Hoàng đế và tiểu hoàng tử cô nhi quả phụ đón giao thừa.
Pháo hoa tuy rằng sáng lạn, nhưng vẫn cảm thấy thê lương bội phần.
Lúc này mới phát giác, trừ khi Cố Tầm có việc phải ở bên ngoài, giao thừa hàng năm Cố Tầm đều mặt dày mày dạn đón ở trong cung.
Theo lời hắn thì: “Chả muốn về nhà họ Cố đón năm mới cùng đám họ hàng thân thích nọ, không khí ngột ngạt.”
Ở Cố gia, Tử Thù là con thứ thiếp, nếu không phải Cố Tầm có năng lực leo lên địa vị cao như vậy, phỏng chừng Cố gia cũng sẽ không để hắn vào mắt.
Cố Tầm tuổi còn trẻ đã làm đến thượng thư bộ Hộ, xem như là người có tiếng nói nhất trong dòng họ, nhưng Cố Tầm lại chẳng muốn phí quá nhiều sức lực ứng phó với người Cố gia.
Nhưng tân niên đầu tiên Tử Thù vừa trở về, lại muốn tuân theo quy củ, cùng người trong họ đón năm mới.
Tâm lý hoàng đế có chút không thoải mái. Lấy ơn báo oán gì gì đó là đáng ghét nhất, trước đây y đã không thích điểm này ở Tử Thù, hiện tại xem ra, y vẫn không thích.
Tết Hoa Đăng đêm rằm tháng giêng, hoàng đế hẹn Tử Thù cùng đi dạo phố.
Vậy nhưng hai người lại không nói một lời mà đi. Một kẻ đi phía trước, một kẻ đi chậm nửa bước theo sau.
Hoàng đế đột nhiên dừng chân, ngoảnh đầu hướng về phía Tử Thù nói: “Ta bảo, ngươi không có điều gì muốn nói cùng ta?”
Tử Thù ngây ra: “Thiếu gia muốn nghe ta nói điều gì?”
Hoàng đế có chút buồn bực, phất phất tay: “Không có gì!”
Vẻ mặt Tử Thù liền trông như vừa không biết làm sao vừa tự trách bản thân mình. Hoàng đế thấy thì càng mất hứng, xưa nay Tiêu Viên y vẫn luôn là tính tình này, đối với người thân cận, hễ mà không hài lòng thì liền tỏ vẻ nóng nảy bực bội. Mỗi lần y phẫn nộ Cố Tầm đều có thể cười ngỏn ngoẻn mà “tứ lạng bạt thiên cân”, nhưng Tử Thù… Thôi đi, cũng không phải hôm nay mới biết tính cách hắn là như vậy.
Trên sông Kim Liễu, hoa đăng trản trản, thuyền hoa san sát. Hai bên bờ, không ít quầy hàng bán đèn hoa. Tiếng chào mời nhiệt tình của chủ hàng hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế. Y bèn dẫn Tử Thù đi đến phía trước, đều tự lấy một trản hoa đăng.
Nhưng đến khi nâng bút sắp viết, hoàng đế khó xử, y không biết mình nên viết lên nguyện vọng gì.
Rõ ràng trong lòng có một nguyện vọng đang rục rịch, nhưng…
Ngòi bút dừng lại một lúc lâu trên mặt giấy, đến lúc giọt mực sắp rơi, mới rốt cục hạ bút.
Viết rằng: Nguyện chấp Tầm chi thủ, dữ tử giai lão.
Người đứng bên cạnh, tên Cố Tầm, tự Tử Thù.
Hoàng đế cũng nói không rõ vì sao mình lại viết một câu như thế.
Bất chợt ngẩng đầu, liền đụng phải ánh mắt kinh hoàng sững sờ của Tử Thù. Sắc mặt hoàng đế cũng trầm xuống: “Ngươi làm gì xem ta viết?!”
Vẻ mặt Tử Thù như là không thể nào tin nổi, không biết làm sao, một câu cũng nói không nên lời.
Hoàng đế cũng không rõ vì sao trong lòng vừa hoảng loạn vừa tức giận, bản thân y cũng nói không ra một câu, phẫn nộ nhìn Tử Thù chằm chằm.
