Đúng như những gì Vân mong ước, cô bắt đầu hẹn hò với Dương. Do hai người thiết lập mối quan hệ này trong dịp nghỉ hè, sau khi vào học, đã có một nhóm con gái phải thầm tan nát cõi lòng. Mọi người thi nhau tìm hiểu xem tại sao chàng công tử này lại thích một cô bé học lớp dưới? Cực trả lời, vì Lục Tây Dương thích cá tính của cô ấy.
À, Cực là bạn thân của Dương. Hai người đó chơi thân với nhau như tôi thân với Vân vậy. Dương là người kiệm lời, Cực thường đóng vai trò làm người phát ngôn của anh, vì anh ta rất có khiếu trong khoản ăn nói. Tài vặt lớn nhất của Cực là dỗ được con gái vừa khóc lại cười ngay. Chúng tôi thường trêu Cực là bạn bè của chị em, anh ta liền nghiêm mặt đáp: “Tại anh không điển trai nên phải tự lực cánh sinh thôi!”
Hồi đó, tối nào Vân và Dương hẹn hò nhau, tôi với Cực cũng phải đỡ đạn thay. Người lớn thấy bốn đứa tôi đi chơi, đều nghĩ là đám thanh mai trúc mã ham chơi, nên không để ý gì nhiều. Vì còn nhỏ nên tôi cũng không thấy ngại, nói tóm lại là vừa đến điểm hẹn, Vân và chàng hoàng tử của cô ấy lại ngồi tâm sự ngọt ngào với nhau, tôi và Cực tự tìm một nơi gần đó tìm trò vui, nếu có người lớn nào quen đi ngang qua, chúng tôi lại vội vàng quay lại. Thực ra Cực là người rất nhẹ nhàng, hóm hỉnh, chỉ có điều hơi nhiều lời mà thôi. Anh ta thường dẫn tôi trốn vào chỗ tối, rình đôi tình nhân kia hẹn hò. Hồi ấy còn nhỏ, cùng lắm hai người đó chỉ chuyện trò tâm sự, nhưng qua động tác, Cực có thể đoán được nội dung của câu chuyện họ đang nói, lại còn bắt chước cho tôi xem. Người mà anh ta hay bắt chước nhất chính là Vân, thường vừa ra hiệu cho tôi, vừa nhại theo giọng Vân nói: “Lục Tây Dương! Lục Tây Dương!” Đúng là điệu bộ bắt chước của anh ta rất giống vẻ nũng nịu của con gái, khiến tôi ôm bụng cười như nắc nẻ.
Vân rất bực mình với Cực vì chuyện đó, bọn họ thỉnh thoảng lại cãi nhau, thậm chí Vân còn đuổi đánh Cực. Cực rất hiền lành, hầu như chỉ vừa cười vừa tránh. Có lần đang ngồi nói chuyện ở nhà Cực, bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, tôi liền nói với Dương: “Haizz, khổ thân anh thật, suốt ngày phải sống với hai kẻ dở hơi.”
Anh nhìn tôi, cười nói: “May mà người còn lại đầu óc bình thường…” Tôi đang hào hứng, chờ nửa câu còn lại, nhưng anh lại nói: “Nhưng cũng là một cô nàng hay mè nheo.” Tôi tức quá liền vớ ngay cái gối ôm phang vào anh, anh cười lớn: “Hóa ra không phải là cô nàng hay mè nheo, mà là mụ già ghê gớm!”
Anh cười rất khoái chí, thế là Vân và Cực đều dừng lại, nhìn về phía chúng tôi. Mặt tôi đỏ bừng, quát: “Tóm lại là anh chỉ thích bắt nạt em thôi, giỏi thì vào trường đọ xem ai hơn ai!”
Thực ra, tôi nghĩ bụng dù gì thì mình cũng là học sinh giỏi, từng đoạt nhiều giải thưởng, về mặt này chắc chắn sẽ vượt được anh. Tuy nhiên anh vẫn cười rất mờ ám, rồi Cực liền nói xen vào: “Trác Ưu, người ta năm nào cũng lọt vào tốp ba người học giỏi nhất khối đó nhé, phần thưởng thì cả đống. À…” Đột nhiên Cực hạ thấp giọng, nói với vẻ bí ẩn: “Ngay cả môn Thể dục người ta cũng đạt điểm tối đa đó nhé!”
Mọi người đều cười rộ lên, vì ai cũng biết môn học khiến tôi đau đầu nhất là Thể dục. Do thần kinh vận động không phát triển nên lần nào thi tôi cũng sợ xanh mắt, lại còn phải bấm bụng nịnh bợ thầy cô trước khi thi nữa. Nếu điểm Thể dục cũng được tính vào điểm tổng kết thì chắc tôi cũng hết hy vọng.
