọi người đều bị kinh động. Tam di nương cùng Tứ di nương mỗi người mang theo rất nhiều người trong viện của mình qua đây tìm hiểu tin tức.
Cho nên, trước cửa Lan viện nhất thời bị vây đến chật kín, Trương quản gia thét lên một tiếng:
Đại tiểu thư đã tới
Mọi người liền tự giác tách ra hai bên, Tam di nương cùng Tứ di nương hai người trên mặt tràn đầy nét bi thương giả tạo, đi tới hành lễ với Vãn Thanh, còn không quên tỏ vẻ khổ sở.
Nghe nói Lan viện xảy ra chuyện, không biết là chuyện gì?
Tứ di nương giả mù sa mưa dùng khăn lau nước mắt. Đứng một bên, Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng cúi đầu, người người biểu hiện rất đau lòng, giống như mẹ con nhị di nương đã qua đời.
Vãn Thanh liếc qua, bọn người kia thật có thể làm diễn viên quần chúng nha. Giờ phút này, trong lòng không biết chừng đã cao hứng đến nhường nào đâu, lại còn diễn đến nhập tâm như thế.
Nhưng mà lúc này nàng không rảnh cùng bọn họ chơi trò dối trá, trầm giọng mở miệng:
Có thể xảy ra chuyện gì kia chứ
Tất cả đều trở về đi, đừng có đứng đây mà đoán già đoán non. Nếu ta nghe được có tin gì bậy bạ không tốt truyền ra, xem ta như thế nào trừng phạt các ngươi
Tất cả đánh chết, quăng giếng
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến mọi người cảm thấy da đầu tê rần, thở cũng không dám thở mạnh. Đám người kia nào còn dám nói cái gì thêm, cúi đầu nhìn chân không dám lên tiếng hó hé.
Vãn Thanh nhìn Trương quản gia đang đứng phía sau, mở miệng ra lệnh:
Phái hộ vệ trong phủ, tuần tra xung quanh, cẩn thận tra xét xem bên trong phủ có hay không có người xa lạ tiến vào. Không cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện xuất nhập
Nếu nghe được ai nói lung tung ... Chuẩn bị một đám chiếu cho ta, đánh chết, sau đó cuốn, quăng ra bãi tha ma cho ta. Còn ai dám lên tiếng hỏi hang, vả vào miệng, bán ra khỏi phủ
Dạ, đại tiểu thư
Trương quản gia gật đầu, sau đó nhìn cả đám nữ nhân đang đứng phía sau, trầm giọng ra lệnh:
Còn không trở về viện, còn những người nào có việc thì cứ đi làm như bình thường
Những người trong Mai viện cùng Trúc viện rất nhanh liền lui xuống, ai cũng không dám lên tiếng.
/250
|