Cuối cùng Tử Thù cố lấy một chút dũng khí, vẻ mặt lúng túng nói: “Thiếu gia, ta… ba ngày trước trong nhà đã định hôn sự cho ta…”
Ngày trở về hắn đã hai mươi sáu, rất nhiều người đồng lứa đã sớm có gia thất. Tân niên năm nay, các trưởng bối trong dòng họ lại đề cập chuyện này, hắn cũng chấp thuận. Nếu ban đầu không đi, có lẽ khoảng chừng mười tám cũng đã nên thành gia, hiện tại kéo dài tới cái tuổi này, hắn đã rất là xấu hổ. Có điều trăm triệu không ngờ tới chính là… Tiêu Viên cư nhiên sẽ viết ra một câu như thế… Nhưng xưa nay hắn đều xem Tiêu Viên như đệ đệ mà bảo vệ lo lắng. Đến nay xa cách chín năm, nhìn thấy Tiêu Viên đã hoàn toàn trở thành đế vương, trong lòng càng nhiều thêm đôi chút kính nể đối với bậc quân chủ. Tử Thù nhất thời tâm loạn như ma.
Tiêu Viên cũng không khá hơn là mấy. Trước tuổi mười bảy, chưa bao giờ y biểu đạt ái ý một cách rõ ràng với Tử Thù. Tử Thù yêu thương y bảo vệ y, y liền cảm thấy con người này đối với y mà nói là có chút đặc biệt, thế là cũng có chút không được tự nhiên khi ở cạnh hắn. Nhưng giờ đây nghĩ lại, thậm chí ngay cả cái gọi là “ái ý” ban đầu ấy, cũng là một tháng sau khi Tử Thù đi rồi mới bình thản xác nhận ở trong lòng —— bởi vì biểu hiện tệ hại của một người đã làm nổi bật sự tốt đẹp của Tử Thù trong lòng y!
Hoàng đế không nổi giận như bình thường, trên khuôn mặt lãnh tuấn không có biểu tình gì, ánh mắt trống rỗng hướng về phía Tử Thù, nói một cách khó khăn: “Ngươi đừng tự mình đa tình, Tầm mà ta viết, không phải chỉ ngươi…”
—
* tứ lạng bạt thiên cân: (bốn lạng bạt ngàn cân) ý là dùng lực lượng rất nhỏ giải quyết vấn đề rất lớn, lấy ít thắng nhiều
* Nguyện chấp Tầm chi thủ, dữ tử giai lão: Nguyện nắm tay Tầm, cùng nhau đến già.
Pháo hoa tuy rằng sáng lạn, nhưng vẫn cảm thấy thê lương bội phần.
Lúc này mới phát giác, trừ khi Cố Tầm có việc phải ở bên ngoài, giao thừa hàng năm Cố Tầm đều mặt dày mày dạn đón ở trong cung.
Theo lời hắn thì: “Chả muốn về nhà họ Cố đón năm mới cùng đám họ hàng thân thích nọ, không khí ngột ngạt.”
Ở Cố gia, Tử Thù là con thứ thiếp, nếu không phải Cố Tầm có năng lực leo lên địa vị cao như vậy, phỏng chừng Cố gia cũng sẽ không để hắn vào mắt.
Cố Tầm tuổi còn trẻ đã làm đến thượng thư bộ Hộ, xem như là người có tiếng nói nhất trong dòng họ, nhưng Cố Tầm lại chẳng muốn phí quá nhiều sức lực ứng phó với người Cố gia.
Nhưng tân niên đầu tiên Tử Thù vừa trở về, lại muốn tuân theo quy củ, cùng người trong họ đón năm mới.
Tâm lý hoàng đế có chút không thoải mái. Lấy ơn báo oán gì gì đó là đáng ghét nhất, trước đây y đã không thích điểm này ở Tử Thù, hiện tại xem ra, y vẫn không thích.
Tết Hoa Đăng đêm rằm tháng giêng, hoàng đế hẹn Tử Thù cùng đi dạo phố.
Vậy nhưng hai người lại không nói một lời mà đi. Một kẻ đi phía trước, một kẻ đi chậm nửa bước theo sau.
Hoàng đế đột nhiên dừng chân, ngoảnh đầu hướng về phía Tử Thù nói: “Ta bảo, ngươi không có điều gì muốn nói cùng ta?”
Tử Thù ngây ra: “Thiếu gia muốn nghe ta nói điều gì?”
Hoàng đế có chút buồn bực, phất phất tay: “Không có gì!”