Bị nói trúng tim đen, tôi ngượng đến mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào đó mà chui xuống, đành phải cúi đầu tiu nghỉu nói: “Thế thì có gì ghê gớm!” Mặc dù giọng tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng tôi vẫn nghĩ là Dương đã nghe thấy.
Vì khi ngẩng đầu lên, tôi chạm ngay phải đôi mắt sáng của anh.
Sau đó không lâu, lại xảy ra một chuyện khiến tôi phát hiện hóa ra mình cũng chẳng thông minh gì.
Hồi đó, ngồi trước tôi là một cậu bạn ít nói, nước da đen nhẻm là ấn tượng duy nhất của tôi về cậu bạn ấy. Do là lớp trưởng nên tôi buộc phải tiếp xúc với cậu ta. Vì muốn tạo mối quan hệ tốt với bạn bè cùng lớp nên tôi luôn tỏ ra rất khách khí, thỉnh thoảng còn chủ động đùa với cậu ta. Mãi cho đến hôm ấy, sau khi vào lớp, tôi phát hiện thấy trên bàn mình có một viên sỏi màu đen.
Viên sỏi đó khá đặc biệt, nhìn như quả tim gà, bề ngoài nhẵn bóng, lấp lánh dưới ánh nắng. Tôi thấy rất đẹp, bèn cầm lên nghịch, nhưng thật bất ngờ khi phát hiện ra mặt bên kia của viên sỏi có khắc hai chữ: “Trác Ưu”.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lúc đó là: “Kẻ thù đến rồi!”
Hồi ấy, do xem quá nhiều phim kiếm hiệp, ấn tượng để lại trong đầu tôi là dường như trước khi báo thù, các cao thủ võ lâm đều chuẩn bị một lá thư thách thức, khắc họ tên của kẻ thù, sau đó cứa thêm vài nhát dao, cuối cùng gửi cho đối phương để thị uy. Nghĩ đến đây, tôi run rẩy quan sát xung quanh cái tên: quả nhiên có khắc một số hoa văn!
Chân tay tôi lập tức lạnh ngắt, đầu óc bắt đầu hoạt động với một tốc độ chưa từng có, tính toán xem nên nói cho cô giáo hay bố mẹ biết trước. Lúc này, cậu bạn ngồi trước tôi vừa vào đến nơi, nhìn thấy viên sỏi trong tay tôi thì lập tức sững lại, sau đó ngồi xuống ghế với vẻ không mấy tự nhiên. Tôi đoán có lẽ cậu ta biết chuyện, liền viết mẩu giấy hỏi viên sỏi này là của ai. Cậu ta nhắn lại rất nhanh rằng nó là của cậu ta, vốn đựng trong hộp bút, có lẽ do không cẩn thận nên để rơi ra ngoài.
Tôi nghĩ bình thường quan hệ của tôi với cậu ta khá ổn, chắc là cậu ta không đến mức muốn hại tôi, nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó tôi lại rất tò mò, tự hỏi tại sao trên đó lại khắc tên tôi, thế nên lại viết giấy hỏi tiếp. Nhưng lần này cậu ta không trả lời. Sốt ruột quá, tôi lại giục thêm mấy lần nữa, cuối cùng nhận được một mẩu giấy nhăn nhúm, bên trong chỉ viết mấy chữ:
Vì tớ thích cậu.
Mấy chữ ấy như tiếng sét giữa trời quang, làm tôi sững người. Vì đây là lần đầu tiên phải đối mặt với lời tỏ tình táo bạo của người khác, tôi không biết đáp lại thế nào, đành ngượng ngùng trả lời: Cảm ơn, cảm ơn cậu!
Sau đó, tôi liền kể lại chuyện này cho “Chuyên gia tư vấn tâm lý của chị em” là Cực nghe, anh ta liền hỏi: “Thế sau đó cậu ta có nói tại sao lại thích em không?”
Tôi đáp nhỏ: “Có, người ta bảo em xinh xắn, thông minh.”
Cực trợn mắt nhìn tôi, mắng: “Thông minh á? Anh thấy em ngốc bỏ xừ!”
Cực à, bây giờ em mới phát hiện ra, anh nói rất đúng! Có lẽ em là đứa ngốc thật, đoán được phần đầu của câu chuyện này nhưng mãi mãi không thể đoán được hồi kết.
Bốn đứa chúng tôi cứ lang thang chơi bời như thế, dường như tình cảm giữa Vân và Dương cũng ngày càng mặn mà, suốt ngày nhờ chúng tôi làm lá chắn. Đúng thời điểm đó, nhà trường lại tổ chức một đợt diễn tập văn nghệ chào mừng lãnh đạo cấp trên tới thăm trường, đội múa thường xuyên phải ở lại trường sau khi tan học để tập luyện, rất muộn mới được về. Tôi không thể có thuật phân thân, Vân đành gọi một cô bạn khác thay tôi. Cô bạn đó tên là Cố Đình, kém tôi một tuổi, bố mẹ làm lãnh đạo. Vân nói bình thường cô bạn này rất hống hách, kiêu căng, nhưng trước mặt Dương lại tỏ ra rất hiền lành. Cực thì có cảm giác rằng cô bạn này có ý đồ gì đó, bảo Vân phải cẩn thận.
Vì là một trong những người múa chính nên hội diễn văn nghệ đã hành hạ tôi khốn khổ. Thực ra tôi không phải là người múa đẹp nhất, người mà cô giáo đánh giá cao nhất là Tô Tịnh – quản ca lớp tôi. Đó là cô bạn xinh xắn nhất mà tôi từng gặp, đôi mắt to tròn sáng ngời, mỗi khi cười để lộ hai má lúm đồng tiền rất duyên. Cộng với dáng người thon thả, điệu múa thướt tha, mọi người tặng cho Tô Tịnh biệt hiệu “Tô Đát Kỷ[1]”, qua đó có thể thấy vẻ duyên dáng của cô ấy. Nhưng chắc là cô giáo thấy tôi có kinh nghiệm làm cán bộ lâu năm, biểu diễn tự tin, nên mới đưa tôi vào cho lực lượng thêm hùng hậu.
[1] Một nhân vật trong huyền sử Trung Quốc. Tương truyền là một mỹ nhân nổi tiếng và là một trong những nguyên nhân chính gây nên sự sụp đổ của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.
Hồi đó còn có một cậu bạn khác được cô giáo coi trọng nữa là Kỳ Duy. Anh chàng này có thể gọi là bạn thuở “truổng cời” của tôi: cùng chào đời trong một bệnh viện, cùng cai sữa, cùng đi học mẫu giáo, rồi lại cùng mếu máo bước chân vào lớp một… Tóm lại là một anh chàng âm hồn bất tán, luôn đeo bám tôi. Hiện giờ cậu ta lại trở thành vai múa nam duy nhất trong đội, khiến lần nào nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn như con gái của cậu ta, tôi đều buồn cười: Cậu là con trai thật không đấy? Tại sao suốt ngày loanh quanh bên đám con gái vậy?
Nhưng cô giáo lại cứ thích ghép tôi và cậu ta thành một đôi, dù là múa hay làm MC, mỗi lần nhìn thấy, cô giáo lớp bên cạnh đều cười trêu: “Đúng là đôi kim đồng, ngọc nữ.” Tôi nghe mà muốn trợn mắt. Kỳ Duy là anh chàng bề ngoài thì yếu đuối, nhưng tính tình lại ngang ngạnh. Bình thường ít nói, nhưng lại rất nóng tính, làm phật ý cậu ta thì không biết mình sẽ chết thế nào, ai mà thèm dính dáng với cậu ta chứ?
Nói thì cứ nói vậy thôi, lần nào tập múa xong, tôi vẫn phải về nhà cùng Kỳ Duy. Ai bảo tôi không biết đi xe đạp! Nhà cậu ta lại gần nhà tôi. Và thế là một thời gian, trên con đường rợp bóng mát ngoài trường, luôn thấy một anh chàng đạp xe đạp phởn phơ đi trước, một cô nàng hậm hực đuổi theo, vừa chạy vừa gọi như sắp khóc: “Dừng lại đi! Hôm nay tớ vẫn chưa dám nhảy xe đâu!”
Khó khăn lắm mới nhảy được lên xe, hai đứa tôi gần như không nói gì nữa, tóm lại là tôi mệt rã rời. Hôm nào được cô giáo khen trong giờ học múa, Kỳ Duy sẽ ngâm nga hát một bài. Tôi ngồi sau, nhìn bóng dáng gầy guộc và cái cổ cao lêu nghêu của cậu ta. Gió thổi tung mái tóc hung của cậu ta, phất phơ theo tiếng hát, đột nhiên tôi có một cảm giác: kẻ đang ra sức đạp xe này thực ra là một con ma.