Vẻ mặt Tử Thù liền trông như vừa không biết làm sao vừa tự trách bản thân mình. Hoàng đế thấy thì càng mất hứng, xưa nay Tiêu Viên y vẫn luôn là tính tình này, đối với người thân cận, hễ mà không hài lòng thì liền tỏ vẻ nóng nảy bực bội. Mỗi lần y phẫn nộ Cố Tầm đều có thể cười ngỏn ngoẻn mà “tứ lạng bạt thiên cân”, nhưng Tử Thù… Thôi đi, cũng không phải hôm nay mới biết tính cách hắn là như vậy.
Trên sông Kim Liễu, hoa đăng trản trản, thuyền hoa san sát. Hai bên bờ, không ít quầy hàng bán đèn hoa. Tiếng chào mời nhiệt tình của chủ hàng hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế. Y bèn dẫn Tử Thù đi đến phía trước, đều tự lấy một trản hoa đăng.
Nhưng đến khi nâng bút sắp viết, hoàng đế khó xử, y không biết mình nên viết lên nguyện vọng gì.
Rõ ràng trong lòng có một nguyện vọng đang rục rịch, nhưng…
Ngòi bút dừng lại một lúc lâu trên mặt giấy, đến lúc giọt mực sắp rơi, mới rốt cục hạ bút.
Viết rằng: Nguyện chấp Tầm chi thủ, dữ tử giai lão.
Người đứng bên cạnh, tên Cố Tầm, tự Tử Thù.
Hoàng đế cũng nói không rõ vì sao mình lại viết một câu như thế.
Bất chợt ngẩng đầu, liền đụng phải ánh mắt kinh hoàng sững sờ của Tử Thù. Sắc mặt hoàng đế cũng trầm xuống: “Ngươi làm gì xem ta viết?!”
Vẻ mặt Tử Thù như là không thể nào tin nổi, không biết làm sao, một câu cũng nói không nên lời.
Hoàng đế cũng không rõ vì sao trong lòng vừa hoảng loạn vừa tức giận, bản thân y cũng nói không ra một câu, phẫn nộ nhìn Tử Thù chằm chằm.
Cuối cùng Tử Thù cố lấy một chút dũng khí, vẻ mặt lúng túng nói: “Thiếu gia, ta… ba ngày trước trong nhà đã định hôn sự cho ta…”
Ngày trở về hắn đã hai mươi sáu, rất nhiều người đồng lứa đã sớm có gia thất. Tân niên năm nay, các trưởng bối trong dòng họ lại đề cập chuyện này, hắn cũng chấp thuận. Nếu ban đầu không đi, có lẽ khoảng chừng mười tám cũng đã nên thành gia, hiện tại kéo dài tới cái tuổi này, hắn đã rất là xấu hổ. Có điều trăm triệu không ngờ tới chính là… Tiêu Viên cư nhiên sẽ viết ra một câu như thế… Nhưng xưa nay hắn đều xem Tiêu Viên như đệ đệ mà bảo vệ lo lắng. Đến nay xa cách chín năm, nhìn thấy Tiêu Viên đã hoàn toàn trở thành đế vương, trong lòng càng nhiều thêm đôi chút kính nể đối với bậc quân chủ. Tử Thù nhất thời tâm loạn như ma.
Tiêu Viên cũng không khá hơn là mấy. Trước tuổi mười bảy, chưa bao giờ y biểu đạt ái ý một cách rõ ràng với Tử Thù. Tử Thù yêu thương y bảo vệ y, y liền cảm thấy con người này đối với y mà nói là có chút đặc biệt, thế là cũng có chút không được tự nhiên khi ở cạnh hắn. Nhưng giờ đây nghĩ lại, thậm chí ngay cả cái gọi là “ái ý” ban đầu ấy, cũng là một tháng sau khi Tử Thù đi rồi mới bình thản xác nhận ở trong lòng —— bởi vì biểu hiện tệ hại của một người đã làm nổi bật sự tốt đẹp của Tử Thù trong lòng y!
Hoàng đế không nổi giận như bình thường, trên khuôn mặt lãnh tuấn không có biểu tình gì, ánh mắt trống rỗng hướng về phía Tử Thù, nói một cách khó khăn: “Ngươi đừng tự mình đa tình, Tầm mà ta viết, không phải chỉ ngươi…”
—
* tứ lạng bạt thiên cân: (bốn lạng bạt ngàn cân) ý là dùng lực lượng rất nhỏ giải quyết vấn đề rất lớn, lấy ít thắng nhiều
* Nguyện chấp Tầm chi thủ, dữ tử giai lão: Nguyện nắm tay Tầm, cùng nhau đến già.
/22
|