Nhưng con ma này cũng có rất nhiều chuyện khôi hài, tôi thường lôi ra để trêu chọc Kỳ Duy, kinh điển nhất là chuyện xảy ra hồi học mẫu giáo lớn. Hồi đó chúng tôi đều còn nhỏ, phương tiện giao thông cá nhân duy nhất là xe cút kít. Chỉ riêng bố của Kỳ Duy là ngoại lệ, mua cho con trai một chiếc xe đạp. Kết quả là vừa biết đi, cậu ta đã đạp xe khắp sân, vẻ rất ta đây. Một lần, tôi và bạn bè cùng lớp đang đạp xe cút kít ở cổng trường mầm non, cậu ta đạp xe vụt qua, khiến tất cả mọi người đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ. Thấy cậu ta chuẩn bị lao vào cổng trường, tôi đang định phát biểu cảm tưởng thì không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa. Mọi người liền ồ lên, Lưu Đức Hoa trong phim Truyền thuyết cực tốc cũng không nhanh như thế! Kết quả là tìm kiếm một hồi mới phát hiện hóa ra “ngài” ta ngã sau vườn hoa và nằm im không nhúc nhích, chiếc xe đạp bên cạnh cũng gãy vỡ lung tung, chỉ còn bánh xe đang quay tít.
Mỗi lần kể đến đây, tôi đều cười như nắc nẻ. Cậu ta cay cú tôi lắm nhưng không biết phải làm gì, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, tựa như ráng chiều, rất ngộ. Thế là tôi liền ôm bụng chỉ vào cậu ta, nói: “Kỳ Duy, cậu giống con gái quá!”
Thời gian đó, cậu bạn ngồi trước tôi ngày càng trầm mặc, cổ quái. Tôi không hiểu tại sao, nhưng cũng ngại không dám hỏi. Bỗng một hôm, tôi đột nhiên phát hiện thấy có mẩu giấy kẹp trong sách, viết rằng: “Trác Ưu, tớ hận cậu!” Chữ viết rất to, nhìn rất đáng sợ, tôi xem kỹ thì thấy ký tên là cậu bạn ngồi bàn trước. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không biết mình đáng hận ở điểm nào, đành bấm bụng hỏi lại. Kết quả cậu ta trả lời như sau:
Tớ căm ghét khi nhìn thấy cậu thân thiện với các bạn trai khác! Tớ biết là cậu không hề thích tớ! Người cậu thích là Kỳ Duy!!!
Mấy dấu chấm than liên tiếp tựa như quả lựu đạn ném thẳng vào trái tim tôi. Tôi tức nổ đom đóm mắt. Tại sao cậu ta lại nói tôi thích người khác? Tôi là học sinh ngoan không thể chê ở điểm nào, tôi là tương lai của đất nước, làm sao có chuyện thích một anh chàng chẳng khác gì con gái chứ? Lại còn dám yêu sớm nữa? Đây thực sự là nỗi sỉ nhục lớn đối với nhân cách của tôi!
Giận quá mất khôn, tôi quên hẳn lời mẹ đã từng dạy: “Chuyện này không nên để đến tai cô giáo, phải khéo léo giải quyết”, lập tức đưa ngay mẩu giấy cho cô chủ nhiệm, lại còn rơm rớm nước mắt để chứng tỏ mình hoàn toàn trong sáng, vô tội. Không hiểu tại sao chuyện này lại đến tai hiệu trưởng, sau đó cô giáo liền gọi cậu ta lên văn phòng. Nhìn theo chiếc bóng lầm lũi của cậu ta, tự nhiên tôi lại thấy sợ, cảm thấy mình đã thực sự làm tổn thương một người. Sau khi biết chuyện, mẹ cũng nói tôi làm như thế thật không hay, lại còn bảo tôi phải giữ bí mật cho cậu bạn đó nữa.
Sau khi từ văn phòng trở về lớp, cậu bạn đó lại càng lặng lẽ hơn. Tôi cũng thấy áy náy trong lòng, nhưng thực sự không dám chủ động bắt chuyện với cậu ta. Sau đó không lâu, cậu ta chuyển trường, ngay cả lời xin lỗi tôi cũng không kịp nói.
Vì chuyện này mà tôi buồn mất một thời gian khá dài, lại còn kể cho đám Cực, Vân nghe. Nghe xong, Cực tỏ vẻ than thở, nói: “Thật đúng là ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết!” Tôi không đốp lại được gì, mặt mày rầu rĩ, chán nản. Vân vừa an ủi tôi một lúc thì bị Cực ngắt lời, thế là hai đứa lại bắt đầu môn học bắt buộc hằng ngày – đấu khẩu. Tôi đành thẫn thờ nghe bọn họ cãi nhau, Dương thì có vẻ không để tâm lắm, chỉ chăm chú nghịch bộ tú lơ khơ trên tay. Trong lúc mơ màng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Dương hỏi nhỏ: “Quan hệ giữa em và Kỳ Duy rốt cuộc là như thế nào?”
Tôi ngước mắt lên nhìn, không biết tự bao giờ, có một chú bươm bướm rất sặc sỡ đang đậu trên ô cửa sổ.
Haizz, Dương à, hồi ấy anh có phát hiện ra không? Chỉ cần dỏng tai lắng nghe, trong ngày thu cũng có tiếng hoa đang nở.
À, Cực là bạn thân của Dương. Hai người đó chơi thân với nhau như tôi thân với Vân vậy. Dương là người kiệm lời, Cực thường đóng vai trò làm người phát ngôn của anh, vì anh ta rất có khiếu trong khoản ăn nói. Tài vặt lớn nhất của Cực là dỗ được con gái vừa khóc lại cười ngay. Chúng tôi thường trêu Cực là bạn bè của chị em, anh ta liền nghiêm mặt đáp: “Tại anh không điển trai nên phải tự lực cánh sinh thôi!”
Hồi đó, tối nào Vân và Dương hẹn hò nhau, tôi với Cực cũng phải đỡ đạn thay. Người lớn thấy bốn đứa tôi đi chơi, đều nghĩ là đám thanh mai trúc mã ham chơi, nên không để ý gì nhiều. Vì còn nhỏ nên tôi cũng không thấy ngại, nói tóm lại là vừa đến điểm hẹn, Vân và chàng hoàng tử của cô ấy lại ngồi tâm sự ngọt ngào với nhau, tôi và Cực tự tìm một nơi gần đó tìm trò vui, nếu có người lớn nào quen đi ngang qua, chúng tôi lại vội vàng quay lại. Thực ra Cực là người rất nhẹ nhàng, hóm hỉnh, chỉ có điều hơi nhiều lời mà thôi. Anh ta thường dẫn tôi trốn vào chỗ tối, rình đôi tình nhân kia hẹn hò. Hồi ấy còn nhỏ, cùng lắm hai người đó chỉ chuyện trò tâm sự, nhưng qua động tác, Cực có thể đoán được nội dung của câu chuyện họ đang nói, lại còn bắt chước cho tôi xem. Người mà anh ta hay bắt chước nhất chính là Vân, thường vừa ra hiệu cho tôi, vừa nhại theo giọng Vân nói: “Lục Tây Dương! Lục Tây Dương!” Đúng là điệu bộ bắt chước của anh ta rất giống vẻ nũng nịu của con gái, khiến tôi ôm bụng cười như nắc nẻ.
Vân rất bực mình với Cực vì chuyện đó, bọn họ thỉnh thoảng lại cãi nhau, thậm chí Vân còn đuổi đánh Cực. Cực rất hiền lành, hầu như chỉ vừa cười vừa tránh. Có lần đang ngồi nói chuyện ở nhà Cực, bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, tôi liền nói với Dương: “Haizz, khổ thân anh thật, suốt ngày phải sống với hai kẻ dở hơi.”
Anh nhìn tôi, cười nói: “May mà người còn lại đầu óc bình thường…” Tôi đang hào hứng, chờ nửa câu còn lại, nhưng anh lại nói: “Nhưng cũng là một cô nàng hay mè nheo.” Tôi tức quá liền vớ ngay cái gối ôm phang vào anh, anh cười lớn: “Hóa ra không phải là cô nàng hay mè nheo, mà là mụ già ghê gớm!”
Anh cười rất khoái chí, thế là Vân và Cực đều dừng lại, nhìn về phía chúng tôi. Mặt tôi đỏ bừng, quát: “Tóm lại là anh chỉ thích bắt nạt em thôi, giỏi thì vào trường đọ xem ai hơn ai!”
Thực ra, tôi nghĩ bụng dù gì thì mình cũng là học sinh giỏi, từng đoạt nhiều giải thưởng, về mặt này chắc chắn sẽ vượt được anh. Tuy nhiên anh vẫn cười rất mờ ám, rồi Cực liền nói xen vào: “Trác Ưu, người ta năm nào cũng lọt vào tốp ba người học giỏi nhất khối đó nhé, phần thưởng thì cả đống. À…” Đột nhiên Cực hạ thấp giọng, nói với vẻ bí ẩn: “Ngay cả môn Thể dục người ta cũng đạt điểm tối đa đó nhé!”
Mọi người đều cười rộ lên, vì ai cũng biết môn học khiến tôi đau đầu nhất là Thể dục. Do thần kinh vận động không phát triển nên lần nào thi tôi cũng sợ xanh mắt, lại còn phải bấm bụng nịnh bợ thầy cô trước khi thi nữa. Nếu điểm Thể dục cũng được tính vào điểm tổng kết thì chắc tôi cũng hết hy vọng.
Bị nói trúng tim đen, tôi ngượng đến mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào đó mà chui xuống, đành phải cúi đầu tiu nghỉu nói: “Thế thì có gì ghê gớm!” Mặc dù giọng tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng tôi vẫn nghĩ là Dương đã nghe thấy.
Vì khi ngẩng đầu lên, tôi chạm ngay phải đôi mắt sáng của anh.
Sau đó không lâu, lại xảy ra một chuyện khiến tôi phát hiện hóa ra mình cũng chẳng thông minh gì.
Hồi đó, ngồi trước tôi là một cậu bạn ít nói, nước da đen nhẻm là ấn tượng duy nhất của tôi về cậu bạn ấy. Do là lớp trưởng nên tôi buộc phải tiếp xúc với cậu ta. Vì muốn tạo mối quan hệ tốt với bạn bè cùng lớp nên tôi luôn tỏ ra rất khách khí, thỉnh thoảng còn chủ động đùa với cậu ta. Mãi cho đến hôm ấy, sau khi vào lớp, tôi phát hiện thấy trên bàn mình có một viên sỏi màu đen.
Viên sỏi đó khá đặc biệt, nhìn như quả tim gà, bề ngoài nhẵn bóng, lấp lánh dưới ánh nắng. Tôi thấy rất đẹp, bèn cầm lên nghịch, nhưng thật bất ngờ khi phát hiện ra mặt bên kia của viên sỏi có khắc hai chữ: “Trác Ưu”.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lúc đó là: “Kẻ thù đến rồi!”
Hồi ấy, do xem quá nhiều phim kiếm hiệp, ấn tượng để lại trong đầu tôi là dường như trước khi báo thù, các cao thủ võ lâm đều chuẩn bị một lá thư thách thức, khắc họ tên của kẻ thù, sau đó cứa thêm vài nhát dao, cuối cùng gửi cho đối phương để thị uy. Nghĩ đến đây, tôi run rẩy quan sát xung quanh cái tên: quả nhiên có khắc một số hoa văn!
Chân tay tôi lập tức lạnh ngắt, đầu óc bắt đầu hoạt động với một tốc độ chưa từng có, tính toán xem nên nói cho cô giáo hay bố mẹ biết trước. Lúc này, cậu bạn ngồi trước tôi vừa vào đến nơi, nhìn thấy viên sỏi trong tay tôi thì lập tức sững lại, sau đó ngồi xuống ghế với vẻ không mấy tự nhiên. Tôi đoán có lẽ cậu ta biết chuyện, liền viết mẩu giấy hỏi viên sỏi này là của ai. Cậu ta nhắn lại rất nhanh rằng nó là của cậu ta, vốn đựng trong hộp bút, có lẽ do không cẩn thận nên để rơi ra ngoài.
Tôi nghĩ bình thường quan hệ của tôi với cậu ta khá ổn, chắc là cậu ta không đến mức muốn hại tôi, nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó tôi lại rất tò mò, tự hỏi tại sao trên đó lại khắc tên tôi, thế nên lại viết giấy hỏi tiếp. Nhưng lần này cậu ta không trả lời. Sốt ruột quá, tôi lại giục thêm mấy lần nữa, cuối cùng nhận được một mẩu giấy nhăn nhúm, bên trong chỉ viết mấy chữ:
Vì tớ thích cậu.
Mấy chữ ấy như tiếng sét giữa trời quang, làm tôi sững người. Vì đây là lần đầu tiên phải đối mặt với lời tỏ tình táo bạo của người khác, tôi không biết đáp lại thế nào, đành ngượng ngùng trả lời: Cảm ơn, cảm ơn cậu!
Sau đó, tôi liền kể lại chuyện này cho “Chuyên gia tư vấn tâm lý của chị em” là Cực nghe, anh ta liền hỏi: “Thế sau đó cậu ta có nói tại sao lại thích em không?”
Tôi đáp nhỏ: “Có, người ta bảo em xinh xắn, thông minh.”
Cực trợn mắt nhìn tôi, mắng: “Thông minh á? Anh thấy em ngốc bỏ xừ!”
Cực à, bây giờ em mới phát hiện ra, anh nói rất đúng! Có lẽ em là đứa ngốc thật, đoán được phần đầu của câu chuyện này nhưng mãi mãi không thể đoán được hồi kết.
Bốn đứa chúng tôi cứ lang thang chơi bời như thế, dường như tình cảm giữa Vân và Dương cũng ngày càng mặn mà, suốt ngày nhờ chúng tôi làm lá chắn. Đúng thời điểm đó, nhà trường lại tổ chức một đợt diễn tập văn nghệ chào mừng lãnh đạo cấp trên tới thăm trường, đội múa thường xuyên phải ở lại trường sau khi tan học để tập luyện, rất muộn mới được về. Tôi không thể có thuật phân thân, Vân đành gọi một cô bạn khác thay tôi. Cô bạn đó tên là Cố Đình, kém tôi một tuổi, bố mẹ làm lãnh đạo. Vân nói bình thường cô bạn này rất hống hách, kiêu căng, nhưng trước mặt Dương lại tỏ ra rất hiền lành. Cực thì có cảm giác rằng cô bạn này có ý đồ gì đó, bảo Vân phải cẩn thận.
Vì là một trong những người múa chính nên hội diễn văn nghệ đã hành hạ tôi khốn khổ. Thực ra tôi không phải là người múa đẹp nhất, người mà cô giáo đánh giá cao nhất là Tô Tịnh – quản ca lớp tôi. Đó là cô bạn xinh xắn nhất mà tôi từng gặp, đôi mắt to tròn sáng ngời, mỗi khi cười để lộ hai má lúm đồng tiền rất duyên. Cộng với dáng người thon thả, điệu múa thướt tha, mọi người tặng cho Tô Tịnh biệt hiệu “Tô Đát Kỷ[1]”, qua đó có thể thấy vẻ duyên dáng của cô ấy. Nhưng chắc là cô giáo thấy tôi có kinh nghiệm làm cán bộ lâu năm, biểu diễn tự tin, nên mới đưa tôi vào cho lực lượng thêm hùng hậu.
[1] Một nhân vật trong huyền sử Trung Quốc. Tương truyền là một mỹ nhân nổi tiếng và là một trong những nguyên nhân chính gây nên sự sụp đổ của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.
Hồi đó còn có một cậu bạn khác được cô giáo coi trọng nữa là Kỳ Duy. Anh chàng này có thể gọi là bạn thuở “truổng cời” của tôi: cùng chào đời trong một bệnh viện, cùng cai sữa, cùng đi học mẫu giáo, rồi lại cùng mếu máo bước chân vào lớp một… Tóm lại là một anh chàng âm hồn bất tán, luôn đeo bám tôi. Hiện giờ cậu ta lại trở thành vai múa nam duy nhất trong đội, khiến lần nào nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn như con gái của cậu ta, tôi đều buồn cười: Cậu là con trai thật không đấy? Tại sao suốt ngày loanh quanh bên đám con gái vậy?
Nhưng cô giáo lại cứ thích ghép tôi và cậu ta thành một đôi, dù là múa hay làm MC, mỗi lần nhìn thấy, cô giáo lớp bên cạnh đều cười trêu: “Đúng là đôi kim đồng, ngọc nữ.” Tôi nghe mà muốn trợn mắt. Kỳ Duy là anh chàng bề ngoài thì yếu đuối, nhưng tính tình lại ngang ngạnh. Bình thường ít nói, nhưng lại rất nóng tính, làm phật ý cậu ta thì không biết mình sẽ chết thế nào, ai mà thèm dính dáng với cậu ta chứ?
Nói thì cứ nói vậy thôi, lần nào tập múa xong, tôi vẫn phải về nhà cùng Kỳ Duy. Ai bảo tôi không biết đi xe đạp! Nhà cậu ta lại gần nhà tôi. Và thế là một thời gian, trên con đường rợp bóng mát ngoài trường, luôn thấy một anh chàng đạp xe đạp phởn phơ đi trước, một cô nàng hậm hực đuổi theo, vừa chạy vừa gọi như sắp khóc: “Dừng lại đi! Hôm nay tớ vẫn chưa dám nhảy xe đâu!”
Khó khăn lắm mới nhảy được lên xe, hai đứa tôi gần như không nói gì nữa, tóm lại là tôi mệt rã rời. Hôm nào được cô giáo khen trong giờ học múa, Kỳ Duy sẽ ngâm nga hát một bài. Tôi ngồi sau, nhìn bóng dáng gầy guộc và cái cổ cao lêu nghêu của cậu ta. Gió thổi tung mái tóc hung của cậu ta, phất phơ theo tiếng hát, đột nhiên tôi có một cảm giác: kẻ đang ra sức đạp xe này thực ra là một con ma.
Nhưng con ma này cũng có rất nhiều chuyện khôi hài, tôi thường lôi ra để trêu chọc Kỳ Duy, kinh điển nhất là chuyện xảy ra hồi học mẫu giáo lớn. Hồi đó chúng tôi đều còn nhỏ, phương tiện giao thông cá nhân duy nhất là xe cút kít. Chỉ riêng bố của Kỳ Duy là ngoại lệ, mua cho con trai một chiếc xe đạp. Kết quả là vừa biết đi, cậu ta đã đạp xe khắp sân, vẻ rất ta đây. Một lần, tôi và bạn bè cùng lớp đang đạp xe cút kít ở cổng trường mầm non, cậu ta đạp xe vụt qua, khiến tất cả mọi người đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ. Thấy cậu ta chuẩn bị lao vào cổng trường, tôi đang định phát biểu cảm tưởng thì không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa. Mọi người liền ồ lên, Lưu Đức Hoa trong phim Truyền thuyết cực tốc cũng không nhanh như thế! Kết quả là tìm kiếm một hồi mới phát hiện hóa ra “ngài” ta ngã sau vườn hoa và nằm im không nhúc nhích, chiếc xe đạp bên cạnh cũng gãy vỡ lung tung, chỉ còn bánh xe đang quay tít.
Mỗi lần kể đến đây, tôi đều cười như nắc nẻ. Cậu ta cay cú tôi lắm nhưng không biết phải làm gì, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, tựa như ráng chiều, rất ngộ. Thế là tôi liền ôm bụng chỉ vào cậu ta, nói: “Kỳ Duy, cậu giống con gái quá!”
Thời gian đó, cậu bạn ngồi trước tôi ngày càng trầm mặc, cổ quái. Tôi không hiểu tại sao, nhưng cũng ngại không dám hỏi. Bỗng một hôm, tôi đột nhiên phát hiện thấy có mẩu giấy kẹp trong sách, viết rằng: “Trác Ưu, tớ hận cậu!” Chữ viết rất to, nhìn rất đáng sợ, tôi xem kỹ thì thấy ký tên là cậu bạn ngồi bàn trước. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không biết mình đáng hận ở điểm nào, đành bấm bụng hỏi lại. Kết quả cậu ta trả lời như sau:
Tớ căm ghét khi nhìn thấy cậu thân thiện với các bạn trai khác! Tớ biết là cậu không hề thích tớ! Người cậu thích là Kỳ Duy!!!
Mấy dấu chấm than liên tiếp tựa như quả lựu đạn ném thẳng vào trái tim tôi. Tôi tức nổ đom đóm mắt. Tại sao cậu ta lại nói tôi thích người khác? Tôi là học sinh ngoan không thể chê ở điểm nào, tôi là tương lai của đất nước, làm sao có chuyện thích một anh chàng chẳng khác gì con gái chứ? Lại còn dám yêu sớm nữa? Đây thực sự là nỗi sỉ nhục lớn đối với nhân cách của tôi!
Giận quá mất khôn, tôi quên hẳn lời mẹ đã từng dạy: “Chuyện này không nên để đến tai cô giáo, phải khéo léo giải quyết”, lập tức đưa ngay mẩu giấy cho cô chủ nhiệm, lại còn rơm rớm nước mắt để chứng tỏ mình hoàn toàn trong sáng, vô tội. Không hiểu tại sao chuyện này lại đến tai hiệu trưởng, sau đó cô giáo liền gọi cậu ta lên văn phòng. Nhìn theo chiếc bóng lầm lũi của cậu ta, tự nhiên tôi lại thấy sợ, cảm thấy mình đã thực sự làm tổn thương một người. Sau khi biết chuyện, mẹ cũng nói tôi làm như thế thật không hay, lại còn bảo tôi phải giữ bí mật cho cậu bạn đó nữa.
Sau khi từ văn phòng trở về lớp, cậu bạn đó lại càng lặng lẽ hơn. Tôi cũng thấy áy náy trong lòng, nhưng thực sự không dám chủ động bắt chuyện với cậu ta. Sau đó không lâu, cậu ta chuyển trường, ngay cả lời xin lỗi tôi cũng không kịp nói.
Vì chuyện này mà tôi buồn mất một thời gian khá dài, lại còn kể cho đám Cực, Vân nghe. Nghe xong, Cực tỏ vẻ than thở, nói: “Thật đúng là ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết!” Tôi không đốp lại được gì, mặt mày rầu rĩ, chán nản. Vân vừa an ủi tôi một lúc thì bị Cực ngắt lời, thế là hai đứa lại bắt đầu môn học bắt buộc hằng ngày – đấu khẩu. Tôi đành thẫn thờ nghe bọn họ cãi nhau, Dương thì có vẻ không để tâm lắm, chỉ chăm chú nghịch bộ tú lơ khơ trên tay. Trong lúc mơ màng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Dương hỏi nhỏ: “Quan hệ giữa em và Kỳ Duy rốt cuộc là như thế nào?”
Tôi ngước mắt lên nhìn, không biết tự bao giờ, có một chú bươm bướm rất sặc sỡ đang đậu trên ô cửa sổ.
Haizz, Dương à, hồi ấy anh có phát hiện ra không? Chỉ cần dỏng tai lắng nghe, trong ngày thu cũng có tiếng hoa đang nở.
/41
|